Là anh ấy!
"Hiện tại mình dọn tới chung cư Cảnh Tú, mỗi ngày đều được gặp giáo sư Khuất. Hôm qua mình có nhìn thấy anh ấy, thì ra buổi sáng giáo sư Khuất dậy sớm như vậy, mình mới bò xuống giường thì anh ấy đã chuẩn bị ra ngoài, thậm chí anh ấy còn tự làm bữa sáng, thật lợi hại. Còn nữa, chung cư Cảnh Tú kia thật sự rất tốt, không khí không tệ, chỉ là xung quanh không có quán cơm nào ngon, buổi tối lúc về nhà, mình tình cờ thấy giáo sư Khuất đi đổ rác, đồ ăn trong phòng anh ấy quả thật quá dụ người, chờ ngày nào đó..."
"Câm miệng." Nam Lâu thật sự nhịn không được liền vứt bao tay xuống bàn. Cô nhíu mày nhìn vẻ mặt vô tội của Tống Sanh, dùng phong thái của một nữ hoàng mà nói chuyện: "Hôm nay là ngày mình kết hôn, cậu có biết không đấy?"
"Biết."
"Vậy thì đừng nhắc tới cái người "giáo sư Khuất" gì đó nữa! Mấy ngày nay, phù dâu như cậu chỉ biết lảm nhảm mấy thứ này, cậu nói chưa chán nhưng tai mình đóng kén hết rồi, cậu không nhận ra hả?"
Nam Lâu ngồi gác chân theo phong cách của nữ vương, không màng bản thân đang mặc đồ cưới mà bộc lộ bá khí trên người.
Không đợi Tống Sanh mở miệng, cô tiếp tục dùng ngữ khí ghét bỏ nói: "Coi như mình cầu xin cậu, đừng kể chuyện vô tình gặp người ta lúc đi đổ rác, cũng đừng đem chuyện cậu dùng hình người ta làm màn hình điện thoại, còn in ra dán đầu giường nữa, làm như người ta là miếng thịt béo bở không bằng. Là bạn tốt của cậu, thấy cậu không có tiền đồ như vậy mình cảm thấy thật mất mặt."
Tống Sanh sững ra, có điều cô đã sớm quen với cái tính lạnh lùng của Nam Lâu, bằng không với một nữ thần có mỹ mạo có học thức như cô ấy, nếu không vì tính cách khác người thì cô ấy đã không chỉ có một người bạn là cô. Nói tới tính cách, bất cứ phương diện nào của Tống Sanh cũng tốt tới mức khiến người ta thán phục, ít nhất là với Nam Lâu, mười mấy năm quen biết, số lần cô ấy thấy cô tức giận chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này, cho dù Nam Lâu có nói lời không khách khí Tống Sanh cũng không tức giận, thậm chí còn cười ha ha: "Đúng rồi, hai ngày trước mình có lên mạng đặt gối ôm, còn đặc biệt nhờ người ta in hình giáo sư Khuất lên đó."
Nhìn Tống Sanh không tim không phổi hoàn toàn không để ý tới sự lo lắng của mình, Nam Lâu thật muốn cạy đầu cô ấy ra, xem bên trong có phải ngoại trừ giáo sư Khuất thì không còn gì nữa không, trước đây cô ấy không phải thông minh lắm sao? Quả nhiên người biết yêu thường biến thành kẻ ngốc!
Cô lại nhịn không được mà nói: "Tống Sanh, cậu đứng đắn cho mình chút đi, nói thật, dựa theo miêu tả của cậu, cái người có thói quen ưa sạch sẽ như vậy căn bản không phải đối tượng tốt để kết hôn, cho dù là người yêu cũng không tốt đẹp gì."
Tống Sanh thấy bạn mình bực bội, liền cười cười kéo tay cô ấy, nghiêm túc nói: "Nếu mình có thể khống chế tình cảm của bản thân, mình đã đi yêu một người vừa giàu vừa nhiệt tình, thích cười lại thích nói chuyện, nghề nghiệp cũng là cảnh sát, cái người có thể dẫn mình đi khắp nơi, chọc mình vui vẻ, hơn nữa tuổi tác cũng tương đương. Nhưng Nam Lâu à, mình không có cách nào khống chế, mình thích giáo sư Khuất, anh ấy so với người chồng trong mộng của mình hoàn toàn khác nhau, nói thẳng ra là đối lập hoàn toàn, nhưng mình thích anh ấy, cho nên chỉ có anh ấy mà không phải ai khác."
