Khúc Vân Kỳ vẫn ngồi ở vị trí cũ tại tửu lâu. Tối hôm qua lúc tùy tùng của hắn lảo đảo trở lại, trên người còn mang theo đả thương, thật đúng là dọa hắn nhảy dựng lên tưởng là bị Ti Đồ Minh (trong nhận thức của hắn, Lam Tịch Nguyệt vẫn chỉ là Ti Đồ Minh) phát hiện, sau đó đánh bị thương. Dựa vào công lực của Ti Đồ Minh, treo ngược người khác lên mà đánh cũng là chuyện rất dễ dàng, cho nên Khúc Vân Kỳ cơ hồ không chút do dự tin nhất định như vậy.
Sau khi A Giáp nói hết chuyện đã xảy ra, hắn nhận thấy chỉ suy luận A Giáp bị Ti Đồ Minh treo ngược lên đánh thì đơn giản quá, khó lòng tiếp nhận, Ti Đồ Minh chết tiệt kia lôi theo tùy tùng của hắn chạy đến phủ tướng quân cùng Đại tướng quân và Thiếu tướng quân đánh nhau một trận! Hơn nữa nghe nói, Duẫn Hữu Phàm còn đang đánh nhau với A Giáp thì phun máu tươi, nguyên khí tổn thương nặng nề, A Giáp tự nhận là không có năng lực đánh Duẫn Hữu Phàm hộc máu. May mà hắn còn chưa bị Duẫn Hữu Phàm đánh cho hộc máu, A Di Đà Phật.
Nhưng sự thật là như thế, Duẫn Hữu Phàm đang đánh nhau, trong chốc lát đột nhiên trở nên chậm chạp, sau đó lại tiếp tục đánh, một lát sau bắt đầu hộc máu, chẳng lẽ trước lúc đó Duẫn Hữu Phàm đã có thương tích trong người? Khúc Vân Kỳ suy nghĩ suốt cả một buổi tối cũng chưa nghĩ thông suốt Duẫn Hữu Phàm tại sao đột nhiên hộc máu, mà trên thực tế thì công phu A Giáp mặc dù tốt nhưng vẫn không theo nổi tốc độ của Ti Đồ Minh cơ mà. Hắn căn bản không biết thật ra là bởi vì khi tên tùy tùng của hắn và Thiếu tướng quân đánh nhau Lam Tịch Nguyệt đã bắn ngân châm. Không cẩn thận, ngân châm đã bắn trúng đại huyệt khác trên lưng Duẫn Hữu Phàm, lúc này mới làm Duẫn Hữu Phàm đang đánh nhau bị hộc máu, còn cộng thêm nguyên khí tổn thương nặng nề, hôn mê suốt hai canh giờ mới tỉnh lại.
Khúc Vân Kỳ sâu kín thở dài một hơi, hướngtùy tùng đứng bên nói: “A Giáp a, ngươi không có tra được quan hệ của Ti Đồ Minh và phủ tướng quân sao, tại sao hắn muốn chạy đến phủ tướng quân đánh nhau?”
A Giáp bên cạnh hướng hắn cúi đầu hành lễ, cung kính nói: “Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ vô năng, không tra được một chút đầu mối nào của Ti Đồ Minh!” Thậm chí ngay cả hắn hiện tại đến nơi nào cũng không biết.
Khúc Vân Kỳ lần nữa nhàm chán thở dài, thật vất vả mới gặp được một người có chút chuyện để đùa, không nghĩ tới bây giờ thậm chí ngay cả bóng dáng người ta cũng tìm không được, người này quả nhiên chơi cùng sẽ vô cùng hay nha! Mân mê nhấc chén rượu mỏng trước mặt uống một ngụm nhỏ, cổ tay nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt từ cửa sổ nhìn về phía đường, linh lợi chuyển động, hy vọng có thể lần nữa nhìn thấy bóng người đã để cho hắn thật vất vả mới tìm được, mới cảm thấy thích thú vui đùa.
Tìm hồi lâu nhưng đã để hắn uổng công mong ngóng, không nhịn được lắc đầu thở dài : “Nhàm chán, nhàm chán, trừ đi dạo thanh lâu một chút ra thật sự không có gì việc hay!” Chẳng qua thanh lâu đi nhiều lâu ngày cũng sinh chán ngấy, không muốn đến nữa.
Lại đem tầm mắt chuyển dời trên đường, nhìn những người thỉnh thoảng đi qua, nhất là các cô nương hắn lại càng cẩn thận nhìn từng người một, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, vỗ vỗ đùi khen: “Thật không hổ là thành thị phồn hoa nhất Thanh Tố quốc, ngay cả các cô nương nơi này cũng đặc biệt mỹ lệ động lòng người!”
Nơi này có nhiều tiểu thư nhà các quan lại, trên đường tùy tiện một lúc cũng có thể bắt gặp không ít, đúng là thiên kim tiểu thư con nhà quyền thế khác hẳn nữ nhi bình thường trong dân chúng, vô luận là khí chất trên người hay ý nhị thể hiện ra đều có sự cách biệt rất lớn! Điều này làm cho Khúc Vân Kỳ không khỏi hàn huyên một chút, đối với từng cô nương đi qua trên đường dáng điệu không tệ cũng muốn ở dưới đáy lòng bình luận một phen, đây là hứng thú của hắn nhiều năm qua, cũng là một loại nhàn hạ dùng để tiêu khiển giết thời gian.
Sau đó tầm mắt của hắn rơi vào một bộ bạch y, một thân hình quen thuộc để cho hắn mới một buổi tối không thấy đã vạn phần tưởng niệm, Khúc Vân Kỳ kích động, lập tức liền từ trên ghế ngồi đứng lên, đứng ở cửa sổ hướng Lam Tịch Nguyệt đang đi ở trên đường phất tay hô: “Tư Đồ huynh, đã lâu không gặp, lên đây cùng nhau uống chén rượu có được không?”
Lam Tịch Nguyệt thật vất vả mới khiến mấy từ đêm động phòng hoa chúc từ miệng An Kỳ Lạc ngậm lại, sau đó lập tức thoát khỏi cái nơi thị phi kia đi ra ngoài, An Kỳ Lạc cũng bận xử trí chuyện của Dạ Thánh môn. Vốn nàng muốn đi phủ tướng quân xem tình hình Duẫn Hữu Phàm một chút, dù sao cũng bởi vì nàng thất thủ mới có thể khiến cho hắn nguyên khí tổn thương nặng nề, nhưng cũng không thể quang minh chính đại len lén lẻn vào đó.
Muốn tới phủ tướng quân phải qua đường này, không nghĩ đến Khúc Vân Kỳ lại vẫn ngồi ở đây uống rượu, hắn chẳng lẽ không có chuyện gì khác để làm sao? Suốt ngày ngồi ở chỗ này uống rượu, tình hình thế này Phiêu Miểu sơn trang kia sớm muộn cũng lụn bại trong tay hắn.
Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, đáy lòng thầm nghĩ một tiếng xui xẻo, sau đó làm như không nghe thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả cứ thế đi qua tửu lâu, dù sao cũng không quen thân hắn, dường như không cần thiết thể hiện thái độ kiểu như nhiều năm không gặp lại bạn tốt. Hơn nữa hắn nói câu kia khiến cho Lam Tịch Nguyệt vô cùng xấu hổ, đã lâu không gặp, không phải là hôm qua mới ra mắt ư, hơn nữa cũng không quen, càng không muốn cùng hắn uống rượu!
Khúc Vân Kỳ chăm chăm nhìn Lam Tịch Nguyệt ngay cả đầu cũng không màng cử động, Ti Đồ Minh tựa hồ căn bản không nghe được lời của hắn, mắt thấy hắn sẽ phải đi qua bên cạnh tửu lâu vội vàng càng lớn tiếng hô gọi người bây giờ đang đi phía dưới: “Tư Đồ huynh, đã lâu không gặp, đi lên cùng nhau uống chén rượu!” (Bám dai như đỉa)
Lam Tịch Nguyệt khóe miệng hung hăng giật hai cái, người này thật là… Vốn nàng còn muốn không để ý tới hắn tiếp tục đi về phía trước, nhưng đang rảo bước thì một nam tử bộ dạng thư sinh chắn trước mặt, hướng nàng nhẹ nhàng chắp tay nói: “Vị công tử này, xin hỏi một chút, vị công tử trên lầu kia có phải đang chào hỏi với ngươi không? Nếu đúng như vậy, vì sao ngươi chậm chạp không hồi đáp hắn?”
Đứng ở trên lầu Khúc Vân Kỳ nghe vậy cười như nở hoa, tán thành nhìn vị thư sinh một cái, sau đó hướng Lam Tịch Nguyệt gật đầu lia lịa nói: “Là đúng vậy a, Tư Đồ huynh, ngươi vì sao không để ý tới ta? Chẳng lẽ ta mới vừa rồi không đủ lớn tiếng khiến ngươi không nghe thấy?”
Lam Tịch Nguyệt lãnh đạm nhìn tên thư sinh thích chen chân vào việc của người khác, trên mặt lộ xuống ba đường hắc tuyến, di chuyển cước bộ vòng qua hắn rồi tiếp tục hướng phía trước mà đi, nàng thật sự không muốn để ý Khúc Vân Kỳ. Chẳng qua thư sinh này thật biết xía chuyện, Lam Tịch Nguyệt vừa đi tới bên cạnh, hắn lập tức đưa tay giữ tay nàng ra vẻ giảng giải nói: “Vị công tử này, thánh nhân có câu bằng hữu từ phương xa tới lòng vui như có tiếng nhạc. Bây giờ bằng hữu của ngươi đang chào hỏi, làm sao ngươi có thể…”
Sau đó, hắn không nói được nữa, bởi vì Lam Tịch Nguyệt đang dùng ánh mắt có thể đóng băng ba thước đất nhìn hắn, trên người phát ra khí thế lạnh lùng càng làm cho hắn không nhịn được rùng mình một cái. Mới vừa rồi còn hoàn hảo như vậy làm sao thoáng chốc trở nên lạnh như băng thế rồi? Thư sinh trăm mối tơ vò vẫn không có cách giải thích. Nhưng nghĩ đến điều thánh nhân dạy tiếp tục có chút co rúm nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Làm sao ngươi có thể… có thể đối với lời chào hỏi của bằng hữu… bằng hữu làm như… như không… nghe … nghe thấy?” (Đúng là mọt sách gà mờ chết vì lời thánh hiền, sợ đến rớt cả răng mà còn lắm lời J)
Lam Tịch Nguyệt hờ hững nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Buông tay!”
Nghe vậy, thư sinh kia vội vàng buông tay đang nắm tay nàng, có chút bối rối nhìn nàng, ấp úng nói: “Thật… thật sự là vô cùng xin lỗi, tại hạ cử chỉ vô lễ kính xin công tử tha thứ! Bất quá, thánh nhân có câu…” (Lần này đích thị là ngộ chữ không sai)
“Câm miệng!” Lam Tịch Nguyệt lãnh khốc nhìn hắn, nàng phiền nhất là gặp loại người ba hoa dài dòng, dĩ nhiên người lắm mồm cũng khiến nàng chán ghét y như vậy, nhìn thư sinh này tựa hồ còn muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt như dòng chảy Hoàng Hà lập tức lạnh giọng ngăn chặn, nếu như hắn không muốn dừng lời, nàng không ngần ngại giúp hắn một phen.
