Tin tưởng An Kỳ Lạc có thể đối phó, nếu như ngay cả hắn cũng không đối phó được nàng cho dù đi ra ngoài cũng chỉ có thể bị liên lụy, bởi vì bây giờ nàng đang bị thương, thân thể dù đã khôi phục một chút, nhưng vẫn chỉ có bảy thành công lực như trước kia.
Nếu muốn khôi phục toàn bộ công lực chỉ có thể đợi cho thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, như vậy còn cần thêm một thời gian ngắn nữa. Sau khi An Kỳ Lạc chạy ra ngoài đuổi theo người áo đen trong lòng Lam Tịch Nguyệt có điều khó hiểu nhăn lông mày lại, nàng chợt có cảm giác bất an, tựa hồ sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
Sau khi An Kỳ Lạc rời đi, một bóng đen khác lại xuất hiện, mắt thấy An Kỳ Lạc đã đi xa xoay người bay vút đến vị trí của Thính Hương lâu.
Mới vừa rồi, ở trong Thính Hương lâu ngoài An Kỳ Lạc ra hắn còn thấy bóng dáng một người khác, người mà hắn luôn tâm niệm trong lòng. Lam Tịch Nguyệt một lần nữa ngồi lại trên ghế băng, cũng không có ý định chạy ra ngoài hỗ trợ, chỉ ngồi đó chờ An Kỳ Lạc trở lại, thuận tay đeo tấm sa che mặt lên, vạn nhất có bất kỳ người nào đến đây cũng không thế thấy được khuôn mặt nàng.
Không biết mới vừa rồi là ai núp ở ngoài cửa sổ, hẳn qua một lúc nữa sẽ có thể biết đáp án? Đúng là chỉ một lát sau nàng đã biết được đó là người nào, chẳng qua nàng không thấy An Kỳ Lạc, mà chỉ thấy một người khác, một người toàn thân mặc đồ đen.
Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhíu hạ mi, sau đó thần sắc bình thản nhìn hắc y nam tử xuất hiện ở trước mặt nàng, trong trẻo lạnh lùng hỏi: “Duẫn Hữu Phàm, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Mặc dù mới nghe Ti Đồ Triệt nói Duẫn Hữu Phàm trong ngày tân hôn thứ hai chẳng biết đi đâu, nàng đoán có thể Duẫn Hữu Phàm sẽ tìm đến mình, nhưng giờ khắc này tựa hồ tới hơi sớm.
Nhìn nữ tử vẫn luôn tâm niệm đứng ở trước mặt mình, Duẫn Hữu Phàm rất kích động, nhưng tại sao trong mắt của nàng hoàn toàn không có sự vui mừng mà lẽ ra nên xuất hiện, thậm chí một chút xíu tư niệm cũng không tìm thấy trong mắt của nàng.
Duẫn Hữu Phàm không nhịn được trong lòng mất mát, chẳng qua vẫn không nỡ dời tầm mắt khỏi khuôn mặt nàng, chậm rãi đưa tay ra, cố gắng muốn xoa tấm sa phía trước, lẩm bẩm nói: “Tịch nhi, ta rất nhớ nàng”.
Nhưng lúc hắn vừa giơ tay ra đã bị Lam Tịch Nguyệt nghiêng người né tránh, hơi lùi về sau một bước, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Ngươi không nên xuất hiện ở nơi này, cũng không nên nói với ta những lời này, ta khuyên ngươi hãy nhanh chóng rời đi!”
Duẫn Hữu Phàm cô đơn nhìn Lam Tịch Nguyệt, tự giễu nói: “Chẳng lẽ đây chính là câu nói thứ hai nàng nói với lão bằng hữu đã lâu không gặp sao?”
Lam Tịch Nguyệt lông mi nhấp nháy mấy cái, nhẹ nói: “Duẫn Hữu Phàm, ngươi thật không nên xuất hiện ở nơi này, nếu như không muốn người nhà của ngươi ở Thanh Tố quốc gặp phiền toái, ngươi tốt nhất nên lập tức trở lại tìm Lam Thanh Nguyệt”.
