Cam Đường nghiến răng nói:
- Tại hạ quyết không tha hắn.
- Trong quan tài này có ai?
- Một thiếu phụ đã hy sinh tánh mạng vì tại hạ. Tên nàng là Thập Ngũ muội.
- Thập Ngũ muội ư?
- Phải rồi! Y là thủ hạ của Tây Môn Tung.
Rồi chàng kể lại câu chuyện ở Thấu Ngọc Biệt Phủ.
Nam Cung Do chau mày nói:
- Lạ nhỉ! Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ của bản môn đã nằm vùng tại Ngọc Điệp Bảo mấy năm trời mà sao không phát hiện ra một người đệ tử nào bản lãnh ghê gớm đến thế, cả bọn kiếm thủ áo gấm cũng chưa thấy xuất hiện bao giờ. Vậy thì phủ thành của Tây Môn Tung rất sâu rộng mà cách hành động lại vô cùng bí mật, khiến người nghe đến phải kinh hãi.
- Trưởng lão có đi tham dự Sinh Tử đại hội không?
- Có. Nhưng không đại biểu cho bản môn. Người đại biểu chưởng môn là tam trưởng lão Bạch Vô Kỵ. Hiện giờ Bạch trưởng lão đã đến Ngọc Điệp Bảo để đại biểu cho bản môn.
- Đã biết rõ chân tướng Tử Thần là ai chưa?
- Thân thể hắn bị nát nhừ không sao nhận được, nhưng hôm ấy bản tòa phát giác ra hai tình trạng bất ngờ.
- Chuyện gì bất ngờ?
- Bản tòa mạo hiểm ẩn mình vào trong khe núi gần trường đấu, dùng thuật tiềm thính của bản môn đã nghe thấy Bạch Bào quái nhân nói với Tây Môn Tung lúc bị hắn hạ sát:
“Đầu lĩnh! Đầu lĩnh thiệt tình...” Rồi hắn rú lên không nói được hết câu.
Cam Đường kinh hãi run lên hỏi:
- Phải chăng Tây Môn Tung đã đóng kịch?
- Bản tòa cũng nghi đây là tấm kịch lộng giả thành chân hay là...
- Hay là làm sao?
- Tây Môn Tung mượn tiếng hạ sát Tử Thần để làm bá chủ võ lâm.
- Vậy Bạch Bào quái nhân kia là ai?
- Hắn cùng Tây Môn Tung cấu kết với nhau, hoặc hắn là tên bù nhìn Tây Môn Tung lợi dụng.
- Nhưng Ngọc Điệp Bảo cũng bị Huyết Thiếp chiếu cố rồi...
Cam Đường chợt nghĩ đến thủ đoạn tàn khốc của Tây Môn Tung. Lòng dạ hắn cực kỳ thâm độc mà ngoài mặt giả nhân nghĩa. Chàng nói tiếp:
- Có thể là Tây Môn Tung hy sinh một ít thủ hạ để bày ra nghi trận này hầu che mắt võ lâm đồng đạo.
Nam Cung Do vỗ tay nói:
- Rất có thể như vậy. Thiếu chủ đã nói Tây Môn Tung dùng chưởng pháp để phong tỏa công lực thiếu chủ. Chưởng pháp đó là “Đoạt Nguyên Thần Chưởng” của phái Đông Hải. Thế thì Bạch Bào quái nhân đã được truyền thụ môn tuyệt học của Âm Ty Công Chúa. Con cả hắn cải trang làm Tử Thần để đối phó với con gái là Tây Môn Tố Vân thì thật hắn không còn nhân tính nữa. Những tay cao thủ chân chính của Ngọc Điệp Môn không ở trong bảo mà cũng chưa xuất hiện.
Ngừng một lát lão lại nói tiếp:
- Việc gì hắn cũng có thể làm được mà Điệp Thạch Phong lại gần Ngọc Điệp Bảo thì tiếng tiêu của Âm Ty Công Chúa thế nào hắn cũng phát giác ra từ trước. Tấm Huyết Thiếp đầu tiên xuất hiện giữa lúc anh hùng đại hội đã sát hại năm nhà sư phái Thiếu Lâm. Tấm Huyết Thiếp lưu lại có ghi một câu:
“Kẻ nào trái lệnh ta là phải chết.” Căn cứ vào tình trạng này mà xét đoán thì có thể chính Tây Môn Tung là Bạch Bào quái nhân mạo danh Tử Thần.
Cam Đường run lên. Hai mắt chiếu ra những tia sáng kỳ dị chứng tỏ chàng khích động vô cùng.
Nam Cung Do lại nói:
- Bản tòa chưa nói hết điểm nghi ngờ thứ hai ở Sinh Tử đại hội là hai chục tên Tử Vong sứ giả lúc bị bọn kiếm sĩ áo gấm đánh giết dường như không trả đòn. Tử Vong sứ giả là những tay bản lãnh không vừa, quyết chẳng khi nào chịu ép một bề. Đồng thời giữa Tây Môn Tung và Bạch Bào quái nhân đã có ước định hễ chủ nhân bên nào bị chết thì bọn đệ tử bên ấy tự tử chết theo. Thế mà Bạch Bào quái nhân bị giết rồi bọn Tử Vong sứ giả không giữ lời hứa lại khởi sự đánh nhau. Vậy trong vụ này tất có sự bí mật ngoắt ngoéo vô cùng.
Cam Đường đứng ngây người ra suy nghĩ. Sau cùng chàng la lên:
- Chính hắn rồi!
- Sao lại chính hắn? Hắn là ai?
- Tây Môn Tung đúng là Bạch Bào quái nhân.
