Chu Lam Hạ như một con người khác, cậu nổi giận gào thét thật to với người trước mắt. Điên cuồng dãy dụa thoát khỏi Hạ Vi Vũ. Hắn chỉ im lặng không cuỡng cầu, trực tiếp thả cậu xuống. Chu Lam Hạ vừa xuống, nhanh chóng ấn nút thang máy, cậu muốn chạy trốn khỏi nơi này, nam nhân đó cứ như tơ nhện quấn quanh người cậu, thật đau đớn cũng thật mệt mỏi.
Bỗng nhiên, trong đầu bất giác hiện lên câu nói khi xưa người đàn ông kia từng dạy:
"Thiên thời địa lợi tự ắc nhân sẽ hoà*, ngược lại, trời đất không dung tự ắc nhân sẽ bất*."
(*Hoà trong hoà thuận, *bất trong bất hoà)
"Những thứ số phận an bài dù có phản kháng đến mấy đều vô dụng. Không thể phản kháng càng không thể chống lại, chỉ có thể chấp nhận, dù cho đó có là vinh hay là nhục."
Trước kia Lam Hạ không mảy may để ý mấy, bây giờ chẳng hiểu nổi sao bản thân bất giác lại nhớ tới. Nực cười hơn nữa, câu nói ấy áp dụng vào khoảng khắc này lại rất hợp.
Đúng vậy, nhân sinh yếu đuối, làm sao chống lại đất trời.
Thay vì bất chấp miễn cưỡng hạt giống mọc lên từ xi măng thì chi bằng ngay từ đầu đừng gieo nó.
Mối quan hệ này cũng thế. Bây giờ thì vui vẻ thật đấy, nhưng sau này sẽ rất đau khổ. Chi bằng từ bỏ sớm, hai người buồn nhưng bốn người vui.
Đối diện với một Chu Lam Hạ chỉ một mực muốn phủi bỏ tất cả, Hạ Vi Vũ chỉ biết cúi đầu lặng thinh, mái tóc cộng với bóng tối đã thành công che mọi biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Ting
Một lần nữa, thang máy lại mở ra, nhưng kỳ lạ thay, dù có đèn sáng chiếu rọi ra ngoài cũng thể nhìn thấu được sắc mặt của hắn. Nói đúng hơn là trên khuôn mặt ấy chẳng hiện hữu chút biểu cảm gì, hoàn toàn mang một màu vô cảm.
Lam Hạ bước vào thang máy, ngay khi vừa quay đầu lại, từ bao giờ bốn mắt nhìn nhau.
Cảnh tượng bây giờ rất giống cảnh tượng 15 phút trước. Nhưng chỉ có khung cảnh giống còn hoàn cảnh và lý do thì khác hoàn toàn.
Nếu lúc đó là cứu rỗi thì hiện tại là chạy trốn.
Hai người nhìn nhau rất lâu, cho tới khi cánh cửa gần như đóng lại, Chu Lam Hạ mới dám hạ tầm mắt xuống, ấn đường nhăn nhó như thể cậu chẳng muốn đối diện với ánh mắt sắc lạnh đó thêm một phút giây nào nữa.
Tuy nhiên, chỉ là không nghĩ tới ngay tại khoảnh khắc cậu nhìn xuống, khoé môi Hạ Vi Vũ đột nhiên nhếch lên. Trong phút chốc, hắn nhanh như chớp đưa tay giữa hệ thống cảm ứng thang máy, vốn chỉ còn lại cỡ 5 cm sẽ đóng chặt lại.
Cánh cửa dừng lại rồi thành công mở ra, Lam Hạ còn chưa kịp phản ứng đã bị Vi Vũ ôm chặt. Hắn không cho phép cậu lùi lại, không cho phép cậu chạy trốn, càng không cho phép cậu yếu đuối.
Tay hắn giữ chặt đầu cậu, trong một cái chớp mắt, liền cưỡng hôn đối phương lúc nào không hay.
Chu Lam Hạ đầu óc hoang mang, cố gắng dùng toàn bộ sức lực để đẩy hắn ra, nhưng kết quả vẫn là vô nghĩa. Đến cuối cùng vẫn là bị dồn vào đường cùng, dù gì cũng là một nam nhân, hết lần này đến lần khác bị người khác áp bức, tôn nghiêm vì thế bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lam Hạ vốn dĩ sinh ra trong gia tộc lớn, từ nhỏ đã được giáo dục rất kỹ, việc đầu tiên trong số đó chính là lòng kiêu hãnh và tôn nghiêm của người đứng đầu. Đặc biệt, tuyệt đối không để kẻ khác áp bức, càng không được khuất phục trước bất cứ ai. Dù bây giờ khước từ gia tộc nhưng những thứ vốn dĩ đã ngấm vào máu, ăn vào xương, làm sao nói quên là quên.
Quá tam ba bận, một hai lần còn có thể cho qua nhưng hết lần này đến lần khác, hắn cứ phải khiêu khích lòng tự trọng của cậu. Thì dù là một con chó ngoan bị dồn vào đường cùng cũng sẽ hoá điên dại mà tùy tiện cắn chủ. Huống hồ, đây lại là Chu Lam Hạ, kẻ đặt lòng tự tôn cao hơn cái đầu.
