Thời gian ba ngày trôi đi rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày sinh nhật Hoàng thượng. Lam Tịch Nguyệt không hề hứng thú với sự kiện này, nếu không phải Hoàng thượng có dụng ý với nàng thì ngay cả một cái liếc mắt đến nàng cũng không quan tâm huống hồ là đi dự thọ yến.
Ba ngày qua Duẫn Hữu Phàm cũng biến mất tăm mất tích, không thấy xuất hiện trước mặt nàng. Lam Tịch Nguyệt cũng không để ý, nơi này càng thanh tĩnh, nghiên cứu vũ khí bảo bối quả thật dễ dàng thoải mái hơn.
Mấy cung nữ phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến giúp Tịch Nguyệt công chúa trang điểm. Hoàng hậu nương nương còn đặc biệt dặn dò nhất định phải mang trang phục đẹp nhất mặc cho Tịch Nguyệt công chúa khiến các nàng dù không tình nguyện vẫn phải đến nơi lạnh lẽo này. Các nàng cũng chỉ là phận nô tài, không muốn đi cũng phải đi, trừ khi đã chán sống.
Lam Tịch Nguyệt mang tất cả vũ khí trên người giấu đi, nàng chưa muốn dùng bảo bối giết người nhưng có chúng nàng sẽ có cảm giác an toàn hơn. Nàng sửa sang lại y phục, người không biết còn tưởng trên người nàng không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn thấy dáng người phiêu diêu, phong hoa tuyệt mỹ.
Nhìn ra hướng cửa có mấy cung nữ đi tới, nếu hôm nay không phải sinh nhật Hoàng thượng nàng cũng không muốn đến chỗ đó, cứ ở nhà chơi cùng mấy món vũ khí bảo bối còn thú vị hơn. (Triệu chứng bệnh tự kỷ)
Bọn họ tiến vào trong phòng, hướng Lam Tịch Nguyệt hành lễ sau đó đứng hết cả vào một bên, một cung nữ bước lên trước mặt Lam Tịch Nguyệt thấy dung nhan xinh đẹp của nàng không khỏi sững sờ.
Nàng ta đã nhìn thấy không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, trong hậu cung các vị nương nương thiên kiều bá mị cùng các Công chúa như hoa như ngọc, nhất là Thanh Nguyệt công chúa, đệ nhất Thanh Tố quốc mỹ nhân.
Không nghĩ rằng cho tới hôm nay được thấy Công chúa thất sủng so sánh với các cô gái đã thấy trong quá khứ muôn ngàn lần xinh đẹp hơn. Nhìn ngắm được một lúc chợt cung nữ nhớ ra mục đích tới đây hôm nay, thích thú hướng Lam Tịch Nguyệt khẽ khom người nói: “Công chúa, Hoàng hậu nương nương sai bọn nô tỳ đến đây giúp công chúa điểm trang cùng sửa soạn trang phục tham gia thọ yến mừng Hoàng thượng”.
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng liếc cung nữ, xoay người ngồi lên cái ghế bên cạnh chờ các nàng trang điểm.
Nếu nhất định phải đi, vậy thì ta đi. Hơn nữa là hòa thân công chúa nàng có thể dễ dàng rời xa chốn này.
Nhìn thái độ của Lam Tịch Nguyệt, trong mắt cung nữ hiện lên một tia tức giận. Nàng vốn là tỳ nữ trang điểm thân cận nhất của Hoàng hậu nương nương, chỉ có Hoàng hậu nương nương cùng Thanh Nguyệt công chúa mới được đích thân nàng trang điểm cùng sửa soạn y phục.
Một công chúa thất sủng sao lại không để nàng vào trong mắt! Thấy cung nữ nửa điểm cũng không muốn động tay, Lam Tịch Nguyệt xoay đầu lại nhìn nàng ta, trong mắt vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng làm cho cung nữ không nhịn được rùng mình một cái, đỉnh đầu như có bóng ma lởn vởn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nàng thấy cung nữ kia không hề nhúc nhích chỉ muốn xoay lại nhìn một chút thôi không nghĩ lại thấy nàng ta thần sắc tràn đầy sợ hãi.
