Trung Dũng hầu phu nhân đã mở miệng, Tô thị đương nhiên nói: Con dâu có chừng mực, ngài yên tâm, sẽ không để họ hồ nháo. Các nàng hồ nháo một lần đã tự nhận tai họa, Tô thị có thể mặc kệ. Còn hồ nháo nữa, chính là mặt mũi Trung Dũng hầu phủ, nàng sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Trung Dũng hầu phu nhân gật gật đầu, không nói nữa, quay đầu quan tâm Lâm Cẩm Nghi, Tiểu A Cẩm chúng ta hôm nay sắc mặt xem ra tốt lên không ít, nhưng rét xuân se lạnh, phải ở trong phòng chăm sóc tốt. Về sau cũng không cần ngày ngày đi tới thỉnh an ta, tổ mẫu thấy con khỏe, trong lòng mới chân chính thoải mái được.
Bà từ ái như thế, Lâm Cẩm Nghi cũng cò tâm thân cận, cầm tay Trung Dũng hầu phu nhân, nói: Tổ mẫu sắc mặt phải càng ngày càng tốt, trong lòng A Cẩm mới có thể thoải mái.
Thân mình chính mình biết, Trung Dũng hầu phu nhân vài năm trước chỉ biết mình đại nạn buông xuống. Trước mắt ngoại tôn nữ đã đi, dưới hoàng tuyền có thể cùng nữ nhi, ngoại tôn nữ đoàn tụ, nàng cũng không ngại chết.
Không yên lòng chỉ còn một bảo bối trong lòng —— cháu gái Lâm Cẩm Nghi.
nữ tử Đại Diệu so với tiền triều thành hôn tương đối chậm hơn, nhất là những nhà giàu, đều nguyện ý giữ nữ hài nhi lâu hơn, mười bảy mười tám tuổi mới gả ra ngoài cũng bình thường.
Cháu đích xuất của cả Trung Dũng hầu phủ chỉ một Lâm Cẩm Nghi, đương nhiên là con ngươi trong mắt cả nhà. Bọn họ lúc trước luyến tiếc tiểu A Cẩm, muốn giữ nàng đến mười tám tuổi mới gả đi.
Bà trước mắt cũng sợ mình không đợi được ngày đó, tâm nguyện duy nhất là nhìn thấy ngoại tôn nữ có thể quy túc.
Nghĩ như vậy, Trung Dũng hầu phu nhân nhìn Tô thị thật sâu.
Tô thị huệ chất lan tâm, lập tức hiểu Trung Dũng hầu phu nhân có chuyện muốn nói riêng với mình, liền bảo Lâm Cẩm Nghi: Tốt lắm, nương và tổ mẫu con còn có chuyện muốn nói, con cũng đừng ở chỗ này làm gì, lúc trước đã bỏ mấy ngày công khóa (bài tập), con cũng nên trở về bổ sung. Mà trong viện con vừa mới vào không ít người, con cũng nên đi an bày thỏa đáng.
Lâm Cẩm Nghi liền đứng lên phúc thân, nói cáo biệt, mang theo Thiên Ti lui ra ngoài.
*
Lâm Cẩm Nghi đi rồi, Trung Dũng hầu phu nhân mới vừa rồi còn ngồi thập phần đoan chính trên kháng ấm đã nghiêng đi.
Bà nay đã không ngồi lâu được, mới vừa rồi là vì không muốn cháu gái lo lắng, mới cố gắng ngồi một lúc.
Tô thị thì không cần giấu giếm, dù sao sau này trong nhà còn phải dựa vào nàng nhiều, rất nhiều việc nàng hẳn là biết trước tiên.
Hoàng ma ma châm trà tiến vào, Tô thị đương nhiên tiếp nhận, đưa cho Trung Dũng hầu phu nhân.
