Achilles đem thi thể Hector kéo về doanh địa, người Hy Lạp thấy kẻ địch trên chiến trường giết chết vô số đồng bào đã chết đi, tất cả đều hoan hô nhảy nhót không ngừng, kêu to làm tốt lắm, khen ngợi Achilles là anh hùng Vô Song trên đời!
Nhưng hoan hô thắng lợi cũng không mang đến chút vui sướng và thỏa mãn nào cho Achilles, tức giận tràn đầy lúc trước biến thành bi thương thâm trầm, ngay cả hắn cũng không biết tại sao…
“Tất cả câm miệng cho ta! ! !” Achilles gầm vào đám người.
Đám người vui mừng nhất thời giật mình, không người nào dám lên tiếng, lặng yên nhường ra một con đường.
Achilles trở lại doanh trướng, ném thi thể Hector qua một bên, chuẩn bị ngày mai hiến tế cho Patroclus.
Vào đêm đó, quốc vương Priam thành Troy lẻn vào doanh trướng Achilles.
Ông quỳ trên mặt đất khóc rống, cầu xin Achilles trả lại thi thể Hector.
“Nếu hôm nay bị giết chính là ngươi, ta nghĩ phụ vương ngươi cũng sẽ làm chuyện như thế này. Hiện tại ta không phải là quốc vương cũng không phải là kẻ địch của ngươi, chỉ là người cha mất đi hài tử… Xin hãy thương hại lão nhân đáng thương này! Chí ít hãy Để ta cử hành một tang lễ đàng hoàng cho nó, để ta đặt hai đồng kim tệ lên mắt nó, để người chèo thuyền Charon không làm khó dễ nó…”
Nghe lời này, trái tim Achilles tan nát, phảng phất người quỳ trên mặt đất cầu xin là cha của mình.
“Ngươi đứng lên đi, ta trả hắn lại cho ngươi là được.”
Achilles đi ra doanh trướng, bao bọc tốt thi thể chết lặng của Hector, đưa hắn lên xe ngựa của quốc vương.
“Trong mười hai ngày cử hành tang lễ cho vương tử, ta bảo đảm quân đội Hy Lạp sẽ không khai chiến!”
“Cảm ơn ngươi… Mặc dù ngươi giết chết nhi tử của ta, ta vẫn cảm tạ sự nhân từ cuối cùng này của ngươi.”
Quốc vương hướng Achilles được hoàn lễ, ôm thi thể nhi tử lên xe ngựa.
“Giá!” Xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Achilles lúc này mới phát hiện lái xe chính là Hermes, cho dù không nhìn thấy mặt, cũng nhận ra bóng lưng quen thuộc này, cũng chỉ có y, mới dám một thân một mình hộ tống quốc vương tới nơi đây.
Nhưng y không quay đầu lại nhìn mình, cũng không nói chuyện với mình… Achilles biết, y thương tâm.
“Thật xin lỗi, sư phụ… Thật xin lỗi…”
…..
Hôm tang lễ của Hector, tất cả dân chúng thành Troy đều mặc lụa đen.
Chặt cây xây đài cao, phía trên là anh hùng người Troy kính ngưỡng đang im lặng nằm nghỉ.
Các Vu nữ hát tụng lời ca đưa tang, các tế ti tưới dầu lên củi khô.
Lửa cháy hừng hực, vây quanh anh hùng từng quát sá phong vân giữa một mảnh hồng quang.
Các thân nhân lặng yên chảy nước mắt, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Nhi tử của Hector, Astyanax mở to hai mắt nhìn, nhìn ngọn lửa trước mắt mang phụ thân đi xa, trong mắt nó không có nước mắt, chẳng qua là thật chặt, thật chặt mà ôm lấy thanh kiếm lúc sinh thời của phụ thân—— đây là tín vật duy nhất người để lại cho nó.
Nhớ kỹ, thanh kiếm này là Troy chi hồn!
Lời nói của phụ thân…, vẫn như sấm rèn bên tai.
