Vài phút trước khi Tĩnh Nghi ra đi, có giọng nói vang vẳng bên tai tôi, nói tôi nhất định phải ở lại, âm thanh ấy, gọi là trực giác.
Đó là cảm giác sợ hãi.
Tôi nhìn thấy Tĩnh Nghi nằm trên giường bệnh.
Khuôn mặt cô ấy tái nhợt.
Hội Trực và Kiều Diệc Thần cũng ở đó. Lần đầu tiên tôi thấy, một cặp sinh đôi, giống như hai giọt nước được tách ra.
Cô ấy hẳn cũng biết! Biết cô ấy và Tĩnh Nghi đều yêu một người đàn ông.
Nếu không, tại sao chuyện gì cô ấy cũng không nói, cũng không quay đầu lại, mà rời khỏi phòng bệnh.
Kiều Diệc Thần nói rất nhiều.
Nói rằng, nụ cười của cô ấy và Tĩnh Nghi rất giống nhau, đó chính là cách mà anh ta giữ gìn nụ cười này.
Chỉ có điều, bây giờ, ngay cả sức để cười, Tĩnh Nghi cũng không có.
Mà Kiều Diệc Thần, người luôn thích nói đùa, giờ đây, chỉ trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc ...
Máy điện tâm đồ cho thấy nhịp tim không ổn định.
Trong mắt của Tĩnh Nghi, trước sau chỉ có Kiều Diệc Thần.
Theo góc độ của tôi, tôi có thấy hai người đang nắm lấy tay nhau.
Theo góc độ của tôi, tôi có thể thấy được Tĩnh Nghi đang rất hạnh phúc.
Mà thứ tôi có thể cho cô ấy, chỉ là im lặng.
Kiều Diệc Thần không phải người mù, anh ta nhìn thấy được nhịp tim ở điện tâm đồ không bình thường.
“ Em chờ anh! Anh đi gọi bác sĩ!”
Anh ta vội vàng đứng dậy.
Buông tay Tĩnh Nghi ra.
Buông tay ...
Cho đến khi đầu ngón tay không chạm vào nhau nữa.
Chạy ra khỏi phòng.
Tay Tĩnh Nghi run run, muốn níu giữ lại.
Tôi biết, cô ấy đang dùng cả sinh mệnh của mình để níu giữ lại.
Có lẽ, cô ấy nhìn thấy Kiều Diệc Thần rời đi trước.
Kiều Diệc Thần, luôn là người rời đi trước.
Ngay cả sinh mệnh của Tĩnh Nghi, cô ấy luôn là người về đích của cuối cùng.
Lễ tang ngày đó, tôi tới.
Không khóc.
Tôi sẽ không khóc vì người đó.
Tĩnh Nghi từng nói: “ Em rất hâm mộ anh. Em cũng muốn là một người không biết khóc vì người khác.”
Chỉ có điều, cô ấy không làm được.
Hoặc giả, cô ấy nói trước mặt người khác là mình sẽ làm được, nhưng sau lưng, nhất định cô ấy sẽ không làm được.
Khi cô ấy đau buồn, cô ấy chỉ biết trốn đi một góc để khóc, tự mình chữa lành vết thương.
Khi Tĩnh Nghi khóc, cô ấy rất đẹp.
Khi cô ấy mỉm cười, giống như một thiên sứ.
Tôi bắt đầu nhớ lại, nhớ lại mỗi nụ cười Tĩnh Nghi dành cho tôi.
Khi cô ấy đẩy tôi ra, cười nói với tôi: “ Không phải anh.”
Khi cô ấy nhìn thấy bầu trời đầy những bông pháo hoa nở rộ, cô ấy cười nói với tôi: “ Cảm ơn.”
Khi cô ấy được đẩy vào phòng phẫu thuật, cô ấy cười nói với tôi: “ Sẽ không đau chứ?.”
Khi cô ấy ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời, cô ấy cười nói với tôi: “ Nơi đó có lẽ là thiên đường.”
Khi cô ấy ngồi bên cửa sổ,nhìn thấy bóng dáng dần khuất của Kiều Diệc Thần, cô ấy cười nói với tôi: “ Không ấm áp như em nghĩ.”
Dù khóc hay cười, cô ấy đều đang tự giải tỏa chính mình.
Tĩnh Nghi vĩnh viễn không thể trở thành người không có nước mắt.