"Đừng nói cậu thấy lo cho mình, ngay cả chính mình thỉnh thoảng cũng lo lắng, nhưng mỗi lần thấy anh ấy, trái tim liền rung động như được ăn món ngon của lạ, thời điểm ở trước mặt anh, mọi sự lo lắng đều tan đi. Cảm giác này thật tốt, còn gây nghiện. Đúng rồi, cậu có nghe qua một câu "Cùng người yêu làm những điều hạnh phúc, đừng hỏi là kiếp hay là duyên" chưa? Mình cảm thấy rất có đạo lý, còn cậu?"
Biểu tình của Nam Lâu đã buông lỏng một chút, nhưng sắc mặt vẫn không được tốt, cô hừ một tiếng rồi quay đầu: "Tùy cậu, dù sao cũng không phải bạn trai của mình. Cậu cứ chờ đi, sau này sống chung với người đàn ông như thế xem cậu có mệt chết không, tới lúc đó đừng tới tìm mình khóc lóc."
Miệng dao là đậu phụ, ngoài miệng tuy nói lời kiêu ngạo như thế nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy. Tống Sanh thầm nói một câu, tươi cười đấm vai cho cô bạn: "Đừng nói mình nữa, nói cậu đi, qua đêm nay cậu sẽ không còn một thân xử nữ nữa, hiện tại có phải rất căng thẳng không?"
"Mấy tháng trước không phải mình đã nói rồi sao, nếu không phải thấy Du Tụ Thần không tồi, mình sao có thể dễ dàng đồng ý kết hôn với anh ta?" Nam Lâu bình tĩnh trả lời.
"Cái gì? Ý cậu là cậu không yêu người ta? Hơn nữa hai từ không tồi này thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì?"
Tống Sanh bị sự thật làm cho chấn động, nhà cô gia giáo rất nghiêm, từ nhỏ chưa từng nhắc tới một chữ luyến ái, buổi tối phải về nhà trước 10h, càng đừng nói tới chuyện làm gì đó cùng người yêu trước hôn nhân. Nhưng Nam Lâu lại không giống, cô ấy là người tiêu sái tự tin, chưa từng để ý việc này. Cô chú trọng việc bản thân thoải mái và vui vẻ, nếu không phải tìm được người mình thích, cô tuyệt đối sẽ không kết hôn.
Nói tóm lại, mỗi người đều có ý kiến bất đồng, mà cô không thể ngang ngược can thiệp với chuyện của người khác.
"Mát xa đi." Nam Lâu làm bộ thản nhiên, ho khan rồi bổ sung một câu, "Cậu đừng nói chuyện này với Du Tụ Thần, anh ấy sẽ khóc đấy, tới lúc đó mình phải đi an ủi, phiền chết đi được."
Tống Sanh bắt đầu đồng tình với chú rể Du Tụ Thần, nhưng anh ta từ nhỏ tới lớn sao có thể mù mắt như vây? Yêu thầm Nam Lâu nhiều năm như thế, mặc kệ Nam Lâu có lạnh lùng, có độc miệng thế nào anh cũng có thể bao dung.
Ân oán tình thù giữa Nam Lâu và Du Tụ Thần đã bắt đầu từ nhỏ. Từ cuốn album tiểu học của Nam Lâu, Tống Sanh mới lục nhớ ra một người vốn nằm trong ký ức vốn đã lãng quên. Thì ra lúc học tiểu học, Du Tụ Thần từng chuyển tới trường bọn họ, học được một năm thì chuyển đi chỗ khác, là một bé béo ú hay chảy nước mũi.
Khi đó Du Tụ Thần không dùng cái tên hiện tại, mà gọi là Du Tiểu Giai, hơn nữa Du Tụ Thần của lúc này hoàn toàn khác xa bộ dáng béo như quả cầu khi xưa, cho nên Tống Sanh phải dùng mấy ngày để chấp nhận sự thật.
