Trời sáng.
Nhan Họa mơ màng ngồi dậy, nhìn người đàn ông giỏi giang đang lau mặt cho con trai cũng mới thức giấc.
Khuôn mặt của anh phải công nhận là ngắm mãi không chán, dễ dàng khiến cho phái nữ mặt đỏ tim đập, trong lòng nhộn nhạo. Mặc dù Nhan Họa thích mẫu đàn ông có nét đẹp dịu dàng, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng người đàn ông này dễ hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ hơn, đến cô cũng không tự chủ được mà sa vào mị lực của anh.
Nhìn anh, cô lại không khỏi nghĩ đến cậu nam sinh Kỳ Trạch, cậu ấy thoạt nhìn rất ngây ngô, khí chất lại toát lên sự tươi mát của tuổi thanh xuân, mặc dù cũng vẫn điềm đạm như vậy, nhưng so sánh với Kỳ Trạch tương lai thì vẫn còn thiếu một chút sự quyến rũ được tạo thành qua năm tháng.
Nhưng mà, cứ đối mặt với Kỳ Trạch nhỏ thì cô lại suy nghĩ lung tung, tâm hoảng ý loạn, còn đối mặt với Kỳ Trạch lớn thì lại giống như đang ở trước mặt người lớn vậy, thật khó để giao tiếp một cách thoải mái.
“Em sao vậy? Nhìn không có chút tinh thần nào hết, ở bên kia có gì không tốt à?” Kỳ Trạch hỏi, giọng nói biểu lộ sự quan tâm, “Hay là…cậu nhóc kia đã làm gì khiến em phải phiền não rồi hả?”
Nhan Họa: =. =! Anh đừng có nhạy cảm như vậy được không?
Thấy nét mặt của cô, Kỳ Trạch có phần hứng thú, đặt con trai đã thay quần áo tử tế xuống rồi đưa cho con một món đồ chơi, còn mình thì ngồi xuống giường nhìn cô chăm chú.
Nhan Họa mặc dù bị anh nhìn khiến cho nhụt chí, nhưng nghĩ đến biểu hiện của Kỳ Trạch ngày hôm qua, thầm thấy nếu cả hai đều là một người, vậy thì cô nên nghe anh phân tích xem sao, không chừng có thể giúp cô được. Nghĩ xong, cô liền thoải mái kể chuyện hôm qua cho anh nghe, ai ngờ sau khi nghe xong, anh lại dùng một ánh mắt rất khó hiểu nhìn cô, thấy vậy Nhan Họa đứng ngồi không yên, tâm trí trống rỗng, lúng túng nói: “Anh nhìn em vậy là có ý gì?”
“Không có gì, anh chỉ cảm thấy rất khó tin thôi, không ngờ chuyện lại đi theo chiều hướng khác hoàn toàn với quá khứ của anh như vậy. Nếu như hồi đó ông nội anh không…”
Nét mặt anh tỏ ra buồn bã, không cần nói thì Nhan Họa cũng biết chuyện này đã gợi lên nỗi bi thương trong lòng anh. Dù sao ở thế giới này, ông nội anh đã mất vì tai nạn xe cộ, còn anh thì chuyển trường đến thành phố S ngay trong học kỳ II lớp mười hai, mãi đến khi trưởng thành mới quay lại thành phố N làm ăn. Còn ở thế giới của cô bây giờ, ông nội anh hiện vẫn đang sống tốt, Kỳ Trạch hình như cũng không có ý định chuyển trường, thậm chí còn có chút tình cảm với cô nữa…
Nghĩ vậy, trong lòng cô bỗng có một cảm xúc không nói nên lời, thật muốn áp mặt xuống gối quá.
Kỳ Trạch chỉ thất thần một lát rồi mau chóng bình tĩnh lại, cười nói: “Nếu em muốn biết nó nghĩ gì thì ngủ dậy đi hỏi nó là được thôi. Anh vẫn câu nói cũ, hi vọng các em có thể ở bên nhau, không lẽ sau này em không muốn sinh Duệ Duệ nữa à?”