- Thiếu chủ phát hiện ra điều chi?
- Hôm trước phân đà Đồng Bách của Cái Bang đều bị thảm sát trong hang Đại Phật. Tại hạ ngu dốt tiến vào hang, lập tức bị chất nổ làm sập cửa hang. Tại hạ được người phái Đông Hải cứu thoát thì khéo sao cả Tây Môn Tung lẫn Lục Tú Trinh đồng thời xuất hiện. Hắn nói toàn những lời phao vu. Cứ đem những sự thực trước sau mà đối chiếu thì đúng hắn là Bạch Bào quái nhân không sai.
- Thiếu chủ! Vụ này rắc rối vô cùng...
- Tại hạ quyết làm cho ra lẽ.
- Hiện giờ hắn đã thành minh chủ võ lâm, mình phải có đủ bằng chứng, nếu không thì sẽ bị quần hùng thù hận.
- Bằng chứng...
- Thiếu chủ! Bây giờ thiếu chủ hãy làm xong việc này rồi ta sẽ bàn tính kỹ càng.
Cam Đường đem quan tài từ trên xe xuống. Chàng phóng chưởng đánh vào phần mộ. Trong mộ lộ ra hai chiếc quan tài.
Cam Đường kinh ngạc vô cùng! Trước kia Thập Ngũ muội tự mình đào mộ khắc bia chuẩn bị tự tận thì bên trong chỉ có một cỗ quan tài bỏ không mới đúng, mà sao bây giờ lại có hai cỗ?
Nam Cung Do biết là có điều ngoắt ngoéo. Lão trỏ vào chiếc quan tài bỏ trống hỏi:
- Vụ này là thế nào đây?
Cam Đường nhăn mặt chau mày lắc đầu đáp:
- Tại hạ cũng không hiểu. Đáng lý chỉ có một cỗ quan tài không mới phải.
- Ngôi mộ này đã do Thập Ngũ muội làm ra thì sao lại có người khác đem táng vào đây? Vả bên ngoài phần mộ vẫn còn y nguyên. Nếu không phải Thập Ngũ muội đã táng người vào từ trước thì vụ này thiệt là rắc rối.
- Vậy người chết nữa là ai?
- Sao không mở quan tài ra coi?
- Cái đó...
Nam Cung Do đột nhiên trỏ vào tấm bia mộ nói:
- Hãy coi lại mặt kia tấm bia xem có gì không?
Cam Đường coi lại thì quả nhiên mặt bia có khắc một hàng chữ:
Ngôi mộ táng chung hai vợ chồng Thập Ngũ Muội Diệp Thục Trân và Ngũ Đệ Diêu Sầm.
Phía dưới chứa dòng chữ nhỏ:
Tứ Ca Phỉ Không dựng bia.
Vậy người chết đây là Thập Ngũ Muội Diệp Thục Trân và chồng nàng là Diêu Sầm.
Còn tứ ca Phỉ Khôn tức là người võ sĩ trung niên hôm đó.
Cam Đường suy nghĩ hồi lâu chợt nảy ra một tia sáng, chàng lẩm bẩm:
- Thập Ngũ muội, ngũ đệ, tứ ca.
Mắt chàng chợt nhìn sang hang Đại Phật ở phía đối diện rồi tỉnh ngộ la lên:
- Phải rồi!
- Sao mà phải rồi?
- Ngũ đệ Diêu Sầm tức là anh chàng điên số năm, một tay kiếm thuật cao thâm mà tại hạ đã biết đó bị tử nạn trong hang Đại Phật với bọn đệ tử phân đà Đồng Bách thuộc Cái Bang. Thập Ngũ muội chọn nơi đây vì chồng nàng vùi thây trong hang Đại Phật.
Nam Cung Do run lên nói:
- Tây Môn Tung đúng là Bạch Bào quái nhân không còn nghi ngờ gì nữa.
Cam Đường nghiến răng nói:
- Lão thất phu kia đã che mắt thiên hạ, dùng thủ đoạn này để lên ngôi minh chủ võ lâm...
- Theo ý thiếu chủ thì người chết cùng gã tứ ca kia đều là Tử Vong sứ giả phải không?
- Phải rồi! Cách xưng hô của họ là theo thứ tự. Gã tứ ca Phỉ Khôn khắc bia này chắc là đã vào hang Đại Phật tìm di thể của ngũ đệ đem sang bên này an táng. Mục đích của gã là thành toàn tâm nguyện cho Thập Ngũ muội. Gã biết Thập Ngũ muội đã quyết tâm tự tử, thế mà nàng chưa chết ngay là sợ liên lụy đến anh em đồng môn. Xem thế đủ biết Tây Môn Tung đối với thủ hạ cực kỳ nghiêm khắc.
- Bây giờ hãy an táng cho người chết rồi sẽ liệu kế.
Cam Đường lấy cỗ quan tài bỏ không trong mộ ra, đặt quan tài có tử thi Thập Ngũ muội thay vào chỗ đó đoạn lấp đất đi.
Chàng dựng tấm bia lại như trước rồi phá tan cỗ quan tài và xe ngựa. Đồng thời chàng đuổi cả đôi ngựa đi để Tây Môn Tung khỏi phát giác ra mà làm trở ngại cho người chết.
Mọi việc xong rồi, Cam Đường cùng Nam Cung Do tìm chỗ kín đáo để tiếp tục bàn luận câu chuyện bỏ dở.