Chỉ bất quá, thư sinh này rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy Lam Tịch Nguyệt lạnh vô hạn lập tức biết điều một chút ngậm miệng lại, mặc dù nhìn bộ dạng hình như còn rất nhiều lời muốn nói, hắn nhìn Lam Tịch Nguyệt trong ánh mắt thể hiện vẫn chưa muốn nghỉ ngơi, nhưng ít ra đã ngậm miệng yên lặng.
Khúc Vân Kỳ đứng ở trên tửu lâu khuôn mặt hứng thú nhìn Lam Tịch Nguyệt, hắn hình như cũng rất chán ghét khi bị người khác đụng vào thân thể mình! Đảo mắt lại đem tầm mắt dời đến trên người thư sinh, dạng thư sinh vừa dài dòng vừa bát cổ giống như vậy trong kinh thành hẳn cũng không ít, bình thường chắc chẳng có gì hay ho. Nhưng hôm nay hình như cũng có chút ý tứ, lại cũng may mắn nên thư sinh này mới khiến cước bộ Tư Đồ huynh dừng lại, chẳng qua thư sinh kia cũng thật đáng thương hình như đã nhanh chóng bị đông thành băng mất rồi!
Hai tay hắn chống trên bệ cửa sổ, khóe miệng chứa đựng nụ cười xấu xa, hướng Lam Tịch Nguyệt phía dưới cao giọng nói: “Tư Đồ huynh, không nên khách khí như vậy nha, uống chén rượu cũng không tốn bao nhiêu, cùng lắm là ta đãi ngươi!”
Người đi đường trong nháy mắt dừng lại, tất cả tiếng huyên náo cũng trong khoảnh khắc đó yên ắng một chút, tiếp sau đó lại ồn ào, trên đường đã có mấy người nhìn về phía Lam Tịch Nguyệt, ánh mắt trở nên thiên kỳ bách quái, đại khái đều cho rằng Lam Tịch Nguyệt hẹp hòi ngay cả chút bạc để uống chén rượu cũng không chịu bỏ ra.
Lam Tịch Nguyệt bực mình nhìn thư sinh trước mặt một cái, chẳng lẽ những tên mọt sách như thế này vẫn hay chõ mõm vào chuyện người khác sao? Thật hoài nghi, nếu cứ như vậy không có bản lĩnh phòng thân mà tự tiện tham gia chuyện người khác làm sao có thể bình yên sống được đến tận bây giờ?
Nàng ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn vẻ mặt cười cười của Khúc Vân Kỳ, đột nhiên sau đó xoay người đi vào bên trong tửu lâu, uống thì uống chứ sao, coi như là ở ven đường gặp được một con chó nhỏ lưu lạc, nàng theo nó chơi trong chốc lát.
Nếu như Khúc Vân Kỳ biết cái ý nghĩ này của Lam Tịch Nguyệt, đoán chừng sẽ phải hộc máu, hắn đường đường là Phiêu Miểu sơn trang Thiếu trang chủ trong mắt nàng lại trở thành một con chó nhỏ lưu lạc ven đường, đây là cái đạo lý gì! Nhưng cũng may hắn không biết ý nghĩ trong lòng Lam Tịch Nguyệt, mắt thấy nàng đi lên lầu lại càng vui vẻ cười híp mắt, vội vàng để một chén rượu ở vị trí đối diện, hơn nữa còn rót đầy rượu ngon.
Bên cạnh, tùy tùng được gọi là A Giáp khuôn mặt cổ quái nhưng hắn không dám tính toán rõ ràng với người tên Ti Đồ Minh này, ngày hôm qua nếu như không phải nàng đột nhiên hướng hắn bắn một ngân châm, còn bắn trúng đầu gối của hắn, hắn cũng sẽ không bị Duẫn Hữu Phàm phát hiện phải đánh nhau thiếu chút nữa gặp thảm phải bại!
Lam Tịch Nguyệt ngồi xuống ghế dài đối diện, cũng không đưa tay cầm lấy chén rượu trước mặt, chỉ lạnh lùng cười vẻ mặt vô sỉ của Khúc Vân Kỳ, lạnh giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Khúc Vân Kỳ vô tội nhún vai, cầm lấy cái chén một hơi cạn sạch rồi nói: “Đương nhiên là thỉnh Tư Đồ huynh cùng uống rượu, làm sao, chẳng lẽ Tư Đồ huynh sẽ không uống?”
Lam Tịch Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn chén rượu trước mặt, sau đó nhàn nhạt nói: “Ta không thích uống rượu!” Đây là một lời nói thật, nàng đúng là không thích uống rượu, nhất là loại rượu cổ đại mùi vị không tốt, mà nàng cho dù có kinh nghiệm uống rượu rất cao siêu nhưng vẫn che dấu không được sự thật nàng không thích uống rượu.
Khúc Vân Kỳ kinh ngạc nhìn nàng, làm như không thể tin được lời nàng vừa nói ra, thất thanh cả kinh kêu lên: “Không thích uống rượu? Làm sao ngươi giống như nữ nhân vậy? Rượu ngon hương thuần, ngươi cũng không thích uống!”
Trong lòng Lam Tịch Nguyệt cười lạnh một tiếng, ta vốn chính là nữ nhân, hơn nữa không thích uống rượu cũng không có quan hệ gì với nữ nhân không phải sao? Cũng không hề mâu thuẫn! Chẳng qua nàng biết hôm nay nếu bị Khúc Vân Kỳ bắt gặp, muốn rời đi khẳng định không có khả năng thuận lợi giống như ngày hôm qua. Nàng nhẹ nhàng đưa tay cầm chén rượu, sau đó nói: “Khúc thiếu trang chủ thật đúng là hẹp hòi, dùng cái chén nhỏ như vậy tới mời tại hạ uống rượu!” Mục đích của nàng không phải thực sự muốn uống rượu, thật ra chỉ là muốn nhận một chén của hăn sau đó có thể không có chút nào trở ngại mà rời đi.
Khúc Vân Kỳ nghe vậy sửng sốt, sau đó gọi tiểu nhị, đem một thỏi bạc ném tới trước mặt của hắn nói: “Đi mang vò rượu tốt nhất trong tửu lâu đến đây!”
Tiểu nhị kia lập tức chuẩn bị ba chân bốn cẳng chạy đi lấy thì đã bị Lam Tịch Nguyệt gọi lại nói: “Một vò làm sao đủ? Ít nhất cũng phải mang mười vò”. Nghe nói Phiêu Miểu sơn trang thiếu trang chủ Khúc Vân Kỳ tửu lượng kinh người, ngàn chén không say, nàng muốn chứng thực tửu lượng của hắn rốt cuộc tốt tới trình độ nào, ngàn chén không say có lẽ uống tới chén thứ một ngàn lẻ một có phải sẽ say không? Nàng thật tò mò.
Tiểu nhị sửng sốt quay đầu nhìn Khúc Vân Kỳ, ấp úng không dám tự tiện quyết định. Khúc Vân Kỳ cũng nhịn không được sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó hướng tiểu nhị phất tay nói: “Tốt, vậy ngươi lập tức đưa đến ngay mười vò rượu thượng đẳng nhất, Bổn công tử hôm nay muốn không say không về!” “Choang!” Một vò rượu rớt xuống đất nát vụn, Lam Tịch Nguyệt cùng Khúc Vân Kỳ hai người mỗi bên ôm một vò rượu nhìn nhau, trong hai đôi mắt đều có một chút men say mông lung.
Khúc Vân Kỳ giơ một ngón tay cái về phía Lam Tịch Nguyệt lòng tràn đầy hân hoan, đã bao lâu rồi hắn chưa gặp được người thú vị như vậy, bây giờ gặp được khiến hắn rất thống khoái! Thanh âm có chút hàm hồ nói: “Tư Đồ huynh quả nhiên lợi hại, uống nhiều như vậy mà còn không té xuống, bội phục bội phục!”
Bởi vì men rượu quấy phá, thần sắc Lam Tịch Nguyệt đã không giống nguyên bản trong trẻo lạnh lùng, ngược lại còn mang theo mị thái của một tiểu nữ tử để cho Khúc Vân Kỳ hoài nghi một lát, Ti Đồ Minh này không phải là nữ nhân chứ? Nhưng rất nhanh hắn gạt đi ý nghĩ này, có nữ nhân nào uống rượu nhiều như vậy? Hơn nữa cũng không có nữ nhân nào uống rượu hào sảng như vậy, căn bản là khí chất của một Đại lão gia!
Lam Tịch Nguyệt khinh thường nhìn Khúc Vân Kỳ, ngữ điệu mang giễu cợt nói: “Đều nói Khúc Thiếu trang chủ ngươi ngàn chén không say, xem ra chỉ là đồn nhảm, ngươi giống như đã có chút say!”
Khúc Vân Kỳ cũng không thèm để ý, tâm tình của hắn hiện tại rất tốt, cho nên việc nhỏ như vậy hoàn toàn có thể không so đo, cười một chút nói: “Ngươi cũng không khá hơn chút nào! Nhìn dáng vẻ của ngươi thật giống như ngay cả sự tỉnh táo cũng sẽ nhanh không duy trì được, chắc sắp gục xuống rồi, Bổn công tử sẽ không cười ngươi đâu, dù sao người có thể thắng Bổn công tử còn chưa ra đời ở trên thế giới này đâu!” Người có thể cân sức ngang tài với hắn cũng đã gặp rồi, chẳng qua bây giờ cũng không biết cái tên kia chạy đi nơi nào.
Khúc Vân Kỳ liếc nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, người này hẳn coi như là người thứ hai đi, không thể không thừa nhận thật rất lợi hại, nhưng nếu như muốn thắng hắn chắc phải mấy trăm năm sau. Nghĩ tới đây, Khúc Vân Kỳ nhịn cười không được bèn cười to, Lam Tịch Nguyệt có chút không giải thích được nhìn hắn hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Hắc hắc” hắn cười ngây ngô hai tiếng, sau đó lắc đầu nói: “Không có gì, là đang nghĩ tới một chút việc hay ho mà thôi.” Hắn nhớ được hắn còn từng thề, nếu như ngày nào đó hắn gặp gỡ một người có thể uống rượu thắng hắn, nếu người nọ nam tử hắn sẽ phải cả đời làm hảo huynh đệ, nếu là cô nương hắn nhất định lấy nàng.
Nhưng Lam Tịch Nguyệt không có hứng thú đối với chuyện của hắn, chuyện bây giờ nàng muốn làm nhất chính là nhanh lên một chút để cho Khúc Vân Kỳ say gục xuống, nếu không nàng chắc không xong rồi. Nếu nàng tò mò chuyện của Khúc Vân Kỳ lại sớm biết lời thề của hắn nàng nhất định sẽ không ngồi đây quá chén với hắn mà ngay lập tức phủi mông rời đi. Chẳng qua nàng cái gì cũng không biết, cho nên chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cầm vò rượu trong tay đưa trước mặt Khúc Vân Kỳ chạm cái vò hắn cầm một chút rồi nói rõ: “Tiếp tục uống!” Sau đó ngẩng cổ “ừng ực ừng ực” đổ tất cả số rượu còn dư vào trong họng…
Lại có thêm hai vò rượu mới, bên cạnh đã ngổn ngang mấy chục cái vò khác, có cái còn bị ném vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ nhưng may mắn cũng không tổn hao nhiều bởi vì rượu trong đó đã được uống cạn trước. Trong ngực của Lam Tịch Nguyệt và Khúc Vân Kỳ còn ôm hai vò khác, bên cạnh còn đặt một đống vò rượu chưa mở ra.