Ngay cả trời cũng biết tên ngốc mập béo kia vì thích Nam Lâu mà luôn theo sau bám đuôi, bị cô ấy ghét bỏ không ít lần. Mỗi lần Nam Lâu buồn bực, cô ấy sẽ bắt anh ta làm đủ chuyện, hơn nữa khi đó Du Tụ Thần vừa béo vừa ngốc, mắng không được thì nghẹn ngào ngậm nước mắt nhìn Nam Lâu, trên căn bản là bao cát cho cô ấy trút giận. Tống Sanh không rõ vì sao bọn họ lại đi tới hôn nhân, tên mập béo kia sao lại đối với Nam Lâu rễ tình đâm sâu như vậy, còn lột xác rồi trở về tìm cô ấy tiếp tục tiền duyên.
Nhớ lại cảnh Du Tụ Thần chỉ biết run run đứng bên cạnh Nam Lâu, hai mắt Tống Sanh liền tỏa sáng: "Xem cậu vừa lòng với Du Tụ Thần như vậy, nói mình nghe lần đầu tiên cảm thấy thế nào?"
Nam Lâu hung hăng trợn mắt, trả lời: "Lần đầu tiên, mình đau và anh ta bắn sớm, còn có thể thế nào?"
"Phụt." Tống Sanh nhịn không được mà che miệng cười, cười vui tới mức thắt lưng màu trắng bản thân đang đeo cũng bị rớt ra.
"Vốn dĩ là thế, lần đầu tiên nào cũng vậy, cậu cứ hưởng thụ ngồi cười đi, cô cảnh sát ngây thơ không biết yêu là gì à." Thời điểm thẹn quá hóa giận Nam Lâu càng thêm cao quý lạnh lùng.
Tống Sanh bị một câu chọc tức làm cho liên tục hoa khan, có điều quả thật không thể phản bác. Cô đột nhiên cầu khấn trong lòng: Emma, hiện tại con cũng thích anh hùng, nếu có thể ở cùng anh ấy, con hoàn toàn nguyện ý.
Giáo sư Khuất vừa nhìn liền biết là người cấm dục, dựa theo bộ dáng ưa sạch sẽ kia phỏng chừng anh vẫn là xử nam, nghĩ như vậy, cô vì sao lại đột nhiên cảm thấy nếu mình cùng giáo sư Khuất đến với nhau thì có chút thảm thiết chứ?
Đang nghĩ ngợi, Tống Sanh cảm thấy gương mặt bị nhéo một cái, sau đó là giọng nói lạnh lùng của Nam Lâu vang lên bên tai: "Đang nói chuyện đàng hoàng, mặt cậu lại tràn đầy sắc xuân! Đồ háo sắc, không biết đầu óc đang thiếu chất gì."
"A hi hi..."
Nam Lâu trợn lớn hai mắt, bộ dáng nhộn nhạo của Tống Sanh quả thật khiến cô nổi hết da gà, vừa tới cửa sổ định ngắm cảnh sắc bên ngoài, kết quả nhìn thấy một chiếc xe sang trọng dừng trong hoa viên nhà họ Du, một người đàn ông mặc vest màu lam cao lớn bước xuống. Mấy ngày nay Tống Sanh không ngừng khoe khoang ảnh chụp giáo sư Khuất, cho nên Nam Lâu lập tức phát hiện người đàn ông tới tham dự hôn lễ này chính là người Tống Sanh thầm thích.
Vừa định kêu Tống Sanh tới xem, cô lại thấy giáo sư Khuất mở cửa xe phía sau, dẫn theo một người phụ nữ mặc áo sườn xám màu xanh trắng bước xuống. Đó là người tràn ngập hương vị của phụ nữ, toàn thất toát ra khí chất cổ điển, trong thành thục có dịu dàng, Nam Lâu không thể không thừa nhận người bạn tốt này đã gặp phải tình địch rất mạnh.
Thời điểm phát hiện Nam Lâu đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm xuống dưới, Tống Sanh liền tò mò đi tới, vừa nhìn lập tức phát hiện người đi cạnh cô gái xinh đẹp kia, đó chính là Khuất Diễn Trọng. Nhìn cô gái ưu nhã nắm tay anh, gương mặt đầy ý cười cùng anh nói gì đó, trái tim cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Thấy Nam Lâu đang nhìn mình, Tống Sanh xấu hổ cười hai tiếng, giọng nói có chút khó xử: "À, mình không biết anh ấy có bạn gái, mình cho rằng... Nếu biết như vậy, mình đã không..."
