“Một chiếc SUV màu bạc, chiếc SUV màu bạc đang truy đuổi kẻ tình nghi, tôi bắt đầu đuổi theo từ Insadong, có người đó không? Ai cản gã đó lại đi?! Không có ai à!! A lô! Người đâu!!”
“Anh biết số xe SUV đó chứ?”
“Công tố Yoo?? 1252551252…”
“Tiếp tục ép hắn đi, tôi ở ngay phía trước rồi!!” Dứt lời, Yoo Jung In ngoặt xe sang phải trên đường cao tốc trung ương, chặn ngang đường đi của chiếc Jeep.
Chiếc Jeep thắng gấp, khó khăn lắm mới dừng lại, thiếu chút đụng vào xe Yoo Jung In, cảnh sát Hwang kịp thời đạp mạnh phanh xe.
“Xem lần này anh chạy đi đâu!” Yoo Jung In nghiến răng, “Á, sao dám chiếu đèn vào tôi hả, anh chết chắc rồi!”
Ai ngờ chiếc Jeep đột nhiên đạp mạnh phanh, tông thẳng về phía Yoo Jung In, khi cảnh sát Hwang cho rằng đã quá muộn thì chiếc Jeep đó đột nhiên ngoặt đầu rẽ sang làn đường bên trái.
Cảnh sát Hwang và Yoo Jung In hăm hở định đuổi theo, một chiếc Sonata màu trắng từ đằng sau xe cảnh sát Hwang lướt lên, tăng tốc đuổi theo chiếc Jeep đằng trước, mà chủ nhân chiếc Jeep hiển nhiên cũng không ngờ còn có mai phục, thắng lại cũng không kịp nữa, đành trơ mắt nhìn hai chiếc xe va vào nhau.
Mũi xe Jeep bẹp dí, chiếc Sonata màu trắng lật mấy vòng, cửa kính xe vỡ nát… lái xe Jeep chớp thời cơ, lập tức tăng tốc biến khỏi hiện trường.
“Công tố Đường!!!” Cảnh sát Hwang và Yoo Jung In đồng thời hét lên, hai người lập tức xuống xe lôi Đường Vũ Tân còn kẹt trong xe qua cửa kính ra ngoài.
“Công tố Đường, cô không sao chứ?!!” Yoo Jung In nhìn mặt Đường Vũ Tân toàn máu, kinh hoảng luống cuống tay chân.
Cảnh sát Hwang thấy chẳng những đầu Đường Vũ Tân có máu, cánh tay còn mấy vết thương, trên người không biết có chỗ nào bị thương nữa không, anh không chần chừ bấm số gọi trung tâm cấp cứu…
“Cho nên cô không thể xác định bạn trai cô có bị họ bắt đi hay không?”
Kiểm tra hiện trường xong, công tố Min đi đến ngồi trước mặt Yoon Sae Ah.
“Đúng thế, vốn là anh ấy ở bên cạnh tôi, sau khi tỉnh lại thì không thấy đâu nữa.”
“Cô nói là mình bị nhốt ở một chỗ nào đó, cô bị nhốt ở đâu?”
“Ngột ngạt giống như là một cái tủ…”
“Tủ? Nếu cô bị nhốt, vậy thì làm sao trên áo cô dính máu được? Đó rõ ràng là máu.” Min Tae Yun chỉ vào vết máu trên người Yoon Sae Ah, màu máu nổi bật trên nền áo trắng.
“Ơ? Cái này có lúc nào…” Yoon Sae Ah nghi hoặc nhìn áo mình.”
“Cô Sae Ah, căn phòng đó không có tủ áo.”
“Cái gì? Tôi bị bịt mắt nên không thể biết chân tướng chính xác, nhưng tôi chắc chắn mình bị nhốt trong tủ áo, chỗ đó rất chật, gần như tôi không thể động đậy.”
“Lát nữa mời cô cởi cái áo đó ra cho tôi, chúng tôi muốn cầm đi kiểm tra kỹ hơn.”
‘Riing!’