Sau đó đột nhiên “cộp” một tiếng, dưới con mắt kinh ngạc của tùy tùng A Giáp Khúc Vân Kỳ gục ở trên bàn ngủ thiếp đi, trong ngực còn ôm vò rượu kia thật chặt. Trước tình này cảnh, khóe miệng Lam Tịch Nguyệt ẩn một nụ cười nhỏ không thể thấy, lắc lư từ trên ghế ngồi đứng lên, vỗ vỗ đầu Khúc Vân Kỳ đang gục ở trên bàn ngủ, thần sắc đã say mười phần nói: “Khúc Vân Kỳ, ngươi thua, ha ha!” Sau đó khi A Giáp mặt còn tràn đầy khiếp sợ, nàng lảo đảo đi xuống tửu lâu rồi biến mất khỏi đó.
Đợi đi tới đầu con hẻm cách tửu lâu một khoảng xa Lam Tịch Nguyệt nghiêm sắc mặt, thần sắc khôi phục lại một mảnh trong trẻo lạnh lùng, nơi nào còn có nửa điểm của men say? Sửa sang lại xống áo có chút xốc xếch, nghĩ đến cảnh tượng Khúc Vân Kỳ gục xuống khóe miệng không nhịn được ẩn một nụ cười, thật ra người này tựa hồ cũng không tệ, chỉ là có chút phóng đãng không kềm chế được. Trong lòng nàng nhẹ nhàng nói thầm : ngàn chén không say, bây giờ không phải đã say gục xuống sao? Ngươi là ngàn chén không say, bổn cô nương nhân phẩm tốt, uống một chén sẽ say, chỉ bất quá, vượt trên cơn say, vượt qua thanh tĩnh!
Đột nhiên sau đó nàng xoay người hướng phủ tướng quân đi tới, nàng phải mau chân đến xem Duẫn Hữu Phàm thế nào, mặc dù biết hắn tối ngày hôm qua cũng đã tỉnh lại nhưng vẫn có chút không yên lòng, cho nên tự mình đi xem tình hình hắn một chút!
Khúc Vân Kỳ thống khổ nhíu hạ mi, tay theo bản năng xoa trán thấy đau trầm trọng, sau đó mới chậm rãi mở mắt phát hiện mình đang nằm ở trên giường. Ánh sáng mãnh liệt đập vào mắt để cho hắn không nhịn được nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, nhướng mày làm như nhớ lại chuyện gì.
Đột nhiên hắn từ trên giường nhảy dựng lên, khiến A Giáp đang an tĩnh đứng hầu ở bên cạnh sợ hết hồn, còn tưởng rằng hắn bị làm sao, vội vàng đi ra phía trước tràn đầy ân cần hỏi: “Thiếu gia, người sao rồi?”
Khúc Vân Kỳ nhẹ gõ ngón trỏ ở vị trí huyệt thái dương, cau mày, ánh mắt mang theo chút không xác định hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Ta hình như mơ thấy bị hạ gục, mà người hạ ta hình như là cái tên có chút ẻo lả Ti Đồ Minh, có chuyện này thật hay không?”
A Giáp mím chặt môi, cúi đầu nhìn mặt đất, ấp úng nói: “Thiếu gia, thuộc hạ đã mang người trở về khách điếm, người vừa rồi thật sự đã quá chén với Ti Đồ công tử”.
Khúc Vân Kỳ trợn to mắt nhìn hắn, sửng sốt mất một hồi mới kịp phản ứng, thất thanh nói: “Không phải chứ? Ta mà lại bị cái tên ẻo lả kia cho quá chén, ta còn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng! Tại sao có thể như vậy? Thanh danh cả đời này của ta chẳng lẽ mất ở trong tay một tên ẻo lả sao?” Khóe miệng A Giáp bắt đầu co giật, Vân Kỳ nhảy dựng lên bắt được cánh tay hắn loạng choạng nói: “Người đó đâu? Cái tên Ti Đồ Minh kia bây giờ ở đâu? Không phải là say đến mức còn chưa tỉnh lại đấy chứ?”
Nghe vậy, A Giáp càng thêm chần chờ, trong lòng đang cân nhắc nói hay không nói, nếu nói nhất định sẽ làm cho Thiếu chủ càng thêm bị đả kích, nhưng đây là chủ tử hắn, theo lý mà nói không nói ra hẳn chính là lừa gạt chủ tử. Cho nên cuối cùng, A Giáp lựa chọn kể lại mọi chuyện cho Khúc Vân Kỳ, cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt chủ tử, sau đó nhỏ giọng nói: “Không dám dối gạt Thiếu chủ, Ti Đồ công tử kia sau khi Thiếu chủ ngài say đã rời đi”.
Nghe được câu này, Khúc Vân Kỳ không nhảy dựng lên mà còn bình tĩnh đưa tay vuốt tóc, bộ dạng làm như không dám tin, lại như là có chút vui mừng lẩm bẩm nói: “Xem ra Ti Đồ Minh này không chỉ thú vị như vậy, bản lĩnh uống rượu cũng hơn người, đến ta mà cũng bị làm cho say gục xuống!” Hắn ngẩng đầu lên nhìn A Giáp, tiếp tục nói: “Đi, lập tức đi điều tra hết thảy toàn bộ lai lịch của Ti Đồ Minh, tra không ra đừng có trở lại!”
A Giáp có chút ủy khuất nhìn Khúc Vân Kỳ một cái, tra lai lịch cái tên kia vô cùng khó, nhưng vẫn khom người đáp: “Dạ, Thiếu chủ! Thuộc hạ cáo lui!”
Lam Tịch Nguyệt đã đến phủ tướng quân một lúc lâu rồi, nhưng bởi vì hôm nay thủ vệ phủ tướng quân tựa hồ đặc biệt nghiêm chỉnh, bây giờ lại là ban ngày, chỉ cần hơi chút không chú ý sẽ bị phát hiện, hơn nữa nàng mới vừa đi qua phòng Duẫn Hữu Phàm nhưng không thấy thân ảnh của ai, ngay cả bóng dáng Lam Thanh Nguyệt cũng không thấy. Tin tưởng hẳn là Đại tướng quân đã phát giác ra mục tiêu của hai “thích khách” đến ngày hôm qua là Lam Thanh Nguyệt, dĩ nhiên cũng có thể có thêm Duẫn Hữu Phàm, sợ hai thích khách quay lại cho nên đem hai người bọn họ chuyển đến nơi an toàn bí ẩn hơn.
Ở bất kỳ một phủ đệ nào cũng có không ít mật thất… huống chi đường đường là Đại tướng quân phủ, những mật thất đó còn có thể dị thường bí ẩn, người bình thường không phải dễ dàng tìm được. Lam Tịch Nguyệt một mực ngồi nơi đó rất lâu nhưng cũng không thể tìm thấy thân ảnh Duẫn Hữu Phàm, cũng không tìm được mật thất, trong lòng không khỏi có chút bực mình.
Nàng vốn chỉ muốn đến xem Duẫn Hữu Phàm bị đả thương thế nào, không nghĩ tới việc tìm người lại mất nhiều thời giờ như vậy, dứt khoát nên trở về đi thôi, dù sao nếu quả thật có chuyện gì, cho dù nàng đến xem cũng vô ích, cũng không phải nàng muốn ngó lơ người bạn bị nàng đả thương! Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn hẳn sẽ không có chuyện gì, Duẫn Hữu Phàm hẳn chắc không yếu ớt như vậy, chịu một vết thương nhỏ không đến nỗi sẽ chết a!
Nghĩ tới đây, Lam Tịch Nguyệt tính toán rời phủ tướng quân trở về, chẳng qua nàng mới cử động đã cảm giác từ ngọn cây bên cạnh nhanh chóng hiện lên một thân ảnh, nhanh đến mức làm cho Lam Tịch Nguyệt thiếu chút nữa tưởng mình hoa mắt. Ngay sau đó nàng lên đường đuổi theo bóng người kia, muốn theo đuôi của hắn, xem một chút kia rốt cuộc là ai. Nhìn dáng vẻ của hắn, tuyệt đối không giống thị vệ bên trong phủ tướng quân, hơn nữa công phu cũng rất cao, vậy hắn đến tướng quân phủ làm gì đây?
Không xa không gần theo sát người phía trước, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết hắn định đi đâu, nghĩ mãi mà không rõ mục đích của hắn là gì. Để cho Lam Tịch Nguyệt suy nghĩ những chuyện ngoài ý muốn, hắn chẳng qua vòng vo ở bên trong phủ tướng quân vài vòng, sau đó lắc mình hướng ngọn núi phía sau phủ tướng quân bay vút đi. Lam Tịch Nguyệt do dự một chút, tiềm thức nói cho nàng biết nàng không nên đi theo nữa, nhưng một … tầng ý thức khác lại khiến cho nàng cảm thấy, nàng có thể từ người này biết thêm được một ít chuyện, cho nên nàng chỉ do dự trong chốc lát rất nhanh sau đó liền đi theo hắn.
Phút chốc thân ảnh người kia xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của nàng, hắn tiến vào phía sau núi sau đó lại vẫn đi quanh co phía trước, chắc đó chính là chỗ hắn muốn tới, nhưng hắn cứ thẳng đường mà đi đến ngã ba rồi lại từ ngã ba trở về lại chỗ cũ.
Lam Tịch nguyệt thần sắc bình tĩnh, nàng vẫn luôn là người rất tỉnh táo, cho dù cảm giác được đối phương hình như có điểm gì là lạ nàng vẫn có thể duy trì sự cảnh giác, sau đó từ từ đi ở phía sau người đó. Có thể người đó không phát hiện ra nàng hoặc đã phát hiện nhưng vẫn không lên tiếng, Lam Tịch Nguyệt vẫn giữ vững bình tĩnh, duy trì trạng thái theo dõi tốt nhất. Không chừng bây giờ người phía trước đã phát hiện ra nàng nhưng hắn còn chưa nói toạc ra, cũng có thể hắn không muốn để nàng biết nàng đã bị phát hiện. muốn tìm nơi nào tốt hơn rồi mới cùng nàng gây sự.
Đến bên cạnh một bờ vực sâu hắn rốt cục cũng dừng lại, yên lặng nhìn vách đá sâu không thấy đáy dưới chân, sau đó lẩm bẩm: “Nếu như ở đây giết người rồi ném xác xuống vách đá chắc không ai hoài nghi đây là vụ án mạng? Có lẽ từ nơi này mà ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt, có chăng thi thể còn lại vài mảnh nhỏ, người khác nhất định sẽ cho rằng người này do không cẩn thận bị rơi xuống vách đá mà chết!”
Lam Tịch Nguyệt nghe vậy cũng không có động tĩnh, lẳng lặng đứng ở một chỗ bí mật phía sau hắn, nàng không thể xác định người này có phải đang nói với nàng hay là hắn chẳng qua lầm bầm lầu bầu cũng không chừng. Cho dù thật sự là nói với nàng, cũng phải chờ tới sau khi xác định rõ mới có thể hiện thân, cho nên nàng vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng động.
Người kia sau khi nói xong những lời đó trầm mặc, một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Ra đi, không nên trốn trốn tránh tránh nữa, ta biết ngươi đã tới”.
Đang lúc Lam Tịch Nguyệt còn nghi ngờ, từ bên kia truyền ra thanh âm “sột soạt”, thì ra Lam Tịch Nguyệt đã không chú ý nơi này còn có tồn tại một người khác, tất cả lực chú ý nàng đều tập trung vào người áo đen nàng đang theo dõi. Đợi lúc nàng thấy được mặt người khác ấy liền không kiềm chế được kinh ngạc, là trưởng công chúa sao? Nàng tại sao lại ở chỗ này? Đáng ra phải ở bên trong phủ tướng quân chăm sóc cho Duẫn Hữu Phàm chứ?
