Ánh hàn quang lấp loáng, bảy tám thanh trường kiếm đồng thời động thủ.
Ngô Cương vung song chưởng lên, thế dường sóng xô gió cuốn. Chưởng thanh rít lên khủng khiếp hòa lẫn với tiếng rú thê thảm. Hai tên Thần Phong kiếm sĩ đứng hàng đầu bị hất ra xa ngoài mấy trượng. Còn mấy tên kia loạng choạng lùi lại.
Một cái giơ tay của Ngô Cương làm kinh động toàn trường.
Kim kiếm số hai bảy lảo đảo đứng lên, mặt không còn chút huyết sắc.
Văn sĩ trung niên tiến gần lại hỏi Ngô Cương:
- Công phu của ông bạn thật là khá lắm.
Ngô Cương đáp:
- Ông bạn dạy quá lời.
Văn sĩ lại hỏi:
- Ông bạn muốn coi mặt người trong quan tài ư?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
- Đúng thế.
Văn sĩ hỏi:
- Liệu có thể chia ra kẻ trước người sau mà coi được không?
Ngô Cương hững hờ đáp:
- Không được đâu.
Văn sĩ lại hỏi:
- Thế thì chỉ còn cách tỷ đấu hay sao?
Ngô Cương đáp:
- Nếu các hạ nghĩ rằng cần phải thế thì tại hạ cũng không phản đối.
Văn sĩ lại hỏi:
- Ông bạn có thể cho biết danh hiệu được chăng?
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rồi buột miệng đáp:
- Sách Huyết Nhất Kiếm.
Văn sĩ trung niên lộ vẻ kinh hãi hỏi lại:
- Sách Huyết Nhất Kiếm ư?
Toàn trường đều ngạc nhiên vì chưa ai từng nghe thấy danh hiệu nhân vật này trên chốn giang hồ. Dĩ nhiên tên hiệu đó chẳng có chi lạ nếu chàng chỉ là một người thông thường trong võ lâm. Kỳ ở chỗ công lực chàng cao thâm khôn lường, chứ không phải nhân vật tầm thường mà sao danh hiệu chẳng ai hay.
Cái đó chỉ có mình Ngô Cương là hiểu rõ. Ngoại hiệu này vào lúc lâm thời chàng mới tự đặt ra.
Văn sĩ trung niên trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Bây giờ ông bạn tính thế nào?
Ngô Cương cất giọng trầm trầm đáp:
- Xin tuỳ các hạ định liệu.
Văn sĩ nói:
- Chúng ta vốn không thù oán, tưởng chẳng nên tỷ đấu đến chỗ một mất một còn.
Ngô Cương đáp:
- Tại hạ không có ý kiến, các hạ muốn nói thế nào cũng được.
Văn sĩ lại hỏi:
- Bên nào thắng thì được coi trước. Ông bạn tính sao?
Ngô Cương gật đầu đáp:
- Thế cũng được.
Kim kiếm số hai bảy cất giọng hung dữ xen vào:
- Sách Huyết Nhất Kiếm. Ngươi mà coi Võ Minh là cừu định thì ngươi sẽ thành kẻ thù chung với hết thảy võ lâm Trung nguyên…
Ngô Cương cười lạt đáp:
- Ngươi nói đúng đó. Chính là như vậy.
Câu này chàng nói ra lại khiến cho toàn trường phải sợ run, vì trên đời lại có người dám ngang nhiên nhận là kẻ thù với hết thảy võ lâm thiên hạ?
Văn sĩ trung niên lên tiếng:
- Xin mời ông bạn.
Ngô Cương từ từ rút thanh Phụng kiếm ra giơ lê, dồn nội lực vào. Kiếm quang dàn dụa. Bỗng thấy bóng một con chim Phượng ẩn hiện rung rinh như muốn bay lên.
Văn sĩ trung niên thất sắc la hoảng:
- Phụng kiếm!
Lão già áo xanh cũng sợ tái mặt, la theo:
- Phụng kiếm!
Ngô Cương động tâm tự hỏi:
- Sao đối phương lại nhận biết thanh Phụng kiếm của công chúa Hồ Ma này.
Văn sĩ trung niên tra kiếm vào vỏ quay lại nhìn lão già áo xanh rồi nói với Ngô Cương:
- Xin mời ông bạn coi đi.
Ngô Cương nghi ngờ không hiểu tại sao đối phương đột ngột bãi chiến liền hỏi lại:
- Các hạ không coi ư?
Văn sĩ đáp:
- Mời ông bạn coi trước.
Ngô Cương hỏi:
- Tại sao lại vậy?
Văn sĩ đáp:
- Vì tại hạ kính nể chủ nhân của thanh Phụng kiếm.
Ngô Cương ngập ngừng hỏi:
- Thế các hạ có nhận biết…
Văn sĩ gạt đi:
- Ông bạn bất tất phải hỏi làm chi nữa.
Ngô Cương quay lại tiến gần về phía quan tài bằng gỗ mộc đặt ở giữa đường.
Kim kiếm số hai bảy cùng đồng bọ giương mắt lên nhìn Ngô Cương , tuy chúng rất căm tức nhưng không dám ngăn trở.
Lão già áo xanh cùng văn sĩ trung niên lộ vẻ khẩn trương nhưng vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích.
Thế là vụ bí mật trong quan tài sắp được phanh phui.
Ngô Cương hít mạnh một hơi dài để trấn tĩnh lại đôi chút. Chàng tháo khoá, từ từ mở nắp quan tài. Vừa trông vào chàng đã bật tiếng la hoảng:
- Úi chao!
Rồi lùi lại ba bước.
Lão áo xanh cùng văn sĩ trung niên đồng thanh hỏi:
- Đúng là người ông bạn muốn kiếm ư?
Ngô Cương không trả lời. Chàng quay lại hỏi Kim kiếm số hai bảy:
- Người trong quan tài đúng là nhân vật mà minh chủ muốn tiếp kiến ư?
Kim kiếm số hai bảy đáp:
- Phải rồi.
Ngô Cương lại hỏi:
- Vì lẽ gì vậy?
- Không biết.