Đang giám sát Yoon Sae Ah thay đồ thì điện thoại của Min Tae Yun đổ chuông.
“A lô, anh à, sao thế?”
Vốn dĩ Min Tae Yun định hỏi là có bắt được hung thủ không, ai ngờ đầu bên kia truyền đến giọng nói nôn nóng của Yoo Jung In.
“Công tố Min, không xong rồi! Công tố Đường bị tai nạn xe trong lúc truy đuổi tội phạm, hiện tại chúng tôi đang trên xe cấp cứu đến bệnh viện Korea!”
“Cái gì!” Min Tae Yun sửng sốt: “Tôi đến ngay!”
Ngắt điện thoại Min Tae Yun phóng thẳng xuống xe mình, đặt còi báo động lên nóc xe, khởi động xe phóng như bay.
“Đường Vũ Tân sao rồi?” Min Tae Yun phóng như bay tới bệnh viện, hỏi Hwang Soon Bum và Yoo Jung In đang ngồi ngoài phòng bệnh.
“Tình huống không lạc quan lắm…” Lúc Hwang Soon Bum nói câu này, nét mặt anh rất quái dị.
Min Tae Yun vừa nghe không lạc quan lập tức thắt lòng lại, không nghĩ ngợi gì cả xông vào phòng bệnh. Đường Vũ Tân ngồi trên giường, đầu quấn băng trắng, máu tươi tứa ra từ vết thương, cánh tay cũng quấn mấy lớp. Lúc này, cô đang nhìn chằm chằm bức tường trắng xóa trước mặt, ánh mắt đờ đẫn, nước mắt không ngừng tuôn trào…
“Đường Vũ Tân?” Min Tae Yun không dám chắc, huơ huơ tay trước mặt Đường Vũ Tân, chẳng lẽ đụng xe nên đầu óc có vấn đề?
“Công tố Min!!” Nào biết Đường Vũ Tân mới rồi còn ngồi đàng hoàng trên giường đột nhiên túm lấy áo khoác của Min Tae Yun, vùi đầu vào lòng anh khóc òa lên, nước mắt nước mũi, cả máu nữa trét hết lên chiếc áo khoác màu nâu của anh…
“…” Min Tae Yun bị động tác bất thình lình của Đường Vũ Tân làm lúng túng, đứng đờ người ra.
“Lại tới rồi…” Hwang Soon Bum và Yoo Jung In lúc này mới dám thò đầu vào phòng bệnh. Hwang Soon Bum vỗ vai Min Tae Yun: “May mà Tae Yun cậu tới rồi, có tuyển thủ thay thế bọn tôi…”
“Là sao?” Min Tae Yun nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Hwang Soon Bum, càng thêm thắc mắc.
“Bọn tôi bị cô ấy đầu độc nãy giờ…” Nói rồi Hwang Soon Bum trỏ cho Min Tae Yun thấy dấu tích Đường Vũ Tân lưu lại trên áo anh và Yoo Jung In, mặt xị ra.
“Công tố Min… xe của tôi…” Vùi đầu trong lòng Min Tae Yun, Đường Vũ Tân rầu rĩ: “Xe của tôi hư rồi!! Sonata của tôi… hư rồi…” Nói xong Đường Vũ Tân càng khóc to hơn…
“…” Min Tae Yun dùng ánh mắt nghi hoặc hết cỡ quay đầu nhìn Hwang Soon Bum và Yoo Jung In “Xe của cô ấy?”
“Xe cô ấy bị tông nát thành từng mảnh rồi, xe rơ-mooc đã kéo đi, nói là không thể phục hồi được.” Hwang Soon Bum tỏ vẻ đáng tiếc.
“Xe hư thì mua cái khác…” Min Tae Yun thiếu điều không thở được, nói tình hình không xong là cái này hả? Bởi vì xe hư nên tinh thần Đường Vũ Tân mới thất thường à?!!
“Vấn đề là…” Yoo Jung In nhìn Đường Vũ Tân dè dặt nói: “Hình như xe công tố Đường không có mua bảo hiểm…”
“Hu hu…” Đường Vũ Tân dựa vào lòng Min Tae Yun khóc long trởi lở đất.
