*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi khai máy, Weibo chính thức của đoàn phim nhiệt tình quảng bá, cách một ngày lại tải lên chín tấm ảnh chụp diễn của diễn viên trong đoàn để duy trì nhiệt độ.
Theo thứ tự là ba nam diễn viên, rồi đến nữ chính và nữ phụ.
Lạc Đường còn quên cả cái này, Trình Tranh lại phải chạy tới cho cô xem Weibo tag tên cô.
【《Ngự kiếm hành》Official Weibo: Nhất tiếu khuynh thành, chính là công chúa nhỏ Cầm Lạc của nhà ta chứ ai~ @ Lạc Tiểu Đường tang】
Ở dưới là chín bức ảnh đơn.
Phần trang điểm của Lạc Đường là phức tạp nhất cả đoàn, nhưng cũng là tạo hình đẹp nhất. Chín ảnh có ba tạo hình khác nhau, một cái là cô vô ý mỉm cười trong đoàn, vài cái là cười trong lúc quay phim, cũng có cái là phát hiện mình bị chụp trộm rồi cười rạng rỡ với máy ảnh.
Weibo còn cực kỳ có tâm mà cho cô một cái hashtag “Cười”.
“Bình luận tăng nhanh lắm, kém mỗi Tô Diên. Tất nhiên, mình sao so được với Tô thần, thế là giỏi lắm rồi, bài này mà hot thêm tí nữa là lên hot search luôn ấy.” Trình Tranh lại nhìn ảnh chụp, thật tâm khen: “Công chúa điện hạ, nhan sắc của người thật sự khuynh thành nha. Mày xem, tao nhìn khuôn mặt này bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa chán.”
Xinh đẹp như thiên thần thì thôi đi, lại còn là thiên thần thích cười! Người lại vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, đúng là bảo vật quốc gia!
Nghe vậy, Lạc Đường bôm bốp vỗ tay: “Uầy, hoan nghênh Tiểu Tranh dẫn đầu marketing account cho tao!”
Trình Tranh xua tay: “Thôi thôi, mấy marketing account hôm nay không phải là tao đâu. Mày xem bình luận đê, có bất ngờ đấy.”
Hử?
Bất ngờ?
Mắt Lạc Đường sáng lên, vội xem bình luận.
Top comment 1:【À húuu! Cuối cùng cũng đến con gái tui rùi! Huhu Đường Bảo nhà tui xinh quá đi, cười tan chảy cả tim tui】
Top comment 2:【A a a a a a a mama không biết nói gì ngoài a a a a a a】 — Lạc Đường đếm thử, sau câu này còn có ít nhất một trăm chữ “a” nữa, đen kịt cả một khoảng.
Top comment 3:【Tạo hình công chúa xinh vãiii nhái, mị xỉu một trăm linh tám tư thế luôn ấy. Về sau chỗ nào có vai công chúa thì cứ mời ẻm đóng được không??? /cry】
Top comment 4:【Một đứa con gái như tui còn thấy mê mẩn sắc đẹp này… /cry】
Top comment 5:【Má nó chứ, một người mù như tôi còn thấy mê mẩn sắc đẹp này 】
“Khụ…”
Lạc Đường nhìn đến cái này thì không nhịn nổi nữa.
Trình Tranh ra vẻ: “Thấy top comment thứ năm chưa, tao còn chưa đủ tư cách làm marketing account cho mày đâu.”
Nếu có kì thi nịnh hót, bình luận này chắc chắn sẽ giật được giải thưởng cao nhất!
Bình luận này vừa mới tải lên nên không chiếm ưu thế về thời gian nhưng nội dung lại quá ư xuất sắc nên có xu hướng leo lên cao hơn.
Phần reply của bình luận này cũng vô cùng đặc sắc.
【Ghê chưa ghê chưa ghê chưa】
【Chịu đấy =)))))】
【Phòng tuyển sinh Đại học Bắc Kinh đâu rồi, định bỏ qua thiên tài khen ngợi, bà chúa nịnh hót này hả!】
【Đại học Thanh Hoa, ở đây có nhân tài, ra chiêu sinh ngay còn kịp!】
Giang cư mận đúng thật là nhân tài, Lạc Đường lướt Weibo mà cười ngây ngô.