Bởi khi cười, cô ấy giống như một đứa trẻ.
__Hết__
Đó là cảm giác sợ hãi.
Tôi nhìn thấy Tĩnh Nghi nằm trên giường bệnh.
Khuôn mặt cô ấy tái nhợt.
Hội Trực và Kiều Diệc Thần cũng ở đó. Lần đầu tiên tôi thấy, một cặp sinh đôi, giống như hai giọt nước được tách ra.
Cô ấy hẳn cũng biết! Biết cô ấy và Tĩnh Nghi đều yêu một người đàn ông.
Nếu không, tại sao chuyện gì cô ấy cũng không nói, cũng không quay đầu lại, mà rời khỏi phòng bệnh.
Kiều Diệc Thần nói rất nhiều.
Nói rằng, nụ cười của cô ấy và Tĩnh Nghi rất giống nhau, đó chính là cách mà anh ta giữ gìn nụ cười này.
Chỉ có điều, bây giờ, ngay cả sức để cười, Tĩnh Nghi cũng không có.
Mà Kiều Diệc Thần, người luôn thích nói đùa, giờ đây, chỉ trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc ...
Máy điện tâm đồ cho thấy nhịp tim không ổn định.
Trong mắt của Tĩnh Nghi, trước sau chỉ có Kiều Diệc Thần.
Theo góc độ của tôi, tôi có thấy hai người đang nắm lấy tay nhau.
Theo góc độ của tôi, tôi có thể thấy được Tĩnh Nghi đang rất hạnh phúc.
Mà thứ tôi có thể cho cô ấy, chỉ là im lặng.
Kiều Diệc Thần không phải người mù, anh ta nhìn thấy được nhịp tim ở điện tâm đồ không bình thường.
“ Em chờ anh! Anh đi gọi bác sĩ!”
Anh ta vội vàng đứng dậy.
Buông tay Tĩnh Nghi ra.
Buông tay ...
Cho đến khi đầu ngón tay không chạm vào nhau nữa.
Chạy ra khỏi phòng.
Tay Tĩnh Nghi run run, muốn níu giữ lại.
Tôi biết, cô ấy đang dùng cả sinh mệnh của mình để níu giữ lại.
Có lẽ, cô ấy nhìn thấy Kiều Diệc Thần rời đi trước.
Kiều Diệc Thần, luôn là người rời đi trước.
Ngay cả sinh mệnh của Tĩnh Nghi, cô ấy luôn là người về đích của cuối cùng.
Lễ tang ngày đó, tôi tới.
Không khóc.
Tôi sẽ không khóc vì người đó.
Tĩnh Nghi từng nói: “ Em rất hâm mộ anh. Em cũng muốn là một người không biết khóc vì người khác.”
Chỉ có điều, cô ấy không làm được.
Hoặc giả, cô ấy nói trước mặt người khác là mình sẽ làm được, nhưng sau lưng, nhất định cô ấy sẽ không làm được.
Khi cô ấy đau buồn, cô ấy chỉ biết trốn đi một góc để khóc, tự mình chữa lành vết thương.
Khi Tĩnh Nghi khóc, cô ấy rất đẹp.
Khi cô ấy mỉm cười, giống như một thiên sứ.
Tôi bắt đầu nhớ lại, nhớ lại mỗi nụ cười Tĩnh Nghi dành cho tôi.
Khi cô ấy đẩy tôi ra, cười nói với tôi: “ Không phải anh.”
Khi cô ấy nhìn thấy bầu trời đầy những bông pháo hoa nở rộ, cô ấy cười nói với tôi: “ Cảm ơn.”
Khi cô ấy được đẩy vào phòng phẫu thuật, cô ấy cười nói với tôi: “ Sẽ không đau chứ?.”
Khi cô ấy ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời, cô ấy cười nói với tôi: “ Nơi đó có lẽ là thiên đường.”
Khi cô ấy ngồi bên cửa sổ,nhìn thấy bóng dáng dần khuất của Kiều Diệc Thần, cô ấy cười nói với tôi: “ Không ấm áp như em nghĩ.”
Dù khóc hay cười, cô ấy đều đang tự giải tỏa chính mình.
Tĩnh Nghi vĩnh viễn không thể trở thành người không có nước mắt.
Bởi khi cười, cô ấy giống như một đứa trẻ.
__Hết__
/4
|