Ngày rất nhanh đến tháng chạp, cũng là thời điểm từng nhà bận rộn nhất.
Lâm Cẩm Nghi phải lo liệu toàn bộ Trấn Nam vương phủ, vừa phải thanh toán cửa hàng thôn trang đồ cưới của mình, trong nhất thời bận tối mắt.
Tiêu Tiềm thanh nhàn vài ngày, mỗi ngày buổi tối lại bị Phong Khánh đế triệu tiến cung, cũng cả ngày không thấy bóng người.
Hôm nay ngày mồng tám tháng chạp, Lâm Cẩm Nghi tự mình đi phòng bếp hầm một bát cháo mồng 8 tháng Chạp, hạ nhân vương phủ người người có phần. Tay nghề của nàng mặc dù không tính đặc biệt tốt, nhưng đến cùng là thân phận vương phi, nàng tự tay làm thưởng cho hạ nhân đã là một loại thể diện.
Đến buổi tối, cháo mồng 8 tháng Chạp đều được chia hết, Tiêu Tiềm còn chưa trở về, Lâm Cẩm Nghi cho người để lại cho hắn một chén, còn lại cùng bọn nha hoàn tầng Hương Uyển chia ra ăn.
Trăng tới giữa trời, Lâm Cẩm Nghi đã ngủ say, Nhụy Hương trực đêm, canh giữ ở gian ngoài.
Tiêu Tiềm mang theo hàn khí, phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở lại.
Đại Diệu vẫn thực coi trọng hội 'Ngày mồng tám tháng chạp' hôm nay, từng nhà đều chú ý đoàn viên. Hắn gấp gáp trở về, đương nhiên cũng vì cùng Lâm Cẩm Nghi qua ngày mồng tám tháng chạp.
Bất quá Lâm Cẩm Nghi đã ngủ, hắn vẫn là về trễ.
Tiêu Tiềm cũng không thèm để ý, khinh thủ khinh cước đi tịnh phòng rửa mặt thay quần áo.
Nhụy Hương đi vào bếp hâm lại cháo mồng 8 tháng Chạp, đặt lên trên bàn.
Tiêu Tiềm uống một bụng gió lạnh, không có khẩu vị gì.
Nhụy Hương nhân tiện nói: Đây là vương phi hôm nay từ sáng sớm tự tay hầm, người trong phủ chúng ta đều có phần. Bát này là vương phi cố ý để cho ngài”.
Nghe xong lời này, Tiêu Tiềm cười cười, rồi bưng bát lên.
Cháo mồng 8 tháng chạp có đậu đỏ táo đỏ đều được hầm nhừ, cháo ngọt mềm, hợp khẩu vị Tiêu Tiềm, không lâu lắm, một chén đầy cháo mồng 8 tháng Chạp vào hết bụng Tiêu Tiềm.
Lâm Cẩm Nghi ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được động tĩnh bên ngoài, liền đứng dậy khoác áo xuống giường.
Tiêu Tiềm thấy nàng dậy, nhướn mi nói: Sao lại dậy? là ta ầm ỹ đến nàng?
Lâm Cẩm Nghi lắc đầu, ánh mắt dừng ở cái bát không trên bàn, không khỏi loan loan môi khẽ cười nói: Không ầm ỹ ta, là ta nghe ngươi đã trở lại, nghĩ trên bếp còn để lại cháo cho ngươi.
Tiêu Tiềm nhìn bát không bĩu bĩu môi, Đều uống xong rồi, hương vị tốt lắm.
Lâm Cẩm Nghi rũ quần áo ngồi xuống, nói: Vương gia hôm nay bận không ở nhà, trong phủ rất nhiều việc còn chờ ngươi quyết định.
Lúc trước Lâm Cẩm Nghi giúp thị vệ của Tiêu Tiềm hứa hôn sự, trước năm sẽ định xuống hôn kỳ.
Nhắc tới đây, Tiêu Tiềm nói: Nàng đã có chủ ý, nghe nàng là được.
Bọn họ đều là người cũ đi theo ngươi, phần lớn trên người đều có công lao, ta cũng sợ làm không tốt, bạc đãi bọn họ. Nói xong Lâm Cẩm Nghi cho Nhụy Hương lấy một tập giấy nàng chuẩn bị tốt lúc trước, phía trên đều viết đồ dùng nàng chuẩn bị cho bọn thị vệ thành hôn.
