Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này Con Muốn
Chương 72 - Bạo Hành Gia Đình Xong Lại Đến Công Ty Bạo Chúng Ta.
/104
|
Editor: Ngạn Tịnh.
“Không còn cách nào, dù sao Cố Tiểu Nhu cũng là em gái ruột, lão đại cũng không thể giúp người ngoài.” Thịnh Vũ tỏ ra là đã hiểu, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Khóe miệng Lãnh Thấu nhẹ cong, “Tôi trái lại không cảm thấy như vậy. Tôi hỏi hai người, nếu hai người có một cô con gái...”
Thẩm Nhạc Thiên lập tức chen miệng, “Tôi cũng không có con gái!”
“Chẳng qua là giả thiết mà thôi, cậu chột dạ như vậy làm gì?” Lãnh Thấu liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Tôi... Tôi chột dạ lúc nào!” Thẩm Nhạc Thiên xù lông.
Thịnh Vũ khẽ cười chế nhạo, “Đã lắp bắp thế rồi còn không chột dạ, không phải ở bên ngoài rải tình khắp nơi, chọc ra nợ phong lưu gì đó rồi chứ!”
“Nếu tôi có một cô con gái thì thế nào?” Thẩm Nhạc Thiên bực tức kéo về chủ đề chính.
“Nếu như cậu có một cô con gái, nó lại gây gổ với con nhà người ta, người làm cha như cậu sẽ làm gì?”
Thẩm Nhạc Thiên tích cực trả lời, “Cái này tôi hiểu rõ nhất, lúc bé hay gây họa, mặc kệ tôi đúng hay sai, ba tôi nhất định đánh tôi trước, sau đó nói xin lỗi với người ta.”
Lãnh Thấu gật đầu, “Cái này chính là sự khác biệt giữa người mình và người ngoài.”
Thẩm Nhạc Thiên một mặt mê mang, “Không hiểu, quá thâm ảo rồi!”
“Lão nhị nói là, thật ra thì lão đại xem Tiểu Kiều thành người một nhà? Cái này không đúng lắm đi...” Thịnh Vũ do dự đưa ra kết luận.
Thẩm Nhạc Thiên kéo ra khóe miệng, “Nhị ca, anh suy luận vẫn luôn là... Khác người như vậy!”
“Tôi chỉ là thích đổi một góc độ nghiên cứu vấn đề mà thôi.”
“Khụ khụ, mặc dù Tiểu Hồ Ly cũng không ít làm loạn với lão đại, tôi vẫn cảm thấy tình huống lần này đặc biệt, khả năng hai người hòa hảo rất nhỏ. Bình thường bọn họ đóng cửa tàn phá dày xéo lẫn nhau cũng không sao, đó là tình thú! Xấu chính là ở chỗ lão đại ra tay trước mặt Cố Tiểu Nhu, thiên vị! Lần này thật sự tổn thương lòng Tiểu Hồ Ly, bây giờ Tiểu Hồ Ly khẳng định hận chết lão đại!”
“Hận là nhất định, lúc ba của cậu không giúp cậu còn đánh cậu, cậu khẳng định cũng hận chết ông ấy, hận đến muốn đổi một ba ba khác!” Lãnh Thấu cũng không phản bác.
Thẩm Nhạc Thiên liên tục gật đầu.
“Nhưng là, cha con nào có nỗi thù qua đêm? Chẳng lẽ mỗi lần ba của cậu đánh cậu một cái tát, cậu sẽ cả đời không nhận ông ấy luôn sao?”
Thẩm Nhạc Thiên nắm tóc, “Lời là nói như vậy, nhưng lão nhị, anh đây là so sánh lão đại với Tiểu Kiều thành cha với con sao? Tôi cảm thấy những lời này của anh có lực sát thương hơn cả lời của tôi và lão tam cộng lại nữa! Lão đại thế nhưng để ý nhất chính là chênh lệch tuổi tác với Tiểu Hồ Ly đấy!”
Lãnh Thấu ho nhẹ một tiếng, anh cũng sai lầm rồi.
Thịnh Vũ lại nhận một cuộc gọi, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, “Cuộc gọi vừa rồi, là trưởng phòng các bộ môn từ bộ phận hậu cần đến bộ phận thiết kế đều lần lượt tố khổ với tôi một lần! Bao gồm cả bác gái dọn vệ sinh, tất cả đều vội vã cuống cuồng tới hỏi tôi, có phải công ty chúng ta sắp sập tiệm rồi hay không, nếu không vì sao tổng giám đốc lại trưng ra một bộ mặt lòng như tro nguội vậy...”
Thẩm Nhạc Thiên đẩy ghé xoay một cái, ló đầu ra liếc nhìn Cố Hành Thiên ở bên trong ‘Ma quật’ phía đối diện, rung đùi đắc ý thở dài nói, “Chậc chậc, Tiểu Kiều vừa đi, ma quỷ tranh phong. Trong lúc nói cười, Boss tan thành mây khói...”
“Đừng xàm xí nữa, vẫn là nhanh chóng tìm người đi!”
“Mấy người thật sự cho rằng lão đại không biết Tiểu Kiều ở đâu?” Lãnh Thấu nhíu mày.
“Có ý gì?” Thịnh Vũ hỏi.
“Có ý gì vậy?” Thẩm Nhạc Thiên cũng hỏi theo, “Lại nói này lão nhị, tôi ghét nhất là cái bản mặt khinh bỉ chỉ tôi biết mà mấy người không biết này của anh nhất đấy!”
