Nhẹ nhàng cười một cái, chế giễu bản thân, lúc ban đầu cứ nghĩ là mơ,
Kail đang để ý tới mình, lại không nghĩ tới,
mình chỉ là thế thân.
“Soạt”
Một tiếng xé giấy bạo lực vang lên, tôi tức giận nhìn chằm chằm mảnh giấy đã rách nát trong tay.
“Hừ! Mỗi lần nhìn thấy mi là ta lại nổi máu điên! Khốn nạn, ngày hôm qua vừa mới xé một tờ, hôm nay lại có thêm một tờ, đáng ghét!”
Tôi nói như gầm lên, từng câu từng chữ chứa đầy thống hận.
Tờ giấy mà tôi ngày nào cũng xé chính là thông báo về chuyến du lịch mùa đông, chuyến đi đã ngốn hết 20 vạn điểm nhiệm vụ của tôi, mỗi lần nhìn thấy nó, tôi cứ như bị thách thức, máu nóng lập tức dồn lên não, chực chờ bùng nổ!
Liếc mắt nhìn về phía phòng hiệu trưởng, trong tròng mắt như có lửa đỏ, tôi hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tâm tình lại.
Cái tên Natsu đó, nếu không phải hắn đã nhanh chân chạy đi công tác ở nước ngoài, có lẽ giờ này đã biến thành món sushi cá hồi dành cho bữa tối rồi!
Đương lúc tôi đang suy nghĩ cách chế biến Natsu, từ phía sau truyền tới một tiếng gọi trầm ấm.
“Rei ơi”
Hơi quay đầu lại, con mắt màu lục xuyên qua màn tóc mỏng, nhìn về phía sau.
Kail bước tới, thân hình cao gầy đối chiều với nắng, mái tóc vàng rực như thần Arthur, toả sáng óng ánh, đôi mắt màu tím hơi híp lại và nụ cười đang rạng rỡ trên môi.
“Cậu tìm tớ?” Tuy đã kiềm lại tâm trạng, nhưng trong giọng nói của tôi vẫn ẩn chứa cộc cằn.
Kail hoàn toàn không để ý tới chuyện đó, trực tiếp đi tới bá vai tôi, cười cười nói.
“Cậu biết hôm nay là ngày gì không?”
Tôi hơi khựng lại trước hành động của Kail, sau đó nhẹ nhàng lách người qua, nghiêng đầu thắc mắc.
Kail thấy thế, tâm trạng có chút hụt hẫng, cũng rụt tay lại, nụ cười vẫn duy trì trên môi.
“Hôm nay là Halloween.”
Tôi trợn mắt, trong lòng thoáng qua tia ngạc nhiên.
Halloween? Lễ hội ma quỷ của loài người?
Tôi đã từng đọc qua một quyển sách, trong đó có giới thiệu về các ngày lễ trong năm của loài người, trong đó có ngày dành cho Âm giới.
Con người quan niệm rằng, vào ngày này, bọn quỷ sẽ du hành khắp nơi, đến gõ cửa từng nhà, và xin kẹo, nếu chủ nhà cho kẹo, tức là nhận được sự tha thứ, còn không, thì sẽ bị trừng phạt.
Sau này, theo dòng thời gian, con người dần dần nghĩ ra nhiều thứ quái gở, họ giả trang thành quỷ, tổ chức tiệc tùng ở khắp nơi, trang trí mọi thứ giống Âm giới, trao tặng nhau những viên kẹo ngọt ngào, và cùng nhau trải qua một đêm tưng bừng, đầy rộn rã.
Từ trước đến giờ, tôi vẫn luôn ở trong Nguyệt tộc, chưa từng ở bên ngoài quá lâu như thời gian này, cho nên, Halloween đối với tôi thật xa lạ.
Nhìn bộ dáng của Kail, cậu ấy là Vương tử của Nhật tộc, tự nhiên lại càng không thể đi ra ngoài, có nên, Halloween đối với cậu ấy thật mới mẻ.
Tôi gật đầu, lờ đi vấn đề, tôi thật sự không có hứng thú đi tham gia hội quỷ.
Kail hào hứng, hoàn toàn không nhận ra vẻ khác thường của tôi.
“Vậy tối nay cậu hãy cùng tớ tham gia lễ hội đó, giúp tớ chiến thắng.”
“Chiến thắng? Chiển thắng cái gì cơ?”
Tôi nghệt mặt ra, tâm trạng chuyển từ chán nản sang kinh ngạc.
“À…”
Kail có vẻ ngại, một tay đưa ra sau gáy gãi gãi, đôi mắt mở to ngập ngừng.
“Trong lễ hội có tổ chức một buổi khiêu vũ, ai cũng có thể tham gia, chỉ cần có một nam một nữ…”
Tôi gật đầu, có vẻ tiếp thu, ánh mắt lại trông ngóng nhìn. Kail có vẻ thăm dò, rồi lại nói tiếp.
“Phần thưởng là một viên phỉ thuý Anak…”
“…”
“…”
“Cậu… muốn nó?” Tôi nhíu mày, cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng hỏi.
“…” Kail quay lưng đi, không trả lời.
“Cậu là Vương tử, phất tay một cái thì không biết có được bao nhiêu viên Anak, tại sao lại phải cất công như thế?” Tôi càng tò mò, hỏi gạn.