Ngô Cương hất hàm hỏi:
- Nữ ni cùng người áo xám trong am Tu Duyên có phải là thuộc hạ của Võ Minh không?
Kim kiếm số hai bảy lại buông thõng:
- Không biết.
- Thái Thượng hộ pháp tổng minh đi chuyến này có mục đích gì?
- Không biết.
- Cái gì ngươi cũng không biết ư?
- Phải rồi.
Ngô Cương dằn giọng nói:
- Vậy thì ngươi phải chết.
Một tiếng rú rùng rợn vang lên. Máu tươi téo ra bốn phía!
Kim kiếm số hai bảy bị chặt ngang lưng đứt làm hai đoạn. Gan ruột vung vãi đầy mặt đất. Bọn Thần Phong kiếm sĩ tên nào cũng hoảng hồn.
Ngô Cương lại thấy Ngũ Bách Nhân chủng hiện ra trước mắt. Nợ máu phải trả bằng máu.
Kiếm quang lấp loáng. Tiếng rú vang trời. Chỉ trong nháy mắt cả bọn khiêng quan tài chết hết không còn một mống.
Ngô Cương lau thanh kiếm vào những xác người chết cho sạch huyết tích rồi từ từ tra kiếm vào vỏ. Chàng trở lại bên chiếc quan tài.
Lão áo xanh cùng văn sĩ trung niên song song tiến lại, nheo mắt nhìn vào quan tài rồi lộ vẻ thất vọng.
Ngô Cương nhìn đối phương bằng con mắt lạnh lùng hỏi:
- Không phải là người hai vị muốn kiếm chứ?
Lão áo xanh trả lời:
- Không phải! Có đúng là người ông bạn muốn kiếm không?
Ngô Cương đáp:
- Phải rồi. Y là một người bạn của tại hạ.
Lão áo xanh nói:
- Vậy bọn lão phu xin cáo từ.
- Khoan đã!
- Ông bạn có điều gì chỉ giáo?
Ngô Cương hất hàm hỏi:
- Hai vị là thuộc hạ Kim Cương minh ư?
- Đúng thế!
- Xin hỏi tại sao ngày xưa Kim Cương minh đột nhiên tuyên bố rút lui khỏi võ lâm?
Cả hai người cùng biến sắc. Văn sĩ trung niên đáp:
- Đó là điều bí mật của bản môn. Xin ông bạn tha thứ không thể trình bày được.
Ngô Cương chưng hửng. Nhưng đây là một điểm mà chàng cần biết, liền lựa lời hỏi:
- Vô địch mỹ kiếm khách Ngô Hùng mất tích. Vụ đó có liên quan gì đến quý minh không?
Văn sĩ đáp:
- Về điểm này tại hạ cũng không thể hớt lẻo.
Ngô Cương nói:
- Thế là các hạ có biết vụ này rồi.
Văn sĩ đáp:
- Vụ Ngô Hùng mất tích bản minh vẫn để ý dò la. Bọn tại hạ trở lại giang hồ cũng vì vụ này.
Ngô Cương động tâm hỏi:
- Vừa rồi hai vị định mở quan phải chăng vì mục đính…
Văn sĩ ngắt lời:
- Đúng thế! Tại hạ nghi ngờ thân thế người trong quan tài.
Ngô Cương lại hỏi:
- Sao các hạ biết trong quan tài đựng người sống?
Lão gài áo xanh đáp:
- Bọn thủ hạ của lão phu đã trông thấy người trong quan tài bị Thái Thượng hộ pháp Võ Minh kiềm chế.
- Ủa!
- Bây giờ bọn lão phu đi được rồi chứ?
- Tại hạ hi vọng được biết sự thực về mối liên quan giữa Ngô Hùng và quý minh ngày trước.
Văn sĩ trung niên ngập ngừng đáp:
- Cái đó...tại hạ không thể trình bày được.
Ngô Cương cất giọng lạnh như băng nói:
- Các hạ nên nói rõ ra đi thì hơn.
Văn sĩ trung niên sa sầm nét mặt:
- Ông bạn làm thế chẳng hoá ra bức bách người ta vào con đường khó khăn ư?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
- Dù phải thế cũng đành vậy.
Văn sĩ trung niên lại nói:
- Bọn tại hạ vâng lệnh trên không được coi ông bạn là thù nghịch.
Câu nói cao thâm không lường này khiến cho Ngô Cương rất đỗi hoài nghi. Chàng tự hỏi:
- Mình mới vừa ra đời, quyết chưa một ai hay chân tướng. Vậy mà hai người này lại nói vâng lệnh trên không được thù nghịch với mình là nghĩa làm sao?
Nghĩ vậy chàng buột miệng hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
Văn sĩ trung niên bình tĩnh đáp:
- Tại hạ cũng không hiểu?
Ngô Cương vì nóng lòng giải mối nghi ngờ. Chàng đánh liều nói:
- Nếu hai vị không chịu trả lời câu hỏi của tại hạ thì đừng tính đến chuyện rời khỏi nơi đây.
Văn sĩ trung niên bình thản hỏi lại:
- Ông bạn định đánh nhau nữa chăng?
Ngô Cương hững hờ đáp:
- Tại hạ tưởng còn phải hơn thế nữa.
Văn sĩ trung niên ngập ngừng:
- Nhưng tại hạ đã vâng mệnh...
- Đó là việc riêng của các hạ.
Văn sĩ trung niên thủng thẳng hỏi:
- Ông bạn làm như vậy thì e rằng khó nói với chủ nhân thanh Phụng kiếm. Ông bạn nghĩ sao?
Ngô Cương sửng sốt hỏi:
- Các hạ bảo sao?
- Bọn tại hạ sở dĩ không coi ông bạn là thù địch cũng chỉ vì chủ nhân thanh Phụng kiếm..
- Thế ra quý minh có liên quan với Phụng kiếm chủ nhân ư?
Văn sĩ trung niên gật đầu đáp:
- Mối quan hệ rất sâu xa. Về điểm này rồi đây Phụng kiếm chủ nhân sẽ nói rõ với ông bạn.
