Con rắn bò đến cửa động, ngóc đầu lên nhìn vào trong, trên người nó có mấy chỗ bị tróc vảy, còn có một vết thương ở nhỏ ở gần đầu.
Gadnu gầm lên một tiếng, những phần lông đỏ trên người đột ngột bùng lên như phát sáng, nhuộm không gian xung quanh thành màu đỏ rực. Phía sau nó, bốn con gadnim còn lại cũng làm theo, đây là dấu hiệu cảnh cáo con rắn không được tới gần. Các thú nhân đều đã đổi thành hình thú, chỉ có Moaa cầm cây thương của mình đứng ở trong cùng.
Con rắn lắc lư đầu nhìn tình cảnh này, cái lưỡi thè ra thụt vào.
Gadnu không lỗ mãng công kích, nó biết mình không đánh lại con rắn này, điều nó có thể làm là ngăn con rắn trong thời gian ngắn để nhóm nhân loại chạy thoát, cho nên nó cần canh thời cơ thật tốt.
Qua nửa phút, con rắn vẫn còn lắc lư trước cửa động, không tấn công, cũng không rời đi, nhóm gadnim và thú nhân vẫn căng thẳng cảnh giác, xung quanh chỉ có tiếng mưa gió và âm thanh gầm gừ cảnh cáo của gadnim.
Hình như còn một âm thanh khác, Moaa bắt được một tiếng rầm rì giữa mớ âm thanh hỗ độn đó. Hẳn là tiếng con rắn, nó vẫn luôn lặp lại một đoạn âm thanh gì đó.
S.. i.. n
Si.. n
"Sin?" Moaa lẩm bẩm, sau đó nhớ ra lúc vượt sông con rắn này vẫn luôn lảng vảng xung quanh bảo vệ Rin. Chẳng lẽ..
"Ngài tìm Rin phải không? Rin?" Moaa thăm dò hỏi.
Hắn đột ngột lên tiếng làm mấy thú nhân đều quay đầu lại nhìn, chỉ có nhóm gadnim vẫn đang cảnh giác.
Moaa vỗ nhẹ chân Bab trấn an, hai mắt vẫn chăm chú nhìn con rắn. Thực tế hắn không hiểu nhiều về loài này, sinh vật sống đơn lẻ không có tính xã hội thì âm thanh mang tín hiệu của chúng rất ít, muốn hiểu được ý chúng cũng không dễ gì.
Con rắn dừng lại động tác lắc lư của mình, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, nó gật đầu.
Moaa sửng sốt một chút, con rắn hình như hiểu lời hắn nói. Hơi khó tin nhưng hắn vẫn giải thích với nó: "Rin không ở đây, cậu ấy ở lại trong bộ lạc."
Con rắn nghe xong thì dừng tất cả động tác mấy giấy, sau đó lùi về. Gadnu và mấy con gadnim còn chưa kịp thở ra, nó lại vòng trở về làm cả đám lại lần nữa căng thẳng lên.
Con rắn không để ý đám gadnim, nó hất đầu một cái, vung vật gì đó về phía Moaa, tốc độ vật đó không cao, không giống như công kích.
Moaa theo bản năng giơ tay đón lấy thứ bay tới. Vừa nắm được trong tay hắn đã biết đó là thứ gì. Là đá mặt trời, một viên lớn cỡ hạt nhãn.
"Si.. n." Con rắn lặp lại.
"Cái này là gửi cho Rin?" Moaa khó tin hỏi lại.
Lại lần nữa, con rắn khẽ gật đầu.
Moaa đã há hốc mồm, hắn nuốt khan một cái, nói: "Được.. Tôi sẽ đem nó về cho Rin."
Con rắn hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu bò đi, bóng dáng khổng lồ của nó dần biến mất sau bụi rậm.
Xác định con rắn không quay lại Gadnim mới giải trừ cảnh giác, nó cùng mấy con gadnim đều tò mò xúm lại quanh Moaa xem viên đá mặt trời trên tay hắn.
Mấy thú nhân đã đổi lại hình người. Bab cũng tiến tới nhìn viên đá trên tay Moaa, trong mắt cũng đồng bộ vẻ khó tin của Moaa.
Jim thì đang điên cuồng lắc vai Sam: "Con rắn hiểu tiếng người! Hiểu toàn bộ! Toàn bộ luôn!"
Lind nhìn không nổi gõ đầu Jim một cái cậu mới dừng hành vi điên khùng lại. Sam bị thằng em lắc như vậy cũng không phiền, chỉ ha hả cười giúp cậu xoa chỗ bị Lind đánh, nói: "Vị hung thú này hẳn là sống rất rất lâu rồi, hơn nữa có thể từng tiếp xúc với nhân loại trong thời gian dài nên hiểu được hết."