Khi sự tức giận lên đến đỉnh điểm, con người ta sẽ để mặc bản năng kiểm soát tất cả. Và đó cũng là lúc tình yêu bị thách thức.
Chát
Cái tát vang dội xé tan màn đêm tĩnh mịch, bên má phải đỏ ửng in hằng dấu vết năm ngón. Cảm giác đau đớn khiến hắn như muốn hoa mắt chóng mặt, tam quan bỗng bất định trong chốc lát, ánh mắt kinh ngạc pha chút ngờ vực cơ hồ một kẻ bi lụy vì tình mà đánh mất cả thế giới.
- Anh điên rồi sao? Trong thang máy cũng có camera đấy. Anh muốn cả công ty này hỗn loạn cả lên anh mới chịu dừng lại đúng không?
Hắn không trả lời, im lặng chịu đựng nỗi đau do người hắn yêu 'ban tặng'. Thật lòng mà nói, hắn cũng không biết nói gì nữa, so với chút đau nhói bên má, nơi lồng ngực trái còn khó chịu hơn vạn lần.
- Lam Hạ, em là đồ nói dối, lời nói hoa mĩ cũng chỉ bao biện cho sự yếu đuối của thân. Em nghĩ tôi không nhìn thấu được em à? Hay em nghĩ bản thân triết lý vài câu tôi liền sẽ tin sao?
Lam Hạ không hiểu sao, bản thân lại có chút chột dạ, ánh mắt đảo điên khắp nơi như tìm một nơi nào đó để có thể thoát khỏi mớ tơ vò do hắn giăng ra, bị chạm trúng chỗ ngứa, cậu chỉ có thể tự nhủ trấn an bản thân, nuốt nước bọt một cái rồi cố lấy lại dũng khí để mình không lùi bước.
- Trước khi trách móc tôi, anh cũng nên nhìn lại chính mình đi. Tôi không yếu đuối, ngược lại tôi còn đang rất mạnh mẽ đó chứ.
- Mạnh mẽ việc gì?
- Trong việc quyết tâm từ chối một cuộc tình 'tạm bợ'.
- 'Tạm bợ' sao?
Đôi mắt Hạ Vi Vũ trừng trừng nhìn cậu, cơ hồ là muốn mất kiểm soát bóp cổ cậu, hắn gằn giọng hỏi lại:
- Ai tạm bợ? Cái gì tạm bợ? Việc gì tạm bợ?
Dáng đứng hiên ngang, không hề nhún nhường, ngược lại còn có gì có khiêu khích hắn. Đáp:
- Mọi thứ! Tất cả mọi thứ liên quan giữa tôi và anh đều là tạm bợ.
________________________________________
Author: ngfa_menguoc
From: Mangatoon
Bỗng nhiên, trong đầu bất giác hiện lên câu nói khi xưa người đàn ông kia từng dạy:
"Thiên thời địa lợi tự ắc nhân sẽ hoà*, ngược lại, trời đất không dung tự ắc nhân sẽ bất*."
(*Hoà trong hoà thuận, *bất trong bất hoà)
"Những thứ số phận an bài dù có phản kháng đến mấy đều vô dụng. Không thể phản kháng càng không thể chống lại, chỉ có thể chấp nhận, dù cho đó có là vinh hay là nhục."
Trước kia Lam Hạ không mảy may để ý mấy, bây giờ chẳng hiểu nổi sao bản thân bất giác lại nhớ tới. Nực cười hơn nữa, câu nói ấy áp dụng vào khoảng khắc này lại rất hợp.
Đúng vậy, nhân sinh yếu đuối, làm sao chống lại đất trời.
Thay vì bất chấp miễn cưỡng hạt giống mọc lên từ xi măng thì chi bằng ngay từ đầu đừng gieo nó.
Mối quan hệ này cũng thế. Bây giờ thì vui vẻ thật đấy, nhưng sau này sẽ rất đau khổ. Chi bằng từ bỏ sớm, hai người buồn nhưng bốn người vui.
Đối diện với một Chu Lam Hạ chỉ một mực muốn phủi bỏ tất cả, Hạ Vi Vũ chỉ biết cúi đầu lặng thinh, mái tóc cộng với bóng tối đã thành công che mọi biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Ting
Một lần nữa, thang máy lại mở ra, nhưng kỳ lạ thay, dù có đèn sáng chiếu rọi ra ngoài cũng thể nhìn thấu được sắc mặt của hắn. Nói đúng hơn là trên khuôn mặt ấy chẳng hiện hữu chút biểu cảm gì, hoàn toàn mang một màu vô cảm.
Lam Hạ bước vào thang máy, ngay khi vừa quay đầu lại, từ bao giờ bốn mắt nhìn nhau.
Cảnh tượng bây giờ rất giống cảnh tượng 15 phút trước. Nhưng chỉ có khung cảnh giống còn hoàn cảnh và lý do thì khác hoàn toàn.
Nếu lúc đó là cứu rỗi thì hiện tại là chạy trốn.
