“Nếu tôi hỏi cô bây giờ Yoon Ji đang ở đâu, có phải cô sẽ không nói cho tôi biết không?”
Hôm sau, trong phòng làm việc của đại boss, Đường Vũ Tân nhàn nhã gặm đồ ăn sáng trong tay. Không còn cách nào, toàn bộ người của Tổ công tố đều đi điều tra vụ án này. Người duy nhất không đi ra ngoài là Choi Dong Man cũng vùi đầu trong phòng kiểm nghiệm cả ngày, vì thế chỉ có một mình Đường Vũ Tân ở trong tổ quả thật quá chán.
“Đương nhiên.” Đường Vũ Tân đặt chén cháo bào ngư trong tay xuống, cầm lấy bịch sandwich lên mở ra, há miệng ngoạm một miếng thật bự “Ai dà, quả nhiên phải thêm phomai gấp đôi ăn mới ngon…”
Nhìn Đường Vũ Tân cắn một phát hết một phần ba miếng sandwich, khóe mắt Jang Chul Oh co giật. Nếu con nhãi này mà biến thành ma cà rồng, dám cổ người ta sẽ bị đứt mất quá nửa.
“Đại thúc thật đáng thương. Đồ ăn ngon như vậy mà không thể ăn.” Đường Vũ Tân lộ ra ánh mắt thông cảm nhìn Jang Chul Oh.
“Đồ ăn ngon á…” Jang Chul Oh nheo mắt “Trước mắt tôi chẳng phải có một sao?”
Kết quả Đường Vũ Tân căn bản không đếm xỉa đến uy hiếp trắng trợn của đại boss, một hơi nuốt chửng sandwich còn dư, ăn xong lại cầm bánh trứng tiramisu bên cạnh lên…
“Cô ăn nhiều thế…” Bất lực xoa thái dương.
“Tôi đói mà. Với lại, mất máu nhiều quá, không ăn nhiều sao bồi bổ lại được? Tôi lại không giống ma cà rồng mấy người, hút chút máu là có thể bổ sung máu lại, có lúc thấy làm con người đúng là bất tiện thật.” Đường Vũ Tân vừa nói vừa ngồm ngoàm nhét tiramisu vô miệng.
“Cô… có từng nghĩ tới việc trở thành ma cà rồng không?” Nói xong, Jang Chul Oh giật mình trước tiên, bản thân ông cực lực phủ nhận sự tồn tại mất cân bằng của ma cà rồng, sao còn hỏi vấn đề này.
“Tạm thời chưa có.” Đường Vũ Tân không chú ý đến thái độ khác lạ của Jang Chul Oh, không dừng lại chút nào, lôi trong túi giấy ra một cái bánh vòng, chuẩn bị há miệng cắn. Miệng còn chưa kịp ngậm thì bánh vòng trong tay đã biến mất tăm.
“Không được ăn nữa…” Jang Chul Oh giật lấy bánh vòng vất vào sọt rác.
“Này…” Đường Vũ Tân ngẩn người nhìn bánh vòng nằm trong sọt rác.
“Đừng ăn nữa, hôm nay cô sao vậy?” Rốt cuộc Jang Chul Oh cũng phát hiện điểm bất thường nơi Đường Vũ Tân, sự bất an dần lắng đọng trong mắt con nhỏ này.
“Có lẽ tối nay Min Tae Yun sẽ tới tổng bộ SCD. Chú biết đấy, đối với ma cà rồng mà nói bảo vệ ở đó chẳng là gì.” Đường Vũ Tân than khẽ.
“Thế à.” Thì ra cô nàng cứ mãi lo lắng chuyện này, cho nên ăn uống quá độ là biểu hiện bất an sao?!!
“Tôi cũng không biết làm như vậy đến tột cùng là đúng hay không đúng… nhưng cứ cảm thấy có một số chuyện lừa gạt mãi càng không đúng… đúng rồi! Nói mới nhớ, vì sao Lee Yoon Ji lại chạy ra khỏi khi hàng?” Đường Vũ Tân mãi không đề cập đến vấn đề này. Nếu Yoon Ji không chạy ra thì tốt rồi!
Jang Chul Oh nhìn Đường Vũ Tân, trong mắt lộ ra vẻ bất lực: “Ngày đó, sau khi xảy ra chuyện kia, tôi không tính hút máu người sống nữa.”
“Ngày đó?” Đường Vũ Tân mờ mịt nhìn Jang Chul Oh, chẳng lẽ xảy ra chuyện mình không biết ư?
“Là lần đó, lần tôi cắn sau cùng…” Nói tới đây, Jang Chul Oh áy náy nhìn Đường Vũ Tân.
“À à à, tôi hiểu rồi, ngài tiếp tục đi.”
“Thái độ lần đó của cô đối với tôi mà nói có ảnh hưởng rất lớn, thế nên tôi định không hút máu tươi tiếp nữa, tất nhiên sẽ không mang mồi sống về cho Yoon Ji.” Jang Chul Oh dừng lại một chút mới nói tiếp: “Mới đầu cứ nghĩ từ từ sẽ dạy Yoon Ji có thể sống dựa vào máu bịch, nhưng tôi không ngờ cơn thèm khát máu tươi của Yoon Ji lại lớn như thế.”
“Ý ngài là, cơn khát đó lớn đến mức khiến cô bé bất chấp nguy hiểm chạy ra ngoài tự đi tìm mồi sao?”
“Ừ.” Jang Chul Oh gật đầu.
Trầm mặc thật lâu. Jang Chul Oh chìm trong suy nghĩ liệu quyết định của mình là đúng hay sai mà Đường Vũ Tân thì lại thêm một lần cảm thán sức mạnh của tác giả kịch bản, đúng là ứng với câu: nên đến cuối cùng sẽ đến, không ai có khả năng thay đổi được.
