Cho nên nói, chuyện làm cho người ta muốn bóp cổ tay nhất chính là mỹ thiếu niên trưởng thành thành mỹ thanh niên.
Thật sự, mặt mũi của nàng cả đời này đều bị vứt sạch trong một ngày.
Diệp Thiếu Phong được bao bọc kĩ càng từ đầu đến chân, nhưng nàng bị vác đến nỗi ngay cả hơi sức để che mặt cũng không có, hệt như một bao gạo, bị vác từ Tứ Khối Ngọc về Liễu gia. Hơn nửa công nhân vác bao còn đi không vững.
“Đau!” Dù Diệp Thiếu Phong đã rất cẩn thận ném nàng lên giường, nhưng nàng chính là muốn làm hắn đau lòng, cố ý kêu đau.
Diệp Thiếu Phong cởi khăn quàng cổ và áo choàng ra xong liền áo lên, hai cánh tay chống hai bên nàng, không ngừng thở.
Diêu Tín Hoa đỏ mặt, tựa như dục nghênh còn cự đưa tay khẽ chống đỡ lên bộ ngực phập phồng kịch liệt của hắn: “Đáng ghét! Muốn thở dốc đứng trên đất thở dốc có được không?”
Diệp Thiếu Phong cười nói: “Ngươi nặng hơn bảy năm trước.”
Diêu Tín Hoa không thuận theo giơ quả đấm lên: “Đáng đánh!”
Diệp Thiếu Phong bắt lấy.
Hai người vì vậy bất động, bầu không khí ngọt ngấy nói không nên lời yên lặng lan tỏa lẻn vào thân thể hai người.
Hắn vì nàng, trưởng thành thành nam nhân. Mà nàng, làm sao không phải vì hắn, trưởng thành thành nữ nhân chứ?
Khi nàng hoàn hồn, môi hắn đã in lên môi nàng. Nàng vui vẻ đáp lại.
Tương tư không cần nghe, tương tư không cần nhìn, tương tư không cần nói.
Ôn tình thăng lên thành kích tình, lại trở về yên lặng.
“Chân của ngươi…” Nàng ngọ nguậy trong lòng hắn, dẫn đến hắn một hồi rên rỉ.
“Đừng lộn xộn!” Hắn ôm sát nàng.
“Nhưng…” Nàng cẩn thận dùng chân đi dò, quả nhiên cảm nhận được máu.
Hắn co rúm lại một chút, vội vàng ôm chặt nàng, phòng ngừa nàng lại chơi với lửa: “Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Nàng nhỏ giọng: “Không thể…”
“Cái gì không thể?”
“Ngươi là đồng dưỡng phu của ta, không thể không trân trọng thân thể mình như vậy được! Mau đứng lên để ta thoa thuốc băng bó lại!” Nổi giận.
Diệp Thiếu Phong sâu sắc nhìn chăm chú vào ánh mắt tức giận của nàng, sau đó không hề nói gì, buông nàng ra ngồi dậy.
Diêu Tín Hoa nhanh chóng mặc y phục, lấy hòm thuốc ra, vừa bôi thuốc cho Diệp Thiếu Phong cừa nhắc đi nhắc lại cái gì mà “Thân là đồng dưỡng phu phải duy trì thân thể hoàn mĩ mọi lúc mọi nơi phục vụ cho nàng tùy thời giày xéo”… Nhưng trong suốt quà trình, Diệp Thiếu Phong vẫn không nói một lời, chỉ nhìn nàng.
“Làm sao?” Ánh mắt của hắn thật nghiêm túc, làm cho nàng có chút khó hiểu. Mặc dù không đúng lắm, nhưng cho nàng lớn mật phỏng đoán: chẳng lẽ nam nhân lên giường đều như vậy?
“Nếu như ban đầu… ta là một tiểu hài tử xấu xí, ngươi có phải sẽ không nhặt ta về làm đồng dưỡng phu hay không?”
“…” Diêu Tín Hoa ngây ngẩn cả người, dường như nàng chưa bao giờ ngờ đến hắn sẽ hỏi như vậy.