Bên tai Cam Đường lại vang lên mấy câu anh chàng điên số năm lẩm bẩm:
“Tây Môn Tung!... Ta phải giết mi... ta có phải là người không?... Võ Thánh... Võ Thánh...” Chàng càng nghĩ lại càng khích động, bất giác buột miệng nói:
- Trưởng lão!... Nếu có thể tìm ra gã số bốn Phỉ Khôn...
Nam Cung Do lắc đầu ngắt lời:
- Chậm mất rồi! Tây Môn Tung đã giết hết bọn Tử Vong sứ giả không còn để một ai sống sót.
Cam Đường vẫy tay lên không, nói:
- Việc này có liên quan đến vụ huyết án Thánh Thành.
Nam Cung Do run lên hỏi:
- Thiếu chủ cho là những kẻ thủ hạ Tây Môn Tung bị chết rồi có liên quan đến vụ huyết án Thánh Thành hay sao?
Cam Đường mặt lộ sát khí đáp:
- Rất có thể như vậy. Tại hạ nghe nói ban đầu Tây Môn Tung bị thua về tay tiên phụ. Sau hắn lại cùng tiên phụ kết giao thâm tình. Hắn lòng lang dạ thú có thể an bài mưu sâu kế độc như vậy. Cả người vợ nhỏ tiên phụ là Lục Tú Trinh thoát ra khỏi tai nạn, tại hạ đem lòng nghi hoặc. Chắc con dâm phụ kia cũng là người đồng mưu với hắn. Cái đó...
Chàng xúc động quá không nói thêm được nữa.
- Thiếu chủ! Thiếu chủ định hành động ra sao?
- Tại hạ muốn tìm đến Tây Môn Tung để tra hỏi cho ra sự thật.
- Đó không phải là kế vẹn toàn. Nếu hắn phủ nhận mà mình không có nhân chứng tất bị mắc kế thâm độc của hắn, nhất là hắn làm minh chủ võ lâm. Hắn có thể lợi dụng thế lực các phái võ để làm rắc rối cho môn phái mình.
Cam Đường sát khí đằng đằng nói:
- Tại hạ không để cho y còn có cơ hội nào đặng thi hành mưu thâm kế độc.
- Thiếu chủ! Đó là cái dũng của kẻ thất phu. Nếu lời chúng ta phỏng đoán là đúng thì hắn thành một đại tội nhân của võ lâm và sẽ trả rất nhiều nợ máu. Nhưng lúc chưa rõ rệt chân tướng mà thiếu chủ đối địch với hắn tức là đối địch với toàn thể võ lâm. Hơn nữa kết quả sự phỏng đoán của chúng ta không phù hợp thì thiếu chủ chẳng còn cách nào để trả lời võ lâm nữa.
Cam Đường run lên bần bật. Chàng đổi giọng hỏi:
- Trưởng lão nói rất đúng. Vậy bây giờ ta nên làm thế nào?
Nam Cung Do trầm giọng nói:
- Phải tính kế rồi hãy hành động.
- Tính kế thế nào?
- Thấu Ngọc Biệt Phủ là phân chi của Ngọc Điệp Môn. Theo bản tòa xét đoán thì đó chính là nơi rất quan hệ mà phân đàn chúa Huỳnh Kiều Kiều trên thực tế là kế thất phu nhân của Tây Môn Tung. Vậy chúng ta bắt đầu hạ thủ Huỳnh Kiều Kiều.
- Hạ thủ cách nào?
- Nên bắt chước Trình viện chúa trà trộn vào Ngọc Điệp Môn rồi từ từ mưu đồ mới được.
- Theo ý kiến trưởng lão thì ta nên cho người trà trộn vào Ngọc Điệp Môn để tùy cơ hành động hay sao?
- Đúng thế! Thuật dịch dung của bản môn thật là thiên hạ vô địch. Thiếu chủ lại cải trang thay đổi bộ mặt lần nữa.
- Vậy kế hoạch của trưởng lão thế nào?
Nam Cung Do ghé vào tai Cam Đường nói nhỏ một hồi.
Cam Đường ra chiều khó nghĩ, chàng ngập ngừng:
- Làm như vậy...
Nam Cung Do nghiêm nét mặt ngắt lời:
- Thiếu chủ vì công cừu, tư oán, và vì sự an nguy của võ lâm mà phải hy sinh, như vậy cũng là xứng đáng.
Cam Đường ngửng mặt lên nhìn trời chiều rồi nói:
- Được lắm! Tại hạ hành động theo kế ấy, nhưng định thời hạn là trong nửa tháng.
- Làm gì mà phải những nửa tháng?
- Vì tại hạ có hai việc phải làm trước.
- Việc gì?
- Một là tại hạ phải về thăm gia mẫu nói rõ sự hiểu lầm. Hai là đến Điệp Thạch Phong quan sát tình hình một phen xem có cách nào làm được không?
- Như vậy cũng được. Nhưng điều cần nhất là thiếu chủ phải che giấu chân tướng mình.
- Tại hạ sẽ chú ý điều đó.
Hai người từ biệt nhau rồi, Nam Cung trưởng lão vọt người đi nhanh như chớp.
Cam Đường nhớ tới cốt nhục tình thâm, chàng hối hận về tội bất hiếu với mẫu thân, nên chạy rất nhanh về núi Đồng Bách.
Lúc mặt trời đã xế về tây, chàng chạy tới nơi tìm đến chưởng môn phái Đồng Bách là Vân Hán Nhất Ngạc Phàn Giang trước ẩn thân trong căn nhà tranh, nhưng nhà này nay đã bỏ trống không có ai cả. Chàng cho là Tử Thần bị trừ diệt rồi nên các môn phái đều khôi phục lại bộ mặt thường xuyên. Chàng liền đang đêm chạy thẳng lên núi Đồng Bách, căn cứ của phái Đồng Bách ở Ngọa Vân Sơn Trang.