Lam Tịch Nguyệt lập tức quay người lại, đưa tay mở hộp trang điểm tự mình làm. Kỹ thuật trang điểm của nàng rất tốt, so với cung nữ kia chỉ có hơn không có kém. Cung nữ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, muốn cầm lấy đồ trong tay Lam Tịch Nguyệt giúp đỡ nhưng lại nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng vừa rồi, cánh tay giơ lên hạ xuống nhiều lần nhưng cũng không có can đảm mở miệng.
Nàng ta bây giờ không giám khinh thường Lam Tịch Nguyệt như lúc vừa mới đến, ngược lại từ đáy lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi ngay cả nhìn thẳng vào mắt cũng không giám. Nuốt nước miếng, rốt cục vẫn phải hướng Lam Tịch Nguyệt nói: “Công … công chúa, hãy để nô tỳ giúp ngài!”
Lam Tịch Nguyệt dừng động tác, xoay người lại nhìn, mặt nàng đã trang điểm đẹp lắm rồi, thấy vậy cung nữ kia không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, tốc độ nhanh vậy sao? Nếu như là nàng ta, cũng phải mất một cạnh giờ là ít! Công chúa trang điểm xong lộ ra một nhan sắc mỹ lệ đến động lòng.
Lam Tịch Nguyệt từ trên ghế đứng lên, đem y phục vốn tiện nhét ở trong rương ra, đây là một trong những thưởng phẩm được ban tặng ba ngày trước. Chiếc quần lụa mỏng manh màu trắng như tuyết, lớp vải mềm mịn, là thứ vải thượng đẳng, so với tất cả đồ nàng đã dùng ở kiếp này không nghi ngờ đây chính là y phục tốt nhất.
Toàn bộ cung nữ ngạc nhiên nhìn Lam Tịch Nguyệt, từ nãy đến giờ các nàng vẫn đứng yên, Tịch Nguyệt công chúa tự trang điểm đẹp lắm rồi, các nàng đến đây có việc gì làm đâu? Những điều Hoàng hậu nương nương ra lệnh làm sao bây giờ? Thấy Lam Tịch Nguyệt lấy bộ quần áo lên cung nữ vội vàng nghênh đón, đưa tay đỡ, ngoài miệng nói: “Công chúa, những việc này không phải để chúng nô tỳ làm sao?”
Sau hai canh giờ cuối cùng cũng sửa soạn xong, suốt thời gian đó Lam Tịch Nguyệt không hề nói một lời. Những cung nữ đó biết nàng bị câm nên không bất kỳ người nào thấy kỳ quái.
Thấy Lam Tịch Nguyệt xinh đẹp hơn người các cung nữ đáy lòng không khỏi tiếc hận, một cô gái tuyệt sắc như vậy lại bị câm, thật sự đáng tiếc! Thái độ kính sợ của cung nữ thân cân bên Hoàng hậu khiến tất cả các cung nữ còn lại không ai dám khinh thường Lam Tịch Nguyệt.
Buổi thọ yến chuẩn bị bắt đầu, Lam Tịch Nguyệt mang theo một đoàn cung nữ đi theo, dọc đường đi đương nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt. Nàng như một đóa sen trắng thanh khiết, trong trẻo, lạnh lùng mà phiêu diêu xuất hiện trước mặt mọi người. Bất kể ai thấy nàng cũng ngây người.
Nhiều cung nhân không hiểu chuyện rối rít suy đoán, từ khi nào trong cung xuất hiện một vị nữ tử như vậy, phong thái của nàng có thể lấn át mọi cô gái khác! Đi qua không biết bao nhiêu đường, Lam Tịch Nguyệt vẫn chỉ lẳng lặng theo sát các cung nữ, đối với mọi thứ xung quanh không có chút biểu hiện hứng thú, phong cảnh bây giờ có tuyệt đẹp cũng không thể hấp dẫn nàng! Đứng ở long điện tổ chức thọ yến, một cung nữ xoay người hướng Lam Tịch Nguyệt hành lễ nói: “Công chúa, nô tỳ xin cáo lui!”
