Lễ phục đỏ thẫm giống như máu, đỏ tươi chói mắt, chiếu vào trong mắt mọi người.
Chúng phi tần quỳ lạy trên mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy một đôi giầy đỏ thẫm từ chính giữa đi tới.
Hoàng Thượng ngồi trên cao, nét mặt bình thản, mi mắt khẽ nhướng nhìn một đoàn người đang hướng về Hoàng hậu một thân trang phục đỏ thẫm quỳ lạy.
Thái giám cao giọng đọc thánh chỉ, Thái Hậu mỉm cười, nhìn nữ tử đoan trang hào phóng phía dưới khẽ gật đầu. Sau khi kết thúc buổi lễ, chúng phi tần quỳ lạy trên mặt đất hô to nương nương thiên tuế.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là một mảnh đỏ thẫm, sáng lóa làm cho con mắt mọi người đau nhức, trên đầu là trâm phượng chói lóa làm cho mọi người không thể thấy rõ tướng mạo của Hoàng hậu.
Liếc mắt nhìn sang Hoàng Thượng đang đứng bên cạnh Hoàng hậu, lại thấy hắn đang nhìn mình, Liễu Mạn Nguyệt chớp mắt rồi cúi dầu xuống, trong lòng trầm tĩnh, giống như không có nửa điểm dao động, ngay cả tâm cũng không động.
Hoàng đế kế vị, Hoàng hậu nhập chủ Đông cung, hôm nay mọi chuyện cuối cùng cũng đã xong, ngay sau đó một đêm cũng không trì hoãn, lập tức lên đường trở về Hạc Lâm Viên.
Tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Trong kinh thành có nhiều tiếng nghị luận, từ triều đình quan viên, đến dân chúng thấp cổ bé họng. Nguyên bản Hoàng đế tuổi tác còn nhỏ, nên còn ham chơi, mà lại vì điều dưỡng thân thể, Thái Hậu cũng sợ hoàng đế ở kinh thành tưởng niệm tiên hoàng, nên chuyển đến Viên Tử Lý thì cũng không có gì.
Nhưng hiện nay Hoàng đế vừa mới đăng cơ kế vị, lại lập tức ly khai kinh thành, chẳng lẽ tiểu Hoàng đế, đích thị là tuổi nhỏ lo chơi, không muốn phát triển! Ngại trong kinh thành bị gò bó, lại xa xỉ vô độ, nên lúc này mới dời đi ra ngoài. Tuổi nhỏ như thế, lại hết lần này tới lần khác không tuân thủ quy củ, bực này hoàng đế, sợ lại là hôn quân a…..
Vào trong vườn, phi tần nghỉ ngơi một chút, sau đó lại muốn lập tức đi vào chính điện, tái nhập cung yến.
Nguyên bản trên đại điện trống rỗng, lúc này rốt cục cũng đông đủ. Nhìn các phi tần cúi đầu ngồi ở bốn phía, lại nhìn một cái Hoàng đế và Hoàng hậu đang ngồi trên cao giữa chính điện, trên mặt Thái Hậu vẫn mĩm cười, tâm của mọi người cũng như được trút bỏ.
Vốn chỉ sợ hắn lại nổi tính đùa nghịch, ngày hôm nay sắc phong lại nói lung tung lộn xộn, không cho Hoàng hậu mặt mũi. Nay nhìn lại, đứa nhỏ này xem ra ở trước mặt mình mới như thế, khi tiếp xúc với người ngoài thì nghiêm túc hẳn lên.
Tính tình nhi tử thích đùa nghịch với mẫu thân này cũng không có gì, đùa nghịch càng tốt chứng minh tình cảm mẫu tử thân mật. Chỉ cần bên ngoài không có trở ngại, thì cũng không cần so đo cái gì.
Bên trên chính điện, tiếng nhạc du dương, phía dưới phi tần trên mặt đều mang theo nụ cười, nếu quen biết thì ngồi gần nhau còn có thể chào hỏi thấp giọng trò chuyện vài câu. Ngồi ở phía trên Hoàng hậu một bộ dáng đoan trang, hoàng đế cũng liễm hạ mi mắt ngồi một chỗ, từ lúc tiến vào điện, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Trước mặt bàn nhỏ có vài món điểm tâm trông rất đẹp mắt, ăn cũng ngon, trên bàn còn có một ít Trần Nhưỡng quý giá được cất trong nội cung. Đồ ăn thì tốt rồi, rượu này mới thật sự đáng quý a, cầm ly lên chóp mũi ngửi ngửi, đã thấy hương khí bốn phía, lại không quá nồng, uống một ngụm, có chút ngọt, lại hơi cay, nhưng không gây khó chịu.
