Luôn là cô con gái ngoan lớn lên bên ba mẹ, suốt quãng thời gian đi học chưa từng có bạn trai, bỗng một sáng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ngủ cạnh một người đàn ông, liệu cô sẽ có phản ứng như thế nào?
Phản ứng của Nhan Họa chính là, đầu óc trống rỗng, toàn thân chết lặng.
Cô cứ ngây ngốc như vậy một lúc lâu nhìn gương mặt người đàn ông đang gần trong gang tấc kia, thật sự là quá sợ hãi, sau đó theo bản năng cô muốn tránh xa người đàn ông này ra, bèn nhanh chóng lui từng chút về phía sau, cho đến khi cả cơ thể rơi vào khoảng không rồi ngã ầm một tiếng xuống giường. Lúc cô ngã xuống, trong mắt chỉ nhìn thấy cánh tay của người đàn ông kia đang muốn bắt lấy cô, điều này khiến cho cô càng thêm hoảng hốt, theo bản năng càng muốn tránh đi thật xa.
Đầu bị đập mạnh một cái xuống sàn nhà, đau đớn đến mức làm cho cô phải ôm lấy đầu, toàn thân co rúm lại, nước mắt cũng theo đó mà trào ra như bão tố.
“Đồ ngốc!”
Đang lúc cô còn đang chóng mặt vì cú ngã thì lại nghe thấy tiếng cười trêu không chút khách khí của người kia, sau đó cơ thể của cô bị người ta bế lên rồi đặt lại trên giường.
Hơi thở nồng đậm của đàn ông mang theo sự ngang ngược, cướp đoạt hô hấp của cô, khiến cho cô càng thêm lo lắng, theo bản năng kêu to lên: “Aaa. . . Buông ra!”
“Yên nào!”
Khuôn mặt của người đàn ông kia tỏ vẻ tức giận, hiển nhiên là một người không có tính kiên nhẫn. Tuy nhiên động tác của anh lại trái ngược hoàn toàn so với nét mặt, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, mang theo một chút thương xót, lúc nghe cô kêu đau còn cố gắng xoa nhẹ hơn chút nữa.
“Đúng là ngốc, đi ngủ thôi mà cũng ngã được, còn chẳng bằng một đứa nhóc con!”
Nhan Họa: “. . . ”
Nhan Họa rốt cục phát hiện ra có chỗ không đúng, cô theo bản năng nhìn ngó xung quanh, sau đó kinh ngạc nhận ra đây không phải là phòng của mình.
Đây là một phòng ngủ có hướng sáng cực kỳ tốt, diện tích rất lớn, có khi phải hơn gấp đôi phòng cô, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào cửa sổ sát đất, làm bừng sáng cả gian phòng, hiện ra đầy đủ thiết kế tinh xảo và phong cách bên trong, khác biệt hoàn toàn so với căn phòng nhỏ tràn ngập hơi thở thiếu nữ của cô.
Nhan Họa ngây dại, không phải là mình bị bắt cóc đến đây đấy chứ, nếu không thì sao bỗng dưng sau khi tỉnh lại, đột nhiên lại xuất hiện trong một căn phòng xa lạ, sau đó trên giường còn có một người đàn ông tỏ ra như quen biết cô rõ lắm vậy chứ.
Tầm mắt của cô dừng lại ở người đàn ông vẫn đang ngồi trên giường kia, anh mặc một bộ đồ ngủ, dung mạo vô cùng anh tuấn, hình như anh cũng mới tỉnh ngủ, đầu tóc có chút rối loạn, tóc mái dài ôm trọn lấy vầng trán, khiến cho gương mặt anh tăng thêm phần mị hoặc, tản ra một loại hormone nào đó rất thu hút phái nữ.
Đối mặt với một người đàn ông như vậy khiến cho một người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương như Nhan Họa xấu hổ đỏ bừng mặt, hơn nữa không biết tại sao mà cô cảm thấy người này trông rất quen.
