Toàn bộ nhân viên làm việc đều đi ăn cơm, chỉ còn lại hai người một người ngồi trên ghế, một người ngồi tựa lên bàn trang điểm.
Cung Tiểu Kiều tắt điện thoại di động, phát hiện gương mặt đẹp trai của Kim Mộc Lân đã phóng lớn đến phía sau điện thoại, Cung Tiểu Kiều bị dọa sợ co rụt về phía sau.
"Tránh cái gì chớ, anh thấy hết rồi!" Kim Mộc Lân liếc mắt nhìn qua, "Hơn nữa anh đây còn biết, chú Cố chính là Cố Hành Thâm!"
"Sao anh biết là anh ấy?" Cung Tiểu Kiều hỏi.
"Lần trước anh ta gọi đến máy em, em lại bị cà chua- chan (nước tương) dọa ngất, là anh nghe máy."
"Khó trách anh ấy lại đột nhiên chạy tới, có phải anh đã nói lời kỳ quái gì đó với anh ấy không?"
"Nói thật mà thôi, chẳng lẽ không phải là em vì kích thích quá độ mà ngất đi sao?" Kim Mộc Lân ra vẻ đương nhiên trả lời.
Cung Tiểu Kiều rũ mắt, thân thể phát run, sau đó chợt nhào tới, "Kim Mộc Lân em bóp chết anh!"
Tên khốn này! Không biết nói giảm nói tránh thì im cmn luôn đê!
"A a a! Sư phụ cứu mạng, tiểu sư muội đại khai sát giới..."
Hai người làm loạn một trận, Kim Mộc Lân che cổ hừ nói, "Cố Hành Thâm quả nhiên đi tìm em! Tên cuồng em gái biến thái kia có phải lại không phân biệt đúng sai làm khó dễ em đúng không? Mặc dù lần này về tình hay về lý anh đều không đồng ý cách làm của em, chỉ là, cũng không tới lượt anh ta..."
"Cái gì gọi là về tình về lý đều không đồng ý với em chứ? Em lấy lại thứ vốn là của mình thì có gì sai?"
"Đó là thứ tốt lành gì sao? Rõ ràng chỉ là một thứ rác rưởi! Em nhặt lại làm cái quái gì!"
"Em muốn thử thách bản thân tự hóa thứ tầm thường thành thứ phi thường, không được à?"
"Được được được, em thích làm gì thì làm! Đừng để đến khi bị bắt nạt lại tìm anh khóc! Nhóc con chết tiệt, đột nhiên có tinh lực dồi dào nhảy nhót tưng bừng thế này, rốt cuộc Cố Hành Thâm đã làm gì rồi? Tại sao em bỗng nhiên tươi cười rạng rỡ như vừa sống lại vậy?"
"Còn có thể làm gì? Làm bữa cơm thôi!"
Kim Mộc Lân trầm ngâm, hồi tưởng lại tay nghề của Cố Hành Thâm, cảm thấy lý do này vẫn có tính khả thi.
"Có mang cơm cho anh không?" Kim Mộc Lân liếc nhìn cô.
"Hả? Không có! Em đi gấp quá!" Cung Tiểu Kiều gãi gãi đầu.
Kim Mộc Lân vô cùng đau đớn, "Chỉ biết ăn lẻn một mình thôi, nhóc con không có lương tâm!"
"Oa, Nhị sư huynh, vui quá đi! Rốt cuộc anh cũng chịu mắng em rồi! Sau này trong lòng không vui thì cứ đánh em mắng em, đừng không nói chuyện với em nữa!" Cung Tiểu Kiều sáp qua, nháy mắt bắt đầu giả vờ đáng yêu.
"Xùy--- ai dám đánh cô! Chẳng phải là đi tìm ngược sao!" Kim Mộc Lân cao ngạo xoay đầu qua một bên, cực kỳ coi thường lời xin lỗi của cô, khóe miệng lại nâng lên một độ cong khó nhìn ra.
Vẻ mặt Kim Mộc Lân bỗng trầm xuống, "Tiểu Kiều, anh biết lần này cho dù anh làm gì, cũng không thể thay đổi quyết định của em, hy vọng em sẽ không làm chuyện điên rồ."
"Em biết."