Buổi sáng ngày tân hôn thứ hai, tân lang đã không biết đi phương nào, nhất định khiến Lam Thanh Nguyệt và cả hoàng thất vô cùng lo lắng. Theo tính cách của Lam Thanh Nguyệt nhất định nàng ta sẽ làm loạn lên, chỉ sợ phủ tướng quân sẽ không có một ngày yên bình.
Duẫn Hữu Phàm trong mắt hiện lên một tia áy náy cùng do dự, nhưng chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, sau đó ánh mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt vẫn kiên định, đến gần nàng một bước nói: “Tịch nhi, nàng theo ta cùng nhau trở về có được không?”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, nhưng ngay sau đó trong mắt hàn quang lại bắt đầu thoáng hiện, đáy lòng còn có một cảm giác không tình nguyện, tựa hồ bản thân mình cũng rất không muốn rời Lâm Nguyệt quốc, hoặc có thể nói không muốn rời An Kỳ Lạc.
Vứt đi ý nghĩ kỳ quái trong đầu, Lam Tịch Nguyệt nhìn Duẫn Hữu Phàm lãnh đạm nói: “Ta sẽ không cùng ngươi trở về, bây giờ, ta đã là Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phi, nói cách khác, Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phủ mới là chỗ ta phải về”.
Duẫn Hữu Phàm có chút bối rối nhìn Lam Tịch Nguyệt, đưa tay nắm được cánh tay của nàng, khẩn trương nói: “Ta biết vốn nàng cũng không tự nguyện đến Lâm Nguyệt quốc, càng không tự nguyện gả cho An Kỳ Lạc, cho nên, chỗ vĩnh viễn nàng không nên trở về chính là Kỳ Vương phủ!”
Lam Tịch Nguyệt đẩy tay hắn đang nắm lấy tay nàng, trong trẻo lạnh lùng nói: “Duẫn Hữu Phàm, đừng quên thân phận riêng của chúng ta, bây giờ ta đã là Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phi, mà ngươi lại còn là Phò mã gia của Thanh Tố quốc, coi như là tỷ phu của ta”.
“Không, không phải! Tịch nhi, nàng biết ta căn bản không hề thích Lam Thanh Nguyệt, trong lòng của ta cũng chỉ có một mình nàng! Ta sẽ không làm tỷ phu của nàng, cũng không muốn làm Phò mã gia của Lam Thanh Nguyệt, ta chỉ muốn ở chung một chỗ với nàng, chẳng lẽ đến bây giờ nàng vẫn không rõ tâm ý của ta sao?”
Duẫn Hữu Phàm bị đẩy tay ra, loạng choạng dùng sức rất nhanh bắt được bả vai Lam Tịch Nguyệt, đau đớn nhìn nàng, trong mắt lộ ra nhàn nhạt tuyệt vọng. Lam Tịch Nguyệt bị biểu hiện của hắn làm cho dao động, đầu óc hơi choáng váng, nàng cố lấy lại bình tĩnh dùng sức từ trong tay hắn thoát ra ngoài, lui về phía sau mấy bước, trong ánh mắt nhìn Duẫn Hữu Phàm đã xuất hiện nhàn nhạt lạnh lẽo. Duẫn Hữu Phàm thấy ánh mắt của nàng như vậy có cảm giác lạnh nơi sống lưng, phát hiện mới vừa rồi mình tựa hồ dùng sức quá mức, như vậy có thể sẽ khiến Lam Tịch Nguyệt bị thương.
Hắn vội vàng lui về phía sau mấy bước đến gần Lam Tịch Nguyệt, vẻ mặt thành thật xin lỗi nói: “Tịch nhi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý dùng sức như vậy, có phải đã làm thương tổn nàng?”
Nhưng tay của hắn còn chưa kịp chạm vào Lam Tịch Nguyệt, nàng đã lùi về sau thêm mấy bước, trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn không để cho hắn có cơ hội chạm vào lần nữa.