“Thật ra Yoon Ji là đứa bé biết nghe lời.” Trong im lặng đột nhiên Đường Vũ Tân nói ra câu này.
“Cô nói gì?” Jang Chul Oh sững sờ ngẩng đầu lên.
“Ít nhất, trong khoảng thời gian cô bé có thể hút được máu tươi, cô bé chưa từng chạy ra ngoài làm hại đến những mục tiêu đặc biệt ngoài sinh mệnh. Rõ ràng còn là một đứa bé nhỏ như vậy, khao khát hướng ra thế giới bên ngoài hẳn là đầy ắp nhưng cô bé lại nghe lời ngài như thế, ngoan ngoãn sống ở trong kho hàng 7 năm như một con thú cưng, so sánh vẫn thấy chúng ta hạnh phúc hơn nhiều.”
Hồi lâu Jang Chul Oh vẫn không nói nên lời. Trải qua nhiều sự việc khó bề tưởng tượng như thế, cô gái này vẫn không thay đổi, trái tim vẫn trong trẻo mềm mại như nước, vẫn như mình phán đoán lúc đầu. Chỉ nghe cô nói vậy thôi mà lòng đã dần dần ấm áp trở lại, thân thể lạnh băng dường như có hơi ấm trở lại.
“Nếu… nếu Yoon Ji bị bắt, cô có đưa con bé ra tòa không?” Jang Chul Oh dè dặt hỏi.
“Có, không có.”
“Sao cơ?”
“Nếu Yoon Ji là con người, tôi mặc kệ cô bé có phải là em gái của Min Tae Yun hay không, chỉ cần chứng cứ đầy đủ tôi sẽ không do dự mà dẫn giải ra pháp đình. Nhưng cô bé không phải, thế nên chuyện này luật pháp của con người không thể tiến hành ước thúc với cô bé.”
“Cô không đưa nó ra tòa chỉ vì nó là ma cà rồng?”
“Đúng.” Đường Vũ Tân gật đầu.
“Vậy sao không giết luôn con bé đi, như vậy xã hội sẽ không bị rối loạn vì nó.”
“Trưởng phòng Jang, ngài nói vì sao Hàn Quốc không có án tử hình đây?” Đường Vũ Tân nhìn Jang Chul Oh sau đó nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ “Thế giới này, ai mà có tư cách tước đoạt sinh mệnh của người khác chứ…”
Mãi đến gần tối, nhân tài của Tổ công tố mới lục tục quay về, người nào cũng mệt gần chết, đương nhiên trừ công tố Min của chúng ta ra. Tên này từ sau khi vụ án xảy ra, hàng lông mày nhăn nhúm chưa hề giãn lấy một chút.
Được công tố Min đặc xá, Yoo Jung In và Choi Dong Man vội vàng về nhà nghỉ ngơi. Hơn nữa hiếm khi thấy Min Tae Yun an ủi hai người lấy một lần, nói cái gì mà sự việc hơi rắc rối nhưng thời gian có dài mấy thì chuyện anh giao phó cũng phải nắm rõ ràng, thế nên nhờ mọi người vân vân và vân vân. An ủi đột xuất thế này làm hai người vừa mừng vừa sợ, đi về nhà.
“Các anh có tiến triển gì không?” Đường Vũ Tân cầm một quyển tiểu thuyết, nhàn nhã ngồi trên ghế đọc. Sau khi quăng ra một câu có sức nặng như thả bom, cô không để ý Jang Chul Oh bị nổ thương tích đầy mình, một mình quay về tổ ngồi đọc sách cả buổi chiều, trong tay còn cầm một ly trà chiều chưa kịp lạnh.
“Kim Deok Hwan còn chưa tỉnh. Y tá nói nếu hôm nay không tỉnh lại thì phải chờ đến mai. Tôi tính ngày mai lại đến lần nữa. Nghe bác sĩ điều trị nói, tuy Kim Deok Hwan còn chưa tỉnh nhưng tình hình đã chuyển biến tốt, tỉnh lại chỉ là chuyện của vài ngày tới.” Hwang Soon Bum tự rót cho mình một ly nước to.
“Bên công tố Min thì sao?” Đường Vũ Tân quay qua Min Tae Yun.
“Ban ngày thang máy đông người, đợi đến tối lại đến.” Nói rồi Min Tae Yun đi vào phòng mình.
Nghe hai người trả lời, Đường Vũ Tân khẽ thở phào.
“Thế à.” Tùy tiện buông một tiếng lại cầm sách lên đọc tiếp.
“Công tố Đường à, sao tôi cảm thấy cô rất vui khi chúng tôi không tìm được manh mối thế?” Hwang Soon Bum nhìn khóe môi Đường Vũ Tân hơi nhếch lên một cách đáng ngờ, nghi hoặc hỏi.
“Làm gì có.” Đường Vũ Tân quay đầu lại tặng cho Hwang Soon Bum một nụ cười hoàn mỹ.
“Hôm nay công tố Đường làm gì?”
“Tôi á, trao đổi tình cảm với trưởng phòng Jang một chút, sau đó lại trao đổi với Alexandre Dumas.” Nói rồi Đường Vũ Tân giơ quyển Bá Tước Monte Christo lên, cô xem lần này là lần thứ ba rồi.
“Cô đúng là rảnh thật… còn nhớ vụ cá cược của cô và công tố Min chứ?” Hwang Soon Bum choáng, anh khó mà hình dung được người hở chút là như bị động kinh này lại có thể ngồi yên trong tổ cả ngày…
“Đương nhiên nhớ.” Đường Vũ Tân ngẩng đầu nhìn sắc trời đã chuyển sang màu đen, khép sách lại rồi cầm lấy chìa khóa xe, quay đầu nói với Hwang Soon Bum: “Tôi giữ sức cả một ngày là vì giành chiến thắng trong vụ cá này. Trời tối là lúc lên vũ đài tốt nhất, nhưng cảnh sát Hwang và công tố Min mệt cả một ngày rồi, còn thể lực mà thắng trận cá này không?”