"Ông ta còn biết nhờ người khác chuyển đồ giúp nữa kìa. Rin là ai thế?" Lind đi tới chỗ ngủ của mình ngồi xuống, hỏi Moaa đang lấy tơ nhện kattai gói viên đá mặt trời bên kia.
Bab trả lời thay: "Rin là á thú, cũng từ thế giới khác đến như các cậu vậy."
"Ừ, rồi sao ông rắn lại tặng đá mặt trời cho cậu ấy?" Lind hỏi tiếp.
Bab lắc đầu, hắn cũng không rõ.
Moaa đã gói viên đá xong cất vào túi, hắn suy tư nói: "Lúc chúng ta vượt sông ông ấy đã luôn bảo vệ Rin. Không, trước đó nữa, lúc chúng ta dừng lại nghỉ trước khi vượt sông thì ông ta đã lảng vảng xung quanh rồi, vì thế mà sói vương còn rất cảnh giác nhớ không?"
Bab gật đầu: "Đúng là thế."
"Vì sao ông ta lại làm thế?" Moaa tự hỏi, quay về chỗ ngủ của mình và Bab, yên lặng suy nghĩ. Trừ lúc vượt sông, bọn họ cũng chỉ gặp qua con rắn một lần, đó là lúc ở hồ Ruin, khi bị iunta vây ráp cả bọn cùng nhau chạy ra. Lúc ấy Rin cứu con equas lĩnh chủ, con rắn thế nào bọn họ không hề chú ý. Chẳng lẽ lúc ấy xảy ra cái gì hắn không biết sao? Không, có thể hắn nhìn thấy, chỉ là không chú ý. Lúc ấy Rin giúp con equas xua bớt iunta, đám đạn nước xẹt qua còn cứu được mấy con thú khác, có lẽ trong đó có con rắn. Cho nên rất có thể con rắn nhớ ơn Rin lần đó, lúc vượt sông mới kè kè bảo vệ Rin, thậm chí bây giờ còn tặng đá mặt trời cho hắn? Một con rắn hành động như vậy có phải quá bất thường không? Nếu là gadnim hay tauri hắn còn có thể lý giải, vì hai loài ấy có tập tính xã hội rất rõ ràng, nhưng rắn không giống, đó là loài sống đơn độc.
Trong lúc mấy người Moaa đoán già đoán non, con rắn đã bò sang một ngọn núi khác. Nó bò khá chậm với cái bụng phình ra một đoạn, vừa rồi trời quá tối, thêm mưa và con rắn cũng quá lớn nên nhóm Moaa không nhìn thấy phía sau của nó. Con rắn vòng qua chân núi, sau đó bò vào một cái hang khác. Cái hang hướng xuống dưới, ăn sâu vào giữa lòng ngọn núi, một nơi ẩm ướt và có nhiệt độ phù hợp để nó ngủ một giấc dài. Nó vừa ăn một bữa no và cần thời gian tiêu hóa.
Con mồi nó vừa ăn là con hung thú mạnh nhất vùng này trước đây, nó giết được con đó thì trận chiến tranh giành lãnh địa này nó không cần tiếp tục tham gia nữa. Từ bây giờ, khu vực này nó là mạnh nhất.
Nhớ đến con gadnim thủ lĩnh mạnh hơn nó kia, con rắn hơi băn khoăn, không biết đàn gadnim lập lãnh địa ở đâu, sau này còn có thể nhìn thấy chúng nữa không. Có lẽ tới mùa hoa tiếp theo nó nên đi một chuyến xa tìm xem, nếu mấy con gadnim đó xuất hiện ở đây thì lãnh địa của chúng cũng không quá xa, nó phải nhìn một cái mới yên tâm.
Vừa suy nghĩ vừa di chuyển, cuối cùng nó cũng đến đáy hang động. Chọn một chỗ có một mặt vách đá tương đối bằng phẳng, con rắn há mồm lộ ra cặp răn nanh nhọn hoắc quấn đầy những dòng năng lượng đỏ như lửa, nó làm một việc mà nếu mấy người Moaa nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt: Vẽ tranh.