Vào khoảng nửa đêm, Cam Đường đến trước Ngọa Vân Sơn Trang. Trong lòng rạo rực, chàng bỗng nghe có tiếng người hỏi:
- Ai đó?
Rồi bốn gã đại hán tử đồng thời xuất hiện.
Cam Đường định thần lại đáp:
- Tại hạ là Cam Đường. Chắc bốn vị là môn hạ của Phàn sư bá.
Bọn hán tử áo đen vội nghiêng mình thi lễ. Một tên nói:
- Xin thiếu chủ chờ một chút để tiểu nhân vào thông báo.
Cam Đường gật đầu. Gã hán tử vội xoay mình đi ngay.
Cam Đường đột nhiên nhớ lại Cửu Tà Ma Mẫu đã nói một câu:
“Phụng Hoàng Nữ bất trinh và đã đoạn tuyệt dây quan hệ với Võ Thánh...” thì chàng cảm thấy như người rớt xuống thùng băng lạnh buốt tới trái tim. Chàng nghĩ rằng Tây Môn Tung lòng dạ ác độc phao ngôn đã đành. Nhưng lời nói của Ma Mẫu chắc không phải là giả dối. Mụ lại nói câu này trước Tây Môn Tung mà lúc ấy mụ chưa biết mình là ai thì mụ còn buông lời dèm pha làm chi? Mẫu thân sao lại không chịu nói rõ nguyên nhân đã ly khai phụ thân? Một mặt hồi sinh tiền, phụ thân không nhắc tới mẫu thân lần nào mà bảo mình kêu Lục Tú Trinh bằng kế mẫu. Như vậy đủ tỏ mối hận của phụ thân đối với mẫu thân rất sâu cay và lời nói của Tây Môn Tung chưa chắc đã là giả trá. Bây giờ Lục Tú Trinh và Ma Mẫu chết cả rồi thì cái thân thế nhục nhã của mình vẫn ở trong vòng bí mật, biết khám phá thế nào cho ra?
Chỉ còn Tây Môn Tung tất nhiên biết rõ nội vụ việc này. Nhưng chân tướng mình chưa hiểu rõ, có nên gặp mẫu thân không?
Theo câu nói sau cùng của Tây Môn Tung lúc ở trong Thấu Ngọc Biệt Phủ thì có lẽ mình là cốt huyết Võ Thánh thật, nhưng vấn đề mẫu thân bất trinh chắc có nguyên nhân.
Chàng nghĩ vậy rồi toan trở gót đi ngay.
Bóng người thấp thoáng, đại sư huynh là Châu Thừa Võ đã đứng trước mặt. Tay trái gã cầm một thanh kiếm hình thù quái dị sáng loáng.
Cam Đường vừa thấy thanh kiếm kỳ quái này, chàng lại hối tiếc sao không hỏi cho ra gốc ngọn từ trước.
Châu Thừa Võ cất giọng lạnh như băng hỏi:
- Sư đệ! Ta vẫn xưng hô ngươi như vậy. Ngươi đến đây làm chi?
Cam Đường không sao được đành đáp:
- Tiểu đệ muốn gặp mẫu thân.
- Trong lòng sư đệ vẫn còn hai chữ mẫu thân ư?
- Đại sư huynh! Xin sư huynh nói thực cho tiểu đệ một vấn đề.
- Ngươi hỏi đi!
- Vì lẽ gì mà ngày trước gia mẫu lại phân ly tiên phụ?
- Đó là một điều bí mật mà mười mấy năm nay sư mẫu phải nhức đầu nhức óc vẫn chưa điều tra ra được.
- Nói dối!
Châu Thừa Võ tiến gần lại vung thanh kiếm hình đầu rắn lên hỏi bằng một giọng run run:
- Sư đệ! Ngươi nói vậy là nghĩa làm sao?
Cam Đường lòng đau như cắt, run lên hỏi lại:
- Đại sư huynh! Sao không nói rõ cho tiểu đệ biết?
- Ta đã bảo vấn đề đó còn bí mật mà!
Cam Đường sa nước mắt nói:
- Tiểu đệ đã điều tra ra rồi.
Châu Thừa Võ nghiến răng nói:
- Lúc ta nhập môn, sư phụ ban cho thanh kiếm này ta cất đã lâu. Đêm nay đặc biệt phải đem nó ra. Ta biết công lực ta không bằng ngươi, nhưng ta cũng phải ra tay dùng nó để giết một gã sư đệ ngỗ nghịch bất hiếu. Đương nhiên tội ta cũng đáng chết, nhưng ta nhất định ra tay. Coi kiếm đây!
Kiếm phong rít lên veo véo. Cam Đường lùi lại mấy bước, trong lòng đau khổ la lên:
- Tiểu đệ không động thủ với sư huynh.
- Nhưng ta phải giết ngươi.
- Thằng tiểu súc sinh này! Sao còn dám vác mặt về đây.
Một luồng chưởng phong mãnh liệt từ phía sau đột nhiên xô tới.
Cam Đường nghe âm thanh biết ngay là ngoại tổ Tam Mục lão nhân. Chàng thi triển phép “Truy Phong Hóa Ảnh” lùi ra xa hơn, rồi hỏi bằng một giọng rất thê thảm:
- Ngoại công! Ngoại công có biết Đường nhi đau khổ thế nào không?
Tam Mục lão nhân râu tóc đứng dựng cả lên quát mắng:
- Đau khổ cái gì? Mi là một đứa con ngỗ nghịch, bất hiếu.