Sau đợt dùng ảnh chụp để tuyên truyền này, Lạc Đường cứ tưởng Weibo hết tư liệu sống để đăng rồi, chắc phải đợi phim quay xong mới tuyên truyền tiếp được.
Không ngờ hai ngày sau, ăn trưa xong, giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi của cô lại bị Văn Việt Sơn chiếm dụng, đã thế lại còn mang đến cho cô một quả bom to đùng.
Lạc Đường còn tưởng chú Văn rảnh rỗi đến tìm cô tám chuyện, bày ra tư thế sẵn sàng hầu chuyện, ai ngờ Văn Việt Sơn lại nói chuyện công việc: “Hôm qua chú đi ăn cơm với đạo diễn Trần Lệ, ông ấy nói lúc hai cô cậu quay《Our Youth》, ổng phát hiện vlog hàng tuần rất tạo độ hot.”
Lạc Đường bất ngờ, nhanh chóng tiêu hóa mấy lời đạo diễn vừa nói rồi gật gật: “Vâng, rất dễ hot, dù sao độ đề tài cũng cao mà ạ.”
Rất nhiều người thích xem vlog hàng tuần, mấu chốt còn là luôn có độ đề tài, nhìn vlog hàng tuần trước đây của《Our Youth》cứ động cái lại lên hot search là biết. Một tháng trước, cứ như là toàn dân đều đu cái phim thanh xuân vườn trường trẻ trung, thoát tục này.
“Đúng, độ đề tài rất cao.” Văn Việt Sơn chuyển chủ đề, “Nhưng phim của mình cháu cũng thấy đấy, bối cảnh tình tiết vừa phức tạp vừa hỗn độn, quay phim nhiều thứ bị gián đoạn lại phải dựa vào hậu kỳ cắt nối biên tập các kiểu, nên không thể quay vlog hàng tuần được.”
Lạc Đường cũng biết: “Chú nói cũng phải ạ, tuần này chúng ta cũng không quay vlog được.”
“Phim truyền hình bây giờ ấy à, muốn nổi tiếng được thì trừ chất lượng quay chụp ra còn phải có chiêu trò nữa.” Văn Việt Sơn lại nói: “Cho nên Trần Lệ gợi ý cho chú ngoài quảng bá, tuyên truyền bình thường ra, còn có thể nhờ cháu lúc rảnh rỗi mở live stream kiếm tí fame.”
Lạc Đường: “???”
Đạo diễn Trần, sao tự dưng chú lại đẩy lên đầu cháu?
Lạc Đường cảm thấy chắc chắn đã hiểu lầm: “Chú! Cháu không có rảnh rỗi đâu nhé! Chú xem, cháu quay phim chăm chỉ nỗ lực như thế, sao lại coi cháu là người rảnh rỗi???”
“Phim mình thuê trang phục rồi chuyên viên trang điểm các thứ toàn là hàng xịn, tốn không biết bao nhiêu tiền, chú nhìn quá trình trang điểm của cháu cũng đẹp, cháu lại không sợ lộ mặt mộc, quay được.” Dừng một chút, ông thêm vào, “Với cả, ngày nào cũng mất hai tiếng đồng hồ trang điểm, không phải cháu thì ai?”
Lạc Đường: “…” Đúng thế thật.
Văn Việt Sơn nói tiếp: “Cả ngày chỉ có đi quay phim, chẳng thấy lịch trình gì khác, ì ra đây xem Tô Diên quay phim, không phải cháu thì ai?”
Lạc Đường: “…” Đấy là bởi vì cháu không có lịch trình mà!
Hơn nữa! Xem Tô Diên quay chụp là hạnh phúc, không phải rảnh rỗi!
Văn Việt Sơn nhìn dáng vẻ không thể phản bác được gì của cô, cười cười: “Tề Nam cũng không có việc gì ngoài quay phim, việc này giao cho hai cô cậu nhớ. Bên app live stream sẽ có người liên hệ, đến lúc ấy cái gì nên cho lên sóng cái gì không nói sau.”