"Nè, bày ta bộ dáng muốn khóc cho ai xem đấy, thật không có tiền đồ! Chờ mình!" Nói xong, Nam Lâu liền mang giày cao gót đạp cửa, nói với bảo mẫu bên ngoài, "Phiền dì xuống dưới gọi Du Tụ Thần lên đây."
Chưa đầy một phút, cánh cửa mở ra, một người đàn ông diện mạo tuấn tú mặc bộ vest màu trắng mang theo ý cười dịu dàng đi tới. Vào trong, anh liền xem nhẹ Tống Sanh, phải nói là trong mắt của anh ta ngoại trừ Nam Lâu, những người cùng đồ vật khác đều không tồn tại.
"Lâu Lâu, em gọi anh sao? Có phải sốt ruột rồi không? Sắp bắt đầu rồi, em có đói không anh dẫn em đi ăn trước, có phải cảm thấy nhàm chán không, anh..."
"Đừng nói nhảm nữa, Du Tiểu Giai, người khách vừa rồi có phải tên Khuất Diễn Trọng không? Anh có biết người ta có bạn gái chưa hay không?"
Nghe Nam Lâu hỏi như vậy, sắc mặt ôn nhu của Du Tụ Thần lập tức thay đổi, anh ta khẩn trương giữ chặt tay Nam Lâu, nói: "Lâu Lâu, chúng ta sắp kết hôn rồi, tuy anh họ anh điều kiện rất tốt nhưng anh ấy không thích con gái, trước giờ anh chưa từng thấy anh ấy có ý với phụ nữ, nếu so sánh vẫn là anh tốt hơn một chút, anh hứa sẽ đối tốt với em."
Nhìn vẻ mặt mất hết kiên nhẫn của Nam Lâu, giọng anh nhỏ dần. Nhìn người đàn ông đang khẩn trương như bị bắt nạt, Nam Lâu đành giải thích một câu: "Bạn em coi trọng anh ta, anh chỉ cần trả lời câu hỏi anh ta có bạn gái hay chưa, cần gì vô nghĩa nhiều như vậy."
Du Tụ Thần thở phòng nhẹ nhõm, lúc này anh như mới phát hiện Tống Sanh bên cạnh, vội vàng lắc đầu: "Đó không phải bạn gái của anh họ anh."
"Hiện tại mình dọn tới chung cư Cảnh Tú, mỗi ngày đều được gặp giáo sư Khuất. Hôm qua mình có nhìn thấy anh ấy, thì ra buổi sáng giáo sư Khuất dậy sớm như vậy, mình mới bò xuống giường thì anh ấy đã chuẩn bị ra ngoài, thậm chí anh ấy còn tự làm bữa sáng, thật lợi hại. Còn nữa, chung cư Cảnh Tú kia thật sự rất tốt, không khí không tệ, chỉ là xung quanh không có quán cơm nào ngon, buổi tối lúc về nhà, mình tình cờ thấy giáo sư Khuất đi đổ rác, đồ ăn trong phòng anh ấy quả thật quá dụ người, chờ ngày nào đó..."
"Câm miệng." Nam Lâu thật sự nhịn không được liền vứt bao tay xuống bàn. Cô nhíu mày nhìn vẻ mặt vô tội của Tống Sanh, dùng phong thái của một nữ hoàng mà nói chuyện: "Hôm nay là ngày mình kết hôn, cậu có biết không đấy?"
"Biết."
"Vậy thì đừng nhắc tới cái người "giáo sư Khuất" gì đó nữa! Mấy ngày nay, phù dâu như cậu chỉ biết lảm nhảm mấy thứ này, cậu nói chưa chán nhưng tai mình đóng kén hết rồi, cậu không nhận ra hả?"
Nam Lâu ngồi gác chân theo phong cách của nữ vương, không màng bản thân đang mặc đồ cưới mà bộc lộ bá khí trên người.
Không đợi Tống Sanh mở miệng, cô tiếp tục dùng ngữ khí ghét bỏ nói: "Coi như mình cầu xin cậu, đừng kể chuyện vô tình gặp người ta lúc đi đổ rác, cũng đừng đem chuyện cậu dùng hình người ta làm màn hình điện thoại, còn in ra dán đầu giường nữa, làm như người ta là miếng thịt béo bở không bằng. Là bạn tốt của cậu, thấy cậu không có tiền đồ như vậy mình cảm thấy thật mất mặt."