Trung Dũng hầu phu nhân nhấp hai ngụm trà nóng, nhuận nhuận cổ họng, mới chậm rãi mở miệng nói: hôn sự của Phương tỷ nhi con cũng nhanh chút, tiểu A Cẩm chúng ta cũng mười bốn tuổi là phải định xuống. Nàng ấy có tin tức rồi, tiểu A Cẩm chúng ta mới làm mai được. Con cũng không phải không biết, nay trong kinh phàm là tiểu lang quân có chút tiền đồ, đều có phu nhân mấy nhà nhìn chằm chằm.
Tô thị sao có thể không quan tâm hôn sự của nữ nhi thân sinh. Bất quá càng yêu thương càng phải cẩn thận, càng không dám dễ dàng định ra, sợ khổ nữ nhi cả đời.
Huống chi Trung Dũng hầu phủ đến cùng chỉ truyền thừa hai đời, đời thứ ba người thừa kế Lâm Ngọc Trạch cũng không có gì, không so sánh được với một ít thế gia đại tộc kinh thành mấy trăm năm. Cao bất thành thấp không phải, hiển hách một ít thì không nhìn nhà bọn họ, đã xuống dốc thì nhà bọn họ lại luyến tiếc gả nữ nhi qua chịu khổ.
Trung Dũng hầu phu nhân nhân tiện nói: Lúc trước làm tang sự cho đại A Cẩm, ta gặp Gia Định hầu phu nhân, nói chuyện phiếm vài câu, bày ấy vừa vặn đang buồn rầu hôn sự tiểu nhi tử.
Gia Định hầu phủ so với Trung Dũng hầu trụ cột còn mỏng hơn, lúc đương kim đăng cơ mới phong hầu. Tính sơ qua, cũng chỉ mấy năm.
Nhưng Gia Định hầu từ trước theo Trung Dũng hầu ra trận giết địch, huynh đệ vào sinh ra tử, người hai nhà xưa nay đi lại thường xuyên, coi là thông gia cũng tốt.
vợ chồng Gia Định hầu sinh ra ấu tử kia, Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị đều đã gặp —— đó là vợ chồng lão đến tửhọ đến già mới sinh, mặc dù nói không thể tập tước, nhưng vợ chồng Gia Định hầu cùng với thế tử Gia Định hầu đều thập phần yêu thương, ngày sau tất nhiên sẽ hỗ trợ hắn.
Tô thị có chút do dự nói: Đứa nhỏ kia tuổi cùng với A Cẩm chúng ta không sai biệt lắm, nhưng về bối phận...
Gia Định hầu và Trung Dũng hầu nói ra luôn là huynh đệ, theo lý Lâm Cẩm Nghi nên gọi một tiếng 'Thế thúc'.
Trung Dũng hầu phu nhân lắc lắc đầu, nói: Chỉ cần tiểu A Cẩm sống tốt, con quản nghi thức xã giao thế tục làm gì. Lại nói Gia Định hầu vốn so với hầu gia chúng ta ít tuổi hơn nhiểu, dù là khiến bối phận hắn thấp xuống, hẳn là hắn cũng sẽ không nói gì.
Gia Định hầu tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng ở trong quân không có bối cảnh, nếu không phải Trung Dũng hầu dẫn dắt nhiều năm qua, hắn cũng không đến bước tươi sáng này. Bọn họ Trung Dũng hầu phủ tuy rằng không thi ân cầu báo, nhưng hai nhà dựa vào quan hệ như vậy kết thành thông gia, bên đó đương nhiên sẽ không bạc đãi Lâm Cẩm Nghi.
Tô thị gật gật đầu, cũng không đáp ứng ngay, chỉ nói: Tiểu công tử kia, chúng ta vài năm nay cũng ít gặp, quay về con dâu cho người đi hỏi thăm một chút xem tính tình, tài cán của hắn.
Trung Dũng hầu phu nhân vẫn lo lắng, lại tiếp tục nói: Bản tính tốt là được, chúng ta không cầu cái khác. Nàng chỉ hi vọng tiểu A Cẩm có thể bình an vui vẻ cả đời, không xa cầu gì khác.