“…”
“Đường Vũ Tân thế nào rồi?” Nghe Yoo Jung In báo, sau khi biết Đường Vũ Tân bị tai nạn Jang Chul Oh cũng chạy đến bệnh viện Korea, ông vừa vào phòng thì thấy Min Tae Yun, Hwang Soon Bum và Yoo Jung In đứng cách Đường Vũ Tân chừng một mét, đang nói gì đó với cô.
“Sao đều đứng đây?” Jang Chul Oh thắc mắc, không rõ mọi người lộ ra vẻ mặt giống như đang chờ đợi gì đó là sao.
“Đại… trưởng phòng Jang…” Đường Vũ Tân tiếp tục dụi đầu vào lòng Jang Chul Oh, khóc lóc: “Tôi có thể xin tổng bộ trang bị lại một chiếc xe tăng không…”
“…”
“…”
“…”
‘Lần này không phải là Sonata hư mà đổi thành trang bị xe tăng rồi à? Coi như là có tiến bộ nhỉ?’ Hwang Soon Bum có phần hậm hực nghĩ.
“Ai trong các cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì không…” Jang Chul Oh bị Đường Vũ Tân dụi dụi mà choáng, cô gái trước mặt ông biết rõ thân phận ông, vậy mà vẫn cư xử với ông như trước sao? Hơn nữa, đầu cô bị thương còn đang chảy máu thế kia, không sợ ông mất khống chế à?
Yoo Jung In thuật lại sự tình vừa rồi một lượt cho Jang Chul Oh nghe, khóe miệng Jang Chul Oh co rúm, trán nổi lên dấu gạch chéo đỏ quạch, lờ mờ có khuynh hướng bùng nổ…
“Đường Vũ Tân cô đủ chưa…” Giọng Jang Chul Oh có vài phần đe dọa mơ hồ.
Đường Vũ Tân nhạy cảm ngước đôi mắt sưng đỏ như trái hạch đào, rầu rầu nhìn Jang Chul Oh: “Không được hả?”
“…” Được con mẹ cô ấy! Jang Chul Oh thiếu điều lồng lộn.
“Sonata của tôi…” Đường Vũ Tân buông Jang Chul Oh ra, tiếp tục tưởng niệm cái xe yêu dấu của mình, để dành tiền bao nhiêu lâu mới mua được chiếc xe đó!! Đường Vũ Tân nghĩ tới chuyện sau này lại phải ngồi xe buýt và nhịn ăn để tiết kiệm tiền là cảm thấy uất ức…
“Có điều lần này hẳn là tính tai nạn lao động, tổng bộ chắc sẽ bồi thường…” Jang Chul Oh bất lực đáp.
“Thật à?” Hai mắt Đường Vũ Tân lập tức sáng lóe, nước mắt không thấy đâu nữa…
“Đương nhiên còn phải xem kết quả vụ án lần này…” Jang Chul Oh hoàn toàn bại trận rồi…
Trưởng phòng Jang nói xong, Đường Vũ Tân đột nhiên tung chăn ra, mặt mày tươi tỉnh đứng dậy, hung hăng nói: “Hung thủ lái xe Jeep, mày chết chắc rồi!!”
“… Như vậy, các cậu hiện tại có ai nói cho tôi biết… rốt cuộc vết thương của Đường Vũ Tân ra sao không?” Thắc mắc của trưởng phòng Jang cũng là tiếng lòng của Min Tae Yun.
“Bởi vì công tố Đường dùng tay che đầu nên đầu chỉ có một vết thương do kính vỡ gây ra, vết thương hơi sâu một chút, chảy rất nhiều máu. Cánh tay che đầu nên vết thương nhiều hơn, những chỗ khác không có gì đáng ngại…” Lúc này Hwang Soon Bum mới nhớ ra hai người này chạy đến bệnh viện làm cái gì.
“…”
“…”
Tức là bọn họ lo lắng uổng công à?