Điều này làm cho Astyanax tin tưởng, phụ thân cũng chưa chết, linh hồn của người giống như thiên thiên vạn vạn chiến sĩ Troy đã hy sinh, sống trong thanh kiếm này.
Sau khi Hector ra đi, toàn thành vẫn đắm chìm trong bi thương.
Trong Thành Troy không có một vị anh hùng nào có thể giống hắn, lãnh đạo quân đội ra khỏi thành đối kháng với người Hy Lạp.
Hermes cũng chủ trương thủ vững thành trì, y tin chắc lời tiên đoán của Zeus, chỉ cần có thể chịu đựng qua mười năm, Troy có thể tránh thoát trận họa kiếp này.
Chiến tranh kéo dài đến hiện tại, đã đánh chín năm mười một tháng rồi, chỉ cần qua một tháng nữa là được…
Chiến đấu liên tục nhiều năm, đã làm cho Troy cùng Hy Lạp biến thành hai con dã thú chồng chất vết thương, người nào cũng không còn khí lực đi phát động tiến công đại quy mô.
Bọn họ hiện tại cần có, là bền bỉ và kiên nhẫn, nhìn xem ai có thể nhịn đến cuối cùng.
Tình thế đối với người Hy Lạp bất lợi hơn.
Bọn họ không giống người Troy có tường thành chắc chắn cùng phòng ốc ấm áp, quanh năm sống ngoài trời trên bờ cát hoang vu, lương thực và nước ngọt đều là vấn đề quan trọng.
Không chỉ cuộc sống túng quẫn, còn phải kềm chế nổi nhớ nhà không ngừng dâng trào từ trong lòng.
Gần mười năm rồi, tin tức cách biển rộng mênh mông mờ mịt không có dấu vết.
Những người nhiệt huyết tham chiến năm đó, khuôn mặt đã bị chiến tranh mài luyện thành vẻ tang thương.
Rất nhiều người trong bọn họ, đã vĩnh viễn không thể quay về, chỉ có thể táng thân tha hương nơi dị quốc.
Cảm xúc bọn lính càng ngày càng thấp, thậm chí muốn binh biến, Thống soái Agememnon phải đáp ứng bọn họ, nếu tháng này còn không ra kế sách công thành, bọn họ liền xuất phát trở về nhà.
Hiện tại, binh lính Hy Lạp đều nằm trên bờ cát, lười biếng phơi ánh mặt trời, đếm từng ngày được về nhà.
Anh hùng Odysseus đang gọt một đống ván gỗ, để giết thời gian.
Achilles hỏi hắn: “Ngươi đang làm gì đó?”
” Làm một ngựa gỗ cho thằng con.” Odysseus đáp, cũng không ngừng công việc trong tay.
“Nó bao lớn?”
Odysseus ngẩng đầu lên, sửng sốt một chút: “Mười một mười hai tuổi rồi. Lúc ta rời khỏi, nó còn là một đứa trẻ. Nói thật, ta không phải tự nguyện tớiTroy. Nhà của ta có kiều thê ái tử, còn có một mảnh đất giàu có, ai nguyện ý đến nơi xa như vậy để bán mạng? Lúc Agememnon phái sứ giả tới, ta giả ngây giả dại, ở nhà cầm dao chém lung tung. Ai biết bị họ đoán được, đem nhi tử ôm đến trước mặt ta… Ta dĩ nhiên không thể hạ thủ với con mình, chỉ có thể theo chân bọn họ tới. Ai… Cũng không biết tiểu tử này còn cỡi ngựa gỗ không, coi như là một chút tâm ý của người làm cha đi!”
Achilles nhìn ngựa gỗ của Odysseus dần thành hình, nói giỡn: “Con ngựa gỗ rỗng ruột, bên trong còn có thể chứa đồ vật.”
” Đúng nha, nếu lớn hơn nữa, để người vào còn được.”