Nghĩ đến Trấn Nam vương Tiêu Tiềm, hùng tài đại lược ra sao, phong cảnh vô hạn thế nào, nhưng tính sao đây? Đại A Cẩm gả cho hắn, cũng nửa đời cơ khổ, không được chết già.
Nếu không bà sao có thể để cháu gái bước theo ngoại tôn nữ!
Mẹ chống con dâu hai người tự có tính toán, thương lượng xong cũng đã có cách nói, không đề cập tới nữa.
*
Lại nói Lâm Cẩm Nghi mang theo Thiên Ti về Cẩm Tú Uyển.
Lúc này bọn người Bích Vân, Đào Vũ đã thu thập thỏa đáng, từ trong viện khác đều chuyển tới.
Thải Ca trong lúc nàng còn chưa trở về đã an bày phòng ở cho bọn họ.
Bích Vân, Đào Vũ từ trước ở cùng nhau hầu hạ trong viện lão phu nhân, đương nhiên đến ở cùng nhau.
Mặt khác hai người còn lại kia, cùng với những người khác, đã được an bày đến một chỗ.
Bốn người sắp xếp hành lý, đến chính phòng đợi Lâm Cẩm Nghi phân phó.
Lâm Cẩm Nghi đối với Cẩm Tú Uyển từ trước đều không biết gì, nhưng may mắn người trong viện vừa trải qua một lần thay máu, cũng không có ai nhìn ra nàng có gì không đúng.
Lâm Cẩm Nghi đem Thiên Ti, Thải Ca cùng bốn nha hoàn nhị đẳng mới tới gọi đến trước mặt, hỏi an bày trong Cẩm Tú Uyển từ trước.
Thải Ca là người cũ duy nhất ở Cẩm Tú Uyển, ra tiếng nói: Từ trước nô tì quản hòm xiểng trang sức và một ít việc vặt vãnh của cô nương, việc quan trọng khác là Tư Cầm cùng Tri Thư phụ trách. Những nha hoàn nhị đẳng khác, cô nương vẫn chưa đặc biệt an bày công việc, chỉ là trong phòng có việc, thì sai khiến các nàng bận rộn một trận.
Tư Cầm cùng Tri Thư đương nhiên chính là hai nha hoàn nhất đẳng đã bị đưa ra ngoài.
Lâm Cẩm Nghi vừa nghe, liền phát hiện không quá thích hợp, tại sao từ trước tiểu biểu muội chỉ để mình Thải Ca an bày phần lớn công việc, vài nha hoàn nhị đẳng khác đều nhàn rỗi. Rõ ràng chính là cảm thấy Thải Ca thành thật, đáng tin cậy, lại không mấy thích nàng, cho nên đem mọi chuyện giao cho nàng làm, cũng không quản nàng ấy có mệt hay không.
Bất quá Thải Ca này cũng may mắn, trong họa có phúc, nếu không ngày đó tiểu biểu muội gặp chuyện không may sẽ đồng ý mang nàng ấy một đường đi ra ngoài, nàng ấy cũng sẽ không trở thành nha hoàn có cấp bao cao duy nhất còn lưu lại ở Cẩm Tú Uyển, càng không được thăng chức như hiện tại.
Nhưng nếu ngày đó tiểu biểu muội mang Thải Ca đi ra ngoài, theo tính tình Thải Ca đương nhiên sẽ ngăn cản nàng cố ý gây chuyện, hôm nay có phải lại là một cục diện khác hay không?
Chung quy ván đã đóng thuyền, nghĩ nhiều vô ích, Lâm Cẩm Nghi không nghĩ thêm nữa, chỉ phân phó nói: Vậy sau này Bích Vân quản xiêm y, Đào Vũ phụ trách phòng bếp nhỏ trong viện, Kim Linh phụ trách làm chân chạy truyền lời, Ti Trúc... Ti Trúc nàng còn chưa nghĩ ra an bày thế nào. Tuy rằng Tô thị nói Ti Trúc có thể làm phòng thu chi trong tương lai, nhưng xưa nay tiền tài động lòng người, Ti Trúc mới vừa được an bày vào, còn chưa rõ bản tính, nhất định không có đạo lý cho nàng quản việc này ngay.