“Phí bao nhiêu là máu, đáng tiếc thật.” Jang Chul Oh đứng cạnh Đường Vũ Tân, nói khẽ.
“Tôi cũng thấy thế.” Đường Vũ Tân gật đầu tiếc nuối.
“…”
“Nói vậy hung thủ trốn rồi à?” Phòng họp nhỏ, năm người đang tiến hành phân tích tình tiết vụ án.
“Đúng, tuy công tố Đường của chúng ta phải trả giá bằng máu…” Hwang Soon Bum nhìn Đường Vũ Tân còn quấn băng, hết chỗ nói.
“Không sao, hắn trốn không thoát đâu!!” Đường Vũ Tân thề son sắt.
“Chiếc xe hung thủ lái đi hình như là xe của nạn nhân Kim Jae Young.”
“Họa sĩ giỏi nhất Insadong bị cướp của giết người, có cảm giác gì không…” Yoo Jung In nhìn bốn người.
“Đúng thế!” Cảnh sát Hwang lập tức tiếp lời: “Cô biết không, mỗi khi một nhà nghệ thuật chết đi, giá tranh sẽ lập tức lên trời. Woa! Kẻ cướp thông minh thật.”
“Có khả năng đây là vụ án giết người ngụy tạo thành ăn cướp, có người nào đó không muốn nạn nhân vẽ tranh, làm nạn nhân…” Nói xong Yoo Jung In làm động tác giết.
“Công tố Yoo, lần này chúng ta thử tiến hành cùng một hướng đi. Chúng ta có thể hợp tác nhanh hơn, còn cùng ăn chút bánh ngọt nữa… vì sao cô luôn muốn đi theo hướng khác tôi thế nhỉ?” Hwang Soon Bum rầu rĩ.
“Được rồi, mặc kệ thế nào, căn cứ lời khai của nhân chứng Yoon Sae Ah, lúc đó tội phạm có hai người, một nam một nữ. Nữ hành hạ nạn nhân, dùng chai đánh nạn nhân là nam.”
“Vậy là, bọn họ cùng thực hiện.”
“Ừ, vấn đề là bọn họ là hai người hay bốn người cùng làm.” Min Tae Yun quăng ra một vấn đề nghiêm trọng hơn.
“Bốn người?” Yoo Jung In thắc mắc.
“Tình trạng người chứng kiến không ổn, bạn trai cô ta bị bắt đi chỉ là đoán mò.”
“Kỳ lạ thật, bọn họ bắt người đàn ông theo làm con tin, trong tình huống bình thường không phải đều bắt phụ nữ sao?”
“Nam cũng được mà nữ cũng thế, tôi thấy hiện giờ chúng ta đưa ra kết luận cho vụ án này còn quá sớm. Trước tiên chúng ta nên đi nghe báo cáo nghiệm xác đã, sau đó lại hỏi Yoon Sae Ah tình hình lúc đó không phải càng làm rõ suy nghĩ của chúng ta hơn sao?” Đường Vũ Tân lê cả người băng bó đứng dậy, mỉm cười nói với mọi người.
“Cứ vậy đi, đến sở pháp y.” Công tố Min đứng dậy, dẫn đầu mọi người đi đến sở pháp y.
[11] Insa-dong là một con phố dài 700m, trải dài từ Jongno-yiga đến ngã tư Anguk-dong ở giữa trung tâm của Seoul. Chỉ là một con phố ngắn nhưng dọc hai bên đường phố, trong mỗi ngõ nhỏ ở nơi đây đều có sự hiện diện của những hiệu sách cổ, cửa hàng bán bút lông, cửa hàng bán đồ cổ, hiệu may áo truyền thống Hanbok… Các cửa hàng nằm san sát nhau và thể hiện nghệ thuật và không khí truyền thống đã được gìn giữ suốt mấy trăm năm giữa lòng thủ đô Seoul. Vì vậy, lâu nay Insa-dong đã nổi tiếng là “Khu phố truyền thống tiêu biểu của Hàn Quốc”. Nhưng Insa-dong lại gợi lên trong lòng những nghệ sĩ Hàn Quốc những ký ức đặt biệt.