Live stream đúng là một hoạt động rất hút fans.
Đoàn phim có mỗi mấy người, nam ba Doãn Túc xem như đã thành danh, một nam phụ khác cũng trụ ở showbiz nhiều năm, hai người không thể cả ngày ngâm mình ở đoàn phim được. Tính đi tính lại, chỉ còn sót ba người mới là Tề Nam, Lạc Tiểu Đường và Du Tinh Nhan.
Không phải là Văn Việt Sơn thấy Du Tinh Nhan có chỗ nào không tốt, mà là quá quy củ, chẳng phải tật xấu nhưng lại không đặc sắc.
Khác với tân binh kia, ông cảm thấy tính cách kì lạ nhố nhăng, giỏi tám chuyện của Lạc Đường rõ ràng là thích hợp hơn. Ông thích thì cư dân mạng chắc chắn cũng sẽ thích.
Còn cái cậu Tề Nam kia…
Nghe nói bây giờ mấy người ba láp ba xàm đang lên ngôi, nên chọn cậu ta chắc chắn là không sai rồi.
Nhắc đến cái tên làm người ta đau đầu kia, mặt Văn Việt Sơn xụ xuống: “… Chuyện này tự cháu bàn bạc với Tề Nam đi, chú sợ thấy chú nó lại xổ ra một đống tiếng người ngoài hành tinh. Chú bây giờ ấy à, nghe thấy tiếng nó thôi đã thấy quạo rồi.”
“…” Lạc Đường cũng ít nhiều hiểu được dụng ý của Văn Việt Sơn, nghe được câu nói cuối cùng của ông, nhịn cười gật đầu: “Ok chú.”
_
Weibo đăng hết ảnh chụp của diễn viên thì đoàn phim cũng đã khai máy được nửa tháng.
Lạc Đường bây giờ cũng đã khá quen thuộc với bảy diễn viên được đăng ảnh lên Weibo. Cô là em út trong đoàn, vừa xinh đẹp vừa dẻo miệng nên được cả đoàn yêu quý.
Lạc Đường như cá gặp nước mà suôn sẻ quay phim. Nguyên nhân chính cũng không phải do cô thích hợp quay phim, mà thật ra, tính cách nhân vật Cầm Lạc rất giống tính cách của cô.
Chẳng hạn như mấy cảnh công chúa nhỏ Cầm Lạc bày trò làm nũng với phụ hoàng không khác gì lúc bình thường cô làm nũng với ba Lạc. Chỉ cần đối phương không mắc lỗi là cô có thể hoàn thành xong ngay lần đầu.
Diễn với Tô Diên số lần NG cũng rất ít, nếu có thì đa số là bởi vì yêu cầu hà khắc của đạo diễn Văn.
Bọn họ hầu như là một lần qua, thỉnh thoảng có sai sót cũng không quá hai lần nên tiến độ quay phim rất nhanh, mất ít thời gian hơn các đoàn khác. Cả đoàn ai cũng hài lòng, vui vẻ làm việc.
Lạc Đường ban đầu xấu hổ buồn bực vì bị Văn Việt Sơn răn dạy nhưng được vài ngày sau thì cô cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả.
Dù sao thì chuyện cô là fan Tô Diên cũng leo lên tận hot search rồi, trong đoàn ai mà không biết cô mê muội Tô Diên, bị mọi người chê cười một tí thì cũng có mất miếng thịt nào đâu?
Đã thế, đối diện với khuôn mặt và diễn xuất của Tô Diên, cộng thêm động tác và lời thoại của Tống Cảnh Chi, Lạc Đường nghĩ, phấn khích cũng không phải là lỗi của cô! Cho người khác diễn thử xem, đố kiềm chế được như cô luôn.
Hơn nữa —
Quan sát nhiều ngày, Lạc Đường đã phát hiện ra một chuyện cực kỳ ghê gớm!
Tô Diên, người dựa vào kĩ thuật diễn xuất mà nổi tiếng – Tô thần, thỉnh thoảng trong lúc diễn chung với một mình cô lại…
Thêm một ít động tác nhỏ không có trong kịch bản.