Tiêu Tiềm đơn giản nhìn qua, cảm thấy không vấn đề gì Nàng nghĩ thực chu đáo, cũng không có gì không ổn. Nói xong, Tiêu Tiềm lại nhớ tới cái gì, Ta nhìn nàng mỗi tờ đều viết tỉ mỉ tên thị vệ và nha hoàn, sao không có Vương Đồng?
Lâm Cẩm Nghi nhân tiện nói: Nha hoàn trong phủ vừa độ tuổi chỉ có như vậy, bọn thị vệ so với nha hoàn nhiều hơn, sẽ có mấy người chưa có, nhưng ta cũng không rõ, Vương Đồng dù bản lĩnh hay chức vị đều mạnh hơn người ngoài, thế nào lại không có nha hoàn có ý với hắn.
Tiêu Tiềm cười liếc mắt dò xét Nhụy Hương, Nhụy Hương rũ mắt xuống tránh được tầm mắt hắn, Tiêu Tiềm nói: Hắn đương nhiên là có người nhớ thương.
Lâm Cẩm Nghi lập tức cũng hiểu được, nguyên lai Nhụy Hương và Vương Đồng đúng là một đôi.
Hai người tuổi cũng đều không nhỏ, không thể trì hoãn. Trước mắt Nhụy Hương ở đây khó mà nói cái gì, về sau tính toán lại một phen, sắp xếp cho bọn họ.
Nói vài lời, đêm dần dần sâu, Tiêu Tiềm thúc giục Lâm Cẩm Nghi về giường nằm. Lâm Cẩm Nghi ngoan ngoãn theo lời đi vào nội thất, Tiêu Tiềm thấy nàng nằm xuống, lại kéo góc chăn cho nàng, một lần nữa đứng lên.
Vương gia không ngủ?
Tiêu Tiềm nói: Còn có một số việc chưa xử lý xong, ta đi thư phòng một chuyến, nàng ngủ trước đi.
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: Vậy vương gia cũng sớm đi nghỉ.
Tiêu Tiềm vuốt cằm, đáp ứng.
Ra khỏi chủ ốc, Tiêu Tiềm lại không thấy Vương Đồng trở về cùng hắn đợt ở bên ngoài, hỏi nha hoàn canh giữ ở gian ngoài, nha hoàn nói: Vương thống lĩnh đi tiểu phòng bếp, nô tì đi tìm hắn ngay.
Không lâu, Vương Đồng chạy tới.
Tiêu Tiềm tức giận liếc hắn một cái, Ngươi đây là trốn đi phòng bếp nhàn hạ ?
Vương Đồng liên tục xua tay, Vương gia, thuộc hạ sao dám a, là Thải Ca cô nương bên người vương phi nói hôm nay trong phủ mọi người đều có cháo mồng 8 tháng Chạp, chỉ có thuộc hạ đi theo vương gia ra ngoài cả một ngày, không có gì uống. Thải Ca cô nương nói để lại một chút cho thuộc hạ, thuộc hạ tới tiểu phòng bếp ăn cháo.
Tiêu Tiềm cũng không hỏi nhiều, nói: Đi nhanh đi, bổn vương còn có việc thương lượng với ngươi. Hai người nói chuyện rồi đi thư phòng.
Một việc nhỏ như thế này, ngày thứ hai Thiên Ti bẩm báo cho Lâm Cẩm Nghi.
Lâm Cẩm Nghi vừa nghe liền thấy không thích hợp, nàng có thể nghĩ đến giữ cháo mồng 8 tháng Chạp cho Tiêu Tiềm, bởi vì hai người là vợ chồng, Thải Ca kia thế nào lại nghĩ Tiêu Tiềm thị vệ bên người? Thải Ca làm việc giữ bổn phận, không phải người khéo đưa đẩy, nàng làm như vậy đương nhiên không phải vì lấy lòng Vương Đồng, sợ là...