Răn nanh con rắn vạch trên mặt đá như thể que củi vẽ trên nền cát, từng hình ảnh đơn giản như tranh của trẻ con dần hiện ra. Trung tâm của bức tranh là một nhân loại, một người đàn ông mặt đầy râu và mặc bộ quần áo không phải may bằng da thú, trên tay ông ôm một con gadnim non, cổ tay trái quấn một con rắn nhỏ, cạnh chân ông còn đi theo một con giống như rùa. Ngoài ra, xung quanh ông con rắn còn vẽ rất nhiều viên tròn tròn như là hạt mưa. Người này đi qua rất nhiều nơi, ở lại rất nhiều bộ lạc, dạy cho rất nhiều tư tế về cây cỏ, còn có hình ảnh ông cho người khác uống thuốc và trị bệnh cho họ. Trong lúc ông làm tất cả những việc đó, ba con vật ông mang theo dần lớn lên. Cuối cùng, ở dưới chân một ngọn núi mà nếu Shan nhìn thấy lập tức sẽ nhận ra đó là Nab Kaum, người đàn ông để lại con rắn và con gadnim, ngồi trên lưng con rùa lúc này đã lớn bằng cái mặt bàn trà, xuôi theo dòng sông mà đi xa.
Những bức hình tiếp theo không còn hình bóng người đàn ông đó, con rắn vẽ rất nhiều dã thú, cây cối, hang động, nó vẽ chính mình lần lượt lột xác và lớn lên thêm, cùng với những vệt màu đỏ trên người ngày càng nhiều. Nó cũng vẽ con gadnim đồng bạn của mình, chúng vẫn sống chung một vùng, chỉ là không thân thiết như trước. Con gadnim tìm được bạn đời, nuôi dạy con non, sau đó con non của nó trưởng thành, tìm được bạn đời, rồi lại sinh thêm con non. Cuối cùng, vào một ngày cuối mùa lá rụng, con gadnim đến tìm nó trước khi nó kịp ngủ đông, chui vào hang động của nó, và chết ở đó. Con rắn đã ngủ suốt mùa tuyết đó ở cạnh cái xác của bạn nó.
Những bức hình tiếp theo chủ yếu là về đàn gadnim con cháu của bạn nó và một ít thứ mà nó gặp được và không muốn quên. Đến cuối cùng, nó vẽ cuộc vượt sông mà trung tâm chính là Rin. Lúc vẽ những chấm tròn nhỏ xung quanh Rin, con rắn hào hứng đến mức dùng chóp đuôi vỗ ầm ầm xuống nền đá phía sau. Nó vẽ á thú kỳ lạ đó rất tỉ mỉ, vẽ cả con gadnim mà á thú đó hay cưỡi, con sói có lông hai bên má hơi quăn nó cũng tỉ mỉ miêu tả vào. Nó cũng vẽ chính mình ở bên cạnh á thú, còn có mấy con gadnim và một á thú khác cầm cây gậy có đầu nhọn. Hoàn thành! Như vậy dù nó ngủ một giấc dài, tỉnh lại có quên cái gì thì mấy bức hình này đều sẽ nhắc nhở nó.
Con rắn lại dựa sát vào nhìn kỹ bức hình cuối, hài lòng đập đập chóp đuôi, sau đó chọn một chỗ thoải mái, cuộn mình lại và chìm vào giấc ngủ.
Ở bên kia, vì không đoán được tại sao con rắn có thể tìm được mình, và không biết đám hung thú còn con nào muốn tìm Rin nữa không nên nhóm Moaa quyết định lên đường ngay khi trời tờ mờ sáng.
Moaa ngồi trên lưng Bab, trên người mặc áo đi mưa, đây là Bab yêu cầu. Sau trận mưa lượng nước cây cối giữ lại rất lớn, đi trong rừng lúc này không khác gì đi trong mưa, cho nên hắn muốn Moaa cẩn thận. Sam đã đổi sang hình thú để cõng hai đứa em của mình, mấy con sói thì chia nhau bao quanh bọn họ ở giữa.
"Lát nữa sẽ đến một dòng suối lớn, chúng ta đi vòng một chút lên thượng nguồn của nó rồi qua suối." Jim nói với Moaa.
"Đến đó làm gì?"
"Ở đó có một bụi nepen khá lớn." Lind đáp.
"Nepen?" Moaa ngạc nhiên, loài thực vật này Moaa từng nhìn thấy, nó là một họ hàng của cây rod nhưng thay vì dùng dây leo trói con mồi thì nó lại trực tiếp dùng một cái khoang lớn nuốt con mồi vào trong, sau đó từ từ tiêu hóa, cái khoang đó được gọi là miệng nepen, vì nó trông rất giống một cái miệng dã thú. Cái khoang rất dẻo dai, so với dây của cây rod còn bền chắc hơn, bị bắt được rồi thì rất khó thoát ra.
Lind gật đầu giải thích: "Lúc trước ba anh em tôi đến đây là do ba thú nhân này bị cái cây đó bắt được. Sau khi thoát ra chúng tôi đã nghiên cứu nó mất mấy ngày. Cái khoang nó dùng để săn mồi khi đóng lại là môi trường hoàn toàn bịt kín, nó có thể rút không khí bên trong ra để làm con mồi chết ngộp mà không cần dùng một loại chất độc nào."