Ví như lần trước — hai người nắm tay, lúc sắp buông tay ra, anh lại dùng ngòn tay cào một cái vào lòng bàn tay cô.
Rất nhẹ nhưng Lạc Đường vẫn không kiềm chế được mà run lên.
Vì thế, lại NG, lại bị mắng.
Lại ví như lần trước — Tô Diên diễn cảnh lấy chiếc lá đạo cụ từ trên đầu cô xuống, ngón tay thon dài của anh đụng vào tóc cô rồi dừng lại hơn một giây mới lấy lá xuống.
Trong hơn một giây ngắn ngủi ấy, ngón tay anh động đậy hai lần, như là đang xoa đầu cô rất nhanh khiến Lạc Đường chợt giật mình.
Vì thế, lại NG, lại bị mắng.
Động tác nhỏ này cũng không đến nơi đến chốn nên chẳng gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, cùng lắm là NG một lần.
Nhưng lại khiến cô mặt đỏ tim đập.
Gần nhất là cảnh đang quay ngay lúc này, vừa mới NG một lần.
Đạo diễn Văn cảm thấy nguyên nhân lần này chẳng khác gì những lần trước, do Lạc Đường làm ra một cử chỉ và biểu cảm nhỏ, vô tình thêm diễn cho công chúa Cầm Lạc.
Nhưng chỉ có đương sự là cô mới biết được nguyên nhân thực sự.
Lạc Đường còn chưa kịp phản ứng đã bị đạo diễn mắng xong, cô còn mơ màng mở to mắt nhìn Tô Diên.
Tống Cảnh Chi tuy là trêu gái đến trình độ thượng thừa nhưng quần áo lại hết sức đơn điệu, không là trắng đen thì xanh lam nhạt. Thế nhưng được Tô Diên mặc lên người, mỗi màu lại có một vẻ đẹp riêng.
Hôm nay là màu trắng, cũng không có trang sức hay hoa văn gì đặc biệt, nhưng khoác lên người anh lại toát ra khí chất thần tiên.
Cảnh này, đơn giản chỉ là kề tai nói nhỏ.
Vừa rồi, Lạc Đường cùng vị công tử tiên khí đầy mình này diễn một cảnh kề vai thì thầm. Cô dựa lưng vào tường trong một con ngõ nhỏ trên đường phố Trường An, Tô Diên vừa chống một tay lên vách tường, vừa thầm thì bên tai cô.
Cầm Lạc không có lời kịch, Lạc Đường thật ra cũng không cần biểu hiện phản ửng gì. Hơn nữa, lúc ấy lại bị Tô Diên vây lấy, mùi hương mát lạnh của anh quanh quẩn chóp mũi, bên tai còn vấn vương giọng nói thu hút của anh, cả người cô cứng đờ.
Cô cứ cứng đờ như thế thì cảnh này cũng qua rồi.
Ai ngờ —
Vốn chỉ là kề tai nói nhỏ, thiếu nam thiếu nữ thầm thì với nhau.
Nhưng Tô Diên dùng giọng nói đầy từ tính trời sinh nói lời thoại của Tống Cảnh Chi xong, lại ở góc quay camera không bắt đến được, dán cánh môi mềm mại của mình lên vành tai cô.
Tuy là động tác của Tô Diên rất nhẹ, cũng rất nhanh, nhưng cảm xúc ướt át quen thuộc ấy chắc chắn là thật.
!!!
Vành tai bên kia của Lạc Đường như bị giật điện, một đợt tê dại hướng thẳng lên đỉnh đầu, cả người theo phản xạ mà run lên.
Mà bởi vì cô run lên nên cảnh này không đạt.
Đạo diễn mắng xong, Lạc Đường ngước lên, Tô Diên vẫn giữ nguyên vẻ mặt như vừa nãy.
Một tay chống lên tường sau lưng cô, con ngươi anh dưới ánh mặt trời phản chiếu lại hình ảnh thu nhỏ của cô. Ý cười trên môi anh còn chưa tan, đuôi lông mày khẽ nhếch, vừa cười vừa nhìn cô.
Đầu sỏ gây tội còn không biết xấu hổ hỏi cô —
“Sao thế em?”
