Lúc xế chiều cả ba đang đứng trước cổng nhà của Inuyasha, Kagome và Kikyou đồng thanh nói
- Inuyasha cậu vào nhà đi không cần đưa chúng tôi về đâu.
- Nhưng đường tối hai người lỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Kikyou vui vẻ đáp
- Chúng tôi đi hai người mà. Với lại tôi còn tránh được việc Naraku giết nữa mà nên cậu không cần lo cho tôi nữa đâu đúng không Kagome.
- Đúng rồi đó- Kagome mỉm cười đáp
- Thế càng nguy hiểm Kikyou lỡ như lúc về nhà
- Không sao đâu cậu lo nhiều quá đó.
- Không đâu bây giờ tôi quyết định sẽ đưa cô và Kagome về nhà.
Kikyou không chịu nổi cái tính cương quyết của Inuyasha nên cô bước đến bấm chuông của nhà của cậu ta. Bấm khoảng 1p thì cánh cửa mở ra, đứng bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài và người đó chính là Izayoi mẹ của Inuyasha. Nhìn thấy Kikyou bà mỉm cười hiền hậu
- Kikyou à lâu rồi không gặp cháu. Vào nhà đi.
- À không đâu ạ, cháu chỉ nói bác khuyên Inuyasha vào nhà chứ không cần tiễn cháu thôi ạ. Vì đã đến nhà cậu ta rồi nên nếu đi tiễn cháu đến tận nhà rồi quay lại thì có hơi.
- Không cháu vào nhà chơi chút cho vui đi mà.
- Dạ không đâu ạ.- Kikyou lễ phép đáp nhưng giọng nói khá là lạnh lùng
Kagome thấy vậy nhanh chân vào nói
- Người ta đã mời thì vào thôi chị Kikyo. Được người ta yêu quý vậy nên đừng làm họ thất vọng.
Nghe cả hai mời quá nhiều nên Kikyou đành chấp nhận vào nhà. Kagome rất là vui mừng vì cô thấy mẹ của Inuyasha đặc biệt thích Kikyou. Cô thấy vui dễ sợ luôn á. Còn Kikyou thì luôn quan sát để nếu thấy ba của Inuyasha cô sẽ chuồn liền luôn. Nhưng rồi một câu nói của Izayoi khiến lo lắng của cô biến mất
- Xin lỗi hai cháu nhé ba của Inuyasha không có nhà chở Sesshomaru và đám bạn nó về xong là đi liền cũng như lúc Kikyo mới tới ông ấy khá bận, nhất là vào buổi tối.
- Không sao đâu.- Kagome hiền từ đáp.
- Kagome cháu vào đây với cô còn Inuyasha lo cho Kikyou nhá.
Kikyou chưa kịp nói j thì hai người đó đã chuồn nhanh gọn lẹ để lại mình Kikyou và Inuyasha. Không khí im lặng quá mức Inuyasha liền nói
- Kikyou lần trước cô đến nhà mà chưa tham quan đúng không? Tôi sẽ chỉ đường cho cô.
- Cũng được thôi.
Hai người cùng nhau vào nhà bếp đầu tiên nhưng không thấy ai nên Kikyou hỏi
- Thấy hơi lạ nhà cậu ăn tối xong là bỏ đói cậu à.
- Lúc nào chẳng vậy, chỉ có mẹ là để dành bữa tối cho tôi thôi. Sesshomaru và mẹ anh ta chẳng quan tâm đâu.
Kikyou nhìn Inuyasha với đôi mắt thông cảm, thương hại rồi sau đó cô nói
- Nói mới nhớ Sesshomaru đâu?
- Chắc đi đến thăm Kagura, Rin và Jaken rồi đó mà.
Kikyou càng càng thắc mắc hơn nữa
- Họ gặp nhau cả ngày luôn rồi mà, ăn cơm xong lại đi thăm. Vợ chưa cưới hay người yêu, nhưng làm j đến nỗi vậy đâu chứ.
Inuyasha bắt đầu chuyển khuôn mặt sang hơi đểu chút ( lần đầu tiên Inuyasha có não)
- Chưa công khai, thậm chí nhìn qua chẳng có gì nhưng đáng nghi lắm luôn chứ không thường. Còn đến nhà thì chắc nhiều phần để thăm bé Rin và đệ Jaken. Ba người đó sống trong một nhà.
- Ra vậy như cậu nói thì chắc ngày nào anh ta cũng đến thăm họ. Thế nhà họ ở đâu?
- Tối nào cũng qua mà, cái nhà bên cạnh là họ ở.
- Gần đến vậy luôn, cậu nói kiểu đó khiến tôi tưởng khá xa chứ.
- Mà thôi đi tiếp thôi đừng nói về anh ta nhiều quá, chẳng có gì hay đâu.
Trong khi hai người nói chuyện với nhau thì Izayoi và Kagome nhìn lén từ phía xa
- Trời ơi Inuyasha/chị Kikyou sao mà nhạt nhẽo thế. Phải làm gì đó lãng mạn hơn đi chứ.
Thấy có người cùng quan điểm nên hai người nhìn nhau cười chút rồi Kagome nói
- Dù nhìn lén tình cảm của người khác là xấu nhưng bác à cháu nghĩ chúng ta phải giúp họ thôi. Ở riêng với nhau mà nhạt nhẽo quá lun à.
- Công nhận phải nghĩ cách mới được.
