Cố Bình Bình bắt đầu thấy sợ, sợ thầy chủ nhiệm sẽ điều tra ra chân tướng, thời gian càng lâu, cô càng sợ, cuối cùng, đến Văn Bân cũng nhìn ra cô có cái gì không đúng, hỏi cô, cô cũng không dám nói.
Nghĩ tới chuyện 2 ngày trước xảy ra giữa Bình Bình với An Nặc, lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà ăn hôm đó, Văn Bân nghĩ thầm, trong lòng An Nặc quả nhiên không bỏ được hắn, bề ngoài lúc nào cũng làm bộ nhút nhát ngoan hiền, phía sau lại lòng dạ rắn rết. Cô ta vì muốn lấy sự chú ý của mình mà đi gây chuyện với Bình Bình, người phụ nữ này thật sự đáng ghét, Bình Bình nhu nhược như vậy, sao có thể là đối thủ của cô ta, đặc biệt là cô ta bây giờ….
Cái người thanh niên nhiệt huyết văn nghệ này thường chuyện gì liên quan đến Cố Bình Bình là biến thành người không có đầu óc, tự mình suy đoán, tự mình làm những chuyện mà sau này có hối hận cũng không kịp. Văn Bân chính là một người như vậy não không có óc. Hắn đứng danh chính ngôn thuận đứng trước mặt An Nặc chỉ trích gay gắt, chuyện này cũng nhanh chóng truyền ra toàn trường.
Thường những thủ đoạn nhỏ của các sinh viên trong trường các thầy cô thường không nhắc tới, hoặc mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng chuyện cũng đã náo đến nước này. Nên khi thầy chủ nhiệm đích thân điều tra rất nhanh đã tìm ra thủ phạm. Cố Bình Bình bị gọi lên phòng đào tạo, chân tướng của sự thật theo nước mắt như suối của Cố Bình Bình tràn ra.
"Thì ra Cố Bình Bình là người như vậy, không trách được An Nặc gần đây không chơi với cô ta. Thật là người nhỏ mọn, chúng ta cũng phải cẩn thận chút."
"Cô ta lại có thể giở thủ đoạn ti tiện như vậy đối phó với bạn mình, chúng ta không nên chơi với người như vậy, cẩn thận một ngày nào đó lại bị cô ta đâm sau lưng."
"Còn có Văn Bân, trước kia còn cho hắn tài tử, bây giờ nhìn lại thật là không có đầu óc, cái này gọi là rắn chuột một ổ chứ sao."
Chuyện này truyền đi, Văn Bân vốn luôn tỏ ra thanh cao giờ biến thành gặp người ngại người, các nữ sinh đều chê hắn không có đầu óc, vốn còn ghen tỵ Cố Bình Bình tốt số lấy được Văn Bân ưu tú hơn người, hiện tại hận không được đem Văn Bân chê bai đến địa phương thấp nhất để chứng minh ánh mắt mình không tệ. Các nam sinh khác vốn ghét hắn luôn tỏ thanh cao, lần này tốt lắm, lời đồn truyền ra bọn họ mới biết thì ra người luôn tỏ thanh cao, sau lưng lại làm ra chuyện mà đứa con nít cũng không làm, đi bắt nạt một người con gái.
Lời đồn nối tiếp lời đồn, mới truyền tới tai giáo sư tiếng anh của An Nặc, gọi An Nặc lên phòng hỏi rõ sự tình, lắc đầu một cái, học hành không lo, chỉ lo đi ghen tị với người hơn mình.
Trấn an An Nặc đôi câu sau, mới nhớ tới hôm nay tìm An Nặc tới là có tin tốt muốn nối. Vì vậy trên mặt lập tức mỉm cười, vỗ vỗ bả vai An Nặc mở miệng: " An Nặc à, thầy vẫn cảm thấy em về phương diện ngôn ngữ rất có thiên phú, nên thực hành nhiều hơn mới tốt, em cảm thấy thế nào?."