Sau khi khai máy, Weibo chính thức của đoàn phim nhiệt tình quảng bá, cách một ngày lại tải lên chín tấm ảnh chụp diễn của diễn viên trong đoàn để duy trì nhiệt độ.
Theo thứ tự là ba nam diễn viên, rồi đến nữ chính và nữ phụ.
Lạc Đường còn quên cả cái này, Trình Tranh lại phải chạy tới cho cô xem Weibo tag tên cô.
【《Ngự kiếm hành》Official Weibo: Nhất tiếu khuynh thành, chính là công chúa nhỏ Cầm Lạc của nhà ta chứ ai~ @ Lạc Tiểu Đường tang】
Ở dưới là chín bức ảnh đơn.
Phần trang điểm của Lạc Đường là phức tạp nhất cả đoàn, nhưng cũng là tạo hình đẹp nhất. Chín ảnh có ba tạo hình khác nhau, một cái là cô vô ý mỉm cười trong đoàn, vài cái là cười trong lúc quay phim, cũng có cái là phát hiện mình bị chụp trộm rồi cười rạng rỡ với máy ảnh.
Weibo còn cực kỳ có tâm mà cho cô một cái hashtag “Cười”.
“Bình luận tăng nhanh lắm, kém mỗi Tô Diên. Tất nhiên, mình sao so được với Tô thần, thế là giỏi lắm rồi, bài này mà hot thêm tí nữa là lên hot search luôn ấy.” Trình Tranh lại nhìn ảnh chụp, thật tâm khen: “Công chúa điện hạ, nhan sắc của người thật sự khuynh thành nha. Mày xem, tao nhìn khuôn mặt này bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa chán.”
Xinh đẹp như thiên thần thì thôi đi, lại còn là thiên thần thích cười! Người lại vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, đúng là bảo vật quốc gia!
Nghe vậy, Lạc Đường bôm bốp vỗ tay: “Uầy, hoan nghênh Tiểu Tranh dẫn đầu marketing account cho tao!”
Trình Tranh xua tay: “Thôi thôi, mấy marketing account hôm nay không phải là tao đâu. Mày xem bình luận đê, có bất ngờ đấy.”
Hử?
Bất ngờ?
Mắt Lạc Đường sáng lên, vội xem bình luận.
Top comment 1:【À húuu! Cuối cùng cũng đến con gái tui rùi! Huhu Đường Bảo nhà tui xinh quá đi, cười tan chảy cả tim tui】
Top comment 2:【A a a a a a a mama không biết nói gì ngoài a a a a a a】 — Lạc Đường đếm thử, sau câu này còn có ít nhất một trăm chữ “a” nữa, đen kịt cả một khoảng.
Top comment 3:【Tạo hình công chúa xinh vãiii nhái, mị xỉu một trăm linh tám tư thế luôn ấy. Về sau chỗ nào có vai công chúa thì cứ mời ẻm đóng được không??? /cry】
Top comment 4:【Một đứa con gái như tui còn thấy mê mẩn sắc đẹp này… /cry】
Top comment 5:【Má nó chứ, một người mù như tôi còn thấy mê mẩn sắc đẹp này 】
“Khụ…”
Lạc Đường nhìn đến cái này thì không nhịn nổi nữa.
Trình Tranh ra vẻ: “Thấy top comment thứ năm chưa, tao còn chưa đủ tư cách làm marketing account cho mày đâu.”
Nếu có kì thi nịnh hót, bình luận này chắc chắn sẽ giật được giải thưởng cao nhất!
Bình luận này vừa mới tải lên nên không chiếm ưu thế về thời gian nhưng nội dung lại quá ư xuất sắc nên có xu hướng leo lên cao hơn.
Phần reply của bình luận này cũng vô cùng đặc sắc.
【Ghê chưa ghê chưa ghê chưa】
【Chịu đấy =)))))】
【Phòng tuyển sinh Đại học Bắc Kinh đâu rồi, định bỏ qua thiên tài khen ngợi, bà chúa nịnh hót này hả!】
【Đại học Thanh Hoa, ở đây có nhân tài, ra chiêu sinh ngay còn kịp!】
Giang cư mận đúng thật là nhân tài, Lạc Đường lướt Weibo mà cười ngây ngô.
