CHƯƠNG 18: THỔ LỘ
Lúc này, điện thoại di động đổ chuông, Trần Vũ Khả cầm lên xem, là của “thằng chó” kia gọi đến.
Nếu nói trong lòng Trần Vũ Khả không hề dao động thì đó là chuyện không có khả năng, nhưng cậu vẫn còn đang giận nha, nên không muốn nghe điện thoại! Cậu nhét điện thoại xuống dưới gối, cố gắng không để ý đến tiếng chuông phiền phức kia, nhưng mà người kia lại càng muốn thi gan với cậu, gọi hết lần này đến lần khác, giống như cậu mà không nghe thì cứ tiếp tục gọi cho biết tay…
Trần Vũ Khả sợ chuông điện thoại sẽ đánh thức bạn cùng phòng đã ngủ, rất không tình nguyện bấm xuống nút nhận cuộc gọi, một giọng nói êm tai vang ra từ trong loa: “Alo, là anh, Phương Thư Dương.”
Trần Vũ Khả cũng không trả lời, không nhịn được mà bĩu môi coi thường, trong lòng nôn ọe, nhảm nhí! Trên điện thoại cũng có hiện số vậy, bộ mắt tui bị lọt tròng hay sao? Tui không biết tự đọc à? Còn cần đến anh tự báo họ tên chắc?
Người ở đầu bên kia điện thoại không thấy cậu nói chuyện, liền nói tiếp, nhưng có điều trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Em sao vậy? Sao tự nhiên logout?”
Anh không thấy xấu hổ khi hỏi câu này sao?
Trần Vũ Khả giận dỗi nói: “Không có gì, không muốn chơi nữa thì logout thôi.”
Vừa dứt lời, bên kia đã vọng đến tiếng cười: “Anh còn tưởng rằng em bị rớt mạng chứ, ha ha—“
Trần Vũ Khả 囧! Cười cái đầu anh! Có gì buồn cười hả?!
Nhưng mà người kia hình như rất vui vẻ, vẫn cười không ngừng, Trần Vũ Khả hoàn toàn không thể hiểu rốt cuộc anh đang cười cái gì? Có gì mắc cười lắm sao? Cười thấy chói tai muốn chết!
Cả phút trôi qua, bên kia vẫn còn cười, Trần Vũ Khả phiền lòng muốn chết, cảm thấy nếu mình không nói gì nữa, người kia chắc vẫn cứ cười như vậy quá.
Mặt mũi bình tĩnh, cố ý nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh cười đủ chưa? Có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tui cúp máy.”
Còn tưởng rằng người kia sẽ đứng đắn lại, ai mà ngờ tiếng cười lại càng trở nên khoa trương: “Sao anh cảm tháy oán khí của em rất lớn vậy? Chua loét—“
Bị nói trúng tim đen, Trần Vũ Khả rất xấu hổ, nhưng lại không muốn thừa nhận, không thể làm gì khác hơn là giả bộ như không hiểu ý của người kia, trả lời bằng một câu hỏi: “Cái gì mà chua hả? Tui thấy ngọt muốn nhức răng mà.”
Cái này thì hay rồi, bên kia liền cười sặc sụa! Hắc tuyến nổi đầy đầu Trần Vũ Khả, rất hối hận vì sao hồi nãy lại nhận cuộc gọi này.
Tiếng cười ở bên kia tự nhiên ngừng lại đột ngột, lời nói mang theo chút trêu chọc: “Nói gì đó! Mạnh miệng không muốn thừa nhận? Tính coi, em đã ăn dấm mấy lần rồi? Có muốn anh liệt kê ra không? Hờ — lúc nãy tính là một lần đi? Lúc đi làm Tố Thiên tự nhiên bỏ đi cũng coi như một lần ha? Còn có…”
Đối phương đúng là một lời đoạt mạng, khiến cho Trần Vũ Khả không thể nào cãi lại, thẹn quá hóa giận liền cắt ngang lời anh: “Thúi lắm! Tui ăn dấm hồi nào hả?! Mặc kệ anh, tui cúp điện thoại đây!”