“Anh biết số xe SUV đó chứ?”
“Công tố Yoo?? 1252551252…”
“Tiếp tục ép hắn đi, tôi ở ngay phía trước rồi!!” Dứt lời, Yoo Jung In ngoặt xe sang phải trên đường cao tốc trung ương, chặn ngang đường đi của chiếc Jeep.
Chiếc Jeep thắng gấp, khó khăn lắm mới dừng lại, thiếu chút đụng vào xe Yoo Jung In, cảnh sát Hwang kịp thời đạp mạnh phanh xe.
“Xem lần này anh chạy đi đâu!” Yoo Jung In nghiến răng, “Á, sao dám chiếu đèn vào tôi hả, anh chết chắc rồi!”
Ai ngờ chiếc Jeep đột nhiên đạp mạnh phanh, tông thẳng về phía Yoo Jung In, khi cảnh sát Hwang cho rằng đã quá muộn thì chiếc Jeep đó đột nhiên ngoặt đầu rẽ sang làn đường bên trái.
Cảnh sát Hwang và Yoo Jung In hăm hở định đuổi theo, một chiếc Sonata màu trắng từ đằng sau xe cảnh sát Hwang lướt lên, tăng tốc đuổi theo chiếc Jeep đằng trước, mà chủ nhân chiếc Jeep hiển nhiên cũng không ngờ còn có mai phục, thắng lại cũng không kịp nữa, đành trơ mắt nhìn hai chiếc xe va vào nhau.
Mũi xe Jeep bẹp dí, chiếc Sonata màu trắng lật mấy vòng, cửa kính xe vỡ nát… lái xe Jeep chớp thời cơ, lập tức tăng tốc biến khỏi hiện trường.
“Công tố Đường!!!” Cảnh sát Hwang và Yoo Jung In đồng thời hét lên, hai người lập tức xuống xe lôi Đường Vũ Tân còn kẹt trong xe qua cửa kính ra ngoài.
“Công tố Đường, cô không sao chứ?!!” Yoo Jung In nhìn mặt Đường Vũ Tân toàn máu, kinh hoảng luống cuống tay chân.
Cảnh sát Hwang thấy chẳng những đầu Đường Vũ Tân có máu, cánh tay còn mấy vết thương, trên người không biết có chỗ nào bị thương nữa không, anh không chần chừ bấm số gọi trung tâm cấp cứu…
“Cho nên cô không thể xác định bạn trai cô có bị họ bắt đi hay không?”
Kiểm tra hiện trường xong, công tố Min đi đến ngồi trước mặt Yoon Sae Ah.
“Đúng thế, vốn là anh ấy ở bên cạnh tôi, sau khi tỉnh lại thì không thấy đâu nữa.”
“Cô nói là mình bị nhốt ở một chỗ nào đó, cô bị nhốt ở đâu?”
“Ngột ngạt giống như là một cái tủ…”
“Tủ? Nếu cô bị nhốt, vậy thì làm sao trên áo cô dính máu được? Đó rõ ràng là máu.” Min Tae Yun chỉ vào vết máu trên người Yoon Sae Ah, màu máu nổi bật trên nền áo trắng.
“Ơ? Cái này có lúc nào…” Yoon Sae Ah nghi hoặc nhìn áo mình.”
“Cô Sae Ah, căn phòng đó không có tủ áo.”
“Cái gì? Tôi bị bịt mắt nên không thể biết chân tướng chính xác, nhưng tôi chắc chắn mình bị nhốt trong tủ áo, chỗ đó rất chật, gần như tôi không thể động đậy.”
“Lát nữa mời cô cởi cái áo đó ra cho tôi, chúng tôi muốn cầm đi kiểm tra kỹ hơn.”
‘Riing!’
Đang giám sát Yoon Sae Ah thay đồ thì điện thoại của Min Tae Yun đổ chuông.
“A lô, anh à, sao thế?”