Suy nghĩ một hồi Izayoi đã nghĩ ra rồi nói thì thầm qua tai Kagome. Nghe xong họ quyết định làm vậy luôn. Chờ Kikyou và Inuyasha đến gần phòng của cậu ta thì hai người lập tức tắt hết điện sau đó Kagome mở cánh cửa ra và Izayoi đẩy hai người vào trong sau đó Izayoi khóa lại luôn. Sau đó họ vẫn không bật đèn lên mà để Inuyasha và Kikyou ở cùng nhau trong căn phòng đó.
Nhưng mà đó chỉ là những gì Izayoi nghĩ mà thôi.
Trong lúc đó Inuyasha khá là ngạc nhiên khi có cảm giác bị ai đẩy đó,cậu không biết là mình đang ở trong một căn phòng cho đến khi ánh sáng của mặt trăng chiếu vào. Khi đó cậu đỏ mặt và nhận ra Kagome đang ngồi rất là sát mình. Nhưng một điều nữa là cơ thể Kagome khá là run rẩy. Mặt cô tái xanh đi đến rõ rệt Inuyasha lo lắng hỏi
- Kagome cô sao vậy, vì sao cô lại ở đây cơ chứ.
Cơ thể hơi run nhưng Kagome lại cố gắng tỏ vẻ bình thường nói
- Tôi không sao đâu mà cậu đừng lo lắng.
- Kagome không lẽ cô đang sợ.
Hơi bị kích động nhưng Kagome nhanh chóng phản kháng
- Làm gì có việc đó chứ sao mà tôi sợ được.
- Nhìn qua cũng biết là cô đang sợ mà. Nói tôi nghe đi.
Kagome bắt đầu nói với giọng buồn
- Tôi không sợ , tôi chỉ ghét nó mà thôi
- Ghét bóng tối. Mới nãy đi ngoài đường thấy cô bình thường mà.
- Tôi chưa có nói xong. Chỉ cần có chị Kikyou bên cạnh là tôi không còn ghét bóng tối nữa bởi lí do tôi ghét bóng tối là vì tôi sợ mất chị Kikyou một lần nữa thôi. Có thể tôi nói câu này cậu sẽ nghĩ rằng tôi giả tạo, tỏ vẻ thanh cao nhưng thực sự tôi yêu quý chị Kikyou hơn cả bản thân mình. Nếu mà có lúc tôi phải hi sinh bản thân mình để cho chị ấy hạnh phúc thì tôi vẫn sẽ mỉm cười chấp nhận. Vì tôi yêu chị ấy hơn bất cứ ai trên đời này.
- Kagome cô tốt thật đó.
- Không phải đâu là vì chính tôi là lí do chính khiến chị Kikyou lạc mất gia đình nên chị ấy quan trọng với tôi.
- Không phải Kikyou nói là do cha tôi làm sao?
- Tôi là gián tiếp còn cha cậu chắc là trực tiếp.
- Cô đừng buồn vậy nữa, Kikyou không giận hay ghét bỏ cô thì tôi chắc chắn cô không phải người làm cô ấy đau khổ. Vậy nên đừng tự trách mình nữa.
Inuyasha nắm lấy tay Kagome với suy nghĩ là an ủi nhưng thế còn khiến Kagome đỏ mặt hơn là bình tĩnh lại,lập tức Kagome tặng cho Inuyasha một cái tát thật mạnh khiến cậu vang ra. Có ý tốt mà bị thế khiến cậu nổi tính trẻ con lên
- cô làm cái quái gì vậy Kagome.
- Do cậu...- Kagome ấp úng đỏ mặt xoay người đi và nói
- Tôi đã làm gì nào.
Kagome biết mình sai nên chỉ im lặng không nói gì, thế là Inuyasha bắt đầu nói để trêu chọc Kagome
- Hừ lần gặp đầu tiên cứ tưởng cô dịu hiền như Kikyou chứ ai ngờ lại khác Kikyou một trời một vực. Đúng là Kikyou tuyệt vời hơn cô nhiều mà.
- Cậu nói vậy là ý gì hả, ừ đúng là chị Kikyou rất hiền dịu và tuyệt vời tôi đồng ý. Nhưng cậu nói mới gặp tưởng tôi giống Kikyou tôi không chấp nhận, tôi không giống chị ấy. Tôi là tôi, là Kagome chứ không phải là bản sao của Kikyou đâu mà cậu nói vậy. Sinh đôi chứ không phải là bản sao của chị ấy nghe chưa.
- Bạo lực quá đi, con gái gì mà lại như cô chứ.
- Cậu nói cái gì hở.Lúc đầu gặp cứ tưởng cậu đàng hoàng chứ ai ngờ lại.- Kagome không còn run nữa mà nổi tính trẻ con lên. Bây giờ cô như muốn có gì đó làm cho Inuyasha đau đớn ( vòng kim cô của Inuyasha chứ còn gì nữa)
- Sao cô phản ứng dữ dội vậy.Tôi chỉ nói đùa thôi mà.
- Kiểu nói đùa gì tôi cũng tha được trừ cái là bản sao của chị Kikyou. Tôi không muốn như vậy, tôi không muốn bị xem là bản sao của người khác.
Kagome buồn rầu quỳ xuống, tha lõng người ra nhìn như quá tuyệt vọng.
Inuyasha thấy cũng hơi có lỗi, nhìn Kagome buồn tim cậu bõng nhiên cảm thấy nhói đau. Cậu không hiểu tại sao cảm xúc của mình lại như vậy. Nhưng sau đó cậu lập tức ôm Kagome vào lòng nói
- Đừng buồn nữa, tôi không biết phải làm gì khi nhìn cô khóc đâu.