Nhan Họa đỏ mặt nói: “Em, em mới mười bảy tuổi, anh nói với em chuyện đó có phải là quá sớm không?” Mặc dù cô rất thích Duệ Duệ, nhưng cũng không thể nào bình tĩnh nói chuyện này với một người đàn ông được.
“Về phần A Lãng thì em không phải lo, chỉ cần em không yêu đương đến mức mù quáng, vẫn giữ vững được thành tích học là được, nó sẽ không can thiệp đâu.” Kỳ Trạch phân tích, “Người làm cha mẹ cũng chỉ mong con cái được vui vẻ, tuổi trẻ biết cân bằng giữa chơi và học là được. Anh biết tuy mẹ có phần bảo thủ, nhưng tư tưởng nhiều khi cũng rất tiến bộ, chỉ cần các em không làm ra chuyện gì xấu là được. ”
Nhan Họa lập tức hiểu được từ “mẹ” mà anh nói là mẹ của cô, không ngờ để ủng hộ cô yêu sớm mà anh còn lôi cả tính cách của mẹ cô ra để phân tích.
“Sao anh lại muốn em và Kỳ Trạch ở bên nhau sớm như vậy?” Nhan Họa khó hiểu nhìn anh.
Kỳ Trạch đáp: “Anh và A Họa có thể đi đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, sao có thể làm ngơ dâng vợ mình cho người khác được? Cho dù không phải cùng một thế giới thì cũng không được, nên đương nhiên là anh phải giúp đỡ cậu nhóc Kỳ Trạch kia rồi.” Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Họa, thầm nghĩ có khi chẳng cần đến mưu kế của anh đâu, ở bên đó cậu nhóc kia chắc cũng đang gấp rút hành động rồi.
Kỳ Trạch biết rõ tính cách của bản thân, nếu cơ hội lớn như vậy bày ra ngay trước mắt mà còn không hành động thì đúng là ngu ngốc.
Nhan Họa không còn lời nào để nói, người đàn ông này không bao giờ có những hành động mập mờ với cô, thậm chí còn luôn giảng đạo lý với cô như đối với một đứa trẻ vậy, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô thấy anh nói chuyện thẳng thắn đến thế.
*
Nhan Họa tỉnh dậy, quay trở về mười năm trước.
Sau khi thất thần, cô liền lấy một cuốn sổ ghi chép ra rồi ghi mấy số vào.
Không ngờ người đàn ông kia lại nói cho cô biết số vé xổ số sắp tới cho cô biết, chẳng lẽ anh muốn lúc cô trở về thì mau mua vé số để kiếm một khoản tiền sao? Nói thật thì gia đình của cô cũng thuộc dạng bậc trung, tiền nong dư dả không phải lo nghĩ, cho nên cô chưa từng muốn lợi dụng chuyện xuyên không để kiếm tiền này nọ.
Người đàn ông kia rất thông minh, sẽ không thể nào có chuyện anh muốn cô làm những chuyện vô dụng như vậy đâu nhỉ? Song cũng không thể bỏ qua một giả thiết là anh đang muốn đào hố để cô nhảy vào, dù sao anh ta vẫn luôn muốn cô và Kỳ Trạch có thể yêu nhau càng sớm càng tốt, như thể muốn bù đắp tiếc nuối của mình vậy.
Không biết điều khiến anh nuối tiếc là gì nhỉ?
Đáng tiếc vì bị gãy chân nên Nhan Họa đã lâu không trao đổi tin tức với Nhan Họa tương lai rồi, cho nên chẳng moi được thông tin gì mới.
Lúc cô đang ngẩn người thì Nhan Lãng đẩy cửa đi vào. Thoạt nhìn cậu nhóc có vẻ rất uể oải, như là tối qua ngủ không ngon vậy.
“Nếu mệt thì đi ngủ thêm chút đi, chỉ cần mang bữa sáng vào cho chị là được.” Nhan Họa nhận lấy khăn em trai đưa để lau mặt, sau đó nói với cậu nhóc đang ủ rũ mặt mày.