Ngô Cương lại càng nghi hoặc. Chàng không sao hiểu thấu được nối ngoắt nghéo trong vụ này. Nàng công chúa Hồ Ma dung nhan khuynh quốc lại hiện lên trước mắt chàng. Nàng đã khẳng khái cho chàng mượn lưỡi gươm thần vói mục đích điều tra tin tức của huynh trưởng Ngô Hùng. Vụ bí mật đó chỉ mong khai thác ở trong người nàng. Thế mà giờ đây chàng lại gây chuyện lôi thôi cùng hai cao thủ Kim Cương minh này thì thật có điều không ổn. Chàng đảo mắt nhìn người trong quan tài rồi vẫy tay nói:
- Xin hai vị tùy tiện.
Lão áo xanh cùng văn sĩ trung niên chắp tay thi lễ rồi băng mình vọt đi.
Mặt trời đã lên cao. Bầu vũ trụ sáng loà.
Ngô Cương ôm người trong quan tài lên, đập tan áo quan rồi chạy vào khu rừng ở bên đường. Chàng tìm một chỗ sạch sẽ đặt người đó xuống.
Người trong quan tài là ai? Hiển nhiên là Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi. Lão đã trượng nghĩa cứu mạng chàng. Lão vẫn ăn mặc như một lão hoá tử. Nên Ngô Cương vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay.
Sở dĩ Võ Minh hạ thủ bắt lão dĩ nhiên vì ngày trước lão đã cứu chàng thoát khỏi bàn tay Xú Diện Nhân Đồ Đặng Thập Ngũ tại Thiên Vương miếu ngoài thành Khai Phong.
Võ lâm minh chủ muốn thân chinh xử trí lão chắc vì hắn nghi ngờ lão có mối liên quan với Võ lâm đệ nhất bảo và muốn tra hỏi lão xem chàng lạc lõng nơi đâu.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi hơi thở vẫn đều đặn tựa hồ người ngủ say. Lúc Ngô Cương mở quan đã phát giác ra lão chỉ bị điểm huyệt, chẳng lấy gì làm cấp bách, nên chàng vẫn ung dung nói chuyện với hai cao thủ Kim Cương minh.
Ngô Cương giơ tay toan giải khai huyệt đạo cho Thiết Tâm thái tuế Hồ Phi, nhưng chàng quan sát lại không khỏi cả kinh thất sắc vì chàng không tìm ra được Hồ Phi bị kìm chế huyệt đạo nào. Chàng đứng ngây người ra hồi lâu, chân tay luống cuống.
Chàng hối hận vì đã trót hạ sát Kim kiếm số hai bảy, nhưng hối hận thì sự đã rồi, không còn làm gì được nữa.
Vụ này thật là rắc rối. Huyệt đạo không giải khai được mà nơi cầu viện cũng chẳng có. Chàng ngơ ngẩn không biết làm thế nào đành chịu bó tay đến hàng nửa giờ.
Con người bị kìm chế huyệt đạo quá lâu, tất tổn thương đến khí huyết. Nghiêm trọng hơn nữa có thể biến thành tàn phế. Đó là một điều thường thức, đã là người luyện võ chẳng ai không hiểu. Vì thế nên Ngô Cương càng bồn chồn trong dạ. Dù chàng có võ công cái thế cũng chẳng làm gì được. Thủ pháp điểm huyệt trên chốn giang hồ tuy mỗi phe một cách nhưng đại khái giống nhau, rất ít khi ra ngoài thể lệ thông thường. Bây giờ chàng đụng phải một thủ pháp kỳ bí đặc biệt khiến chàng không tìm ra được nơi nào bị điểm.
Ngô Cương đang xao xuyến trong lòng bỗng ngửi thấy một mùi man mát. Chàng rất kinh dị đứng dậy nghển đầu lên coi. Lập tức huyết mạch chạy rần rần. Trống ngực đánh thình thình.
Hai bóng người thướt tha xinh đẹp đứng sững ngoài một trượng.
Người mới đến đây là một nữ lang áo lục đẹp như thiên tiên mà chàng không hiểu lai lịch. Nàng đi với một ả thị tỳ.
Ngô Cương lại một lần bị cái đẹp làm cho mơ màng.
Bất luận người nào dù lòng dạ như đáy giếng khô mà ngó thấy vưu vật tuyệt sắc này cũng chẳng khỏi nảy ra nhiều ý nghĩ bâng khuâng.
Dĩ nhiên Ngô Cương không thể ra ngoài lệ đó. Nửa năm nay chàng đã gặp mấy người đẹp. Nhưng nữ lang đây càng khiến phải cho chàng động tâm. Từ đầu đến gót chân tựa hồ tạo vật đã cố tình chung đúc nên kiệt tác này. Nhất là khoé miệng nữ lang tựa hồ có một nụ cười ra vẻ coi thường hết thảy mọi người bất cứ là ai. Cái đó càng làm cho người ta mê mẩn thần hồn.
Nàng kiêu ngạo chăng? Nàng khinh người chăng? Những cái đó dường như thiên kinh địa nghĩa vì nàng đẹp quá. Trên cõi đời này đố ai tìm ra được một người thứ hai sánh kịp.
Đây là lần thứ nhất Ngô Cương thấy người đẹp mà mắt mờ, mà tâm hồn rung động. Chàng không thể phân tích được mối cảm giác trong đầu óc. Chàng chỉ biết mình bị quyến rũ mãnh liệt. Chàng muốn lánh xa nhưng trái lại chỉ ước mong bóng người nàng vĩnh viễn đừng bao giờ rời khỏi thị tuyến mình.
Ngô Cương hôn loạn tâm thần. Chàng quên hết, cả con người chàng cũng không còn tồn tại. Bỗng có tiếng hỏi:
- Có phải anh chàng ngốc kia không?
Nữ lang áo lục đã mở miệng, tưởng chừng như giọng oanh đang líu lo ngoài vườn hoa. Cả câu nói rất khinh miệt này cũng chẳng chói tai chút nào. Trái lại nó còn làm cho toàn thân người ta rung động khoan khoái tựa hồ được nghe một khúc tiên nhạc.
Ả tỳ nữ cũng đáng kể vào hạng nhân gian tuyệt sắc. Nhưng bên nữ lang áo lục thì thành ra ảm đạm thất sắc.