Moaa gật đầu: "Thì ra là vậy. Nhưng rốt cuộc các cậu muốn đến đó làm gì?"
Jim cười: "Đương nhiên là cắt vài cái khoang mang về, thứ đó kín khí có thể dùng để trữ thực phẩm, cất vào đó thức ăn sẽ lâu hư hơn. Cây nepen hoàn toàn không có độc tố, cho nên không cần sợ ngộ độc. Bọn tôi đã định là mùa lá rụng sẽ đến cắt chúng mang về để trữ đồ ăn cho mùa tuyết, nhưng hiện tại phải dời đi nên cứ tới cắt luôn mang theo."
Lúc này Moaa mới hiểu ra. Hắn cảm thán trong lòng, không phải tự nhiên mà Hahna thích tìm tòi mọi thứ xung quanh, đều là ảnh hưởng từ người lớn mà ra. Hắn cũng rất tò mò về người cha nuôi của mấy anh em, có thể dạy ra những đứa con thế này chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Đi không bao lâu bọn họ đã đến được mục tiêu, Lind chỉ vào một lùm cây lớn nói: "Nó ở trong đó, nhìn từ ngoài không thấy đâu. Các anh ở yên đây, chờ bọn tôi một lát."
Moaa gật đầu, tuột khỏi lưng Bab đứng trên mặt đất, Gadnu cũng đến ngồi cạnh hắn, chuẩn bị quan khán ba anh em Praesidt đối phó cây nepen. Ba người đều giữ hình người, trên tay cầm một con dao ngắn, cứ như vậy đến gần lùm cây.
Soạt! Một cái miệng nepen màu xanh đen lớn mở ra muốn bắt lấy Sam đi đầu, hắn liền bật lên nhảy thẳng về phía trước, tránh thoát cái miệng và thành công chui vào bụi rậm, Lind và Jim cũng chia ra lách qua hai bên cái miệng để tiến vào bên trong. Vồ hụt một cú, miệng nepen liền quay đầu trở vào trong bụi rậm, cùng những cái miệng khác vây bắt ba nhân loại vừa tiến vào.
Trong bụi rậm rất tối, Moaa không thấy rõ được tình hình bên trong, nhưng vẫn thấy được hình bóng ba người nhanh nhẹn luồn lách giữa cành nhánh, linh hoạt như thể không có xương, mấy cái miệng nepen bị hoàn cảnh vướng víu càng không có khả năng đụng tới ba người, thỉnh thoảng dí được một người vào thế bí thì lập tức hai người còn lại sẽ đến giải vây. Cây nepen dù đã huy động tất cả miệng mình có cũng không thể bắt được ba anh em, ngược lại còn bị họ cắt mất không ít miệng. Ba người cắt được cái nào liền ném ra ngoài cái ấy, mấy cái miệng nepen vừa rời khỏi gốc liền bất động, cho nên Moaa đi lên nhặt một cái xem thử. Miệng nepen bị cắt không phải những cái lớn nhất ở đây, ba anh em chọn rất nhiều kích cỡ khác nhau, cái nhỏ nhất chỉ bằng một bàn tay. Mở ra bên trong quả nhiên không có chất lỏng gì, khá khô ráo, chỉ có lác đác một ít rễ nhỏ mọc thành cụm, hẳn là để hấp thu dinh dưỡng từ con mồi.
Không bao lâu sau, ba anh em lui quân, lúc này cây nepen đã bị tước gần một phần tư số miệng, quy mô giảm đi nhiều. Moaa đến giúp ba người xếp miệng nepen, cái lớn bao cái bé, cuối cùng tất cả đều được xếp gọn vào cái miệng nepen lớn nhất, Sam đổi sang hình thú để Lind và Jim buộc chúng lên lưng mình.
"Các cậu thật lợi hại." Moaa leo trở lại lưng Bab, yên vị xong thì cảm thán nói.
Jim nhún vai: "Nếu anh thấy hồi còn bé chúng tôi bị ba huấn luyện như thế nào, anh sẽ không thấy có gì ghê gớm nữa."
"Đây là ba các cậu dạy?"
Lind và Jim đều gật đầu.
"Hahna có từng học những thứ này không?"
"Không đâu" Jim vội lắc đầu: "Ba chúng tôi đem con bé về nhà thì bắt đầu bận rộn, hiếm khi có mặt ở nhà, mà ba anh em bọn tôi không nỡ bắt con bé rèn luyện như mình khi bé, cho nên Hahna chỉ học một chút thôi."