Lúc cô đang ngồi đánh giá người đàn ông kia, thì anh đột nhiên cũng phát hiện ra có cái gì đó không bình thường, anh híp mắt nhìn cô, thấy cô đang hoảng sợ cẩn thận thăm dò mình, trong đầu anh chợt lóe lên một chút suy nghĩ sâu xa.
“Nhan Họa!”
“. . . Anh, sao anh lại biết tên, tên của tôi?” Cô lắp bắp hỏi, theo bản năng lại bắt đầu lui về phía sau.
“Đừng lui nữa, em muốn ngã thêm lần nữa à?”
Anh lên tiếng nhắc nhở, thấy cô dè dặt nhìn mình, khuôn mặt trắng nõn có chút ngây ngô, thậm chí ngay cả phản ứng cũng rất phù hợp với hình ảnh một nữ sinh ngây thơ chưa bước ra xã hội. Song, bắt gặp vẻ xa lạ và phòng bị của cô, tâm trạng của anh đột nhiên trở nên xấu đi.
Buổi sáng hôm nay thật là điên rồ quá đi mất.
Trong lòng hai người đều không hẹn mà cùng có suy nghĩ như vậy lướt qua trong đầu.
Nhan Họa lo lắng nhìn anh, nói sao thì cô cũng chỉ là một cô bé học cấp ba, lớn lên trong vòng tay che chở của bố mẹ, sống trong khuôn phép, cho đến nay vẫn chưa làm chuyện gì sai trái, ngày ngày bình yên đi học, cũng chưa từng đi qua đêm bao giờ. Một cô bé ngoan ngoãn như vậy, bỗng đột nhiên ở trong một căn phòng xa lạ, nằm cạnh một người đàn ông cũng xa lạ, quả thật khiến cho cô vô cùng sợ hãi. Lúc này lại nhận ra người đàn ông kia trở nên không vui, càng khiến cô không biết phải làm sao mới đúng.
Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?
Nếu không phải trước mắt đang có một người đàn ông đáng sợ đang nhìn mình chằm chằm thì cô đã ngồi xổm xuống rồi ôm đầu kêu than rồi.
Người đàn ông mặc dù tâm trạng đang rất tồi tệ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Ngữ điệu của anh vô cùng tự nhiên, Nhan Họa cũng theo bản năng đáp: “17 tuổi.” Trả lời xong, cô cũng dè dặt hỏi lại: “Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?” Thật ra điều cô thật sự muốn hỏi đó là anh ta có phải là bọn cướp hay không, nhưng nhìn thái độ của anh ta thì có vẻ như là không phải.
Cô sắp bị chuyện này làm cho phát điên rồi, không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa.
Người đàn ông cau chặt chân mày, tâm trạng lại bắt đầu tệ đi rồi, đặc biệt là khi anh nhận ra được sự đề phòng của cô, cùng vẻ xa lạ không hề che dấu, đột nhiên nét mặt anh trở nên gian tà, giọng nói trầm thấp phát ra từ đôi môi mỏng gợi cảm: “Được lắm, mặc dù anh không biết tại sao em lại biến thành như vậy, nhưng anh có một điều muốn nhắc nhở em, anh tên là Kỳ Trạch, là chồng của em, còn đây chính là căn nhà mà chúng ta ở sau khi kết hôn!”
Nhan Họa cau mày, trong lòng không hề tin lời anh nói chút nào, nhưng cô lại không thể phản bác được câu gì, chỉ biết trơ mắt ra nhìn anh.
“Đừng có tỏ ra ngốc nghếch như vậy!” Anh nói, “17 tuổi? Điều ngớ ngẩn đó mà em cũng nói ra được à!”
Thấy anh vươn tay ra với cô, Nhan Họa sợ hãi vội vàng lui về sau.
Cánh tay anh cương cứng giơ lên giữa không trung, cuối cùng đành phải thu tay về, bất lực hất tóc mái ra đằng sau. Động tác này nhìn rất đẹp, song gương mặt anh lại vô cùng lạnh lùng, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Anh chậm rãi bước xuống giường, từ trên cao nhìn xuống ngắm dáng vẻ ngây ngô của cô vợ nhỏ, bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn trêu cô.