Nói xong Đường Vũ Tân cười gian tà, đi ra khỏi cửa phòng làm việc.
Đến hôm nay Hwang Soon Bum mới phát hiện, kỳ thật Đường Vũ Tân là ác ma thích chọc phá người khác. Đáng thương cho công tố Min, tối nay rốt cuộc là nên đi so tài với Đường Vũ Tân xem ai phát hiện hiện trường vụ án trước, hay là tiếp tục đến SCD điều tra… Hwang Soon Bum nháy mắt trở nên rối tinh rối mù…
Ra khỏi viện kiểm sát, Đường Vũ Tân lái chiếc xe mượn từ chỗ Jang Chul Oh lên đường đến viện sát hạch Noryanji. Nếu tối nay có thể bắt được Lee Yoon Ji, vậy mình nên đưa cô bé đến chỗ Jang Chul Oh hay là Min Tae Yun đây? Hoặc là dứt khoát tự mình nuôi?!!
Ý nghĩ này làm Đường Vũ Tân giật mình, kế đó liền lắc đầu muốn xóa sạch ý tưởng đó ra khỏi óc nhưng không làm sao xua đi được.
Chẳng lẽ muốn tự nuôi thật? Tuy nói dựa vào quan hệ với ông chủ Ra, có thể lấy được máu tươi nhưng lỡ đến cuối cùng Yoon Ji vẫn không thể khống chế ham muốn hút máu của bản thân, vậy không phải cái mạng nhỏ của mình xong rồi? Nhưng nếu mình không nuôi thì giao em gái nhỏ cho ai bây giờ?
Rối thật…
“Đủ rồi, đến chừng đó nói sau.” Đường Vũ Tân quyết định không nghĩ tới vấn đề đau đầu này nữa, đạp mạnh chân ga nhắm mục tiêu phóng tới.
Trắc trở mấy lần Đường Vũ Tân mới tìm được đúng đường. Không có biện pháp, ai kêu cô là cái đồ ngoại lai, cho dù bổ sung kiến thức thế nào đi nữa thì áp dụng vào thực tiễn cũng phải cần thời gian thích nghi. Có điều cuối cùng Đường Vũ Tân cũng lái xe vào được bãi đậu xe cách viện sát hạch Noryanji không xa.
Xuống xe rồi, miệng Đường Vũ Tân luôn treo một nụ cười nhàn nhạt, nhờ phúc Lee Yoon Ji mà mình cũng có may mắn đi qua nơi Min Tae Yun từng đi, không biết tương lai liệu mình có vinh hạnh được cùng đi với Min Tae Yun không.
Cảnh cáo mình đừng có nghĩ mấy vấn đề khiến người ta mặt đỏ tim đập này nữa, Đường Vũ Tân nhìn chung quanh, bắt đầu tìm cái ghế dài mà người qua đường đáng thương ngồi. Chung quanh viện sát hạch có rất nhiều ghế dài, trời mới biết là cái nào…
Đi qua đi lại một vòng lớn, miễn cưỡng khoanh vùng vài mục tiêu xong, Đường Vũ Tân tìm một quán đồ ăn nhanh gần đó ngồi xuống, gọi một ít đồ ăn đơn giản, bữa sáng và bữa trưa đã ăn quá no rồi.
Vốn Đường Vũ Tân không tính ăn trưa, kết quả giữa trưa đại boss chắc bị mấy câu của cô kích thích, chạy tới muốn mời cô đi ăn cơm… Đường Vũ Tân không do dự chọn ngay quán cơm Tàu. Tuy mùi vị không chính tông được nhưng vẫn không thể ngăn cản khẩu vị ngon lành của cô. Nhìn Đường Vũ Tân ăn hăng say, Jang Chul Oh thề sau này không bao giờ mời cô nàng đi ăn nữa. Không phải tiếc tiền mà là sợ Đường Vũ Tân chết no… ăn cơm cũng có thể mất luôn mạng…
Nhớ đến đó là Đường Vũ Tân không nhịn cười được, có thể khiến đại boss lộ ra vẻ mặt đó, coi như cô rất có bản lĩnh rồi?! Nhưng rất nhanh, nụ cười của Đường Vũ Tân tắt đi. Cô không khỏi nghĩ đến, sau khi tìm được Yoon Ji rồi, hoặc là không tìm được Yoon Ji, sau khi biết Jang Chul Oh là ma cà rồng áo đen… sau đó, nên làm sao đây?
“Aizz..” Nghĩ tới đó Đường Vũ Tân thở dài, nghĩ bụng còn không bằng xem phim nữa. Kịch bản nói bỏ là bỏ, đạo diễn thích viết sao thì viết, thích diễn thế nào thì diễn. Bây giờ mình lên không được xuống không xong…
Đường Vũ Tân bực bội nằm sấp xuống bàn, nhìn bầu trời tối đen như mực, mi mắt khong ngừng đánh lộn, sau đó… sau đó cô ngủ mất tiêu…
Đường Vũ Tân bị nhân viên quán ăn đánh thức. Nhân viên phục vụ đó còn xin lỗi nói quán muốn đóng cửa rồi. Thấy ánh mắt áy náy của phục vụ, Đường Vũ Tân đỏ bừng mắt. Nhấc tay xem đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm…
“Trời ạ…: Đường Vũ Tân xoạc cẳng chạy tới khu vực gần viện sát hạch Noryanji, hi vọng mình đến kịp.