Trưởng công chúa nhìn bóng lưng hắc y nhân kia, trong mắt xuất hiện một tia ngoan tuyệt, lạnh giọng nói: “Ta chỉ là muốn ngươi giết Lam Thanh Nguyệt, nhưng ngươi tại sao muốn thương tổn cả nhi tử của ta? Hơn nữa, vì sao trước lúc động thủ cũng không thông báo với Bổn công chúa một tiếng để ta còn kịp che chở cho Phàm nhi!”
Hắc y nhân kia hừ lạnh một tiếng nói: “Tối ngày hôm qua ta căn bản ngay cả phủ tướng quân cũng không đi qua, tại sao có thể thương tổn nhi tử của ngươi? Trưởng công chúa nói chuyện với người khác phải cẩn thận một chút, nếu chọc giận ta sẽ rất nguy hiểm!”
Trưởng công chúa khinh thường hừ một tiếng nói: “Chọc giận ngươi có thể sẽ như thế nào? Chẳng lẽ ngươi giết ta như lời vừa nói, sau đó đem đẩy ta từ nơi này rơi xuống, coi như không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách đá? Ngươi cũng đừng quên nếu ta chết, đồ mà ngươi muốn cũng đi theo ta luôn!”
Từ chỗ ẩn nấp Lam Tịch Nguyệt cố gắng nhìn sang nhưng không thể thấy hết mặt người áo đen, cũng không thấy rõ nét mặt hắn, nhưng từ ngữ khí của hắn hẳn là cũng không khó khăn đoán ra được thái độ.
Nghe lời nói sau của trưởng công chúa, giọng hắc y nhân rõ ràng hòa hoãn xuống, trong thanh âm còn mang theo một nụ cười lấy lòng, sau đó nói: “Trưởng công chúa nói gì vậy? Ta đương nhiên sẽ không làm như vậy, chỉ là ta quả thật không đến phủ tướng quân, nhi tử của ngươi cũng không phải do ta đả thương, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta đây?”
Trưởng công chúa có chút không tín nhiệm nhìn hắn, sau đó hỏi: “Thật không phải ngươi làm?”
“Không phải là ta làm! Cả ngày hôm qua, ngay cả kinh thành cũng không bước vào nửa bước, sáng sớm hôm nay nhận được thư ngươi dùng bồ câu đưa tin mới biết được bên trong phủ tướng quân xảy ra chuyện như vậy, Phàm nhi của ngươi không phải là ta đả thương!” Hắc y nhân kia liên tục bảo đảm nói thương thế của Duẫn Hữu Phàm không phải do hắn gây ra, tiếp sau đó còn nói: “Hơn nữa, người ta muốn giết là Lam Thanh Nguyệt, cùng nhi tử của trưởng công chúa không có có bất kỳ quan hệ gì, ta làm sao phải làm ra chuyện tổn nhân bất lợi kỷ như thế? Đắc tội với trưởng công chúa ngài, ta cũng không có được bất kỳ cái gì tốt nha, ngài nói đúng không?” (tổn nhân bất lợi kỷ: làm hại người thì không có lợi cho bản thân)
“Ngươi biết là tốt rồi!” Trưởng công chúa hình như tin lời của hắn, lẩm bẩm hỏi: “Rốt cuộc là ai chứ? Còn có ai muốn giết Lam Thanh Nguyệt?”
Hắc y nhân kia khẽ phủi hạ khóe miệng, làm sao khẳng định là người đó nhất định tới giết Lam Thanh Nguyệt? Nói không chừng mục tiêu của người ta là nhi tử của ngươi! Chẳng qua những lời này hắn không nói ra miệng, trên tay của nàng còn có đồ hắn cần, ít nhất cho đến khi hắn nhận được đồ này chắc chắn hắn sẽ không phản lại nàng, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội với nàng.
Nghĩ như thế nhưng hắn cũng muốn làm cho trưởng công chúa vênh váo tự đắc này biết khiêm tốn một chút, nếu quả thật ép hắn, hắn sẽ hủy thi diệt tích! (tiêu hủy thi thể để mất chứng cớ) Đến lúc đó cho dù hắn còn cần đồ trên tay nàng nhưng nàng lại chết rồi thì cùng lắm thêm chút thời gian tìm kiếm, hắn nhất định có thể tìm ra vật đó trong phủ tướng quân!
Khẽ nghiêng người nhìn hướng phía sau một chút, không biết có phải cảm giác của hắn sai hay không, mới vừa rồi bắt đầu từ khi ở trong vườn hoa phủ tướng quân, phía sau hắn giống như có thêm một đôi mắt, một đôi mắt lạnh như băng, chẳng qua mỗi lần hắn muốn xác nhận một chút thì lại cảm giác đó lại biến mất, dường như chỉ là ảo giác mà thôi. Cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp hiện tượng kỳ quái như vậy, nếu quả thật có người theo dõi, hắn nhất định có thể phát giác, nhưng tại sao hôm nay không có phát hiện ra? Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của mình, tự tưởng tượng là có người theo dõi phía sau nhưng thật ra căn bản không có ai?
Hắn vẫn luôn tín nhiệm thực lực của mình, sau khi dò xét nhiều lần mà không có kết quả hắn trực tiếp cho rằng đó chẳng qua là cảm giác sai lầm, có lẽ hắn nên dò xét thêm nhưng tin tưởng chắc sẽ không có kết quả khác. Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, cho tới bây giờ chưa gặp người nào có đủ khả năng theo dõi hắn mà không bị hắn phát hiện, bây giờ cũng sẽ không ngoại lệ!
Lam Tịch Nguyệt dĩ nhiên không biết ý nghĩ mà người áo đen này đang nghĩ trong lòng, hơn nữa cho dù biết rồi nàng chắc cũng sẽ không có bất kỳ thái độ gì. Nếu không phát hiện được, chỉ có thể nói thực lực của hắn còn chưa đủ giỏi, ngay cả bị người ta theo dõi cũng cho là ảo giác của bản thân. Chẳng lẽ hắn không biết cảm giác sai lầm còn tự cho là ảo giác sẽ rất nguy hiểm sao? Nhất là đối với loại cuộc sống như thế ở trên mũi đao của hắn.
Hai người đứng ở bên vách đá cùng nhau thương lượng hồi lâu, núp ở chỗ bí mật phía sau Lam Tịch Nguyệt nghe được toàn bộ lời bọn họ nói, đợi sau khi hai người đó rời đi, nàng mới từ chỗ bí mật bước ra, lẳng lặng suy tư. Cái đầu tiên nàng nghĩ đến chính là trưởng công chúa tại sao muốn giết Lam Thanh Nguyệt? Cho tới nay, nàng vô cùng yêu mến Lam Thanh Nguyệt, sao đột nhiên muốn giết nàng ta? Còn nữa, người áo đen kia rốt cuộc là ai? Hắn tại sao muốn giết Lam Thanh Nguyệt, đồ vật hắn muốn tìm đang ở trong tay trưởng công chúa là cái gì? Còn có một vài vấn đề bọn họ thương lượng tiếp nữa, thật sự là…
Đứng ở bên vách đá Lam Tịch Nguyệt suy tư một chút, đột nhiên sau đó xoay người hướng phía ngược lại trở về, hôm nay theo tới đây đã biết được một chuyện rất trọng đại, nhưng chuyện này tựa hồ không có quan hệ gì với chính bản thân nàng, nếu như vậy có phải nàng không nên quản? Nhưng trưởng công chúa muốn giết Lam Thanh Nguyệt, chuyện này làm sao có thể? Lam Thanh Nguyệt bây giờ còn chưa thể chết được, giữ lại cái mạng của nàng còn có chỗ dùng, Lam Tịch Nguyệt không thể để trưởng công chúa phá hư kế hoạch của nàng, hơn nữa từ tối ngày hôm qua ở Quý phi điện, sau khi thấy được Tuyết phi, kế hoạch ban đầu của nàng cũng đã cần cải biến một chút.
Nhưng có quan hệ gì đâu? Kế hoạch vốn vẫn nhue thế, chẳng qua biến hóa một chút làm công cụ phụ trợ mà thôi, Lam Thanh Nguyệt bây giờ khẳng định tuyệt đối không thể chết, cho nên nàng không thể để cho trưởng công chúa cùng người áo đen kia giết Lam Thanh Nguyệt!
Đi được nửa đường, đột nhiên từ bên cạnh rừng cây có thanh âm đánh nhau kịch liệt, Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu hướng về chỗ đó nhàn nhạt liếc mắt một cái thấy một bóng người lóe lên qua thân cây, những cái còn lại không rõ ràng lắm. Một lần nữa nàng quay mặt lại, tiếp tục di chuyển cước bộ về phía trước, căn bản nàng không tính toán đến bên kia xem chuyện gì xảy ra. Đánh nhau thì cứ đánh nhau đi, muốn đánh tới khi nào thì cứ đánh, dù sao nàng đối với chuyện này một chút hứng thú cũng không có. Thiên hạ mỗi ngày phát sinh bao nhiêu chuyện tương tự, nếu như mỗi sự kiện đều tò mò, đều muốn đi xem náo nhiệt đến đâu vậy nàng sẽ loay hoay cả ngày không biết bao giờ mới xong đây?
“Ti Đồ Triệt, không nghĩ hôm nay ta gặp ngươi ở chỗ này, đúng là ông trời có mắt, hôm nay ta cho ngươi táng thân trong rừng cây!
Một thanh âm âm lãnh tràn đầy hận ý truyền vào trong lỗ tai Lam Tịch Nguyệt, cước bộ của nàng lập tức dừng lại, tầm mắt lại một lần nữa hướng về phía phát ra thanh âm. Ti Đồ Triệt? Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Rất nhanh, một thanh âm khác lại truyền đến tiếp, thanh âm này rất quen thuộc với Lam Tịch Nguyệt: “Quý Uy, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi mà có thể giết ta sao? Nếu như Ti Đồ Triệt ta để ngươi dễ dàng giết như vậy làm sao còn sống đến tận bây giờ?”
“Cũng không thể nói như vậy, sẽ có lúc ngươi bị yếu thế, giống như bây giờ ngươi đang bị thương không nhẹ đâu!”
Theo thanh âm nói chuyện vang lên, thanh âm mũi đao đánh nhau cũng không ngừng lại, Lam Tịch Nguyệt sau khi nghe thanh âm của Ti Đồ Triệt theo bản năng hướng chỗ đó mà đi tới. Nếu bây giờ có người đang cùng sư huynh của nàng đánh nhau, hẳn nên tính là cùng nàng có quan hệ sao? Mặc dù vốn không có quan hệ gì, nhưng nghe người nọ nói sư huynh bị thương, nàng thấy rất kỳ quái, hình như đã lâu không thấy bộ dạng bị đả thương của hắn! Hơn nữa cũng đã lâu không gặp, không biết trong khoảng thời gian này hắn chạy đi nơi nào.
Chỉ đi vài bước là có thể thấy hai thân ảnh đang triền đấu chung một chỗ, Lam Tịch Nguyệt đứng sau một đám cỏ nhìn hai người bọn họ, cái ngoài ý muốn của nàng chính là người đang cùng Ti Đồ Triệt triền đấu cũng chính là người áo đen mới vừa rồi bị nàng theo dõi. Quý Uy , mới vừa rồi nghe Ti Đồ Triệt gọi hắn như vậy, nhìn thân thủ của hắn đích xác vô cùng cao, coi như Ti Đồ Triệt không có bị thương cũng chỉ có thể đối phó một lát, bất quá hắn bây giờ bị thương, tựa hồ có chút đánh không lại Quý Uy này!
