Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil

Chương 55

/85


Tối hôm đó, Brian hẹn Christian lên sân thượng, phải đợi cho Andly ngủ rồi thì hắn mới rón rén đi được.

Nhưng hắn đâu có biết rằng Andly chỉ nhắm mắt lại và suy nghĩ thôi chứ. Nên thấy hắn đi như vậy, nó cũng thắc mắc mà đứng dậy luôn sau khi hắn đã cẩn thận đóng cửa lại rồi.

Lên sân thượng, Christian đã thấy Brian ngồi ở cái bàn mà Andly hay ngồi đó rồi, nhìn dáng vẻ trông thật đáng buồn quá đi.

- Brian, có chuyện gì vậy? – Christian đi tới, ngồi vào cái ghế đối diện, hỏi.

- Andly ngủ rồi sao? – Brian thấy Christian lên hơi sớm hơn dự kiến nên mới thắc mắc.

- Ừ. – Christian gật đầu.

Cả hai đâu có biết người mà họ vừa nhắc đến đang đứng sau cánh cửa dẫn lên sân thượng đâu.

- Mày có chuyền gì muốn nói về Andly vậy? – Christian quay sang, ánh mắt có vẻ mong chờ lắm. Còn Andly, đứng ngoài này nhưng nghe nhân vật mà hai người ấy sắp bàn đến là mình nên bản thân vô thức đứng áp sát hơn.

- Có một vài chuyện, tao nghĩ là mày cần phải biết. – Brian không nhìn thẳng vào bạn mình, chỉ mắt nhìn về một khoảng không vô định.

- Ừ, mày nói đi. – Không biết là chuyện gì nhưng Christian có linh cảm rằng chuyện này rất quan trọng, và sẽ giải đáp thắc mắc hiện tại của mình.

- Chắc mày có nghe Andly kể về hai người mẹ của nó rồi phải không?

- Ừ.

- Vậy mày nghĩ sao khi mẹ Eva máu lạnh vậy mà lại đi bỏ ra một khoản tiền lớn như thế kia để chỉ cần mày giúp một việc? – Brian lần này nhìn thẳng vào Christian, dường như hắn muốn đọc được những suy nghĩ đang ở trong mắt thằng bạn.

Lúc này đây đang đứng nghe lén ngoài này mà nó cũng thấy tim đập thình thịch hẳn lên, chỉ đến đây thôi mà nó đã nhận ra được là vế sau của anh hai nó đang chuẩn bị nói là gì rồi. Nó sợ lắm, nó sợ anh Brian sẽ kể chuyện đó ra cho Christian nghe, rồi lúc đó chắc chắn… Christian sẽ ghét bỏ nó cho mà xem, sẽ kết thúc với nó mất!!! Chỉ cần nghĩ như vậy thôi thì tim nó lại bắt đầu lên cơn đau buốt rồi.

- Không phải bà ta muốn chuộc lỗi sao? Tao nghĩ là bà ấy đã quá tàn nhẫn với con gái ruột của mình nên mới muốn chuộc lỗi!

- Đúng đấy, chính xác là vì lý do đó.

- Nhưng tao cũng có thắc mắc là tại sao Andly đã có mày ở bên chăm sóc rồi mà bà ấy còn muốn đặt điều kiện đó với tao nữa? Không lẽ bà ấy không tin con trai mình không chăm sóc nổi cho một đứa em gái sao?

- Hờ hờ… – Lúc này thì Brian mới mỉm cười chua chát – Bây giờ mày hãy im lặng nghe những gì tao sắp nói đây…

Cả Christian và Andly lúc này đều run lên vì có linh cảm không hay về chuyện mà Brian sắp nói ra, Andly đứng đấy ôm ngực trái đang đau nhói của mình… chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi thì nó sẽ ngã ở đây mà chết mất.

- Mày… nói đi. – Christian hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị tinh thần nghe thằng bạn mình nói chuyện.

- 5 năm trước, cái ngày mà tao đưa Andly sang Mỹ để bắt đầu điều trị bệnh tim của nó, mày có biết tại sao nó lại bỏ sang tận Mỹ mà không điều trị ở Nga không?

- Tại sao? – Christian bắt đầu thắc mắc về chuyện này.

- Cái ngày hôm ấy, cái ngày đen tối nhất trong cuộc đời của nó… – Brian lấp lửng không biết nói ra như thế này là có lợi hay có hại cho em gái mình nhưng hắn biết, Christian đã hứa rồi, nên chắc chắn sẽ ở bên chăm sóc cho nó.

- Mày nói tiếp đi chứ. – Christian thật sự rất nôn nóng, hắn muốn biết ngày đó là một ngày như thế nào.

- Hôm đó, mẹ Eva không biết suy nghĩ như thế nào mà lại… mà… thuê người… – Giọng Brian nghẹn ngào hẳn, hắn không muốn nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa sau ngày hôm nay – … để làm hại đời con gái của nó…

Giọng nói của Brian vừa dứt thì Andly đổ rầm xuống nền nhà, đôi mắt nhắm nghiền lại, thở dốc… quả thật…

- CÁI GÌ??? – Nó vẫn kịp nghe thấy tiếng ngạc nhiên của Christian… hắn có vẻ ngạc nhiên lắm khi nghe điều mà Brian vừa nói.