-
Lúc Cung Tiểu Kiều trở về Cố Hành Thâm quả nhiên không có ở nhà.
Ăn tối xong đang chuẩn bị ăn chút quà vặt xem ti vi, lại phát hiện đồ ăn vặt cô tích trữ không còn được bao nhiêu, vì vậy uể oải vác xác ra ngoài mua.
Bên con hẻm kia có một tiệm bán cánh gà chiên cực kỳ ngon, nhưng đường đi có chút vắng vẻ, nghe nói thường xuyên xảy ra mấy chuyện bê bối như mua bán ma túy chặn đường cướp bóc.
Chỉ là Cung Tiểu Kiều đi qua mấy lần đều chưa từng gặp phải tình huống này, kết quả hôm nay đi tới ven đường, bỗng nhiên nghe thấy trong ngõ truyền tới một tiếng hét cực kỳ bi thảm.
Cung Tiểu Kiều giật mình, đừng hiểu lầm, không phải là sợ hãi, mà là hưng phấn.
Theo bản năng nhìn về phía âm thanh truyền tới, mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở ven đường, mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen chặn ở đầu hẻm, bên trong thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu thê thảm của đàn ông.
Đánh nhau? Quần ẩu?
"A---- mấy người, mấy người đừng tới đây, tôi không biết, tôi thật sự không biết đại ca của chúng tôi ở đâu cả!"
"Hỏi cái gì cũng không biết thì giữ mày lại còn tác dụng gì? Phế đi."
Ấy khoan, cái giọng nói lạnh lẽo như ngôi sao phát sáng lạnh đến xuyên tim này sao lại quen thuộc đến vậy?
Thật giống như giọng nói của Lãnh tiểu Thấu á!
Cung Tiểu Kiều càng hiếu kỳ hơn, hưng phấn len lén tiến tới.
Kết quả, vừa mới đến gần, đã phát hiện người quen không chỉ có Lãnh Thấu.
Cái mặt nghiêng lạnh nhạt kia...
"Ấy nhô! Cố Hành Thâm, mọi người ở nơi này làm gì vậy?"
Cung Tiểu Kiều đột nhiên lên tiếng, dọa một đám người giật nảy mình.
Cung Tiểu Kiều tắt điện thoại di động, phát hiện gương mặt đẹp trai của Kim Mộc Lân đã phóng lớn đến phía sau điện thoại, Cung Tiểu Kiều bị dọa sợ co rụt về phía sau.
"Tránh cái gì chớ, anh thấy hết rồi!" Kim Mộc Lân liếc mắt nhìn qua, "Hơn nữa anh đây còn biết, chú Cố chính là Cố Hành Thâm!"
"Sao anh biết là anh ấy?" Cung Tiểu Kiều hỏi.
"Lần trước anh ta gọi đến máy em, em lại bị cà chua- chan (nước tương) dọa ngất, là anh nghe máy."
"Khó trách anh ấy lại đột nhiên chạy tới, có phải anh đã nói lời kỳ quái gì đó với anh ấy không?"
"Nói thật mà thôi, chẳng lẽ không phải là em vì kích thích quá độ mà ngất đi sao?" Kim Mộc Lân ra vẻ đương nhiên trả lời.
Cung Tiểu Kiều rũ mắt, thân thể phát run, sau đó chợt nhào tới, "Kim Mộc Lân em bóp chết anh!"
Tên khốn này! Không biết nói giảm nói tránh thì im cmn luôn đê!
"A a a! Sư phụ cứu mạng, tiểu sư muội đại khai sát giới..."
Hai người làm loạn một trận, Kim Mộc Lân che cổ hừ nói, "Cố Hành Thâm quả nhiên đi tìm em! Tên cuồng em gái biến thái kia có phải lại không phân biệt đúng sai làm khó dễ em đúng không? Mặc dù lần này về tình hay về lý anh đều không đồng ý cách làm của em, chỉ là, cũng không tới lượt anh ta..."
"Cái gì gọi là về tình về lý đều không đồng ý với em chứ? Em lấy lại thứ vốn là của mình thì có gì sai?"
"Đó là thứ tốt lành gì sao? Rõ ràng chỉ là một thứ rác rưởi! Em nhặt lại làm cái quái gì!"