Nhan Lãng mệt mỏi vâng dạ, nhìn nét mặt chị thì thấy chị vẫn bình thường, trái lại chỉ có cậu là tối qua ngủ không ngon giấc, cả đêm nghĩ chuyện của chị và anh Kỳ Trạch, kết quả nhận ra hình như mình đã hiểu lầm rồi.
Cho nên lúc Kỳ Trạch tới, cậu liền thấy cậu nhóc vốn rất hoạt bát lúc này lại đang uể oải mất tinh thần, lập tức hỏi: “Sao vậy? Trông em không được khỏe lắm. ”
Nhan Lãng u oán nhìn anh, nhưng lại không thể nói thẳng, bèn qua loa đáp: “Không sao ạ, tối hôm qua em ngủ không ngon thôi. ”
Kỳ Trạch gật đầu không đáp, kế tiếp liền đi thẳng lên thư phòng tìm Nhan Họa, Nhan Lãng thấy vậy thì có phần lo lắng nên vội vàng đi theo luôn.
Hôm nay hầu như không khác gì với hôm qua, điều bất đồng duy nhất chính là Nhan Lãng cứ luôn dính lấy hai người họ, căn bản không để cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau, không khí vô cùng gượng gạo, mãi đến tối hai bố mẹ Nhan trở về, Kỳ Trạch rời đi, Nhan Họa cũng chưa có cơ hội để nói chuyện riêng với Kỳ Trạch.
Nhan Họa trong lòng vô cùng buồn bực, thật muốn treo ngược cậu em trai lên rồi đánh cho mấy cái.
Tối trước khi đi ngủ, Kỳ Trạch có gọi điện đến, lúc đó tâm trạng của cô mới khá lên được một chút.
“Bác gái nói hai ngày nữa phải đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, hôm đó mình sẽ xin nghỉ để đi cùng cậu.” Giọng của cậu ấm áp truyền đến.
Nhan Họa nằm trên giường nghe vậy liền đáp: “Không cần đâu, để mẹ đưa mình đi là được, làm phiền cậu quá. ”
“Không phiền, mình đã hỏi rồi, hôm đó hai bác phải gặp khách hàng nên không có thời gian. Dù sao cũng chỉ mất một ngày thôi mà, có đến trường học hay không đối với mình cũng không có gì khác nhau cả. ”
“…”
Cuối cùng lúc mẹ vào giục cô ngủ, Nhan Họa mới hỏi: “Mẹ, hai ngày nữa đến viện kiểm tra, mẹ bảo Kỳ Trạch đến đây giúp đấy ạ?”
“Đúng rồi, thằng bé kia nhiệt tình lắm, biết bố con bận nên nói ngay là sẽ đến giúp. Mặc dù là vì con cứu ông nội nó nên nó mới vậy, nhưng mọi hành động của thằng bé hay của gia đình nó đều rất chân thành, thật sự là không thể tìm ra chút khuyết điểm nào cả. ”
Nghe mẹ mình khen ngợi Kỳ Trạch, Nhan Họa khóe miệng khẽ co giật. Rõ ràng mẹ cô vốn là người không thích làm phiền người khác, thế mà không biết Kỳ Trạch đã thuyết phục mẹ cô thế nào, điều này quả thật rất thần kỳ.
Kỳ Trạch làm vậy…Lẽ nào thật giống như lời của Kỳ Trạch tương lai nói, cậu ấy thật sự có tình cảm với cô?
Nhan Họa nghĩ xong liền kéo cao chăn lên, che đi gương mặt đỏ bừng của mình.
Cô cũng cảm thấy lúc cô ở với Kỳ Trạch, hai người liền có một thứ tình cảm nào đó mập mờ không thể nói rõ, chẳng qua vẫn chưa có cơ hội để xác nhận mà thôi. Hiện giờ cô có phần không thể tin được, tâm hoảng ý loạn, thậm chí trong đầu bây giờ cũng chỉ nghĩ đến hình ảnh của cậu ấy.
Không được rồi, sang năm phải thi tốt nghiệp, cô nên nỗ lực học tập mới phải.