Sau khi A Giáp nói hết chuyện đã xảy ra, hắn nhận thấy chỉ suy luận A Giáp bị Ti Đồ Minh treo ngược lên đánh thì đơn giản quá, khó lòng tiếp nhận, Ti Đồ Minh chết tiệt kia lôi theo tùy tùng của hắn chạy đến phủ tướng quân cùng Đại tướng quân và Thiếu tướng quân đánh nhau một trận! Hơn nữa nghe nói, Duẫn Hữu Phàm còn đang đánh nhau với A Giáp thì phun máu tươi, nguyên khí tổn thương nặng nề, A Giáp tự nhận là không có năng lực đánh Duẫn Hữu Phàm hộc máu. May mà hắn còn chưa bị Duẫn Hữu Phàm đánh cho hộc máu, A Di Đà Phật.
Nhưng sự thật là như thế, Duẫn Hữu Phàm đang đánh nhau, trong chốc lát đột nhiên trở nên chậm chạp, sau đó lại tiếp tục đánh, một lát sau bắt đầu hộc máu, chẳng lẽ trước lúc đó Duẫn Hữu Phàm đã có thương tích trong người? Khúc Vân Kỳ suy nghĩ suốt cả một buổi tối cũng chưa nghĩ thông suốt Duẫn Hữu Phàm tại sao đột nhiên hộc máu, mà trên thực tế thì công phu A Giáp mặc dù tốt nhưng vẫn không theo nổi tốc độ của Ti Đồ Minh cơ mà. Hắn căn bản không biết thật ra là bởi vì khi tên tùy tùng của hắn và Thiếu tướng quân đánh nhau Lam Tịch Nguyệt đã bắn ngân châm. Không cẩn thận, ngân châm đã bắn trúng đại huyệt khác trên lưng Duẫn Hữu Phàm, lúc này mới làm Duẫn Hữu Phàm đang đánh nhau bị hộc máu, còn cộng thêm nguyên khí tổn thương nặng nề, hôn mê suốt hai canh giờ mới tỉnh lại.
Khúc Vân Kỳ sâu kín thở dài một hơi, hướngtùy tùng đứng bên nói: “A Giáp a, ngươi không có tra được quan hệ của Ti Đồ Minh và phủ tướng quân sao, tại sao hắn muốn chạy đến phủ tướng quân đánh nhau?”
A Giáp bên cạnh hướng hắn cúi đầu hành lễ, cung kính nói: “Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ vô năng, không tra được một chút đầu mối nào của Ti Đồ Minh!” Thậm chí ngay cả hắn hiện tại đến nơi nào cũng không biết.
Khúc Vân Kỳ lần nữa nhàm chán thở dài, thật vất vả mới gặp được một người có chút chuyện để đùa, không nghĩ tới bây giờ thậm chí ngay cả bóng dáng người ta cũng tìm không được, người này quả nhiên chơi cùng sẽ vô cùng hay nha! Mân mê nhấc chén rượu mỏng trước mặt uống một ngụm nhỏ, cổ tay nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt từ cửa sổ nhìn về phía đường, linh lợi chuyển động, hy vọng có thể lần nữa nhìn thấy bóng người đã để cho hắn thật vất vả mới tìm được, mới cảm thấy thích thú vui đùa.
Tìm hồi lâu nhưng đã để hắn uổng công mong ngóng, không nhịn được lắc đầu thở dài : “Nhàm chán, nhàm chán, trừ đi dạo thanh lâu một chút ra thật sự không có gì việc hay!” Chẳng qua thanh lâu đi nhiều lâu ngày cũng sinh chán ngấy, không muốn đến nữa.
Lại đem tầm mắt chuyển dời trên đường, nhìn những người thỉnh thoảng đi qua, nhất là các cô nương hắn lại càng cẩn thận nhìn từng người một, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, vỗ vỗ đùi khen: “Thật không hổ là thành thị phồn hoa nhất Thanh Tố quốc, ngay cả các cô nương nơi này cũng đặc biệt mỹ lệ động lòng người!”
Nơi này có nhiều tiểu thư nhà các quan lại, trên đường tùy tiện một lúc cũng có thể bắt gặp không ít, đúng là thiên kim tiểu thư con nhà quyền thế khác hẳn nữ nhi bình thường trong dân chúng, vô luận là khí chất trên người hay ý nhị thể hiện ra đều có sự cách biệt rất lớn! Điều này làm cho Khúc Vân Kỳ không khỏi hàn huyên một chút, đối với từng cô nương đi qua trên đường dáng điệu không tệ cũng muốn ở dưới đáy lòng bình luận một phen, đây là hứng thú của hắn nhiều năm qua, cũng là một loại nhàn hạ dùng để tiêu khiển giết thời gian.
Sau đó tầm mắt của hắn rơi vào một bộ bạch y, một thân hình quen thuộc để cho hắn mới một buổi tối không thấy đã vạn phần tưởng niệm, Khúc Vân Kỳ kích động, lập tức liền từ trên ghế ngồi đứng lên, đứng ở cửa sổ hướng Lam Tịch Nguyệt đang đi ở trên đường phất tay hô: “Tư Đồ huynh, đã lâu không gặp, lên đây cùng nhau uống chén rượu có được không?”
Lam Tịch Nguyệt thật vất vả mới khiến mấy từ đêm động phòng hoa chúc từ miệng An Kỳ Lạc ngậm lại, sau đó lập tức thoát khỏi cái nơi thị phi kia đi ra ngoài, An Kỳ Lạc cũng bận xử trí chuyện của Dạ Thánh môn. Vốn nàng muốn đi phủ tướng quân xem tình hình Duẫn Hữu Phàm một chút, dù sao cũng bởi vì nàng thất thủ mới có thể khiến cho hắn nguyên khí tổn thương nặng nề, nhưng cũng không thể quang minh chính đại len lén lẻn vào đó.
Muốn tới phủ tướng quân phải qua đường này, không nghĩ đến Khúc Vân Kỳ lại vẫn ngồi ở đây uống rượu, hắn chẳng lẽ không có chuyện gì khác để làm sao? Suốt ngày ngồi ở chỗ này uống rượu, tình hình thế này Phiêu Miểu sơn trang kia sớm muộn cũng lụn bại trong tay hắn.
Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, đáy lòng thầm nghĩ một tiếng xui xẻo, sau đó làm như không nghe thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả cứ thế đi qua tửu lâu, dù sao cũng không quen thân hắn, dường như không cần thiết thể hiện thái độ kiểu như nhiều năm không gặp lại bạn tốt. Hơn nữa hắn nói câu kia khiến cho Lam Tịch Nguyệt vô cùng xấu hổ, đã lâu không gặp, không phải là hôm qua mới ra mắt ư, hơn nữa cũng không quen, càng không muốn cùng hắn uống rượu!
Khúc Vân Kỳ chăm chăm nhìn Lam Tịch Nguyệt ngay cả đầu cũng không màng cử động, Ti Đồ Minh tựa hồ căn bản không nghe được lời của hắn, mắt thấy hắn sẽ phải đi qua bên cạnh tửu lâu vội vàng càng lớn tiếng hô gọi người bây giờ đang đi phía dưới: “Tư Đồ huynh, đã lâu không gặp, đi lên cùng nhau uống chén rượu!” (Bám dai như đỉa)
Lam Tịch Nguyệt khóe miệng hung hăng giật hai cái, người này thật là… Vốn nàng còn muốn không để ý tới hắn tiếp tục đi về phía trước, nhưng đang rảo bước thì một nam tử bộ dạng thư sinh chắn trước mặt, hướng nàng nhẹ nhàng chắp tay nói: “Vị công tử này, xin hỏi một chút, vị công tử trên lầu kia có phải đang chào hỏi với ngươi không? Nếu đúng như vậy, vì sao ngươi chậm chạp không hồi đáp hắn?”
Đứng ở trên lầu Khúc Vân Kỳ nghe vậy cười như nở hoa, tán thành nhìn vị thư sinh một cái, sau đó hướng Lam Tịch Nguyệt gật đầu lia lịa nói: “Là đúng vậy a, Tư Đồ huynh, ngươi vì sao không để ý tới ta? Chẳng lẽ ta mới vừa rồi không đủ lớn tiếng khiến ngươi không nghe thấy?”
Lam Tịch Nguyệt lãnh đạm nhìn tên thư sinh thích chen chân vào việc của người khác, trên mặt lộ xuống ba đường hắc tuyến, di chuyển cước bộ vòng qua hắn rồi tiếp tục hướng phía trước mà đi, nàng thật sự không muốn để ý Khúc Vân Kỳ. Chẳng qua thư sinh này thật biết xía chuyện, Lam Tịch Nguyệt vừa đi tới bên cạnh, hắn lập tức đưa tay giữ tay nàng ra vẻ giảng giải nói: “Vị công tử này, thánh nhân có câu bằng hữu từ phương xa tới lòng vui như có tiếng nhạc. Bây giờ bằng hữu của ngươi đang chào hỏi, làm sao ngươi có thể…”
Sau đó, hắn không nói được nữa, bởi vì Lam Tịch Nguyệt đang dùng ánh mắt có thể đóng băng ba thước đất nhìn hắn, trên người phát ra khí thế lạnh lùng càng làm cho hắn không nhịn được rùng mình một cái. Mới vừa rồi còn hoàn hảo như vậy làm sao thoáng chốc trở nên lạnh như băng thế rồi? Thư sinh trăm mối tơ vò vẫn không có cách giải thích. Nhưng nghĩ đến điều thánh nhân dạy tiếp tục có chút co rúm nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Làm sao ngươi có thể… có thể đối với lời chào hỏi của bằng hữu… bằng hữu làm như… như không… nghe … nghe thấy?” (Đúng là mọt sách gà mờ chết vì lời thánh hiền, sợ đến rớt cả răng mà còn lắm lời J)
Lam Tịch Nguyệt hờ hững nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Buông tay!”
Nghe vậy, thư sinh kia vội vàng buông tay đang nắm tay nàng, có chút bối rối nhìn nàng, ấp úng nói: “Thật… thật sự là vô cùng xin lỗi, tại hạ cử chỉ vô lễ kính xin công tử tha thứ! Bất quá, thánh nhân có câu…” (Lần này đích thị là ngộ chữ không sai)
“Câm miệng!” Lam Tịch Nguyệt lãnh khốc nhìn hắn, nàng phiền nhất là gặp loại người ba hoa dài dòng, dĩ nhiên người lắm mồm cũng khiến nàng chán ghét y như vậy, nhìn thư sinh này tựa hồ còn muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt như dòng chảy Hoàng Hà lập tức lạnh giọng ngăn chặn, nếu như hắn không muốn dừng lời, nàng không ngần ngại giúp hắn một phen.
Chỉ bất quá, thư sinh này rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy Lam Tịch Nguyệt lạnh vô hạn lập tức biết điều một chút ngậm miệng lại, mặc dù nhìn bộ dạng hình như còn rất nhiều lời muốn nói, hắn nhìn Lam Tịch Nguyệt trong ánh mắt thể hiện vẫn chưa muốn nghỉ ngơi, nhưng ít ra đã ngậm miệng yên lặng.