Tống Sanh sững ra, có điều cô đã sớm quen với cái tính lạnh lùng của Nam Lâu, bằng không với một nữ thần có mỹ mạo có học thức như cô ấy, nếu không vì tính cách khác người thì cô ấy đã không chỉ có một người bạn là cô. Nói tới tính cách, bất cứ phương diện nào của Tống Sanh cũng tốt tới mức khiến người ta thán phục, ít nhất là với Nam Lâu, mười mấy năm quen biết, số lần cô ấy thấy cô tức giận chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này, cho dù Nam Lâu có nói lời không khách khí Tống Sanh cũng không tức giận, thậm chí còn cười ha ha: "Đúng rồi, hai ngày trước mình có lên mạng đặt gối ôm, còn đặc biệt nhờ người ta in hình giáo sư Khuất lên đó."
Nhìn Tống Sanh không tim không phổi hoàn toàn không để ý tới sự lo lắng của mình, Nam Lâu thật muốn cạy đầu cô ấy ra, xem bên trong có phải ngoại trừ giáo sư Khuất thì không còn gì nữa không, trước đây cô ấy không phải thông minh lắm sao? Quả nhiên người biết yêu thường biến thành kẻ ngốc!
Cô lại nhịn không được mà nói: "Tống Sanh, cậu đứng đắn cho mình chút đi, nói thật, dựa theo miêu tả của cậu, cái người có thói quen ưa sạch sẽ như vậy căn bản không phải đối tượng tốt để kết hôn, cho dù là người yêu cũng không tốt đẹp gì."
Tống Sanh thấy bạn mình bực bội, liền cười cười kéo tay cô ấy, nghiêm túc nói: "Nếu mình có thể khống chế tình cảm của bản thân, mình đã đi yêu một người vừa giàu vừa nhiệt tình, thích cười lại thích nói chuyện, nghề nghiệp cũng là cảnh sát, cái người có thể dẫn mình đi khắp nơi, chọc mình vui vẻ, hơn nữa tuổi tác cũng tương đương. Nhưng Nam Lâu à, mình không có cách nào khống chế, mình thích giáo sư Khuất, anh ấy so với người chồng trong mộng của mình hoàn toàn khác nhau, nói thẳng ra là đối lập hoàn toàn, nhưng mình thích anh ấy, cho nên chỉ có anh ấy mà không phải ai khác."
"Đừng nói cậu thấy lo cho mình, ngay cả chính mình thỉnh thoảng cũng lo lắng, nhưng mỗi lần thấy anh ấy, trái tim liền rung động như được ăn món ngon của lạ, thời điểm ở trước mặt anh, mọi sự lo lắng đều tan đi. Cảm giác này thật tốt, còn gây nghiện. Đúng rồi, cậu có nghe qua một câu "Cùng người yêu làm những điều hạnh phúc, đừng hỏi là kiếp hay là duyên" chưa? Mình cảm thấy rất có đạo lý, còn cậu?"
Biểu tình của Nam Lâu đã buông lỏng một chút, nhưng sắc mặt vẫn không được tốt, cô hừ một tiếng rồi quay đầu: "Tùy cậu, dù sao cũng không phải bạn trai của mình. Cậu cứ chờ đi, sau này sống chung với người đàn ông như thế xem cậu có mệt chết không, tới lúc đó đừng tới tìm mình khóc lóc."
Miệng dao là đậu phụ, ngoài miệng tuy nói lời kiêu ngạo như thế nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy. Tống Sanh thầm nói một câu, tươi cười đấm vai cho cô bạn: "Đừng nói mình nữa, nói cậu đi, qua đêm nay cậu sẽ không còn một thân xử nữ nữa, hiện tại có phải rất căng thẳng không?"
"Mấy tháng trước không phải mình đã nói rồi sao, nếu không phải thấy Du Tụ Thần không tồi, mình sao có thể dễ dàng đồng ý kết hôn với anh ta?" Nam Lâu bình tĩnh trả lời.
"Cái gì? Ý cậu là cậu không yêu người ta? Hơn nữa hai từ không tồi này thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì?"
Tống Sanh bị sự thật làm cho chấn động, nhà cô gia giáo rất nghiêm, từ nhỏ chưa từng nhắc tới một chữ luyến ái, buổi tối phải về nhà trước 10h, càng đừng nói tới chuyện làm gì đó cùng người yêu trước hôn nhân. Nhưng Nam Lâu lại không giống, cô ấy là người tiêu sái tự tin, chưa từng để ý việc này. Cô chú trọng việc bản thân thoải mái và vui vẻ, nếu không phải tìm được người mình thích, cô tuyệt đối sẽ không kết hôn.