Nàng suy nghĩ một lát, nói: Ti Trúc trước hết quản sách vở thư phòng đi.
Bốn nha hoàn đều phúc thân đáp ứng.
An bày xong bốn nha hoàn nhị đẳng, Lâm Cẩm Nghi ngược lại nhìn về phía Thiên Ti cùng Thải Ca. Thiên Ti là người trước mặt nương nàng, có thể dùng làm ma ma quản sự, liền để nàng ấy hiệp lĩnh Cẩm Tú Uyển. Thải Ca từ trước đã phải tham gia một đống việc, thành thật tin cậy, trước để nàng quản tiền bạc cùng đồ vật quý trọng trong khố. Cũng chỉ có thể để Thải Ca vất vả một thời gian, chờ nàng thăm dò bản tính Ti Trúc, là có thể để Ti Trúc chia sẻ một ít.
Một phen an bày xong, thoạt nhìn việc của Thải Ca là tốt nhất. Tuy rằng nặng nhọc chút, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra Lâm Cẩm Nghi đối với nàng khác hẳn lúc trước.
Từ trước Lâm Cẩm Nghi không thích nàng, Thải Ca vẫn chịu mệt nhọc, đừng nói trước mắt cô nương đối xử với mình thái độ khác hẳn, Thải Ca đương nhiên càng hạ quyết tâm, muốn đem công việc làm tốt, không để cô nương thất vọng.
Một phen phân phó xuống, tất cả mọi người lĩnh mệnh, đều tự bận việc. Lâm Cẩm Nghi coi như là phá lệ mất một phen đầu óc.
Phải biết rằng từ trước cho tới bây giờ nàng không làm gì. Dù sao Kỷ thị dạy dỗ đều theo tính tình nàng, không cố kỵ người khác. Ở nhà chưa từng làm gì, gả cho Tiêu Tiềm rồi, trên đầu không có bà bà, càng không có người khác đốc thúc. Tính tình chây lười có thể nói là dưỡng cả đời.
Bất quá còn chưa nói, chính mình tự thân tự lực làm gì đó, thật sự là cảm thấy phá lệ thỏa mãn.
Trung Dũng hầu phu nhân gật gật đầu, không nói nữa, quay đầu quan tâm Lâm Cẩm Nghi, Tiểu A Cẩm chúng ta hôm nay sắc mặt xem ra tốt lên không ít, nhưng rét xuân se lạnh, phải ở trong phòng chăm sóc tốt. Về sau cũng không cần ngày ngày đi tới thỉnh an ta, tổ mẫu thấy con khỏe, trong lòng mới chân chính thoải mái được.
Bà từ ái như thế, Lâm Cẩm Nghi cũng cò tâm thân cận, cầm tay Trung Dũng hầu phu nhân, nói: Tổ mẫu sắc mặt phải càng ngày càng tốt, trong lòng A Cẩm mới có thể thoải mái.
Thân mình chính mình biết, Trung Dũng hầu phu nhân vài năm trước chỉ biết mình đại nạn buông xuống. Trước mắt ngoại tôn nữ đã đi, dưới hoàng tuyền có thể cùng nữ nhi, ngoại tôn nữ đoàn tụ, nàng cũng không ngại chết.
Không yên lòng chỉ còn một bảo bối trong lòng —— cháu gái Lâm Cẩm Nghi.
nữ tử Đại Diệu so với tiền triều thành hôn tương đối chậm hơn, nhất là những nhà giàu, đều nguyện ý giữ nữ hài nhi lâu hơn, mười bảy mười tám tuổi mới gả ra ngoài cũng bình thường.
Cháu đích xuất của cả Trung Dũng hầu phủ chỉ một Lâm Cẩm Nghi, đương nhiên là con ngươi trong mắt cả nhà. Bọn họ lúc trước luyến tiếc tiểu A Cẩm, muốn giữ nàng đến mười tám tuổi mới gả đi.
