Lưu Tố Ngọc vốn xuất thân cũng là một tiểu thư trâm anh thế phiệt có tiếng ở nước Y này, cô là kẻ có tiếng, có tiền, chẳng việc gì phải nhìn đến tâm trạng của người khác mà sống, tự do tự tại, sống vì bản thân.
Cô chỉ đơn giản ngồi xuống chiếc sofa duy nhất trong phòng, chẳng thèm chào hỏi mà chỉ quan sát một lượt xung quanh, giọng nói bình thản lên tiếng tỏ ý phán xét:
- Chà, căn phòng này của anh cũng được phết nhỉ, mà trông có hơi đơn giản.
Phải tới lúc này, hành động xem tài liệu của hắn mới dừng lại, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng về phía cô.
- Nữ minh tinh Lưu Tố Ngọc nổi tiếng, lại có thời gian đến đây gặp tôi à?
Đối diện với sự dò hỏi đến từ hắn, cô chẳng mấy để tâm, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái. Cô lục tìm cái gì đó trong giỏ xách, kết quả, thứ cô moi ra là một bao thuốc lá, nhưng tìm mãi không thấy bật lửa nên cô chỉ đành hỏi hắn:
- Này, anh có bật lửa không?
Hắn nhìn cô, ánh mắt chẳng có chút gì ngạc nhiên trước hành động ấy, dường như là rất quen thuộc với điều này. Nhưng hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lên tiếng nhắc nhở:
- Đây là phòng máy lạnh, không được hút thuốc.
- Phiền phức, tôi hỏi "có bật lửa không?" Thì anh chỉ trả lời có hay không thôi, ai mượn anh nhắc nhở. Còn về "phòng máy lạnh" thì sao? Tắt đi là được chứ gì.
Chỉ câu trả lời này thôi cũng đủ đây sự kiêu ngạo và ngang tàn của Tố Ngọc, con người ấy là kiểu người đặc cái tôi trên đầu, sự cao quý ấy đã ngấm vào máu, ăn vào xương, thấm vào trong tư tưởng của một tiểu thư thuộc hàng nứt tiếng ở nước Y này. Dù có giàu có hơn cô gấp nhiều lần như Hạ Vi Vũ cũng không khiến cô đặt vào mắt. Vẻ khó chịu hiện rõ nơi ánh mắt hắn, giọng nói có phần chán ghét. Hắn tặc lưỡi một cái, rồi nói:
- Có.
Nói xong hắn lấy chiếc bật lửa từ trong ngăn kéo, ném đến chỗ ghế sofa. Cô nhận lấy bật lửa, chậm rãi đốt điếu thuốc trong tay, hút một hơi thật sâu, sung sướng phà làn khói từ trong miệng, hai chân bắt chéo với nhau, tùy tiện mà thả dáng ngồi đầy phóng túng. Hắn chẳng thèm quan tâm nữa, tiếp tục làm công việc vốn đang dang dở của mình.
Phải một lúc lâu sau, vừa hút điếu thuốc trong tay, cô mới lại lên tiếng:
- Ông già bắt tôi sang đây.
Nghe được lời nói của cô, hắn vẫn giữ vẻ thờ ơ, hoàn toàn chỉ tập trung vào đống tài liệu đang dang dở trong tay. Nhưng vẫn đáp lại.
- Bắt sang đây làm gì?
- Để bàn chuyện liên hôn.
Nghe tới hai từ 'liên hôn' mọi hành động bỗng chốc dừng lại, ấn đường nhíu lại, ánh mắt không còn giữ vẻ thản nhiên mà bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
- Liên hôn? Với ai?
Tố Ngọc bỗng nhiên bật cười thật lớn, nụ cười có sự vừa khoái chí và len lỏi cả sự chế giễu dành cho đối phương. Hạ Vi Vũ nhìn thật không vừa mắt, không nhẫn nhịn nữa, hắn tức giận đứng dậy, đi đến trước mặt cô, bàn tay chẳng nhân nhượng trực tiếp bóp miệng cô, bắt cô nghiêm chỉnh trả lời câu hỏi của mình.