“ Rei à…”
Kail thở dài, xoay người lại.
“Viên Anak này rất đặc biệt, đó là viên Anak mang sức mạnh của băng, đã hình thành ngàn năm trên núi tuyết, bên trong ẩn chứa một giọt Hàn Nguyệt Trì, năng lượng vô biên…”
“À mà nói cái này với cậu, chắc cậu cũng không hiểu. Cậu chỉ cần biết, thứ đó rất hiếm, cả tớ cũng khó lấy được, vì vậy, xin cậu hãy giúp tớ lần này.”
Tôi ngạc nhiên, đôi mắt trợn lớn. Hàn Nguyệt Trì? Băng hồ ngàn năm trên núi tuyết?
Thật là khó tin.
Đây là một thứ rất cao quý, Hàn Nguyệt Trì là một băng hồ, quanh năm mặt nước luôn đóng băng, lạnh đến mức không có một sinh vật nào sống được, ngay cả tuyết cũng không thể lấp mặt băng trên hồ, chỉ cần chạm nhẹ vào mặt băng, liền dung nhập vào hồ, không có khả năng đọng lại.
Tuy nhiên, vẫn có một ngoại lệ. Hằng năm, vào ngày rằm tháng tám, là khi mặt trăng tròn và sáng nhất, ánh trăng chiếu xuống Hàn Nguyệt Trì, làm mặt băng tan ra, nước bên trong dâng trào lên, sôi sùng sục như núi lửa, phát ra hơi nóng mãnh liệt. Hơi nóng lan ra, làm không khí dần nóng lên, tuyết đọng xung quanh sẽ tan, hoá thành nước.
Quá trình này diễn ra cho tới khi trăng lặn, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, mặt băng lại hình thành, Hàn Nguyệt Trì sẽ lại đóng băng, nước đọng xung quanh chưa kịp nóng đã lại lạnh, biến thành những băng tảng.
Ngàn năm trôi qua, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cũng sẽ sinh ra rất nhiều đá quý, những đá quý này mang theo một giọt Hàn Nguyệt Trì, có sức mạnh đáng sợ, trong trường hợp này là một viên phỉ thuý Anak.
Đây là bảo vật trân quý vô cùng, người người thèm khát, lần này nó lại được lấy ra làm phần thưởng cho một buổi khiêu vũ, có phần quá uổng phí.
Nhìn bộ dáng nghiêm trọng của Kail, chắc những con người kia cũng không biết chuyện này, nên mới đem nó ra làm vật thưởng. Viên Anak cho dù có chứa sức mạnh khác thì cũng vẫn như những viên Anak bình thường, con người rất khó thấy được, chỉ có những người sở hữu pháp lực – như Kail, thì dễ dàng nhận thấy.
Tôi cúi đầu suy nghĩ, Kail nóng ruột chờ mong. Cuối cùng, khi ngẩng lên tôi lại hỏi một câu:
“Sayaka đâu? Tớ nghĩ cậu mời cậu ấy thì thích hợp hơn.”
Đúng vậy, Sayaka có vẻ hợp hơn. Cậu ấy xinh đẹp, quyến rũ, nhã nhặn và tinh tế, đứng bên cạnh Kail là xứng nhất, hơn nữa… Sayaka rất thích Kail…
Nhắc đến chuyện này, mày Kail đột nhiên nhíu chặt, trong giọng nói chứa vài phần tức giận.
“Cậu ấy có bạn nhảy rồi.”
Tôi nghe ra vẻ bất thường trong lời nói ấy, có vẻ như Kail đã mời, và bị từ chối, sau đó mới tìm tới tôi. Nhẹ nhàng cười một cái, chế giễu bản thân, lúc ban đầu cứ nghĩ là mơ, Kail đang để ý tới mình, lại không nghĩ tới, mình chỉ là thế thân.
Lần thứ hai ngẩng đầu lên, tôi không còn vẻ lạnh nhạt thờ ơ, trên môi lại nở nụ cười tươi tắn. Đôi mắt màu lục mở to óng ánh, một cơn gió thổi qua, làm tung bay mái tóc nâu dài. Tôi nói:
“Được.”
Khoé miệng Kail dần dần giương lên, tươi cười rạng rỡ chậm rãi xuất hiện, cậu ấy có vẻ kích động, phóng tới nắm chặt lấy tay tôi, cảm ơn rối rít.
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, mỉm cười, lững thững đi về phòng chuẩn bị.
………
…………………………………
…………………………………………………….
Lôi từ trong gầm giường ra một cái thùng giấy, tôi nhẹ nhàng dùng tay phủi đi bụi bặm, mở ra.
Bên trong là một cái valy mini màu đỏ tía, có một khoá kéo. Tôi lại mở ra.
Hiện ra nữa là những lớp quần áo mới toanh, màu sắc sặc sỡ mà ít khi tôi đụng tới. Tôi dùng tay lần mò vào sâu bên dưới đáy valy, bắt đầu tìm kiếm.
A, có rồi!
Tôi cười mỉm, chậm rãi lôi ra một cái bọc màu vàng, cầm vào phòng thay đồ.
******15 phút sau*******
Tôi đẩy cửa phòng tắm, bước ra với bộ váy dài sang trọng.