Nếu sớm phát hiện, Lâm Cẩm Nghi nói không chừng liền làm chủ cho Thải Ca và Vương Đồng, này lại không thể, một ngày trước Tiêu Tiềm đều nói ngay trước mặt Nhụy Hương, Nhụy Hương cũng không tỏ vẻ kháng cự. Chuyện này thật sự khó làm. Luận cảm tình, Thải Ca là đại nha hoàn theo nàng nhiều năm, trung thành và tận tâm, nhưng luận tình lý, Nhụy Hương cũng là lão nhân trong vương phủ, còn từng mạo hiểm cùng Lâm Cẩm Nghi... Này lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, bị thương thế nào cũng không tốt.
Thiên Ti cố ý thừa dịp chỉ có mình với nàng hai người nhắc tới, nghĩ đến cũng đã nhìn ra cái gì.
Lâm Cẩm Nghi tỏ vẻ mình đã biết, suy nghĩ nửa buổi chiều lại không thể nghĩ ra biện pháp gì đẹp cả đôi đường.
Ban đêm, Tiêu Tiềm từ bên ngoài một thân mùi rượu trở lại. Hắn chỉ nói mình không uống nhiều, nhưng Lâm Cẩm Nghi nhìn ánh mắt hắn ngơ ngác, cảm thấy hơn phân nửa là uống say, liền đỡ Tiêu Tiềm lên giường ngủ, bảo Thiên Ti đi nấu trà giải rượu, lại hỏi Vương Đồng sao để Tiêu Tiềm uống nhiều rượu như vậy.
Vương Đồng nói: Vương gia làm chuyện tốt, trong lòng thánh thượng cao hứng, giữ vương gia lại uống rượu. Thánh thượng mời, vương gia cũng không thể không uống.
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, tuy rằng Tiêu Tiềm nhiều năm qua tận tâm tận lực làm việc vì Phong Khánh đế, hai người lại là huynh đệ từ nhỏ sống cùng một chỗ, nhưng đến cùng một quân một thần, quan hệ có chút vi diệu, Tiêu Tiềm không thể nghịch ý Phong Khánh đế cũng là bình thường.
Lâm Cẩm Nghi lại hỏi hắn: Vương gia uống như vậy, ngươi uống bao nhiêu?
Vương Đồng ngượng ngùng gãi gãi đầu, Không bao nhiêu, cùng Tống thống lĩnh uống một bầu nhỏ.
Lâm Cẩm Nghi để hắn ngồi, vừa vặn Thiên Ti dâng trà giải rượu, Lâm Cẩm Nghi để nàng đưa cho Tiêu Tiềm, lại phân phó Thải Ca bưng một chén tới cho Vương Đồng.
Thải Ca lên tiếng trả lời, không lâu trở lại.
Lâm Cẩm Nghi ngồi một bên làm bộ tiếp tục xem sổ sách, dư quang lại lưu ý vẻ mặt động tác hai người bọn họ.
Thải Ca bưng trà giải rượu đến trước mặt Vương Đồng, Vương Đồng nhìn không chớp mắt tiếp nhận, nói tạ. Tiếp theo bưng lên uống.
Thải Ca mím môi cười cười, nhìn hắn uống, mãi cho đến khi Vương Đồng uống xong, nàng mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, thu bát không lại.
Vương Đồng trừ lúc mới đầu nói chuyện cùng Thải Ca, cũng không nhìn nàng.
Lâm Cẩm Nghi không khỏi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rõ ràng là thần nữ có tâm, Tương vương vô mộng a.
Vương Đồng nghe nàng thở dài, còn cho là nàng vì Tiêu Tiềm uống say mà cảm thấy phiền lòng, liền đứng lên nói: Vương phi, thuộc hạ đã uống trà giải rượu, thuộc hạ cáo lui ? Vương gia nhà hắn tự mình uống rượu, khiến hắn bị vương phi tức giận đi, hắn cũng không muốn làm bia ngắm.
Lâm Cẩm Nghi không yên lòng phất phất tay, Vương Đồng lui ra ngoài rồi, Lâm Cẩm Nghi lại đi vào xem Tiêu Tiềm.
Nàng muốn lập tức thương lượng với Tiêu Tiềm chuyện này, bất đắc dĩ Tiêu Tiềm tuy rằng không ngủ, uống xong trà giải rượu lại chơi trang trí trên màn gấm.
Bộ dạng này say không nhẹ, sao có thể nói được gì.