- Dẹp bỏ nụ cười giả tạo đó đi. Tôi hỏi cô, là ai liên hôn với ai hả?
Lưu Tố Ngọc chẳng có chút gì là sợ hãi, cô giơ ánh mắt và nụ cười khiêu khích khiến hắn càng nóng mặt. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mắt kia như muốn giết chết hắn, là khí thế cao ngạo chẳng xem ai ra gì. Giọng nói điên cuồng gào thét vào mặt hắn. ngôn tình ngược
- Ai cho anh quát tôi hả? Tôi không phải kẻ yếu đuối để anh dễ dàng bắt nạt đâu.
Chỉ có điều khiến Tố Ngọc không ngờ, dù cô có gào thét muốn điên loạn, ánh mắt ấy chẳng có chút gì là nhún nhường, thậm chí còn thêm phần kích thích đến không tưởng. Khuôn mặt tức giận bỗng nở một nụ cười quỷ dị trên môi. Con người ấy khiến cô cảm thấy lạ lẫm, trong đầu không ngừng đặt ra câu hỏi:
"Anh ta là ai? Con người trước mặt mình, có thật sự là Hạ Vi Vũ không?"
Bàn tay đang bóp miệng cô, bỗng nhiên buông ra, nhưng có vẻ hắn sẽ không dễ dàng tha cho cô, tay hắn dần dần di chuyển xuống, bóp chặt lấy cần cổ trắng nõn, lực của hắn thậm chí còn mạnh hơn trước. Trong giây phút nghẹt thở ấy, trong đầu Tố Ngọc chỉ loé lên suy nghĩ:
"Anh ta thật sự sẽ giết mình mất!"
Thấy bản thân sắp không gắng gượng nổi nữa. Trong đầu cô loé vụt qua một tia suy nghĩ, vì giữ tính mạng, không nghĩ nhiều cô liền lấy điếu thuốc trong tay đâm mạnh vào tay hắn. Cứ ngỡ hắn sẽ vì bỏng mà buông ra nào ngờ, lực đạo còn bóp chặt lấy cổ cô hơn.
Ánh mắt hắn nhìn cô vùng vẫy chẳng khác gì loài rắn độc nhìn chuột nhắt nhỏ bé vùng vẫy trong tay, đó là sự khinh thường dành cho sinh vật hạ đẳng dưới chân. Cho đến khi cô thật sự gần như muốn ngất đi, hắn mới thoả mãn bỏ ra.
Bị hắn bỏ tay bất ngờ, Lưu Tố Ngọc còn không thể đứng vững nổi, cô ngồi rụp xuống nền gạch xám lạnh lẽo, thở dốc nhằm lấy lại dưỡng khí vào phổi.
Sau khi bình ổn lại, cô ngước đầu lên nhìn hắn, đập vào mắt cô là vẻ mặt chỉ hiện hữu mỗi nét khinh thường dành cho bản thân. Dù có muốn hay không, Lưu Tố Ngọc cũng phải thừa nhận.
" Hạ Vi Vũ của bây giờ, thật sự rất đáng sợ."
Hắn cao 1m85, từ trên nhìn xuống người con gái đang ngồi bệt dưới sàn, chẳng có chút gì thương xót cho mỹ nhân, chỉ có sự dè bỉu dành cho đối phương. Hắn một thân kiêu ngạo đứng trước mặt đối phương, sỏ tay vào túi quần. Cùng với đó là nụ cười ngạo nghễ, sự ngạo mạn của kẻ chiến thắng tạo nên vẻ đẹp sắc sảo lại thêm phần ma mị làm người ta không thể cưỡng lại, nhưng tới khi giọng nói cất lên, lại khiến người ta sợ hãi:
- Cô với tôi quen biết lâu như vậy mà cô chẳng hiều gì về con người tôi cả. Để tôi nói cho cô biết, tôi không phải là kẻ có thể nhẫn nhịn người khác. Tôi ghét người khác dám khinh thường hay khiêu khích tôi, bất kể kẻ đó là ai, tôi đều có thể khiến kẻ đó, sống không bằng chết, và tuyệt đối, không có ngoại lệ.
