Để có thể thoải mái hơn trong thời gian chờ chuyến bay đến nên cô đã cố ý thay một bộ trang phục đơn giản ít gò bó hơn, sau đó tiện tay quấn mái tóc đen dài thành một búi ở sau đầu, có vài sợi còn rũ xuống sau tai.
“Cô Anna, cô đã thu dọn hành lý xong chưa?” Người giúp việc ở ngoài cửa lịch sự lên tiếng hỏi.
“Đã thu dọn xong rồi, tôi sẽ ra mở cửa ngay, chờ một chút.” Hứa Nhược Phi cầm túi xách của mình, xỏ đôi dép đi trong nhà ra mở cửa.
Cô chỉ vào chiếc vali trong phòng ngủ: "Chỉ có những thứ này thôi, làm phiền mang lên xe trước đi."
Sau khi dặn dò xong, Hứa Nhược Phi đi đến phòng của Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy.
Hai đứa bé ngồi trên giường thấy vậy liền ngẩn người.
Đặc biệt là Hứa Nhược Hy, đầu tóc cô bé rối như ổ gà.
Hứa Nhược Phi phì cười đi đến bên cạnh con gái mình, ôm cô bé lên khỏi giường rồi nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc rối bời của Hứa Nhược Hy.
Hứa Nhược Hy cũng nũng nịu nhào vào trong lòng Hứa Nhược Phi: "Mẹ ơi, con chưa muốn thức dậy đâu."
Hứa Đình Phong nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ báo thức vẫn còn đang rung không ngừng, đôi mắt đen láy hẹp dài của cậu nhóc khẽ nheo lại, nhìn qua có vẻ hơi chán nản.
Cậu nhóc cực kỳ khó chịu tắt đồng hồ báo thức đang reo inh ỏi bên cạnh đi sau đó vén chăn lên tự giác thức dậy.
Bộ đồ ngủ trên người cậu nhóc hoàn toàn trái ngược với Hứa Nhược Hy, quần áo ngủ hình con sói nhỏ được cài rất tỉ mỉ.
Trong lòng Hứa Nhược Phi lập tức bật ra tám chữ: phiên bản thu nhỏ của Lệ Đình Nam.
“Mẹ, con đi rửa mặt trước đây.” Tron giọng nói của Hứa Đình Phong đầy vẻ buồn ngủ, cậu bé chỉ dựa vào lý trí mà ép buộc bản thân đi tới phòng tắm.
Hứa Nhược Phi trầm mặc, hình như sự tự giác của cô còn không bằng con trai ruột của mình nữa, thật là khóc cũng không ra nước mắt mà.
Hứa Nhược Phi ôm Hứa Nhược Hy trong lòng dỗ dành cô bé một lúc, sau khi thấy Hứa Đình Phong rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm thì kiên nhẫn nói với Hứa Nhược Hy: "Cục cưng, anh của con đã vệ sinh cá nhân xong rồi kìa, con cũng nên đi đánh răng rửa mặt đi chứ?"
Hứa Nhược Hy ngáp mấy cái rồi chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo của mình, sau đó mới nhảy ra khỏi vòng tay của Hứa Nhược Phi, đôi chân ngắn ngủn lon ton đi về phía phòng tắm, còn Hứa Đình Phong đã bắt đầu thay quần áo.
“Hôm nay bố có đến đón mẹ con mình không ạ?” Hứa Đình Phong điềm tĩnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và thắt một chiếc nơ nhỏ màu đen.
Hứa Nhược Phi lườm cậu bé: "Con đoán xem?"
Hứa Đình Phong đã tập mãi thành quen nên lên tiếng giải thích: "Mẹ nuôi Vân Nhi muốn về Lâm Xuyên cùng với mẹ nhưng bà ấy lại phải tham gia buổi biểu diễn thời trang vào mấy ngày nữa, bởi vì mẹ không có phương tiện để đón con và Nhược Hy sau khi xuống máy bay nên nhất định phải có một người đến yểm hộ cho mẹ."
Cách nói chuyện của Hứa Đình Phong y hệt như một phiên bản thu nhỏ của Lệ Đình Nam.
Cậu bé chỉ đứng khoanh tay mặt không biến sắc mà nhìn Hứa Nhược Phi, trong giọng nói non nớt của trẻ con lại toát ra một sự điềm tĩnh hiếm có.
"Vậy mẹ nói thử xem, bố có đến đón chúng ta không? Hửm? Hiện tại hai người đã tiến triển đến bước này rồi, biết đâu được một ngày nào đó đột nhiên đem về một người bố cho tụi con cũng không chừng?"
Đôi mắt của Hứa Đình Phong sáng như hai ngọn đuốc, khiến Hứa Nhược Phi suýt nữa đã làm rơi hai chiếc ba lô đã chuẩn bị cho hai đứa nhỏ.
Thằng nhóc này thông minh như vậy làm gì chứ, được di truyền từ Lệ Đình Nam có khác!
Hứa Đình Phong thu hết những thay đổi trong biểu cảm của Hứa Nhược Phi vào đáy mắt, có lẽ trong lòng đã tự có cân nhắc rồi, cậu nhóc đi tới trước mặt Hứa Nhược Phi sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, đôi mắt của cậu nhóc giống hệt với Lệ Đình Nam đang nghiêm túc nhìn Hứa Nhược Phi.
"Mẹ, dù cho bố có quan hệ máu mủ với chúng ta thì người con và Nhược Hy yêu nhất vẫn luôn là mẹ.
Bố cho tụi con cơ hội được sinh ra nhưng nếu không có mẹ thì tụi con đã không thể đến với thế giới này rồi."
"Cho nên trừ khi mẹ thực sự thích bố, nếu không đừng bao giờ để mình phải ấm ức nha."
"Đương nhiên cũng không cần để tụi con làm hòa với bố đâu."
"Mẹ mới là người quan trọng nhất.".
/328
|