Nói tóm lại, mỗi người đều có ý kiến bất đồng, mà cô không thể ngang ngược can thiệp với chuyện của người khác.
"Mát xa đi." Nam Lâu làm bộ thản nhiên, ho khan rồi bổ sung một câu, "Cậu đừng nói chuyện này với Du Tụ Thần, anh ấy sẽ khóc đấy, tới lúc đó mình phải đi an ủi, phiền chết đi được."
Tống Sanh bắt đầu đồng tình với chú rể Du Tụ Thần, nhưng anh ta từ nhỏ tới lớn sao có thể mù mắt như vây? Yêu thầm Nam Lâu nhiều năm như thế, mặc kệ Nam Lâu có lạnh lùng, có độc miệng thế nào anh cũng có thể bao dung.
Ân oán tình thù giữa Nam Lâu và Du Tụ Thần đã bắt đầu từ nhỏ. Từ cuốn album tiểu học của Nam Lâu, Tống Sanh mới lục nhớ ra một người vốn nằm trong ký ức vốn đã lãng quên. Thì ra lúc học tiểu học, Du Tụ Thần từng chuyển tới trường bọn họ, học được một năm thì chuyển đi chỗ khác, là một bé béo ú hay chảy nước mũi.
Khi đó Du Tụ Thần không dùng cái tên hiện tại, mà gọi là Du Tiểu Giai, hơn nữa Du Tụ Thần của lúc này hoàn toàn khác xa bộ dáng béo như quả cầu khi xưa, cho nên Tống Sanh phải dùng mấy ngày để chấp nhận sự thật.
Ngay cả trời cũng biết tên ngốc mập béo kia vì thích Nam Lâu mà luôn theo sau bám đuôi, bị cô ấy ghét bỏ không ít lần. Mỗi lần Nam Lâu buồn bực, cô ấy sẽ bắt anh ta làm đủ chuyện, hơn nữa khi đó Du Tụ Thần vừa béo vừa ngốc, mắng không được thì nghẹn ngào ngậm nước mắt nhìn Nam Lâu, trên căn bản là bao cát cho cô ấy trút giận. Tống Sanh không rõ vì sao bọn họ lại đi tới hôn nhân, tên mập béo kia sao lại đối với Nam Lâu rễ tình đâm sâu như vậy, còn lột xác rồi trở về tìm cô ấy tiếp tục tiền duyên.
Nhớ lại cảnh Du Tụ Thần chỉ biết run run đứng bên cạnh Nam Lâu, hai mắt Tống Sanh liền tỏa sáng: "Xem cậu vừa lòng với Du Tụ Thần như vậy, nói mình nghe lần đầu tiên cảm thấy thế nào?"
Nam Lâu hung hăng trợn mắt, trả lời: "Lần đầu tiên, mình đau và anh ta bắn sớm, còn có thể thế nào?"
"Phụt." Tống Sanh nhịn không được mà che miệng cười, cười vui tới mức thắt lưng màu trắng bản thân đang đeo cũng bị rớt ra.
"Vốn dĩ là thế, lần đầu tiên nào cũng vậy, cậu cứ hưởng thụ ngồi cười đi, cô cảnh sát ngây thơ không biết yêu là gì à." Thời điểm thẹn quá hóa giận Nam Lâu càng thêm cao quý lạnh lùng.
Tống Sanh bị một câu chọc tức làm cho liên tục hoa khan, có điều quả thật không thể phản bác. Cô đột nhiên cầu khấn trong lòng: Emma, hiện tại con cũng thích anh hùng, nếu có thể ở cùng anh ấy, con hoàn toàn nguyện ý.
Giáo sư Khuất vừa nhìn liền biết là người cấm dục, dựa theo bộ dáng ưa sạch sẽ kia phỏng chừng anh vẫn là xử nam, nghĩ như vậy, cô vì sao lại đột nhiên cảm thấy nếu mình cùng giáo sư Khuất đến với nhau thì có chút thảm thiết chứ?