“A Họa, nên rời giường rồi, Duệ Duệ thức giấc chắc sẽ đói bụng lắm đó. ”
Nhan Họa: “. . . ”
Nhan Họa cứ ngơ ngác như thế nhìn anh đi vào phòng vệ sinh, sau đó cô nghe thấy tiếng nước chảy. Người đàn ông tên Kỳ Trạch tự xưng là chồng của cô đang tắm, suy nghĩ này càng khiến cho nét mặt của cô cứng ngắc hơn mấy lần.
Hiện giờ đầu óc của cô đang rất rối loạn, cảm giác như mình vẫn đang nằm mơ vậy, cô véo mạnh vào đùi mình một cái, chỉ thấy đau đớn đến phát khóc. Nhìn xuống người mình, cô nhận ra mình đang mặc một cái áo choàng ngủ tơ tằm, vừa rồi tình thế hỗn loạn nên phần dưới áo bị hất lên, lộ ra đôi chân trắng thon dài, nghĩ đến việc vừa rồi mình cứ trong bộ dạng thế này đối diện với một người đàn ông xa lạ, tâm trạng của cô càng trở nên xấu hơn rất nhiều.
Cô thật sự rất muốn phủ nhận lời nói của người kia, nhưng hiện tại khung cảnh xung quanh quá xa lạ, áo ngủ cũng không phải loại cô hay mặc, khiến cho cô hoài nghi lời anh ta nói là thật. Nếu không thì sẽ chẳng có ai rảnh rỗi đến mức nghĩ ra trò này để lừa gạt cô, hoặc là có ai đó bắt cóc cô đến đây.
Vậy thì khả năng duy nhất chính là, lời của người đàn ông kia nói hoàn toàn là sự thật.
Nếu vậy thì, rốt cục chuyện gì đang xảy ra?
Nhan Họa hoảng loạn ôm đầu, cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung ra, ai có thể nói cho cô biết được không?
Phản ứng của Nhan Họa chính là, đầu óc trống rỗng, toàn thân chết lặng.
Cô cứ ngây ngốc như vậy một lúc lâu nhìn gương mặt người đàn ông đang gần trong gang tấc kia, thật sự là quá sợ hãi, sau đó theo bản năng cô muốn tránh xa người đàn ông này ra, bèn nhanh chóng lui từng chút về phía sau, cho đến khi cả cơ thể rơi vào khoảng không rồi ngã ầm một tiếng xuống giường. Lúc cô ngã xuống, trong mắt chỉ nhìn thấy cánh tay của người đàn ông kia đang muốn bắt lấy cô, điều này khiến cho cô càng thêm hoảng hốt, theo bản năng càng muốn tránh đi thật xa.
Đầu bị đập mạnh một cái xuống sàn nhà, đau đớn đến mức làm cho cô phải ôm lấy đầu, toàn thân co rúm lại, nước mắt cũng theo đó mà trào ra như bão tố.
“Đồ ngốc!”
Đang lúc cô còn đang chóng mặt vì cú ngã thì lại nghe thấy tiếng cười trêu không chút khách khí của người kia, sau đó cơ thể của cô bị người ta bế lên rồi đặt lại trên giường.
Hơi thở nồng đậm của đàn ông mang theo sự ngang ngược, cướp đoạt hô hấp của cô, khiến cho cô càng thêm lo lắng, theo bản năng kêu to lên: “Aaa. . . Buông ra!”
“Yên nào!”
Khuôn mặt của người đàn ông kia tỏ vẻ tức giận, hiển nhiên là một người không có tính kiên nhẫn. Tuy nhiên động tác của anh lại trái ngược hoàn toàn so với nét mặt, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, mang theo một chút thương xót, lúc nghe cô kêu đau còn cố gắng xoa nhẹ hơn chút nữa.