“Nếu như ta không phải dịch dung, mà thật sự biến thành Lại Tứ, ngươi sẽ không cần ta nữa đúng không?”
Diêu Tín Hoa không trả lời, chỉ nhìn Diệp Thiếu Phong một cái, giống như không quen hắn. Sau đó nàng cúi đầu, tiếp tục hoàn thành công việc băng bó. Băng bó xong, đứng lên, cầm y phục ném lên người hắn, đi tới cửa, mở cửa, cuối cùng lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Không tiễn!”
Ánh mắt Diệp Thiếu Phong từ đầu đến cuối chưa hề rời đi nàng. Hắn nhìn thấy nàng nắm chặt quả đấm, đôi môi run rẩy, đôi mắt cuồn cuộn gợn sóng. Vì vậy hắn cười. Cười mặc y phục tử tế, đi tới cửa, khép cửa lại. Cười ôm lấy thân thể mềm mại của nàng đang quật cường đưa lưng về phía hắn.
Hắn cười, bởi vì đáy lòng sáng tỏ.
“Nếu như ta không buộc ngươi, có phải ngươi định cả đời không nói hay không?”
“Ngươi cút!”
“Tại sao ngươi chưa bao giờ giải thích?”
“Ta không cần ngươi!” Nàng tức đến phát khóc.
“Ngươi vốn là như vậy, rõ ràng rất tốt với người ta, ngoài miệng không nói, lại càng muốn làm thần không biết quỷ không hay. Đối với ta như thế, đối với chúng khất cái trong miếu đổ nát cũng như thế. Ngươi nhặt ta trở lại, nhưng thật ra là vì chữa bệnh cho ta, có phải không? Nhưng ngươi phát hiện ngươi không trị được bệnh của ta, liền rõ ràng nhận ta làm đồng dưỡng phu, thật ra chỉ là ngụy trang để lưu ta lại.” Năm đó bọn họ rời đi ngôi miếu đổ nát, ngoài miệng nàng nói không thể để cho đám xú nam nhân ô nhiễm Tiểu Phong của nàng, thật ra cũng bởi vì nàng biết, trong thiên hạ không có bức tường nào gió không lùa qua được. Cái ngày mà nàng mang Phong Vô Tình về, cũng có nghĩa đem tính mạng của mọi người trong miếu đánh cuộc trên một lưỡi dao. Kẻ thù của Phong Vô Tình bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới cửa. Nhưng nàng vì hắn, vẫn liều lĩnh xông vào nguy hiểm. Cho nên, khi độc trong người hắn giải xong, nàng lập tức đoạn tuyệt quan hệ với Phong Vô Tình, còn dẫn hắn rời đi, chính là sợ một ngày nào đó, mọi người trong miếu sẽ vì nàng tùy hứng làm bậy mà đưa tới họa sát thân. Trước khi nàng đi, còn cố ý đào ra bó tiền to nàng vẫn chôn dưới đất trong ngôi miếu nhiều năm qua, chỉ vì để lại cho bọn họ làm lộ phí đi xa tha hương. “Ngươi vốn cũng không định bắt nhốt ta cả đời, cho nên ngươi mới có thể không từ mà biệt.”
Nàng mở miệng, nồng đậm giọng mũi: “Ngươi có phải nói ta quá tốt rồi hay không…”
Hắn cúi đầu, vuốt ve cổ nàng. “Ngươi biết rõ Lục bà chính là Lục phu nhân, còn dẫn ta đi gặp nàng, vừa vì thành toàn Long Lão Đại, cũng vì cho ta chân chính đoạn tuyệt với quá khứ của mình. Nhưng đối với chính ngươi, ngươi lại không giải thích dù chỉ một câu. Ngươi không sợ ta thật sự hiểu lầm ngươi, giận ngươi gạt ta, không cần ngươi nữa, bỏ đi một mình?”
“Cho tới bây giờ chỉ có ta…”
“Chỉ có ngươi không cần ta, không có ta không cần ngươi ---?”