An Nặc gật đầu một cái, nhìn người đối diện đang quăng tới ánh mắt khích lệ: "Trước kia cũng nghe các thầy cô khác nói qua học ngoại ngữ chỉ từ trên sách vở là không được, phải nhiều nghe nhiều, nếu không chính là câm, em cũng không biết có ý gì, bây giờ em mới hiểu được, giao tiếp thực tế là cần thiết."
Giáo sư đối với câu nói này của cô thưởng thức, hỏi An Nặc là người nào nói, ở niên đại này có thể có cái giác ngộ này, thật là tri âm. An Nặc trong lòng hoảng sợ một chút, âm thầm trách cứ mình tùy tiện. Nhưng trên mặt không tỏ ra bối rối nói: "Lúc đi qua lớp nào đó đã nghe được, hình như là vị giáo sư đó đang thảo luận vấn đề với học sinh, nghe thấy câu này, em cảm thấy rất hứng thú, liền nhớ kỹ, nghĩ thầm câu nói này chắc chắn sẽ có lúc phải dùng đến. Còn vị giáo sư kia em thực sự không nhìn thấy."
Nghe An Nặc nói như vậy giáo sư trong lòng hơi tiếc hận, cảm thán một cái lại tiếp tục đề tài lúc trước: "Nói đến cái vấn đề này, thầy có một người bạn, đã mở được ba nhà máy sản xuất linh kiện lớn, lần này cần cùng người Anh thương thảo một hợp đồng có liên quan đến máy móc, cậu ấy vẫn đang tìm một người có đủ khả năng phiên dịch, thầy cũng có thể giúp, nhưng thầy cũng ở tuổi này rồi, đứng ra làm phiên dịch cũng không thích hợp lắm, mấy người khác lại còn lớn tuổi hơn cả thầy, thầy biết em học anh văn chưa được bao lâu, nhưng tình hình bây giờ chỉ có thể để em đi thử một chút, đối phương cũng nói bọn họ sẽ tận lực nói đơn giản một chút. Hơn nữa thù lao tương đối cao, đây là một cơ hội rất tốt, thầy hy vọng em suy nghĩ một chút."
Thì ra là làm phiên dịch, An Nặc nghĩ thầm, mặc dù thời điểm vừa mới bắt đầu đối với dịch thuật chuyên nghiệp còn chưa quen lắm, nhưng bây giờ thích ứng một chút sau kết hợp bài chuyên ngành cũng có thể nói ra cá đại khái, đối với phương diện kiến thức chuyên ngành vẫn có thể hiểu. Bây giờ nghe cộng thêm đoán, phiên dịch cũng có thể toàn diện đến 90 %, đối với công việc có thể giao tiếp thức tế thù lao lại cao An Nặc đương nhiên sẽ không buông tha, mặc dù cô là sống lại, nhưng kiếp trước đã từng học anh văn lại thường xuyên ra nước ngoài, nên giờ có thể dịch được cũng không có gì để kiêu ngạo, dù sao cô cũng không phải là vạn năng.
Giống như người 20 tuổi nhưng có suy nghĩ 30, chênh lệch 10 năm. Cho nên hiện tại muốn làm lại từ đầu, phải giống như bọt biển hấp thu tất cả những điều cần thiết đó, mới có thể ở nơi này tìm ra phương hướng sống của bản thân.
Đối với sự thức thời của An Nặc, giáo sư cực kỳ hài lòng, dĩ nhiên, thức thời này không phải vì An Nặc nhận lời làm phiên dịch, mà là cô có thể nghe lời thầy giáo khuyên giải, hơn nữa rất nhanh tìm được thứ mình muốn, làm ra quyết định nhanh, chuẩn, chính xác. Mặc dù dùng hai từ này để hình dung có thể nói là tư tưởng hơi thoáng, nhưng có thể nói rằng lúc mình ở tuổi hai mươi cũng không thể có quyết định nhanh và cầu tiến như cô được.