“Đợi chút, em nghe anh nói xong đã—“
Nhận thấy lời người bên kia có chút vội vàng, Trần Vũ Khả hừ khẽ một tiếng, kiên nhẫn nhịn xuống đợi anh nói cho xong.
“Thật ra là anh cố ý đó.”
Cố ý cái gì?!
Trần Vũ Khả cũng không hiểu! Lỗ tai dí sát vào điện thoại, lẳng lặng lắng nghe.
“Lúc nãy khi mình chém quái ở Bạch Cốt Sơn, Dao Nhi muốn anh giúp cô bé làm nhiệm vụ Thất Xưng, đã hứa là sẽ đi cày cuốc với em rồi, nên mới kêu Phi Sát giúp cô bé làm nhiệm vụ đó. Em cũng biết mà, trong chuỗi nhiệm vụ Thất Xưng không phải có một nhiệm vụ cần Item Ngũ Long Tán sao? Mấy người đó không ai có hết, nên hỏi anh có không, lúc đó trong túi anh có một cái, cho nên mới rời đội đến đó đưa cho họ. Sau đó thì cũng thật tình cờ, sau khi anh đưa item qua cho mấy người kia định qua chỗ em thì ở nhà có khách đến, đợi đến khi khách đi rồi, ngồi xuống máy tính thì thấy tin nhắn của em. Anh biết em chắc chắn đã giận rồi, nhưng em vẫn ngốc nghếch đi tìm anh, sao em không nghĩ, nếu như anh đến Bạch Cốt Sơn mà không thấy em đâu thì không biết nhắn tin hỏi em sao? Bé ngốc, sao em lại khờ như vậy? Làm anh nhịn không được mà muốn ghẹo em, quả nhiên sau khi em nhìn thấy câu kia của anh thì cũng mất kiên nhẫn phải không? Nói em ghen em còn không chịu thừa nhận?”
Nghe xong những lời trên, Trần Vũ Khả cảm thấy không biết phải nói cái gì nữa! Nháo nhào một hồi để bị uống dấm miễn phí. Người này có bịnh à! Cố ý nói chuyện khiến cho người ta hiểu lầm! Nhìn bộ dạng người khác thở hồng hộc anh vui lắm sao? Không biết trong đầu anh nghĩ cái gìnữa?!
Trần Vũ Khả im lặng một lúc lâu mới phun ra vài chữ khỏi miệng: “Anh — Nói chuyện — Chẳng — Vui —“
Người kia không có để bụng lời cậu nói, lại tiếp tục nói: “Em biết không? Trong lòng em nghĩ gì tốt nhất nên nói thẳng với anh, có những chuyện hiểu lầm thường vì như thế mà nảy sinh, sau khi anh rời khỏi tổ đội chắc chắn em cho rằng anh đi giúp Dao Nhi làm nhiệm vụ phải không? Tại sao không hỏi anh? Mà lại tự đi an ủi mình? Nếu như anh sợ em giận liền xuôi theo câu hỏi của em, nói là anh đi Bạch Cốt Sơn tìm em nhưng không thấy đâu, lúc ấy có lẽ em sẽ tin tưởng, nhưng dần dần em chẳng lẽ không nghi ngờ sao? Như vậy mình liền có khoảng cách, cho nên anh mới cố ý chọc giận em, xem em có thể có phản ứng như thế nào. Nếu như em không có phản ứng gì, anh cũng sẽ không gọi cuộc điện thoại này, không ngờ tính tình em cũng nóng nảy ghê, trực tiếp logout không thèm nói gì, còn không nhận điện thoại của anh, rất có khí phách nha! Nhưng mà, anh cũng có được câu trả lời mà anh muốn. Chuyện hôm nay cho qua đi được không? Anh sai rồi — không nên ăn hiếp em — đừng giận anh nữa — sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu —“
Người kia cố ý kéo dài giọng trong khi nói nhằm trêu ghẹo Trần Vũ Khả, sau khi nghe xong lời giải thích tâm trạng của cậu cũng tốt lên rất nhiều, Phương Thư Dương nói rất đúng, hai người lúc đó nên nói chuyện thẳng thắn với nhau! Có lúc cậu cũng không thích tính cách này của mình, cảm thấy có chút tự bế, không hòa đồng, suy nghĩ không được tự nhiên, thích nghĩ lung tung, hoàn toàn không có khí thế phóng khoáng hào sảng mà con trai nên có. Cậu rất cảm kích khi Phương Thư Dương có thể nói với cậu những lời này, có thể chỉ cho cậu thấy thiếu sót của bản thân. Tự hỏi trong chốc lát, mới dè dặt trả lời: “Em biết rồi, sau này có chuyện gì em sẽ nói trước với anh, sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.”