Chiếc váy trùng màu với mắt tôi, phần cổ viền ren dúng, kéo dài tới hai vai, tay áo phồng lên, ôm lấy phần vai tới khuỷu tay tôi, miệng tay áo khâu thêm mảnh vải, nhẹ nhàng thả xuống, tà váy phía trước buông xuống tới đầu gối, phía sau rũ dài thành đuôi, ngang hông thắt một đai lưng cũng màu lục, nhưng đậm hơn, tết ở một bên, phần dây thừa cũng rũ xuống, nhẹ nhàng và thoát tục.
Tôi đi đôi giày cao gót cùng tông với chiếc áo, tóc buộc cầu kỳ, môi tô son nhạt, lại đánh thêm hai má hây hây hồng. Nhìn mình trong gương, có cảm giác như nhìn một cô gái quý tộc Pháp.
Bàn tay nhẹ nhàng lướt ra sau tấm gương, tôi lấy ra một chiếc bán nạ bạc, đeo lên. Màu bạc hắt lên một cách yếu ớt, càng tô điểm cho đôi mắt xanh trong của tôi, hai sợi tua rua đổ xuống, đơn giản nhưng mị hoặc.
Bước ra khỏi phòng, tôi dợm chân trên con đường tối om. Tất cả đèn đường đều đã tắt, chỉ treo lủng lẳng vài cái đèn lồng bí ngô, cách rất xa nhau.
Cứ đi như thế, trong bóng tối cũng xuất hiện rất nhiều người, phần lớn đều mặc vest tây và váy, cũng không có hoá trang quá kinh dị.
Mọi người đều ngoái đầu lại nhìn tôi, tựa như chăm chăm. Tôi cười khẽ, có lẽ là do chiếc bán nạ bạc này, cơ hồ như ở đây chỉ có mình tôi đeo mặt nạ, vừa huyền bí vừa quyến rũ, lại càng có thêm nét phá cách và mạnh mẽ.
Phải như vậy thôi, với khuôn mặt của tôi thì chẳng thể nào xứng với Kail được, chỉ có thể phô diễn thứ đẹp nhất là đôi mắt, mong là cậu ấy sẽ chấp nhận.
Bên cạnh đó, cũng phải hoá trang cho giống với cái tên Lễ hội ma quỷ một chút, bởi vì một nàng công chúa đi lang thang vào buổi đêm sẽ bị quỷ ăn thịt mất. Tôi… đã nghĩ như thế.
Chậm rãi đi tới sảnh chính, lúc này cũng không hơn bên ngoài là bao, chỉ là bên trong sảnh có thêm nhiều đèn chùm pha lê, toả ra ánh sáng yếu ớt giữa màn đêm đen tối.
Khi tôi vừa mới bước vào, cả sảnh đường ồn ào liền im bặt. Ánh đèn hắt lên màu áo lục, cộng hoà với những viên đá quý được khảm trên chiếc váy, tạo nên quang mang ánh sáng rực rỡ, mái tóc khẽ nhịp nhịp theo từng bước chân, tung lên lượn xuống bên cạnh đôi mắt to màu lục bảo, càng làm tôi nổi bật hơn.
Khí chất cao quý toả ra, lúc này tôi đã trở thành Nguyệt nữ khi tế thần, trầm tĩnh, cao quý và quyến rũ. Mặt nạ bạc phá cách, khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn lại.
Đôi mắt tôi không chứa bất kỳ ai, cứ chậm rãi lướt qua sảnh đường như một cơn gió nhẹ, tiến đến một cái bàn tròn trong góc khuất, và ngồi xuống.
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên, chủ đề có vẻ tập trung vào tôi. Nam sinh đều hiếu kỳ và thèm khát, còn nữ sinh thì bắt đầu ganh ghét hoặc kiếm cho mình một chiếc bán nạ để đeo vào.
Tôi nhắm mắt, không khí xung quanh thực sự rất ồn ào, có vài người đã nhận ra tôi, bàn tán càng xôn xao, và điều đó làm tôi khó chịu.
Được một lúc lâu sau, bên tai tôi vang lên một giọng nói nam tính trầm ổn.
“Vị tiểu thư này, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Tôi chầm chậm mở mắt, quan sát người trước mặt.
Đó là một thanh niên trẻ, dáng người cao ráo, thân mặt một bộ vest tây màu trắng trang nhã, khuôn mặt bình thường, chỉ có đôi mắt màu vàng thật nổi bật.
Tôi nhíu mày, đôi mắt này… thực sự rất quen thuộc.
Không đắn đo quá lâu, tôi lạnh nhạt gật đầu, chàng trai kia mỉm cười ngồi xuống.
Lại tiếp tục công việc của mình, tôi nhắm mắt, đầu tựa vào một tay chống bàn, im lặng. Không gian phút chốc trở nên yên tĩnh, mặc dù phía ngoài kia đang ồn ào không dứt, nhưng bàn của tôi lại thật yên ắng.
Chàng trai trẻ ấy chỉ cười, cũng không nói gì, lưng tựa ra sau ghế, cả hai đều lạnh nhạt.
Khoảng hơn một khắc sau, tôi bắt đầu khó chịu, cả người ngứa ngáy lên, hai hàng lông mày tú lệ dưới mặt nạ dần nhíu chặt lại.