Nhan Họa cố gắng thuyết phục mình, sau đó cầm lấy cuốn từ vựng tiếng Anh lên đọc.
*
Không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ?
Kỳ Trạch dựa vào cửa sổ, tay cầm bút, mắt tuy đang nhìn lên phía thầy giáo và tấm bảng đen, nhưng tâm hồn thì đã bay đến nhà họ Nhan rồi.
Nhan Họa không khống chế được tâm trí mà nghĩ đến cậu, mà cậu thì cũng không cách nào ngừng nghĩ đến Nhan Họa, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà người lớn luôn phản đối chuyện yêu sớm, sợ rằng tự chủ của người trẻ quá kém, sẽ sa vào yêu đương mà bỏ bê học tập.
Tuy nhiên đối với Kỳ Trạch mà nói thì đó là chuyện rất bình thường, cho dù thế nào thì cũng không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu được. Với lại cậu cũng yêu thầm người ta gần hai năm rồi, trong hai năm qua lúc nào cậu cũng nghĩ đến người ta, lúc gặp nhau thì sẽ âm thầm quan sát xem cô gái mình thầm mến đang làm gì, dần dần đã trở thành thói quen rồi, chẳng ảnh hưởng gì đến việc học hết.
Nếu đã quyết thì phải làm, đó chính là tính cách của cậu, sẽ không vì chú trọng việc này mà bỏ qua việc khác, cậu có tự tin là sẽ làm tốt được tất cả.
Trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giảng bài của thầy giáo trên bục giảng.
Sau khi thầy giảng xong để cả lớp tiếp tục ngồi làm bài, Kỳ Trạch liền liếc nhìn bảng một cái, rất nhanh đã ghi nhớ xong, lập tức cầm bút bắt đầu làm bài, lúc làm xong thì tâm hồn lại bay đến nhà họ Nhan.
Mặc dù dạo này Nhan Lãng theo dõi rất chặt, nhưng Kỳ Trạch cảm thấy, cơ hội của cậu lại sắp tới rồi.
Nhan Họa mơ màng ngồi dậy, nhìn người đàn ông giỏi giang đang lau mặt cho con trai cũng mới thức giấc.
Khuôn mặt của anh phải công nhận là ngắm mãi không chán, dễ dàng khiến cho phái nữ mặt đỏ tim đập, trong lòng nhộn nhạo. Mặc dù Nhan Họa thích mẫu đàn ông có nét đẹp dịu dàng, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng người đàn ông này dễ hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ hơn, đến cô cũng không tự chủ được mà sa vào mị lực của anh.
Nhìn anh, cô lại không khỏi nghĩ đến cậu nam sinh Kỳ Trạch, cậu ấy thoạt nhìn rất ngây ngô, khí chất lại toát lên sự tươi mát của tuổi thanh xuân, mặc dù cũng vẫn điềm đạm như vậy, nhưng so sánh với Kỳ Trạch tương lai thì vẫn còn thiếu một chút sự quyến rũ được tạo thành qua năm tháng.
Nhưng mà, cứ đối mặt với Kỳ Trạch nhỏ thì cô lại suy nghĩ lung tung, tâm hoảng ý loạn, còn đối mặt với Kỳ Trạch lớn thì lại giống như đang ở trước mặt người lớn vậy, thật khó để giao tiếp một cách thoải mái.
“Em sao vậy? Nhìn không có chút tinh thần nào hết, ở bên kia có gì không tốt à?” Kỳ Trạch hỏi, giọng nói biểu lộ sự quan tâm, “Hay là…cậu nhóc kia đã làm gì khiến em phải phiền não rồi hả?”
Nhan Họa: =. =! Anh đừng có nhạy cảm như vậy được không?
Thấy nét mặt của cô, Kỳ Trạch có phần hứng thú, đặt con trai đã thay quần áo tử tế xuống rồi đưa cho con một món đồ chơi, còn mình thì ngồi xuống giường nhìn cô chăm chú.