Liễu Mạn Nguyệt xưa nay rất ít uống rượu, ngày hôm nay nếm thử cảm thấy ngược lại không tệ, sau khi uống một ly, lại hướng Bạch Oánh rót thêm một ly nữa, cứ như vậy sau một lúc, bình rượu cũng vơi đi không ít.
“Lại thêm một ly.” Liễu Mạn Nguyệt đưa tay đối với Bạch Oánh nói, Bạch Oánh thấy nàng uống đến trên gương mặt có chút đỏ lên, trong lòng bối rối, sợ trong lòng chủ tử không thoải mái lại uống nhiều quá sẽ không tốt.
” Tửu lượng của tỷ tỷ thật sự là giỏi a”. Tiền Lương Nhân ngồi kế bên Liễu Mạn Nguyệt, thấy nàng uống rất nhiều, cười cười nghiêng đầu nói.
“Rượu ngon như vậy, xưa nay ít khi được uống a!!! Hiện nay lại được hưởng phúc từ Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương nha.” Liễu Mạn Nguyệt tươi cười, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền mang theo ba phần men say, ba phần vui vẻ, Tiền Lương Nhân nhìn thấy cũng cảm giác một trận choáng váng.
Không khỏi thầm khen một tiếng, người xinh đẹp như vậy lại không có giống như Ngọc Phương Nghi vô cùng được sủng ái, cũng không biết Ngọc Phương Nghi dùng đến thủ đoạn ra sao a?
Thấy bên cạnh có người hỏi, Bạch Oánh lúc này không dám khuyên nhủ, chỉ phải tiếp tục châm rượu, một lần lần nữa rót đầy ly.
Lại uống hết non nửa hũ, trên mặt nàng càng ngày càng hồng, trên mặt vui vẻ càng đậm, Bạch Oánh chỉ cảm thấy trong nội tâm có chút chột dạ, vội vàng thấp giọng nói: “Chủ tử, không nên uống nhiều, rượu này mặc dù tốt, nhưng tác dụng chậm a.”
“Ta không uống hết, một hồi tan tiệc làm sao còn được uống nữa.” Khi nói chuyện, lông mày cũng nhíu lại, trên mặt mang đầy vẻ bất mãn và ủy khuất.
Bạch Oánh nhìn đến bộ dáng này mồ hôi lạnh trên trán đầu tuôn ra, nàng hầu hạ Liễu Mạn Nguyệt thời gian mặc dù không bao lâu, vị chủ tử này làm việc mặc dù lười nhác chút ít, nhưng cũng không trêu chọc phiền toái, cũng không làm khó dễ hạ nhân. Phàm là những chuyện không hợp quy củ làm cho người khác nghi ngờ, nàng cũng trước tiên trách móc một chút, sau đó hỏi rõ ngọn nguồn mới tiếp nhận, nhưng hôm nay. . . Nàng lại muốn say, lại không biết say vì cái gì?
“Chủ tử. . .” Nhẹ cắn răng, liếc mắt một vòng, thấy không có ai nhìn đến, lúc này mới ghé vào nàng bên tai thấp giọng nói, “Chúng ta trở về nô tài mang cho ngài uống, muốn uống sao cũng được!”
“Có thể uống nữa sao?” Liếc mắt nhìn Bạch Oánh, Bạch Oánh vội vàng gật đầu. Tuy nói bởi vì lấy tínnh tình vị này xưa nay căn bản không uống rượu, nhưng bên trong Thu Thủy Các cũng có rượu ngon a. Theo như vị này được Hoàng Thượng yêu thích, nàng muốn ăn cái gì, còn sợ không có sao? Bạch Oánh hiện nay chỉ sợ vị này uống nhiều quá, lại náo lên thì thật sự khó thu thập a!
Nghe nàng nói như thế, Liễu Mạn Nguyệt mới buông ly xuống, nàng chỉ có ba phần say, nhưng lại không hồ đồ, nếu là lúc trước thì không sao, nhưng lúc này phía trên còn có Thái Hậu, Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương ngồi đó, nàng làm sao có thể uống nhiều được.