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng của tôi vang lên lành lạnh, hàm chứa dao găm, hai tròng mắt màu lục cũng mở ra, nhìn thẳng vào kẻ trước mặt.
Người này từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn tôi, nhìn đến mức tựa hồ như không thể dời mắt, và điều ấy khiên tôi khó chịu.
Chàng trai trẻ cười khẽ một tiếng, bật người khỏi ghế, đặt hai tay lên bàn, trong mắt hiện lên ý cười.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi quý danh?”
“Rei Collin.”
Tôi trả lời, hàm chứa chán ghét. Hừ, đi đến buổi vũ hội ồn ào này là đã phát khùng rồi, còn gặp thêm một tên phát khùng, tôi sắp phát khùng lên!
“A…”
Người kia mở miệng lớn, a lên một tiếng thật cố ý, nhưng vẫn ẩn ẩn sự ngạc nhiên.
“Hoá ra là tiểu thư Collin, thất lễ.”
Lại cười, hai tròng mắt màu vàng ẩn hiện nét xảo trá.
“Tôi là Sharon Lee, hân hạnh gặp mặt.”
Tôi nhướn mày. Sharon? Tên cũng thật giống, chỉ khác họ Lee, có lẽ chỉ là tên trùng tên thôi…
Người đó đứng dậy, hơi khom người xuống, một tay vòng ngang bụng, trầm thấp nói:
“Không biết tiểu thư có cho tôi vinh hạnh được làm bạn nhảy trong đêm nay chăng?”
Tôi hơi hoảng. Thằng cha này bị động kinh à? Không dưng làm ra cái loại hành động này…
Người xung quang bắt đầu chú ý về phía này, đa phần đều là tò mò cùng ganh ghét.
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên. “Xin lỗi, cô ấy có bạn nhảy rồi.”
Kail xuất hiện, mái tóc vàng không bị che lấp bởi bóng tối, mà càng óng ánh hơn trong ánh đèn lập loè, đôi tròng mắt màu tím ánh lên nét sắc bén, môi không hề cười, trông cậu ấy bây giờ giống như một doanh nhân thành đạt lạnh lùng.
Cậu ấy vận trên người một bộ vest tây kiểu Pháp theo tông trắng – đen, khá trùng phong cách với tôi, áo sơ mi trắng bên trong và một áo khoác có đuôi chẻ dài ở bên ngoài, cổ áo thắt nơ, quần đen cùng với dây nịt. Trông cậu ấy như một servant.
Chàng trai kia có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười một tiếng, lặng lẽ bỏ đi.
Tôi quay sang Kail định nói tiếng cảm ơn, thì thấy cậu ấy quỳ một chân xuống. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi, hôn nhẹ lên đó, đầu cậu ấy hơi ngẩng lên, ánh mắt tràn trể yêu thương, giọng nói lại thật sủng nịnh.
“Công chúa của tôi, thật xin lỗi, đã để nàng đợi lâu.”
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì há hốc mồm kinh ngạc, vài cô gái đỏ mặt thẹn thùng, nhưng ánh mắt lại như dao găm thiểm điện phóng về phía tôi, tôi có cảm giác như mình sắp biến thành bia đạn.
Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, tôi khó hiểu hỏi nhỏ:
“Cậu đang làm cái quỷ gì thế?”
Nụ cười trên môi Kail dần dần đở lại, tựa như vì đã quỳ quá lâu, tư thế này có chút hơi kỳ lạ, cậu ấy nhìn tôi, thấp giọng nói:
“Hợp tác chút đi, nếu không sẽ không lấy được phần thưởng đâu.”
Tôi chợt hiểu ý, môi nhẹ nhàng vẽ ra nụ cười, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cậu ấy, nụ hôn tựa như gió thoảng qua, nhưng lại giống như món quà đến từ một vị thần, trân quý vô hạn, đám nam sinh xung quanh đã sớm thèm khát.
Tôi mỉm cười quàng tay cùng cậu ấy, chuyển sang một bàn tròn khá nổi bật, ngồi xuống, bắt đầu tình tình tứ tứ một cách lãng mạn.
Phía trên đài cao, một hàng ban tổ chức nhìn vào, cảm thấy rất hài lòng, phần thưởng đêm nay có lẽ đã định chủ rồi.
Tiếng nhạc dần vang lên, êm tai dịu nhẹ, du dương ngân ngân khắp khán phòng. Ánh đèn xoay chuyển trên mặt tường, tạo nên vẻ huyền ảo lóng lánh.
Từng cặp từng cặp dắt nhau đi ra, bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ. Những bước nhảy như tiên nhạc, nhịp nhàng theo tiết tấu, nữ sinh thì vừa đẹp vừa nổi bật, nam sinh thì lịch lãm và tuấn tú.
Kail bắt lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng mời nhảy, tôi gật đầu, cả hai cùng ra sân.
Tiếng nhạc dập dìu dao động, gió từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ, hất tung mái tóc vàng óng của Kail, đôi mắt màu tím xoay chuyển theo từng nhịp chân, long lên ánh sáng trong suốt.
Tôi mơ màng chìm vào ánh mắt huyền ảo đó, tựa như một con thiêu thân bay vào hố đen định mệnh, nguyện mãi mãi không quay đầu…
……….