Thở hồng hộc chạy đến cửa viện, quan sát ghế dài chung quanh, vẫn không có xác chết nào hết, Đường Vũ Tân thở hắt ra, đặt mông ngồi xuống một cái ghế trong số đó.
“May quá may quá.” Đường Vũ Tân đập đập ngực mình cho dễ thở, vỗ vỗ một hồi liền cảm thấy không đúng. Sao cô cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm?
Theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô bé học sinh trung học tóc đen dài buông xõa ngực trái còn đeo bảng tên Lee Yoon Ji đứng trước mặt mình.
Bây giờ, Đường Vũ Tân rất muốn khóc…
Hai người nhìn nhau rất lâu, bỗng chốc Đường Vũ Tân nở nụ cười nhìn giống như sắp khóc đến nơi, nói với Yoon Ji mắt đã biến thành màu xanh: “Em gái, chị dẫn em đi tìm anh trai được không?”
Đường Vũ Tân nói làm Lee Yoon Ji khựng lại, kế đó không biết cô bé nghĩ gì mà quay lưng bỏ chạy. Tình thế điên cuồng đó làm Đường Vũ Tân nhảy dựng lên, theo bản năng thò tay chụp lấy, chụp được một cánh tay của Yoon Ji.
Tay phải Yoon Ji bị giữ, quay người lại chộp lấy tay phải Đường Vũ Tân hất ra, móng tay dài ngoằng rạch một đường lên cánh tay Đường Vũ Tân, Đường Vũ Tân đau quá thả tay ra, Yoon Ji liền chạy như bay, biến mất tăm tích.
“Ui da, mẹ ơi…” Đường Vũ Tân đau đến hít hơi, bản thân xui xẻo quá sức, thì ra mình thay thế người qua đường đáng lẽ phải chết ở đây sao?!
Lúc Đường Vũ Tân còn đang than thở cho vận mạng trắc trở của mình thì đằng xa vang lên tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, tiếp đó là ánh đèn xe sáng choang thiếu chút nữa làm Đường Vũ Tân mù mắt. Đợi đèn tắt Đường Vũ Tân mới phát hiện, một chiếc Audi trắng dừng lại phía trước cách mình không xa. Min Tae Yun vác gương mặt đen thui từ trong xe đi ra.
“Sao… sao anh biết tôi ở đây?” Đường Vũ Tân hoảng hồn.
“GPS xe của trưởng phòng Jang.” Min Tae Yun kéo cánh tay bị thương của Đường Vũ Tân lên, khẽ vén ống tay áo ra để lộ vết thương bị cào máu thịt bầy nhầy.
“Ách… cái này là ngoài ý muốn…” Đường Vũ Tân muốn rút tay ra khỏi tay Min Tae Yun nhưng sức cô sao mà bằng được ma cà rồng chứ?
“Cô nhìn thấy rồi à?” Min Tae Yun quay đầu hỏi.
“Không có, tóc dài quá, giống y Sadako [14].” Nói rồi Đường Vũ Tân kéo mái tóc dài ngang vai của mình từ đằng sau ra che mặt.
“…” Min Tae Yun nhìn cử chỉ ngu ngốc của Đường Vũ Tân, triệt để câm nín.
Thấy vẻ mặt Min Tae Yun, Đường Vũ Tân cười hì hì, kế đó hết nhìn Min Tae Yun bằng ánh mắt khiến anh khó hiểu lại nhìn cánh tay đang chảy máu, sau đó đưa cánh tay bị thương tới miệng Min Tae Yun, nói: “Mời anh uống.”
“Cô làm gì thế?!” Mùi máu nồng nặc kích thích Min Tae Yun, ánh mắt lập tức biến thành màu xanh.
“Mời anh uống đó. Đằng nào cũng lãng phí, anh xem, bao nhiêu là máu!” Đường Vũ Tân chỉ vào chỗ cánh tay máu đã sắp chảy thành thác.
“Đừng quậy, tôi đưa cô đi bệnh viện.” Min Tae Yun nói rồi lôi Đường Vũ Tân định đi.
“Anh không uống tôi không đi bệnh viện.” Đường Vũ Tân níu tay vịn chiếc ghế, ghì người lại.
Min Tae Yun hết cách đành thả tay ra, không lẽ anh phải túm tay cô giật ra khỏi cái ghế?
“Đừng quậy nữa.”
“Tôi không quậy, anh và ông chủ Ra cãi nhau rồi hả? Tôi thấy lâu lắm rồi anh không đến bar ăn cơm, thân thể chịu sao nổi? Uống đi, chảy cũng chảy suông, cho anh uống coi như không lãng phí.” Nói rồi Đường Vũ Tân lại đưa cánh tay đến miệng Min Tae Yun, đương nhiên tay kia vẫn níu chặt lấy ghế, giữ đến nỗi khớp xương trắng bệch.
Min Tae Yun nhìn cánh tay bị thương trước mặt, lại nhìn cái tay nắm chặt ghế chết cũng không buông, rồi chuyển sang nhìn ánh mắt quyết liệt của Đường Vũ Tân, thở dài không biết làm sao.
“Ôi, cô bảo tôi nói gì mới được đây…”
“Không cần nói gì hết, uống là được.” Nói rồi kề tay mình sát vào miệng Min Tae Yun.
Tiếp xúc với vết thương gần như thế, rốt cuộc Min Tae Yun không áp chế nổi ham muốn, cơ hồ gần như bản năng há miệng áp lên, chậm rãi hút lấy chất lỏng đang không ngừng tuôn ra ngoài.
Đường Vũ Tân khẽ “ui” một tiếng, sau đó rất nhanh để cho tiếng kêu mà cô sợ làm ảnh hưởng tới bữa ăn của Min Tae Yun biến mất trong người.