Ngày hôm nay chính là ngày đại hôn, cho dù là thất tịch, cũng sẽ không kết thúc quá muộn, cũng không bao lâu, Hoàng Đế liền đứng dậy rời tiệc, phía dưới cũng tản ra.
Mới trở lại Thu Thủy Các, Liễu Mạn Nguyệt liền hướng Bạch Oánh muốn rượu uống, nàng cũng biết mình có ba phần say, xưa nay không có náo loạn bao giờ, hiện nay có thể náo được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Bên trong Thu Thủy Các đều là người của hoàng thượng, coi như mình uống nhiều một chút cùng nào một hồi cũng sẽ không có chuyện gì.
Bạch Oánh chỉ có thể đi ra ngoài lấy rượu, Bạch Hương Bạch Huyên hầu hạ Liễu Mạn Nguyệt thay quần áo.
Sau khi thay quần áo, cũng đưa tới. Bạch Oánh thấp giọng nói: “Chủ tử, chúng ta chỗ này không có rượu giống như trong yến tiệc, nhưng cái này so với cái kia khá tốt hơn một chút, ngài thử một chút đi.”
Thấy rượu, nghe nói không phải cái loại ban nãy, Bạch Oánh đi ra ngoài lại cầm rượu và thức ăn lên, Bạch Huyên lúc này bởi vì trời tối đã trở về ở bên trong phòng của mình, Bạch Hương lại đi thu thập mọi thứ, Liễu Mạn Nguyệt chính mình rót một chén tinh tế nhấm nháp, chỉ cảm thấy rượu này dường như so với rượu kia hương vị ngọt ngào hơn, trên mặt vui vẻ càng đậm. Rượu này chính là Trần Nhưỡng, vừa mới tại bữa tiệc lúc còn không biết, đoạn đường đi về, rượu mới ngấm, nguyên bản ba phần say lúc này ngược lại biến thành năm, sáu phần.
Lung la lung lay đứng lên, một tay cầm chén rượu, một tay cầm bầu rượu, trong phòng đi lại vòng vo hai vòng, chợt nhìn thấy chỗ ám đạo xưa nay Hoàng Thượng hay đến, thầm nghĩ cửa sau. . .
Phía sau Thính Vũ Các chính là Tâm Phương Cư của Hoàng hậu.
Hoàng Thượng khi bước vào trong phòng, đã thấy Hoàng hậu đang ngồi tại trên giường, mặc kệ mấy cái ma ma tại trên đầu, trên người nàng vung lấy đậu phộng, cây long nhãn, hạt sen các loại.
Hoàng hậu một thân đỏ thẫm, bộ dáng đoan trang, trên mặt không có nửa điểm tình cảm, cứ như vậy ngồi ở đó, tựu như tượng thần trong miếu hay được cung phụng.
Trên đầu Kim Phượng đong đưa, cả người được ngăn cản sau bức rèm che làm cho bóng hình người kia như ẩn như hiện, me hoặc tâm trí, chỉ cảm thấy nàng kia tướng mạo chậm rãi biến hóa, đổi thành người hắn vẫn ôm hàng đêm, trên mặt mỉm cười, đôi mắt hoa đào xin đẹp, mị hoặc, trên khuôn mặt là một đôi mắt như nước mềm mại vẫn luôn nhìn chính mình.
“Hoàng Thượng. . .” Một vị cung nhân bưng rượu hợp cẩn đi tới, đưa tới trước mặt Hoàng đế.
Đang muốn đưa tay cầm lấy ly rượu, liền cảm thấy rùng mình tỉnh lại, chỉ thấy gương mặt xa lạ đang cùng hắn đối mặt, nữ nhân kia trong mắt lóe lên vài cái, rủ mắt xuống nhưng tuyệt không phải là bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu.
“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Thượng chợt hất lên tay áo quay người ly khai.
“Hoàng Thượng? !” Mấy cái cung nhân hầu hạ sợ hãi kêu lên một cái, hai mặt nhìn nhau, trong lòng bối rối vô cùng.
Hồi lâu, bên ngoài có người đến thông báo: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng đã trở về Thính Vũ Các.”