……………………..
………………………………………..
Kail đang để ý tới mình, lại không nghĩ tới,
mình chỉ là thế thân.
“Soạt”
Một tiếng xé giấy bạo lực vang lên, tôi tức giận nhìn chằm chằm mảnh giấy đã rách nát trong tay.
“Hừ! Mỗi lần nhìn thấy mi là ta lại nổi máu điên! Khốn nạn, ngày hôm qua vừa mới xé một tờ, hôm nay lại có thêm một tờ, đáng ghét!”
Tôi nói như gầm lên, từng câu từng chữ chứa đầy thống hận.
Tờ giấy mà tôi ngày nào cũng xé chính là thông báo về chuyến du lịch mùa đông, chuyến đi đã ngốn hết 20 vạn điểm nhiệm vụ của tôi, mỗi lần nhìn thấy nó, tôi cứ như bị thách thức, máu nóng lập tức dồn lên não, chực chờ bùng nổ!
Liếc mắt nhìn về phía phòng hiệu trưởng, trong tròng mắt như có lửa đỏ, tôi hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tâm tình lại.
Cái tên Natsu đó, nếu không phải hắn đã nhanh chân chạy đi công tác ở nước ngoài, có lẽ giờ này đã biến thành món sushi cá hồi dành cho bữa tối rồi!
Đương lúc tôi đang suy nghĩ cách chế biến Natsu, từ phía sau truyền tới một tiếng gọi trầm ấm.
“Rei ơi”
Hơi quay đầu lại, con mắt màu lục xuyên qua màn tóc mỏng, nhìn về phía sau.
Kail bước tới, thân hình cao gầy đối chiều với nắng, mái tóc vàng rực như thần Arthur, toả sáng óng ánh, đôi mắt màu tím hơi híp lại và nụ cười đang rạng rỡ trên môi.
“Cậu tìm tớ?” Tuy đã kiềm lại tâm trạng, nhưng trong giọng nói của tôi vẫn ẩn chứa cộc cằn.
Kail hoàn toàn không để ý tới chuyện đó, trực tiếp đi tới bá vai tôi, cười cười nói.
“Cậu biết hôm nay là ngày gì không?”
Tôi hơi khựng lại trước hành động của Kail, sau đó nhẹ nhàng lách người qua, nghiêng đầu thắc mắc.
Kail thấy thế, tâm trạng có chút hụt hẫng, cũng rụt tay lại, nụ cười vẫn duy trì trên môi.
“Hôm nay là Halloween.”
Tôi trợn mắt, trong lòng thoáng qua tia ngạc nhiên.
Halloween? Lễ hội ma quỷ của loài người?
Tôi đã từng đọc qua một quyển sách, trong đó có giới thiệu về các ngày lễ trong năm của loài người, trong đó có ngày dành cho Âm giới.
Con người quan niệm rằng, vào ngày này, bọn quỷ sẽ du hành khắp nơi, đến gõ cửa từng nhà, và xin kẹo, nếu chủ nhà cho kẹo, tức là nhận được sự tha thứ, còn không, thì sẽ bị trừng phạt.
Sau này, theo dòng thời gian, con người dần dần nghĩ ra nhiều thứ quái gở, họ giả trang thành quỷ, tổ chức tiệc tùng ở khắp nơi, trang trí mọi thứ giống Âm giới, trao tặng nhau những viên kẹo ngọt ngào, và cùng nhau trải qua một đêm tưng bừng, đầy rộn rã.
Từ trước đến giờ, tôi vẫn luôn ở trong Nguyệt tộc, chưa từng ở bên ngoài quá lâu như thời gian này, cho nên, Halloween đối với tôi thật xa lạ.
Nhìn bộ dáng của Kail, cậu ấy là Vương tử của Nhật tộc, tự nhiên lại càng không thể đi ra ngoài, có nên, Halloween đối với cậu ấy thật mới mẻ.
Tôi gật đầu, lờ đi vấn đề, tôi thật sự không có hứng thú đi tham gia hội quỷ.
Kail hào hứng, hoàn toàn không nhận ra vẻ khác thường của tôi.
“Vậy tối nay cậu hãy cùng tớ tham gia lễ hội đó, giúp tớ chiến thắng.”
“Chiến thắng? Chiển thắng cái gì cơ?”
Tôi nghệt mặt ra, tâm trạng chuyển từ chán nản sang kinh ngạc.
“À…”
Kail có vẻ ngại, một tay đưa ra sau gáy gãi gãi, đôi mắt mở to ngập ngừng.
“Trong lễ hội có tổ chức một buổi khiêu vũ, ai cũng có thể tham gia, chỉ cần có một nam một nữ…”
Tôi gật đầu, có vẻ tiếp thu, ánh mắt lại trông ngóng nhìn. Kail có vẻ thăm dò, rồi lại nói tiếp.
“Phần thưởng là một viên phỉ thuý Anak…”
“…”
“…”
“Cậu… muốn nó?” Tôi nhíu mày, cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng hỏi.
“…” Kail quay lưng đi, không trả lời.
“Cậu là Vương tử, phất tay một cái thì không biết có được bao nhiêu viên Anak, tại sao lại phải cất công như thế?” Tôi càng tò mò, hỏi gạn.