Sau đợt dùng ảnh chụp để tuyên truyền này, Lạc Đường cứ tưởng Weibo hết tư liệu sống để đăng rồi, chắc phải đợi phim quay xong mới tuyên truyền tiếp được.
Không ngờ hai ngày sau, ăn trưa xong, giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi của cô lại bị Văn Việt Sơn chiếm dụng, đã thế lại còn mang đến cho cô một quả bom to đùng.
Lạc Đường còn tưởng chú Văn rảnh rỗi đến tìm cô tám chuyện, bày ra tư thế sẵn sàng hầu chuyện, ai ngờ Văn Việt Sơn lại nói chuyện công việc: “Hôm qua chú đi ăn cơm với đạo diễn Trần Lệ, ông ấy nói lúc hai cô cậu quay《Our Youth》, ổng phát hiện vlog hàng tuần rất tạo độ hot.”
Lạc Đường bất ngờ, nhanh chóng tiêu hóa mấy lời đạo diễn vừa nói rồi gật gật: “Vâng, rất dễ hot, dù sao độ đề tài cũng cao mà ạ.”
Rất nhiều người thích xem vlog hàng tuần, mấu chốt còn là luôn có độ đề tài, nhìn vlog hàng tuần trước đây của《Our Youth》cứ động cái lại lên hot search là biết. Một tháng trước, cứ như là toàn dân đều đu cái phim thanh xuân vườn trường trẻ trung, thoát tục này.
“Đúng, độ đề tài rất cao.” Văn Việt Sơn chuyển chủ đề, “Nhưng phim của mình cháu cũng thấy đấy, bối cảnh tình tiết vừa phức tạp vừa hỗn độn, quay phim nhiều thứ bị gián đoạn lại phải dựa vào hậu kỳ cắt nối biên tập các kiểu, nên không thể quay vlog hàng tuần được.”
Lạc Đường cũng biết: “Chú nói cũng phải ạ, tuần này chúng ta cũng không quay vlog được.”
“Phim truyền hình bây giờ ấy à, muốn nổi tiếng được thì trừ chất lượng quay chụp ra còn phải có chiêu trò nữa.” Văn Việt Sơn lại nói: “Cho nên Trần Lệ gợi ý cho chú ngoài quảng bá, tuyên truyền bình thường ra, còn có thể nhờ cháu lúc rảnh rỗi mở live stream kiếm tí fame.”
Lạc Đường: “???”
Đạo diễn Trần, sao tự dưng chú lại đẩy lên đầu cháu?
Lạc Đường cảm thấy chắc chắn đã hiểu lầm: “Chú! Cháu không có rảnh rỗi đâu nhé! Chú xem, cháu quay phim chăm chỉ nỗ lực như thế, sao lại coi cháu là người rảnh rỗi???”
“Phim mình thuê trang phục rồi chuyên viên trang điểm các thứ toàn là hàng xịn, tốn không biết bao nhiêu tiền, chú nhìn quá trình trang điểm của cháu cũng đẹp, cháu lại không sợ lộ mặt mộc, quay được.” Dừng một chút, ông thêm vào, “Với cả, ngày nào cũng mất hai tiếng đồng hồ trang điểm, không phải cháu thì ai?”
Lạc Đường: “…” Đúng thế thật.
Văn Việt Sơn nói tiếp: “Cả ngày chỉ có đi quay phim, chẳng thấy lịch trình gì khác, ì ra đây xem Tô Diên quay phim, không phải cháu thì ai?”
Lạc Đường: “…” Đấy là bởi vì cháu không có lịch trình mà!
Hơn nữa! Xem Tô Diên quay chụp là hạnh phúc, không phải rảnh rỗi!
Văn Việt Sơn nhìn dáng vẻ không thể phản bác được gì của cô, cười cười: “Tề Nam cũng không có việc gì ngoài quay phim, việc này giao cho hai cô cậu nhớ. Bên app live stream sẽ có người liên hệ, đến lúc ấy cái gì nên cho lên sóng cái gì không nói sau.”