Cầm trong tay danh thiếp, An Mặc khóe môi hơi nâng lên, không sai, cô ở trong thời kỳ rồng rắn lẫn lộn kiếp trước đã luyện đến công phu gừng càng già càng cay rồi, biết nắm bắt cơ hội, đặc biệt là thời điểm ở Làng Giải Trí, giả bộ ngu nghe không hiểu ám hiệu của đạo diễn, cũng chỉ có thể diễn những nhân vật không thể hiện nội hàm gì, nếu không phải là gương mặt và dáng dấp của cố khá, đoán chừng liền tư cách bình hoa cũng không có.
Nhìn bóng dáng An Nặc càng ngày càng gần, Văn Bân núp ở khúc quanh ánh mắt lóe lóe, hắn đã bao nhiêu lâu chưa nhìn kỹ cô rồi, có lẽ hắn chưa bao giờ nhìn qua cô. Nhớ trước kia cô là bạn của Bình Bình, nhưng đó là vì Bình Bình luôn nói An Nặc này tốt vậy thì tốt, nhưng An Nặc cũng thích hắn, cô rất lo lắng. Vì không muốn để cho Bình Bình lo lắng, hắn luôn ở trước mặt cô phê bình An Nặc cái gì cũng sai, vì vậy Bình Bình cười vui vẻ, dần dà, chính hắn cũng nghĩ rằng An Nặc là người không ra sao, làm chuyện gì cũng sai.
Cho đến sự kiện lần này, hắn mới biết hắn có lỗi ở nơi nào, tối thiểu, một người đàn ông, không nên ở sau lưng nói xấu một người phụ nữ hơn nữa làm không biết mệt. Nhìn An Nặc từng bước từng bước đi tới, cứ có cảm giác cô đã thay đổi, trở nên tự tin rồi, bước đi cũng là bộ dạng ưỡn ngực ngẩng đầu, cũng trắng hơn rồi, dù trên người cô mặc không phải là màu đỏ màu vàng của xu hướng năm nay, nhưng cũng xinh đẹp động lòng người, mặc dù ngũ quan không phải là tuyệt sắc. Là một người đàn ông, biết mình sai rồi, sẽ phải gánh chịu sai lầm.
Vì vậy hắn hôm nay đứng ở nơi này.
Nghĩ tới chuyện 2 ngày trước xảy ra giữa Bình Bình với An Nặc, lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà ăn hôm đó, Văn Bân nghĩ thầm, trong lòng An Nặc quả nhiên không bỏ được hắn, bề ngoài lúc nào cũng làm bộ nhút nhát ngoan hiền, phía sau lại lòng dạ rắn rết. Cô ta vì muốn lấy sự chú ý của mình mà đi gây chuyện với Bình Bình, người phụ nữ này thật sự đáng ghét, Bình Bình nhu nhược như vậy, sao có thể là đối thủ của cô ta, đặc biệt là cô ta bây giờ….
Cái người thanh niên nhiệt huyết văn nghệ này thường chuyện gì liên quan đến Cố Bình Bình là biến thành người không có đầu óc, tự mình suy đoán, tự mình làm những chuyện mà sau này có hối hận cũng không kịp. Văn Bân chính là một người như vậy não không có óc. Hắn đứng danh chính ngôn thuận đứng trước mặt An Nặc chỉ trích gay gắt, chuyện này cũng nhanh chóng truyền ra toàn trường.
Thường những thủ đoạn nhỏ của các sinh viên trong trường các thầy cô thường không nhắc tới, hoặc mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng chuyện cũng đã náo đến nước này. Nên khi thầy chủ nhiệm đích thân điều tra rất nhanh đã tìm ra thủ phạm. Cố Bình Bình bị gọi lên phòng đào tạo, chân tướng của sự thật theo nước mắt như suối của Cố Bình Bình tràn ra.
"Thì ra Cố Bình Bình là người như vậy, không trách được An Nặc gần đây không chơi với cô ta. Thật là người nhỏ mọn, chúng ta cũng phải cẩn thận chút."