Người kia cười, giọng nói thình lình trở nên rất dịu dàng: “Trần Vũ Khả —“
Tiếng gọi nhẹ nhàng phớt qua giống như ngọn gió mùa xuân mơn man lên trái tim Trần Vũ Khả, khiến cho cậu cảm thấy rất ấm áp, ngơ ngác cầm điện thoại di động hỏi lại: “Dạ?”
“Anh thích em.”
…
Lời thổ lộ bất thình lình làm cậu sợ đến ngẩn người! Toàn bộ máu trong người giống như bị đông lại, đầu óc cũng trở nên rất chậm chạp, trong đầu chỉ có câu nói kia quay cuồng:
Anh thích em… Anh thích em… Anh thích em…
Đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần, thì máu trong người cũng chảy ào ào, nhịp tim càng lúc càng nhanh, khóe miệng không ngừng cong lên.
Nếu như lúc này Trần Vũ Khả đi soi gương, cậu sẽ biết bộ dạng mình ngu ngốc đến thế nào! Vẻ mặt ngốc nghếch, lại còn thêm nụ cười khờ khạo, quả thực là ngốc muốn chết!
Giọng nói dịu dàng truyền cảm tiếp tục vang từ điện thoại: “Em còn ở đó không?”
Trần Vũ Khả trả lời: Dạ, anh nói đi.”
“Anh muốn gặp em.”
“Dạ? Anh đừng giỡn chứ.”
“Anh nói thật, không giỡn đâu.”
“Oh.”
“Anh đến tìm em nha.”
“Anh đừng giỡn với em.”
“Thật đó, không đùa em đâu.”
“Dạ, vậy anh đến đi.”
“Quyết định như vậy nha.”
“Dạ.”
“Đến lúc đó đừng có chạy lung tung, đừng có làm cho anh tìm em không được.”
“Sẽ không đâu.”
…
Hai người vẫn không ngừng trao đổi qua điện thoại, bất giác đã hàn huyên hơn hai tiếng đồng hồ. Thật ra chỉ là những chuyện bâng quơ không quan trọng, nhưng hai người vẫn chuyện trò rất vui vẻ. Nhất là Phương Thư Dương, anh kể hết toàn bộ chuyện của mình từ nhỏ đến lớn, những chuyện hay ho đều kể lại hết còn không quên tranh thủ cơ hội ngầm nói cho Trần Vũ Khả biết mình thích ăn cái gì, thích chơi cái gì, cuối cùng còn không quên nói loanh quanh rằng mình thích màu gì, người thích màu đó thì có tính tình thế nào…, thật ra anh chính là muốn ám chỉ tính của mình rất tốt…
Mãi đến khi điện thoại hết pin, hai người mới ngừng cuộc gọi, lúc cúp máy, Trần Vũ Khả vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí sung sướng này, cậu chưa từng tâm sự với ai giống như thế, trao đổi giống vậy khiến cho cậu cảm thấy rất hạnh phúc, cậu cũng cảm thấy khoảng cách giữa hai người được rút ngắn rất nhiều.
Mãi đến rất nhiều năm sau này, mỗi khi cậu nhớ lại tối nay, liền không nhịn được mà cười tủm tỉm, luôn muốn cuộn ở trong lòng Phương Thư Dương, hỏi anh: “Sao lúc đó anh lại nói với em những lời ấy?”