- Tại hạ quyết không tha hắn.
- Trong quan tài này có ai?
- Một thiếu phụ đã hy sinh tánh mạng vì tại hạ. Tên nàng là Thập Ngũ muội.
- Thập Ngũ muội ư?
- Phải rồi! Y là thủ hạ của Tây Môn Tung.
Rồi chàng kể lại câu chuyện ở Thấu Ngọc Biệt Phủ.
Nam Cung Do chau mày nói:
- Lạ nhỉ! Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ của bản môn đã nằm vùng tại Ngọc Điệp Bảo mấy năm trời mà sao không phát hiện ra một người đệ tử nào bản lãnh ghê gớm đến thế, cả bọn kiếm thủ áo gấm cũng chưa thấy xuất hiện bao giờ. Vậy thì phủ thành của Tây Môn Tung rất sâu rộng mà cách hành động lại vô cùng bí mật, khiến người nghe đến phải kinh hãi.
- Trưởng lão có đi tham dự Sinh Tử đại hội không?
- Có. Nhưng không đại biểu cho bản môn. Người đại biểu chưởng môn là tam trưởng lão Bạch Vô Kỵ. Hiện giờ Bạch trưởng lão đã đến Ngọc Điệp Bảo để đại biểu cho bản môn.
- Đã biết rõ chân tướng Tử Thần là ai chưa?
- Thân thể hắn bị nát nhừ không sao nhận được, nhưng hôm ấy bản tòa phát giác ra hai tình trạng bất ngờ.
- Chuyện gì bất ngờ?
- Bản tòa mạo hiểm ẩn mình vào trong khe núi gần trường đấu, dùng thuật tiềm thính của bản môn đã nghe thấy Bạch Bào quái nhân nói với Tây Môn Tung lúc bị hắn hạ sát:
“Đầu lĩnh! Đầu lĩnh thiệt tình...” Rồi hắn rú lên không nói được hết câu.
Cam Đường kinh hãi run lên hỏi:
- Phải chăng Tây Môn Tung đã đóng kịch?
- Bản tòa cũng nghi đây là tấm kịch lộng giả thành chân hay là...
- Hay là làm sao?
- Tây Môn Tung mượn tiếng hạ sát Tử Thần để làm bá chủ võ lâm.
- Vậy Bạch Bào quái nhân kia là ai?
- Hắn cùng Tây Môn Tung cấu kết với nhau, hoặc hắn là tên bù nhìn Tây Môn Tung lợi dụng.
- Nhưng Ngọc Điệp Bảo cũng bị Huyết Thiếp chiếu cố rồi...
Cam Đường chợt nghĩ đến thủ đoạn tàn khốc của Tây Môn Tung. Lòng dạ hắn cực kỳ thâm độc mà ngoài mặt giả nhân nghĩa. Chàng nói tiếp:
- Có thể là Tây Môn Tung hy sinh một ít thủ hạ để bày ra nghi trận này hầu che mắt võ lâm đồng đạo.
Nam Cung Do vỗ tay nói:
- Rất có thể như vậy. Thiếu chủ đã nói Tây Môn Tung dùng chưởng pháp để phong tỏa công lực thiếu chủ. Chưởng pháp đó là “Đoạt Nguyên Thần Chưởng” của phái Đông Hải. Thế thì Bạch Bào quái nhân đã được truyền thụ môn tuyệt học của Âm Ty Công Chúa. Con cả hắn cải trang làm Tử Thần để đối phó với con gái là Tây Môn Tố Vân thì thật hắn không còn nhân tính nữa. Những tay cao thủ chân chính của Ngọc Điệp Môn không ở trong bảo mà cũng chưa xuất hiện.
Ngừng một lát lão lại nói tiếp:
- Việc gì hắn cũng có thể làm được mà Điệp Thạch Phong lại gần Ngọc Điệp Bảo thì tiếng tiêu của Âm Ty Công Chúa thế nào hắn cũng phát giác ra từ trước. Tấm Huyết Thiếp đầu tiên xuất hiện giữa lúc anh hùng đại hội đã sát hại năm nhà sư phái Thiếu Lâm. Tấm Huyết Thiếp lưu lại có ghi một câu:
“Kẻ nào trái lệnh ta là phải chết.” Căn cứ vào tình trạng này mà xét đoán thì có thể chính Tây Môn Tung là Bạch Bào quái nhân mạo danh Tử Thần.
Cam Đường run lên. Hai mắt chiếu ra những tia sáng kỳ dị chứng tỏ chàng khích động vô cùng.
Nam Cung Do lại nói:
- Bản tòa chưa nói hết điểm nghi ngờ thứ hai ở Sinh Tử đại hội là hai chục tên Tử Vong sứ giả lúc bị bọn kiếm sĩ áo gấm đánh giết dường như không trả đòn. Tử Vong sứ giả là những tay bản lãnh không vừa, quyết chẳng khi nào chịu ép một bề. Đồng thời giữa Tây Môn Tung và Bạch Bào quái nhân đã có ước định hễ chủ nhân bên nào bị chết thì bọn đệ tử bên ấy tự tử chết theo. Thế mà Bạch Bào quái nhân bị giết rồi bọn Tử Vong sứ giả không giữ lời hứa lại khởi sự đánh nhau. Vậy trong vụ này tất có sự bí mật ngoắt ngoéo vô cùng.
Cam Đường đứng ngây người ra suy nghĩ. Sau cùng chàng la lên:
- Chính hắn rồi!
- Sao lại chính hắn? Hắn là ai?
- Tây Môn Tung đúng là Bạch Bào quái nhân.