- Inuyasha.Tôi đâu có khóc.
Bỗng dưng nước mắt Kagome rơi thành một hàng cô cũng không hiểu tại sao cô lại khóc nữa. Inuyasha ôm chặt cô hơn, cô cảm thấy thật ấm áp và dễ chịu. Lần đầu tiên trong đời cô để cho một đứa con trai thấy mình khóc. Lúc nào cô cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước đám con trai. Mà chắc là do tối chính là lúc cô trở nên yếu ớt và không thể làm gì được cả nhưng nếu thiếu Kikyou nhưng đó chỉ là những gì cô nghĩ không thể chắc chắn là thật hay giả( lần này t/g cũng chịu nhá độc giả tự đi mà lí giải ) Nhưng lần này cô không hề muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa, cô muốn được thử yếu đuối một lần.
Một khoảng khắc lãng mạn nhanh chóng bị phá vỡ nhưng không chỉ vậy nỗi đau lại chòng chất lên nhau. Đau đớn sẽ phủ xuống ba người.
Ngay lập tức Kikyou mở cửa ra bật điện lên và cô nhìn thấy Inuyasha đang ôm Kagome rất chặt cô tính nói Kagome, Inuyasha hai người có sao không nhưng hình ảnh trước mặt khiến cô không thể thốt lên bất cứ từ nào. Ánh mắt cô đầy nỗi buồn nhìn hai người dù nét mặt tỉnh bơ nhìn họ (Sakura phiên bản Kikyou )
Inuyasha và Kagome lại lần nữa giật mình tránh xa nhau ra. Kagome và Inuyasha định giải thích nhưng Kikyou quay lưng đi một cách lạnh lùng nói khiến tim Kagome thắt lại
-Ngồi đó làm gì chúng ta về thôi Kagome, muộn rồi.
Kikyou nhanh chóng bước ra khỏi nhà cô vẫn chào hỏi lễ phép với mọi người như bình thường nhưng Kagome có thể cảm nhận được Kikyou đang buồn và thất vọng vẻ cô Kagome đi theo nói
- Chị Kikyou nghe em giải thích đi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi mà.
- Không cần giải thích đâu Kagome, chị biết mà chính mắt chị thấy Inuyasha ôm em mà. Để an ủi thôi đúng chứ, vậy nên không sao đâu mà. Bây giờ thì về thôi tối rồi mẹ lo đó.
- Hiểu lầm con mẹn nó rồi má ơi ( Fan Kagome bình tĩnh đây không phải lời Kagome nghĩ thật đâu. Do t/g nói lại cho vui và mất dạy chút)
- Chị kikyou.
- Về nhanh đừng nói gì nữa nha Kagome. - Kikyou nở một nụ cười mỉm nhìn Kagome nhưng đằng sau nụ cười đó khiến Kagome buồn rầu Chị ấy buồn mình rồi
Hai người đi cùng nhau nhưng trái tim lại cách xa ngàn dặm. Bây giờ Kagome sợ lắm sợ trái tim và tâm hồn của Kikyou cách xa mình. Cảm giác này đau lắm, đau hơn cả địa ngục nữa. Điều Kagome sợ nhất sắp tới.
[...]
- Inuyasha con thích con bé Kagome hơn Kikyou à.
- Không có người con yêu là Kikyou.- Inuyasha đỏ mặt và bối rối nói
- Inuyasha mẹ nghĩ rằng con thích Kagome.
- Con nói con yêu Kikyou mà. Thế con mới là bạn trai cô ấy chứ. Con không phản bội cô ấy, không bao giờ.- Inuyasha lần đầu tiên đã phản bác lại mẹ mình. Sau khi bình tĩnh lại Inuyasha quay đi nói
- Con xin lỗi, chỉ vì con hơi kích động chút thôi. Nhưng mẹ à con yêu Kikyou đó hoàn toàn là sự thật. Con không có nghĩa là mình có thể phản bội cô ấy đâu. Không phải con không muốn mà còn chính xác hơn dù muốn con cũng chẳng thể làm được. Con không muốn đánh mất Kikyou, có thể là con còn trẻ tuổi chưa trưởng thành nhưng một điều con biết chắc chính là con yêu Kikyou.
- Mẹ nói con không yêu Kikyou à. Con có thể yêu Kikyou mẹ nghĩ vậy. Nhưng không có nghĩa là con không thích Kagome. Kagome thích con hay không thì mẹ không có biết nhưng Kikyou và Kagome là hai cô gái tốt. Nên con hãy xác nhận chính xác tình cảm của mình, nếu không Kikyou sẽ vì hiểu lầm mà đau đớn như thế Kagome cũng chẳng vui nổi đâu. Inuyasha cuộc sống của con do con quyết định mẹ chỉ đưa ra lời khuyên mà thôi.
- Mình thích Kagome ư, không bao giờ có chuyện đó. Không bao giờ mình chỉ yêu mình Kikyou thôi. Chắc chắn là như vậy .
( Vỡi Inuyasha nói mày thích Kagome mà tự dưng bay sang chỉ yêu mình Kikyou. Cái này mày phải biết chứ, thích Kagome liên quen đéo j việc chỉ yêu Kikyou hay không . Mà còn nói ngu nữa chỉ yêu mình Kikyou thế mẹ mày vứt à . )-( Hay gớm nhân vật mình viết nó vậy mà đi chửi nó)
[...]
- Chị Kikyou.