Bà trước mắt cũng sợ mình không đợi được ngày đó, tâm nguyện duy nhất là nhìn thấy ngoại tôn nữ có thể quy túc.
Nghĩ như vậy, Trung Dũng hầu phu nhân nhìn Tô thị thật sâu.
Tô thị huệ chất lan tâm, lập tức hiểu Trung Dũng hầu phu nhân có chuyện muốn nói riêng với mình, liền bảo Lâm Cẩm Nghi: Tốt lắm, nương và tổ mẫu con còn có chuyện muốn nói, con cũng đừng ở chỗ này làm gì, lúc trước đã bỏ mấy ngày công khóa (bài tập), con cũng nên trở về bổ sung. Mà trong viện con vừa mới vào không ít người, con cũng nên đi an bày thỏa đáng.
Lâm Cẩm Nghi liền đứng lên phúc thân, nói cáo biệt, mang theo Thiên Ti lui ra ngoài.
*
Lâm Cẩm Nghi đi rồi, Trung Dũng hầu phu nhân mới vừa rồi còn ngồi thập phần đoan chính trên kháng ấm đã nghiêng đi.
Bà nay đã không ngồi lâu được, mới vừa rồi là vì không muốn cháu gái lo lắng, mới cố gắng ngồi một lúc.
Tô thị thì không cần giấu giếm, dù sao sau này trong nhà còn phải dựa vào nàng nhiều, rất nhiều việc nàng hẳn là biết trước tiên.
Hoàng ma ma châm trà tiến vào, Tô thị đương nhiên tiếp nhận, đưa cho Trung Dũng hầu phu nhân.
Trung Dũng hầu phu nhân nhấp hai ngụm trà nóng, nhuận nhuận cổ họng, mới chậm rãi mở miệng nói: hôn sự của Phương tỷ nhi con cũng nhanh chút, tiểu A Cẩm chúng ta cũng mười bốn tuổi là phải định xuống. Nàng ấy có tin tức rồi, tiểu A Cẩm chúng ta mới làm mai được. Con cũng không phải không biết, nay trong kinh phàm là tiểu lang quân có chút tiền đồ, đều có phu nhân mấy nhà nhìn chằm chằm.
Tô thị sao có thể không quan tâm hôn sự của nữ nhi thân sinh. Bất quá càng yêu thương càng phải cẩn thận, càng không dám dễ dàng định ra, sợ khổ nữ nhi cả đời.
Huống chi Trung Dũng hầu phủ đến cùng chỉ truyền thừa hai đời, đời thứ ba người thừa kế Lâm Ngọc Trạch cũng không có gì, không so sánh được với một ít thế gia đại tộc kinh thành mấy trăm năm. Cao bất thành thấp không phải, hiển hách một ít thì không nhìn nhà bọn họ, đã xuống dốc thì nhà bọn họ lại luyến tiếc gả nữ nhi qua chịu khổ.
Trung Dũng hầu phu nhân nhân tiện nói: Lúc trước làm tang sự cho đại A Cẩm, ta gặp Gia Định hầu phu nhân, nói chuyện phiếm vài câu, bày ấy vừa vặn đang buồn rầu hôn sự tiểu nhi tử.
Gia Định hầu phủ so với Trung Dũng hầu trụ cột còn mỏng hơn, lúc đương kim đăng cơ mới phong hầu. Tính sơ qua, cũng chỉ mấy năm.
Nhưng Gia Định hầu từ trước theo Trung Dũng hầu ra trận giết địch, huynh đệ vào sinh ra tử, người hai nhà xưa nay đi lại thường xuyên, coi là thông gia cũng tốt.
vợ chồng Gia Định hầu sinh ra ấu tử kia, Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị đều đã gặp —— đó là vợ chồng lão đến tửhọ đến già mới sinh, mặc dù nói không thể tập tước, nhưng vợ chồng Gia Định hầu cùng với thế tử Gia Định hầu đều thập phần yêu thương, ngày sau tất nhiên sẽ hỗ trợ hắn.