Mà Phương Thư Dương thì lúc nào cũng vừa cười vừa nói: “Lúc đó anh cũng mắc ói lắm! Không hiểu tại sao có thể nói ra được những lời sến súa như vậy nữa, ngu kinh khủng luôn.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh vẫn ôm siết Trần Vũ Khả vào lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi của cậu.
Bây giờ, chúng ta quay lại bàn xem Phi Sát có thể đấu lại được Tiến Sĩ hay không đi.
Dựa theo tình hình trước mắt mà nói, thì có thể khẳng định chắc chắn là không được.
Phi Sát nhìn thấy Tiến Sĩ như là chuột thấy mèo, sợ đến mức liền chạy trốn, vô cùng yếu bóng vía.
Có lẽ mọi người không thể hiểu được vì sao Phi Sát lại sợ Tiến Sĩ đến như vậy chứ? Chuyện kia đã qua rất lâu rồi, cho dù có sai lầm lướn đến mức nào, anh cũng đã xóa account cũ rời khỏi ánh mắt của mọi người, gặp lại Tiến Sĩ thì cũng có thể chẳng cần để ý gì đến anh ta, mọi người đều chơi game, chỉ cần không để ý đến, Tiến Sĩ có tiếp tục lằng nhằng thì cũng chẳng được gì, thời gian trôi qua thì mọi chuyện cũng tự bị trôi vào quên lãng thôi.
Chỉ có Phi Sát mới biết mình không phải là sợ Tiến Sĩ, mà là không có mặt mũi nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn đối với anh ta. Một người khi đã nói dối người khác, sẽ phải dùng càng nhiều lời nói dối hơn để bảo vệ lời nói dối ban đầu, lúc xưa khi anh phải lừa gạt Tiến Sĩ, hoàn toàn không nghĩ những chuyện sau đó lại phát triển nhanh đến thế, hai người không có chuyện gì là không thể kể cho nhau, kết quả lại kinh ngạc phát hiện ra hai người có rất nhiều điểm tương đồng, thích nghe cùng một thể loại nhạc, thích ăn những món giống nhau, có rất nhiều sở thích cũng giống nhau. Phi Sát từng nghĩ, nếu như lúc đầu không phải hai người biết nhau theo cách này mà là nói chuyện thẳng thắn, khi đó hai người chắc là sẽ trở thành bạn thân của nhau. Tính cách của Tiến Sĩ mặc dù có rất nhiều điểm không tốt, nhưng anh ta nếu đã đối xử tốt với ai đó, thì sẽ luôn rất thật lòng, không hề có nửa điểm giả vờ, Phi Sát vừa tự trách vừa chìm đắm trong tình cảm dịu dàng của anh ta không cách nào cưỡng lại được. Mãi đến một ngày khi Tiến Sĩ nói muốn gặp cậu ta, lúc đó cậu ta mới tỉnh ngộ lại, đây chính là đùa với lửa! Vừa hại người mà cũng làm hại đến mình!
Có lẽ đổi thành bất kì người nào khác sau khi biết được sự thật cũng sẽ tức giận giống như Tiến Sĩ thôi. Phi Sát không mong được anh ta tha thứ cho mình, chỉ là muốn thật lòng nói một câu “xin lỗi” với anh ta, nhưng chỉ qua một đêm kia, hai người tự nhiên trở thành kẻ thù, kết quả như vậy không phải là điều anh muốn nhìn thấy. Tất cả những hành động Tiến Sĩ làm sau này, anh cũng có thể hiểu được, chỉ là tất cả quá mức đột ngột, anh rất khó tiếp nhận, nếu biết trước sẽ trở nên như thế này, anh tình nguyện không quen biết Tiến Sĩ ngay từ đầu, hoặc là không bao giờ chơi game này.
Thời gian chuyển server chỉ còn bảy ngày. Phi Sát nên đi hay ở lại, cũng phải cho mọi người một câu trả lời rồi. Đăng bởi: admin
Lúc này, điện thoại di động đổ chuông, Trần Vũ Khả cầm lên xem, là của “thằng chó” kia gọi đến.