Ả thị tỳ cất giọng trong trẻo đáp:
- Có ai bảo là không phải đâu.
Nữ lang áo lục hỏi:
- Cao đồ của Yêu Vương thì thân thủ há phải tầm thường?
Thị tỳ đáp:
- Biết đâu mình chẳng nhìn nhận sai lầm.
Nữ lang lại hỏi:
- Tiểu Tuyết! Theo chỗ ngươi nhận xét thì lão hoá tử đó bị kìm chế bằng thủ pháp nào?
Thị tỳ đáp:
- Tiểu tỳ đoán càn thì lão bị kìm chế bằng thuốc mê. Chẳng hiểu có đúng không?
- Ồ! Bây giờ con này mắt cũng tỏ tình gớm!
Câu đó khiến cho Ngô Cương như người ngủ mơ choàng tỉnh giấc. Chàng nghiến răng ngấm ngầm tự hỏi:
- Sao mình không nghĩ tới điểm này mà mình cứ dò xét đâu đâu? Xem chừng hai người chủ, tỳ nầy xuất hiện không phải ngẫu nhiên. Đồng thời các cô lại biết rõ thân thế mình dù mình đã cải trang mà đối phương cũng nhận ra được thì thật là một điều không phải tầm thường. Chẳng lẽ mình bị đối phương giám thị? Không có lẽ. Nhưng biết giải thích cách nào? Đối phương cũng là người, nào phải thần thánh gì mà bói ra khoa thấy?
Ngô Cương lại lẩm bẩm:
- Đối phương còn có ý chỉ điểm cho mình. Nhưng dù lão bị điểm huyệt cũng vậy mà bị thuốc mê cũng thế, mình vẫn không có cách nào chữa cho lão hồi tỉnh.
Thân thế bị bại lộ, Ngô Cương dĩ nhiên không thể yên lặng được nữa, huống chi lại có ý giúp mình. Chàng liền chắp tay nói:
- May được gặp cô nương!
Nữ lang áo lục mỉm cười đáp:
- Thật là may mắn.
Rồi hai bên tựa hồ không còn câu gì để nói nữa.
Thị tỳ áo xanh hỏi một câu diễu cợt:
- Tại sao thiếu hiệp lại ăn mặc như vậy?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
- Thích thế thì làm thế mà thôi.
Nữ tỳ nói:
- Cái thích hay quá nhỉ! Sách Huyết Nhất Kiếm đã thích là làm phải không?
Ngô Cương mặt nóng bừng, nhưng đối phương không nhìn rõ mặt chàng.
Nữ lang áo lục mắng tiểu tỳ:
- Tiểu Tuyết! Con này lắm miệng đa.
Thị tỳ áo xanh thè lưỡi ra nheo mắt ngó Ngô Cương rồi im bặt.
Ngô Cương trầm mặc một lúc rồi không nhịn được nữa hỏi:
- Cô nương tới đây có điều chi dạy bảo?
Nữ lang đáp:
- Chả có điều chi cả. Thiếu hiệp phải cứu người mau đi chứ?
Ngô Cương ngập ngừng:
- Vụ này...
- Thiếu hiệp không có cách nào cứu được ư?
Ngô Cương thở phào đáp:
- Chính thế. Tại hạ chẳng biết một tý gì về thuật kỳ hoàng.
Nữ lang hỏi:
- Thiếu hiệp có muốn ta giúp cho không?
Ngô Cương mừng rỡ đáp:
- Nếu được cô nương nguyện ý giúp cho, tại hạ xin lãnh thọ mối thịnh tình này.
- Lãnh thọ bằng cách nào?
Ngô Cương cứng họng không trả lời được. Trống ngực đập loạn lên. Chàng không hiểu nàng hỏi câu này là có ý gì?
Nữ lang hỏi lại:
- Tại sao thiếu hiệp không mở miệng?
Thanh âm của nàng tựa đá nam châm làm rung động đến tâm thần người ta. Ngô Cương như người mất hồn. Một cảm giác kỳ dị từ trong thâm tâm nổi lên. Bất giác chàng đưa mắt nhìn trộm đối phương rồi đâm ra luống cuống. Chàng ngập ngừng hỏi lại:
- Tại hạ... Có phải cô nương muốn tại hạ đưa ra điều kiện để trao đổi.
Nữ lang hững hờ đáp:
- Thiếu hiệp nghĩ thế cũng được.
Ngô Cương hỏi:
- Điều kiện gì?
Nữ lang ấp úng:
- Cái đó ư?... Giản dị lắm! Ta chỉ cần thiếu hiệp nói rõ lai lịch kiếm pháp vừa rồi.
Ngô Cương chấn động tâm thần. Chàng không nghĩ ra đối phương có mục đích gì. Sau một hồi ngơ ngẩn, chàng hỏi lại:
- Mục đích cô nương muốn biết điều đó làm chi?
- Vì tính hiếu kỳ.
- Chỉ vì hiếu kỳ thôi ư?
- Đúng thế.
Ngô Cương trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Nếu tại hạ không thoả mãn tính hiếu kỳ của cô nương được thì làm thế nào?
Nữ lang lạnh lùng đáp:
- Nếu thế thì mọi chuyện đều bãi bỏ.
Ngô Cương hất hàm hỏi:
- Cô nương định lấy điều kiện này để ức chế tại hạ chăng?
- Ức chế? Không đáng nói đến hai chữ ức chế.
Ngô Cương đưa mắt nhìn Thiết Tâm thái tuế Hồ Phi nằm duỗi dài dưới đất rồi đánh bạo đáp:
- Tại hạ ngẫu nhiên bắt được một bản kiếm lục rồi tự nghiên cứu lấy. Chỉ có thế mà thôi.
Nữ lang áo lục nhoẻn miệng cười bảo thị tỳ:
- Tiểu Tuyết! Ngươi lại giải cứu cho lão hoá tử đi.
Thị tỳ áo xanh thoăn thoắt bước tới. Thị lấy trong bọc ra một cái bình ngọc, cẩn thận mở nắp, để kề miệng bình vào mũi Thiết Tâm thái tuế một lúc rồi thì lùi về chỗ cũ.
Ngô Cương rất lấy làm kinh dị vì cách giải độc này chàng chưa từng nghe ai nói tới bao giờ.