"Cô ta lại có thể giở thủ đoạn ti tiện như vậy đối phó với bạn mình, chúng ta không nên chơi với người như vậy, cẩn thận một ngày nào đó lại bị cô ta đâm sau lưng."
"Còn có Văn Bân, trước kia còn cho hắn tài tử, bây giờ nhìn lại thật là không có đầu óc, cái này gọi là rắn chuột một ổ chứ sao."
Chuyện này truyền đi, Văn Bân vốn luôn tỏ ra thanh cao giờ biến thành gặp người ngại người, các nữ sinh đều chê hắn không có đầu óc, vốn còn ghen tỵ Cố Bình Bình tốt số lấy được Văn Bân ưu tú hơn người, hiện tại hận không được đem Văn Bân chê bai đến địa phương thấp nhất để chứng minh ánh mắt mình không tệ. Các nam sinh khác vốn ghét hắn luôn tỏ thanh cao, lần này tốt lắm, lời đồn truyền ra bọn họ mới biết thì ra người luôn tỏ thanh cao, sau lưng lại làm ra chuyện mà đứa con nít cũng không làm, đi bắt nạt một người con gái.
Lời đồn nối tiếp lời đồn, mới truyền tới tai giáo sư tiếng anh của An Nặc, gọi An Nặc lên phòng hỏi rõ sự tình, lắc đầu một cái, học hành không lo, chỉ lo đi ghen tị với người hơn mình.
Trấn an An Nặc đôi câu sau, mới nhớ tới hôm nay tìm An Nặc tới là có tin tốt muốn nối. Vì vậy trên mặt lập tức mỉm cười, vỗ vỗ bả vai An Nặc mở miệng: " An Nặc à, thầy vẫn cảm thấy em về phương diện ngôn ngữ rất có thiên phú, nên thực hành nhiều hơn mới tốt, em cảm thấy thế nào?."
An Nặc gật đầu một cái, nhìn người đối diện đang quăng tới ánh mắt khích lệ: "Trước kia cũng nghe các thầy cô khác nói qua học ngoại ngữ chỉ từ trên sách vở là không được, phải nhiều nghe nhiều, nếu không chính là câm, em cũng không biết có ý gì, bây giờ em mới hiểu được, giao tiếp thực tế là cần thiết."
Giáo sư đối với câu nói này của cô thưởng thức, hỏi An Nặc là người nào nói, ở niên đại này có thể có cái giác ngộ này, thật là tri âm. An Nặc trong lòng hoảng sợ một chút, âm thầm trách cứ mình tùy tiện. Nhưng trên mặt không tỏ ra bối rối nói: "Lúc đi qua lớp nào đó đã nghe được, hình như là vị giáo sư đó đang thảo luận vấn đề với học sinh, nghe thấy câu này, em cảm thấy rất hứng thú, liền nhớ kỹ, nghĩ thầm câu nói này chắc chắn sẽ có lúc phải dùng đến. Còn vị giáo sư kia em thực sự không nhìn thấy."
Nghe An Nặc nói như vậy giáo sư trong lòng hơi tiếc hận, cảm thán một cái lại tiếp tục đề tài lúc trước: "Nói đến cái vấn đề này, thầy có một người bạn, đã mở được ba nhà máy sản xuất linh kiện lớn, lần này cần cùng người Anh thương thảo một hợp đồng có liên quan đến máy móc, cậu ấy vẫn đang tìm một người có đủ khả năng phiên dịch, thầy cũng có thể giúp, nhưng thầy cũng ở tuổi này rồi, đứng ra làm phiên dịch cũng không thích hợp lắm, mấy người khác lại còn lớn tuổi hơn cả thầy, thầy biết em học anh văn chưa được bao lâu, nhưng tình hình bây giờ chỉ có thể để em đi thử một chút, đối phương cũng nói bọn họ sẽ tận lực nói đơn giản một chút. Hơn nữa thù lao tương đối cao, đây là một cơ hội rất tốt, thầy hy vọng em suy nghĩ một chút."