Hôm sau, trong phòng làm việc của đại boss, Đường Vũ Tân nhàn nhã gặm đồ ăn sáng trong tay. Không còn cách nào, toàn bộ người của Tổ công tố đều đi điều tra vụ án này. Người duy nhất không đi ra ngoài là Choi Dong Man cũng vùi đầu trong phòng kiểm nghiệm cả ngày, vì thế chỉ có một mình Đường Vũ Tân ở trong tổ quả thật quá chán.
“Đương nhiên.” Đường Vũ Tân đặt chén cháo bào ngư trong tay xuống, cầm lấy bịch sandwich lên mở ra, há miệng ngoạm một miếng thật bự “Ai dà, quả nhiên phải thêm phomai gấp đôi ăn mới ngon…”
Nhìn Đường Vũ Tân cắn một phát hết một phần ba miếng sandwich, khóe mắt Jang Chul Oh co giật. Nếu con nhãi này mà biến thành ma cà rồng, dám cổ người ta sẽ bị đứt mất quá nửa.
“Đại thúc thật đáng thương. Đồ ăn ngon như vậy mà không thể ăn.” Đường Vũ Tân lộ ra ánh mắt thông cảm nhìn Jang Chul Oh.
“Đồ ăn ngon á…” Jang Chul Oh nheo mắt “Trước mắt tôi chẳng phải có một sao?”
Kết quả Đường Vũ Tân căn bản không đếm xỉa đến uy hiếp trắng trợn của đại boss, một hơi nuốt chửng sandwich còn dư, ăn xong lại cầm bánh trứng tiramisu bên cạnh lên…
“Cô ăn nhiều thế…” Bất lực xoa thái dương.
“Tôi đói mà. Với lại, mất máu nhiều quá, không ăn nhiều sao bồi bổ lại được? Tôi lại không giống ma cà rồng mấy người, hút chút máu là có thể bổ sung máu lại, có lúc thấy làm con người đúng là bất tiện thật.” Đường Vũ Tân vừa nói vừa ngồm ngoàm nhét tiramisu vô miệng.
“Cô… có từng nghĩ tới việc trở thành ma cà rồng không?” Nói xong, Jang Chul Oh giật mình trước tiên, bản thân ông cực lực phủ nhận sự tồn tại mất cân bằng của ma cà rồng, sao còn hỏi vấn đề này.
“Tạm thời chưa có.” Đường Vũ Tân không chú ý đến thái độ khác lạ của Jang Chul Oh, không dừng lại chút nào, lôi trong túi giấy ra một cái bánh vòng, chuẩn bị há miệng cắn. Miệng còn chưa kịp ngậm thì bánh vòng trong tay đã biến mất tăm.
“Không được ăn nữa…” Jang Chul Oh giật lấy bánh vòng vất vào sọt rác.
“Này…” Đường Vũ Tân ngẩn người nhìn bánh vòng nằm trong sọt rác.
“Đừng ăn nữa, hôm nay cô sao vậy?” Rốt cuộc Jang Chul Oh cũng phát hiện điểm bất thường nơi Đường Vũ Tân, sự bất an dần lắng đọng trong mắt con nhỏ này.
“Có lẽ tối nay Min Tae Yun sẽ tới tổng bộ SCD. Chú biết đấy, đối với ma cà rồng mà nói bảo vệ ở đó chẳng là gì.” Đường Vũ Tân than khẽ.
“Thế à.” Thì ra cô nàng cứ mãi lo lắng chuyện này, cho nên ăn uống quá độ là biểu hiện bất an sao?!!
“Tôi cũng không biết làm như vậy đến tột cùng là đúng hay không đúng… nhưng cứ cảm thấy có một số chuyện lừa gạt mãi càng không đúng… đúng rồi! Nói mới nhớ, vì sao Lee Yoon Ji lại chạy ra khỏi khi hàng?” Đường Vũ Tân mãi không đề cập đến vấn đề này. Nếu Yoon Ji không chạy ra thì tốt rồi!
Jang Chul Oh nhìn Đường Vũ Tân, trong mắt lộ ra vẻ bất lực: “Ngày đó, sau khi xảy ra chuyện kia, tôi không tính hút máu người sống nữa.”
“Ngày đó?” Đường Vũ Tân mờ mịt nhìn Jang Chul Oh, chẳng lẽ xảy ra chuyện mình không biết ư?
“Là lần đó, lần tôi cắn sau cùng…” Nói tới đây, Jang Chul Oh áy náy nhìn Đường Vũ Tân.
“À à à, tôi hiểu rồi, ngài tiếp tục đi.”
“Thái độ lần đó của cô đối với tôi mà nói có ảnh hưởng rất lớn, thế nên tôi định không hút máu tươi tiếp nữa, tất nhiên sẽ không mang mồi sống về cho Yoon Ji.” Jang Chul Oh dừng lại một chút mới nói tiếp: “Mới đầu cứ nghĩ từ từ sẽ dạy Yoon Ji có thể sống dựa vào máu bịch, nhưng tôi không ngờ cơn thèm khát máu tươi của Yoon Ji lại lớn như thế.”
“Ý ngài là, cơn khát đó lớn đến mức khiến cô bé bất chấp nguy hiểm chạy ra ngoài tự đi tìm mồi sao?”
“Ừ.” Jang Chul Oh gật đầu.
Trầm mặc thật lâu. Jang Chul Oh chìm trong suy nghĩ liệu quyết định của mình là đúng hay sai mà Đường Vũ Tân thì lại thêm một lần cảm thán sức mạnh của tác giả kịch bản, đúng là ứng với câu: nên đến cuối cùng sẽ đến, không ai có khả năng thay đổi được.