"Em muốn thử thách bản thân tự hóa thứ tầm thường thành thứ phi thường, không được à?"
"Được được được, em thích làm gì thì làm! Đừng để đến khi bị bắt nạt lại tìm anh khóc! Nhóc con chết tiệt, đột nhiên có tinh lực dồi dào nhảy nhót tưng bừng thế này, rốt cuộc Cố Hành Thâm đã làm gì rồi? Tại sao em bỗng nhiên tươi cười rạng rỡ như vừa sống lại vậy?"
"Còn có thể làm gì? Làm bữa cơm thôi!"
Kim Mộc Lân trầm ngâm, hồi tưởng lại tay nghề của Cố Hành Thâm, cảm thấy lý do này vẫn có tính khả thi.
"Có mang cơm cho anh không?" Kim Mộc Lân liếc nhìn cô.
"Hả? Không có! Em đi gấp quá!" Cung Tiểu Kiều gãi gãi đầu.
Kim Mộc Lân vô cùng đau đớn, "Chỉ biết ăn lẻn một mình thôi, nhóc con không có lương tâm!"
"Oa, Nhị sư huynh, vui quá đi! Rốt cuộc anh cũng chịu mắng em rồi! Sau này trong lòng không vui thì cứ đánh em mắng em, đừng không nói chuyện với em nữa!" Cung Tiểu Kiều sáp qua, nháy mắt bắt đầu giả vờ đáng yêu.
"Xùy--- ai dám đánh cô! Chẳng phải là đi tìm ngược sao!" Kim Mộc Lân cao ngạo xoay đầu qua một bên, cực kỳ coi thường lời xin lỗi của cô, khóe miệng lại nâng lên một độ cong khó nhìn ra.
Vẻ mặt Kim Mộc Lân bỗng trầm xuống, "Tiểu Kiều, anh biết lần này cho dù anh làm gì, cũng không thể thay đổi quyết định của em, hy vọng em sẽ không làm chuyện điên rồ."
"Em biết."
-
Lúc Cung Tiểu Kiều trở về Cố Hành Thâm quả nhiên không có ở nhà.
Ăn tối xong đang chuẩn bị ăn chút quà vặt xem ti vi, lại phát hiện đồ ăn vặt cô tích trữ không còn được bao nhiêu, vì vậy uể oải vác xác ra ngoài mua.
Bên con hẻm kia có một tiệm bán cánh gà chiên cực kỳ ngon, nhưng đường đi có chút vắng vẻ, nghe nói thường xuyên xảy ra mấy chuyện bê bối như mua bán ma túy chặn đường cướp bóc.
Chỉ là Cung Tiểu Kiều đi qua mấy lần đều chưa từng gặp phải tình huống này, kết quả hôm nay đi tới ven đường, bỗng nhiên nghe thấy trong ngõ truyền tới một tiếng hét cực kỳ bi thảm.
Cung Tiểu Kiều giật mình, đừng hiểu lầm, không phải là sợ hãi, mà là hưng phấn.
Theo bản năng nhìn về phía âm thanh truyền tới, mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở ven đường, mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen chặn ở đầu hẻm, bên trong thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu thê thảm của đàn ông.
Đánh nhau? Quần ẩu?
"A---- mấy người, mấy người đừng tới đây, tôi không biết, tôi thật sự không biết đại ca của chúng tôi ở đâu cả!"
"Hỏi cái gì cũng không biết thì giữ mày lại còn tác dụng gì? Phế đi."
Ấy khoan, cái giọng nói lạnh lẽo như ngôi sao phát sáng lạnh đến xuyên tim này sao lại quen thuộc đến vậy?
Thật giống như giọng nói của Lãnh tiểu Thấu á!
Cung Tiểu Kiều càng hiếu kỳ hơn, hưng phấn len lén tiến tới.
Kết quả, vừa mới đến gần, đã phát hiện người quen không chỉ có Lãnh Thấu.
Cái mặt nghiêng lạnh nhạt kia...
"Ấy nhô! Cố Hành Thâm, mọi người ở nơi này làm gì vậy?"
Cung Tiểu Kiều đột nhiên lên tiếng, dọa một đám người giật nảy mình.
/104
|