- Thiếu chủ phát hiện ra điều chi?
- Hôm trước phân đà Đồng Bách của Cái Bang đều bị thảm sát trong hang Đại Phật. Tại hạ ngu dốt tiến vào hang, lập tức bị chất nổ làm sập cửa hang. Tại hạ được người phái Đông Hải cứu thoát thì khéo sao cả Tây Môn Tung lẫn Lục Tú Trinh đồng thời xuất hiện. Hắn nói toàn những lời phao vu. Cứ đem những sự thực trước sau mà đối chiếu thì đúng hắn là Bạch Bào quái nhân không sai.
- Thiếu chủ! Vụ này rắc rối vô cùng...
- Tại hạ quyết làm cho ra lẽ.
- Hiện giờ hắn đã thành minh chủ võ lâm, mình phải có đủ bằng chứng, nếu không thì sẽ bị quần hùng thù hận.
- Bằng chứng...
- Thiếu chủ! Bây giờ thiếu chủ hãy làm xong việc này rồi ta sẽ bàn tính kỹ càng.
Cam Đường đem quan tài từ trên xe xuống. Chàng phóng chưởng đánh vào phần mộ. Trong mộ lộ ra hai chiếc quan tài.
Cam Đường kinh ngạc vô cùng! Trước kia Thập Ngũ muội tự mình đào mộ khắc bia chuẩn bị tự tận thì bên trong chỉ có một cỗ quan tài bỏ không mới đúng, mà sao bây giờ lại có hai cỗ?
Nam Cung Do biết là có điều ngoắt ngoéo. Lão trỏ vào chiếc quan tài bỏ trống hỏi:
- Vụ này là thế nào đây?
Cam Đường nhăn mặt chau mày lắc đầu đáp:
- Tại hạ cũng không hiểu. Đáng lý chỉ có một cỗ quan tài không mới phải.
- Ngôi mộ này đã do Thập Ngũ muội làm ra thì sao lại có người khác đem táng vào đây? Vả bên ngoài phần mộ vẫn còn y nguyên. Nếu không phải Thập Ngũ muội đã táng người vào từ trước thì vụ này thiệt là rắc rối.
- Vậy người chết nữa là ai?
- Sao không mở quan tài ra coi?
- Cái đó...
Nam Cung Do đột nhiên trỏ vào tấm bia mộ nói:
- Hãy coi lại mặt kia tấm bia xem có gì không?
Cam Đường coi lại thì quả nhiên mặt bia có khắc một hàng chữ:
Ngôi mộ táng chung hai vợ chồng Thập Ngũ Muội Diệp Thục Trân và Ngũ Đệ Diêu Sầm.
Phía dưới chứa dòng chữ nhỏ:
Tứ Ca Phỉ Không dựng bia.
Vậy người chết đây là Thập Ngũ Muội Diệp Thục Trân và chồng nàng là Diêu Sầm.
Còn tứ ca Phỉ Khôn tức là người võ sĩ trung niên hôm đó.
Cam Đường suy nghĩ hồi lâu chợt nảy ra một tia sáng, chàng lẩm bẩm:
- Thập Ngũ muội, ngũ đệ, tứ ca.
Mắt chàng chợt nhìn sang hang Đại Phật ở phía đối diện rồi tỉnh ngộ la lên:
- Phải rồi!
- Sao mà phải rồi?
- Ngũ đệ Diêu Sầm tức là anh chàng điên số năm, một tay kiếm thuật cao thâm mà tại hạ đã biết đó bị tử nạn trong hang Đại Phật với bọn đệ tử phân đà Đồng Bách thuộc Cái Bang. Thập Ngũ muội chọn nơi đây vì chồng nàng vùi thây trong hang Đại Phật.
Nam Cung Do run lên nói:
- Tây Môn Tung đúng là Bạch Bào quái nhân không còn nghi ngờ gì nữa.
Cam Đường nghiến răng nói:
- Lão thất phu kia đã che mắt thiên hạ, dùng thủ đoạn này để lên ngôi minh chủ võ lâm...
- Theo ý thiếu chủ thì người chết cùng gã tứ ca kia đều là Tử Vong sứ giả phải không?
- Phải rồi! Cách xưng hô của họ là theo thứ tự. Gã tứ ca Phỉ Khôn khắc bia này chắc là đã vào hang Đại Phật tìm di thể của ngũ đệ đem sang bên này an táng. Mục đích của gã là thành toàn tâm nguyện cho Thập Ngũ muội. Gã biết Thập Ngũ muội đã quyết tâm tự tử, thế mà nàng chưa chết ngay là sợ liên lụy đến anh em đồng môn. Xem thế đủ biết Tây Môn Tung đối với thủ hạ cực kỳ nghiêm khắc.
- Bây giờ hãy an táng cho người chết rồi sẽ liệu kế.
Cam Đường lấy cỗ quan tài bỏ không trong mộ ra, đặt quan tài có tử thi Thập Ngũ muội thay vào chỗ đó đoạn lấp đất đi.
Chàng dựng tấm bia lại như trước rồi phá tan cỗ quan tài và xe ngựa. Đồng thời chàng đuổi cả đôi ngựa đi để Tây Môn Tung khỏi phát giác ra mà làm trở ngại cho người chết.
Mọi việc xong rồi, Cam Đường cùng Nam Cung Do tìm chỗ kín đáo để tiếp tục bàn luận câu chuyện bỏ dở.
Bên tai Cam Đường lại vang lên mấy câu anh chàng điên số năm lẩm bẩm:
“Tây Môn Tung!... Ta phải giết mi... ta có phải là người không?... Võ Thánh... Võ Thánh...” Chàng càng nghĩ lại càng khích động, bất giác buột miệng nói:
- Trưởng lão!... Nếu có thể tìm ra gã số bốn Phỉ Khôn...