Cho tới bây giờ nàng cũng chưa phát hiện ra nàng vô cùng ghét người khác đụng vào thân thể mình, thậm chí đứng quá gần cũng khiến nàng không thoải mái, nhưng hết lần này tới lần khác tiếp xúc thân mật với An Kỳ Lạc không cảm thấy chút bất tiện nào, thậm chí hôn nhẹ một cái cũng không khó chịu. Trước kia, cho dù phát sinh những chuyện tương tự, cho dù là vì mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ nàng đều cảm thấy cả người không thoải mái.
Cũng chỉ có An Kỳ Lạc, cho dù có đôi khi chẳng qua là diễn trò, muốn hắn đáp ứng nàng chuyện gì đó, nhưng nửa điểm cũng không có cảm giác không thoải mái. “Ngươi đi đi, ta nói rồi, ta sẽ không đi cùng ngươi, hơn nữa, cuộc sống của ta ở Lâm Nguyệt quốc rất ổn, hoàn toàn không bi đát như ngươi tưởng tượng!”
Không thể không nói, cuộc sống bây giờ của nàng so sánh với cuộc sống bên trong hoàng cung Thanh Tố quốc không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, ít nhất tinh thần nếu so với khi đó, cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Nhưng Duẫn Hữu Phàm căn bản không tin như vậy, hắn xem rằng nàng bị gả cho người được coi là quái vật như An Kỳ Lạc sẽ không có khả năng gặp những điều tốt đẹp, cho dù An Kỳ Lạc có thể đối tốt với nàng, nhưng phải đối mặt với ánh mắt của tất cả người trong Nguyệt thành như vậy người nào chịu nổi.
Cho nên, hắn xem lời nói của Lam Tịch Nguyệt là một lời an ủi hắn, trực tiếp nói: “Ta không tin, Tịch nhi, nàng bây giờ làm sao có thể có vui vẻ? Ta nhất định sẽ không để cho nàng cùng người như An Kỳ Lạc ở chung một chỗ, ta từng thề nhất định phải làm cho nàng cả đời sống vui vẻ ở bên cạnh ta!”
Nghe Duẫn Hữu Phàm nói “người như An Kỳ Lạc”, Lam Tịch Nguyệt trong mắt hàn quang đột nhiên nồng đậm rất nhiều, những lời này, làm cho nàng cảm thấy vô cùng không vui. Nếu như người đối diện không phải là bằng hữu duy nhất từ nhỏ cùng nhau lớn, sợ rằng nàng đã sớm giết hắn.
Trên người Lam Tịch Nguyệt khí sắc bén nhọn, nhìn Duẫn Hữu Phàm trầm giọng nói: “Lời này của ngươi là có ý gì? Người như An Kỳ Lạc là sao?”
Duẫn Hữu Phàm tựa hồ căn bản không nghe ra trong lời nói của Lam Tịch Nguyệt không có chút thanh âm vui mừng, còn tưởng rằng nàng cũng không biết chuyện của An Kỳ Lạc, trực tiếp nói: “Chẳng lẽ nàng còn không biết sao? An Kỳ Lạc được gọi là ác ma chuyển kiếp, ánh mắt màu đỏ ấy, cho dù không phải là ác ma chuyển kiếp, cũng chắc chắn không phải là người tốt.
Tịch nhi, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng cùng người như hắn ở chung một chỗ được chứ?”
Nếu muốn khôi phục toàn bộ công lực chỉ có thể đợi cho thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, như vậy còn cần thêm một thời gian ngắn nữa. Sau khi An Kỳ Lạc chạy ra ngoài đuổi theo người áo đen trong lòng Lam Tịch Nguyệt có điều khó hiểu nhăn lông mày lại, nàng chợt có cảm giác bất an, tựa hồ sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
Sau khi An Kỳ Lạc rời đi, một bóng đen khác lại xuất hiện, mắt thấy An Kỳ Lạc đã đi xa xoay người bay vút đến vị trí của Thính Hương lâu.
Mới vừa rồi, ở trong Thính Hương lâu ngoài An Kỳ Lạc ra hắn còn thấy bóng dáng một người khác, người mà hắn luôn tâm niệm trong lòng. Lam Tịch Nguyệt một lần nữa ngồi lại trên ghế băng, cũng không có ý định chạy ra ngoài hỗ trợ, chỉ ngồi đó chờ An Kỳ Lạc trở lại, thuận tay đeo tấm sa che mặt lên, vạn nhất có bất kỳ người nào đến đây cũng không thế thấy được khuôn mặt nàng.