Đang nghĩ ngợi, Tống Sanh cảm thấy gương mặt bị nhéo một cái, sau đó là giọng nói lạnh lùng của Nam Lâu vang lên bên tai: "Đang nói chuyện đàng hoàng, mặt cậu lại tràn đầy sắc xuân! Đồ háo sắc, không biết đầu óc đang thiếu chất gì."
"A hi hi..."
Nam Lâu trợn lớn hai mắt, bộ dáng nhộn nhạo của Tống Sanh quả thật khiến cô nổi hết da gà, vừa tới cửa sổ định ngắm cảnh sắc bên ngoài, kết quả nhìn thấy một chiếc xe sang trọng dừng trong hoa viên nhà họ Du, một người đàn ông mặc vest màu lam cao lớn bước xuống. Mấy ngày nay Tống Sanh không ngừng khoe khoang ảnh chụp giáo sư Khuất, cho nên Nam Lâu lập tức phát hiện người đàn ông tới tham dự hôn lễ này chính là người Tống Sanh thầm thích.
Vừa định kêu Tống Sanh tới xem, cô lại thấy giáo sư Khuất mở cửa xe phía sau, dẫn theo một người phụ nữ mặc áo sườn xám màu xanh trắng bước xuống. Đó là người tràn ngập hương vị của phụ nữ, toàn thất toát ra khí chất cổ điển, trong thành thục có dịu dàng, Nam Lâu không thể không thừa nhận người bạn tốt này đã gặp phải tình địch rất mạnh.
Thời điểm phát hiện Nam Lâu đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm xuống dưới, Tống Sanh liền tò mò đi tới, vừa nhìn lập tức phát hiện người đi cạnh cô gái xinh đẹp kia, đó chính là Khuất Diễn Trọng. Nhìn cô gái ưu nhã nắm tay anh, gương mặt đầy ý cười cùng anh nói gì đó, trái tim cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Thấy Nam Lâu đang nhìn mình, Tống Sanh xấu hổ cười hai tiếng, giọng nói có chút khó xử: "À, mình không biết anh ấy có bạn gái, mình cho rằng... Nếu biết như vậy, mình đã không..."
"Nè, bày ta bộ dáng muốn khóc cho ai xem đấy, thật không có tiền đồ! Chờ mình!" Nói xong, Nam Lâu liền mang giày cao gót đạp cửa, nói với bảo mẫu bên ngoài, "Phiền dì xuống dưới gọi Du Tụ Thần lên đây."
Chưa đầy một phút, cánh cửa mở ra, một người đàn ông diện mạo tuấn tú mặc bộ vest màu trắng mang theo ý cười dịu dàng đi tới. Vào trong, anh liền xem nhẹ Tống Sanh, phải nói là trong mắt của anh ta ngoại trừ Nam Lâu, những người cùng đồ vật khác đều không tồn tại.
"Lâu Lâu, em gọi anh sao? Có phải sốt ruột rồi không? Sắp bắt đầu rồi, em có đói không anh dẫn em đi ăn trước, có phải cảm thấy nhàm chán không, anh..."
"Đừng nói nhảm nữa, Du Tiểu Giai, người khách vừa rồi có phải tên Khuất Diễn Trọng không? Anh có biết người ta có bạn gái chưa hay không?"
Nghe Nam Lâu hỏi như vậy, sắc mặt ôn nhu của Du Tụ Thần lập tức thay đổi, anh ta khẩn trương giữ chặt tay Nam Lâu, nói: "Lâu Lâu, chúng ta sắp kết hôn rồi, tuy anh họ anh điều kiện rất tốt nhưng anh ấy không thích con gái, trước giờ anh chưa từng thấy anh ấy có ý với phụ nữ, nếu so sánh vẫn là anh tốt hơn một chút, anh hứa sẽ đối tốt với em."
Nhìn vẻ mặt mất hết kiên nhẫn của Nam Lâu, giọng anh nhỏ dần. Nhìn người đàn ông đang khẩn trương như bị bắt nạt, Nam Lâu đành giải thích một câu: "Bạn em coi trọng anh ta, anh chỉ cần trả lời câu hỏi anh ta có bạn gái hay chưa, cần gì vô nghĩa nhiều như vậy."
Du Tụ Thần thở phòng nhẹ nhõm, lúc này anh như mới phát hiện Tống Sanh bên cạnh, vội vàng lắc đầu: "Đó không phải bạn gái của anh họ anh."
/66
|