Khúc Vân Kỳ đứng ở trên tửu lâu khuôn mặt hứng thú nhìn Lam Tịch Nguyệt, hắn hình như cũng rất chán ghét khi bị người khác đụng vào thân thể mình! Đảo mắt lại đem tầm mắt dời đến trên người thư sinh, dạng thư sinh vừa dài dòng vừa bát cổ giống như vậy trong kinh thành hẳn cũng không ít, bình thường chắc chẳng có gì hay ho. Nhưng hôm nay hình như cũng có chút ý tứ, lại cũng may mắn nên thư sinh này mới khiến cước bộ Tư Đồ huynh dừng lại, chẳng qua thư sinh kia cũng thật đáng thương hình như đã nhanh chóng bị đông thành băng mất rồi!
Hai tay hắn chống trên bệ cửa sổ, khóe miệng chứa đựng nụ cười xấu xa, hướng Lam Tịch Nguyệt phía dưới cao giọng nói: “Tư Đồ huynh, không nên khách khí như vậy nha, uống chén rượu cũng không tốn bao nhiêu, cùng lắm là ta đãi ngươi!”
Người đi đường trong nháy mắt dừng lại, tất cả tiếng huyên náo cũng trong khoảnh khắc đó yên ắng một chút, tiếp sau đó lại ồn ào, trên đường đã có mấy người nhìn về phía Lam Tịch Nguyệt, ánh mắt trở nên thiên kỳ bách quái, đại khái đều cho rằng Lam Tịch Nguyệt hẹp hòi ngay cả chút bạc để uống chén rượu cũng không chịu bỏ ra.
Lam Tịch Nguyệt bực mình nhìn thư sinh trước mặt một cái, chẳng lẽ những tên mọt sách như thế này vẫn hay chõ mõm vào chuyện người khác sao? Thật hoài nghi, nếu cứ như vậy không có bản lĩnh phòng thân mà tự tiện tham gia chuyện người khác làm sao có thể bình yên sống được đến tận bây giờ?
Nàng ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn vẻ mặt cười cười của Khúc Vân Kỳ, đột nhiên sau đó xoay người đi vào bên trong tửu lâu, uống thì uống chứ sao, coi như là ở ven đường gặp được một con chó nhỏ lưu lạc, nàng theo nó chơi trong chốc lát.
Nếu như Khúc Vân Kỳ biết cái ý nghĩ này của Lam Tịch Nguyệt, đoán chừng sẽ phải hộc máu, hắn đường đường là Phiêu Miểu sơn trang Thiếu trang chủ trong mắt nàng lại trở thành một con chó nhỏ lưu lạc ven đường, đây là cái đạo lý gì! Nhưng cũng may hắn không biết ý nghĩ trong lòng Lam Tịch Nguyệt, mắt thấy nàng đi lên lầu lại càng vui vẻ cười híp mắt, vội vàng để một chén rượu ở vị trí đối diện, hơn nữa còn rót đầy rượu ngon.
Bên cạnh, tùy tùng được gọi là A Giáp khuôn mặt cổ quái nhưng hắn không dám tính toán rõ ràng với người tên Ti Đồ Minh này, ngày hôm qua nếu như không phải nàng đột nhiên hướng hắn bắn một ngân châm, còn bắn trúng đầu gối của hắn, hắn cũng sẽ không bị Duẫn Hữu Phàm phát hiện phải đánh nhau thiếu chút nữa gặp thảm phải bại!
Lam Tịch Nguyệt ngồi xuống ghế dài đối diện, cũng không đưa tay cầm lấy chén rượu trước mặt, chỉ lạnh lùng cười vẻ mặt vô sỉ của Khúc Vân Kỳ, lạnh giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Khúc Vân Kỳ vô tội nhún vai, cầm lấy cái chén một hơi cạn sạch rồi nói: “Đương nhiên là thỉnh Tư Đồ huynh cùng uống rượu, làm sao, chẳng lẽ Tư Đồ huynh sẽ không uống?”
Lam Tịch Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn chén rượu trước mặt, sau đó nhàn nhạt nói: “Ta không thích uống rượu!” Đây là một lời nói thật, nàng đúng là không thích uống rượu, nhất là loại rượu cổ đại mùi vị không tốt, mà nàng cho dù có kinh nghiệm uống rượu rất cao siêu nhưng vẫn che dấu không được sự thật nàng không thích uống rượu.
Khúc Vân Kỳ kinh ngạc nhìn nàng, làm như không thể tin được lời nàng vừa nói ra, thất thanh cả kinh kêu lên: “Không thích uống rượu? Làm sao ngươi giống như nữ nhân vậy? Rượu ngon hương thuần, ngươi cũng không thích uống!”
Trong lòng Lam Tịch Nguyệt cười lạnh một tiếng, ta vốn chính là nữ nhân, hơn nữa không thích uống rượu cũng không có quan hệ gì với nữ nhân không phải sao? Cũng không hề mâu thuẫn! Chẳng qua nàng biết hôm nay nếu bị Khúc Vân Kỳ bắt gặp, muốn rời đi khẳng định không có khả năng thuận lợi giống như ngày hôm qua. Nàng nhẹ nhàng đưa tay cầm chén rượu, sau đó nói: “Khúc thiếu trang chủ thật đúng là hẹp hòi, dùng cái chén nhỏ như vậy tới mời tại hạ uống rượu!” Mục đích của nàng không phải thực sự muốn uống rượu, thật ra chỉ là muốn nhận một chén của hăn sau đó có thể không có chút nào trở ngại mà rời đi.
Khúc Vân Kỳ nghe vậy sửng sốt, sau đó gọi tiểu nhị, đem một thỏi bạc ném tới trước mặt của hắn nói: “Đi mang vò rượu tốt nhất trong tửu lâu đến đây!”
Tiểu nhị kia lập tức chuẩn bị ba chân bốn cẳng chạy đi lấy thì đã bị Lam Tịch Nguyệt gọi lại nói: “Một vò làm sao đủ? Ít nhất cũng phải mang mười vò”. Nghe nói Phiêu Miểu sơn trang thiếu trang chủ Khúc Vân Kỳ tửu lượng kinh người, ngàn chén không say, nàng muốn chứng thực tửu lượng của hắn rốt cuộc tốt tới trình độ nào, ngàn chén không say có lẽ uống tới chén thứ một ngàn lẻ một có phải sẽ say không? Nàng thật tò mò.
Tiểu nhị sửng sốt quay đầu nhìn Khúc Vân Kỳ, ấp úng không dám tự tiện quyết định. Khúc Vân Kỳ cũng nhịn không được sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó hướng tiểu nhị phất tay nói: “Tốt, vậy ngươi lập tức đưa đến ngay mười vò rượu thượng đẳng nhất, Bổn công tử hôm nay muốn không say không về!” “Choang!” Một vò rượu rớt xuống đất nát vụn, Lam Tịch Nguyệt cùng Khúc Vân Kỳ hai người mỗi bên ôm một vò rượu nhìn nhau, trong hai đôi mắt đều có một chút men say mông lung.
Khúc Vân Kỳ giơ một ngón tay cái về phía Lam Tịch Nguyệt lòng tràn đầy hân hoan, đã bao lâu rồi hắn chưa gặp được người thú vị như vậy, bây giờ gặp được khiến hắn rất thống khoái! Thanh âm có chút hàm hồ nói: “Tư Đồ huynh quả nhiên lợi hại, uống nhiều như vậy mà còn không té xuống, bội phục bội phục!”
Bởi vì men rượu quấy phá, thần sắc Lam Tịch Nguyệt đã không giống nguyên bản trong trẻo lạnh lùng, ngược lại còn mang theo mị thái của một tiểu nữ tử để cho Khúc Vân Kỳ hoài nghi một lát, Ti Đồ Minh này không phải là nữ nhân chứ? Nhưng rất nhanh hắn gạt đi ý nghĩ này, có nữ nhân nào uống rượu nhiều như vậy? Hơn nữa cũng không có nữ nhân nào uống rượu hào sảng như vậy, căn bản là khí chất của một Đại lão gia!
Lam Tịch Nguyệt khinh thường nhìn Khúc Vân Kỳ, ngữ điệu mang giễu cợt nói: “Đều nói Khúc Thiếu trang chủ ngươi ngàn chén không say, xem ra chỉ là đồn nhảm, ngươi giống như đã có chút say!”
Khúc Vân Kỳ cũng không thèm để ý, tâm tình của hắn hiện tại rất tốt, cho nên việc nhỏ như vậy hoàn toàn có thể không so đo, cười một chút nói: “Ngươi cũng không khá hơn chút nào! Nhìn dáng vẻ của ngươi thật giống như ngay cả sự tỉnh táo cũng sẽ nhanh không duy trì được, chắc sắp gục xuống rồi, Bổn công tử sẽ không cười ngươi đâu, dù sao người có thể thắng Bổn công tử còn chưa ra đời ở trên thế giới này đâu!” Người có thể cân sức ngang tài với hắn cũng đã gặp rồi, chẳng qua bây giờ cũng không biết cái tên kia chạy đi nơi nào.
Khúc Vân Kỳ liếc nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, người này hẳn coi như là người thứ hai đi, không thể không thừa nhận thật rất lợi hại, nhưng nếu như muốn thắng hắn chắc phải mấy trăm năm sau. Nghĩ tới đây, Khúc Vân Kỳ nhịn cười không được bèn cười to, Lam Tịch Nguyệt có chút không giải thích được nhìn hắn hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Hắc hắc” hắn cười ngây ngô hai tiếng, sau đó lắc đầu nói: “Không có gì, là đang nghĩ tới một chút việc hay ho mà thôi.” Hắn nhớ được hắn còn từng thề, nếu như ngày nào đó hắn gặp gỡ một người có thể uống rượu thắng hắn, nếu người nọ nam tử hắn sẽ phải cả đời làm hảo huynh đệ, nếu là cô nương hắn nhất định lấy nàng.
Nhưng Lam Tịch Nguyệt không có hứng thú đối với chuyện của hắn, chuyện bây giờ nàng muốn làm nhất chính là nhanh lên một chút để cho Khúc Vân Kỳ say gục xuống, nếu không nàng chắc không xong rồi. Nếu nàng tò mò chuyện của Khúc Vân Kỳ lại sớm biết lời thề của hắn nàng nhất định sẽ không ngồi đây quá chén với hắn mà ngay lập tức phủi mông rời đi. Chẳng qua nàng cái gì cũng không biết, cho nên chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cầm vò rượu trong tay đưa trước mặt Khúc Vân Kỳ chạm cái vò hắn cầm một chút rồi nói rõ: “Tiếp tục uống!” Sau đó ngẩng cổ “ừng ực ừng ực” đổ tất cả số rượu còn dư vào trong họng…
Lại có thêm hai vò rượu mới, bên cạnh đã ngổn ngang mấy chục cái vò khác, có cái còn bị ném vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ nhưng may mắn cũng không tổn hao nhiều bởi vì rượu trong đó đã được uống cạn trước. Trong ngực của Lam Tịch Nguyệt và Khúc Vân Kỳ còn ôm hai vò khác, bên cạnh còn đặt một đống vò rượu chưa mở ra.