- Hôm đó… tao đã tới trễ… khi đến đó thì Andly đã ngất đi rồi… và còn… mất luôn… – Chỉ nói đến đây thôi thì nước mắt của Brian đã rơi xuống rồi, đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn khóc khi nhớ lại cảnh tượng ngày đó của đứa em gái bé nhỏ đáng thương của mình – Nó đã uống gần chục viên thuốc ngủ nhưng… thật may mắn khi ông trời không lấy đi mạng sống tội nghiệp của nó.

- Sao…? – Christian cũng bắt đầu hiểu ra ý đồ của bà Eva rồi, hắn đã biết tại sao bà ta lại muốn hắn chăm sóc cho Andly… thật là ra muốn hắn thay bà ta chịu trách nhiệm với cuộc đời của Andly sao???

Thật tàn nhẫn… hắn đã từng nghĩ ra không biết bao nhiêu cảnh tượng tàn ác của Andly – người mà hắn yêu nhất – đã bị bà Eva hành hạ… nhưng hắn không bao giờ nghĩ được lại có chuyện như thế…

Người đàn bà như vậy mà đòi làm mẹ sao??? Người như vậy mà cũng được xem là mẹ sao??? Có lầm không vậy???

Lúc này thì Christian thương Andly nhiều hơn là hận. Bây giờ hắn mới hiểu rõ hơn về con người ẩn nấp đằng sau lớp vỏ bọc đanh đá, mạnh mẽ đó thì ra chỉ là một người con gái bị tổn thương nặng nề như vậy.

- Mày… không có ý bỏ em gái tao đấy chứ??? – Brian sau khi quệt đi giọt nước mắt ấy thì giương đôi mắt của mình sang để nhìn thằng bạn trước mặt.

- Mày điên à? Sao tao lại phải bỏ chứ? – Christian thật sự rất tức giận, hắn tức giận thay cho Andly, hắn căm hận bà Eva thay cho Andly!!!

- Sao? – Brian hơi bất ngờ khi nhận thấy thái độ của thằng bạn của mình.

- Tao sẽ tìm ra thằng đó và tự tay giết nó! – Christian co nắm đấm của mình lại, gương mặt hằn lên tia máu đến đáng sợ.

Brian biết, bây giờ mới chính là lúc mà Christian thật sự biến thành quỷ!

Đúng, giờ Christian rất giận, giận đến mức chỉ muốn giết người! Sỡ dĩ hắn không đỗ lỗi cho Andly là vì chính nó cũng là người bị hại mà! Dù gì thì lúc đó nó cũng chỉ còn là một đứa trẻ…

- Được, sau khi giải quyết đống lộn xộn ở cuộc Xưng Vương, tao với mày sẽ truy lùng thằng đó. – Brian cũng nói, giọng có vẻ kiên định đến lạ thường.

- Đi xuống đi, nếu Andly tỉnh dậy mà không thấy tao sẽ lo lắm. – Christian đứng dậy, định đi xuống trước.

- Ừ!

Nhưng chỉ vừa mới đi được vài bước thì cả hắn và Brian đều nhận ra… Andly đã nằm đó bất tỉnh từ lúc nào rồi. Thân thể đã lạnh ngắt đến đáng sợ!

Sau khi đã kịp thời đưa Andly đến bệnh viện thì cả bọn mới gục mặt bên ngoài phòng cấp cứu. Tất cả đều có chung một cảm giác… một cảm giác thật là kinh người…

- Huhu… tại sao lại như zậy chứ… – Rõ ràng là tiếng khóc thê lương của Erica mà… nó đang khóc nấc lên… khóc đến nỗi không nhìn thấy gì nữa rồi…

Andly đã ở trong đó gần 1 tiếng đồng hồ rồi nhưng vân chưa có tín hiệu gì cho thấy là sắp trở ra. Cánh cửa vẫn đóng im lìm như vậy.

Christian lúc này như người vô hồn, chỉ biết ngước đôi mắt lên, bất lực nhìn về phía phòng cấp cứu… cả toàn thân toả ra sát khí lạnh buốt như thân thể người chết vậy…

- Làm sao đây… làm sao cứu được bạn em đây??? – Maya khóc la lên tay níu níu vào vạt áo của Justin mà kéo.

- Cứu nó đi chứ… không được để chuyện gì xảy ra với nó cả!!! – Demi cũng nói nhảm loạn xà ngầu cả lên, một câu nói đó thôi mà nãy giờ vừa khóc thét vừa nói đến gần 100 lần rồi.

Eris lúc này như người trên mây, tự nhiên đang ngủ thì Andrew chạy qua lôi dậy bảo là Andly xảy ra chuyện rồi. Lúc hắn giật mình chạy nhanh ra thì chỉ kịp thấy gương mặt tím tái cùng với bàn tay gần như buông xuôi của người con gái – mà hắn vẫn thầm yêu mặc dù đã cố dứt bỏ nhiều lần – được đưa lên xe cấp cứu.