Nếu nói trong lòng Trần Vũ Khả không hề dao động thì đó là chuyện không có khả năng, nhưng cậu vẫn còn đang giận nha, nên không muốn nghe điện thoại! Cậu nhét điện thoại xuống dưới gối, cố gắng không để ý đến tiếng chuông phiền phức kia, nhưng mà người kia lại càng muốn thi gan với cậu, gọi hết lần này đến lần khác, giống như cậu mà không nghe thì cứ tiếp tục gọi cho biết tay…
Trần Vũ Khả sợ chuông điện thoại sẽ đánh thức bạn cùng phòng đã ngủ, rất không tình nguyện bấm xuống nút nhận cuộc gọi, một giọng nói êm tai vang ra từ trong loa: “Alo, là anh, Phương Thư Dương.”
Trần Vũ Khả cũng không trả lời, không nhịn được mà bĩu môi coi thường, trong lòng nôn ọe, nhảm nhí! Trên điện thoại cũng có hiện số vậy, bộ mắt tui bị lọt tròng hay sao? Tui không biết tự đọc à? Còn cần đến anh tự báo họ tên chắc?
Người ở đầu bên kia điện thoại không thấy cậu nói chuyện, liền nói tiếp, nhưng có điều trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Em sao vậy? Sao tự nhiên logout?”
Anh không thấy xấu hổ khi hỏi câu này sao?
Trần Vũ Khả giận dỗi nói: “Không có gì, không muốn chơi nữa thì logout thôi.”
Vừa dứt lời, bên kia đã vọng đến tiếng cười: “Anh còn tưởng rằng em bị rớt mạng chứ, ha ha—“
Trần Vũ Khả 囧! Cười cái đầu anh! Có gì buồn cười hả?!
Nhưng mà người kia hình như rất vui vẻ, vẫn cười không ngừng, Trần Vũ Khả hoàn toàn không thể hiểu rốt cuộc anh đang cười cái gì? Có gì mắc cười lắm sao? Cười thấy chói tai muốn chết!
Cả phút trôi qua, bên kia vẫn còn cười, Trần Vũ Khả phiền lòng muốn chết, cảm thấy nếu mình không nói gì nữa, người kia chắc vẫn cứ cười như vậy quá.
Mặt mũi bình tĩnh, cố ý nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh cười đủ chưa? Có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tui cúp máy.”
Còn tưởng rằng người kia sẽ đứng đắn lại, ai mà ngờ tiếng cười lại càng trở nên khoa trương: “Sao anh cảm tháy oán khí của em rất lớn vậy? Chua loét—“
Bị nói trúng tim đen, Trần Vũ Khả rất xấu hổ, nhưng lại không muốn thừa nhận, không thể làm gì khác hơn là giả bộ như không hiểu ý của người kia, trả lời bằng một câu hỏi: “Cái gì mà chua hả? Tui thấy ngọt muốn nhức răng mà.”
Cái này thì hay rồi, bên kia liền cười sặc sụa! Hắc tuyến nổi đầy đầu Trần Vũ Khả, rất hối hận vì sao hồi nãy lại nhận cuộc gọi này.
Tiếng cười ở bên kia tự nhiên ngừng lại đột ngột, lời nói mang theo chút trêu chọc: “Nói gì đó! Mạnh miệng không muốn thừa nhận? Tính coi, em đã ăn dấm mấy lần rồi? Có muốn anh liệt kê ra không? Hờ — lúc nãy tính là một lần đi? Lúc đi làm Tố Thiên tự nhiên bỏ đi cũng coi như một lần ha? Còn có…”
Đối phương đúng là một lời đoạt mạng, khiến cho Trần Vũ Khả không thể nào cãi lại, thẹn quá hóa giận liền cắt ngang lời anh: “Thúi lắm! Tui ăn dấm hồi nào hả?! Mặc kệ anh, tui cúp điện thoại đây!”