Nam Cung Do lắc đầu ngắt lời:
- Chậm mất rồi! Tây Môn Tung đã giết hết bọn Tử Vong sứ giả không còn để một ai sống sót.
Cam Đường vẫy tay lên không, nói:
- Việc này có liên quan đến vụ huyết án Thánh Thành.
Nam Cung Do run lên hỏi:
- Thiếu chủ cho là những kẻ thủ hạ Tây Môn Tung bị chết rồi có liên quan đến vụ huyết án Thánh Thành hay sao?
Cam Đường mặt lộ sát khí đáp:
- Rất có thể như vậy. Tại hạ nghe nói ban đầu Tây Môn Tung bị thua về tay tiên phụ. Sau hắn lại cùng tiên phụ kết giao thâm tình. Hắn lòng lang dạ thú có thể an bài mưu sâu kế độc như vậy. Cả người vợ nhỏ tiên phụ là Lục Tú Trinh thoát ra khỏi tai nạn, tại hạ đem lòng nghi hoặc. Chắc con dâm phụ kia cũng là người đồng mưu với hắn. Cái đó...
Chàng xúc động quá không nói thêm được nữa.
- Thiếu chủ! Thiếu chủ định hành động ra sao?
- Tại hạ muốn tìm đến Tây Môn Tung để tra hỏi cho ra sự thật.
- Đó không phải là kế vẹn toàn. Nếu hắn phủ nhận mà mình không có nhân chứng tất bị mắc kế thâm độc của hắn, nhất là hắn làm minh chủ võ lâm. Hắn có thể lợi dụng thế lực các phái võ để làm rắc rối cho môn phái mình.
Cam Đường sát khí đằng đằng nói:
- Tại hạ không để cho y còn có cơ hội nào đặng thi hành mưu thâm kế độc.
- Thiếu chủ! Đó là cái dũng của kẻ thất phu. Nếu lời chúng ta phỏng đoán là đúng thì hắn thành một đại tội nhân của võ lâm và sẽ trả rất nhiều nợ máu. Nhưng lúc chưa rõ rệt chân tướng mà thiếu chủ đối địch với hắn tức là đối địch với toàn thể võ lâm. Hơn nữa kết quả sự phỏng đoán của chúng ta không phù hợp thì thiếu chủ chẳng còn cách nào để trả lời võ lâm nữa.
Cam Đường run lên bần bật. Chàng đổi giọng hỏi:
- Trưởng lão nói rất đúng. Vậy bây giờ ta nên làm thế nào?
Nam Cung Do trầm giọng nói:
- Phải tính kế rồi hãy hành động.
- Tính kế thế nào?
- Thấu Ngọc Biệt Phủ là phân chi của Ngọc Điệp Môn. Theo bản tòa xét đoán thì đó chính là nơi rất quan hệ mà phân đàn chúa Huỳnh Kiều Kiều trên thực tế là kế thất phu nhân của Tây Môn Tung. Vậy chúng ta bắt đầu hạ thủ Huỳnh Kiều Kiều.
- Hạ thủ cách nào?
- Nên bắt chước Trình viện chúa trà trộn vào Ngọc Điệp Môn rồi từ từ mưu đồ mới được.
- Theo ý kiến trưởng lão thì ta nên cho người trà trộn vào Ngọc Điệp Môn để tùy cơ hành động hay sao?
- Đúng thế! Thuật dịch dung của bản môn thật là thiên hạ vô địch. Thiếu chủ lại cải trang thay đổi bộ mặt lần nữa.
- Vậy kế hoạch của trưởng lão thế nào?
Nam Cung Do ghé vào tai Cam Đường nói nhỏ một hồi.
Cam Đường ra chiều khó nghĩ, chàng ngập ngừng:
- Làm như vậy...
Nam Cung Do nghiêm nét mặt ngắt lời:
- Thiếu chủ vì công cừu, tư oán, và vì sự an nguy của võ lâm mà phải hy sinh, như vậy cũng là xứng đáng.
Cam Đường ngửng mặt lên nhìn trời chiều rồi nói:
- Được lắm! Tại hạ hành động theo kế ấy, nhưng định thời hạn là trong nửa tháng.
- Làm gì mà phải những nửa tháng?
- Vì tại hạ có hai việc phải làm trước.
- Việc gì?
- Một là tại hạ phải về thăm gia mẫu nói rõ sự hiểu lầm. Hai là đến Điệp Thạch Phong quan sát tình hình một phen xem có cách nào làm được không?
- Như vậy cũng được. Nhưng điều cần nhất là thiếu chủ phải che giấu chân tướng mình.
- Tại hạ sẽ chú ý điều đó.
Hai người từ biệt nhau rồi, Nam Cung trưởng lão vọt người đi nhanh như chớp.
Cam Đường nhớ tới cốt nhục tình thâm, chàng hối hận về tội bất hiếu với mẫu thân, nên chạy rất nhanh về núi Đồng Bách.
Lúc mặt trời đã xế về tây, chàng chạy tới nơi tìm đến chưởng môn phái Đồng Bách là Vân Hán Nhất Ngạc Phàn Giang trước ẩn thân trong căn nhà tranh, nhưng nhà này nay đã bỏ trống không có ai cả. Chàng cho là Tử Thần bị trừ diệt rồi nên các môn phái đều khôi phục lại bộ mặt thường xuyên. Chàng liền đang đêm chạy thẳng lên núi Đồng Bách, căn cứ của phái Đồng Bách ở Ngọa Vân Sơn Trang.