Sau đó thì hắn không hề nhớ gì hết, hắn không nhớ làm cách nào mà hắn đến được đây nữa.

Cả bọn ngồi đó, ai cũng có cùng một suy nghĩ, ai cũng có cùng một sắc thái biểu cảm.

Brian vẫn còn run cầm cập khi nhớ đến bàn tay cứng đờ của Andly khi đang ở trên xe cấp cứu. Gương mặt không còn bất cứ một tia sáng của sự sống nào nữa cả. Hắn ngồi đó, tự trách mình. Nếu như hắn không kêu Christian lên sân thượng vào giữa đêm thì Andly đã không đi theo lên đó để có kết cục như bây giờ. Hắn sợ lắm, sợ sẽ mất đi đứa em gái đáng thương vốn đã mang trong người bệnh tật.

Từ đó đến giờ nói đến giết người thì có lẽ Andly chưa từng thử qua. Chỉ có Maya, Erica và Demi là thường trực tiếp ra tay thôi. Lúc sau này, nhiều lúc nổi giận Andly thường nói là sẽ tự tay giết người, Maya không cản vì nó nghĩ bây giờ chỉ là nóng nảy nên mới mạnh miệng thôi chứ căn bệnh tim bẩm sinh đó không hề cho phép nó giết bất cứ một người nào!

“Tại sao? Những kẻ giết người đáng sợ như tao lại không chết mà bây giờ mày lại nằm đó chứ? Tại sao ông trời lại không công bằng với mày như vậy? Tại sao mày lại phải gặp những chuyện quái gở này chứ? Tại sao tao la hét nãy giờ mà mãy vẫn không chịu tỉnh dậy? Tại sao…?” Trong đầu Maya lúc này là hàng trăm hàng vạn câu hỏi tại sao, nó ức lắm, nó không thể mất người bạn tuyệt vời vì sự bất công tắng trợn của ông trời như thế!!!

Andrew lúc này chẳng biết nên nói gì hơn. Hắn không biết nghĩ gì hay nói bất cứ một lời nào cả. Chỉ ngồi đó, giống như Christian, chỉ ngồi đó và đưa ánh mắt chờ đợi ánh sáng đỏ phát ra từ cái bóng đèn phía trên phòng cấp cứu.

Một tiếng sau… nhưng cứ ngỡ là rất lâu sau vậy… lâu lắm…

Cuối cùng thì ánh sáng đỏ rực ấy cũng nổi lên. Cả bọn không ai bảo ai cùng đồng loạt vây quanh đó…

- Bác sĩ… bạn tôi… – Dường như những tiếng khóc đã lấy đi hết sức lực của Erica rồi vậy.

- Andly thế nào rồi??? – Brian và Christian cùng một hành động, cùng một câu nói đó là sấn tới và túm lấy cổ áo của ông bác sĩ.

… còn rất nhiều câu hỏi khác nữa…

- Chúng tôi… chúng tôi… bất lực… tiểu thư đã được đưa thẳng đến nhà xác rồi… – Ông bác sĩ đó không còn vẻ sợ sệt nữa mà thay vào đó là giọng nói run run vì đang làm một chuyện có lỗi.

Rầm!!!

Câu nói ấy như một tảng đá chọc trời đã đè thẳng xuống cả bọn.

Thế giới như đang xoay vòng vòng quay đây.

Andly… Andly đã chết thật rồi sao???

- Không… không được… trả bạn tôi lại đây!!! – Maya la toáng lên rồi sấn tới định chạy vào trong kia để xác định xem có thật sự bạn mình không còn ở trong đó không.

- Maya à… em hãy bình tĩnh lại chút đi! – Justin đưa tay gạt nước mắt, cố ôm Maya vào lòng mình để truyền cho nó một chút ấm áp…

- Andly à… – Eris cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó đánh thùm thụp vào đấy… thật sự rất đau… đau lắm…

Christian thì bây giờ đã như chết đi rồi… trái tim không tưởng như có người đánh vào như Eris… mà còn hơn nữa… hơi lạnh của Andly khi 11 tiếng trước vẫn còn vảng vất quanh đây… hắn cảm thấy… bàn tay lạnh lẽo đó hình như đang đâm thủng qua ngực hắn… moi mất trái tim của hắn ra nữa…

- Làm sao đây??? Đứa em gái đáng thương của tôi!!! – Brian quỵ luỵ, ngã ngay xuống nền nhà, nếu không có Demi đỡ khi hắn đã nằm gục luôn ở đấy rồi.

Nhìn đám bạn của mình khóc mà Andrew đứng trơ ra đấy, chẳng biết nên phải làm gì lúc này… nước mắt không hề rơi xuống… mà chỉ từ từ cảm nhận được cơ thể của mình đang rơi… xuống vực thẳm…

/85

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status