“Để người vào?” câu cuối cùng làm Agememnon đang tản bộ suy nghĩ nát óc tìm cách làm sao để công thành bắt được, sải bước vọt tới, cẩn thận quan sát ngựa gỗ cho con nít này, lầm bầm lầu bầu nói, “Nếu chúng ta làm con ngựa gỗ này lớn hơn gấp mười mấy lần, để chiến sĩ của chúng ta vào trong bụng của nó, sau đó lại đưa vào thành Troy…”
Odysseus cười khẩy nói: ” Thống soái tôn kính của ta, ngươi nghĩ Troy điên rồi sao?”
“Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao?” Agememnon lớn tiếng bác bỏ, ” ta ở chỗ này đánh mười năm, mất đi một đệ đệ, ngươi muốn ta tay không trở về? Không! Tuyệt không! Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, ta cũng muốn thử một lần!”
Cứ như vậy, một kế hoạch to gan bí mật tiến hành trong quân đội Hy Lạp.
Agememnon hạ lệnh để một nhóm binh lính tiến vào núi sâu, chặt những cây tốt nhất, sau đó căn cứ vào bản vẽ của mấy tên thợ mộc thiết kế, ngày tiếp nối đêm chế tạo một con ngựa gỗ to lớn khổng lồ.
Chúng thần vẫn chú ý chiến tranh thànhTroy, thấy được cảnh tượng người Hy Lạp đốn cây trên núi tạo thành ngựa gỗ.
Thiên hậu Hera hết sức tán thưởng đối với hành vi của bọn họ: “Nhìn xem, bọn họ kiên nhẫn cở nào! Có tinh thần như vậy, thành Troy chắc chắn hơn nữa cũng bị bọn họ công phá!”
Zeus từ trước đến giờ luôn chống đối Hera cười nhạo nói: ” Mưu kế ngu xuẩn như vậy, cũng chỉ chúng mới nghĩ ra! Bản thân ta muốn coi làm sao đem ngựa gỗ này đưa vào thànhTroy, hừ hừ, chỉ sợ chưa đến thành đã bị Hermes cơ trí nhìn ra!”
“Ngươi…”
Hera giận đến nói không ra lời, Hermes này, không biết đã làm hư bao nhiêu chuyện tốt của nàng! Lần này tuyệt đối không thể để y được như ý!
Hera bực tức rời ghế, xoay người đi thương lượng đối sách với Athena.
Hera đi không lâu, Nữ thần vận mệnh ngồi bên cạnh Zeus đột nhiên mở miệng.
“Vương, ngài muốn kết thúc cuộc chiến tranh này thế nào?”
Zeus bị nàng làm sợ hết hồn, phải biết Nữ thần vận mệnh đã mấy trăm năm không nói chuyện, nếu nói nhất định có đại sự phát sinh.
“Để hai nước bọn họ tự mình giải quyết.”
Nữ thần vận mệnh biết ý đồ của Zeus, hắn muốn giữ Troy, cũng không phải là hắn có tình cảm sâu đậm gì đối với tòa thành này, chỉ là vì nhi tử hắn yêu mến nhất, Hermes lúc này đang trong tòa thành này.
Nữ thần vận mệnh cũng không vạch trần hắn, chỉ mặt không thay đổi vung mở đám mây chung quanh, cho Zeus thấy một bức tranh.
Zeus đi xuống vừa nhìn, biển Aegean xanh thẳm giống như một viên bảo thạch vây quanh cả vùng đất, thành thị phồn hoa giống như một mảnh ruy băng dài hẹp đeo quay, văn minh loài người phát triển tự do tại nơi đây…
“Đây là gì?”
“Biển Aegean một trăm năm sau. văn hóa Hy Lạp khuếch trương ở nơi đây, thịnh hành đến tận Châu Âu.”
“Vậy… Troy đâu?”
“Vương, trong lòng ngài hẳn là biết rõ rồi.” thanh âm Nữ thần vận mệnh lạnh lùng không mang chút tình cảm, ” chuyện Vận mệnh đã sớm quyết định, thì không cho phép thay đổi.”