- Em định nói gì Kagome- Giọng nói lẫn thái độ của Kikyou đều lạnh lùng đến khó tả. Kagome buồn rầu nói
- Thực sự mọi chuyện chị thấy chỉ là hiểu lầm thôi. Em chẳng có gì với Inuyasha hết, cậu ta cũng chẳng thích em đâu. Thật đấy chị Kikyou.
Kikyou dừng chân lại quay lại nhìn Kagome nói
- Chị đã nói là em không cần giải thích mà. Chị hiểu mà, hai người chỉ an ủi nhau thôi đúng không? Em không thích Inuyasha và cậu ta cũng vậy đúng không. Dù chị tin tưởng và biết rằng chắc chắn hai người sẽ không làm chị tổn thương nhưng tại sao khi nhìn thấy Inuyasha ôm em chị lại có cảm giác khó chịu chứ. Chị đúng là con người ích kỷ và ngu ngốc đúng không, hai người chỉ mới an ủi nhau thôi mà chị lại cảm thấy khó chịu. Thậm chí là với em gái của chị nữa chứ. Chị thật là
Kagome lập tức ôm lấy Kikyou và nói
- Xin lỗi, xin lỗi chị Kikyou. Em đã làm một việc khiến chị hiểu lầm nhưng em xin thề là em chưa hề thích Inuyasha hay gì đâu. Em sẽ không bao giờ phản bội hay tổn thương chị đâu. Không bao giờ đâu, nên chị hãy tha thứ cho em lần này đi, chỉ tại vì em yếu đuối nên mọi chuyện mới xảy ra. Em sẽ không yếu đuối nữa đâu nên hãy tha thứ cho em lần này Kikyou. Vì em rất yêu chị, yêu rất nhiều nên em không chịu đựng nổi khi thấy chị buồn đâu.
- Em không có lỗi Kagome. Chỉ tại chị quá ích kỷ không tin tưởng vào hai người nên mới.
- Chị Kikyou à, cũng do lúc đó em yếu đuối nên Inuyasha mới an ủi em vì cậu ta là người tốt. Phần lớn lỗi là do em nên chị không sai Kikyou. Em không thấy chị có gì ích kỷ cả. Mà dù có như vậy thì cũng không sao cả, con người ai mà chẳng có lúc ích kỷ và đố kị. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì đối với em chị cũng rất là tuyệt vời. Chị là người chị tuyệt vời nhất trong thế giới của em, Kikyou à.
- Cảm ơn em Kagome, chùng về nhà thôi.
- Ừm.
Hạnh phúc đi về cùng nhau thì lúc rời khỏi nhà thì Kagome và Kikyo thấy một chiếc xe ôtô rất đẹp đi ngang qua bắt đầu từ nhà của họ. Kagome hơi thắc mắc nên nói Kikyo
- Nhà chúng ta có khác ư, tối như vậy nữa. Chuyện này lạ thật đó.
Nhưng Kikyo không trả lời đứng đơ nhìn chiếc xe chạy ở đằng xa, thấy càng lạ hơn Kagome hỏi
- Chị không sao chứ Kikyo?
- Người ngồi trong xe là cha của Inuyasha.
Kagome giật mình hỏi
- Tại sao ông ta lại từ nhà mình ra cơ chứ. Đi hỏi vào nhỏ hỏi rõ vẫn đề thôi, chuyện này lạ quá mức rồi đó.
Hai người chạy thật nhanh vào nhà thì thấy mọi chuyện vẫn bình thường chỉ là mẹ cô đang dọn đồ ăn trên bàn vì phải đãi khách mà thôi. Kikyo vội hỏi
- Người đàn ông mới tới nhà, rốt cuộc chuyện này là sao? Không phải mẹ biết chuyện hồi nhỏ của con rồi sao? Tại sao vẫn tiếp dãi ông ta như vậy chứ.
- Kikyou bình tĩnh đi con- Bà Higurashi vẫn vui vẻ mỉm cười nói trong sự lạnh lùng và đầy sự phẫn nộ của KIkyou cho dù ngoài mặt thì cô vẫn bình tĩnh như thường. Kagome thấy việc này quá là phực tạp nên cô không hề chen vào nói gì mà chỉ lắng nghe.
Bà Higurashi vẫn tiếp tục dọn bàn cho tới khi xong thì bà bắt đầu nói một cách nhẹ nhàng nhất. ( À lúc bà ấy dọn thì hai người đó đứng chờ nhá. Thuộc dạng nhẫn nại mà nên chỉ có 1p thì chẳng thành vấn đề với Kikyou và Kagome)
- Kagome, Kikyou hai con ngồi xuống để mẹ kể rõ ràng mọi việc cho nhá. Sự thật về việc Kikyou bị mất tích.
- Sự thật, con biết rõ nhất rồi mà đâu cần thiết phải kể lại đâu.
- Không những gì con biết chỉ là một phần của sự thật mà thôi. Sự thật còn đằng sau đó nữa kìa, con lúc đó vẫn còn nhỏ nên mẹ không kể rõ ràng ra thôi. Và sau này thấy con quên nó rồi nên chẳng thích gợi lại kí ức đau thương cho con. Nhưng hôm nay con đã hỏi thì mẹ cũng phải nói lại đâu ( Kikyo đâu có hỏi chuyện này đâu trời)
- Vậy thì mẹ thử kể đi xem. Con là người trải qua nó thì có gì mà con vẫn chưa biết chứ.( Trời đồng ý luôn kìa, công nhận mẹ con hiểu ý nhau thật. Như mình chắc nói rằng là con không hỏi quá)
- Inuyasha cậu vào nhà đi không cần đưa chúng tôi về đâu.
