JunHyung cảm thấy mình nhất định là bị mèo nhập hồn mới có thể bởi vì được đeo hạng quyển mà kích động!
Đúng vậy, mấy cái sở thích cùng tư tưởng của anh đã bị cái thân mèo hỗn đản này làm ảnh hưởng hết ráo rồi.
Hạng quyển màu bạc này giống như là vì mèo đen anh mà làm ra a, thích hợp đến không thể bàn cãi, hiện tại Tiểu Hắc đẹp đến nỗi muốn làm mù mắt của mọi người, hạng quyển rất nhẹ cũng rất mềm mại, đối với cổ sẽ không tạo áp lực.
Bên gáy còn đính một miếng vuông nhỏ khắc chữ Seob theo thể hành, chỉ cần có chút hiểu biết liền có thể hiểu.
Anh bị YoSeob đánh dấu, cả người hưng phấn run rẩy.
Anh thuộc về thuộc về thuộc về YoSeob a....
Nếu có thể xem nhẹ hai cái chuông ở phía dưới hạng quyển thì càng hưng phấn ơn a!! (=皿=)
Vì sao lại cho ông đây chơi chuông a! Cậu có biết ông đây vì hai cái chuông này mà có bao nhiêu ngốc không hả! Meo~ ngao! JunHyung ảo não lắc đầu, hai cái chuông trên cổ rất không nể tình mà phát ra mấy tiếng vang thanh thúy đinh đương đinh đương .
YoSeob hình như rất thích trang sức của Tiểu Hắc, nghe được tiếng chuông, hai mắt lập tức sáng lên, nắm lấy nó sờ loạn một trận.
JunHyung đối với loại sự tình này cảm thấy rất sỉ nhục, lúc ấy rõ ràng chỉ là bảo khắc chữ thôi mà!
Khắc chữ thì cần phải đợi một thời gian, người bán hàng chết tiệt kia liền kéo YoSeob đi nhìn mấy đồ trang trí cho hạng quyển, đủ các loại hình dáng như cẩu bài miêu bài (bảng tên thú), cá nhỏ, cục xương nhỏ, hoa nhỏ... chuông nhỏ (= =)
YoSeob hiển nhiên đối với chuông cảm thấy hứng thú, nắm hai cái ở trong tay quăng vài cái liền quyết định mua cho con cậu đeo.
Lúc tính tiền, người bán hàng còn thao thao bất tuyệt báo giá: Hạng quyển trơn hai ngàn tám trăm won, khắc chữ một trăm won, chuông bạc hai cái là tám mươi won, tổng cộng là hai ngàn chín trăm tám mươi won...
YoSeob không hề chớp mắt, lôi ví lấy thẻ ra nói: Quẹt thẻ . Mua đồ cho Tiểu Hắc, bao nhiêu tiền cậu cũng không tiếc.
JunHyung trong lòng rối rắm, không biết nên vui hay buồn, anh đã mau bị tâm tình của chính mình mà bị tra tấn đến điên rồi.
Nếu như là người.... thu được lễ vật này, là nên khóc hay nên cười đây?
Chết tiệt, ông đây vẫn là cảm thấy được không có chuông sẽ càng thêm happy một chút a!! Meo ô~
Về đến nhà, YoSeob sợ hãi kêu lên lấy tay chỉ chỉ xoa xoa cổ mèo đen: Tiểu Hắc của ba ba thật đẹp trai, thật đáng yêu! Tư thế thật cẩn thận cùng ánh mắt nhiệt tình tựa hồ như trước mặt chính là trân bảo sang quý nhất trên thế giới.
JunHyung cúi đầu, vì cái chuông mà uể oải như trước. ㅠ.ㅠ
Như thế nào, không vui? YoSeob nhẹ giọng hỏi.
Đúng vậy, mấy cái sở thích cùng tư tưởng của anh đã bị cái thân mèo hỗn đản này làm ảnh hưởng hết ráo rồi.
Hạng quyển màu bạc này giống như là vì mèo đen anh mà làm ra a, thích hợp đến không thể bàn cãi, hiện tại Tiểu Hắc đẹp đến nỗi muốn làm mù mắt của mọi người, hạng quyển rất nhẹ cũng rất mềm mại, đối với cổ sẽ không tạo áp lực.
Bên gáy còn đính một miếng vuông nhỏ khắc chữ Seob theo thể hành, chỉ cần có chút hiểu biết liền có thể hiểu.
Anh bị YoSeob đánh dấu, cả người hưng phấn run rẩy.
Anh thuộc về thuộc về thuộc về YoSeob a....
Nếu có thể xem nhẹ hai cái chuông ở phía dưới hạng quyển thì càng hưng phấn ơn a!! (=皿=)
Vì sao lại cho ông đây chơi chuông a! Cậu có biết ông đây vì hai cái chuông này mà có bao nhiêu ngốc không hả! Meo~ ngao! JunHyung ảo não lắc đầu, hai cái chuông trên cổ rất không nể tình mà phát ra mấy tiếng vang thanh thúy đinh đương đinh đương .
YoSeob hình như rất thích trang sức của Tiểu Hắc, nghe được tiếng chuông, hai mắt lập tức sáng lên, nắm lấy nó sờ loạn một trận.
JunHyung đối với loại sự tình này cảm thấy rất sỉ nhục, lúc ấy rõ ràng chỉ là bảo khắc chữ thôi mà!
Khắc chữ thì cần phải đợi một thời gian, người bán hàng chết tiệt kia liền kéo YoSeob đi nhìn mấy đồ trang trí cho hạng quyển, đủ các loại hình dáng như cẩu bài miêu bài (bảng tên thú), cá nhỏ, cục xương nhỏ, hoa nhỏ... chuông nhỏ (= =)
YoSeob hiển nhiên đối với chuông cảm thấy hứng thú, nắm hai cái ở trong tay quăng vài cái liền quyết định mua cho con cậu đeo.
Lúc tính tiền, người bán hàng còn thao thao bất tuyệt báo giá: Hạng quyển trơn hai ngàn tám trăm won, khắc chữ một trăm won, chuông bạc hai cái là tám mươi won, tổng cộng là hai ngàn chín trăm tám mươi won...
YoSeob không hề chớp mắt, lôi ví lấy thẻ ra nói: Quẹt thẻ . Mua đồ cho Tiểu Hắc, bao nhiêu tiền cậu cũng không tiếc.
JunHyung trong lòng rối rắm, không biết nên vui hay buồn, anh đã mau bị tâm tình của chính mình mà bị tra tấn đến điên rồi.
Nếu như là người.... thu được lễ vật này, là nên khóc hay nên cười đây?
Chết tiệt, ông đây vẫn là cảm thấy được không có chuông sẽ càng thêm happy một chút a!! Meo ô~
Về đến nhà, YoSeob sợ hãi kêu lên lấy tay chỉ chỉ xoa xoa cổ mèo đen: Tiểu Hắc của ba ba thật đẹp trai, thật đáng yêu! Tư thế thật cẩn thận cùng ánh mắt nhiệt tình tựa hồ như trước mặt chính là trân bảo sang quý nhất trên thế giới.
JunHyung cúi đầu, vì cái chuông mà uể oải như trước. ㅠ.ㅠ
Như thế nào, không vui? YoSeob nhẹ giọng hỏi.
/22
|