Cung nữ không có tư cách vào long điện! Nhẹ gật đầu một cái, Lam Tịch Nguyệt hướng cửa lớn long điện bước đi. Thời điểm nàng xuất hiện, long điện vốn nào nhiệt chợt trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Một nữ tử như thần tiên hạ phàm khiến mọi người quên cả thở
Ba ngày qua Duẫn Hữu Phàm cũng biến mất tăm mất tích, không thấy xuất hiện trước mặt nàng. Lam Tịch Nguyệt cũng không để ý, nơi này càng thanh tĩnh, nghiên cứu vũ khí bảo bối quả thật dễ dàng thoải mái hơn.
Mấy cung nữ phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến giúp Tịch Nguyệt công chúa trang điểm. Hoàng hậu nương nương còn đặc biệt dặn dò nhất định phải mang trang phục đẹp nhất mặc cho Tịch Nguyệt công chúa khiến các nàng dù không tình nguyện vẫn phải đến nơi lạnh lẽo này. Các nàng cũng chỉ là phận nô tài, không muốn đi cũng phải đi, trừ khi đã chán sống.
Lam Tịch Nguyệt mang tất cả vũ khí trên người giấu đi, nàng chưa muốn dùng bảo bối giết người nhưng có chúng nàng sẽ có cảm giác an toàn hơn. Nàng sửa sang lại y phục, người không biết còn tưởng trên người nàng không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn thấy dáng người phiêu diêu, phong hoa tuyệt mỹ.
Nhìn ra hướng cửa có mấy cung nữ đi tới, nếu hôm nay không phải sinh nhật Hoàng thượng nàng cũng không muốn đến chỗ đó, cứ ở nhà chơi cùng mấy món vũ khí bảo bối còn thú vị hơn. (Triệu chứng bệnh tự kỷ)
Bọn họ tiến vào trong phòng, hướng Lam Tịch Nguyệt hành lễ sau đó đứng hết cả vào một bên, một cung nữ bước lên trước mặt Lam Tịch Nguyệt thấy dung nhan xinh đẹp của nàng không khỏi sững sờ.
Nàng ta đã nhìn thấy không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, trong hậu cung các vị nương nương thiên kiều bá mị cùng các Công chúa như hoa như ngọc, nhất là Thanh Nguyệt công chúa, đệ nhất Thanh Tố quốc mỹ nhân.
Không nghĩ rằng cho tới hôm nay được thấy Công chúa thất sủng so sánh với các cô gái đã thấy trong quá khứ muôn ngàn lần xinh đẹp hơn. Nhìn ngắm được một lúc chợt cung nữ nhớ ra mục đích tới đây hôm nay, thích thú hướng Lam Tịch Nguyệt khẽ khom người nói: “Công chúa, Hoàng hậu nương nương sai bọn nô tỳ đến đây giúp công chúa điểm trang cùng sửa soạn trang phục tham gia thọ yến mừng Hoàng thượng”.
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng liếc cung nữ, xoay người ngồi lên cái ghế bên cạnh chờ các nàng trang điểm.
Nếu nhất định phải đi, vậy thì ta đi. Hơn nữa là hòa thân công chúa nàng có thể dễ dàng rời xa chốn này.
Nhìn thái độ của Lam Tịch Nguyệt, trong mắt cung nữ hiện lên một tia tức giận. Nàng vốn là tỳ nữ trang điểm thân cận nhất của Hoàng hậu nương nương, chỉ có Hoàng hậu nương nương cùng Thanh Nguyệt công chúa mới được đích thân nàng trang điểm cùng sửa soạn y phục.
Một công chúa thất sủng sao lại không để nàng vào trong mắt! Thấy cung nữ nửa điểm cũng không muốn động tay, Lam Tịch Nguyệt xoay đầu lại nhìn nàng ta, trong mắt vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng làm cho cung nữ không nhịn được rùng mình một cái, đỉnh đầu như có bóng ma lởn vởn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nàng thấy cung nữ kia không hề nhúc nhích chỉ muốn xoay lại nhìn một chút thôi không nghĩ lại thấy nàng ta thần sắc tràn đầy sợ hãi.