Moaa gật đầu, hắn cũng đoán được câu trả lời. Hahna tuy rằng biết chiến đấu nhưng rất sơ sài, không có được năng lực như ba người này.
Gadnu gầm lên một tiếng, những phần lông đỏ trên người đột ngột bùng lên như phát sáng, nhuộm không gian xung quanh thành màu đỏ rực. Phía sau nó, bốn con gadnim còn lại cũng làm theo, đây là dấu hiệu cảnh cáo con rắn không được tới gần. Các thú nhân đều đã đổi thành hình thú, chỉ có Moaa cầm cây thương của mình đứng ở trong cùng.
Con rắn lắc lư đầu nhìn tình cảnh này, cái lưỡi thè ra thụt vào.
Gadnu không lỗ mãng công kích, nó biết mình không đánh lại con rắn này, điều nó có thể làm là ngăn con rắn trong thời gian ngắn để nhóm nhân loại chạy thoát, cho nên nó cần canh thời cơ thật tốt.
Qua nửa phút, con rắn vẫn còn lắc lư trước cửa động, không tấn công, cũng không rời đi, nhóm gadnim và thú nhân vẫn căng thẳng cảnh giác, xung quanh chỉ có tiếng mưa gió và âm thanh gầm gừ cảnh cáo của gadnim.
Hình như còn một âm thanh khác, Moaa bắt được một tiếng rầm rì giữa mớ âm thanh hỗ độn đó. Hẳn là tiếng con rắn, nó vẫn luôn lặp lại một đoạn âm thanh gì đó.
S.. i.. n
Si.. n
"Sin?" Moaa lẩm bẩm, sau đó nhớ ra lúc vượt sông con rắn này vẫn luôn lảng vảng xung quanh bảo vệ Rin. Chẳng lẽ..
"Ngài tìm Rin phải không? Rin?" Moaa thăm dò hỏi.
Hắn đột ngột lên tiếng làm mấy thú nhân đều quay đầu lại nhìn, chỉ có nhóm gadnim vẫn đang cảnh giác.
Moaa vỗ nhẹ chân Bab trấn an, hai mắt vẫn chăm chú nhìn con rắn. Thực tế hắn không hiểu nhiều về loài này, sinh vật sống đơn lẻ không có tính xã hội thì âm thanh mang tín hiệu của chúng rất ít, muốn hiểu được ý chúng cũng không dễ gì.
Con rắn dừng lại động tác lắc lư của mình, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, nó gật đầu.
Moaa sửng sốt một chút, con rắn hình như hiểu lời hắn nói. Hơi khó tin nhưng hắn vẫn giải thích với nó: "Rin không ở đây, cậu ấy ở lại trong bộ lạc."
Con rắn nghe xong thì dừng tất cả động tác mấy giấy, sau đó lùi về. Gadnu và mấy con gadnim còn chưa kịp thở ra, nó lại vòng trở về làm cả đám lại lần nữa căng thẳng lên.
Con rắn không để ý đám gadnim, nó hất đầu một cái, vung vật gì đó về phía Moaa, tốc độ vật đó không cao, không giống như công kích.
Moaa theo bản năng giơ tay đón lấy thứ bay tới. Vừa nắm được trong tay hắn đã biết đó là thứ gì. Là đá mặt trời, một viên lớn cỡ hạt nhãn.
"Si.. n." Con rắn lặp lại.
"Cái này là gửi cho Rin?" Moaa khó tin hỏi lại.
Lại lần nữa, con rắn khẽ gật đầu.
Moaa đã há hốc mồm, hắn nuốt khan một cái, nói: "Được.. Tôi sẽ đem nó về cho Rin."
Con rắn hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu bò đi, bóng dáng khổng lồ của nó dần biến mất sau bụi rậm.
Xác định con rắn không quay lại Gadnim mới giải trừ cảnh giác, nó cùng mấy con gadnim đều tò mò xúm lại quanh Moaa xem viên đá mặt trời trên tay hắn.
Mấy thú nhân đã đổi lại hình người. Bab cũng tiến tới nhìn viên đá trên tay Moaa, trong mắt cũng đồng bộ vẻ khó tin của Moaa.
Jim thì đang điên cuồng lắc vai Sam: "Con rắn hiểu tiếng người! Hiểu toàn bộ! Toàn bộ luôn!"
Lind nhìn không nổi gõ đầu Jim một cái cậu mới dừng hành vi điên khùng lại. Sam bị thằng em lắc như vậy cũng không phiền, chỉ ha hả cười giúp cậu xoa chỗ bị Lind đánh, nói: "Vị hung thú này hẳn là sống rất rất lâu rồi, hơn nữa có thể từng tiếp xúc với nhân loại trong thời gian dài nên hiểu được hết."