Vốn dĩ Min Tae Yun định hỏi là có bắt được hung thủ không, ai ngờ đầu bên kia truyền đến giọng nói nôn nóng của Yoo Jung In.
“Công tố Min, không xong rồi! Công tố Đường bị tai nạn xe trong lúc truy đuổi tội phạm, hiện tại chúng tôi đang trên xe cấp cứu đến bệnh viện Korea!”
“Cái gì!” Min Tae Yun sửng sốt: “Tôi đến ngay!”
Ngắt điện thoại Min Tae Yun phóng thẳng xuống xe mình, đặt còi báo động lên nóc xe, khởi động xe phóng như bay.
“Đường Vũ Tân sao rồi?” Min Tae Yun phóng như bay tới bệnh viện, hỏi Hwang Soon Bum và Yoo Jung In đang ngồi ngoài phòng bệnh.
“Tình huống không lạc quan lắm…” Lúc Hwang Soon Bum nói câu này, nét mặt anh rất quái dị.
Min Tae Yun vừa nghe không lạc quan lập tức thắt lòng lại, không nghĩ ngợi gì cả xông vào phòng bệnh. Đường Vũ Tân ngồi trên giường, đầu quấn băng trắng, máu tươi tứa ra từ vết thương, cánh tay cũng quấn mấy lớp. Lúc này, cô đang nhìn chằm chằm bức tường trắng xóa trước mặt, ánh mắt đờ đẫn, nước mắt không ngừng tuôn trào…
“Đường Vũ Tân?” Min Tae Yun không dám chắc, huơ huơ tay trước mặt Đường Vũ Tân, chẳng lẽ đụng xe nên đầu óc có vấn đề?
“Công tố Min!!” Nào biết Đường Vũ Tân mới rồi còn ngồi đàng hoàng trên giường đột nhiên túm lấy áo khoác của Min Tae Yun, vùi đầu vào lòng anh khóc òa lên, nước mắt nước mũi, cả máu nữa trét hết lên chiếc áo khoác màu nâu của anh…
“…” Min Tae Yun bị động tác bất thình lình của Đường Vũ Tân làm lúng túng, đứng đờ người ra.
“Lại tới rồi…” Hwang Soon Bum và Yoo Jung In lúc này mới dám thò đầu vào phòng bệnh. Hwang Soon Bum vỗ vai Min Tae Yun: “May mà Tae Yun cậu tới rồi, có tuyển thủ thay thế bọn tôi…”
“Là sao?” Min Tae Yun nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Hwang Soon Bum, càng thêm thắc mắc.
“Bọn tôi bị cô ấy đầu độc nãy giờ…” Nói rồi Hwang Soon Bum trỏ cho Min Tae Yun thấy dấu tích Đường Vũ Tân lưu lại trên áo anh và Yoo Jung In, mặt xị ra.
“Công tố Min… xe của tôi…” Vùi đầu trong lòng Min Tae Yun, Đường Vũ Tân rầu rĩ: “Xe của tôi hư rồi!! Sonata của tôi… hư rồi…” Nói xong Đường Vũ Tân càng khóc to hơn…
“…” Min Tae Yun dùng ánh mắt nghi hoặc hết cỡ quay đầu nhìn Hwang Soon Bum và Yoo Jung In “Xe của cô ấy?”
“Xe cô ấy bị tông nát thành từng mảnh rồi, xe rơ-mooc đã kéo đi, nói là không thể phục hồi được.” Hwang Soon Bum tỏ vẻ đáng tiếc.
“Xe hư thì mua cái khác…” Min Tae Yun thiếu điều không thở được, nói tình hình không xong là cái này hả? Bởi vì xe hư nên tinh thần Đường Vũ Tân mới thất thường à?!!
“Vấn đề là…” Yoo Jung In nhìn Đường Vũ Tân dè dặt nói: “Hình như xe công tố Đường không có mua bảo hiểm…”
“Hu hu…” Đường Vũ Tân dựa vào lòng Min Tae Yun khóc long trởi lở đất.