Thấy hắn chơi hăng say, Lâm Cẩm Nghi cũng không quản hắn, tự đi rửa mặt.
Rửa mặt xong nàng lên giường, lúc đi qua người Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm cũng buông thứ hắn đùa nghịch ra, kéo cánh tay nàng vào bên cạnh.
Lâm Cẩm Nghi nhất thời không kịp chống đỡ, trọng tâm bất ổn trực tiếp ngã lên người hắn. Tiêu Tiềm kêu lớn một tiếng, hai cái tay cũng đã vòng lên ôm.
Lâm Cẩm Nghi đẩy ra, tay Tiêu Tiềm lại càng dùng sức hơn, sau đó trực tiếp gắt gao ôm lấy lưng nàng, giữ không cho nàng nhúc nhích.
Người này uống say là thích làm gì thì làm, Lâm Cẩm Nghi rõ ràng bất động, chỉ hỏi hắn: Vương gia, ngươi làm gì đây?
Tiêu Tiềm đương nhiên nói: Không làm gì, ôm nàng một cái. Nói xong lại cúi đầu ngửi ngửi tóc nàng, cười hì hì nói: A Cẩm, nàng thật dễ ngửi.
Lâm Cẩm Nghi ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy hắn con ngươi đen bóng mỉm cười —ánh mắt kia tràn đầy nàng, chỉ có nàng.
Vậy cho ngươi ôm một lát, sắc trời cũng không sớm, chúng ta cũng nên ngủ.
Tiêu Tiềm 'Ừ' một tiếng, Lâm Cẩm Nghi cũng nằm trong lòng hắn nhắm hai mắt lại. Đại khái qua một khắc, nàng mơ mơ màng màng muốn ngủ, Tiêu Tiềm bỗng nhiên mở miệng nói: A Cẩm, ta ngủ không được, người nóng khó chịu.
Lâm Cẩm Nghi nghĩ hắn uống rượu khó chịu, liền sờ sờ trán hắn. Trán của hắn vẫn ấm áp, Không nóng a.
Tiêu Tiềm lại kéo tay kia của nàng xuống phía dưới thân mình tìm kiếm ——
Nơi này thực nóng, nàng sờ sờ.
Lâm Cẩm Nghi phải lo liệu toàn bộ Trấn Nam vương phủ, vừa phải thanh toán cửa hàng thôn trang đồ cưới của mình, trong nhất thời bận tối mắt.
Tiêu Tiềm thanh nhàn vài ngày, mỗi ngày buổi tối lại bị Phong Khánh đế triệu tiến cung, cũng cả ngày không thấy bóng người.
Hôm nay ngày mồng tám tháng chạp, Lâm Cẩm Nghi tự mình đi phòng bếp hầm một bát cháo mồng 8 tháng Chạp, hạ nhân vương phủ người người có phần. Tay nghề của nàng mặc dù không tính đặc biệt tốt, nhưng đến cùng là thân phận vương phi, nàng tự tay làm thưởng cho hạ nhân đã là một loại thể diện.
Đến buổi tối, cháo mồng 8 tháng Chạp đều được chia hết, Tiêu Tiềm còn chưa trở về, Lâm Cẩm Nghi cho người để lại cho hắn một chén, còn lại cùng bọn nha hoàn tầng Hương Uyển chia ra ăn.
Trăng tới giữa trời, Lâm Cẩm Nghi đã ngủ say, Nhụy Hương trực đêm, canh giữ ở gian ngoài.
Tiêu Tiềm mang theo hàn khí, phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở lại.
Đại Diệu vẫn thực coi trọng hội 'Ngày mồng tám tháng chạp' hôm nay, từng nhà đều chú ý đoàn viên. Hắn gấp gáp trở về, đương nhiên cũng vì cùng Lâm Cẩm Nghi qua ngày mồng tám tháng chạp.
Bất quá Lâm Cẩm Nghi đã ngủ, hắn vẫn là về trễ.
Tiêu Tiềm cũng không thèm để ý, khinh thủ khinh cước đi tịnh phòng rửa mặt thay quần áo.
Nhụy Hương đi vào bếp hâm lại cháo mồng 8 tháng Chạp, đặt lên trên bàn.
Tiêu Tiềm uống một bụng gió lạnh, không có khẩu vị gì.