“Thật ra Yoon Ji là đứa bé biết nghe lời.” Trong im lặng đột nhiên Đường Vũ Tân nói ra câu này.
“Cô nói gì?” Jang Chul Oh sững sờ ngẩng đầu lên.
“Ít nhất, trong khoảng thời gian cô bé có thể hút được máu tươi, cô bé chưa từng chạy ra ngoài làm hại đến những mục tiêu đặc biệt ngoài sinh mệnh. Rõ ràng còn là một đứa bé nhỏ như vậy, khao khát hướng ra thế giới bên ngoài hẳn là đầy ắp nhưng cô bé lại nghe lời ngài như thế, ngoan ngoãn sống ở trong kho hàng 7 năm như một con thú cưng, so sánh vẫn thấy chúng ta hạnh phúc hơn nhiều.”
Hồi lâu Jang Chul Oh vẫn không nói nên lời. Trải qua nhiều sự việc khó bề tưởng tượng như thế, cô gái này vẫn không thay đổi, trái tim vẫn trong trẻo mềm mại như nước, vẫn như mình phán đoán lúc đầu. Chỉ nghe cô nói vậy thôi mà lòng đã dần dần ấm áp trở lại, thân thể lạnh băng dường như có hơi ấm trở lại.
“Nếu… nếu Yoon Ji bị bắt, cô có đưa con bé ra tòa không?” Jang Chul Oh dè dặt hỏi.
“Có, không có.”
“Sao cơ?”
“Nếu Yoon Ji là con người, tôi mặc kệ cô bé có phải là em gái của Min Tae Yun hay không, chỉ cần chứng cứ đầy đủ tôi sẽ không do dự mà dẫn giải ra pháp đình. Nhưng cô bé không phải, thế nên chuyện này luật pháp của con người không thể tiến hành ước thúc với cô bé.”
“Cô không đưa nó ra tòa chỉ vì nó là ma cà rồng?”
“Đúng.” Đường Vũ Tân gật đầu.
“Vậy sao không giết luôn con bé đi, như vậy xã hội sẽ không bị rối loạn vì nó.”
“Trưởng phòng Jang, ngài nói vì sao Hàn Quốc không có án tử hình đây?” Đường Vũ Tân nhìn Jang Chul Oh sau đó nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ “Thế giới này, ai mà có tư cách tước đoạt sinh mệnh của người khác chứ…”
Mãi đến gần tối, nhân tài của Tổ công tố mới lục tục quay về, người nào cũng mệt gần chết, đương nhiên trừ công tố Min của chúng ta ra. Tên này từ sau khi vụ án xảy ra, hàng lông mày nhăn nhúm chưa hề giãn lấy một chút.
Được công tố Min đặc xá, Yoo Jung In và Choi Dong Man vội vàng về nhà nghỉ ngơi. Hơn nữa hiếm khi thấy Min Tae Yun an ủi hai người lấy một lần, nói cái gì mà sự việc hơi rắc rối nhưng thời gian có dài mấy thì chuyện anh giao phó cũng phải nắm rõ ràng, thế nên nhờ mọi người vân vân và vân vân. An ủi đột xuất thế này làm hai người vừa mừng vừa sợ, đi về nhà.
“Các anh có tiến triển gì không?” Đường Vũ Tân cầm một quyển tiểu thuyết, nhàn nhã ngồi trên ghế đọc. Sau khi quăng ra một câu có sức nặng như thả bom, cô không để ý Jang Chul Oh bị nổ thương tích đầy mình, một mình quay về tổ ngồi đọc sách cả buổi chiều, trong tay còn cầm một ly trà chiều chưa kịp lạnh.
“Kim Deok Hwan còn chưa tỉnh. Y tá nói nếu hôm nay không tỉnh lại thì phải chờ đến mai. Tôi tính ngày mai lại đến lần nữa. Nghe bác sĩ điều trị nói, tuy Kim Deok Hwan còn chưa tỉnh nhưng tình hình đã chuyển biến tốt, tỉnh lại chỉ là chuyện của vài ngày tới.” Hwang Soon Bum tự rót cho mình một ly nước to.
“Bên công tố Min thì sao?” Đường Vũ Tân quay qua Min Tae Yun.
“Ban ngày thang máy đông người, đợi đến tối lại đến.” Nói rồi Min Tae Yun đi vào phòng mình.
Nghe hai người trả lời, Đường Vũ Tân khẽ thở phào.
“Thế à.” Tùy tiện buông một tiếng lại cầm sách lên đọc tiếp.
“Công tố Đường à, sao tôi cảm thấy cô rất vui khi chúng tôi không tìm được manh mối thế?” Hwang Soon Bum nhìn khóe môi Đường Vũ Tân hơi nhếch lên một cách đáng ngờ, nghi hoặc hỏi.
“Làm gì có.” Đường Vũ Tân quay đầu lại tặng cho Hwang Soon Bum một nụ cười hoàn mỹ.
“Hôm nay công tố Đường làm gì?”
“Tôi á, trao đổi tình cảm với trưởng phòng Jang một chút, sau đó lại trao đổi với Alexandre Dumas.” Nói rồi Đường Vũ Tân giơ quyển Bá Tước Monte Christo lên, cô xem lần này là lần thứ ba rồi.
“Cô đúng là rảnh thật… còn nhớ vụ cá cược của cô và công tố Min chứ?” Hwang Soon Bum choáng, anh khó mà hình dung được người hở chút là như bị động kinh này lại có thể ngồi yên trong tổ cả ngày…
“Đương nhiên nhớ.” Đường Vũ Tân ngẩng đầu nhìn sắc trời đã chuyển sang màu đen, khép sách lại rồi cầm lấy chìa khóa xe, quay đầu nói với Hwang Soon Bum: “Tôi giữ sức cả một ngày là vì giành chiến thắng trong vụ cá này. Trời tối là lúc lên vũ đài tốt nhất, nhưng cảnh sát Hwang và công tố Min mệt cả một ngày rồi, còn thể lực mà thắng trận cá này không?”