Nhan Họa mặc dù bị anh nhìn khiến cho nhụt chí, nhưng nghĩ đến biểu hiện của Kỳ Trạch ngày hôm qua, thầm thấy nếu cả hai đều là một người, vậy thì cô nên nghe anh phân tích xem sao, không chừng có thể giúp cô được. Nghĩ xong, cô liền thoải mái kể chuyện hôm qua cho anh nghe, ai ngờ sau khi nghe xong, anh lại dùng một ánh mắt rất khó hiểu nhìn cô, thấy vậy Nhan Họa đứng ngồi không yên, tâm trí trống rỗng, lúng túng nói: “Anh nhìn em vậy là có ý gì?”
“Không có gì, anh chỉ cảm thấy rất khó tin thôi, không ngờ chuyện lại đi theo chiều hướng khác hoàn toàn với quá khứ của anh như vậy. Nếu như hồi đó ông nội anh không…”
Nét mặt anh tỏ ra buồn bã, không cần nói thì Nhan Họa cũng biết chuyện này đã gợi lên nỗi bi thương trong lòng anh. Dù sao ở thế giới này, ông nội anh đã mất vì tai nạn xe cộ, còn anh thì chuyển trường đến thành phố S ngay trong học kỳ II lớp mười hai, mãi đến khi trưởng thành mới quay lại thành phố N làm ăn. Còn ở thế giới của cô bây giờ, ông nội anh hiện vẫn đang sống tốt, Kỳ Trạch hình như cũng không có ý định chuyển trường, thậm chí còn có chút tình cảm với cô nữa…
Nghĩ vậy, trong lòng cô bỗng có một cảm xúc không nói nên lời, thật muốn áp mặt xuống gối quá.
Kỳ Trạch chỉ thất thần một lát rồi mau chóng bình tĩnh lại, cười nói: “Nếu em muốn biết nó nghĩ gì thì ngủ dậy đi hỏi nó là được thôi. Anh vẫn câu nói cũ, hi vọng các em có thể ở bên nhau, không lẽ sau này em không muốn sinh Duệ Duệ nữa à?”
Nhan Họa đỏ mặt nói: “Em, em mới mười bảy tuổi, anh nói với em chuyện đó có phải là quá sớm không?” Mặc dù cô rất thích Duệ Duệ, nhưng cũng không thể nào bình tĩnh nói chuyện này với một người đàn ông được.
“Về phần A Lãng thì em không phải lo, chỉ cần em không yêu đương đến mức mù quáng, vẫn giữ vững được thành tích học là được, nó sẽ không can thiệp đâu.” Kỳ Trạch phân tích, “Người làm cha mẹ cũng chỉ mong con cái được vui vẻ, tuổi trẻ biết cân bằng giữa chơi và học là được. Anh biết tuy mẹ có phần bảo thủ, nhưng tư tưởng nhiều khi cũng rất tiến bộ, chỉ cần các em không làm ra chuyện gì xấu là được. ”
Nhan Họa lập tức hiểu được từ “mẹ” mà anh nói là mẹ của cô, không ngờ để ủng hộ cô yêu sớm mà anh còn lôi cả tính cách của mẹ cô ra để phân tích.
“Sao anh lại muốn em và Kỳ Trạch ở bên nhau sớm như vậy?” Nhan Họa khó hiểu nhìn anh.
Kỳ Trạch đáp: “Anh và A Họa có thể đi đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, sao có thể làm ngơ dâng vợ mình cho người khác được? Cho dù không phải cùng một thế giới thì cũng không được, nên đương nhiên là anh phải giúp đỡ cậu nhóc Kỳ Trạch kia rồi.” Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Họa, thầm nghĩ có khi chẳng cần đến mưu kế của anh đâu, ở bên đó cậu nhóc kia chắc cũng đang gấp rút hành động rồi.
Kỳ Trạch biết rõ tính cách của bản thân, nếu cơ hội lớn như vậy bày ra ngay trước mắt mà còn không hành động thì đúng là ngu ngốc.