- Nhưng đường tối hai người lỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Kikyou vui vẻ đáp
- Chúng tôi đi hai người mà. Với lại tôi còn tránh được việc Naraku giết nữa mà nên cậu không cần lo cho tôi nữa đâu đúng không Kagome.
- Đúng rồi đó- Kagome mỉm cười đáp
- Thế càng nguy hiểm Kikyou lỡ như lúc về nhà
- Không sao đâu cậu lo nhiều quá đó.
- Không đâu bây giờ tôi quyết định sẽ đưa cô và Kagome về nhà.
Kikyou không chịu nổi cái tính cương quyết của Inuyasha nên cô bước đến bấm chuông của nhà của cậu ta. Bấm khoảng 1p thì cánh cửa mở ra, đứng bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài và người đó chính là Izayoi mẹ của Inuyasha. Nhìn thấy Kikyou bà mỉm cười hiền hậu
- Kikyou à lâu rồi không gặp cháu. Vào nhà đi.
- À không đâu ạ, cháu chỉ nói bác khuyên Inuyasha vào nhà chứ không cần tiễn cháu thôi ạ. Vì đã đến nhà cậu ta rồi nên nếu đi tiễn cháu đến tận nhà rồi quay lại thì có hơi.
- Không cháu vào nhà chơi chút cho vui đi mà.
- Dạ không đâu ạ.- Kikyou lễ phép đáp nhưng giọng nói khá là lạnh lùng
Kagome thấy vậy nhanh chân vào nói
- Người ta đã mời thì vào thôi chị Kikyo. Được người ta yêu quý vậy nên đừng làm họ thất vọng.
Nghe cả hai mời quá nhiều nên Kikyou đành chấp nhận vào nhà. Kagome rất là vui mừng vì cô thấy mẹ của Inuyasha đặc biệt thích Kikyou. Cô thấy vui dễ sợ luôn á. Còn Kikyou thì luôn quan sát để nếu thấy ba của Inuyasha cô sẽ chuồn liền luôn. Nhưng rồi một câu nói của Izayoi khiến lo lắng của cô biến mất
- Xin lỗi hai cháu nhé ba của Inuyasha không có nhà chở Sesshomaru và đám bạn nó về xong là đi liền cũng như lúc Kikyo mới tới ông ấy khá bận, nhất là vào buổi tối.
- Không sao đâu.- Kagome hiền từ đáp.
- Kagome cháu vào đây với cô còn Inuyasha lo cho Kikyou nhá.
Kikyou chưa kịp nói j thì hai người đó đã chuồn nhanh gọn lẹ để lại mình Kikyou và Inuyasha. Không khí im lặng quá mức Inuyasha liền nói
- Kikyou lần trước cô đến nhà mà chưa tham quan đúng không? Tôi sẽ chỉ đường cho cô.
- Cũng được thôi.
Hai người cùng nhau vào nhà bếp đầu tiên nhưng không thấy ai nên Kikyou hỏi
- Thấy hơi lạ nhà cậu ăn tối xong là bỏ đói cậu à.
- Lúc nào chẳng vậy, chỉ có mẹ là để dành bữa tối cho tôi thôi. Sesshomaru và mẹ anh ta chẳng quan tâm đâu.
Kikyou nhìn Inuyasha với đôi mắt thông cảm, thương hại rồi sau đó cô nói
- Nói mới nhớ Sesshomaru đâu?
- Chắc đi đến thăm Kagura, Rin và Jaken rồi đó mà.
Kikyou càng càng thắc mắc hơn nữa
- Họ gặp nhau cả ngày luôn rồi mà, ăn cơm xong lại đi thăm. Vợ chưa cưới hay người yêu, nhưng làm j đến nỗi vậy đâu chứ.
Inuyasha bắt đầu chuyển khuôn mặt sang hơi đểu chút ( lần đầu tiên Inuyasha có não)
- Chưa công khai, thậm chí nhìn qua chẳng có gì nhưng đáng nghi lắm luôn chứ không thường. Còn đến nhà thì chắc nhiều phần để thăm bé Rin và đệ Jaken. Ba người đó sống trong một nhà.
- Ra vậy như cậu nói thì chắc ngày nào anh ta cũng đến thăm họ. Thế nhà họ ở đâu?
- Tối nào cũng qua mà, cái nhà bên cạnh là họ ở.
- Gần đến vậy luôn, cậu nói kiểu đó khiến tôi tưởng khá xa chứ.
- Mà thôi đi tiếp thôi đừng nói về anh ta nhiều quá, chẳng có gì hay đâu.
Trong khi hai người nói chuyện với nhau thì Izayoi và Kagome nhìn lén từ phía xa
- Trời ơi Inuyasha/chị Kikyou sao mà nhạt nhẽo thế. Phải làm gì đó lãng mạn hơn đi chứ.
Thấy có người cùng quan điểm nên hai người nhìn nhau cười chút rồi Kagome nói
- Dù nhìn lén tình cảm của người khác là xấu nhưng bác à cháu nghĩ chúng ta phải giúp họ thôi. Ở riêng với nhau mà nhạt nhẽo quá lun à.
- Công nhận phải nghĩ cách mới được.