“Đúng là ngốc, đi ngủ thôi mà cũng ngã được, còn chẳng bằng một đứa nhóc con!”
Nhan Họa: “. . . ”
Nhan Họa rốt cục phát hiện ra có chỗ không đúng, cô theo bản năng nhìn ngó xung quanh, sau đó kinh ngạc nhận ra đây không phải là phòng của mình.
Đây là một phòng ngủ có hướng sáng cực kỳ tốt, diện tích rất lớn, có khi phải hơn gấp đôi phòng cô, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào cửa sổ sát đất, làm bừng sáng cả gian phòng, hiện ra đầy đủ thiết kế tinh xảo và phong cách bên trong, khác biệt hoàn toàn so với căn phòng nhỏ tràn ngập hơi thở thiếu nữ của cô.
Nhan Họa ngây dại, không phải là mình bị bắt cóc đến đây đấy chứ, nếu không thì sao bỗng dưng sau khi tỉnh lại, đột nhiên lại xuất hiện trong một căn phòng xa lạ, sau đó trên giường còn có một người đàn ông tỏ ra như quen biết cô rõ lắm vậy chứ.
Tầm mắt của cô dừng lại ở người đàn ông vẫn đang ngồi trên giường kia, anh mặc một bộ đồ ngủ, dung mạo vô cùng anh tuấn, hình như anh cũng mới tỉnh ngủ, đầu tóc có chút rối loạn, tóc mái dài ôm trọn lấy vầng trán, khiến cho gương mặt anh tăng thêm phần mị hoặc, tản ra một loại hormone nào đó rất thu hút phái nữ.
Đối mặt với một người đàn ông như vậy khiến cho một người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương như Nhan Họa xấu hổ đỏ bừng mặt, hơn nữa không biết tại sao mà cô cảm thấy người này trông rất quen.
Lúc cô đang ngồi đánh giá người đàn ông kia, thì anh đột nhiên cũng phát hiện ra có cái gì đó không bình thường, anh híp mắt nhìn cô, thấy cô đang hoảng sợ cẩn thận thăm dò mình, trong đầu anh chợt lóe lên một chút suy nghĩ sâu xa.
“Nhan Họa!”
“. . . Anh, sao anh lại biết tên, tên của tôi?” Cô lắp bắp hỏi, theo bản năng lại bắt đầu lui về phía sau.
“Đừng lui nữa, em muốn ngã thêm lần nữa à?”
Anh lên tiếng nhắc nhở, thấy cô dè dặt nhìn mình, khuôn mặt trắng nõn có chút ngây ngô, thậm chí ngay cả phản ứng cũng rất phù hợp với hình ảnh một nữ sinh ngây thơ chưa bước ra xã hội. Song, bắt gặp vẻ xa lạ và phòng bị của cô, tâm trạng của anh đột nhiên trở nên xấu đi.
Buổi sáng hôm nay thật là điên rồ quá đi mất.
Trong lòng hai người đều không hẹn mà cùng có suy nghĩ như vậy lướt qua trong đầu.
Nhan Họa lo lắng nhìn anh, nói sao thì cô cũng chỉ là một cô bé học cấp ba, lớn lên trong vòng tay che chở của bố mẹ, sống trong khuôn phép, cho đến nay vẫn chưa làm chuyện gì sai trái, ngày ngày bình yên đi học, cũng chưa từng đi qua đêm bao giờ. Một cô bé ngoan ngoãn như vậy, bỗng đột nhiên ở trong một căn phòng xa lạ, nằm cạnh một người đàn ông cũng xa lạ, quả thật khiến cho cô vô cùng sợ hãi. Lúc này lại nhận ra người đàn ông kia trở nên không vui, càng khiến cô không biết phải làm sao mới đúng.
Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?
Nếu không phải trước mắt đang có một người đàn ông đáng sợ đang nhìn mình chằm chằm thì cô đã ngồi xổm xuống rồi ôm đầu kêu than rồi.