“…”
“Đường Vũ Tân thế nào rồi?” Nghe Yoo Jung In báo, sau khi biết Đường Vũ Tân bị tai nạn Jang Chul Oh cũng chạy đến bệnh viện Korea, ông vừa vào phòng thì thấy Min Tae Yun, Hwang Soon Bum và Yoo Jung In đứng cách Đường Vũ Tân chừng một mét, đang nói gì đó với cô.
“Sao đều đứng đây?” Jang Chul Oh thắc mắc, không rõ mọi người lộ ra vẻ mặt giống như đang chờ đợi gì đó là sao.
“Đại… trưởng phòng Jang…” Đường Vũ Tân tiếp tục dụi đầu vào lòng Jang Chul Oh, khóc lóc: “Tôi có thể xin tổng bộ trang bị lại một chiếc xe tăng không…”
“…”
“…”
“…”
‘Lần này không phải là Sonata hư mà đổi thành trang bị xe tăng rồi à? Coi như là có tiến bộ nhỉ?’ Hwang Soon Bum có phần hậm hực nghĩ.
“Ai trong các cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì không…” Jang Chul Oh bị Đường Vũ Tân dụi dụi mà choáng, cô gái trước mặt ông biết rõ thân phận ông, vậy mà vẫn cư xử với ông như trước sao? Hơn nữa, đầu cô bị thương còn đang chảy máu thế kia, không sợ ông mất khống chế à?
Yoo Jung In thuật lại sự tình vừa rồi một lượt cho Jang Chul Oh nghe, khóe miệng Jang Chul Oh co rúm, trán nổi lên dấu gạch chéo đỏ quạch, lờ mờ có khuynh hướng bùng nổ…
“Đường Vũ Tân cô đủ chưa…” Giọng Jang Chul Oh có vài phần đe dọa mơ hồ.
Đường Vũ Tân nhạy cảm ngước đôi mắt sưng đỏ như trái hạch đào, rầu rầu nhìn Jang Chul Oh: “Không được hả?”
“…” Được con mẹ cô ấy! Jang Chul Oh thiếu điều lồng lộn.
“Sonata của tôi…” Đường Vũ Tân buông Jang Chul Oh ra, tiếp tục tưởng niệm cái xe yêu dấu của mình, để dành tiền bao nhiêu lâu mới mua được chiếc xe đó!! Đường Vũ Tân nghĩ tới chuyện sau này lại phải ngồi xe buýt và nhịn ăn để tiết kiệm tiền là cảm thấy uất ức…
“Có điều lần này hẳn là tính tai nạn lao động, tổng bộ chắc sẽ bồi thường…” Jang Chul Oh bất lực đáp.
“Thật à?” Hai mắt Đường Vũ Tân lập tức sáng lóe, nước mắt không thấy đâu nữa…
“Đương nhiên còn phải xem kết quả vụ án lần này…” Jang Chul Oh hoàn toàn bại trận rồi…
Trưởng phòng Jang nói xong, Đường Vũ Tân đột nhiên tung chăn ra, mặt mày tươi tỉnh đứng dậy, hung hăng nói: “Hung thủ lái xe Jeep, mày chết chắc rồi!!”
“… Như vậy, các cậu hiện tại có ai nói cho tôi biết… rốt cuộc vết thương của Đường Vũ Tân ra sao không?” Thắc mắc của trưởng phòng Jang cũng là tiếng lòng của Min Tae Yun.
“Bởi vì công tố Đường dùng tay che đầu nên đầu chỉ có một vết thương do kính vỡ gây ra, vết thương hơi sâu một chút, chảy rất nhiều máu. Cánh tay che đầu nên vết thương nhiều hơn, những chỗ khác không có gì đáng ngại…” Lúc này Hwang Soon Bum mới nhớ ra hai người này chạy đến bệnh viện làm cái gì.
“…”
“…”
Tức là bọn họ lo lắng uổng công à?
“Phí bao nhiêu là máu, đáng tiếc thật.” Jang Chul Oh đứng cạnh Đường Vũ Tân, nói khẽ.