Suy nghĩ một hồi Izayoi đã nghĩ ra rồi nói thì thầm qua tai Kagome. Nghe xong họ quyết định làm vậy luôn. Chờ Kikyou và Inuyasha đến gần phòng của cậu ta thì hai người lập tức tắt hết điện sau đó Kagome mở cánh cửa ra và Izayoi đẩy hai người vào trong sau đó Izayoi khóa lại luôn. Sau đó họ vẫn không bật đèn lên mà để Inuyasha và Kikyou ở cùng nhau trong căn phòng đó.
Nhưng mà đó chỉ là những gì Izayoi nghĩ mà thôi.
Trong lúc đó Inuyasha khá là ngạc nhiên khi có cảm giác bị ai đẩy đó,cậu không biết là mình đang ở trong một căn phòng cho đến khi ánh sáng của mặt trăng chiếu vào. Khi đó cậu đỏ mặt và nhận ra Kagome đang ngồi rất là sát mình. Nhưng một điều nữa là cơ thể Kagome khá là run rẩy. Mặt cô tái xanh đi đến rõ rệt Inuyasha lo lắng hỏi
- Kagome cô sao vậy, vì sao cô lại ở đây cơ chứ.
Cơ thể hơi run nhưng Kagome lại cố gắng tỏ vẻ bình thường nói
- Tôi không sao đâu mà cậu đừng lo lắng.
- Kagome không lẽ cô đang sợ.
Hơi bị kích động nhưng Kagome nhanh chóng phản kháng
- Làm gì có việc đó chứ sao mà tôi sợ được.
- Nhìn qua cũng biết là cô đang sợ mà. Nói tôi nghe đi.
Kagome bắt đầu nói với giọng buồn
- Tôi không sợ , tôi chỉ ghét nó mà thôi
- Ghét bóng tối. Mới nãy đi ngoài đường thấy cô bình thường mà.
- Tôi chưa có nói xong. Chỉ cần có chị Kikyou bên cạnh là tôi không còn ghét bóng tối nữa bởi lí do tôi ghét bóng tối là vì tôi sợ mất chị Kikyou một lần nữa thôi. Có thể tôi nói câu này cậu sẽ nghĩ rằng tôi giả tạo, tỏ vẻ thanh cao nhưng thực sự tôi yêu quý chị Kikyou hơn cả bản thân mình. Nếu mà có lúc tôi phải hi sinh bản thân mình để cho chị ấy hạnh phúc thì tôi vẫn sẽ mỉm cười chấp nhận. Vì tôi yêu chị ấy hơn bất cứ ai trên đời này.
- Kagome cô tốt thật đó.
- Không phải đâu là vì chính tôi là lí do chính khiến chị Kikyou lạc mất gia đình nên chị ấy quan trọng với tôi.
- Không phải Kikyou nói là do cha tôi làm sao?
- Tôi là gián tiếp còn cha cậu chắc là trực tiếp.
- Cô đừng buồn vậy nữa, Kikyou không giận hay ghét bỏ cô thì tôi chắc chắn cô không phải người làm cô ấy đau khổ. Vậy nên đừng tự trách mình nữa.
Inuyasha nắm lấy tay Kagome với suy nghĩ là an ủi nhưng thế còn khiến Kagome đỏ mặt hơn là bình tĩnh lại,lập tức Kagome tặng cho Inuyasha một cái tát thật mạnh khiến cậu vang ra. Có ý tốt mà bị thế khiến cậu nổi tính trẻ con lên
- cô làm cái quái gì vậy Kagome.
- Do cậu...- Kagome ấp úng đỏ mặt xoay người đi và nói
- Tôi đã làm gì nào.
Kagome biết mình sai nên chỉ im lặng không nói gì, thế là Inuyasha bắt đầu nói để trêu chọc Kagome
- Hừ lần gặp đầu tiên cứ tưởng cô dịu hiền như Kikyou chứ ai ngờ lại khác Kikyou một trời một vực. Đúng là Kikyou tuyệt vời hơn cô nhiều mà.
- Cậu nói vậy là ý gì hả, ừ đúng là chị Kikyou rất hiền dịu và tuyệt vời tôi đồng ý. Nhưng cậu nói mới gặp tưởng tôi giống Kikyou tôi không chấp nhận, tôi không giống chị ấy. Tôi là tôi, là Kagome chứ không phải là bản sao của Kikyou đâu mà cậu nói vậy. Sinh đôi chứ không phải là bản sao của chị ấy nghe chưa.
- Bạo lực quá đi, con gái gì mà lại như cô chứ.
- Cậu nói cái gì hở.Lúc đầu gặp cứ tưởng cậu đàng hoàng chứ ai ngờ lại.- Kagome không còn run nữa mà nổi tính trẻ con lên. Bây giờ cô như muốn có gì đó làm cho Inuyasha đau đớn ( vòng kim cô của Inuyasha chứ còn gì nữa)
- Sao cô phản ứng dữ dội vậy.Tôi chỉ nói đùa thôi mà.
- Kiểu nói đùa gì tôi cũng tha được trừ cái là bản sao của chị Kikyou. Tôi không muốn như vậy, tôi không muốn bị xem là bản sao của người khác.
Kagome buồn rầu quỳ xuống, tha lõng người ra nhìn như quá tuyệt vọng.
Inuyasha thấy cũng hơi có lỗi, nhìn Kagome buồn tim cậu bõng nhiên cảm thấy nhói đau. Cậu không hiểu tại sao cảm xúc của mình lại như vậy. Nhưng sau đó cậu lập tức ôm Kagome vào lòng nói
- Đừng buồn nữa, tôi không biết phải làm gì khi nhìn cô khóc đâu.