Người đàn ông mặc dù tâm trạng đang rất tồi tệ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Ngữ điệu của anh vô cùng tự nhiên, Nhan Họa cũng theo bản năng đáp: “17 tuổi.” Trả lời xong, cô cũng dè dặt hỏi lại: “Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?” Thật ra điều cô thật sự muốn hỏi đó là anh ta có phải là bọn cướp hay không, nhưng nhìn thái độ của anh ta thì có vẻ như là không phải.
Cô sắp bị chuyện này làm cho phát điên rồi, không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa.
Người đàn ông cau chặt chân mày, tâm trạng lại bắt đầu tệ đi rồi, đặc biệt là khi anh nhận ra được sự đề phòng của cô, cùng vẻ xa lạ không hề che dấu, đột nhiên nét mặt anh trở nên gian tà, giọng nói trầm thấp phát ra từ đôi môi mỏng gợi cảm: “Được lắm, mặc dù anh không biết tại sao em lại biến thành như vậy, nhưng anh có một điều muốn nhắc nhở em, anh tên là Kỳ Trạch, là chồng của em, còn đây chính là căn nhà mà chúng ta ở sau khi kết hôn!”
Nhan Họa cau mày, trong lòng không hề tin lời anh nói chút nào, nhưng cô lại không thể phản bác được câu gì, chỉ biết trơ mắt ra nhìn anh.
“Đừng có tỏ ra ngốc nghếch như vậy!” Anh nói, “17 tuổi? Điều ngớ ngẩn đó mà em cũng nói ra được à!”
Thấy anh vươn tay ra với cô, Nhan Họa sợ hãi vội vàng lui về sau.
Cánh tay anh cương cứng giơ lên giữa không trung, cuối cùng đành phải thu tay về, bất lực hất tóc mái ra đằng sau. Động tác này nhìn rất đẹp, song gương mặt anh lại vô cùng lạnh lùng, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Anh chậm rãi bước xuống giường, từ trên cao nhìn xuống ngắm dáng vẻ ngây ngô của cô vợ nhỏ, bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn trêu cô.
“A Họa, nên rời giường rồi, Duệ Duệ thức giấc chắc sẽ đói bụng lắm đó. ”
Nhan Họa: “. . . ”
Nhan Họa cứ ngơ ngác như thế nhìn anh đi vào phòng vệ sinh, sau đó cô nghe thấy tiếng nước chảy. Người đàn ông tên Kỳ Trạch tự xưng là chồng của cô đang tắm, suy nghĩ này càng khiến cho nét mặt của cô cứng ngắc hơn mấy lần.
Hiện giờ đầu óc của cô đang rất rối loạn, cảm giác như mình vẫn đang nằm mơ vậy, cô véo mạnh vào đùi mình một cái, chỉ thấy đau đớn đến phát khóc. Nhìn xuống người mình, cô nhận ra mình đang mặc một cái áo choàng ngủ tơ tằm, vừa rồi tình thế hỗn loạn nên phần dưới áo bị hất lên, lộ ra đôi chân trắng thon dài, nghĩ đến việc vừa rồi mình cứ trong bộ dạng thế này đối diện với một người đàn ông xa lạ, tâm trạng của cô càng trở nên xấu hơn rất nhiều.
Cô thật sự rất muốn phủ nhận lời nói của người kia, nhưng hiện tại khung cảnh xung quanh quá xa lạ, áo ngủ cũng không phải loại cô hay mặc, khiến cho cô hoài nghi lời anh ta nói là thật. Nếu không thì sẽ chẳng có ai rảnh rỗi đến mức nghĩ ra trò này để lừa gạt cô, hoặc là có ai đó bắt cóc cô đến đây.
Vậy thì khả năng duy nhất chính là, lời của người đàn ông kia nói hoàn toàn là sự thật.
Nếu vậy thì, rốt cục chuyện gì đang xảy ra?
Nhan Họa hoảng loạn ôm đầu, cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung ra, ai có thể nói cho cô biết được không?
/111
|