Hoàng hậu vẫn đoan trang ngồi trên bên giường, nghe xong người tới thông báo, hơi ổn định lại, mới nói: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
Ngoại trừ thiếp thân tỳ nữ Xuân Vũ lúc tiến cung mang theo, các cung nữ khác đều lui ra ngoài, đêm đại hôn, Hoàng Thượng lại không có ở lại trong cung của Hoàng hậu, cái này. .
“Nương nương.” Xuân Vũ cau mày, tiến lên gỡ xuống mũ phượng trên đầu Hoàng hậu, “Hoàng Thượng. . .”
“Đi kiểm tra lại, tại sao mê huyễn dược lại không có tác dụng, lập tức cho người âm thầm thay đổi.” Trên mặt Hoàng hậu vẫn là không có chút sợ hãi, cũng không có nửa điểm khó chịu bất mãn.
“Vâng.” Xuân Vũ cau mày gật đầu đáp, trước lúc vào cung liền biết rõ Hoàng Thượng sợ là không thích Hoàng hậu, nên mới cần phải chuẩn bị chu toàn, đốt mê huyễn dược có thể làm cho trong lòng nam tử xuất hiện ảo giác, coi Hoàng hậu trở thành người trong tâm yêu nhất mà sủng hạnh. Trong rượu cũng có trợ hứng dược, hai thứ này khi cùng nhau, thì có thể làm cho Hoàng Thượng lưu lại, không cần nhiều, chỉ một đêm là đủ, chỉ cần Hoàng hậu một khi có da thịt chi thân, Hoàng Thượng lại tới hay không liền cũng không sao cả. Nhưng lại không nghĩ đến Hoàng Thượng lại rời đi?!
Trong đình gió nổi lên, bốn phía một mảnh đen kịt, bầu trời ánh trăng dần dần chiếu ra, làm cho khắp nơi ánh lên một mảnh màu trắng bạc.
Trong tay cầm bầu rượu, sớm đã không biết ném đi tới chỗ nào.
Hai mắt híp lại trở thành hình bán nguyệt, ngước mắt nhìn xa xa, đầu tháng hạ, ánh trăng dưới nước, đẹp như vậy. Nàng còn chưa từng hơn nửa đêm tới nơi này đâu, nay lại nhìn thấy, mình rốt cuộc bỏ qua bao nhiêu cảnh sắc đẹp a?
Chúng phi tần quỳ lạy trên mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy một đôi giầy đỏ thẫm từ chính giữa đi tới.
Hoàng Thượng ngồi trên cao, nét mặt bình thản, mi mắt khẽ nhướng nhìn một đoàn người đang hướng về Hoàng hậu một thân trang phục đỏ thẫm quỳ lạy.
Thái giám cao giọng đọc thánh chỉ, Thái Hậu mỉm cười, nhìn nữ tử đoan trang hào phóng phía dưới khẽ gật đầu. Sau khi kết thúc buổi lễ, chúng phi tần quỳ lạy trên mặt đất hô to nương nương thiên tuế.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là một mảnh đỏ thẫm, sáng lóa làm cho con mắt mọi người đau nhức, trên đầu là trâm phượng chói lóa làm cho mọi người không thể thấy rõ tướng mạo của Hoàng hậu.
Liếc mắt nhìn sang Hoàng Thượng đang đứng bên cạnh Hoàng hậu, lại thấy hắn đang nhìn mình, Liễu Mạn Nguyệt chớp mắt rồi cúi dầu xuống, trong lòng trầm tĩnh, giống như không có nửa điểm dao động, ngay cả tâm cũng không động.
Hoàng đế kế vị, Hoàng hậu nhập chủ Đông cung, hôm nay mọi chuyện cuối cùng cũng đã xong, ngay sau đó một đêm cũng không trì hoãn, lập tức lên đường trở về Hạc Lâm Viên.
Tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Trong kinh thành có nhiều tiếng nghị luận, từ triều đình quan viên, đến dân chúng thấp cổ bé họng. Nguyên bản Hoàng đế tuổi tác còn nhỏ, nên còn ham chơi, mà lại vì điều dưỡng thân thể, Thái Hậu cũng sợ hoàng đế ở kinh thành tưởng niệm tiên hoàng, nên chuyển đến Viên Tử Lý thì cũng không có gì.