- Inuyasha.Tôi đâu có khóc.
Bỗng dưng nước mắt Kagome rơi thành một hàng cô cũng không hiểu tại sao cô lại khóc nữa. Inuyasha ôm chặt cô hơn, cô cảm thấy thật ấm áp và dễ chịu. Lần đầu tiên trong đời cô để cho một đứa con trai thấy mình khóc. Lúc nào cô cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước đám con trai. Mà chắc là do tối chính là lúc cô trở nên yếu ớt và không thể làm gì được cả nhưng nếu thiếu Kikyou nhưng đó chỉ là những gì cô nghĩ không thể chắc chắn là thật hay giả( lần này t/g cũng chịu nhá độc giả tự đi mà lí giải ) Nhưng lần này cô không hề muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa, cô muốn được thử yếu đuối một lần.
Một khoảng khắc lãng mạn nhanh chóng bị phá vỡ nhưng không chỉ vậy nỗi đau lại chòng chất lên nhau. Đau đớn sẽ phủ xuống ba người.
Ngay lập tức Kikyou mở cửa ra bật điện lên và cô nhìn thấy Inuyasha đang ôm Kagome rất chặt cô tính nói Kagome, Inuyasha hai người có sao không nhưng hình ảnh trước mặt khiến cô không thể thốt lên bất cứ từ nào. Ánh mắt cô đầy nỗi buồn nhìn hai người dù nét mặt tỉnh bơ nhìn họ (Sakura phiên bản Kikyou )
Inuyasha và Kagome lại lần nữa giật mình tránh xa nhau ra. Kagome và Inuyasha định giải thích nhưng Kikyou quay lưng đi một cách lạnh lùng nói khiến tim Kagome thắt lại
-Ngồi đó làm gì chúng ta về thôi Kagome, muộn rồi.
Kikyou nhanh chóng bước ra khỏi nhà cô vẫn chào hỏi lễ phép với mọi người như bình thường nhưng Kagome có thể cảm nhận được Kikyou đang buồn và thất vọng vẻ cô Kagome đi theo nói
- Chị Kikyou nghe em giải thích đi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi mà.
- Không cần giải thích đâu Kagome, chị biết mà chính mắt chị thấy Inuyasha ôm em mà. Để an ủi thôi đúng chứ, vậy nên không sao đâu mà. Bây giờ thì về thôi tối rồi mẹ lo đó.
- Hiểu lầm con mẹn nó rồi má ơi ( Fan Kagome bình tĩnh đây không phải lời Kagome nghĩ thật đâu. Do t/g nói lại cho vui và mất dạy chút)
- Chị kikyou.
- Về nhanh đừng nói gì nữa nha Kagome. - Kikyou nở một nụ cười mỉm nhìn Kagome nhưng đằng sau nụ cười đó khiến Kagome buồn rầu Chị ấy buồn mình rồi
Hai người đi cùng nhau nhưng trái tim lại cách xa ngàn dặm. Bây giờ Kagome sợ lắm sợ trái tim và tâm hồn của Kikyou cách xa mình. Cảm giác này đau lắm, đau hơn cả địa ngục nữa. Điều Kagome sợ nhất sắp tới.
[...]
- Inuyasha con thích con bé Kagome hơn Kikyou à.
- Không có người con yêu là Kikyou.- Inuyasha đỏ mặt và bối rối nói
- Inuyasha mẹ nghĩ rằng con thích Kagome.
- Con nói con yêu Kikyou mà. Thế con mới là bạn trai cô ấy chứ. Con không phản bội cô ấy, không bao giờ.- Inuyasha lần đầu tiên đã phản bác lại mẹ mình. Sau khi bình tĩnh lại Inuyasha quay đi nói
- Con xin lỗi, chỉ vì con hơi kích động chút thôi. Nhưng mẹ à con yêu Kikyou đó hoàn toàn là sự thật. Con không có nghĩa là mình có thể phản bội cô ấy đâu. Không phải con không muốn mà còn chính xác hơn dù muốn con cũng chẳng thể làm được. Con không muốn đánh mất Kikyou, có thể là con còn trẻ tuổi chưa trưởng thành nhưng một điều con biết chắc chính là con yêu Kikyou.
- Mẹ nói con không yêu Kikyou à. Con có thể yêu Kikyou mẹ nghĩ vậy. Nhưng không có nghĩa là con không thích Kagome. Kagome thích con hay không thì mẹ không có biết nhưng Kikyou và Kagome là hai cô gái tốt. Nên con hãy xác nhận chính xác tình cảm của mình, nếu không Kikyou sẽ vì hiểu lầm mà đau đớn như thế Kagome cũng chẳng vui nổi đâu. Inuyasha cuộc sống của con do con quyết định mẹ chỉ đưa ra lời khuyên mà thôi.
- Mình thích Kagome ư, không bao giờ có chuyện đó. Không bao giờ mình chỉ yêu mình Kikyou thôi. Chắc chắn là như vậy .
( Vỡi Inuyasha nói mày thích Kagome mà tự dưng bay sang chỉ yêu mình Kikyou. Cái này mày phải biết chứ, thích Kagome liên quen đéo j việc chỉ yêu Kikyou hay không . Mà còn nói ngu nữa chỉ yêu mình Kikyou thế mẹ mày vứt à . )-( Hay gớm nhân vật mình viết nó vậy mà đi chửi nó)
[...]
- Chị Kikyou.