Nàng cười rộ lên, xoay người, chui vào ngực hắn: “Đáng ghét!”
Hắn thở dài ôm lấy nàng: “Nếu như ta hiểu lầm ngươi thật… thì ngươi làm gì?”
“Nếu ngươi hiểu lầm ta thật, thì không đủ tư cách làm đồng dưỡng phu của ta rồi!”
Đúng vậy a, hắn phải là người hiểu nàng nhất, tuy hiểu muộn bảy năm. Cũng may còn chưa quá muộn, hắn vẫn kịp quấn chặt lấy nàng trước khi nàng rời khỏi thế giới của hắn.
“Tín Hoa, đa tạ ngươi, nguyện ý chờ ta lớn lên.”
Thương Thương trở lại, nhìn Diêu Tín Hoa một chút, lại nhìn Diệp Thiếu Phong một chút. Miệng không nói ra, lại cảm giác được hai người có chút không giống với hôm qua. “Khụ khụ… Mọi người trong Tứ Khối còn ổn chứ?”
“Ân, đại ca yên tâm. Nhụy Hà phu nhân sao rồi?”
Thương Thương nhíu mày: “Nếu tiếp tục uống dược sẽ không sao. Ta chỉ sợ…”
Diêu Tín Hoa ngắt lời nói: “Chỉ sợ đại ca không thể ở bên để bảo vệ nàng cả đời được. Đại ca, huynh chưa từng nghĩ đến mang Nhụy Hà rời đi sao?”
“Hoa muội, muội nói lung tung gì đó? Ta với Nhụy Hà phu nhân là trong sạch…”
“Đại ca! Không nên tự gạt mình. Huynh rất rõ ràng, đây không phải kế lâu dài. Huynh biết Nhụy Hà bệnh là do có người ám hại, phải biết sớm muộn gì cũng có sẽ có người lặp lại chiêu cũ, biến Nhụy Hà thành ‘Lục phu nhân’ thứ hai đấy!”
“…” Thương Thương buông chén đũa xuống, thở dài một tiếng, “Hoa muội, muội nói không sai. Đây chính là điều ta lo lắng nhất.”
Diêu Tín Hoa tiếp lời hắn: “Đại ca, trời đất bao la, luôn có chỗ cho bọn huynh an thân. Sao không buông tay làm một lần chứ?”
“Khụ khụ…”
Ánh mắt Diêu Tín Hoa tỏa sáng lấp lánh: “Đại ca, chỉ cần huynh chịu gật đầu, ta liền có biện pháp!”
Thương Thương ngừng ho khan, không nhìn Diêu Tín Hoa, ngược lại nhìn Diệp Thiếu Phong nãy giờ vẫn chưa nói gì. Diệp Thiếu Phong thản nhiên nhìn lại. Trong mắt Thương Thương hơi lộ ra ý cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Diệp đệ, bảo bối muội tử của ta, liền giao cho đệ!”
Diêu Tín Hoa vui vẻ nói: “Đại ca, cuối cùng huynh cũng nghĩ thông suốt rồi?”
Huynh muội bọn họ tương xứng, trú các nơi nhiều năm, chưa bao giờ trụ lâu ở một nơi, cũng chưa từng có ý mỗi người một ngả. Cho đến khi Thương Thương đi cùng Diêu Tín Hoa tới Kinh Thành, mới trụ dài hạn ở đây, để tìm kiếm đầu mối về thân thế của Diệp Thiếu Phong. Cũng đúng là ngàn dặm nhân duyên, Thương Thương nhờ vậy mới biết ái thiếp của Thái Sư Nhụy Hà, hai người tình đầu ý hợp, lại không thể công khai, chỉ có tâm ý tương thông. Thương Thương cũng không phải là không muốn mang Nhụy Hà cao chạy xa bay, chỉ là trong lòng vẫn lo lắng cho Diêu Tín Hoa. Bây giờ Diệp Thiếu Phong cuối cùng cũng xuất hiện, Thương Thương cũng liền giải quyết được một cọc tâm sự.