Vào khoảng nửa đêm, Cam Đường đến trước Ngọa Vân Sơn Trang. Trong lòng rạo rực, chàng bỗng nghe có tiếng người hỏi:
- Ai đó?
Rồi bốn gã đại hán tử đồng thời xuất hiện.
Cam Đường định thần lại đáp:
- Tại hạ là Cam Đường. Chắc bốn vị là môn hạ của Phàn sư bá.
Bọn hán tử áo đen vội nghiêng mình thi lễ. Một tên nói:
- Xin thiếu chủ chờ một chút để tiểu nhân vào thông báo.
Cam Đường gật đầu. Gã hán tử vội xoay mình đi ngay.
Cam Đường đột nhiên nhớ lại Cửu Tà Ma Mẫu đã nói một câu:
“Phụng Hoàng Nữ bất trinh và đã đoạn tuyệt dây quan hệ với Võ Thánh...” thì chàng cảm thấy như người rớt xuống thùng băng lạnh buốt tới trái tim. Chàng nghĩ rằng Tây Môn Tung lòng dạ ác độc phao ngôn đã đành. Nhưng lời nói của Ma Mẫu chắc không phải là giả dối. Mụ lại nói câu này trước Tây Môn Tung mà lúc ấy mụ chưa biết mình là ai thì mụ còn buông lời dèm pha làm chi? Mẫu thân sao lại không chịu nói rõ nguyên nhân đã ly khai phụ thân? Một mặt hồi sinh tiền, phụ thân không nhắc tới mẫu thân lần nào mà bảo mình kêu Lục Tú Trinh bằng kế mẫu. Như vậy đủ tỏ mối hận của phụ thân đối với mẫu thân rất sâu cay và lời nói của Tây Môn Tung chưa chắc đã là giả trá. Bây giờ Lục Tú Trinh và Ma Mẫu chết cả rồi thì cái thân thế nhục nhã của mình vẫn ở trong vòng bí mật, biết khám phá thế nào cho ra?
Chỉ còn Tây Môn Tung tất nhiên biết rõ nội vụ việc này. Nhưng chân tướng mình chưa hiểu rõ, có nên gặp mẫu thân không?
Theo câu nói sau cùng của Tây Môn Tung lúc ở trong Thấu Ngọc Biệt Phủ thì có lẽ mình là cốt huyết Võ Thánh thật, nhưng vấn đề mẫu thân bất trinh chắc có nguyên nhân.
Chàng nghĩ vậy rồi toan trở gót đi ngay.
Bóng người thấp thoáng, đại sư huynh là Châu Thừa Võ đã đứng trước mặt. Tay trái gã cầm một thanh kiếm hình thù quái dị sáng loáng.
Cam Đường vừa thấy thanh kiếm kỳ quái này, chàng lại hối tiếc sao không hỏi cho ra gốc ngọn từ trước.
Châu Thừa Võ cất giọng lạnh như băng hỏi:
- Sư đệ! Ta vẫn xưng hô ngươi như vậy. Ngươi đến đây làm chi?
Cam Đường không sao được đành đáp:
- Tiểu đệ muốn gặp mẫu thân.
- Trong lòng sư đệ vẫn còn hai chữ mẫu thân ư?
- Đại sư huynh! Xin sư huynh nói thực cho tiểu đệ một vấn đề.
- Ngươi hỏi đi!
- Vì lẽ gì mà ngày trước gia mẫu lại phân ly tiên phụ?
- Đó là một điều bí mật mà mười mấy năm nay sư mẫu phải nhức đầu nhức óc vẫn chưa điều tra ra được.
- Nói dối!
Châu Thừa Võ tiến gần lại vung thanh kiếm hình đầu rắn lên hỏi bằng một giọng run run:
- Sư đệ! Ngươi nói vậy là nghĩa làm sao?
Cam Đường lòng đau như cắt, run lên hỏi lại:
- Đại sư huynh! Sao không nói rõ cho tiểu đệ biết?
- Ta đã bảo vấn đề đó còn bí mật mà!
Cam Đường sa nước mắt nói:
- Tiểu đệ đã điều tra ra rồi.
Châu Thừa Võ nghiến răng nói:
- Lúc ta nhập môn, sư phụ ban cho thanh kiếm này ta cất đã lâu. Đêm nay đặc biệt phải đem nó ra. Ta biết công lực ta không bằng ngươi, nhưng ta cũng phải ra tay dùng nó để giết một gã sư đệ ngỗ nghịch bất hiếu. Đương nhiên tội ta cũng đáng chết, nhưng ta nhất định ra tay. Coi kiếm đây!
Kiếm phong rít lên veo véo. Cam Đường lùi lại mấy bước, trong lòng đau khổ la lên:
- Tiểu đệ không động thủ với sư huynh.
- Nhưng ta phải giết ngươi.
- Thằng tiểu súc sinh này! Sao còn dám vác mặt về đây.
Một luồng chưởng phong mãnh liệt từ phía sau đột nhiên xô tới.
Cam Đường nghe âm thanh biết ngay là ngoại tổ Tam Mục lão nhân. Chàng thi triển phép “Truy Phong Hóa Ảnh” lùi ra xa hơn, rồi hỏi bằng một giọng rất thê thảm:
- Ngoại công! Ngoại công có biết Đường nhi đau khổ thế nào không?
Tam Mục lão nhân râu tóc đứng dựng cả lên quát mắng:
- Đau khổ cái gì? Mi là một đứa con ngỗ nghịch, bất hiếu.
/88
|