Ngô Cương vung song chưởng lên, thế dường sóng xô gió cuốn. Chưởng thanh rít lên khủng khiếp hòa lẫn với tiếng rú thê thảm. Hai tên Thần Phong kiếm sĩ đứng hàng đầu bị hất ra xa ngoài mấy trượng. Còn mấy tên kia loạng choạng lùi lại.
Một cái giơ tay của Ngô Cương làm kinh động toàn trường.
Kim kiếm số hai bảy lảo đảo đứng lên, mặt không còn chút huyết sắc.
Văn sĩ trung niên tiến gần lại hỏi Ngô Cương:
- Công phu của ông bạn thật là khá lắm.
Ngô Cương đáp:
- Ông bạn dạy quá lời.
Văn sĩ lại hỏi:
- Ông bạn muốn coi mặt người trong quan tài ư?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
- Đúng thế.
Văn sĩ hỏi:
- Liệu có thể chia ra kẻ trước người sau mà coi được không?
Ngô Cương hững hờ đáp:
- Không được đâu.
Văn sĩ lại hỏi:
- Thế thì chỉ còn cách tỷ đấu hay sao?
Ngô Cương đáp:
- Nếu các hạ nghĩ rằng cần phải thế thì tại hạ cũng không phản đối.
Văn sĩ lại hỏi:
- Ông bạn có thể cho biết danh hiệu được chăng?
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rồi buột miệng đáp:
- Sách Huyết Nhất Kiếm.
Văn sĩ trung niên lộ vẻ kinh hãi hỏi lại:
- Sách Huyết Nhất Kiếm ư?
Toàn trường đều ngạc nhiên vì chưa ai từng nghe thấy danh hiệu nhân vật này trên chốn giang hồ. Dĩ nhiên tên hiệu đó chẳng có chi lạ nếu chàng chỉ là một người thông thường trong võ lâm. Kỳ ở chỗ công lực chàng cao thâm khôn lường, chứ không phải nhân vật tầm thường mà sao danh hiệu chẳng ai hay.
Cái đó chỉ có mình Ngô Cương là hiểu rõ. Ngoại hiệu này vào lúc lâm thời chàng mới tự đặt ra.
Văn sĩ trung niên trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Bây giờ ông bạn tính thế nào?
Ngô Cương cất giọng trầm trầm đáp:
- Xin tuỳ các hạ định liệu.
Văn sĩ nói:
- Chúng ta vốn không thù oán, tưởng chẳng nên tỷ đấu đến chỗ một mất một còn.
Ngô Cương đáp:
- Tại hạ không có ý kiến, các hạ muốn nói thế nào cũng được.
Văn sĩ lại hỏi:
- Bên nào thắng thì được coi trước. Ông bạn tính sao?
Ngô Cương gật đầu đáp:
- Thế cũng được.
Kim kiếm số hai bảy cất giọng hung dữ xen vào:
- Sách Huyết Nhất Kiếm. Ngươi mà coi Võ Minh là cừu định thì ngươi sẽ thành kẻ thù chung với hết thảy võ lâm Trung nguyên…
Ngô Cương cười lạt đáp:
- Ngươi nói đúng đó. Chính là như vậy.
Câu này chàng nói ra lại khiến cho toàn trường phải sợ run, vì trên đời lại có người dám ngang nhiên nhận là kẻ thù với hết thảy võ lâm thiên hạ?
Văn sĩ trung niên lên tiếng:
- Xin mời ông bạn.
Ngô Cương từ từ rút thanh Phụng kiếm ra giơ lê, dồn nội lực vào. Kiếm quang dàn dụa. Bỗng thấy bóng một con chim Phượng ẩn hiện rung rinh như muốn bay lên.
Văn sĩ trung niên thất sắc la hoảng:
- Phụng kiếm!
Lão già áo xanh cũng sợ tái mặt, la theo:
- Phụng kiếm!
Ngô Cương động tâm tự hỏi:
- Sao đối phương lại nhận biết thanh Phụng kiếm của công chúa Hồ Ma này.
Văn sĩ trung niên tra kiếm vào vỏ quay lại nhìn lão già áo xanh rồi nói với Ngô Cương:
- Xin mời ông bạn coi đi.
Ngô Cương nghi ngờ không hiểu tại sao đối phương đột ngột bãi chiến liền hỏi lại:
- Các hạ không coi ư?
Văn sĩ đáp:
- Mời ông bạn coi trước.
Ngô Cương hỏi:
- Tại sao lại vậy?
Văn sĩ đáp:
- Vì tại hạ kính nể chủ nhân của thanh Phụng kiếm.
Ngô Cương ngập ngừng hỏi:
- Thế các hạ có nhận biết…
Văn sĩ gạt đi:
- Ông bạn bất tất phải hỏi làm chi nữa.
Ngô Cương quay lại tiến gần về phía quan tài bằng gỗ mộc đặt ở giữa đường.
Kim kiếm số hai bảy cùng đồng bọ giương mắt lên nhìn Ngô Cương , tuy chúng rất căm tức nhưng không dám ngăn trở.
Lão già áo xanh cùng văn sĩ trung niên lộ vẻ khẩn trương nhưng vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích.
Thế là vụ bí mật trong quan tài sắp được phanh phui.
Ngô Cương hít mạnh một hơi dài để trấn tĩnh lại đôi chút. Chàng tháo khoá, từ từ mở nắp quan tài. Vừa trông vào chàng đã bật tiếng la hoảng:
- Úi chao!
Rồi lùi lại ba bước.
Lão áo xanh cùng văn sĩ trung niên đồng thanh hỏi:
- Đúng là người ông bạn muốn kiếm ư?
Ngô Cương không trả lời. Chàng quay lại hỏi Kim kiếm số hai bảy:
- Người trong quan tài đúng là nhân vật mà minh chủ muốn tiếp kiến ư?
Kim kiếm số hai bảy đáp:
- Phải rồi.
Ngô Cương lại hỏi:
- Vì lẽ gì vậy?
- Không biết.
Ngô Cương hất hàm hỏi:
- Nữ ni cùng người áo xám trong am Tu Duyên có phải là thuộc hạ của Võ Minh không?