Hắn mỉm cười gật đầu: “Vậy phiền Hoa muội giúp vi huynh chuyện này rồi.”
Thật sự, mặt mũi của nàng cả đời này đều bị vứt sạch trong một ngày.
Diệp Thiếu Phong được bao bọc kĩ càng từ đầu đến chân, nhưng nàng bị vác đến nỗi ngay cả hơi sức để che mặt cũng không có, hệt như một bao gạo, bị vác từ Tứ Khối Ngọc về Liễu gia. Hơn nửa công nhân vác bao còn đi không vững.
“Đau!” Dù Diệp Thiếu Phong đã rất cẩn thận ném nàng lên giường, nhưng nàng chính là muốn làm hắn đau lòng, cố ý kêu đau.
Diệp Thiếu Phong cởi khăn quàng cổ và áo choàng ra xong liền áo lên, hai cánh tay chống hai bên nàng, không ngừng thở.
Diêu Tín Hoa đỏ mặt, tựa như dục nghênh còn cự đưa tay khẽ chống đỡ lên bộ ngực phập phồng kịch liệt của hắn: “Đáng ghét! Muốn thở dốc đứng trên đất thở dốc có được không?”
Diệp Thiếu Phong cười nói: “Ngươi nặng hơn bảy năm trước.”
Diêu Tín Hoa không thuận theo giơ quả đấm lên: “Đáng đánh!”
Diệp Thiếu Phong bắt lấy.
Hai người vì vậy bất động, bầu không khí ngọt ngấy nói không nên lời yên lặng lan tỏa lẻn vào thân thể hai người.
Hắn vì nàng, trưởng thành thành nam nhân. Mà nàng, làm sao không phải vì hắn, trưởng thành thành nữ nhân chứ?
Khi nàng hoàn hồn, môi hắn đã in lên môi nàng. Nàng vui vẻ đáp lại.
Tương tư không cần nghe, tương tư không cần nhìn, tương tư không cần nói.
Ôn tình thăng lên thành kích tình, lại trở về yên lặng.
“Chân của ngươi…” Nàng ngọ nguậy trong lòng hắn, dẫn đến hắn một hồi rên rỉ.
“Đừng lộn xộn!” Hắn ôm sát nàng.
“Nhưng…” Nàng cẩn thận dùng chân đi dò, quả nhiên cảm nhận được máu.
Hắn co rúm lại một chút, vội vàng ôm chặt nàng, phòng ngừa nàng lại chơi với lửa: “Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Nàng nhỏ giọng: “Không thể…”
“Cái gì không thể?”
“Ngươi là đồng dưỡng phu của ta, không thể không trân trọng thân thể mình như vậy được! Mau đứng lên để ta thoa thuốc băng bó lại!” Nổi giận.
Diệp Thiếu Phong sâu sắc nhìn chăm chú vào ánh mắt tức giận của nàng, sau đó không hề nói gì, buông nàng ra ngồi dậy.
Diêu Tín Hoa nhanh chóng mặc y phục, lấy hòm thuốc ra, vừa bôi thuốc cho Diệp Thiếu Phong cừa nhắc đi nhắc lại cái gì mà “Thân là đồng dưỡng phu phải duy trì thân thể hoàn mĩ mọi lúc mọi nơi phục vụ cho nàng tùy thời giày xéo”… Nhưng trong suốt quà trình, Diệp Thiếu Phong vẫn không nói một lời, chỉ nhìn nàng.
“Làm sao?” Ánh mắt của hắn thật nghiêm túc, làm cho nàng có chút khó hiểu. Mặc dù không đúng lắm, nhưng cho nàng lớn mật phỏng đoán: chẳng lẽ nam nhân lên giường đều như vậy?
“Nếu như ban đầu… ta là một tiểu hài tử xấu xí, ngươi có phải sẽ không nhặt ta về làm đồng dưỡng phu hay không?”
“…” Diêu Tín Hoa ngây ngẩn cả người, dường như nàng chưa bao giờ ngờ đến hắn sẽ hỏi như vậy.