Nhụy Hương nhân tiện nói: Đây là vương phi hôm nay từ sáng sớm tự tay hầm, người trong phủ chúng ta đều có phần. Bát này là vương phi cố ý để cho ngài”.
Nghe xong lời này, Tiêu Tiềm cười cười, rồi bưng bát lên.
Cháo mồng 8 tháng chạp có đậu đỏ táo đỏ đều được hầm nhừ, cháo ngọt mềm, hợp khẩu vị Tiêu Tiềm, không lâu lắm, một chén đầy cháo mồng 8 tháng Chạp vào hết bụng Tiêu Tiềm.
Lâm Cẩm Nghi ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được động tĩnh bên ngoài, liền đứng dậy khoác áo xuống giường.
Tiêu Tiềm thấy nàng dậy, nhướn mi nói: Sao lại dậy? là ta ầm ỹ đến nàng?
Lâm Cẩm Nghi lắc đầu, ánh mắt dừng ở cái bát không trên bàn, không khỏi loan loan môi khẽ cười nói: Không ầm ỹ ta, là ta nghe ngươi đã trở lại, nghĩ trên bếp còn để lại cháo cho ngươi.
Tiêu Tiềm nhìn bát không bĩu bĩu môi, Đều uống xong rồi, hương vị tốt lắm.
Lâm Cẩm Nghi rũ quần áo ngồi xuống, nói: Vương gia hôm nay bận không ở nhà, trong phủ rất nhiều việc còn chờ ngươi quyết định.
Lúc trước Lâm Cẩm Nghi giúp thị vệ của Tiêu Tiềm hứa hôn sự, trước năm sẽ định xuống hôn kỳ.
Nhắc tới đây, Tiêu Tiềm nói: Nàng đã có chủ ý, nghe nàng là được.
Bọn họ đều là người cũ đi theo ngươi, phần lớn trên người đều có công lao, ta cũng sợ làm không tốt, bạc đãi bọn họ. Nói xong Lâm Cẩm Nghi cho Nhụy Hương lấy một tập giấy nàng chuẩn bị tốt lúc trước, phía trên đều viết đồ dùng nàng chuẩn bị cho bọn thị vệ thành hôn.
Tiêu Tiềm đơn giản nhìn qua, cảm thấy không vấn đề gì Nàng nghĩ thực chu đáo, cũng không có gì không ổn. Nói xong, Tiêu Tiềm lại nhớ tới cái gì, Ta nhìn nàng mỗi tờ đều viết tỉ mỉ tên thị vệ và nha hoàn, sao không có Vương Đồng?
Lâm Cẩm Nghi nhân tiện nói: Nha hoàn trong phủ vừa độ tuổi chỉ có như vậy, bọn thị vệ so với nha hoàn nhiều hơn, sẽ có mấy người chưa có, nhưng ta cũng không rõ, Vương Đồng dù bản lĩnh hay chức vị đều mạnh hơn người ngoài, thế nào lại không có nha hoàn có ý với hắn.
Tiêu Tiềm cười liếc mắt dò xét Nhụy Hương, Nhụy Hương rũ mắt xuống tránh được tầm mắt hắn, Tiêu Tiềm nói: Hắn đương nhiên là có người nhớ thương.
Lâm Cẩm Nghi lập tức cũng hiểu được, nguyên lai Nhụy Hương và Vương Đồng đúng là một đôi.
Hai người tuổi cũng đều không nhỏ, không thể trì hoãn. Trước mắt Nhụy Hương ở đây khó mà nói cái gì, về sau tính toán lại một phen, sắp xếp cho bọn họ.
Nói vài lời, đêm dần dần sâu, Tiêu Tiềm thúc giục Lâm Cẩm Nghi về giường nằm. Lâm Cẩm Nghi ngoan ngoãn theo lời đi vào nội thất, Tiêu Tiềm thấy nàng nằm xuống, lại kéo góc chăn cho nàng, một lần nữa đứng lên.
Vương gia không ngủ?
Tiêu Tiềm nói: Còn có một số việc chưa xử lý xong, ta đi thư phòng một chuyến, nàng ngủ trước đi.
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: Vậy vương gia cũng sớm đi nghỉ.
Tiêu Tiềm vuốt cằm, đáp ứng.