Lam Tịch Nguyệt lập tức quay người lại, đưa tay mở hộp trang điểm tự mình làm. Kỹ thuật trang điểm của nàng rất tốt, so với cung nữ kia chỉ có hơn không có kém. Cung nữ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, muốn cầm lấy đồ trong tay Lam Tịch Nguyệt giúp đỡ nhưng lại nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng vừa rồi, cánh tay giơ lên hạ xuống nhiều lần nhưng cũng không có can đảm mở miệng.
Nàng ta bây giờ không giám khinh thường Lam Tịch Nguyệt như lúc vừa mới đến, ngược lại từ đáy lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi ngay cả nhìn thẳng vào mắt cũng không giám. Nuốt nước miếng, rốt cục vẫn phải hướng Lam Tịch Nguyệt nói: “Công … công chúa, hãy để nô tỳ giúp ngài!”
Lam Tịch Nguyệt dừng động tác, xoay người lại nhìn, mặt nàng đã trang điểm đẹp lắm rồi, thấy vậy cung nữ kia không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, tốc độ nhanh vậy sao? Nếu như là nàng ta, cũng phải mất một cạnh giờ là ít! Công chúa trang điểm xong lộ ra một nhan sắc mỹ lệ đến động lòng.
Lam Tịch Nguyệt từ trên ghế đứng lên, đem y phục vốn tiện nhét ở trong rương ra, đây là một trong những thưởng phẩm được ban tặng ba ngày trước. Chiếc quần lụa mỏng manh màu trắng như tuyết, lớp vải mềm mịn, là thứ vải thượng đẳng, so với tất cả đồ nàng đã dùng ở kiếp này không nghi ngờ đây chính là y phục tốt nhất.
Toàn bộ cung nữ ngạc nhiên nhìn Lam Tịch Nguyệt, từ nãy đến giờ các nàng vẫn đứng yên, Tịch Nguyệt công chúa tự trang điểm đẹp lắm rồi, các nàng đến đây có việc gì làm đâu? Những điều Hoàng hậu nương nương ra lệnh làm sao bây giờ? Thấy Lam Tịch Nguyệt lấy bộ quần áo lên cung nữ vội vàng nghênh đón, đưa tay đỡ, ngoài miệng nói: “Công chúa, những việc này không phải để chúng nô tỳ làm sao?”
Sau hai canh giờ cuối cùng cũng sửa soạn xong, suốt thời gian đó Lam Tịch Nguyệt không hề nói một lời. Những cung nữ đó biết nàng bị câm nên không bất kỳ người nào thấy kỳ quái.
Thấy Lam Tịch Nguyệt xinh đẹp hơn người các cung nữ đáy lòng không khỏi tiếc hận, một cô gái tuyệt sắc như vậy lại bị câm, thật sự đáng tiếc! Thái độ kính sợ của cung nữ thân cân bên Hoàng hậu khiến tất cả các cung nữ còn lại không ai dám khinh thường Lam Tịch Nguyệt.
Buổi thọ yến chuẩn bị bắt đầu, Lam Tịch Nguyệt mang theo một đoàn cung nữ đi theo, dọc đường đi đương nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt. Nàng như một đóa sen trắng thanh khiết, trong trẻo, lạnh lùng mà phiêu diêu xuất hiện trước mặt mọi người. Bất kể ai thấy nàng cũng ngây người.
Nhiều cung nhân không hiểu chuyện rối rít suy đoán, từ khi nào trong cung xuất hiện một vị nữ tử như vậy, phong thái của nàng có thể lấn át mọi cô gái khác! Đi qua không biết bao nhiêu đường, Lam Tịch Nguyệt vẫn chỉ lẳng lặng theo sát các cung nữ, đối với mọi thứ xung quanh không có chút biểu hiện hứng thú, phong cảnh bây giờ có tuyệt đẹp cũng không thể hấp dẫn nàng! Đứng ở long điện tổ chức thọ yến, một cung nữ xoay người hướng Lam Tịch Nguyệt hành lễ nói: “Công chúa, nô tỳ xin cáo lui!”
Cung nữ không có tư cách vào long điện! Nhẹ gật đầu một cái, Lam Tịch Nguyệt hướng cửa lớn long điện bước đi. Thời điểm nàng xuất hiện, long điện vốn nào nhiệt chợt trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Một nữ tử như thần tiên hạ phàm khiến mọi người quên cả thở
/90
|