“Nếu như ta không phải dịch dung, mà thật sự biến thành Lại Tứ, ngươi sẽ không cần ta nữa đúng không?”
Diêu Tín Hoa không trả lời, chỉ nhìn Diệp Thiếu Phong một cái, giống như không quen hắn. Sau đó nàng cúi đầu, tiếp tục hoàn thành công việc băng bó. Băng bó xong, đứng lên, cầm y phục ném lên người hắn, đi tới cửa, mở cửa, cuối cùng lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Không tiễn!”
Ánh mắt Diệp Thiếu Phong từ đầu đến cuối chưa hề rời đi nàng. Hắn nhìn thấy nàng nắm chặt quả đấm, đôi môi run rẩy, đôi mắt cuồn cuộn gợn sóng. Vì vậy hắn cười. Cười mặc y phục tử tế, đi tới cửa, khép cửa lại. Cười ôm lấy thân thể mềm mại của nàng đang quật cường đưa lưng về phía hắn.
Hắn cười, bởi vì đáy lòng sáng tỏ.
“Nếu như ta không buộc ngươi, có phải ngươi định cả đời không nói hay không?”
“Ngươi cút!”
“Tại sao ngươi chưa bao giờ giải thích?”
“Ta không cần ngươi!” Nàng tức đến phát khóc.
“Ngươi vốn là như vậy, rõ ràng rất tốt với người ta, ngoài miệng không nói, lại càng muốn làm thần không biết quỷ không hay. Đối với ta như thế, đối với chúng khất cái trong miếu đổ nát cũng như thế. Ngươi nhặt ta trở lại, nhưng thật ra là vì chữa bệnh cho ta, có phải không? Nhưng ngươi phát hiện ngươi không trị được bệnh của ta, liền rõ ràng nhận ta làm đồng dưỡng phu, thật ra chỉ là ngụy trang để lưu ta lại.” Năm đó bọn họ rời đi ngôi miếu đổ nát, ngoài miệng nàng nói không thể để cho đám xú nam nhân ô nhiễm Tiểu Phong của nàng, thật ra cũng bởi vì nàng biết, trong thiên hạ không có bức tường nào gió không lùa qua được. Cái ngày mà nàng mang Phong Vô Tình về, cũng có nghĩa đem tính mạng của mọi người trong miếu đánh cuộc trên một lưỡi dao. Kẻ thù của Phong Vô Tình bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới cửa. Nhưng nàng vì hắn, vẫn liều lĩnh xông vào nguy hiểm. Cho nên, khi độc trong người hắn giải xong, nàng lập tức đoạn tuyệt quan hệ với Phong Vô Tình, còn dẫn hắn rời đi, chính là sợ một ngày nào đó, mọi người trong miếu sẽ vì nàng tùy hứng làm bậy mà đưa tới họa sát thân. Trước khi nàng đi, còn cố ý đào ra bó tiền to nàng vẫn chôn dưới đất trong ngôi miếu nhiều năm qua, chỉ vì để lại cho bọn họ làm lộ phí đi xa tha hương. “Ngươi vốn cũng không định bắt nhốt ta cả đời, cho nên ngươi mới có thể không từ mà biệt.”
Nàng mở miệng, nồng đậm giọng mũi: “Ngươi có phải nói ta quá tốt rồi hay không…”
Hắn cúi đầu, vuốt ve cổ nàng. “Ngươi biết rõ Lục bà chính là Lục phu nhân, còn dẫn ta đi gặp nàng, vừa vì thành toàn Long Lão Đại, cũng vì cho ta chân chính đoạn tuyệt với quá khứ của mình. Nhưng đối với chính ngươi, ngươi lại không giải thích dù chỉ một câu. Ngươi không sợ ta thật sự hiểu lầm ngươi, giận ngươi gạt ta, không cần ngươi nữa, bỏ đi một mình?”
“Cho tới bây giờ chỉ có ta…”
“Chỉ có ngươi không cần ta, không có ta không cần ngươi ---?”
Nàng cười rộ lên, xoay người, chui vào ngực hắn: “Đáng ghét!”