Sau đó đột nhiên “cộp” một tiếng, dưới con mắt kinh ngạc của tùy tùng A Giáp Khúc Vân Kỳ gục ở trên bàn ngủ thiếp đi, trong ngực còn ôm vò rượu kia thật chặt. Trước tình này cảnh, khóe miệng Lam Tịch Nguyệt ẩn một nụ cười nhỏ không thể thấy, lắc lư từ trên ghế ngồi đứng lên, vỗ vỗ đầu Khúc Vân Kỳ đang gục ở trên bàn ngủ, thần sắc đã say mười phần nói: “Khúc Vân Kỳ, ngươi thua, ha ha!” Sau đó khi A Giáp mặt còn tràn đầy khiếp sợ, nàng lảo đảo đi xuống tửu lâu rồi biến mất khỏi đó.
Đợi đi tới đầu con hẻm cách tửu lâu một khoảng xa Lam Tịch Nguyệt nghiêm sắc mặt, thần sắc khôi phục lại một mảnh trong trẻo lạnh lùng, nơi nào còn có nửa điểm của men say? Sửa sang lại xống áo có chút xốc xếch, nghĩ đến cảnh tượng Khúc Vân Kỳ gục xuống khóe miệng không nhịn được ẩn một nụ cười, thật ra người này tựa hồ cũng không tệ, chỉ là có chút phóng đãng không kềm chế được. Trong lòng nàng nhẹ nhàng nói thầm : ngàn chén không say, bây giờ không phải đã say gục xuống sao? Ngươi là ngàn chén không say, bổn cô nương nhân phẩm tốt, uống một chén sẽ say, chỉ bất quá, vượt trên cơn say, vượt qua thanh tĩnh!
Đột nhiên sau đó nàng xoay người hướng phủ tướng quân đi tới, nàng phải mau chân đến xem Duẫn Hữu Phàm thế nào, mặc dù biết hắn tối ngày hôm qua cũng đã tỉnh lại nhưng vẫn có chút không yên lòng, cho nên tự mình đi xem tình hình hắn một chút!
Khúc Vân Kỳ thống khổ nhíu hạ mi, tay theo bản năng xoa trán thấy đau trầm trọng, sau đó mới chậm rãi mở mắt phát hiện mình đang nằm ở trên giường. Ánh sáng mãnh liệt đập vào mắt để cho hắn không nhịn được nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, nhướng mày làm như nhớ lại chuyện gì.
Đột nhiên hắn từ trên giường nhảy dựng lên, khiến A Giáp đang an tĩnh đứng hầu ở bên cạnh sợ hết hồn, còn tưởng rằng hắn bị làm sao, vội vàng đi ra phía trước tràn đầy ân cần hỏi: “Thiếu gia, người sao rồi?”
Khúc Vân Kỳ nhẹ gõ ngón trỏ ở vị trí huyệt thái dương, cau mày, ánh mắt mang theo chút không xác định hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Ta hình như mơ thấy bị hạ gục, mà người hạ ta hình như là cái tên có chút ẻo lả Ti Đồ Minh, có chuyện này thật hay không?”
A Giáp mím chặt môi, cúi đầu nhìn mặt đất, ấp úng nói: “Thiếu gia, thuộc hạ đã mang người trở về khách điếm, người vừa rồi thật sự đã quá chén với Ti Đồ công tử”.
Khúc Vân Kỳ trợn to mắt nhìn hắn, sửng sốt mất một hồi mới kịp phản ứng, thất thanh nói: “Không phải chứ? Ta mà lại bị cái tên ẻo lả kia cho quá chén, ta còn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng! Tại sao có thể như vậy? Thanh danh cả đời này của ta chẳng lẽ mất ở trong tay một tên ẻo lả sao?” Khóe miệng A Giáp bắt đầu co giật, Vân Kỳ nhảy dựng lên bắt được cánh tay hắn loạng choạng nói: “Người đó đâu? Cái tên Ti Đồ Minh kia bây giờ ở đâu? Không phải là say đến mức còn chưa tỉnh lại đấy chứ?”
Nghe vậy, A Giáp càng thêm chần chờ, trong lòng đang cân nhắc nói hay không nói, nếu nói nhất định sẽ làm cho Thiếu chủ càng thêm bị đả kích, nhưng đây là chủ tử hắn, theo lý mà nói không nói ra hẳn chính là lừa gạt chủ tử. Cho nên cuối cùng, A Giáp lựa chọn kể lại mọi chuyện cho Khúc Vân Kỳ, cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt chủ tử, sau đó nhỏ giọng nói: “Không dám dối gạt Thiếu chủ, Ti Đồ công tử kia sau khi Thiếu chủ ngài say đã rời đi”.
Nghe được câu này, Khúc Vân Kỳ không nhảy dựng lên mà còn bình tĩnh đưa tay vuốt tóc, bộ dạng làm như không dám tin, lại như là có chút vui mừng lẩm bẩm nói: “Xem ra Ti Đồ Minh này không chỉ thú vị như vậy, bản lĩnh uống rượu cũng hơn người, đến ta mà cũng bị làm cho say gục xuống!” Hắn ngẩng đầu lên nhìn A Giáp, tiếp tục nói: “Đi, lập tức đi điều tra hết thảy toàn bộ lai lịch của Ti Đồ Minh, tra không ra đừng có trở lại!”
A Giáp có chút ủy khuất nhìn Khúc Vân Kỳ một cái, tra lai lịch cái tên kia vô cùng khó, nhưng vẫn khom người đáp: “Dạ, Thiếu chủ! Thuộc hạ cáo lui!”
Lam Tịch Nguyệt đã đến phủ tướng quân một lúc lâu rồi, nhưng bởi vì hôm nay thủ vệ phủ tướng quân tựa hồ đặc biệt nghiêm chỉnh, bây giờ lại là ban ngày, chỉ cần hơi chút không chú ý sẽ bị phát hiện, hơn nữa nàng mới vừa đi qua phòng Duẫn Hữu Phàm nhưng không thấy thân ảnh của ai, ngay cả bóng dáng Lam Thanh Nguyệt cũng không thấy. Tin tưởng hẳn là Đại tướng quân đã phát giác ra mục tiêu của hai “thích khách” đến ngày hôm qua là Lam Thanh Nguyệt, dĩ nhiên cũng có thể có thêm Duẫn Hữu Phàm, sợ hai thích khách quay lại cho nên đem hai người bọn họ chuyển đến nơi an toàn bí ẩn hơn.
Ở bất kỳ một phủ đệ nào cũng có không ít mật thất… huống chi đường đường là Đại tướng quân phủ, những mật thất đó còn có thể dị thường bí ẩn, người bình thường không phải dễ dàng tìm được. Lam Tịch Nguyệt một mực ngồi nơi đó rất lâu nhưng cũng không thể tìm thấy thân ảnh Duẫn Hữu Phàm, cũng không tìm được mật thất, trong lòng không khỏi có chút bực mình.
Nàng vốn chỉ muốn đến xem Duẫn Hữu Phàm bị đả thương thế nào, không nghĩ tới việc tìm người lại mất nhiều thời giờ như vậy, dứt khoát nên trở về đi thôi, dù sao nếu quả thật có chuyện gì, cho dù nàng đến xem cũng vô ích, cũng không phải nàng muốn ngó lơ người bạn bị nàng đả thương! Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn hẳn sẽ không có chuyện gì, Duẫn Hữu Phàm hẳn chắc không yếu ớt như vậy, chịu một vết thương nhỏ không đến nỗi sẽ chết a!
Nghĩ tới đây, Lam Tịch Nguyệt tính toán rời phủ tướng quân trở về, chẳng qua nàng mới cử động đã cảm giác từ ngọn cây bên cạnh nhanh chóng hiện lên một thân ảnh, nhanh đến mức làm cho Lam Tịch Nguyệt thiếu chút nữa tưởng mình hoa mắt. Ngay sau đó nàng lên đường đuổi theo bóng người kia, muốn theo đuôi của hắn, xem một chút kia rốt cuộc là ai. Nhìn dáng vẻ của hắn, tuyệt đối không giống thị vệ bên trong phủ tướng quân, hơn nữa công phu cũng rất cao, vậy hắn đến tướng quân phủ làm gì đây?
Không xa không gần theo sát người phía trước, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết hắn định đi đâu, nghĩ mãi mà không rõ mục đích của hắn là gì. Để cho Lam Tịch Nguyệt suy nghĩ những chuyện ngoài ý muốn, hắn chẳng qua vòng vo ở bên trong phủ tướng quân vài vòng, sau đó lắc mình hướng ngọn núi phía sau phủ tướng quân bay vút đi. Lam Tịch Nguyệt do dự một chút, tiềm thức nói cho nàng biết nàng không nên đi theo nữa, nhưng một … tầng ý thức khác lại khiến cho nàng cảm thấy, nàng có thể từ người này biết thêm được một ít chuyện, cho nên nàng chỉ do dự trong chốc lát rất nhanh sau đó liền đi theo hắn.
Phút chốc thân ảnh người kia xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của nàng, hắn tiến vào phía sau núi sau đó lại vẫn đi quanh co phía trước, chắc đó chính là chỗ hắn muốn tới, nhưng hắn cứ thẳng đường mà đi đến ngã ba rồi lại từ ngã ba trở về lại chỗ cũ.
Lam Tịch nguyệt thần sắc bình tĩnh, nàng vẫn luôn là người rất tỉnh táo, cho dù cảm giác được đối phương hình như có điểm gì là lạ nàng vẫn có thể duy trì sự cảnh giác, sau đó từ từ đi ở phía sau người đó. Có thể người đó không phát hiện ra nàng hoặc đã phát hiện nhưng vẫn không lên tiếng, Lam Tịch Nguyệt vẫn giữ vững bình tĩnh, duy trì trạng thái theo dõi tốt nhất. Không chừng bây giờ người phía trước đã phát hiện ra nàng nhưng hắn còn chưa nói toạc ra, cũng có thể hắn không muốn để nàng biết nàng đã bị phát hiện. muốn tìm nơi nào tốt hơn rồi mới cùng nàng gây sự.
Đến bên cạnh một bờ vực sâu hắn rốt cục cũng dừng lại, yên lặng nhìn vách đá sâu không thấy đáy dưới chân, sau đó lẩm bẩm: “Nếu như ở đây giết người rồi ném xác xuống vách đá chắc không ai hoài nghi đây là vụ án mạng? Có lẽ từ nơi này mà ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt, có chăng thi thể còn lại vài mảnh nhỏ, người khác nhất định sẽ cho rằng người này do không cẩn thận bị rơi xuống vách đá mà chết!”
Lam Tịch Nguyệt nghe vậy cũng không có động tĩnh, lẳng lặng đứng ở một chỗ bí mật phía sau hắn, nàng không thể xác định người này có phải đang nói với nàng hay là hắn chẳng qua lầm bầm lầu bầu cũng không chừng. Cho dù thật sự là nói với nàng, cũng phải chờ tới sau khi xác định rõ mới có thể hiện thân, cho nên nàng vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng động.
Người kia sau khi nói xong những lời đó trầm mặc, một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Ra đi, không nên trốn trốn tránh tránh nữa, ta biết ngươi đã tới”.
Đang lúc Lam Tịch Nguyệt còn nghi ngờ, từ bên kia truyền ra thanh âm “sột soạt”, thì ra Lam Tịch Nguyệt đã không chú ý nơi này còn có tồn tại một người khác, tất cả lực chú ý nàng đều tập trung vào người áo đen nàng đang theo dõi. Đợi lúc nàng thấy được mặt người khác ấy liền không kiềm chế được kinh ngạc, là trưởng công chúa sao? Nàng tại sao lại ở chỗ này? Đáng ra phải ở bên trong phủ tướng quân chăm sóc cho Duẫn Hữu Phàm chứ?