Thì ra là làm phiên dịch, An Nặc nghĩ thầm, mặc dù thời điểm vừa mới bắt đầu đối với dịch thuật chuyên nghiệp còn chưa quen lắm, nhưng bây giờ thích ứng một chút sau kết hợp bài chuyên ngành cũng có thể nói ra cá đại khái, đối với phương diện kiến thức chuyên ngành vẫn có thể hiểu. Bây giờ nghe cộng thêm đoán, phiên dịch cũng có thể toàn diện đến 90 %, đối với công việc có thể giao tiếp thức tế thù lao lại cao An Nặc đương nhiên sẽ không buông tha, mặc dù cô là sống lại, nhưng kiếp trước đã từng học anh văn lại thường xuyên ra nước ngoài, nên giờ có thể dịch được cũng không có gì để kiêu ngạo, dù sao cô cũng không phải là vạn năng.
Giống như người 20 tuổi nhưng có suy nghĩ 30, chênh lệch 10 năm. Cho nên hiện tại muốn làm lại từ đầu, phải giống như bọt biển hấp thu tất cả những điều cần thiết đó, mới có thể ở nơi này tìm ra phương hướng sống của bản thân.
Đối với sự thức thời của An Nặc, giáo sư cực kỳ hài lòng, dĩ nhiên, thức thời này không phải vì An Nặc nhận lời làm phiên dịch, mà là cô có thể nghe lời thầy giáo khuyên giải, hơn nữa rất nhanh tìm được thứ mình muốn, làm ra quyết định nhanh, chuẩn, chính xác. Mặc dù dùng hai từ này để hình dung có thể nói là tư tưởng hơi thoáng, nhưng có thể nói rằng lúc mình ở tuổi hai mươi cũng không thể có quyết định nhanh và cầu tiến như cô được.
Cầm trong tay danh thiếp, An Mặc khóe môi hơi nâng lên, không sai, cô ở trong thời kỳ rồng rắn lẫn lộn kiếp trước đã luyện đến công phu gừng càng già càng cay rồi, biết nắm bắt cơ hội, đặc biệt là thời điểm ở Làng Giải Trí, giả bộ ngu nghe không hiểu ám hiệu của đạo diễn, cũng chỉ có thể diễn những nhân vật không thể hiện nội hàm gì, nếu không phải là gương mặt và dáng dấp của cố khá, đoán chừng liền tư cách bình hoa cũng không có.
Nhìn bóng dáng An Nặc càng ngày càng gần, Văn Bân núp ở khúc quanh ánh mắt lóe lóe, hắn đã bao nhiêu lâu chưa nhìn kỹ cô rồi, có lẽ hắn chưa bao giờ nhìn qua cô. Nhớ trước kia cô là bạn của Bình Bình, nhưng đó là vì Bình Bình luôn nói An Nặc này tốt vậy thì tốt, nhưng An Nặc cũng thích hắn, cô rất lo lắng. Vì không muốn để cho Bình Bình lo lắng, hắn luôn ở trước mặt cô phê bình An Nặc cái gì cũng sai, vì vậy Bình Bình cười vui vẻ, dần dà, chính hắn cũng nghĩ rằng An Nặc là người không ra sao, làm chuyện gì cũng sai.
Cho đến sự kiện lần này, hắn mới biết hắn có lỗi ở nơi nào, tối thiểu, một người đàn ông, không nên ở sau lưng nói xấu một người phụ nữ hơn nữa làm không biết mệt. Nhìn An Nặc từng bước từng bước đi tới, cứ có cảm giác cô đã thay đổi, trở nên tự tin rồi, bước đi cũng là bộ dạng ưỡn ngực ngẩng đầu, cũng trắng hơn rồi, dù trên người cô mặc không phải là màu đỏ màu vàng của xu hướng năm nay, nhưng cũng xinh đẹp động lòng người, mặc dù ngũ quan không phải là tuyệt sắc. Là một người đàn ông, biết mình sai rồi, sẽ phải gánh chịu sai lầm.
Vì vậy hắn hôm nay đứng ở nơi này.
/67
|