Cô chỉ đơn giản ngồi xuống chiếc sofa duy nhất trong phòng, chẳng thèm chào hỏi mà chỉ quan sát một lượt xung quanh, giọng nói bình thản lên tiếng tỏ ý phán xét:
- Chà, căn phòng này của anh cũng được phết nhỉ, mà trông có hơi đơn giản.
Phải tới lúc này, hành động xem tài liệu của hắn mới dừng lại, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng về phía cô.
- Nữ minh tinh Lưu Tố Ngọc nổi tiếng, lại có thời gian đến đây gặp tôi à?
Đối diện với sự dò hỏi đến từ hắn, cô chẳng mấy để tâm, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái. Cô lục tìm cái gì đó trong giỏ xách, kết quả, thứ cô moi ra là một bao thuốc lá, nhưng tìm mãi không thấy bật lửa nên cô chỉ đành hỏi hắn:
- Này, anh có bật lửa không?
Hắn nhìn cô, ánh mắt chẳng có chút gì ngạc nhiên trước hành động ấy, dường như là rất quen thuộc với điều này. Nhưng hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lên tiếng nhắc nhở:
- Đây là phòng máy lạnh, không được hút thuốc.
- Phiền phức, tôi hỏi "có bật lửa không?" Thì anh chỉ trả lời có hay không thôi, ai mượn anh nhắc nhở. Còn về "phòng máy lạnh" thì sao? Tắt đi là được chứ gì.
Chỉ câu trả lời này thôi cũng đủ đây sự kiêu ngạo và ngang tàn của Tố Ngọc, con người ấy là kiểu người đặc cái tôi trên đầu, sự cao quý ấy đã ngấm vào máu, ăn vào xương, thấm vào trong tư tưởng của một tiểu thư thuộc hàng nứt tiếng ở nước Y này. Dù có giàu có hơn cô gấp nhiều lần như Hạ Vi Vũ cũng không khiến cô đặt vào mắt. Vẻ khó chịu hiện rõ nơi ánh mắt hắn, giọng nói có phần chán ghét. Hắn tặc lưỡi một cái, rồi nói:
- Có.
Nói xong hắn lấy chiếc bật lửa từ trong ngăn kéo, ném đến chỗ ghế sofa. Cô nhận lấy bật lửa, chậm rãi đốt điếu thuốc trong tay, hút một hơi thật sâu, sung sướng phà làn khói từ trong miệng, hai chân bắt chéo với nhau, tùy tiện mà thả dáng ngồi đầy phóng túng. Hắn chẳng thèm quan tâm nữa, tiếp tục làm công việc vốn đang dang dở của mình.
Phải một lúc lâu sau, vừa hút điếu thuốc trong tay, cô mới lại lên tiếng:
- Ông già bắt tôi sang đây.
Nghe được lời nói của cô, hắn vẫn giữ vẻ thờ ơ, hoàn toàn chỉ tập trung vào đống tài liệu đang dang dở trong tay. Nhưng vẫn đáp lại.
- Bắt sang đây làm gì?
- Để bàn chuyện liên hôn.
Nghe tới hai từ 'liên hôn' mọi hành động bỗng chốc dừng lại, ấn đường nhíu lại, ánh mắt không còn giữ vẻ thản nhiên mà bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
- Liên hôn? Với ai?
Tố Ngọc bỗng nhiên bật cười thật lớn, nụ cười có sự vừa khoái chí và len lỏi cả sự chế giễu dành cho đối phương. Hạ Vi Vũ nhìn thật không vừa mắt, không nhẫn nhịn nữa, hắn tức giận đứng dậy, đi đến trước mặt cô, bàn tay chẳng nhân nhượng trực tiếp bóp miệng cô, bắt cô nghiêm chỉnh trả lời câu hỏi của mình.
- Dẹp bỏ nụ cười giả tạo đó đi. Tôi hỏi cô, là ai liên hôn với ai hả?