“Đợi chút, em nghe anh nói xong đã—“
Nhận thấy lời người bên kia có chút vội vàng, Trần Vũ Khả hừ khẽ một tiếng, kiên nhẫn nhịn xuống đợi anh nói cho xong.
“Thật ra là anh cố ý đó.”
Cố ý cái gì?!
Trần Vũ Khả cũng không hiểu! Lỗ tai dí sát vào điện thoại, lẳng lặng lắng nghe.
“Lúc nãy khi mình chém quái ở Bạch Cốt Sơn, Dao Nhi muốn anh giúp cô bé làm nhiệm vụ Thất Xưng, đã hứa là sẽ đi cày cuốc với em rồi, nên mới kêu Phi Sát giúp cô bé làm nhiệm vụ đó. Em cũng biết mà, trong chuỗi nhiệm vụ Thất Xưng không phải có một nhiệm vụ cần Item Ngũ Long Tán sao? Mấy người đó không ai có hết, nên hỏi anh có không, lúc đó trong túi anh có một cái, cho nên mới rời đội đến đó đưa cho họ. Sau đó thì cũng thật tình cờ, sau khi anh đưa item qua cho mấy người kia định qua chỗ em thì ở nhà có khách đến, đợi đến khi khách đi rồi, ngồi xuống máy tính thì thấy tin nhắn của em. Anh biết em chắc chắn đã giận rồi, nhưng em vẫn ngốc nghếch đi tìm anh, sao em không nghĩ, nếu như anh đến Bạch Cốt Sơn mà không thấy em đâu thì không biết nhắn tin hỏi em sao? Bé ngốc, sao em lại khờ như vậy? Làm anh nhịn không được mà muốn ghẹo em, quả nhiên sau khi em nhìn thấy câu kia của anh thì cũng mất kiên nhẫn phải không? Nói em ghen em còn không chịu thừa nhận?”
Nghe xong những lời trên, Trần Vũ Khả cảm thấy không biết phải nói cái gì nữa! Nháo nhào một hồi để bị uống dấm miễn phí. Người này có bịnh à! Cố ý nói chuyện khiến cho người ta hiểu lầm! Nhìn bộ dạng người khác thở hồng hộc anh vui lắm sao? Không biết trong đầu anh nghĩ cái gìnữa?!
Trần Vũ Khả im lặng một lúc lâu mới phun ra vài chữ khỏi miệng: “Anh — Nói chuyện — Chẳng — Vui —“
Người kia không có để bụng lời cậu nói, lại tiếp tục nói: “Em biết không? Trong lòng em nghĩ gì tốt nhất nên nói thẳng với anh, có những chuyện hiểu lầm thường vì như thế mà nảy sinh, sau khi anh rời khỏi tổ đội chắc chắn em cho rằng anh đi giúp Dao Nhi làm nhiệm vụ phải không? Tại sao không hỏi anh? Mà lại tự đi an ủi mình? Nếu như anh sợ em giận liền xuôi theo câu hỏi của em, nói là anh đi Bạch Cốt Sơn tìm em nhưng không thấy đâu, lúc ấy có lẽ em sẽ tin tưởng, nhưng dần dần em chẳng lẽ không nghi ngờ sao? Như vậy mình liền có khoảng cách, cho nên anh mới cố ý chọc giận em, xem em có thể có phản ứng như thế nào. Nếu như em không có phản ứng gì, anh cũng sẽ không gọi cuộc điện thoại này, không ngờ tính tình em cũng nóng nảy ghê, trực tiếp logout không thèm nói gì, còn không nhận điện thoại của anh, rất có khí phách nha! Nhưng mà, anh cũng có được câu trả lời mà anh muốn. Chuyện hôm nay cho qua đi được không? Anh sai rồi — không nên ăn hiếp em — đừng giận anh nữa — sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu —“
Người kia cố ý kéo dài giọng trong khi nói nhằm trêu ghẹo Trần Vũ Khả, sau khi nghe xong lời giải thích tâm trạng của cậu cũng tốt lên rất nhiều, Phương Thư Dương nói rất đúng, hai người lúc đó nên nói chuyện thẳng thắn với nhau! Có lúc cậu cũng không thích tính cách này của mình, cảm thấy có chút tự bế, không hòa đồng, suy nghĩ không được tự nhiên, thích nghĩ lung tung, hoàn toàn không có khí thế phóng khoáng hào sảng mà con trai nên có. Cậu rất cảm kích khi Phương Thư Dương có thể nói với cậu những lời này, có thể chỉ cho cậu thấy thiếu sót của bản thân. Tự hỏi trong chốc lát, mới dè dặt trả lời: “Em biết rồi, sau này có chuyện gì em sẽ nói trước với anh, sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.”