Nữ thần vận mệnh nói xong cũng biến mất, chỉ để lại Zeus một người lâm vào trầm tư ở nơi đó.
….
Cách kỳ hạn mười năm theo lời Zeus ní càng ngày càng gần, tâm tình Hermes cũng dần dần tốt lên.
Hôm nay sáng sớm tỉnh lại, điểu ngữ hoa hương, vân đạm phong khinh (tiếng chim hương hoa, mây nhạt gió nhẹ).
Nay đã là ngày cuối cùng, chỉ cần qua hôm nay, thì vừa đúng mười năm.
Nếu lời Zeus không sai, người Hy Lạp vào hôm nay sẽ bỏ chạy.
Sau khi rửa mặt, ra cửa chuẩn bị đi bái kiến quốc vương, vừa mở cửa ra, bị dọa hết dồn.
“Zeus! Ngươi tại sao ở chỗ này?”
“Nhi tử!” Zeus không nói lời nào kéo tay Hermes, “Mau cùng ta trở về Olympus!”
“Đợi một chút, không phải nói chờ Troy thắng ta mới về sao?”
“Đừng quản chuyện hư hỏng này, mau cùng ta trở về!”
“Không đi!” Hermes hất tay Zeus ra, “Hôm nay là ngày cuối cùng, nhất định phải để ta thấy bọn họ thắng mới đi.”
Ngay khi hai người bọn họ dây dưa không ngừng ở cửa phòng, phía ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, có người ở phía ngoài cao giọng hô to: “Người Hy Lạp đi ——! ! ! Chúng ta thắng rồi ——! ! !”
Hermes vừa nghe càng hưng phấn không thôi, cũng muốn xông ra: ” ta đi xem một chút!”
“Không được!” Zeus đột nhiên quát lớn, “Cho dù ngươi không trở về Olympus, hôm nay cũng không được rời khỏi gian phòng này!”
“Tại sao…”
Zeus xoay người sang chỗ khác, tránh ánh mắt hỏi dò của Hermes: “Đừng hỏi, tóm lại, hôm nay ta ở chỗ này nhìn ngươi.”
Nhưng hoan hô thắng lợi cũng không mang đến chút vui sướng và thỏa mãn nào cho Achilles, tức giận tràn đầy lúc trước biến thành bi thương thâm trầm, ngay cả hắn cũng không biết tại sao…
“Tất cả câm miệng cho ta! ! !” Achilles gầm vào đám người.
Đám người vui mừng nhất thời giật mình, không người nào dám lên tiếng, lặng yên nhường ra một con đường.
Achilles trở lại doanh trướng, ném thi thể Hector qua một bên, chuẩn bị ngày mai hiến tế cho Patroclus.
Vào đêm đó, quốc vương Priam thành Troy lẻn vào doanh trướng Achilles.
Ông quỳ trên mặt đất khóc rống, cầu xin Achilles trả lại thi thể Hector.
“Nếu hôm nay bị giết chính là ngươi, ta nghĩ phụ vương ngươi cũng sẽ làm chuyện như thế này. Hiện tại ta không phải là quốc vương cũng không phải là kẻ địch của ngươi, chỉ là người cha mất đi hài tử… Xin hãy thương hại lão nhân đáng thương này! Chí ít hãy Để ta cử hành một tang lễ đàng hoàng cho nó, để ta đặt hai đồng kim tệ lên mắt nó, để người chèo thuyền Charon không làm khó dễ nó…”
Nghe lời này, trái tim Achilles tan nát, phảng phất người quỳ trên mặt đất cầu xin là cha của mình.
“Ngươi đứng lên đi, ta trả hắn lại cho ngươi là được.”
Achilles đi ra doanh trướng, bao bọc tốt thi thể chết lặng của Hector, đưa hắn lên xe ngựa của quốc vương.
“Trong mười hai ngày cử hành tang lễ cho vương tử, ta bảo đảm quân đội Hy Lạp sẽ không khai chiến!”