Kim kiếm số hai bảy lại buông thõng:
- Không biết.
- Thái Thượng hộ pháp tổng minh đi chuyến này có mục đích gì?
- Không biết.
- Cái gì ngươi cũng không biết ư?
- Phải rồi.
Ngô Cương dằn giọng nói:
- Vậy thì ngươi phải chết.
Một tiếng rú rùng rợn vang lên. Máu tươi téo ra bốn phía!
Kim kiếm số hai bảy bị chặt ngang lưng đứt làm hai đoạn. Gan ruột vung vãi đầy mặt đất. Bọn Thần Phong kiếm sĩ tên nào cũng hoảng hồn.
Ngô Cương lại thấy Ngũ Bách Nhân chủng hiện ra trước mắt. Nợ máu phải trả bằng máu.
Kiếm quang lấp loáng. Tiếng rú vang trời. Chỉ trong nháy mắt cả bọn khiêng quan tài chết hết không còn một mống.
Ngô Cương lau thanh kiếm vào những xác người chết cho sạch huyết tích rồi từ từ tra kiếm vào vỏ. Chàng trở lại bên chiếc quan tài.
Lão áo xanh cùng văn sĩ trung niên song song tiến lại, nheo mắt nhìn vào quan tài rồi lộ vẻ thất vọng.
Ngô Cương nhìn đối phương bằng con mắt lạnh lùng hỏi:
- Không phải là người hai vị muốn kiếm chứ?
Lão áo xanh trả lời:
- Không phải! Có đúng là người ông bạn muốn kiếm không?
Ngô Cương đáp:
- Phải rồi. Y là một người bạn của tại hạ.
Lão áo xanh nói:
- Vậy bọn lão phu xin cáo từ.
- Khoan đã!
- Ông bạn có điều gì chỉ giáo?
Ngô Cương hất hàm hỏi:
- Hai vị là thuộc hạ Kim Cương minh ư?
- Đúng thế!
- Xin hỏi tại sao ngày xưa Kim Cương minh đột nhiên tuyên bố rút lui khỏi võ lâm?
Cả hai người cùng biến sắc. Văn sĩ trung niên đáp:
- Đó là điều bí mật của bản môn. Xin ông bạn tha thứ không thể trình bày được.
Ngô Cương chưng hửng. Nhưng đây là một điểm mà chàng cần biết, liền lựa lời hỏi:
- Vô địch mỹ kiếm khách Ngô Hùng mất tích. Vụ đó có liên quan gì đến quý minh không?
Văn sĩ đáp:
- Về điểm này tại hạ cũng không thể hớt lẻo.
Ngô Cương nói:
- Thế là các hạ có biết vụ này rồi.
Văn sĩ đáp:
- Vụ Ngô Hùng mất tích bản minh vẫn để ý dò la. Bọn tại hạ trở lại giang hồ cũng vì vụ này.
Ngô Cương động tâm hỏi:
- Vừa rồi hai vị định mở quan phải chăng vì mục đính…
Văn sĩ ngắt lời:
- Đúng thế! Tại hạ nghi ngờ thân thế người trong quan tài.
Ngô Cương lại hỏi:
- Sao các hạ biết trong quan tài đựng người sống?
Lão gài áo xanh đáp:
- Bọn thủ hạ của lão phu đã trông thấy người trong quan tài bị Thái Thượng hộ pháp Võ Minh kiềm chế.
- Ủa!
- Bây giờ bọn lão phu đi được rồi chứ?
- Tại hạ hi vọng được biết sự thực về mối liên quan giữa Ngô Hùng và quý minh ngày trước.
Văn sĩ trung niên ngập ngừng đáp:
- Cái đó...tại hạ không thể trình bày được.
Ngô Cương cất giọng lạnh như băng nói:
- Các hạ nên nói rõ ra đi thì hơn.
Văn sĩ trung niên sa sầm nét mặt:
- Ông bạn làm thế chẳng hoá ra bức bách người ta vào con đường khó khăn ư?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
- Dù phải thế cũng đành vậy.
Văn sĩ trung niên lại nói:
- Bọn tại hạ vâng lệnh trên không được coi ông bạn là thù nghịch.
Câu nói cao thâm không lường này khiến cho Ngô Cương rất đỗi hoài nghi. Chàng tự hỏi:
- Mình mới vừa ra đời, quyết chưa một ai hay chân tướng. Vậy mà hai người này lại nói vâng lệnh trên không được thù nghịch với mình là nghĩa làm sao?
Nghĩ vậy chàng buột miệng hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
Văn sĩ trung niên bình tĩnh đáp:
- Tại hạ cũng không hiểu?
Ngô Cương vì nóng lòng giải mối nghi ngờ. Chàng đánh liều nói:
- Nếu hai vị không chịu trả lời câu hỏi của tại hạ thì đừng tính đến chuyện rời khỏi nơi đây.
Văn sĩ trung niên bình thản hỏi lại:
- Ông bạn định đánh nhau nữa chăng?
Ngô Cương hững hờ đáp:
- Tại hạ tưởng còn phải hơn thế nữa.
Văn sĩ trung niên ngập ngừng:
- Nhưng tại hạ đã vâng mệnh...
- Đó là việc riêng của các hạ.
Văn sĩ trung niên thủng thẳng hỏi:
- Ông bạn làm như vậy thì e rằng khó nói với chủ nhân thanh Phụng kiếm. Ông bạn nghĩ sao?
Ngô Cương sửng sốt hỏi:
- Các hạ bảo sao?
- Bọn tại hạ sở dĩ không coi ông bạn là thù địch cũng chỉ vì chủ nhân thanh Phụng kiếm..
- Thế ra quý minh có liên quan với Phụng kiếm chủ nhân ư?
Văn sĩ trung niên gật đầu đáp:
- Mối quan hệ rất sâu xa. Về điểm này rồi đây Phụng kiếm chủ nhân sẽ nói rõ với ông bạn.