"Ông ta còn biết nhờ người khác chuyển đồ giúp nữa kìa. Rin là ai thế?" Lind đi tới chỗ ngủ của mình ngồi xuống, hỏi Moaa đang lấy tơ nhện kattai gói viên đá mặt trời bên kia.
Bab trả lời thay: "Rin là á thú, cũng từ thế giới khác đến như các cậu vậy."
"Ừ, rồi sao ông rắn lại tặng đá mặt trời cho cậu ấy?" Lind hỏi tiếp.
Bab lắc đầu, hắn cũng không rõ.
Moaa đã gói viên đá xong cất vào túi, hắn suy tư nói: "Lúc chúng ta vượt sông ông ấy đã luôn bảo vệ Rin. Không, trước đó nữa, lúc chúng ta dừng lại nghỉ trước khi vượt sông thì ông ta đã lảng vảng xung quanh rồi, vì thế mà sói vương còn rất cảnh giác nhớ không?"
Bab gật đầu: "Đúng là thế."
"Vì sao ông ta lại làm thế?" Moaa tự hỏi, quay về chỗ ngủ của mình và Bab, yên lặng suy nghĩ. Trừ lúc vượt sông, bọn họ cũng chỉ gặp qua con rắn một lần, đó là lúc ở hồ Ruin, khi bị iunta vây ráp cả bọn cùng nhau chạy ra. Lúc ấy Rin cứu con equas lĩnh chủ, con rắn thế nào bọn họ không hề chú ý. Chẳng lẽ lúc ấy xảy ra cái gì hắn không biết sao? Không, có thể hắn nhìn thấy, chỉ là không chú ý. Lúc ấy Rin giúp con equas xua bớt iunta, đám đạn nước xẹt qua còn cứu được mấy con thú khác, có lẽ trong đó có con rắn. Cho nên rất có thể con rắn nhớ ơn Rin lần đó, lúc vượt sông mới kè kè bảo vệ Rin, thậm chí bây giờ còn tặng đá mặt trời cho hắn? Một con rắn hành động như vậy có phải quá bất thường không? Nếu là gadnim hay tauri hắn còn có thể lý giải, vì hai loài ấy có tập tính xã hội rất rõ ràng, nhưng rắn không giống, đó là loài sống đơn độc.
Trong lúc mấy người Moaa đoán già đoán non, con rắn đã bò sang một ngọn núi khác. Nó bò khá chậm với cái bụng phình ra một đoạn, vừa rồi trời quá tối, thêm mưa và con rắn cũng quá lớn nên nhóm Moaa không nhìn thấy phía sau của nó. Con rắn vòng qua chân núi, sau đó bò vào một cái hang khác. Cái hang hướng xuống dưới, ăn sâu vào giữa lòng ngọn núi, một nơi ẩm ướt và có nhiệt độ phù hợp để nó ngủ một giấc dài. Nó vừa ăn một bữa no và cần thời gian tiêu hóa.
Con mồi nó vừa ăn là con hung thú mạnh nhất vùng này trước đây, nó giết được con đó thì trận chiến tranh giành lãnh địa này nó không cần tiếp tục tham gia nữa. Từ bây giờ, khu vực này nó là mạnh nhất.
Nhớ đến con gadnim thủ lĩnh mạnh hơn nó kia, con rắn hơi băn khoăn, không biết đàn gadnim lập lãnh địa ở đâu, sau này còn có thể nhìn thấy chúng nữa không. Có lẽ tới mùa hoa tiếp theo nó nên đi một chuyến xa tìm xem, nếu mấy con gadnim đó xuất hiện ở đây thì lãnh địa của chúng cũng không quá xa, nó phải nhìn một cái mới yên tâm.
Vừa suy nghĩ vừa di chuyển, cuối cùng nó cũng đến đáy hang động. Chọn một chỗ có một mặt vách đá tương đối bằng phẳng, con rắn há mồm lộ ra cặp răn nanh nhọn hoắc quấn đầy những dòng năng lượng đỏ như lửa, nó làm một việc mà nếu mấy người Moaa nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt: Vẽ tranh.
Răn nanh con rắn vạch trên mặt đá như thể que củi vẽ trên nền cát, từng hình ảnh đơn giản như tranh của trẻ con dần hiện ra. Trung tâm của bức tranh là một nhân loại, một người đàn ông mặt đầy râu và mặc bộ quần áo không phải may bằng da thú, trên tay ông ôm một con gadnim non, cổ tay trái quấn một con rắn nhỏ, cạnh chân ông còn đi theo một con giống như rùa. Ngoài ra, xung quanh ông con rắn còn vẽ rất nhiều viên tròn tròn như là hạt mưa. Người này đi qua rất nhiều nơi, ở lại rất nhiều bộ lạc, dạy cho rất nhiều tư tế về cây cỏ, còn có hình ảnh ông cho người khác uống thuốc và trị bệnh cho họ. Trong lúc ông làm tất cả những việc đó, ba con vật ông mang theo dần lớn lên. Cuối cùng, ở dưới chân một ngọn núi mà nếu Shan nhìn thấy lập tức sẽ nhận ra đó là Nab Kaum, người đàn ông để lại con rắn và con gadnim, ngồi trên lưng con rùa lúc này đã lớn bằng cái mặt bàn trà, xuôi theo dòng sông mà đi xa.