Nhan Họa không còn lời nào để nói, người đàn ông này không bao giờ có những hành động mập mờ với cô, thậm chí còn luôn giảng đạo lý với cô như đối với một đứa trẻ vậy, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô thấy anh nói chuyện thẳng thắn đến thế.
*
Nhan Họa tỉnh dậy, quay trở về mười năm trước.
Sau khi thất thần, cô liền lấy một cuốn sổ ghi chép ra rồi ghi mấy số vào.
Không ngờ người đàn ông kia lại nói cho cô biết số vé xổ số sắp tới cho cô biết, chẳng lẽ anh muốn lúc cô trở về thì mau mua vé số để kiếm một khoản tiền sao? Nói thật thì gia đình của cô cũng thuộc dạng bậc trung, tiền nong dư dả không phải lo nghĩ, cho nên cô chưa từng muốn lợi dụng chuyện xuyên không để kiếm tiền này nọ.
Người đàn ông kia rất thông minh, sẽ không thể nào có chuyện anh muốn cô làm những chuyện vô dụng như vậy đâu nhỉ? Song cũng không thể bỏ qua một giả thiết là anh đang muốn đào hố để cô nhảy vào, dù sao anh ta vẫn luôn muốn cô và Kỳ Trạch có thể yêu nhau càng sớm càng tốt, như thể muốn bù đắp tiếc nuối của mình vậy.
Không biết điều khiến anh nuối tiếc là gì nhỉ?
Đáng tiếc vì bị gãy chân nên Nhan Họa đã lâu không trao đổi tin tức với Nhan Họa tương lai rồi, cho nên chẳng moi được thông tin gì mới.
Lúc cô đang ngẩn người thì Nhan Lãng đẩy cửa đi vào. Thoạt nhìn cậu nhóc có vẻ rất uể oải, như là tối qua ngủ không ngon vậy.
“Nếu mệt thì đi ngủ thêm chút đi, chỉ cần mang bữa sáng vào cho chị là được.” Nhan Họa nhận lấy khăn em trai đưa để lau mặt, sau đó nói với cậu nhóc đang ủ rũ mặt mày.
Nhan Lãng mệt mỏi vâng dạ, nhìn nét mặt chị thì thấy chị vẫn bình thường, trái lại chỉ có cậu là tối qua ngủ không ngon giấc, cả đêm nghĩ chuyện của chị và anh Kỳ Trạch, kết quả nhận ra hình như mình đã hiểu lầm rồi.
Cho nên lúc Kỳ Trạch tới, cậu liền thấy cậu nhóc vốn rất hoạt bát lúc này lại đang uể oải mất tinh thần, lập tức hỏi: “Sao vậy? Trông em không được khỏe lắm. ”
Nhan Lãng u oán nhìn anh, nhưng lại không thể nói thẳng, bèn qua loa đáp: “Không sao ạ, tối hôm qua em ngủ không ngon thôi. ”
Kỳ Trạch gật đầu không đáp, kế tiếp liền đi thẳng lên thư phòng tìm Nhan Họa, Nhan Lãng thấy vậy thì có phần lo lắng nên vội vàng đi theo luôn.
Hôm nay hầu như không khác gì với hôm qua, điều bất đồng duy nhất chính là Nhan Lãng cứ luôn dính lấy hai người họ, căn bản không để cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau, không khí vô cùng gượng gạo, mãi đến tối hai bố mẹ Nhan trở về, Kỳ Trạch rời đi, Nhan Họa cũng chưa có cơ hội để nói chuyện riêng với Kỳ Trạch.
Nhan Họa trong lòng vô cùng buồn bực, thật muốn treo ngược cậu em trai lên rồi đánh cho mấy cái.
Tối trước khi đi ngủ, Kỳ Trạch có gọi điện đến, lúc đó tâm trạng của cô mới khá lên được một chút.
“Bác gái nói hai ngày nữa phải đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, hôm đó mình sẽ xin nghỉ để đi cùng cậu.” Giọng của cậu ấm áp truyền đến.