Ngô Cương lại càng nghi hoặc. Chàng không sao hiểu thấu được nối ngoắt nghéo trong vụ này. Nàng công chúa Hồ Ma dung nhan khuynh quốc lại hiện lên trước mắt chàng. Nàng đã khẳng khái cho chàng mượn lưỡi gươm thần vói mục đích điều tra tin tức của huynh trưởng Ngô Hùng. Vụ bí mật đó chỉ mong khai thác ở trong người nàng. Thế mà giờ đây chàng lại gây chuyện lôi thôi cùng hai cao thủ Kim Cương minh này thì thật có điều không ổn. Chàng đảo mắt nhìn người trong quan tài rồi vẫy tay nói:
- Xin hai vị tùy tiện.
Lão áo xanh cùng văn sĩ trung niên chắp tay thi lễ rồi băng mình vọt đi.
Mặt trời đã lên cao. Bầu vũ trụ sáng loà.
Ngô Cương ôm người trong quan tài lên, đập tan áo quan rồi chạy vào khu rừng ở bên đường. Chàng tìm một chỗ sạch sẽ đặt người đó xuống.
Người trong quan tài là ai? Hiển nhiên là Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi. Lão đã trượng nghĩa cứu mạng chàng. Lão vẫn ăn mặc như một lão hoá tử. Nên Ngô Cương vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay.
Sở dĩ Võ Minh hạ thủ bắt lão dĩ nhiên vì ngày trước lão đã cứu chàng thoát khỏi bàn tay Xú Diện Nhân Đồ Đặng Thập Ngũ tại Thiên Vương miếu ngoài thành Khai Phong.
Võ lâm minh chủ muốn thân chinh xử trí lão chắc vì hắn nghi ngờ lão có mối liên quan với Võ lâm đệ nhất bảo và muốn tra hỏi lão xem chàng lạc lõng nơi đâu.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi hơi thở vẫn đều đặn tựa hồ người ngủ say. Lúc Ngô Cương mở quan đã phát giác ra lão chỉ bị điểm huyệt, chẳng lấy gì làm cấp bách, nên chàng vẫn ung dung nói chuyện với hai cao thủ Kim Cương minh.
Ngô Cương giơ tay toan giải khai huyệt đạo cho Thiết Tâm thái tuế Hồ Phi, nhưng chàng quan sát lại không khỏi cả kinh thất sắc vì chàng không tìm ra được Hồ Phi bị kìm chế huyệt đạo nào. Chàng đứng ngây người ra hồi lâu, chân tay luống cuống.
Chàng hối hận vì đã trót hạ sát Kim kiếm số hai bảy, nhưng hối hận thì sự đã rồi, không còn làm gì được nữa.
Vụ này thật là rắc rối. Huyệt đạo không giải khai được mà nơi cầu viện cũng chẳng có. Chàng ngơ ngẩn không biết làm thế nào đành chịu bó tay đến hàng nửa giờ.
Con người bị kìm chế huyệt đạo quá lâu, tất tổn thương đến khí huyết. Nghiêm trọng hơn nữa có thể biến thành tàn phế. Đó là một điều thường thức, đã là người luyện võ chẳng ai không hiểu. Vì thế nên Ngô Cương càng bồn chồn trong dạ. Dù chàng có võ công cái thế cũng chẳng làm gì được. Thủ pháp điểm huyệt trên chốn giang hồ tuy mỗi phe một cách nhưng đại khái giống nhau, rất ít khi ra ngoài thể lệ thông thường. Bây giờ chàng đụng phải một thủ pháp kỳ bí đặc biệt khiến chàng không tìm ra được nơi nào bị điểm.
Ngô Cương đang xao xuyến trong lòng bỗng ngửi thấy một mùi man mát. Chàng rất kinh dị đứng dậy nghển đầu lên coi. Lập tức huyết mạch chạy rần rần. Trống ngực đánh thình thình.
Hai bóng người thướt tha xinh đẹp đứng sững ngoài một trượng.
Người mới đến đây là một nữ lang áo lục đẹp như thiên tiên mà chàng không hiểu lai lịch. Nàng đi với một ả thị tỳ.
Ngô Cương lại một lần bị cái đẹp làm cho mơ màng.
Bất luận người nào dù lòng dạ như đáy giếng khô mà ngó thấy vưu vật tuyệt sắc này cũng chẳng khỏi nảy ra nhiều ý nghĩ bâng khuâng.
Dĩ nhiên Ngô Cương không thể ra ngoài lệ đó. Nửa năm nay chàng đã gặp mấy người đẹp. Nhưng nữ lang đây càng khiến phải cho chàng động tâm. Từ đầu đến gót chân tựa hồ tạo vật đã cố tình chung đúc nên kiệt tác này. Nhất là khoé miệng nữ lang tựa hồ có một nụ cười ra vẻ coi thường hết thảy mọi người bất cứ là ai. Cái đó càng làm cho người ta mê mẩn thần hồn.
Nàng kiêu ngạo chăng? Nàng khinh người chăng? Những cái đó dường như thiên kinh địa nghĩa vì nàng đẹp quá. Trên cõi đời này đố ai tìm ra được một người thứ hai sánh kịp.
Đây là lần thứ nhất Ngô Cương thấy người đẹp mà mắt mờ, mà tâm hồn rung động. Chàng không thể phân tích được mối cảm giác trong đầu óc. Chàng chỉ biết mình bị quyến rũ mãnh liệt. Chàng muốn lánh xa nhưng trái lại chỉ ước mong bóng người nàng vĩnh viễn đừng bao giờ rời khỏi thị tuyến mình.
Ngô Cương hôn loạn tâm thần. Chàng quên hết, cả con người chàng cũng không còn tồn tại. Bỗng có tiếng hỏi:
- Có phải anh chàng ngốc kia không?
Nữ lang áo lục đã mở miệng, tưởng chừng như giọng oanh đang líu lo ngoài vườn hoa. Cả câu nói rất khinh miệt này cũng chẳng chói tai chút nào. Trái lại nó còn làm cho toàn thân người ta rung động khoan khoái tựa hồ được nghe một khúc tiên nhạc.
Ả tỳ nữ cũng đáng kể vào hạng nhân gian tuyệt sắc. Nhưng bên nữ lang áo lục thì thành ra ảm đạm thất sắc.
Ả thị tỳ cất giọng trong trẻo đáp:
- Có ai bảo là không phải đâu.