“Tôi cũng thấy thế.” Đường Vũ Tân gật đầu tiếc nuối.
“…”
“Nói vậy hung thủ trốn rồi à?” Phòng họp nhỏ, năm người đang tiến hành phân tích tình tiết vụ án.
“Đúng, tuy công tố Đường của chúng ta phải trả giá bằng máu…” Hwang Soon Bum nhìn Đường Vũ Tân còn quấn băng, hết chỗ nói.
“Không sao, hắn trốn không thoát đâu!!” Đường Vũ Tân thề son sắt.
“Chiếc xe hung thủ lái đi hình như là xe của nạn nhân Kim Jae Young.”
“Họa sĩ giỏi nhất Insadong bị cướp của giết người, có cảm giác gì không…” Yoo Jung In nhìn bốn người.
“Đúng thế!” Cảnh sát Hwang lập tức tiếp lời: “Cô biết không, mỗi khi một nhà nghệ thuật chết đi, giá tranh sẽ lập tức lên trời. Woa! Kẻ cướp thông minh thật.”
“Có khả năng đây là vụ án giết người ngụy tạo thành ăn cướp, có người nào đó không muốn nạn nhân vẽ tranh, làm nạn nhân…” Nói xong Yoo Jung In làm động tác giết.
“Công tố Yoo, lần này chúng ta thử tiến hành cùng một hướng đi. Chúng ta có thể hợp tác nhanh hơn, còn cùng ăn chút bánh ngọt nữa… vì sao cô luôn muốn đi theo hướng khác tôi thế nhỉ?” Hwang Soon Bum rầu rĩ.
“Được rồi, mặc kệ thế nào, căn cứ lời khai của nhân chứng Yoon Sae Ah, lúc đó tội phạm có hai người, một nam một nữ. Nữ hành hạ nạn nhân, dùng chai đánh nạn nhân là nam.”
“Vậy là, bọn họ cùng thực hiện.”
“Ừ, vấn đề là bọn họ là hai người hay bốn người cùng làm.” Min Tae Yun quăng ra một vấn đề nghiêm trọng hơn.
“Bốn người?” Yoo Jung In thắc mắc.
“Tình trạng người chứng kiến không ổn, bạn trai cô ta bị bắt đi chỉ là đoán mò.”
“Kỳ lạ thật, bọn họ bắt người đàn ông theo làm con tin, trong tình huống bình thường không phải đều bắt phụ nữ sao?”
“Nam cũng được mà nữ cũng thế, tôi thấy hiện giờ chúng ta đưa ra kết luận cho vụ án này còn quá sớm. Trước tiên chúng ta nên đi nghe báo cáo nghiệm xác đã, sau đó lại hỏi Yoon Sae Ah tình hình lúc đó không phải càng làm rõ suy nghĩ của chúng ta hơn sao?” Đường Vũ Tân lê cả người băng bó đứng dậy, mỉm cười nói với mọi người.
“Cứ vậy đi, đến sở pháp y.” Công tố Min đứng dậy, dẫn đầu mọi người đi đến sở pháp y.
[11] Insa-dong là một con phố dài 700m, trải dài từ Jongno-yiga đến ngã tư Anguk-dong ở giữa trung tâm của Seoul. Chỉ là một con phố ngắn nhưng dọc hai bên đường phố, trong mỗi ngõ nhỏ ở nơi đây đều có sự hiện diện của những hiệu sách cổ, cửa hàng bán bút lông, cửa hàng bán đồ cổ, hiệu may áo truyền thống Hanbok… Các cửa hàng nằm san sát nhau và thể hiện nghệ thuật và không khí truyền thống đã được gìn giữ suốt mấy trăm năm giữa lòng thủ đô Seoul. Vì vậy, lâu nay Insa-dong đã nổi tiếng là “Khu phố truyền thống tiêu biểu của Hàn Quốc”. Nhưng Insa-dong lại gợi lên trong lòng những nghệ sĩ Hàn Quốc những ký ức đặt biệt.
/56
|