Live stream đúng là một hoạt động rất hút fans.
Đoàn phim có mỗi mấy người, nam ba Doãn Túc xem như đã thành danh, một nam phụ khác cũng trụ ở showbiz nhiều năm, hai người không thể cả ngày ngâm mình ở đoàn phim được. Tính đi tính lại, chỉ còn sót ba người mới là Tề Nam, Lạc Tiểu Đường và Du Tinh Nhan.
Không phải là Văn Việt Sơn thấy Du Tinh Nhan có chỗ nào không tốt, mà là quá quy củ, chẳng phải tật xấu nhưng lại không đặc sắc.
Khác với tân binh kia, ông cảm thấy tính cách kì lạ nhố nhăng, giỏi tám chuyện của Lạc Đường rõ ràng là thích hợp hơn. Ông thích thì cư dân mạng chắc chắn cũng sẽ thích.
Còn cái cậu Tề Nam kia…
Nghe nói bây giờ mấy người ba láp ba xàm đang lên ngôi, nên chọn cậu ta chắc chắn là không sai rồi.
Nhắc đến cái tên làm người ta đau đầu kia, mặt Văn Việt Sơn xụ xuống: “… Chuyện này tự cháu bàn bạc với Tề Nam đi, chú sợ thấy chú nó lại xổ ra một đống tiếng người ngoài hành tinh. Chú bây giờ ấy à, nghe thấy tiếng nó thôi đã thấy quạo rồi.”
“…” Lạc Đường cũng ít nhiều hiểu được dụng ý của Văn Việt Sơn, nghe được câu nói cuối cùng của ông, nhịn cười gật đầu: “Ok chú.”
_
Weibo đăng hết ảnh chụp của diễn viên thì đoàn phim cũng đã khai máy được nửa tháng.
Lạc Đường bây giờ cũng đã khá quen thuộc với bảy diễn viên được đăng ảnh lên Weibo. Cô là em út trong đoàn, vừa xinh đẹp vừa dẻo miệng nên được cả đoàn yêu quý.
Lạc Đường như cá gặp nước mà suôn sẻ quay phim. Nguyên nhân chính cũng không phải do cô thích hợp quay phim, mà thật ra, tính cách nhân vật Cầm Lạc rất giống tính cách của cô.
Chẳng hạn như mấy cảnh công chúa nhỏ Cầm Lạc bày trò làm nũng với phụ hoàng không khác gì lúc bình thường cô làm nũng với ba Lạc. Chỉ cần đối phương không mắc lỗi là cô có thể hoàn thành xong ngay lần đầu.
Diễn với Tô Diên số lần NG cũng rất ít, nếu có thì đa số là bởi vì yêu cầu hà khắc của đạo diễn Văn.
Bọn họ hầu như là một lần qua, thỉnh thoảng có sai sót cũng không quá hai lần nên tiến độ quay phim rất nhanh, mất ít thời gian hơn các đoàn khác. Cả đoàn ai cũng hài lòng, vui vẻ làm việc.
Lạc Đường ban đầu xấu hổ buồn bực vì bị Văn Việt Sơn răn dạy nhưng được vài ngày sau thì cô cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả.
Dù sao thì chuyện cô là fan Tô Diên cũng leo lên tận hot search rồi, trong đoàn ai mà không biết cô mê muội Tô Diên, bị mọi người chê cười một tí thì cũng có mất miếng thịt nào đâu?
Đã thế, đối diện với khuôn mặt và diễn xuất của Tô Diên, cộng thêm động tác và lời thoại của Tống Cảnh Chi, Lạc Đường nghĩ, phấn khích cũng không phải là lỗi của cô! Cho người khác diễn thử xem, đố kiềm chế được như cô luôn.
Hơn nữa —
Quan sát nhiều ngày, Lạc Đường đã phát hiện ra một chuyện cực kỳ ghê gớm!
Tô Diên, người dựa vào kĩ thuật diễn xuất mà nổi tiếng – Tô thần, thỉnh thoảng trong lúc diễn chung với một mình cô lại…
Thêm một ít động tác nhỏ không có trong kịch bản.