Nói xong Đường Vũ Tân cười gian tà, đi ra khỏi cửa phòng làm việc.
Đến hôm nay Hwang Soon Bum mới phát hiện, kỳ thật Đường Vũ Tân là ác ma thích chọc phá người khác. Đáng thương cho công tố Min, tối nay rốt cuộc là nên đi so tài với Đường Vũ Tân xem ai phát hiện hiện trường vụ án trước, hay là tiếp tục đến SCD điều tra… Hwang Soon Bum nháy mắt trở nên rối tinh rối mù…
Ra khỏi viện kiểm sát, Đường Vũ Tân lái chiếc xe mượn từ chỗ Jang Chul Oh lên đường đến viện sát hạch Noryanji. Nếu tối nay có thể bắt được Lee Yoon Ji, vậy mình nên đưa cô bé đến chỗ Jang Chul Oh hay là Min Tae Yun đây? Hoặc là dứt khoát tự mình nuôi?!!
Ý nghĩ này làm Đường Vũ Tân giật mình, kế đó liền lắc đầu muốn xóa sạch ý tưởng đó ra khỏi óc nhưng không làm sao xua đi được.
Chẳng lẽ muốn tự nuôi thật? Tuy nói dựa vào quan hệ với ông chủ Ra, có thể lấy được máu tươi nhưng lỡ đến cuối cùng Yoon Ji vẫn không thể khống chế ham muốn hút máu của bản thân, vậy không phải cái mạng nhỏ của mình xong rồi? Nhưng nếu mình không nuôi thì giao em gái nhỏ cho ai bây giờ?
Rối thật…
“Đủ rồi, đến chừng đó nói sau.” Đường Vũ Tân quyết định không nghĩ tới vấn đề đau đầu này nữa, đạp mạnh chân ga nhắm mục tiêu phóng tới.
Trắc trở mấy lần Đường Vũ Tân mới tìm được đúng đường. Không có biện pháp, ai kêu cô là cái đồ ngoại lai, cho dù bổ sung kiến thức thế nào đi nữa thì áp dụng vào thực tiễn cũng phải cần thời gian thích nghi. Có điều cuối cùng Đường Vũ Tân cũng lái xe vào được bãi đậu xe cách viện sát hạch Noryanji không xa.
Xuống xe rồi, miệng Đường Vũ Tân luôn treo một nụ cười nhàn nhạt, nhờ phúc Lee Yoon Ji mà mình cũng có may mắn đi qua nơi Min Tae Yun từng đi, không biết tương lai liệu mình có vinh hạnh được cùng đi với Min Tae Yun không.
Cảnh cáo mình đừng có nghĩ mấy vấn đề khiến người ta mặt đỏ tim đập này nữa, Đường Vũ Tân nhìn chung quanh, bắt đầu tìm cái ghế dài mà người qua đường đáng thương ngồi. Chung quanh viện sát hạch có rất nhiều ghế dài, trời mới biết là cái nào…
Đi qua đi lại một vòng lớn, miễn cưỡng khoanh vùng vài mục tiêu xong, Đường Vũ Tân tìm một quán đồ ăn nhanh gần đó ngồi xuống, gọi một ít đồ ăn đơn giản, bữa sáng và bữa trưa đã ăn quá no rồi.
Vốn Đường Vũ Tân không tính ăn trưa, kết quả giữa trưa đại boss chắc bị mấy câu của cô kích thích, chạy tới muốn mời cô đi ăn cơm… Đường Vũ Tân không do dự chọn ngay quán cơm Tàu. Tuy mùi vị không chính tông được nhưng vẫn không thể ngăn cản khẩu vị ngon lành của cô. Nhìn Đường Vũ Tân ăn hăng say, Jang Chul Oh thề sau này không bao giờ mời cô nàng đi ăn nữa. Không phải tiếc tiền mà là sợ Đường Vũ Tân chết no… ăn cơm cũng có thể mất luôn mạng…
Nhớ đến đó là Đường Vũ Tân không nhịn cười được, có thể khiến đại boss lộ ra vẻ mặt đó, coi như cô rất có bản lĩnh rồi?! Nhưng rất nhanh, nụ cười của Đường Vũ Tân tắt đi. Cô không khỏi nghĩ đến, sau khi tìm được Yoon Ji rồi, hoặc là không tìm được Yoon Ji, sau khi biết Jang Chul Oh là ma cà rồng áo đen… sau đó, nên làm sao đây?
“Aizz..” Nghĩ tới đó Đường Vũ Tân thở dài, nghĩ bụng còn không bằng xem phim nữa. Kịch bản nói bỏ là bỏ, đạo diễn thích viết sao thì viết, thích diễn thế nào thì diễn. Bây giờ mình lên không được xuống không xong…
Đường Vũ Tân bực bội nằm sấp xuống bàn, nhìn bầu trời tối đen như mực, mi mắt khong ngừng đánh lộn, sau đó… sau đó cô ngủ mất tiêu…
Đường Vũ Tân bị nhân viên quán ăn đánh thức. Nhân viên phục vụ đó còn xin lỗi nói quán muốn đóng cửa rồi. Thấy ánh mắt áy náy của phục vụ, Đường Vũ Tân đỏ bừng mắt. Nhấc tay xem đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm…
“Trời ạ…: Đường Vũ Tân xoạc cẳng chạy tới khu vực gần viện sát hạch Noryanji, hi vọng mình đến kịp.