Ra khỏi chủ ốc, Tiêu Tiềm lại không thấy Vương Đồng trở về cùng hắn đợt ở bên ngoài, hỏi nha hoàn canh giữ ở gian ngoài, nha hoàn nói: Vương thống lĩnh đi tiểu phòng bếp, nô tì đi tìm hắn ngay.
Không lâu, Vương Đồng chạy tới.
Tiêu Tiềm tức giận liếc hắn một cái, Ngươi đây là trốn đi phòng bếp nhàn hạ ?
Vương Đồng liên tục xua tay, Vương gia, thuộc hạ sao dám a, là Thải Ca cô nương bên người vương phi nói hôm nay trong phủ mọi người đều có cháo mồng 8 tháng Chạp, chỉ có thuộc hạ đi theo vương gia ra ngoài cả một ngày, không có gì uống. Thải Ca cô nương nói để lại một chút cho thuộc hạ, thuộc hạ tới tiểu phòng bếp ăn cháo.
Tiêu Tiềm cũng không hỏi nhiều, nói: Đi nhanh đi, bổn vương còn có việc thương lượng với ngươi. Hai người nói chuyện rồi đi thư phòng.
Một việc nhỏ như thế này, ngày thứ hai Thiên Ti bẩm báo cho Lâm Cẩm Nghi.
Lâm Cẩm Nghi vừa nghe liền thấy không thích hợp, nàng có thể nghĩ đến giữ cháo mồng 8 tháng Chạp cho Tiêu Tiềm, bởi vì hai người là vợ chồng, Thải Ca kia thế nào lại nghĩ Tiêu Tiềm thị vệ bên người? Thải Ca làm việc giữ bổn phận, không phải người khéo đưa đẩy, nàng làm như vậy đương nhiên không phải vì lấy lòng Vương Đồng, sợ là...
Nếu sớm phát hiện, Lâm Cẩm Nghi nói không chừng liền làm chủ cho Thải Ca và Vương Đồng, này lại không thể, một ngày trước Tiêu Tiềm đều nói ngay trước mặt Nhụy Hương, Nhụy Hương cũng không tỏ vẻ kháng cự. Chuyện này thật sự khó làm. Luận cảm tình, Thải Ca là đại nha hoàn theo nàng nhiều năm, trung thành và tận tâm, nhưng luận tình lý, Nhụy Hương cũng là lão nhân trong vương phủ, còn từng mạo hiểm cùng Lâm Cẩm Nghi... Này lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, bị thương thế nào cũng không tốt.
Thiên Ti cố ý thừa dịp chỉ có mình với nàng hai người nhắc tới, nghĩ đến cũng đã nhìn ra cái gì.
Lâm Cẩm Nghi tỏ vẻ mình đã biết, suy nghĩ nửa buổi chiều lại không thể nghĩ ra biện pháp gì đẹp cả đôi đường.
Ban đêm, Tiêu Tiềm từ bên ngoài một thân mùi rượu trở lại. Hắn chỉ nói mình không uống nhiều, nhưng Lâm Cẩm Nghi nhìn ánh mắt hắn ngơ ngác, cảm thấy hơn phân nửa là uống say, liền đỡ Tiêu Tiềm lên giường ngủ, bảo Thiên Ti đi nấu trà giải rượu, lại hỏi Vương Đồng sao để Tiêu Tiềm uống nhiều rượu như vậy.
Vương Đồng nói: Vương gia làm chuyện tốt, trong lòng thánh thượng cao hứng, giữ vương gia lại uống rượu. Thánh thượng mời, vương gia cũng không thể không uống.
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, tuy rằng Tiêu Tiềm nhiều năm qua tận tâm tận lực làm việc vì Phong Khánh đế, hai người lại là huynh đệ từ nhỏ sống cùng một chỗ, nhưng đến cùng một quân một thần, quan hệ có chút vi diệu, Tiêu Tiềm không thể nghịch ý Phong Khánh đế cũng là bình thường.
Lâm Cẩm Nghi lại hỏi hắn: Vương gia uống như vậy, ngươi uống bao nhiêu?
Vương Đồng ngượng ngùng gãi gãi đầu, Không bao nhiêu, cùng Tống thống lĩnh uống một bầu nhỏ.