“ Rei à…”
Kail thở dài, xoay người lại.
“Viên Anak này rất đặc biệt, đó là viên Anak mang sức mạnh của băng, đã hình thành ngàn năm trên núi tuyết, bên trong ẩn chứa một giọt Hàn Nguyệt Trì, năng lượng vô biên…”
“À mà nói cái này với cậu, chắc cậu cũng không hiểu. Cậu chỉ cần biết, thứ đó rất hiếm, cả tớ cũng khó lấy được, vì vậy, xin cậu hãy giúp tớ lần này.”
Tôi ngạc nhiên, đôi mắt trợn lớn. Hàn Nguyệt Trì? Băng hồ ngàn năm trên núi tuyết?
Thật là khó tin.
Đây là một thứ rất cao quý, Hàn Nguyệt Trì là một băng hồ, quanh năm mặt nước luôn đóng băng, lạnh đến mức không có một sinh vật nào sống được, ngay cả tuyết cũng không thể lấp mặt băng trên hồ, chỉ cần chạm nhẹ vào mặt băng, liền dung nhập vào hồ, không có khả năng đọng lại.
Tuy nhiên, vẫn có một ngoại lệ. Hằng năm, vào ngày rằm tháng tám, là khi mặt trăng tròn và sáng nhất, ánh trăng chiếu xuống Hàn Nguyệt Trì, làm mặt băng tan ra, nước bên trong dâng trào lên, sôi sùng sục như núi lửa, phát ra hơi nóng mãnh liệt. Hơi nóng lan ra, làm không khí dần nóng lên, tuyết đọng xung quanh sẽ tan, hoá thành nước.
Quá trình này diễn ra cho tới khi trăng lặn, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, mặt băng lại hình thành, Hàn Nguyệt Trì sẽ lại đóng băng, nước đọng xung quanh chưa kịp nóng đã lại lạnh, biến thành những băng tảng.
Ngàn năm trôi qua, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cũng sẽ sinh ra rất nhiều đá quý, những đá quý này mang theo một giọt Hàn Nguyệt Trì, có sức mạnh đáng sợ, trong trường hợp này là một viên phỉ thuý Anak.
Đây là bảo vật trân quý vô cùng, người người thèm khát, lần này nó lại được lấy ra làm phần thưởng cho một buổi khiêu vũ, có phần quá uổng phí.
Nhìn bộ dáng nghiêm trọng của Kail, chắc những con người kia cũng không biết chuyện này, nên mới đem nó ra làm vật thưởng. Viên Anak cho dù có chứa sức mạnh khác thì cũng vẫn như những viên Anak bình thường, con người rất khó thấy được, chỉ có những người sở hữu pháp lực – như Kail, thì dễ dàng nhận thấy.
Tôi cúi đầu suy nghĩ, Kail nóng ruột chờ mong. Cuối cùng, khi ngẩng lên tôi lại hỏi một câu:
“Sayaka đâu? Tớ nghĩ cậu mời cậu ấy thì thích hợp hơn.”
Đúng vậy, Sayaka có vẻ hợp hơn. Cậu ấy xinh đẹp, quyến rũ, nhã nhặn và tinh tế, đứng bên cạnh Kail là xứng nhất, hơn nữa… Sayaka rất thích Kail…
Nhắc đến chuyện này, mày Kail đột nhiên nhíu chặt, trong giọng nói chứa vài phần tức giận.
“Cậu ấy có bạn nhảy rồi.”
Tôi nghe ra vẻ bất thường trong lời nói ấy, có vẻ như Kail đã mời, và bị từ chối, sau đó mới tìm tới tôi. Nhẹ nhàng cười một cái, chế giễu bản thân, lúc ban đầu cứ nghĩ là mơ, Kail đang để ý tới mình, lại không nghĩ tới, mình chỉ là thế thân.
Lần thứ hai ngẩng đầu lên, tôi không còn vẻ lạnh nhạt thờ ơ, trên môi lại nở nụ cười tươi tắn. Đôi mắt màu lục mở to óng ánh, một cơn gió thổi qua, làm tung bay mái tóc nâu dài. Tôi nói:
“Được.”
Khoé miệng Kail dần dần giương lên, tươi cười rạng rỡ chậm rãi xuất hiện, cậu ấy có vẻ kích động, phóng tới nắm chặt lấy tay tôi, cảm ơn rối rít.
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, mỉm cười, lững thững đi về phòng chuẩn bị.
………
…………………………………
…………………………………………………….
Lôi từ trong gầm giường ra một cái thùng giấy, tôi nhẹ nhàng dùng tay phủi đi bụi bặm, mở ra.
Bên trong là một cái valy mini màu đỏ tía, có một khoá kéo. Tôi lại mở ra.
Hiện ra nữa là những lớp quần áo mới toanh, màu sắc sặc sỡ mà ít khi tôi đụng tới. Tôi dùng tay lần mò vào sâu bên dưới đáy valy, bắt đầu tìm kiếm.
A, có rồi!
Tôi cười mỉm, chậm rãi lôi ra một cái bọc màu vàng, cầm vào phòng thay đồ.
******15 phút sau*******
Tôi đẩy cửa phòng tắm, bước ra với bộ váy dài sang trọng.