Hai người nhìn nhau rất lâu, cho tới khi cánh cửa gần như đóng lại, Chu Lam Hạ mới dám hạ tầm mắt xuống, ấn đường nhăn nhó như thể cậu chẳng muốn đối diện với ánh mắt sắc lạnh đó thêm một phút giây nào nữa.
Tuy nhiên, chỉ là không nghĩ tới ngay tại khoảnh khắc cậu nhìn xuống, khoé môi Hạ Vi Vũ đột nhiên nhếch lên. Trong phút chốc, hắn nhanh như chớp đưa tay giữa hệ thống cảm ứng thang máy, vốn chỉ còn lại cỡ 5 cm sẽ đóng chặt lại.
Cánh cửa dừng lại rồi thành công mở ra, Lam Hạ còn chưa kịp phản ứng đã bị Vi Vũ ôm chặt. Hắn không cho phép cậu lùi lại, không cho phép cậu chạy trốn, càng không cho phép cậu yếu đuối.
Tay hắn giữ chặt đầu cậu, trong một cái chớp mắt, liền cưỡng hôn đối phương lúc nào không hay.
Chu Lam Hạ đầu óc hoang mang, cố gắng dùng toàn bộ sức lực để đẩy hắn ra, nhưng kết quả vẫn là vô nghĩa. Đến cuối cùng vẫn là bị dồn vào đường cùng, dù gì cũng là một nam nhân, hết lần này đến lần khác bị người khác áp bức, tôn nghiêm vì thế bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lam Hạ vốn dĩ sinh ra trong gia tộc lớn, từ nhỏ đã được giáo dục rất kỹ, việc đầu tiên trong số đó chính là lòng kiêu hãnh và tôn nghiêm của người đứng đầu. Đặc biệt, tuyệt đối không để kẻ khác áp bức, càng không được khuất phục trước bất cứ ai. Dù bây giờ khước từ gia tộc nhưng những thứ vốn dĩ đã ngấm vào máu, ăn vào xương, làm sao nói quên là quên.
Quá tam ba bận, một hai lần còn có thể cho qua nhưng hết lần này đến lần khác, hắn cứ phải khiêu khích lòng tự trọng của cậu. Thì dù là một con chó ngoan bị dồn vào đường cùng cũng sẽ hoá điên dại mà tùy tiện cắn chủ. Huống hồ, đây lại là Chu Lam Hạ, kẻ đặt lòng tự tôn cao hơn cái đầu.
Khi sự tức giận lên đến đỉnh điểm, con người ta sẽ để mặc bản năng kiểm soát tất cả. Và đó cũng là lúc tình yêu bị thách thức.
Chát
Cái tát vang dội xé tan màn đêm tĩnh mịch, bên má phải đỏ ửng in hằng dấu vết năm ngón. Cảm giác đau đớn khiến hắn như muốn hoa mắt chóng mặt, tam quan bỗng bất định trong chốc lát, ánh mắt kinh ngạc pha chút ngờ vực cơ hồ một kẻ bi lụy vì tình mà đánh mất cả thế giới.
- Anh điên rồi sao? Trong thang máy cũng có camera đấy. Anh muốn cả công ty này hỗn loạn cả lên anh mới chịu dừng lại đúng không?
Hắn không trả lời, im lặng chịu đựng nỗi đau do người hắn yêu 'ban tặng'. Thật lòng mà nói, hắn cũng không biết nói gì nữa, so với chút đau nhói bên má, nơi lồng ngực trái còn khó chịu hơn vạn lần.
- Lam Hạ, em là đồ nói dối, lời nói hoa mĩ cũng chỉ bao biện cho sự yếu đuối của thân. Em nghĩ tôi không nhìn thấu được em à? Hay em nghĩ bản thân triết lý vài câu tôi liền sẽ tin sao?
Lam Hạ không hiểu sao, bản thân lại có chút chột dạ, ánh mắt đảo điên khắp nơi như tìm một nơi nào đó để có thể thoát khỏi mớ tơ vò do hắn giăng ra, bị chạm trúng chỗ ngứa, cậu chỉ có thể tự nhủ trấn an bản thân, nuốt nước bọt một cái rồi cố lấy lại dũng khí để mình không lùi bước.
- Trước khi trách móc tôi, anh cũng nên nhìn lại chính mình đi. Tôi không yếu đuối, ngược lại tôi còn đang rất mạnh mẽ đó chứ.
- Mạnh mẽ việc gì?
- Trong việc quyết tâm từ chối một cuộc tình 'tạm bợ'.
- 'Tạm bợ' sao?
Đôi mắt Hạ Vi Vũ trừng trừng nhìn cậu, cơ hồ là muốn mất kiểm soát bóp cổ cậu, hắn gằn giọng hỏi lại:
- Ai tạm bợ? Cái gì tạm bợ? Việc gì tạm bợ?
Dáng đứng hiên ngang, không hề nhún nhường, ngược lại còn có gì có khiêu khích hắn. Đáp:
- Mọi thứ! Tất cả mọi thứ liên quan giữa tôi và anh đều là tạm bợ.
________________________________________
Author: ngfa_menguoc
From: Mangatoon
/31
|