Lâm Cẩm Nghi để hắn ngồi, vừa vặn Thiên Ti dâng trà giải rượu, Lâm Cẩm Nghi để nàng đưa cho Tiêu Tiềm, lại phân phó Thải Ca bưng một chén tới cho Vương Đồng.
Thải Ca lên tiếng trả lời, không lâu trở lại.
Lâm Cẩm Nghi ngồi một bên làm bộ tiếp tục xem sổ sách, dư quang lại lưu ý vẻ mặt động tác hai người bọn họ.
Thải Ca bưng trà giải rượu đến trước mặt Vương Đồng, Vương Đồng nhìn không chớp mắt tiếp nhận, nói tạ. Tiếp theo bưng lên uống.
Thải Ca mím môi cười cười, nhìn hắn uống, mãi cho đến khi Vương Đồng uống xong, nàng mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, thu bát không lại.
Vương Đồng trừ lúc mới đầu nói chuyện cùng Thải Ca, cũng không nhìn nàng.
Lâm Cẩm Nghi không khỏi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rõ ràng là thần nữ có tâm, Tương vương vô mộng a.
Vương Đồng nghe nàng thở dài, còn cho là nàng vì Tiêu Tiềm uống say mà cảm thấy phiền lòng, liền đứng lên nói: Vương phi, thuộc hạ đã uống trà giải rượu, thuộc hạ cáo lui ? Vương gia nhà hắn tự mình uống rượu, khiến hắn bị vương phi tức giận đi, hắn cũng không muốn làm bia ngắm.
Lâm Cẩm Nghi không yên lòng phất phất tay, Vương Đồng lui ra ngoài rồi, Lâm Cẩm Nghi lại đi vào xem Tiêu Tiềm.
Nàng muốn lập tức thương lượng với Tiêu Tiềm chuyện này, bất đắc dĩ Tiêu Tiềm tuy rằng không ngủ, uống xong trà giải rượu lại chơi trang trí trên màn gấm.
Bộ dạng này say không nhẹ, sao có thể nói được gì.
Thấy hắn chơi hăng say, Lâm Cẩm Nghi cũng không quản hắn, tự đi rửa mặt.
Rửa mặt xong nàng lên giường, lúc đi qua người Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm cũng buông thứ hắn đùa nghịch ra, kéo cánh tay nàng vào bên cạnh.
Lâm Cẩm Nghi nhất thời không kịp chống đỡ, trọng tâm bất ổn trực tiếp ngã lên người hắn. Tiêu Tiềm kêu lớn một tiếng, hai cái tay cũng đã vòng lên ôm.
Lâm Cẩm Nghi đẩy ra, tay Tiêu Tiềm lại càng dùng sức hơn, sau đó trực tiếp gắt gao ôm lấy lưng nàng, giữ không cho nàng nhúc nhích.
Người này uống say là thích làm gì thì làm, Lâm Cẩm Nghi rõ ràng bất động, chỉ hỏi hắn: Vương gia, ngươi làm gì đây?
Tiêu Tiềm đương nhiên nói: Không làm gì, ôm nàng một cái. Nói xong lại cúi đầu ngửi ngửi tóc nàng, cười hì hì nói: A Cẩm, nàng thật dễ ngửi.
Lâm Cẩm Nghi ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy hắn con ngươi đen bóng mỉm cười —ánh mắt kia tràn đầy nàng, chỉ có nàng.
Vậy cho ngươi ôm một lát, sắc trời cũng không sớm, chúng ta cũng nên ngủ.
Tiêu Tiềm 'Ừ' một tiếng, Lâm Cẩm Nghi cũng nằm trong lòng hắn nhắm hai mắt lại. Đại khái qua một khắc, nàng mơ mơ màng màng muốn ngủ, Tiêu Tiềm bỗng nhiên mở miệng nói: A Cẩm, ta ngủ không được, người nóng khó chịu.
Lâm Cẩm Nghi nghĩ hắn uống rượu khó chịu, liền sờ sờ trán hắn. Trán của hắn vẫn ấm áp, Không nóng a.
Tiêu Tiềm lại kéo tay kia của nàng xuống phía dưới thân mình tìm kiếm ——
Nơi này thực nóng, nàng sờ sờ.
/120
|