Thở hồng hộc chạy đến cửa viện, quan sát ghế dài chung quanh, vẫn không có xác chết nào hết, Đường Vũ Tân thở hắt ra, đặt mông ngồi xuống một cái ghế trong số đó.
“May quá may quá.” Đường Vũ Tân đập đập ngực mình cho dễ thở, vỗ vỗ một hồi liền cảm thấy không đúng. Sao cô cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm?
Theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô bé học sinh trung học tóc đen dài buông xõa ngực trái còn đeo bảng tên Lee Yoon Ji đứng trước mặt mình.
Bây giờ, Đường Vũ Tân rất muốn khóc…
Hai người nhìn nhau rất lâu, bỗng chốc Đường Vũ Tân nở nụ cười nhìn giống như sắp khóc đến nơi, nói với Yoon Ji mắt đã biến thành màu xanh: “Em gái, chị dẫn em đi tìm anh trai được không?”
Đường Vũ Tân nói làm Lee Yoon Ji khựng lại, kế đó không biết cô bé nghĩ gì mà quay lưng bỏ chạy. Tình thế điên cuồng đó làm Đường Vũ Tân nhảy dựng lên, theo bản năng thò tay chụp lấy, chụp được một cánh tay của Yoon Ji.
Tay phải Yoon Ji bị giữ, quay người lại chộp lấy tay phải Đường Vũ Tân hất ra, móng tay dài ngoằng rạch một đường lên cánh tay Đường Vũ Tân, Đường Vũ Tân đau quá thả tay ra, Yoon Ji liền chạy như bay, biến mất tăm tích.
“Ui da, mẹ ơi…” Đường Vũ Tân đau đến hít hơi, bản thân xui xẻo quá sức, thì ra mình thay thế người qua đường đáng lẽ phải chết ở đây sao?!
Lúc Đường Vũ Tân còn đang than thở cho vận mạng trắc trở của mình thì đằng xa vang lên tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, tiếp đó là ánh đèn xe sáng choang thiếu chút nữa làm Đường Vũ Tân mù mắt. Đợi đèn tắt Đường Vũ Tân mới phát hiện, một chiếc Audi trắng dừng lại phía trước cách mình không xa. Min Tae Yun vác gương mặt đen thui từ trong xe đi ra.
“Sao… sao anh biết tôi ở đây?” Đường Vũ Tân hoảng hồn.
“GPS xe của trưởng phòng Jang.” Min Tae Yun kéo cánh tay bị thương của Đường Vũ Tân lên, khẽ vén ống tay áo ra để lộ vết thương bị cào máu thịt bầy nhầy.
“Ách… cái này là ngoài ý muốn…” Đường Vũ Tân muốn rút tay ra khỏi tay Min Tae Yun nhưng sức cô sao mà bằng được ma cà rồng chứ?
“Cô nhìn thấy rồi à?” Min Tae Yun quay đầu hỏi.
“Không có, tóc dài quá, giống y Sadako [14].” Nói rồi Đường Vũ Tân kéo mái tóc dài ngang vai của mình từ đằng sau ra che mặt.
“…” Min Tae Yun nhìn cử chỉ ngu ngốc của Đường Vũ Tân, triệt để câm nín.
Thấy vẻ mặt Min Tae Yun, Đường Vũ Tân cười hì hì, kế đó hết nhìn Min Tae Yun bằng ánh mắt khiến anh khó hiểu lại nhìn cánh tay đang chảy máu, sau đó đưa cánh tay bị thương tới miệng Min Tae Yun, nói: “Mời anh uống.”
“Cô làm gì thế?!” Mùi máu nồng nặc kích thích Min Tae Yun, ánh mắt lập tức biến thành màu xanh.
“Mời anh uống đó. Đằng nào cũng lãng phí, anh xem, bao nhiêu là máu!” Đường Vũ Tân chỉ vào chỗ cánh tay máu đã sắp chảy thành thác.
“Đừng quậy, tôi đưa cô đi bệnh viện.” Min Tae Yun nói rồi lôi Đường Vũ Tân định đi.
“Anh không uống tôi không đi bệnh viện.” Đường Vũ Tân níu tay vịn chiếc ghế, ghì người lại.
Min Tae Yun hết cách đành thả tay ra, không lẽ anh phải túm tay cô giật ra khỏi cái ghế?
“Đừng quậy nữa.”
“Tôi không quậy, anh và ông chủ Ra cãi nhau rồi hả? Tôi thấy lâu lắm rồi anh không đến bar ăn cơm, thân thể chịu sao nổi? Uống đi, chảy cũng chảy suông, cho anh uống coi như không lãng phí.” Nói rồi Đường Vũ Tân lại đưa cánh tay đến miệng Min Tae Yun, đương nhiên tay kia vẫn níu chặt lấy ghế, giữ đến nỗi khớp xương trắng bệch.
Min Tae Yun nhìn cánh tay bị thương trước mặt, lại nhìn cái tay nắm chặt ghế chết cũng không buông, rồi chuyển sang nhìn ánh mắt quyết liệt của Đường Vũ Tân, thở dài không biết làm sao.
“Ôi, cô bảo tôi nói gì mới được đây…”
“Không cần nói gì hết, uống là được.” Nói rồi kề tay mình sát vào miệng Min Tae Yun.
Tiếp xúc với vết thương gần như thế, rốt cuộc Min Tae Yun không áp chế nổi ham muốn, cơ hồ gần như bản năng há miệng áp lên, chậm rãi hút lấy chất lỏng đang không ngừng tuôn ra ngoài.
Đường Vũ Tân khẽ “ui” một tiếng, sau đó rất nhanh để cho tiếng kêu mà cô sợ làm ảnh hưởng tới bữa ăn của Min Tae Yun biến mất trong người.
/56
|