Nhan Họa nằm trên giường nghe vậy liền đáp: “Không cần đâu, để mẹ đưa mình đi là được, làm phiền cậu quá. ”
“Không phiền, mình đã hỏi rồi, hôm đó hai bác phải gặp khách hàng nên không có thời gian. Dù sao cũng chỉ mất một ngày thôi mà, có đến trường học hay không đối với mình cũng không có gì khác nhau cả. ”
“…”
Cuối cùng lúc mẹ vào giục cô ngủ, Nhan Họa mới hỏi: “Mẹ, hai ngày nữa đến viện kiểm tra, mẹ bảo Kỳ Trạch đến đây giúp đấy ạ?”
“Đúng rồi, thằng bé kia nhiệt tình lắm, biết bố con bận nên nói ngay là sẽ đến giúp. Mặc dù là vì con cứu ông nội nó nên nó mới vậy, nhưng mọi hành động của thằng bé hay của gia đình nó đều rất chân thành, thật sự là không thể tìm ra chút khuyết điểm nào cả. ”
Nghe mẹ mình khen ngợi Kỳ Trạch, Nhan Họa khóe miệng khẽ co giật. Rõ ràng mẹ cô vốn là người không thích làm phiền người khác, thế mà không biết Kỳ Trạch đã thuyết phục mẹ cô thế nào, điều này quả thật rất thần kỳ.
Kỳ Trạch làm vậy…Lẽ nào thật giống như lời của Kỳ Trạch tương lai nói, cậu ấy thật sự có tình cảm với cô?
Nhan Họa nghĩ xong liền kéo cao chăn lên, che đi gương mặt đỏ bừng của mình.
Cô cũng cảm thấy lúc cô ở với Kỳ Trạch, hai người liền có một thứ tình cảm nào đó mập mờ không thể nói rõ, chẳng qua vẫn chưa có cơ hội để xác nhận mà thôi. Hiện giờ cô có phần không thể tin được, tâm hoảng ý loạn, thậm chí trong đầu bây giờ cũng chỉ nghĩ đến hình ảnh của cậu ấy.
Không được rồi, sang năm phải thi tốt nghiệp, cô nên nỗ lực học tập mới phải.
Nhan Họa cố gắng thuyết phục mình, sau đó cầm lấy cuốn từ vựng tiếng Anh lên đọc.
*
Không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ?
Kỳ Trạch dựa vào cửa sổ, tay cầm bút, mắt tuy đang nhìn lên phía thầy giáo và tấm bảng đen, nhưng tâm hồn thì đã bay đến nhà họ Nhan rồi.
Nhan Họa không khống chế được tâm trí mà nghĩ đến cậu, mà cậu thì cũng không cách nào ngừng nghĩ đến Nhan Họa, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà người lớn luôn phản đối chuyện yêu sớm, sợ rằng tự chủ của người trẻ quá kém, sẽ sa vào yêu đương mà bỏ bê học tập.
Tuy nhiên đối với Kỳ Trạch mà nói thì đó là chuyện rất bình thường, cho dù thế nào thì cũng không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu được. Với lại cậu cũng yêu thầm người ta gần hai năm rồi, trong hai năm qua lúc nào cậu cũng nghĩ đến người ta, lúc gặp nhau thì sẽ âm thầm quan sát xem cô gái mình thầm mến đang làm gì, dần dần đã trở thành thói quen rồi, chẳng ảnh hưởng gì đến việc học hết.
Nếu đã quyết thì phải làm, đó chính là tính cách của cậu, sẽ không vì chú trọng việc này mà bỏ qua việc khác, cậu có tự tin là sẽ làm tốt được tất cả.
Trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giảng bài của thầy giáo trên bục giảng.
Sau khi thầy giảng xong để cả lớp tiếp tục ngồi làm bài, Kỳ Trạch liền liếc nhìn bảng một cái, rất nhanh đã ghi nhớ xong, lập tức cầm bút bắt đầu làm bài, lúc làm xong thì tâm hồn lại bay đến nhà họ Nhan.
Mặc dù dạo này Nhan Lãng theo dõi rất chặt, nhưng Kỳ Trạch cảm thấy, cơ hội của cậu lại sắp tới rồi.
/111
|