Hắn thở dài ôm lấy nàng: “Nếu như ta hiểu lầm ngươi thật… thì ngươi làm gì?”
“Nếu ngươi hiểu lầm ta thật, thì không đủ tư cách làm đồng dưỡng phu của ta rồi!”
Đúng vậy a, hắn phải là người hiểu nàng nhất, tuy hiểu muộn bảy năm. Cũng may còn chưa quá muộn, hắn vẫn kịp quấn chặt lấy nàng trước khi nàng rời khỏi thế giới của hắn.
“Tín Hoa, đa tạ ngươi, nguyện ý chờ ta lớn lên.”
Thương Thương trở lại, nhìn Diêu Tín Hoa một chút, lại nhìn Diệp Thiếu Phong một chút. Miệng không nói ra, lại cảm giác được hai người có chút không giống với hôm qua. “Khụ khụ… Mọi người trong Tứ Khối còn ổn chứ?”
“Ân, đại ca yên tâm. Nhụy Hà phu nhân sao rồi?”
Thương Thương nhíu mày: “Nếu tiếp tục uống dược sẽ không sao. Ta chỉ sợ…”
Diêu Tín Hoa ngắt lời nói: “Chỉ sợ đại ca không thể ở bên để bảo vệ nàng cả đời được. Đại ca, huynh chưa từng nghĩ đến mang Nhụy Hà rời đi sao?”
“Hoa muội, muội nói lung tung gì đó? Ta với Nhụy Hà phu nhân là trong sạch…”
“Đại ca! Không nên tự gạt mình. Huynh rất rõ ràng, đây không phải kế lâu dài. Huynh biết Nhụy Hà bệnh là do có người ám hại, phải biết sớm muộn gì cũng có sẽ có người lặp lại chiêu cũ, biến Nhụy Hà thành ‘Lục phu nhân’ thứ hai đấy!”
“…” Thương Thương buông chén đũa xuống, thở dài một tiếng, “Hoa muội, muội nói không sai. Đây chính là điều ta lo lắng nhất.”
Diêu Tín Hoa tiếp lời hắn: “Đại ca, trời đất bao la, luôn có chỗ cho bọn huynh an thân. Sao không buông tay làm một lần chứ?”
“Khụ khụ…”
Ánh mắt Diêu Tín Hoa tỏa sáng lấp lánh: “Đại ca, chỉ cần huynh chịu gật đầu, ta liền có biện pháp!”
Thương Thương ngừng ho khan, không nhìn Diêu Tín Hoa, ngược lại nhìn Diệp Thiếu Phong nãy giờ vẫn chưa nói gì. Diệp Thiếu Phong thản nhiên nhìn lại. Trong mắt Thương Thương hơi lộ ra ý cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Diệp đệ, bảo bối muội tử của ta, liền giao cho đệ!”
Diêu Tín Hoa vui vẻ nói: “Đại ca, cuối cùng huynh cũng nghĩ thông suốt rồi?”
Huynh muội bọn họ tương xứng, trú các nơi nhiều năm, chưa bao giờ trụ lâu ở một nơi, cũng chưa từng có ý mỗi người một ngả. Cho đến khi Thương Thương đi cùng Diêu Tín Hoa tới Kinh Thành, mới trụ dài hạn ở đây, để tìm kiếm đầu mối về thân thế của Diệp Thiếu Phong. Cũng đúng là ngàn dặm nhân duyên, Thương Thương nhờ vậy mới biết ái thiếp của Thái Sư Nhụy Hà, hai người tình đầu ý hợp, lại không thể công khai, chỉ có tâm ý tương thông. Thương Thương cũng không phải là không muốn mang Nhụy Hà cao chạy xa bay, chỉ là trong lòng vẫn lo lắng cho Diêu Tín Hoa. Bây giờ Diệp Thiếu Phong cuối cùng cũng xuất hiện, Thương Thương cũng liền giải quyết được một cọc tâm sự.
Hắn mỉm cười gật đầu: “Vậy phiền Hoa muội giúp vi huynh chuyện này rồi.”
/51
|