Ví như lần trước — hai người nắm tay, lúc sắp buông tay ra, anh lại dùng ngòn tay cào một cái vào lòng bàn tay cô.
Rất nhẹ nhưng Lạc Đường vẫn không kiềm chế được mà run lên.
Vì thế, lại NG, lại bị mắng.
Lại ví như lần trước — Tô Diên diễn cảnh lấy chiếc lá đạo cụ từ trên đầu cô xuống, ngón tay thon dài của anh đụng vào tóc cô rồi dừng lại hơn một giây mới lấy lá xuống.
Trong hơn một giây ngắn ngủi ấy, ngón tay anh động đậy hai lần, như là đang xoa đầu cô rất nhanh khiến Lạc Đường chợt giật mình.
Vì thế, lại NG, lại bị mắng.
Động tác nhỏ này cũng không đến nơi đến chốn nên chẳng gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, cùng lắm là NG một lần.
Nhưng lại khiến cô mặt đỏ tim đập.
Gần nhất là cảnh đang quay ngay lúc này, vừa mới NG một lần.
Đạo diễn Văn cảm thấy nguyên nhân lần này chẳng khác gì những lần trước, do Lạc Đường làm ra một cử chỉ và biểu cảm nhỏ, vô tình thêm diễn cho công chúa Cầm Lạc.
Nhưng chỉ có đương sự là cô mới biết được nguyên nhân thực sự.
Lạc Đường còn chưa kịp phản ứng đã bị đạo diễn mắng xong, cô còn mơ màng mở to mắt nhìn Tô Diên.
Tống Cảnh Chi tuy là trêu gái đến trình độ thượng thừa nhưng quần áo lại hết sức đơn điệu, không là trắng đen thì xanh lam nhạt. Thế nhưng được Tô Diên mặc lên người, mỗi màu lại có một vẻ đẹp riêng.
Hôm nay là màu trắng, cũng không có trang sức hay hoa văn gì đặc biệt, nhưng khoác lên người anh lại toát ra khí chất thần tiên.
Cảnh này, đơn giản chỉ là kề tai nói nhỏ.
Vừa rồi, Lạc Đường cùng vị công tử tiên khí đầy mình này diễn một cảnh kề vai thì thầm. Cô dựa lưng vào tường trong một con ngõ nhỏ trên đường phố Trường An, Tô Diên vừa chống một tay lên vách tường, vừa thầm thì bên tai cô.
Cầm Lạc không có lời kịch, Lạc Đường thật ra cũng không cần biểu hiện phản ửng gì. Hơn nữa, lúc ấy lại bị Tô Diên vây lấy, mùi hương mát lạnh của anh quanh quẩn chóp mũi, bên tai còn vấn vương giọng nói thu hút của anh, cả người cô cứng đờ.
Cô cứ cứng đờ như thế thì cảnh này cũng qua rồi.
Ai ngờ —
Vốn chỉ là kề tai nói nhỏ, thiếu nam thiếu nữ thầm thì với nhau.
Nhưng Tô Diên dùng giọng nói đầy từ tính trời sinh nói lời thoại của Tống Cảnh Chi xong, lại ở góc quay camera không bắt đến được, dán cánh môi mềm mại của mình lên vành tai cô.
Tuy là động tác của Tô Diên rất nhẹ, cũng rất nhanh, nhưng cảm xúc ướt át quen thuộc ấy chắc chắn là thật.
!!!
Vành tai bên kia của Lạc Đường như bị giật điện, một đợt tê dại hướng thẳng lên đỉnh đầu, cả người theo phản xạ mà run lên.
Mà bởi vì cô run lên nên cảnh này không đạt.
Đạo diễn mắng xong, Lạc Đường ngước lên, Tô Diên vẫn giữ nguyên vẻ mặt như vừa nãy.
Một tay chống lên tường sau lưng cô, con ngươi anh dưới ánh mặt trời phản chiếu lại hình ảnh thu nhỏ của cô. Ý cười trên môi anh còn chưa tan, đuôi lông mày khẽ nhếch, vừa cười vừa nhìn cô.
Đầu sỏ gây tội còn không biết xấu hổ hỏi cô —
“Sao thế em?”
/117
|