Thành phố Vallemmoon đã ở lại phía sau lưng Iriarni và Palahachengash. Giờ hai người đang bước đi trên một con đường nhỏ nằm giữa hai hồ nước trong xanh sóng biếc. Nắng chói chang, và gió nóng chẳng khác gì gió sa mạc.
Không có lấy một bóng râm để nghỉ ngơi, nhưng Iriarni cũng chẳng bận tâm đến điều đó. Trong tâm trí cô lúc này chỉ có những lo lắng về Falachy. Không hiểu sao cô có một cảm giác vô cùng đáng sợ rằng Falachy đang bị giam cầm trong chốn ngục tù tăm tối, với xiềng xích gông cùm và những trận đòn roi… Những hình ảnh tưởng tượng ấy khiến trái tim cô đau nhói, và nước mắt cô lại lăn dài trên má, cô chỉ ước mình có thể trở thành một nữ thần quyền năng để mau chóng giải cứu anh…
Palahachengash nhìn Iriarni mà chỉ biết thở dài, thấy nước mắt rơi trên khuôn mặt cô ấy mà anh chẳng thể đưa tay lau hộ, nỗi buồn của cô ấy anh chẳng thể sẻ san. Chặng đường phía trước vẫn còn xa xăm thăm thẳm, những manh mối để tìm ra Falachy quá mơ hồ, liệu rằng anh còn có thể được thấy nụ cười trên môi Iriarni một lần nữa không?
Hai người lặng lẽ bước đi bên nhau, miệt mài hướng về phía trước với những hi vọng quá đỗi mong manh.
…
Qua hết vùng hồ, qua hết rừng thưa, qua hết những thị trấn và làng mạc yên bình, rồi qua hết một khu chợ giao thương mênh mông ồn ã, Iriarni và Palahachengash đã tới được hải cảng Kiolia.
Hoàng hôn đang tỏa buông, những làn gió cũng trở nên mát mẻ hơn.
“Em khát nước quá, anh Palahachengash.” - Iriarni ngước nhìn Palahachengash.
“Vậy em hãy ra kia mua nước uống đi. Còn anh sẽ đi tìm xem có chiếc thuyền nào sắp khởi hành không.” - Palahachengash nói, rồi anh nhìn xuống Iriarni, căn dặn: “Nhưng em nhớ đừng đi xa quá kẻo anh lại phải đi tìm em. Thêm nữa, nơi đây kẻ xấu rất nhiều.”
Câu nói ấy khiến Iriarni cảm thấy hơi phật lòng, cô có phải trẻ con đâu mà anh ấy phải nói thế chứ? Dù vậy, cô đáp:
“Vâng, anh đừng lo.”
Rồi Iriarni và Palahachengash bước đi về hai ngả ngược chiều, trong những dòng người qua lại ngược xuôi đủ chủng tộc màu da tôn giáo.
Đi được vài bước, Iriarni quay nhìn lại, nhưng không còn thấy hình bóng Palahachengash đâu nữa… Cô bỗng cảm thấy chút lo sợ. May mà còn có cuốn sổ nhật kí phép thuật luôn bay sát bên cô.
Đứng trước cửa một quán giải khát tự phục vụ, Iriarni ngước nhìn lên, tòa nhà này thật lớn và cao tới 7 tầng. Bước vào trong, bàn nào cũng đông chật khách nên Iriarni đành phải lên tầng 2, rồi tầng 3 và các tầng trên nữa cũng không còn lấy một bàn trống. Cuối cùng Iriarni lại phải leo lên tận sân thượng, cô sải bước thật nhanh đến một bàn còn trống duy nhất ở ven rìa, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ ọp ẹp, bên chiếc bàn cũng lung lay không kém.
Tấm bảng thực đơn sứt vỡ tự động bay đến trước mặt Iriarni. Nhìn qua một lượt, cô đưa ngón tay trỏ chạm hai lần vào dòng chữ Nước vải ép.
Chỉ ít giây sau, một chiếc khay trên có một bình nước vải và vài cái ly đang bay tới với tốc độ khá nhanh, nó khéo léo luồn lách qua những người khách và cả những chiếc khay phục vụ khác, trước khi nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn nơi Iriarni ngồi.
Iriarni rót đầy ly thứ nước trong vắt ấy, rồi uống cạn chỉ trong một hơi, dù vị vải chua hơn cô nghĩ. Chẳng muốn uống thêm nữa, vén lại tóc cho gió khỏi thổi bay, Iriarni quay ra ngắm khung cảnh bến cảng buổi chiều tà. Ngồi nơi tầng không, tầm mắt vươn thật xa.
Kiolia là hải cảng lớn nhất của châu lục này, nơi neo đỗ của thật nhiều những chiếc thuyền buồm đến từ nhiều xứ xở, với nhiều kiểu dáng kích thước khác nhau. Xa xa, ngọn hải đăng Naldolir với chiều cao 133 mét đứng cô độc trên một mũi đá, tấm gương lớn trên đỉnh tháp lấp lánh ánh sáng hồng phản chiếu từ tà dương. Phía ngoài khơi, những chiếc thuyền lớn nhỏ dong rợp những cánh buồm căng gió và những lá cờ phấp phới.
Tất cả đều nhuốm đậm màu hoàng hôn.
Iriarni bỗng cảm thấy một nỗi buồn se sắt, khiến đôi mắt cô ngấn lệ… Cô thở dài quay vào trong, chợt thoáng giật mình khi thấy có một người đang đứng sừng sững bên bàn cô từ lúc nào!
/10
|