Lưu Tố Ngọc chẳng có chút gì là sợ hãi, cô giơ ánh mắt và nụ cười khiêu khích khiến hắn càng nóng mặt. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mắt kia như muốn giết chết hắn, là khí thế cao ngạo chẳng xem ai ra gì. Giọng nói điên cuồng gào thét vào mặt hắn. ngôn tình ngược
- Ai cho anh quát tôi hả? Tôi không phải kẻ yếu đuối để anh dễ dàng bắt nạt đâu.
Chỉ có điều khiến Tố Ngọc không ngờ, dù cô có gào thét muốn điên loạn, ánh mắt ấy chẳng có chút gì là nhún nhường, thậm chí còn thêm phần kích thích đến không tưởng. Khuôn mặt tức giận bỗng nở một nụ cười quỷ dị trên môi. Con người ấy khiến cô cảm thấy lạ lẫm, trong đầu không ngừng đặt ra câu hỏi:
"Anh ta là ai? Con người trước mặt mình, có thật sự là Hạ Vi Vũ không?"
Bàn tay đang bóp miệng cô, bỗng nhiên buông ra, nhưng có vẻ hắn sẽ không dễ dàng tha cho cô, tay hắn dần dần di chuyển xuống, bóp chặt lấy cần cổ trắng nõn, lực của hắn thậm chí còn mạnh hơn trước. Trong giây phút nghẹt thở ấy, trong đầu Tố Ngọc chỉ loé lên suy nghĩ:
"Anh ta thật sự sẽ giết mình mất!"
Thấy bản thân sắp không gắng gượng nổi nữa. Trong đầu cô loé vụt qua một tia suy nghĩ, vì giữ tính mạng, không nghĩ nhiều cô liền lấy điếu thuốc trong tay đâm mạnh vào tay hắn. Cứ ngỡ hắn sẽ vì bỏng mà buông ra nào ngờ, lực đạo còn bóp chặt lấy cổ cô hơn.
Ánh mắt hắn nhìn cô vùng vẫy chẳng khác gì loài rắn độc nhìn chuột nhắt nhỏ bé vùng vẫy trong tay, đó là sự khinh thường dành cho sinh vật hạ đẳng dưới chân. Cho đến khi cô thật sự gần như muốn ngất đi, hắn mới thoả mãn bỏ ra.
Bị hắn bỏ tay bất ngờ, Lưu Tố Ngọc còn không thể đứng vững nổi, cô ngồi rụp xuống nền gạch xám lạnh lẽo, thở dốc nhằm lấy lại dưỡng khí vào phổi.
Sau khi bình ổn lại, cô ngước đầu lên nhìn hắn, đập vào mắt cô là vẻ mặt chỉ hiện hữu mỗi nét khinh thường dành cho bản thân. Dù có muốn hay không, Lưu Tố Ngọc cũng phải thừa nhận.
" Hạ Vi Vũ của bây giờ, thật sự rất đáng sợ."
Hắn cao 1m85, từ trên nhìn xuống người con gái đang ngồi bệt dưới sàn, chẳng có chút gì thương xót cho mỹ nhân, chỉ có sự dè bỉu dành cho đối phương. Hắn một thân kiêu ngạo đứng trước mặt đối phương, sỏ tay vào túi quần. Cùng với đó là nụ cười ngạo nghễ, sự ngạo mạn của kẻ chiến thắng tạo nên vẻ đẹp sắc sảo lại thêm phần ma mị làm người ta không thể cưỡng lại, nhưng tới khi giọng nói cất lên, lại khiến người ta sợ hãi:
- Cô với tôi quen biết lâu như vậy mà cô chẳng hiều gì về con người tôi cả. Để tôi nói cho cô biết, tôi không phải là kẻ có thể nhẫn nhịn người khác. Tôi ghét người khác dám khinh thường hay khiêu khích tôi, bất kể kẻ đó là ai, tôi đều có thể khiến kẻ đó, sống không bằng chết, và tuyệt đối, không có ngoại lệ.
/31
|