Tô thị có chút do dự nói: Đứa nhỏ kia tuổi cùng với A Cẩm chúng ta không sai biệt lắm, nhưng về bối phận...
Gia Định hầu và Trung Dũng hầu nói ra luôn là huynh đệ, theo lý Lâm Cẩm Nghi nên gọi một tiếng 'Thế thúc'.
Trung Dũng hầu phu nhân lắc lắc đầu, nói: Chỉ cần tiểu A Cẩm sống tốt, con quản nghi thức xã giao thế tục làm gì. Lại nói Gia Định hầu vốn so với hầu gia chúng ta ít tuổi hơn nhiểu, dù là khiến bối phận hắn thấp xuống, hẳn là hắn cũng sẽ không nói gì.
Gia Định hầu tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng ở trong quân không có bối cảnh, nếu không phải Trung Dũng hầu dẫn dắt nhiều năm qua, hắn cũng không đến bước tươi sáng này. Bọn họ Trung Dũng hầu phủ tuy rằng không thi ân cầu báo, nhưng hai nhà dựa vào quan hệ như vậy kết thành thông gia, bên đó đương nhiên sẽ không bạc đãi Lâm Cẩm Nghi.
Tô thị gật gật đầu, cũng không đáp ứng ngay, chỉ nói: Tiểu công tử kia, chúng ta vài năm nay cũng ít gặp, quay về con dâu cho người đi hỏi thăm một chút xem tính tình, tài cán của hắn.
Trung Dũng hầu phu nhân vẫn lo lắng, lại tiếp tục nói: Bản tính tốt là được, chúng ta không cầu cái khác. Nàng chỉ hi vọng tiểu A Cẩm có thể bình an vui vẻ cả đời, không xa cầu gì khác.
Nghĩ đến Trấn Nam vương Tiêu Tiềm, hùng tài đại lược ra sao, phong cảnh vô hạn thế nào, nhưng tính sao đây? Đại A Cẩm gả cho hắn, cũng nửa đời cơ khổ, không được chết già.
Nếu không bà sao có thể để cháu gái bước theo ngoại tôn nữ!
Mẹ chống con dâu hai người tự có tính toán, thương lượng xong cũng đã có cách nói, không đề cập tới nữa.
*
Lại nói Lâm Cẩm Nghi mang theo Thiên Ti về Cẩm Tú Uyển.
Lúc này bọn người Bích Vân, Đào Vũ đã thu thập thỏa đáng, từ trong viện khác đều chuyển tới.
Thải Ca trong lúc nàng còn chưa trở về đã an bày phòng ở cho bọn họ.
Bích Vân, Đào Vũ từ trước ở cùng nhau hầu hạ trong viện lão phu nhân, đương nhiên đến ở cùng nhau.
Mặt khác hai người còn lại kia, cùng với những người khác, đã được an bày đến một chỗ.
Bốn người sắp xếp hành lý, đến chính phòng đợi Lâm Cẩm Nghi phân phó.
Lâm Cẩm Nghi đối với Cẩm Tú Uyển từ trước đều không biết gì, nhưng may mắn người trong viện vừa trải qua một lần thay máu, cũng không có ai nhìn ra nàng có gì không đúng.
Lâm Cẩm Nghi đem Thiên Ti, Thải Ca cùng bốn nha hoàn nhị đẳng mới tới gọi đến trước mặt, hỏi an bày trong Cẩm Tú Uyển từ trước.
Thải Ca là người cũ duy nhất ở Cẩm Tú Uyển, ra tiếng nói: Từ trước nô tì quản hòm xiểng trang sức và một ít việc vặt vãnh của cô nương, việc quan trọng khác là Tư Cầm cùng Tri Thư phụ trách. Những nha hoàn nhị đẳng khác, cô nương vẫn chưa đặc biệt an bày công việc, chỉ là trong phòng có việc, thì sai khiến các nàng bận rộn một trận.
Tư Cầm cùng Tri Thư đương nhiên chính là hai nha hoàn nhất đẳng đã bị đưa ra ngoài.