Nhưng hiện nay Hoàng đế vừa mới đăng cơ kế vị, lại lập tức ly khai kinh thành, chẳng lẽ tiểu Hoàng đế, đích thị là tuổi nhỏ lo chơi, không muốn phát triển! Ngại trong kinh thành bị gò bó, lại xa xỉ vô độ, nên lúc này mới dời đi ra ngoài. Tuổi nhỏ như thế, lại hết lần này tới lần khác không tuân thủ quy củ, bực này hoàng đế, sợ lại là hôn quân a…..
Vào trong vườn, phi tần nghỉ ngơi một chút, sau đó lại muốn lập tức đi vào chính điện, tái nhập cung yến.
Nguyên bản trên đại điện trống rỗng, lúc này rốt cục cũng đông đủ. Nhìn các phi tần cúi đầu ngồi ở bốn phía, lại nhìn một cái Hoàng đế và Hoàng hậu đang ngồi trên cao giữa chính điện, trên mặt Thái Hậu vẫn mĩm cười, tâm của mọi người cũng như được trút bỏ.
Vốn chỉ sợ hắn lại nổi tính đùa nghịch, ngày hôm nay sắc phong lại nói lung tung lộn xộn, không cho Hoàng hậu mặt mũi. Nay nhìn lại, đứa nhỏ này xem ra ở trước mặt mình mới như thế, khi tiếp xúc với người ngoài thì nghiêm túc hẳn lên.
Tính tình nhi tử thích đùa nghịch với mẫu thân này cũng không có gì, đùa nghịch càng tốt chứng minh tình cảm mẫu tử thân mật. Chỉ cần bên ngoài không có trở ngại, thì cũng không cần so đo cái gì.
Bên trên chính điện, tiếng nhạc du dương, phía dưới phi tần trên mặt đều mang theo nụ cười, nếu quen biết thì ngồi gần nhau còn có thể chào hỏi thấp giọng trò chuyện vài câu. Ngồi ở phía trên Hoàng hậu một bộ dáng đoan trang, hoàng đế cũng liễm hạ mi mắt ngồi một chỗ, từ lúc tiến vào điện, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Trước mặt bàn nhỏ có vài món điểm tâm trông rất đẹp mắt, ăn cũng ngon, trên bàn còn có một ít Trần Nhưỡng quý giá được cất trong nội cung. Đồ ăn thì tốt rồi, rượu này mới thật sự đáng quý a, cầm ly lên chóp mũi ngửi ngửi, đã thấy hương khí bốn phía, lại không quá nồng, uống một ngụm, có chút ngọt, lại hơi cay, nhưng không gây khó chịu.
Liễu Mạn Nguyệt xưa nay rất ít uống rượu, ngày hôm nay nếm thử cảm thấy ngược lại không tệ, sau khi uống một ly, lại hướng Bạch Oánh rót thêm một ly nữa, cứ như vậy sau một lúc, bình rượu cũng vơi đi không ít.
“Lại thêm một ly.” Liễu Mạn Nguyệt đưa tay đối với Bạch Oánh nói, Bạch Oánh thấy nàng uống đến trên gương mặt có chút đỏ lên, trong lòng bối rối, sợ trong lòng chủ tử không thoải mái lại uống nhiều quá sẽ không tốt.
” Tửu lượng của tỷ tỷ thật sự là giỏi a”. Tiền Lương Nhân ngồi kế bên Liễu Mạn Nguyệt, thấy nàng uống rất nhiều, cười cười nghiêng đầu nói.
“Rượu ngon như vậy, xưa nay ít khi được uống a!!! Hiện nay lại được hưởng phúc từ Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương nha.” Liễu Mạn Nguyệt tươi cười, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền mang theo ba phần men say, ba phần vui vẻ, Tiền Lương Nhân nhìn thấy cũng cảm giác một trận choáng váng.
Không khỏi thầm khen một tiếng, người xinh đẹp như vậy lại không có giống như Ngọc Phương Nghi vô cùng được sủng ái, cũng không biết Ngọc Phương Nghi dùng đến thủ đoạn ra sao a?
Thấy bên cạnh có người hỏi, Bạch Oánh lúc này không dám khuyên nhủ, chỉ phải tiếp tục châm rượu, một lần lần nữa rót đầy ly.
Lại uống hết non nửa hũ, trên mặt nàng càng ngày càng hồng, trên mặt vui vẻ càng đậm, Bạch Oánh chỉ cảm thấy trong nội tâm có chút chột dạ, vội vàng thấp giọng nói: “Chủ tử, không nên uống nhiều, rượu này mặc dù tốt, nhưng tác dụng chậm a.”