Chiếc váy trùng màu với mắt tôi, phần cổ viền ren dúng, kéo dài tới hai vai, tay áo phồng lên, ôm lấy phần vai tới khuỷu tay tôi, miệng tay áo khâu thêm mảnh vải, nhẹ nhàng thả xuống, tà váy phía trước buông xuống tới đầu gối, phía sau rũ dài thành đuôi, ngang hông thắt một đai lưng cũng màu lục, nhưng đậm hơn, tết ở một bên, phần dây thừa cũng rũ xuống, nhẹ nhàng và thoát tục.
Tôi đi đôi giày cao gót cùng tông với chiếc áo, tóc buộc cầu kỳ, môi tô son nhạt, lại đánh thêm hai má hây hây hồng. Nhìn mình trong gương, có cảm giác như nhìn một cô gái quý tộc Pháp.
Bàn tay nhẹ nhàng lướt ra sau tấm gương, tôi lấy ra một chiếc bán nạ bạc, đeo lên. Màu bạc hắt lên một cách yếu ớt, càng tô điểm cho đôi mắt xanh trong của tôi, hai sợi tua rua đổ xuống, đơn giản nhưng mị hoặc.
Bước ra khỏi phòng, tôi dợm chân trên con đường tối om. Tất cả đèn đường đều đã tắt, chỉ treo lủng lẳng vài cái đèn lồng bí ngô, cách rất xa nhau.
Cứ đi như thế, trong bóng tối cũng xuất hiện rất nhiều người, phần lớn đều mặc vest tây và váy, cũng không có hoá trang quá kinh dị.
Mọi người đều ngoái đầu lại nhìn tôi, tựa như chăm chăm. Tôi cười khẽ, có lẽ là do chiếc bán nạ bạc này, cơ hồ như ở đây chỉ có mình tôi đeo mặt nạ, vừa huyền bí vừa quyến rũ, lại càng có thêm nét phá cách và mạnh mẽ.
Phải như vậy thôi, với khuôn mặt của tôi thì chẳng thể nào xứng với Kail được, chỉ có thể phô diễn thứ đẹp nhất là đôi mắt, mong là cậu ấy sẽ chấp nhận.
Bên cạnh đó, cũng phải hoá trang cho giống với cái tên Lễ hội ma quỷ một chút, bởi vì một nàng công chúa đi lang thang vào buổi đêm sẽ bị quỷ ăn thịt mất. Tôi… đã nghĩ như thế.
Chậm rãi đi tới sảnh chính, lúc này cũng không hơn bên ngoài là bao, chỉ là bên trong sảnh có thêm nhiều đèn chùm pha lê, toả ra ánh sáng yếu ớt giữa màn đêm đen tối.
Khi tôi vừa mới bước vào, cả sảnh đường ồn ào liền im bặt. Ánh đèn hắt lên màu áo lục, cộng hoà với những viên đá quý được khảm trên chiếc váy, tạo nên quang mang ánh sáng rực rỡ, mái tóc khẽ nhịp nhịp theo từng bước chân, tung lên lượn xuống bên cạnh đôi mắt to màu lục bảo, càng làm tôi nổi bật hơn.
Khí chất cao quý toả ra, lúc này tôi đã trở thành Nguyệt nữ khi tế thần, trầm tĩnh, cao quý và quyến rũ. Mặt nạ bạc phá cách, khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn lại.
Đôi mắt tôi không chứa bất kỳ ai, cứ chậm rãi lướt qua sảnh đường như một cơn gió nhẹ, tiến đến một cái bàn tròn trong góc khuất, và ngồi xuống.
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên, chủ đề có vẻ tập trung vào tôi. Nam sinh đều hiếu kỳ và thèm khát, còn nữ sinh thì bắt đầu ganh ghét hoặc kiếm cho mình một chiếc bán nạ để đeo vào.
Tôi nhắm mắt, không khí xung quanh thực sự rất ồn ào, có vài người đã nhận ra tôi, bàn tán càng xôn xao, và điều đó làm tôi khó chịu.
Được một lúc lâu sau, bên tai tôi vang lên một giọng nói nam tính trầm ổn.
“Vị tiểu thư này, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Tôi chầm chậm mở mắt, quan sát người trước mặt.
Đó là một thanh niên trẻ, dáng người cao ráo, thân mặt một bộ vest tây màu trắng trang nhã, khuôn mặt bình thường, chỉ có đôi mắt màu vàng thật nổi bật.
Tôi nhíu mày, đôi mắt này… thực sự rất quen thuộc.
Không đắn đo quá lâu, tôi lạnh nhạt gật đầu, chàng trai kia mỉm cười ngồi xuống.
Lại tiếp tục công việc của mình, tôi nhắm mắt, đầu tựa vào một tay chống bàn, im lặng. Không gian phút chốc trở nên yên tĩnh, mặc dù phía ngoài kia đang ồn ào không dứt, nhưng bàn của tôi lại thật yên ắng.
Chàng trai trẻ ấy chỉ cười, cũng không nói gì, lưng tựa ra sau ghế, cả hai đều lạnh nhạt.
Khoảng hơn một khắc sau, tôi bắt đầu khó chịu, cả người ngứa ngáy lên, hai hàng lông mày tú lệ dưới mặt nạ dần nhíu chặt lại.