Người kia cười, giọng nói thình lình trở nên rất dịu dàng: “Trần Vũ Khả —“
Tiếng gọi nhẹ nhàng phớt qua giống như ngọn gió mùa xuân mơn man lên trái tim Trần Vũ Khả, khiến cho cậu cảm thấy rất ấm áp, ngơ ngác cầm điện thoại di động hỏi lại: “Dạ?”
“Anh thích em.”
…
Lời thổ lộ bất thình lình làm cậu sợ đến ngẩn người! Toàn bộ máu trong người giống như bị đông lại, đầu óc cũng trở nên rất chậm chạp, trong đầu chỉ có câu nói kia quay cuồng:
Anh thích em… Anh thích em… Anh thích em…
Đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần, thì máu trong người cũng chảy ào ào, nhịp tim càng lúc càng nhanh, khóe miệng không ngừng cong lên.
Nếu như lúc này Trần Vũ Khả đi soi gương, cậu sẽ biết bộ dạng mình ngu ngốc đến thế nào! Vẻ mặt ngốc nghếch, lại còn thêm nụ cười khờ khạo, quả thực là ngốc muốn chết!
Giọng nói dịu dàng truyền cảm tiếp tục vang từ điện thoại: “Em còn ở đó không?”
Trần Vũ Khả trả lời: Dạ, anh nói đi.”
“Anh muốn gặp em.”
“Dạ? Anh đừng giỡn chứ.”
“Anh nói thật, không giỡn đâu.”
“Oh.”
“Anh đến tìm em nha.”
“Anh đừng giỡn với em.”
“Thật đó, không đùa em đâu.”
“Dạ, vậy anh đến đi.”
“Quyết định như vậy nha.”
“Dạ.”
“Đến lúc đó đừng có chạy lung tung, đừng có làm cho anh tìm em không được.”
“Sẽ không đâu.”
…
Hai người vẫn không ngừng trao đổi qua điện thoại, bất giác đã hàn huyên hơn hai tiếng đồng hồ. Thật ra chỉ là những chuyện bâng quơ không quan trọng, nhưng hai người vẫn chuyện trò rất vui vẻ. Nhất là Phương Thư Dương, anh kể hết toàn bộ chuyện của mình từ nhỏ đến lớn, những chuyện hay ho đều kể lại hết còn không quên tranh thủ cơ hội ngầm nói cho Trần Vũ Khả biết mình thích ăn cái gì, thích chơi cái gì, cuối cùng còn không quên nói loanh quanh rằng mình thích màu gì, người thích màu đó thì có tính tình thế nào…, thật ra anh chính là muốn ám chỉ tính của mình rất tốt…
Mãi đến khi điện thoại hết pin, hai người mới ngừng cuộc gọi, lúc cúp máy, Trần Vũ Khả vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí sung sướng này, cậu chưa từng tâm sự với ai giống như thế, trao đổi giống vậy khiến cho cậu cảm thấy rất hạnh phúc, cậu cũng cảm thấy khoảng cách giữa hai người được rút ngắn rất nhiều.
Mãi đến rất nhiều năm sau này, mỗi khi cậu nhớ lại tối nay, liền không nhịn được mà cười tủm tỉm, luôn muốn cuộn ở trong lòng Phương Thư Dương, hỏi anh: “Sao lúc đó anh lại nói với em những lời ấy?”