Những bức hình tiếp theo không còn hình bóng người đàn ông đó, con rắn vẽ rất nhiều dã thú, cây cối, hang động, nó vẽ chính mình lần lượt lột xác và lớn lên thêm, cùng với những vệt màu đỏ trên người ngày càng nhiều. Nó cũng vẽ con gadnim đồng bạn của mình, chúng vẫn sống chung một vùng, chỉ là không thân thiết như trước. Con gadnim tìm được bạn đời, nuôi dạy con non, sau đó con non của nó trưởng thành, tìm được bạn đời, rồi lại sinh thêm con non. Cuối cùng, vào một ngày cuối mùa lá rụng, con gadnim đến tìm nó trước khi nó kịp ngủ đông, chui vào hang động của nó, và chết ở đó. Con rắn đã ngủ suốt mùa tuyết đó ở cạnh cái xác của bạn nó.
Những bức hình tiếp theo chủ yếu là về đàn gadnim con cháu của bạn nó và một ít thứ mà nó gặp được và không muốn quên. Đến cuối cùng, nó vẽ cuộc vượt sông mà trung tâm chính là Rin. Lúc vẽ những chấm tròn nhỏ xung quanh Rin, con rắn hào hứng đến mức dùng chóp đuôi vỗ ầm ầm xuống nền đá phía sau. Nó vẽ á thú kỳ lạ đó rất tỉ mỉ, vẽ cả con gadnim mà á thú đó hay cưỡi, con sói có lông hai bên má hơi quăn nó cũng tỉ mỉ miêu tả vào. Nó cũng vẽ chính mình ở bên cạnh á thú, còn có mấy con gadnim và một á thú khác cầm cây gậy có đầu nhọn. Hoàn thành! Như vậy dù nó ngủ một giấc dài, tỉnh lại có quên cái gì thì mấy bức hình này đều sẽ nhắc nhở nó.
Con rắn lại dựa sát vào nhìn kỹ bức hình cuối, hài lòng đập đập chóp đuôi, sau đó chọn một chỗ thoải mái, cuộn mình lại và chìm vào giấc ngủ.
Ở bên kia, vì không đoán được tại sao con rắn có thể tìm được mình, và không biết đám hung thú còn con nào muốn tìm Rin nữa không nên nhóm Moaa quyết định lên đường ngay khi trời tờ mờ sáng.
Moaa ngồi trên lưng Bab, trên người mặc áo đi mưa, đây là Bab yêu cầu. Sau trận mưa lượng nước cây cối giữ lại rất lớn, đi trong rừng lúc này không khác gì đi trong mưa, cho nên hắn muốn Moaa cẩn thận. Sam đã đổi sang hình thú để cõng hai đứa em của mình, mấy con sói thì chia nhau bao quanh bọn họ ở giữa.
"Lát nữa sẽ đến một dòng suối lớn, chúng ta đi vòng một chút lên thượng nguồn của nó rồi qua suối." Jim nói với Moaa.
"Đến đó làm gì?"
"Ở đó có một bụi nepen khá lớn." Lind đáp.
"Nepen?" Moaa ngạc nhiên, loài thực vật này Moaa từng nhìn thấy, nó là một họ hàng của cây rod nhưng thay vì dùng dây leo trói con mồi thì nó lại trực tiếp dùng một cái khoang lớn nuốt con mồi vào trong, sau đó từ từ tiêu hóa, cái khoang đó được gọi là miệng nepen, vì nó trông rất giống một cái miệng dã thú. Cái khoang rất dẻo dai, so với dây của cây rod còn bền chắc hơn, bị bắt được rồi thì rất khó thoát ra.
Lind gật đầu giải thích: "Lúc trước ba anh em tôi đến đây là do ba thú nhân này bị cái cây đó bắt được. Sau khi thoát ra chúng tôi đã nghiên cứu nó mất mấy ngày. Cái khoang nó dùng để săn mồi khi đóng lại là môi trường hoàn toàn bịt kín, nó có thể rút không khí bên trong ra để làm con mồi chết ngộp mà không cần dùng một loại chất độc nào."