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng của tôi vang lên lành lạnh, hàm chứa dao găm, hai tròng mắt màu lục cũng mở ra, nhìn thẳng vào kẻ trước mặt.
Người này từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn tôi, nhìn đến mức tựa hồ như không thể dời mắt, và điều ấy khiên tôi khó chịu.
Chàng trai trẻ cười khẽ một tiếng, bật người khỏi ghế, đặt hai tay lên bàn, trong mắt hiện lên ý cười.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi quý danh?”
“Rei Collin.”
Tôi trả lời, hàm chứa chán ghét. Hừ, đi đến buổi vũ hội ồn ào này là đã phát khùng rồi, còn gặp thêm một tên phát khùng, tôi sắp phát khùng lên!
“A…”
Người kia mở miệng lớn, a lên một tiếng thật cố ý, nhưng vẫn ẩn ẩn sự ngạc nhiên.
“Hoá ra là tiểu thư Collin, thất lễ.”
Lại cười, hai tròng mắt màu vàng ẩn hiện nét xảo trá.
“Tôi là Sharon Lee, hân hạnh gặp mặt.”
Tôi nhướn mày. Sharon? Tên cũng thật giống, chỉ khác họ Lee, có lẽ chỉ là tên trùng tên thôi…
Người đó đứng dậy, hơi khom người xuống, một tay vòng ngang bụng, trầm thấp nói:
“Không biết tiểu thư có cho tôi vinh hạnh được làm bạn nhảy trong đêm nay chăng?”
Tôi hơi hoảng. Thằng cha này bị động kinh à? Không dưng làm ra cái loại hành động này…
Người xung quang bắt đầu chú ý về phía này, đa phần đều là tò mò cùng ganh ghét.
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên. “Xin lỗi, cô ấy có bạn nhảy rồi.”
Kail xuất hiện, mái tóc vàng không bị che lấp bởi bóng tối, mà càng óng ánh hơn trong ánh đèn lập loè, đôi tròng mắt màu tím ánh lên nét sắc bén, môi không hề cười, trông cậu ấy bây giờ giống như một doanh nhân thành đạt lạnh lùng.
Cậu ấy vận trên người một bộ vest tây kiểu Pháp theo tông trắng – đen, khá trùng phong cách với tôi, áo sơ mi trắng bên trong và một áo khoác có đuôi chẻ dài ở bên ngoài, cổ áo thắt nơ, quần đen cùng với dây nịt. Trông cậu ấy như một servant.
Chàng trai kia có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười một tiếng, lặng lẽ bỏ đi.
Tôi quay sang Kail định nói tiếng cảm ơn, thì thấy cậu ấy quỳ một chân xuống. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi, hôn nhẹ lên đó, đầu cậu ấy hơi ngẩng lên, ánh mắt tràn trể yêu thương, giọng nói lại thật sủng nịnh.
“Công chúa của tôi, thật xin lỗi, đã để nàng đợi lâu.”
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì há hốc mồm kinh ngạc, vài cô gái đỏ mặt thẹn thùng, nhưng ánh mắt lại như dao găm thiểm điện phóng về phía tôi, tôi có cảm giác như mình sắp biến thành bia đạn.
Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, tôi khó hiểu hỏi nhỏ:
“Cậu đang làm cái quỷ gì thế?”
Nụ cười trên môi Kail dần dần đở lại, tựa như vì đã quỳ quá lâu, tư thế này có chút hơi kỳ lạ, cậu ấy nhìn tôi, thấp giọng nói:
“Hợp tác chút đi, nếu không sẽ không lấy được phần thưởng đâu.”
Tôi chợt hiểu ý, môi nhẹ nhàng vẽ ra nụ cười, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cậu ấy, nụ hôn tựa như gió thoảng qua, nhưng lại giống như món quà đến từ một vị thần, trân quý vô hạn, đám nam sinh xung quanh đã sớm thèm khát.
Tôi mỉm cười quàng tay cùng cậu ấy, chuyển sang một bàn tròn khá nổi bật, ngồi xuống, bắt đầu tình tình tứ tứ một cách lãng mạn.
Phía trên đài cao, một hàng ban tổ chức nhìn vào, cảm thấy rất hài lòng, phần thưởng đêm nay có lẽ đã định chủ rồi.
Tiếng nhạc dần vang lên, êm tai dịu nhẹ, du dương ngân ngân khắp khán phòng. Ánh đèn xoay chuyển trên mặt tường, tạo nên vẻ huyền ảo lóng lánh.
Từng cặp từng cặp dắt nhau đi ra, bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ. Những bước nhảy như tiên nhạc, nhịp nhàng theo tiết tấu, nữ sinh thì vừa đẹp vừa nổi bật, nam sinh thì lịch lãm và tuấn tú.
Kail bắt lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng mời nhảy, tôi gật đầu, cả hai cùng ra sân.
Tiếng nhạc dập dìu dao động, gió từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ, hất tung mái tóc vàng óng của Kail, đôi mắt màu tím xoay chuyển theo từng nhịp chân, long lên ánh sáng trong suốt.
Tôi mơ màng chìm vào ánh mắt huyền ảo đó, tựa như một con thiêu thân bay vào hố đen định mệnh, nguyện mãi mãi không quay đầu…
……….
……………………..
………………………………………..
/14
|