“Không còn cách nào, đây là vấn đề liên quan đến IQ.”
“...”
“Không còn cách nào, dù sao Cố Tiểu Nhu cũng là em gái ruột, lão đại cũng không thể giúp người ngoài.” Thịnh Vũ tỏ ra là đã hiểu, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Khóe miệng Lãnh Thấu nhẹ cong, “Tôi trái lại không cảm thấy như vậy. Tôi hỏi hai người, nếu hai người có một cô con gái...”
Thẩm Nhạc Thiên lập tức chen miệng, “Tôi cũng không có con gái!”
“Chẳng qua là giả thiết mà thôi, cậu chột dạ như vậy làm gì?” Lãnh Thấu liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Tôi... Tôi chột dạ lúc nào!” Thẩm Nhạc Thiên xù lông.
Thịnh Vũ khẽ cười chế nhạo, “Đã lắp bắp thế rồi còn không chột dạ, không phải ở bên ngoài rải tình khắp nơi, chọc ra nợ phong lưu gì đó rồi chứ!”
“Nếu tôi có một cô con gái thì thế nào?” Thẩm Nhạc Thiên bực tức kéo về chủ đề chính.
“Nếu như cậu có một cô con gái, nó lại gây gổ với con nhà người ta, người làm cha như cậu sẽ làm gì?”
Thẩm Nhạc Thiên tích cực trả lời, “Cái này tôi hiểu rõ nhất, lúc bé hay gây họa, mặc kệ tôi đúng hay sai, ba tôi nhất định đánh tôi trước, sau đó nói xin lỗi với người ta.”
Lãnh Thấu gật đầu, “Cái này chính là sự khác biệt giữa người mình và người ngoài.”
Thẩm Nhạc Thiên một mặt mê mang, “Không hiểu, quá thâm ảo rồi!”
“Lão nhị nói là, thật ra thì lão đại xem Tiểu Kiều thành người một nhà? Cái này không đúng lắm đi...” Thịnh Vũ do dự đưa ra kết luận.
Thẩm Nhạc Thiên kéo ra khóe miệng, “Nhị ca, anh suy luận vẫn luôn là... Khác người như vậy!”
“Tôi chỉ là thích đổi một góc độ nghiên cứu vấn đề mà thôi.”
“Khụ khụ, mặc dù Tiểu Hồ Ly cũng không ít làm loạn với lão đại, tôi vẫn cảm thấy tình huống lần này đặc biệt, khả năng hai người hòa hảo rất nhỏ. Bình thường bọn họ đóng cửa tàn phá dày xéo lẫn nhau cũng không sao, đó là tình thú! Xấu chính là ở chỗ lão đại ra tay trước mặt Cố Tiểu Nhu, thiên vị! Lần này thật sự tổn thương lòng Tiểu Hồ Ly, bây giờ Tiểu Hồ Ly khẳng định hận chết lão đại!”
“Hận là nhất định, lúc ba của cậu không giúp cậu còn đánh cậu, cậu khẳng định cũng hận chết ông ấy, hận đến muốn đổi một ba ba khác!” Lãnh Thấu cũng không phản bác.
Thẩm Nhạc Thiên liên tục gật đầu.
“Nhưng là, cha con nào có nỗi thù qua đêm? Chẳng lẽ mỗi lần ba của cậu đánh cậu một cái tát, cậu sẽ cả đời không nhận ông ấy luôn sao?”
Thẩm Nhạc Thiên nắm tóc, “Lời là nói như vậy, nhưng lão nhị, anh đây là so sánh lão đại với Tiểu Kiều thành cha với con sao? Tôi cảm thấy những lời này của anh có lực sát thương hơn cả lời của tôi và lão tam cộng lại nữa! Lão đại thế nhưng để ý nhất chính là chênh lệch tuổi tác với Tiểu Hồ Ly đấy!”
Lãnh Thấu ho nhẹ một tiếng, anh cũng sai lầm rồi.
Thịnh Vũ lại nhận một cuộc gọi, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, “Cuộc gọi vừa rồi, là trưởng phòng các bộ môn từ bộ phận hậu cần đến bộ phận thiết kế đều lần lượt tố khổ với tôi một lần! Bao gồm cả bác gái dọn vệ sinh, tất cả đều vội vã cuống cuồng tới hỏi tôi, có phải công ty chúng ta sắp sập tiệm rồi hay không, nếu không vì sao tổng giám đốc lại trưng ra một bộ mặt lòng như tro nguội vậy...”
Thẩm Nhạc Thiên đẩy ghé xoay một cái, ló đầu ra liếc nhìn Cố Hành Thiên ở bên trong ‘Ma quật’ phía đối diện, rung đùi đắc ý thở dài nói, “Chậc chậc, Tiểu Kiều vừa đi, ma quỷ tranh phong. Trong lúc nói cười, Boss tan thành mây khói...”
“Đừng xàm xí nữa, vẫn là nhanh chóng tìm người đi!”
“Mấy người thật sự cho rằng lão đại không biết Tiểu Kiều ở đâu?” Lãnh Thấu nhíu mày.
“Có ý gì?” Thịnh Vũ hỏi.
“Có ý gì vậy?” Thẩm Nhạc Thiên cũng hỏi theo, “Lại nói này lão nhị, tôi ghét nhất là cái bản mặt khinh bỉ chỉ tôi biết mà mấy người không biết này của anh nhất đấy!”
“Không còn cách nào, đây là vấn đề liên quan đến IQ.”
“...”
/104
|