“Cảm ơn ngươi… Mặc dù ngươi giết chết nhi tử của ta, ta vẫn cảm tạ sự nhân từ cuối cùng này của ngươi.”
Quốc vương hướng Achilles được hoàn lễ, ôm thi thể nhi tử lên xe ngựa.
“Giá!” Xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Achilles lúc này mới phát hiện lái xe chính là Hermes, cho dù không nhìn thấy mặt, cũng nhận ra bóng lưng quen thuộc này, cũng chỉ có y, mới dám một thân một mình hộ tống quốc vương tới nơi đây.
Nhưng y không quay đầu lại nhìn mình, cũng không nói chuyện với mình… Achilles biết, y thương tâm.
“Thật xin lỗi, sư phụ… Thật xin lỗi…”
…..
Hôm tang lễ của Hector, tất cả dân chúng thành Troy đều mặc lụa đen.
Chặt cây xây đài cao, phía trên là anh hùng người Troy kính ngưỡng đang im lặng nằm nghỉ.
Các Vu nữ hát tụng lời ca đưa tang, các tế ti tưới dầu lên củi khô.
Lửa cháy hừng hực, vây quanh anh hùng từng quát sá phong vân giữa một mảnh hồng quang.
Các thân nhân lặng yên chảy nước mắt, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Nhi tử của Hector, Astyanax mở to hai mắt nhìn, nhìn ngọn lửa trước mắt mang phụ thân đi xa, trong mắt nó không có nước mắt, chẳng qua là thật chặt, thật chặt mà ôm lấy thanh kiếm lúc sinh thời của phụ thân—— đây là tín vật duy nhất người để lại cho nó.
Nhớ kỹ, thanh kiếm này là Troy chi hồn!
Lời nói của phụ thân…, vẫn như sấm rèn bên tai.
Điều này làm cho Astyanax tin tưởng, phụ thân cũng chưa chết, linh hồn của người giống như thiên thiên vạn vạn chiến sĩ Troy đã hy sinh, sống trong thanh kiếm này.
Sau khi Hector ra đi, toàn thành vẫn đắm chìm trong bi thương.
Trong Thành Troy không có một vị anh hùng nào có thể giống hắn, lãnh đạo quân đội ra khỏi thành đối kháng với người Hy Lạp.
Hermes cũng chủ trương thủ vững thành trì, y tin chắc lời tiên đoán của Zeus, chỉ cần có thể chịu đựng qua mười năm, Troy có thể tránh thoát trận họa kiếp này.
Chiến tranh kéo dài đến hiện tại, đã đánh chín năm mười một tháng rồi, chỉ cần qua một tháng nữa là được…
Chiến đấu liên tục nhiều năm, đã làm cho Troy cùng Hy Lạp biến thành hai con dã thú chồng chất vết thương, người nào cũng không còn khí lực đi phát động tiến công đại quy mô.
Bọn họ hiện tại cần có, là bền bỉ và kiên nhẫn, nhìn xem ai có thể nhịn đến cuối cùng.
Tình thế đối với người Hy Lạp bất lợi hơn.
Bọn họ không giống người Troy có tường thành chắc chắn cùng phòng ốc ấm áp, quanh năm sống ngoài trời trên bờ cát hoang vu, lương thực và nước ngọt đều là vấn đề quan trọng.
Không chỉ cuộc sống túng quẫn, còn phải kềm chế nổi nhớ nhà không ngừng dâng trào từ trong lòng.
Gần mười năm rồi, tin tức cách biển rộng mênh mông mờ mịt không có dấu vết.
Những người nhiệt huyết tham chiến năm đó, khuôn mặt đã bị chiến tranh mài luyện thành vẻ tang thương.
Rất nhiều người trong bọn họ, đã vĩnh viễn không thể quay về, chỉ có thể táng thân tha hương nơi dị quốc.