“Ta không uống hết, một hồi tan tiệc làm sao còn được uống nữa.” Khi nói chuyện, lông mày cũng nhíu lại, trên mặt mang đầy vẻ bất mãn và ủy khuất.
Bạch Oánh nhìn đến bộ dáng này mồ hôi lạnh trên trán đầu tuôn ra, nàng hầu hạ Liễu Mạn Nguyệt thời gian mặc dù không bao lâu, vị chủ tử này làm việc mặc dù lười nhác chút ít, nhưng cũng không trêu chọc phiền toái, cũng không làm khó dễ hạ nhân. Phàm là những chuyện không hợp quy củ làm cho người khác nghi ngờ, nàng cũng trước tiên trách móc một chút, sau đó hỏi rõ ngọn nguồn mới tiếp nhận, nhưng hôm nay. . . Nàng lại muốn say, lại không biết say vì cái gì?
“Chủ tử. . .” Nhẹ cắn răng, liếc mắt một vòng, thấy không có ai nhìn đến, lúc này mới ghé vào nàng bên tai thấp giọng nói, “Chúng ta trở về nô tài mang cho ngài uống, muốn uống sao cũng được!”
“Có thể uống nữa sao?” Liếc mắt nhìn Bạch Oánh, Bạch Oánh vội vàng gật đầu. Tuy nói bởi vì lấy tínnh tình vị này xưa nay căn bản không uống rượu, nhưng bên trong Thu Thủy Các cũng có rượu ngon a. Theo như vị này được Hoàng Thượng yêu thích, nàng muốn ăn cái gì, còn sợ không có sao? Bạch Oánh hiện nay chỉ sợ vị này uống nhiều quá, lại náo lên thì thật sự khó thu thập a!
Nghe nàng nói như thế, Liễu Mạn Nguyệt mới buông ly xuống, nàng chỉ có ba phần say, nhưng lại không hồ đồ, nếu là lúc trước thì không sao, nhưng lúc này phía trên còn có Thái Hậu, Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương ngồi đó, nàng làm sao có thể uống nhiều được.
Ngày hôm nay chính là ngày đại hôn, cho dù là thất tịch, cũng sẽ không kết thúc quá muộn, cũng không bao lâu, Hoàng Đế liền đứng dậy rời tiệc, phía dưới cũng tản ra.
Mới trở lại Thu Thủy Các, Liễu Mạn Nguyệt liền hướng Bạch Oánh muốn rượu uống, nàng cũng biết mình có ba phần say, xưa nay không có náo loạn bao giờ, hiện nay có thể náo được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Bên trong Thu Thủy Các đều là người của hoàng thượng, coi như mình uống nhiều một chút cùng nào một hồi cũng sẽ không có chuyện gì.
Bạch Oánh chỉ có thể đi ra ngoài lấy rượu, Bạch Hương Bạch Huyên hầu hạ Liễu Mạn Nguyệt thay quần áo.
Sau khi thay quần áo, cũng đưa tới. Bạch Oánh thấp giọng nói: “Chủ tử, chúng ta chỗ này không có rượu giống như trong yến tiệc, nhưng cái này so với cái kia khá tốt hơn một chút, ngài thử một chút đi.”
Thấy rượu, nghe nói không phải cái loại ban nãy, Bạch Oánh đi ra ngoài lại cầm rượu và thức ăn lên, Bạch Huyên lúc này bởi vì trời tối đã trở về ở bên trong phòng của mình, Bạch Hương lại đi thu thập mọi thứ, Liễu Mạn Nguyệt chính mình rót một chén tinh tế nhấm nháp, chỉ cảm thấy rượu này dường như so với rượu kia hương vị ngọt ngào hơn, trên mặt vui vẻ càng đậm. Rượu này chính là Trần Nhưỡng, vừa mới tại bữa tiệc lúc còn không biết, đoạn đường đi về, rượu mới ngấm, nguyên bản ba phần say lúc này ngược lại biến thành năm, sáu phần.
Lung la lung lay đứng lên, một tay cầm chén rượu, một tay cầm bầu rượu, trong phòng đi lại vòng vo hai vòng, chợt nhìn thấy chỗ ám đạo xưa nay Hoàng Thượng hay đến, thầm nghĩ cửa sau. . .