Trưởng công chúa nhìn bóng lưng hắc y nhân kia, trong mắt xuất hiện một tia ngoan tuyệt, lạnh giọng nói: “Ta chỉ là muốn ngươi giết Lam Thanh Nguyệt, nhưng ngươi tại sao muốn thương tổn cả nhi tử của ta? Hơn nữa, vì sao trước lúc động thủ cũng không thông báo với Bổn công chúa một tiếng để ta còn kịp che chở cho Phàm nhi!”
Hắc y nhân kia hừ lạnh một tiếng nói: “Tối ngày hôm qua ta căn bản ngay cả phủ tướng quân cũng không đi qua, tại sao có thể thương tổn nhi tử của ngươi? Trưởng công chúa nói chuyện với người khác phải cẩn thận một chút, nếu chọc giận ta sẽ rất nguy hiểm!”
Trưởng công chúa khinh thường hừ một tiếng nói: “Chọc giận ngươi có thể sẽ như thế nào? Chẳng lẽ ngươi giết ta như lời vừa nói, sau đó đem đẩy ta từ nơi này rơi xuống, coi như không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách đá? Ngươi cũng đừng quên nếu ta chết, đồ mà ngươi muốn cũng đi theo ta luôn!”
Từ chỗ ẩn nấp Lam Tịch Nguyệt cố gắng nhìn sang nhưng không thể thấy hết mặt người áo đen, cũng không thấy rõ nét mặt hắn, nhưng từ ngữ khí của hắn hẳn là cũng không khó khăn đoán ra được thái độ.
Nghe lời nói sau của trưởng công chúa, giọng hắc y nhân rõ ràng hòa hoãn xuống, trong thanh âm còn mang theo một nụ cười lấy lòng, sau đó nói: “Trưởng công chúa nói gì vậy? Ta đương nhiên sẽ không làm như vậy, chỉ là ta quả thật không đến phủ tướng quân, nhi tử của ngươi cũng không phải do ta đả thương, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta đây?”
Trưởng công chúa có chút không tín nhiệm nhìn hắn, sau đó hỏi: “Thật không phải ngươi làm?”
“Không phải là ta làm! Cả ngày hôm qua, ngay cả kinh thành cũng không bước vào nửa bước, sáng sớm hôm nay nhận được thư ngươi dùng bồ câu đưa tin mới biết được bên trong phủ tướng quân xảy ra chuyện như vậy, Phàm nhi của ngươi không phải là ta đả thương!” Hắc y nhân kia liên tục bảo đảm nói thương thế của Duẫn Hữu Phàm không phải do hắn gây ra, tiếp sau đó còn nói: “Hơn nữa, người ta muốn giết là Lam Thanh Nguyệt, cùng nhi tử của trưởng công chúa không có có bất kỳ quan hệ gì, ta làm sao phải làm ra chuyện tổn nhân bất lợi kỷ như thế? Đắc tội với trưởng công chúa ngài, ta cũng không có được bất kỳ cái gì tốt nha, ngài nói đúng không?” (tổn nhân bất lợi kỷ: làm hại người thì không có lợi cho bản thân)
“Ngươi biết là tốt rồi!” Trưởng công chúa hình như tin lời của hắn, lẩm bẩm hỏi: “Rốt cuộc là ai chứ? Còn có ai muốn giết Lam Thanh Nguyệt?”
Hắc y nhân kia khẽ phủi hạ khóe miệng, làm sao khẳng định là người đó nhất định tới giết Lam Thanh Nguyệt? Nói không chừng mục tiêu của người ta là nhi tử của ngươi! Chẳng qua những lời này hắn không nói ra miệng, trên tay của nàng còn có đồ hắn cần, ít nhất cho đến khi hắn nhận được đồ này chắc chắn hắn sẽ không phản lại nàng, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội với nàng.
Nghĩ như thế nhưng hắn cũng muốn làm cho trưởng công chúa vênh váo tự đắc này biết khiêm tốn một chút, nếu quả thật ép hắn, hắn sẽ hủy thi diệt tích! (tiêu hủy thi thể để mất chứng cớ) Đến lúc đó cho dù hắn còn cần đồ trên tay nàng nhưng nàng lại chết rồi thì cùng lắm thêm chút thời gian tìm kiếm, hắn nhất định có thể tìm ra vật đó trong phủ tướng quân!
Khẽ nghiêng người nhìn hướng phía sau một chút, không biết có phải cảm giác của hắn sai hay không, mới vừa rồi bắt đầu từ khi ở trong vườn hoa phủ tướng quân, phía sau hắn giống như có thêm một đôi mắt, một đôi mắt lạnh như băng, chẳng qua mỗi lần hắn muốn xác nhận một chút thì lại cảm giác đó lại biến mất, dường như chỉ là ảo giác mà thôi. Cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp hiện tượng kỳ quái như vậy, nếu quả thật có người theo dõi, hắn nhất định có thể phát giác, nhưng tại sao hôm nay không có phát hiện ra? Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của mình, tự tưởng tượng là có người theo dõi phía sau nhưng thật ra căn bản không có ai?
Hắn vẫn luôn tín nhiệm thực lực của mình, sau khi dò xét nhiều lần mà không có kết quả hắn trực tiếp cho rằng đó chẳng qua là cảm giác sai lầm, có lẽ hắn nên dò xét thêm nhưng tin tưởng chắc sẽ không có kết quả khác. Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, cho tới bây giờ chưa gặp người nào có đủ khả năng theo dõi hắn mà không bị hắn phát hiện, bây giờ cũng sẽ không ngoại lệ!
Lam Tịch Nguyệt dĩ nhiên không biết ý nghĩ mà người áo đen này đang nghĩ trong lòng, hơn nữa cho dù biết rồi nàng chắc cũng sẽ không có bất kỳ thái độ gì. Nếu không phát hiện được, chỉ có thể nói thực lực của hắn còn chưa đủ giỏi, ngay cả bị người ta theo dõi cũng cho là ảo giác của bản thân. Chẳng lẽ hắn không biết cảm giác sai lầm còn tự cho là ảo giác sẽ rất nguy hiểm sao? Nhất là đối với loại cuộc sống như thế ở trên mũi đao của hắn.
Hai người đứng ở bên vách đá cùng nhau thương lượng hồi lâu, núp ở chỗ bí mật phía sau Lam Tịch Nguyệt nghe được toàn bộ lời bọn họ nói, đợi sau khi hai người đó rời đi, nàng mới từ chỗ bí mật bước ra, lẳng lặng suy tư. Cái đầu tiên nàng nghĩ đến chính là trưởng công chúa tại sao muốn giết Lam Thanh Nguyệt? Cho tới nay, nàng vô cùng yêu mến Lam Thanh Nguyệt, sao đột nhiên muốn giết nàng ta? Còn nữa, người áo đen kia rốt cuộc là ai? Hắn tại sao muốn giết Lam Thanh Nguyệt, đồ vật hắn muốn tìm đang ở trong tay trưởng công chúa là cái gì? Còn có một vài vấn đề bọn họ thương lượng tiếp nữa, thật sự là…
Đứng ở bên vách đá Lam Tịch Nguyệt suy tư một chút, đột nhiên sau đó xoay người hướng phía ngược lại trở về, hôm nay theo tới đây đã biết được một chuyện rất trọng đại, nhưng chuyện này tựa hồ không có quan hệ gì với chính bản thân nàng, nếu như vậy có phải nàng không nên quản? Nhưng trưởng công chúa muốn giết Lam Thanh Nguyệt, chuyện này làm sao có thể? Lam Thanh Nguyệt bây giờ còn chưa thể chết được, giữ lại cái mạng của nàng còn có chỗ dùng, Lam Tịch Nguyệt không thể để trưởng công chúa phá hư kế hoạch của nàng, hơn nữa từ tối ngày hôm qua ở Quý phi điện, sau khi thấy được Tuyết phi, kế hoạch ban đầu của nàng cũng đã cần cải biến một chút.
Nhưng có quan hệ gì đâu? Kế hoạch vốn vẫn nhue thế, chẳng qua biến hóa một chút làm công cụ phụ trợ mà thôi, Lam Thanh Nguyệt bây giờ khẳng định tuyệt đối không thể chết, cho nên nàng không thể để cho trưởng công chúa cùng người áo đen kia giết Lam Thanh Nguyệt!
Đi được nửa đường, đột nhiên từ bên cạnh rừng cây có thanh âm đánh nhau kịch liệt, Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu hướng về chỗ đó nhàn nhạt liếc mắt một cái thấy một bóng người lóe lên qua thân cây, những cái còn lại không rõ ràng lắm. Một lần nữa nàng quay mặt lại, tiếp tục di chuyển cước bộ về phía trước, căn bản nàng không tính toán đến bên kia xem chuyện gì xảy ra. Đánh nhau thì cứ đánh nhau đi, muốn đánh tới khi nào thì cứ đánh, dù sao nàng đối với chuyện này một chút hứng thú cũng không có. Thiên hạ mỗi ngày phát sinh bao nhiêu chuyện tương tự, nếu như mỗi sự kiện đều tò mò, đều muốn đi xem náo nhiệt đến đâu vậy nàng sẽ loay hoay cả ngày không biết bao giờ mới xong đây?
“Ti Đồ Triệt, không nghĩ hôm nay ta gặp ngươi ở chỗ này, đúng là ông trời có mắt, hôm nay ta cho ngươi táng thân trong rừng cây!
Một thanh âm âm lãnh tràn đầy hận ý truyền vào trong lỗ tai Lam Tịch Nguyệt, cước bộ của nàng lập tức dừng lại, tầm mắt lại một lần nữa hướng về phía phát ra thanh âm. Ti Đồ Triệt? Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Rất nhanh, một thanh âm khác lại truyền đến tiếp, thanh âm này rất quen thuộc với Lam Tịch Nguyệt: “Quý Uy, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi mà có thể giết ta sao? Nếu như Ti Đồ Triệt ta để ngươi dễ dàng giết như vậy làm sao còn sống đến tận bây giờ?”
“Cũng không thể nói như vậy, sẽ có lúc ngươi bị yếu thế, giống như bây giờ ngươi đang bị thương không nhẹ đâu!”
Theo thanh âm nói chuyện vang lên, thanh âm mũi đao đánh nhau cũng không ngừng lại, Lam Tịch Nguyệt sau khi nghe thanh âm của Ti Đồ Triệt theo bản năng hướng chỗ đó mà đi tới. Nếu bây giờ có người đang cùng sư huynh của nàng đánh nhau, hẳn nên tính là cùng nàng có quan hệ sao? Mặc dù vốn không có quan hệ gì, nhưng nghe người nọ nói sư huynh bị thương, nàng thấy rất kỳ quái, hình như đã lâu không thấy bộ dạng bị đả thương của hắn! Hơn nữa cũng đã lâu không gặp, không biết trong khoảng thời gian này hắn chạy đi nơi nào.
Chỉ đi vài bước là có thể thấy hai thân ảnh đang triền đấu chung một chỗ, Lam Tịch Nguyệt đứng sau một đám cỏ nhìn hai người bọn họ, cái ngoài ý muốn của nàng chính là người đang cùng Ti Đồ Triệt triền đấu cũng chính là người áo đen mới vừa rồi bị nàng theo dõi. Quý Uy , mới vừa rồi nghe Ti Đồ Triệt gọi hắn như vậy, nhìn thân thủ của hắn đích xác vô cùng cao, coi như Ti Đồ Triệt không có bị thương cũng chỉ có thể đối phó một lát, bất quá hắn bây giờ bị thương, tựa hồ có chút đánh không lại Quý Uy này!
/90
|