Lâm Cẩm Nghi vừa nghe, liền phát hiện không quá thích hợp, tại sao từ trước tiểu biểu muội chỉ để mình Thải Ca an bày phần lớn công việc, vài nha hoàn nhị đẳng khác đều nhàn rỗi. Rõ ràng chính là cảm thấy Thải Ca thành thật, đáng tin cậy, lại không mấy thích nàng, cho nên đem mọi chuyện giao cho nàng làm, cũng không quản nàng ấy có mệt hay không.
Bất quá Thải Ca này cũng may mắn, trong họa có phúc, nếu không ngày đó tiểu biểu muội gặp chuyện không may sẽ đồng ý mang nàng ấy một đường đi ra ngoài, nàng ấy cũng sẽ không trở thành nha hoàn có cấp bao cao duy nhất còn lưu lại ở Cẩm Tú Uyển, càng không được thăng chức như hiện tại.
Nhưng nếu ngày đó tiểu biểu muội mang Thải Ca đi ra ngoài, theo tính tình Thải Ca đương nhiên sẽ ngăn cản nàng cố ý gây chuyện, hôm nay có phải lại là một cục diện khác hay không?
Chung quy ván đã đóng thuyền, nghĩ nhiều vô ích, Lâm Cẩm Nghi không nghĩ thêm nữa, chỉ phân phó nói: Vậy sau này Bích Vân quản xiêm y, Đào Vũ phụ trách phòng bếp nhỏ trong viện, Kim Linh phụ trách làm chân chạy truyền lời, Ti Trúc... Ti Trúc nàng còn chưa nghĩ ra an bày thế nào. Tuy rằng Tô thị nói Ti Trúc có thể làm phòng thu chi trong tương lai, nhưng xưa nay tiền tài động lòng người, Ti Trúc mới vừa được an bày vào, còn chưa rõ bản tính, nhất định không có đạo lý cho nàng quản việc này ngay.
Nàng suy nghĩ một lát, nói: Ti Trúc trước hết quản sách vở thư phòng đi.
Bốn nha hoàn đều phúc thân đáp ứng.
An bày xong bốn nha hoàn nhị đẳng, Lâm Cẩm Nghi ngược lại nhìn về phía Thiên Ti cùng Thải Ca. Thiên Ti là người trước mặt nương nàng, có thể dùng làm ma ma quản sự, liền để nàng ấy hiệp lĩnh Cẩm Tú Uyển. Thải Ca từ trước đã phải tham gia một đống việc, thành thật tin cậy, trước để nàng quản tiền bạc cùng đồ vật quý trọng trong khố. Cũng chỉ có thể để Thải Ca vất vả một thời gian, chờ nàng thăm dò bản tính Ti Trúc, là có thể để Ti Trúc chia sẻ một ít.
Một phen an bày xong, thoạt nhìn việc của Thải Ca là tốt nhất. Tuy rằng nặng nhọc chút, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra Lâm Cẩm Nghi đối với nàng khác hẳn lúc trước.
Từ trước Lâm Cẩm Nghi không thích nàng, Thải Ca vẫn chịu mệt nhọc, đừng nói trước mắt cô nương đối xử với mình thái độ khác hẳn, Thải Ca đương nhiên càng hạ quyết tâm, muốn đem công việc làm tốt, không để cô nương thất vọng.
Một phen phân phó xuống, tất cả mọi người lĩnh mệnh, đều tự bận việc. Lâm Cẩm Nghi coi như là phá lệ mất một phen đầu óc.
Phải biết rằng từ trước cho tới bây giờ nàng không làm gì. Dù sao Kỷ thị dạy dỗ đều theo tính tình nàng, không cố kỵ người khác. Ở nhà chưa từng làm gì, gả cho Tiêu Tiềm rồi, trên đầu không có bà bà, càng không có người khác đốc thúc. Tính tình chây lười có thể nói là dưỡng cả đời.
Bất quá còn chưa nói, chính mình tự thân tự lực làm gì đó, thật sự là cảm thấy phá lệ thỏa mãn.
/120
|