- Em định nói gì Kagome- Giọng nói lẫn thái độ của Kikyou đều lạnh lùng đến khó tả. Kagome buồn rầu nói
- Thực sự mọi chuyện chị thấy chỉ là hiểu lầm thôi. Em chẳng có gì với Inuyasha hết, cậu ta cũng chẳng thích em đâu. Thật đấy chị Kikyou.
Kikyou dừng chân lại quay lại nhìn Kagome nói
- Chị đã nói là em không cần giải thích mà. Chị hiểu mà, hai người chỉ an ủi nhau thôi đúng không? Em không thích Inuyasha và cậu ta cũng vậy đúng không. Dù chị tin tưởng và biết rằng chắc chắn hai người sẽ không làm chị tổn thương nhưng tại sao khi nhìn thấy Inuyasha ôm em chị lại có cảm giác khó chịu chứ. Chị đúng là con người ích kỷ và ngu ngốc đúng không, hai người chỉ mới an ủi nhau thôi mà chị lại cảm thấy khó chịu. Thậm chí là với em gái của chị nữa chứ. Chị thật là
Kagome lập tức ôm lấy Kikyou và nói
- Xin lỗi, xin lỗi chị Kikyou. Em đã làm một việc khiến chị hiểu lầm nhưng em xin thề là em chưa hề thích Inuyasha hay gì đâu. Em sẽ không bao giờ phản bội hay tổn thương chị đâu. Không bao giờ đâu, nên chị hãy tha thứ cho em lần này đi, chỉ tại vì em yếu đuối nên mọi chuyện mới xảy ra. Em sẽ không yếu đuối nữa đâu nên hãy tha thứ cho em lần này Kikyou. Vì em rất yêu chị, yêu rất nhiều nên em không chịu đựng nổi khi thấy chị buồn đâu.
- Em không có lỗi Kagome. Chỉ tại chị quá ích kỷ không tin tưởng vào hai người nên mới.
- Chị Kikyou à, cũng do lúc đó em yếu đuối nên Inuyasha mới an ủi em vì cậu ta là người tốt. Phần lớn lỗi là do em nên chị không sai Kikyou. Em không thấy chị có gì ích kỷ cả. Mà dù có như vậy thì cũng không sao cả, con người ai mà chẳng có lúc ích kỷ và đố kị. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì đối với em chị cũng rất là tuyệt vời. Chị là người chị tuyệt vời nhất trong thế giới của em, Kikyou à.
- Cảm ơn em Kagome, chùng về nhà thôi.
- Ừm.
Hạnh phúc đi về cùng nhau thì lúc rời khỏi nhà thì Kagome và Kikyo thấy một chiếc xe ôtô rất đẹp đi ngang qua bắt đầu từ nhà của họ. Kagome hơi thắc mắc nên nói Kikyo
- Nhà chúng ta có khác ư, tối như vậy nữa. Chuyện này lạ thật đó.
Nhưng Kikyo không trả lời đứng đơ nhìn chiếc xe chạy ở đằng xa, thấy càng lạ hơn Kagome hỏi
- Chị không sao chứ Kikyo?
- Người ngồi trong xe là cha của Inuyasha.
Kagome giật mình hỏi
- Tại sao ông ta lại từ nhà mình ra cơ chứ. Đi hỏi vào nhỏ hỏi rõ vẫn đề thôi, chuyện này lạ quá mức rồi đó.
Hai người chạy thật nhanh vào nhà thì thấy mọi chuyện vẫn bình thường chỉ là mẹ cô đang dọn đồ ăn trên bàn vì phải đãi khách mà thôi. Kikyo vội hỏi
- Người đàn ông mới tới nhà, rốt cuộc chuyện này là sao? Không phải mẹ biết chuyện hồi nhỏ của con rồi sao? Tại sao vẫn tiếp dãi ông ta như vậy chứ.
- Kikyou bình tĩnh đi con- Bà Higurashi vẫn vui vẻ mỉm cười nói trong sự lạnh lùng và đầy sự phẫn nộ của KIkyou cho dù ngoài mặt thì cô vẫn bình tĩnh như thường. Kagome thấy việc này quá là phực tạp nên cô không hề chen vào nói gì mà chỉ lắng nghe.
Bà Higurashi vẫn tiếp tục dọn bàn cho tới khi xong thì bà bắt đầu nói một cách nhẹ nhàng nhất. ( À lúc bà ấy dọn thì hai người đó đứng chờ nhá. Thuộc dạng nhẫn nại mà nên chỉ có 1p thì chẳng thành vấn đề với Kikyou và Kagome)
- Kagome, Kikyou hai con ngồi xuống để mẹ kể rõ ràng mọi việc cho nhá. Sự thật về việc Kikyou bị mất tích.
- Sự thật, con biết rõ nhất rồi mà đâu cần thiết phải kể lại đâu.
- Không những gì con biết chỉ là một phần của sự thật mà thôi. Sự thật còn đằng sau đó nữa kìa, con lúc đó vẫn còn nhỏ nên mẹ không kể rõ ràng ra thôi. Và sau này thấy con quên nó rồi nên chẳng thích gợi lại kí ức đau thương cho con. Nhưng hôm nay con đã hỏi thì mẹ cũng phải nói lại đâu ( Kikyo đâu có hỏi chuyện này đâu trời)
- Vậy thì mẹ thử kể đi xem. Con là người trải qua nó thì có gì mà con vẫn chưa biết chứ.( Trời đồng ý luôn kìa, công nhận mẹ con hiểu ý nhau thật. Như mình chắc nói rằng là con không hỏi quá)
/36
|