Moaa gật đầu: "Thì ra là vậy. Nhưng rốt cuộc các cậu muốn đến đó làm gì?"
Jim cười: "Đương nhiên là cắt vài cái khoang mang về, thứ đó kín khí có thể dùng để trữ thực phẩm, cất vào đó thức ăn sẽ lâu hư hơn. Cây nepen hoàn toàn không có độc tố, cho nên không cần sợ ngộ độc. Bọn tôi đã định là mùa lá rụng sẽ đến cắt chúng mang về để trữ đồ ăn cho mùa tuyết, nhưng hiện tại phải dời đi nên cứ tới cắt luôn mang theo."
Lúc này Moaa mới hiểu ra. Hắn cảm thán trong lòng, không phải tự nhiên mà Hahna thích tìm tòi mọi thứ xung quanh, đều là ảnh hưởng từ người lớn mà ra. Hắn cũng rất tò mò về người cha nuôi của mấy anh em, có thể dạy ra những đứa con thế này chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Đi không bao lâu bọn họ đã đến được mục tiêu, Lind chỉ vào một lùm cây lớn nói: "Nó ở trong đó, nhìn từ ngoài không thấy đâu. Các anh ở yên đây, chờ bọn tôi một lát."
Moaa gật đầu, tuột khỏi lưng Bab đứng trên mặt đất, Gadnu cũng đến ngồi cạnh hắn, chuẩn bị quan khán ba anh em Praesidt đối phó cây nepen. Ba người đều giữ hình người, trên tay cầm một con dao ngắn, cứ như vậy đến gần lùm cây.
Soạt! Một cái miệng nepen màu xanh đen lớn mở ra muốn bắt lấy Sam đi đầu, hắn liền bật lên nhảy thẳng về phía trước, tránh thoát cái miệng và thành công chui vào bụi rậm, Lind và Jim cũng chia ra lách qua hai bên cái miệng để tiến vào bên trong. Vồ hụt một cú, miệng nepen liền quay đầu trở vào trong bụi rậm, cùng những cái miệng khác vây bắt ba nhân loại vừa tiến vào.
Trong bụi rậm rất tối, Moaa không thấy rõ được tình hình bên trong, nhưng vẫn thấy được hình bóng ba người nhanh nhẹn luồn lách giữa cành nhánh, linh hoạt như thể không có xương, mấy cái miệng nepen bị hoàn cảnh vướng víu càng không có khả năng đụng tới ba người, thỉnh thoảng dí được một người vào thế bí thì lập tức hai người còn lại sẽ đến giải vây. Cây nepen dù đã huy động tất cả miệng mình có cũng không thể bắt được ba anh em, ngược lại còn bị họ cắt mất không ít miệng. Ba người cắt được cái nào liền ném ra ngoài cái ấy, mấy cái miệng nepen vừa rời khỏi gốc liền bất động, cho nên Moaa đi lên nhặt một cái xem thử. Miệng nepen bị cắt không phải những cái lớn nhất ở đây, ba anh em chọn rất nhiều kích cỡ khác nhau, cái nhỏ nhất chỉ bằng một bàn tay. Mở ra bên trong quả nhiên không có chất lỏng gì, khá khô ráo, chỉ có lác đác một ít rễ nhỏ mọc thành cụm, hẳn là để hấp thu dinh dưỡng từ con mồi.
Không bao lâu sau, ba anh em lui quân, lúc này cây nepen đã bị tước gần một phần tư số miệng, quy mô giảm đi nhiều. Moaa đến giúp ba người xếp miệng nepen, cái lớn bao cái bé, cuối cùng tất cả đều được xếp gọn vào cái miệng nepen lớn nhất, Sam đổi sang hình thú để Lind và Jim buộc chúng lên lưng mình.
"Các cậu thật lợi hại." Moaa leo trở lại lưng Bab, yên vị xong thì cảm thán nói.
Jim nhún vai: "Nếu anh thấy hồi còn bé chúng tôi bị ba huấn luyện như thế nào, anh sẽ không thấy có gì ghê gớm nữa."
"Đây là ba các cậu dạy?"
Lind và Jim đều gật đầu.
"Hahna có từng học những thứ này không?"
"Không đâu" Jim vội lắc đầu: "Ba chúng tôi đem con bé về nhà thì bắt đầu bận rộn, hiếm khi có mặt ở nhà, mà ba anh em bọn tôi không nỡ bắt con bé rèn luyện như mình khi bé, cho nên Hahna chỉ học một chút thôi."
Moaa gật đầu, hắn cũng đoán được câu trả lời. Hahna tuy rằng biết chiến đấu nhưng rất sơ sài, không có được năng lực như ba người này.
/51
|