Cảm xúc bọn lính càng ngày càng thấp, thậm chí muốn binh biến, Thống soái Agememnon phải đáp ứng bọn họ, nếu tháng này còn không ra kế sách công thành, bọn họ liền xuất phát trở về nhà.
Hiện tại, binh lính Hy Lạp đều nằm trên bờ cát, lười biếng phơi ánh mặt trời, đếm từng ngày được về nhà.
Anh hùng Odysseus đang gọt một đống ván gỗ, để giết thời gian.
Achilles hỏi hắn: “Ngươi đang làm gì đó?”
” Làm một ngựa gỗ cho thằng con.” Odysseus đáp, cũng không ngừng công việc trong tay.
“Nó bao lớn?”
Odysseus ngẩng đầu lên, sửng sốt một chút: “Mười một mười hai tuổi rồi. Lúc ta rời khỏi, nó còn là một đứa trẻ. Nói thật, ta không phải tự nguyện tớiTroy. Nhà của ta có kiều thê ái tử, còn có một mảnh đất giàu có, ai nguyện ý đến nơi xa như vậy để bán mạng? Lúc Agememnon phái sứ giả tới, ta giả ngây giả dại, ở nhà cầm dao chém lung tung. Ai biết bị họ đoán được, đem nhi tử ôm đến trước mặt ta… Ta dĩ nhiên không thể hạ thủ với con mình, chỉ có thể theo chân bọn họ tới. Ai… Cũng không biết tiểu tử này còn cỡi ngựa gỗ không, coi như là một chút tâm ý của người làm cha đi!”
Achilles nhìn ngựa gỗ của Odysseus dần thành hình, nói giỡn: “Con ngựa gỗ rỗng ruột, bên trong còn có thể chứa đồ vật.”
” Đúng nha, nếu lớn hơn nữa, để người vào còn được.”
“Để người vào?” câu cuối cùng làm Agememnon đang tản bộ suy nghĩ nát óc tìm cách làm sao để công thành bắt được, sải bước vọt tới, cẩn thận quan sát ngựa gỗ cho con nít này, lầm bầm lầu bầu nói, “Nếu chúng ta làm con ngựa gỗ này lớn hơn gấp mười mấy lần, để chiến sĩ của chúng ta vào trong bụng của nó, sau đó lại đưa vào thành Troy…”
Odysseus cười khẩy nói: ” Thống soái tôn kính của ta, ngươi nghĩ Troy điên rồi sao?”
“Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao?” Agememnon lớn tiếng bác bỏ, ” ta ở chỗ này đánh mười năm, mất đi một đệ đệ, ngươi muốn ta tay không trở về? Không! Tuyệt không! Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, ta cũng muốn thử một lần!”
Cứ như vậy, một kế hoạch to gan bí mật tiến hành trong quân đội Hy Lạp.
Agememnon hạ lệnh để một nhóm binh lính tiến vào núi sâu, chặt những cây tốt nhất, sau đó căn cứ vào bản vẽ của mấy tên thợ mộc thiết kế, ngày tiếp nối đêm chế tạo một con ngựa gỗ to lớn khổng lồ.
Chúng thần vẫn chú ý chiến tranh thànhTroy, thấy được cảnh tượng người Hy Lạp đốn cây trên núi tạo thành ngựa gỗ.
Thiên hậu Hera hết sức tán thưởng đối với hành vi của bọn họ: “Nhìn xem, bọn họ kiên nhẫn cở nào! Có tinh thần như vậy, thành Troy chắc chắn hơn nữa cũng bị bọn họ công phá!”
Zeus từ trước đến giờ luôn chống đối Hera cười nhạo nói: ” Mưu kế ngu xuẩn như vậy, cũng chỉ chúng mới nghĩ ra! Bản thân ta muốn coi làm sao đem ngựa gỗ này đưa vào thànhTroy, hừ hừ, chỉ sợ chưa đến thành đã bị Hermes cơ trí nhìn ra!”
“Ngươi…”
Hera giận đến nói không ra lời, Hermes này, không biết đã làm hư bao nhiêu chuyện tốt của nàng! Lần này tuyệt đối không thể để y được như ý!