Mà Phương Thư Dương thì lúc nào cũng vừa cười vừa nói: “Lúc đó anh cũng mắc ói lắm! Không hiểu tại sao có thể nói ra được những lời sến súa như vậy nữa, ngu kinh khủng luôn.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh vẫn ôm siết Trần Vũ Khả vào lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi của cậu.
Bây giờ, chúng ta quay lại bàn xem Phi Sát có thể đấu lại được Tiến Sĩ hay không đi.
Dựa theo tình hình trước mắt mà nói, thì có thể khẳng định chắc chắn là không được.
Phi Sát nhìn thấy Tiến Sĩ như là chuột thấy mèo, sợ đến mức liền chạy trốn, vô cùng yếu bóng vía.
Có lẽ mọi người không thể hiểu được vì sao Phi Sát lại sợ Tiến Sĩ đến như vậy chứ? Chuyện kia đã qua rất lâu rồi, cho dù có sai lầm lướn đến mức nào, anh cũng đã xóa account cũ rời khỏi ánh mắt của mọi người, gặp lại Tiến Sĩ thì cũng có thể chẳng cần để ý gì đến anh ta, mọi người đều chơi game, chỉ cần không để ý đến, Tiến Sĩ có tiếp tục lằng nhằng thì cũng chẳng được gì, thời gian trôi qua thì mọi chuyện cũng tự bị trôi vào quên lãng thôi.
Chỉ có Phi Sát mới biết mình không phải là sợ Tiến Sĩ, mà là không có mặt mũi nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn đối với anh ta. Một người khi đã nói dối người khác, sẽ phải dùng càng nhiều lời nói dối hơn để bảo vệ lời nói dối ban đầu, lúc xưa khi anh phải lừa gạt Tiến Sĩ, hoàn toàn không nghĩ những chuyện sau đó lại phát triển nhanh đến thế, hai người không có chuyện gì là không thể kể cho nhau, kết quả lại kinh ngạc phát hiện ra hai người có rất nhiều điểm tương đồng, thích nghe cùng một thể loại nhạc, thích ăn những món giống nhau, có rất nhiều sở thích cũng giống nhau. Phi Sát từng nghĩ, nếu như lúc đầu không phải hai người biết nhau theo cách này mà là nói chuyện thẳng thắn, khi đó hai người chắc là sẽ trở thành bạn thân của nhau. Tính cách của Tiến Sĩ mặc dù có rất nhiều điểm không tốt, nhưng anh ta nếu đã đối xử tốt với ai đó, thì sẽ luôn rất thật lòng, không hề có nửa điểm giả vờ, Phi Sát vừa tự trách vừa chìm đắm trong tình cảm dịu dàng của anh ta không cách nào cưỡng lại được. Mãi đến một ngày khi Tiến Sĩ nói muốn gặp cậu ta, lúc đó cậu ta mới tỉnh ngộ lại, đây chính là đùa với lửa! Vừa hại người mà cũng làm hại đến mình!
Có lẽ đổi thành bất kì người nào khác sau khi biết được sự thật cũng sẽ tức giận giống như Tiến Sĩ thôi. Phi Sát không mong được anh ta tha thứ cho mình, chỉ là muốn thật lòng nói một câu “xin lỗi” với anh ta, nhưng chỉ qua một đêm kia, hai người tự nhiên trở thành kẻ thù, kết quả như vậy không phải là điều anh muốn nhìn thấy. Tất cả những hành động Tiến Sĩ làm sau này, anh cũng có thể hiểu được, chỉ là tất cả quá mức đột ngột, anh rất khó tiếp nhận, nếu biết trước sẽ trở nên như thế này, anh tình nguyện không quen biết Tiến Sĩ ngay từ đầu, hoặc là không bao giờ chơi game này.
Thời gian chuyển server chỉ còn bảy ngày. Phi Sát nên đi hay ở lại, cũng phải cho mọi người một câu trả lời rồi. Đăng bởi: admin
/58
|