Phía sau Thính Vũ Các chính là Tâm Phương Cư của Hoàng hậu.
Hoàng Thượng khi bước vào trong phòng, đã thấy Hoàng hậu đang ngồi tại trên giường, mặc kệ mấy cái ma ma tại trên đầu, trên người nàng vung lấy đậu phộng, cây long nhãn, hạt sen các loại.
Hoàng hậu một thân đỏ thẫm, bộ dáng đoan trang, trên mặt không có nửa điểm tình cảm, cứ như vậy ngồi ở đó, tựu như tượng thần trong miếu hay được cung phụng.
Trên đầu Kim Phượng đong đưa, cả người được ngăn cản sau bức rèm che làm cho bóng hình người kia như ẩn như hiện, me hoặc tâm trí, chỉ cảm thấy nàng kia tướng mạo chậm rãi biến hóa, đổi thành người hắn vẫn ôm hàng đêm, trên mặt mỉm cười, đôi mắt hoa đào xin đẹp, mị hoặc, trên khuôn mặt là một đôi mắt như nước mềm mại vẫn luôn nhìn chính mình.
“Hoàng Thượng. . .” Một vị cung nhân bưng rượu hợp cẩn đi tới, đưa tới trước mặt Hoàng đế.
Đang muốn đưa tay cầm lấy ly rượu, liền cảm thấy rùng mình tỉnh lại, chỉ thấy gương mặt xa lạ đang cùng hắn đối mặt, nữ nhân kia trong mắt lóe lên vài cái, rủ mắt xuống nhưng tuyệt không phải là bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu.
“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Thượng chợt hất lên tay áo quay người ly khai.
“Hoàng Thượng? !” Mấy cái cung nhân hầu hạ sợ hãi kêu lên một cái, hai mặt nhìn nhau, trong lòng bối rối vô cùng.
Hồi lâu, bên ngoài có người đến thông báo: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng đã trở về Thính Vũ Các.”
Hoàng hậu vẫn đoan trang ngồi trên bên giường, nghe xong người tới thông báo, hơi ổn định lại, mới nói: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
Ngoại trừ thiếp thân tỳ nữ Xuân Vũ lúc tiến cung mang theo, các cung nữ khác đều lui ra ngoài, đêm đại hôn, Hoàng Thượng lại không có ở lại trong cung của Hoàng hậu, cái này. .
“Nương nương.” Xuân Vũ cau mày, tiến lên gỡ xuống mũ phượng trên đầu Hoàng hậu, “Hoàng Thượng. . .”
“Đi kiểm tra lại, tại sao mê huyễn dược lại không có tác dụng, lập tức cho người âm thầm thay đổi.” Trên mặt Hoàng hậu vẫn là không có chút sợ hãi, cũng không có nửa điểm khó chịu bất mãn.
“Vâng.” Xuân Vũ cau mày gật đầu đáp, trước lúc vào cung liền biết rõ Hoàng Thượng sợ là không thích Hoàng hậu, nên mới cần phải chuẩn bị chu toàn, đốt mê huyễn dược có thể làm cho trong lòng nam tử xuất hiện ảo giác, coi Hoàng hậu trở thành người trong tâm yêu nhất mà sủng hạnh. Trong rượu cũng có trợ hứng dược, hai thứ này khi cùng nhau, thì có thể làm cho Hoàng Thượng lưu lại, không cần nhiều, chỉ một đêm là đủ, chỉ cần Hoàng hậu một khi có da thịt chi thân, Hoàng Thượng lại tới hay không liền cũng không sao cả. Nhưng lại không nghĩ đến Hoàng Thượng lại rời đi?!
Trong đình gió nổi lên, bốn phía một mảnh đen kịt, bầu trời ánh trăng dần dần chiếu ra, làm cho khắp nơi ánh lên một mảnh màu trắng bạc.
Trong tay cầm bầu rượu, sớm đã không biết ném đi tới chỗ nào.
Hai mắt híp lại trở thành hình bán nguyệt, ngước mắt nhìn xa xa, đầu tháng hạ, ánh trăng dưới nước, đẹp như vậy. Nàng còn chưa từng hơn nửa đêm tới nơi này đâu, nay lại nhìn thấy, mình rốt cuộc bỏ qua bao nhiêu cảnh sắc đẹp a?
/126
|