Nữ lang áo lục hỏi:
- Cao đồ của Yêu Vương thì thân thủ há phải tầm thường?
Thị tỳ đáp:
- Biết đâu mình chẳng nhìn nhận sai lầm.
Nữ lang lại hỏi:
- Tiểu Tuyết! Theo chỗ ngươi nhận xét thì lão hoá tử đó bị kìm chế bằng thủ pháp nào?
Thị tỳ đáp:
- Tiểu tỳ đoán càn thì lão bị kìm chế bằng thuốc mê. Chẳng hiểu có đúng không?
- Ồ! Bây giờ con này mắt cũng tỏ tình gớm!
Câu đó khiến cho Ngô Cương như người ngủ mơ choàng tỉnh giấc. Chàng nghiến răng ngấm ngầm tự hỏi:
- Sao mình không nghĩ tới điểm này mà mình cứ dò xét đâu đâu? Xem chừng hai người chủ, tỳ nầy xuất hiện không phải ngẫu nhiên. Đồng thời các cô lại biết rõ thân thế mình dù mình đã cải trang mà đối phương cũng nhận ra được thì thật là một điều không phải tầm thường. Chẳng lẽ mình bị đối phương giám thị? Không có lẽ. Nhưng biết giải thích cách nào? Đối phương cũng là người, nào phải thần thánh gì mà bói ra khoa thấy?
Ngô Cương lại lẩm bẩm:
- Đối phương còn có ý chỉ điểm cho mình. Nhưng dù lão bị điểm huyệt cũng vậy mà bị thuốc mê cũng thế, mình vẫn không có cách nào chữa cho lão hồi tỉnh.
Thân thế bị bại lộ, Ngô Cương dĩ nhiên không thể yên lặng được nữa, huống chi lại có ý giúp mình. Chàng liền chắp tay nói:
- May được gặp cô nương!
Nữ lang áo lục mỉm cười đáp:
- Thật là may mắn.
Rồi hai bên tựa hồ không còn câu gì để nói nữa.
Thị tỳ áo xanh hỏi một câu diễu cợt:
- Tại sao thiếu hiệp lại ăn mặc như vậy?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
- Thích thế thì làm thế mà thôi.
Nữ tỳ nói:
- Cái thích hay quá nhỉ! Sách Huyết Nhất Kiếm đã thích là làm phải không?
Ngô Cương mặt nóng bừng, nhưng đối phương không nhìn rõ mặt chàng.
Nữ lang áo lục mắng tiểu tỳ:
- Tiểu Tuyết! Con này lắm miệng đa.
Thị tỳ áo xanh thè lưỡi ra nheo mắt ngó Ngô Cương rồi im bặt.
Ngô Cương trầm mặc một lúc rồi không nhịn được nữa hỏi:
- Cô nương tới đây có điều chi dạy bảo?
Nữ lang đáp:
- Chả có điều chi cả. Thiếu hiệp phải cứu người mau đi chứ?
Ngô Cương ngập ngừng:
- Vụ này...
- Thiếu hiệp không có cách nào cứu được ư?
Ngô Cương thở phào đáp:
- Chính thế. Tại hạ chẳng biết một tý gì về thuật kỳ hoàng.
Nữ lang hỏi:
- Thiếu hiệp có muốn ta giúp cho không?
Ngô Cương mừng rỡ đáp:
- Nếu được cô nương nguyện ý giúp cho, tại hạ xin lãnh thọ mối thịnh tình này.
- Lãnh thọ bằng cách nào?
Ngô Cương cứng họng không trả lời được. Trống ngực đập loạn lên. Chàng không hiểu nàng hỏi câu này là có ý gì?
Nữ lang hỏi lại:
- Tại sao thiếu hiệp không mở miệng?
Thanh âm của nàng tựa đá nam châm làm rung động đến tâm thần người ta. Ngô Cương như người mất hồn. Một cảm giác kỳ dị từ trong thâm tâm nổi lên. Bất giác chàng đưa mắt nhìn trộm đối phương rồi đâm ra luống cuống. Chàng ngập ngừng hỏi lại:
- Tại hạ... Có phải cô nương muốn tại hạ đưa ra điều kiện để trao đổi.
Nữ lang hững hờ đáp:
- Thiếu hiệp nghĩ thế cũng được.
Ngô Cương hỏi:
- Điều kiện gì?
Nữ lang ấp úng:
- Cái đó ư?... Giản dị lắm! Ta chỉ cần thiếu hiệp nói rõ lai lịch kiếm pháp vừa rồi.
Ngô Cương chấn động tâm thần. Chàng không nghĩ ra đối phương có mục đích gì. Sau một hồi ngơ ngẩn, chàng hỏi lại:
- Mục đích cô nương muốn biết điều đó làm chi?
- Vì tính hiếu kỳ.
- Chỉ vì hiếu kỳ thôi ư?
- Đúng thế.
Ngô Cương trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Nếu tại hạ không thoả mãn tính hiếu kỳ của cô nương được thì làm thế nào?
Nữ lang lạnh lùng đáp:
- Nếu thế thì mọi chuyện đều bãi bỏ.
Ngô Cương hất hàm hỏi:
- Cô nương định lấy điều kiện này để ức chế tại hạ chăng?
- Ức chế? Không đáng nói đến hai chữ ức chế.
Ngô Cương đưa mắt nhìn Thiết Tâm thái tuế Hồ Phi nằm duỗi dài dưới đất rồi đánh bạo đáp:
- Tại hạ ngẫu nhiên bắt được một bản kiếm lục rồi tự nghiên cứu lấy. Chỉ có thế mà thôi.
Nữ lang áo lục nhoẻn miệng cười bảo thị tỳ:
- Tiểu Tuyết! Ngươi lại giải cứu cho lão hoá tử đi.
Thị tỳ áo xanh thoăn thoắt bước tới. Thị lấy trong bọc ra một cái bình ngọc, cẩn thận mở nắp, để kề miệng bình vào mũi Thiết Tâm thái tuế một lúc rồi thì lùi về chỗ cũ.
Ngô Cương rất lấy làm kinh dị vì cách giải độc này chàng chưa từng nghe ai nói tới bao giờ.
/94
|