Hera bực tức rời ghế, xoay người đi thương lượng đối sách với Athena.
Hera đi không lâu, Nữ thần vận mệnh ngồi bên cạnh Zeus đột nhiên mở miệng.
“Vương, ngài muốn kết thúc cuộc chiến tranh này thế nào?”
Zeus bị nàng làm sợ hết hồn, phải biết Nữ thần vận mệnh đã mấy trăm năm không nói chuyện, nếu nói nhất định có đại sự phát sinh.
“Để hai nước bọn họ tự mình giải quyết.”
Nữ thần vận mệnh biết ý đồ của Zeus, hắn muốn giữ Troy, cũng không phải là hắn có tình cảm sâu đậm gì đối với tòa thành này, chỉ là vì nhi tử hắn yêu mến nhất, Hermes lúc này đang trong tòa thành này.
Nữ thần vận mệnh cũng không vạch trần hắn, chỉ mặt không thay đổi vung mở đám mây chung quanh, cho Zeus thấy một bức tranh.
Zeus đi xuống vừa nhìn, biển Aegean xanh thẳm giống như một viên bảo thạch vây quanh cả vùng đất, thành thị phồn hoa giống như một mảnh ruy băng dài hẹp đeo quay, văn minh loài người phát triển tự do tại nơi đây…
“Đây là gì?”
“Biển Aegean một trăm năm sau. văn hóa Hy Lạp khuếch trương ở nơi đây, thịnh hành đến tận Châu Âu.”
“Vậy… Troy đâu?”
“Vương, trong lòng ngài hẳn là biết rõ rồi.” thanh âm Nữ thần vận mệnh lạnh lùng không mang chút tình cảm, ” chuyện Vận mệnh đã sớm quyết định, thì không cho phép thay đổi.”
Nữ thần vận mệnh nói xong cũng biến mất, chỉ để lại Zeus một người lâm vào trầm tư ở nơi đó.
….
Cách kỳ hạn mười năm theo lời Zeus ní càng ngày càng gần, tâm tình Hermes cũng dần dần tốt lên.
Hôm nay sáng sớm tỉnh lại, điểu ngữ hoa hương, vân đạm phong khinh (tiếng chim hương hoa, mây nhạt gió nhẹ).
Nay đã là ngày cuối cùng, chỉ cần qua hôm nay, thì vừa đúng mười năm.
Nếu lời Zeus không sai, người Hy Lạp vào hôm nay sẽ bỏ chạy.
Sau khi rửa mặt, ra cửa chuẩn bị đi bái kiến quốc vương, vừa mở cửa ra, bị dọa hết dồn.
“Zeus! Ngươi tại sao ở chỗ này?”
“Nhi tử!” Zeus không nói lời nào kéo tay Hermes, “Mau cùng ta trở về Olympus!”
“Đợi một chút, không phải nói chờ Troy thắng ta mới về sao?”
“Đừng quản chuyện hư hỏng này, mau cùng ta trở về!”
“Không đi!” Hermes hất tay Zeus ra, “Hôm nay là ngày cuối cùng, nhất định phải để ta thấy bọn họ thắng mới đi.”
Ngay khi hai người bọn họ dây dưa không ngừng ở cửa phòng, phía ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, có người ở phía ngoài cao giọng hô to: “Người Hy Lạp đi ——! ! ! Chúng ta thắng rồi ——! ! !”
Hermes vừa nghe càng hưng phấn không thôi, cũng muốn xông ra: ” ta đi xem một chút!”
“Không được!” Zeus đột nhiên quát lớn, “Cho dù ngươi không trở về Olympus, hôm nay cũng không được rời khỏi gian phòng này!”
“Tại sao…”
Zeus xoay người sang chỗ khác, tránh ánh mắt hỏi dò của Hermes: “Đừng hỏi, tóm lại, hôm nay ta ở chỗ này nhìn ngươi.”
/85
|