Không biết mới vừa rồi là ai núp ở ngoài cửa sổ, hẳn qua một lúc nữa sẽ có thể biết đáp án? Đúng là chỉ một lát sau nàng đã biết được đó là người nào, chẳng qua nàng không thấy An Kỳ Lạc, mà chỉ thấy một người khác, một người toàn thân mặc đồ đen.
Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhíu hạ mi, sau đó thần sắc bình thản nhìn hắc y nam tử xuất hiện ở trước mặt nàng, trong trẻo lạnh lùng hỏi: “Duẫn Hữu Phàm, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Mặc dù mới nghe Ti Đồ Triệt nói Duẫn Hữu Phàm trong ngày tân hôn thứ hai chẳng biết đi đâu, nàng đoán có thể Duẫn Hữu Phàm sẽ tìm đến mình, nhưng giờ khắc này tựa hồ tới hơi sớm.
Nhìn nữ tử vẫn luôn tâm niệm đứng ở trước mặt mình, Duẫn Hữu Phàm rất kích động, nhưng tại sao trong mắt của nàng hoàn toàn không có sự vui mừng mà lẽ ra nên xuất hiện, thậm chí một chút xíu tư niệm cũng không tìm thấy trong mắt của nàng.
Duẫn Hữu Phàm không nhịn được trong lòng mất mát, chẳng qua vẫn không nỡ dời tầm mắt khỏi khuôn mặt nàng, chậm rãi đưa tay ra, cố gắng muốn xoa tấm sa phía trước, lẩm bẩm nói: “Tịch nhi, ta rất nhớ nàng”.
Nhưng lúc hắn vừa giơ tay ra đã bị Lam Tịch Nguyệt nghiêng người né tránh, hơi lùi về sau một bước, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Ngươi không nên xuất hiện ở nơi này, cũng không nên nói với ta những lời này, ta khuyên ngươi hãy nhanh chóng rời đi!”
Duẫn Hữu Phàm cô đơn nhìn Lam Tịch Nguyệt, tự giễu nói: “Chẳng lẽ đây chính là câu nói thứ hai nàng nói với lão bằng hữu đã lâu không gặp sao?”
Lam Tịch Nguyệt lông mi nhấp nháy mấy cái, nhẹ nói: “Duẫn Hữu Phàm, ngươi thật không nên xuất hiện ở nơi này, nếu như không muốn người nhà của ngươi ở Thanh Tố quốc gặp phiền toái, ngươi tốt nhất nên lập tức trở lại tìm Lam Thanh Nguyệt”.
Buổi sáng ngày tân hôn thứ hai, tân lang đã không biết đi phương nào, nhất định khiến Lam Thanh Nguyệt và cả hoàng thất vô cùng lo lắng. Theo tính cách của Lam Thanh Nguyệt nhất định nàng ta sẽ làm loạn lên, chỉ sợ phủ tướng quân sẽ không có một ngày yên bình.
Duẫn Hữu Phàm trong mắt hiện lên một tia áy náy cùng do dự, nhưng chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, sau đó ánh mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt vẫn kiên định, đến gần nàng một bước nói: “Tịch nhi, nàng theo ta cùng nhau trở về có được không?”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, nhưng ngay sau đó trong mắt hàn quang lại bắt đầu thoáng hiện, đáy lòng còn có một cảm giác không tình nguyện, tựa hồ bản thân mình cũng rất không muốn rời Lâm Nguyệt quốc, hoặc có thể nói không muốn rời An Kỳ Lạc.
Vứt đi ý nghĩ kỳ quái trong đầu, Lam Tịch Nguyệt nhìn Duẫn Hữu Phàm lãnh đạm nói: “Ta sẽ không cùng ngươi trở về, bây giờ, ta đã là Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phi, nói cách khác, Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phủ mới là chỗ ta phải về”.
Duẫn Hữu Phàm có chút bối rối nhìn Lam Tịch Nguyệt, đưa tay nắm được cánh tay của nàng, khẩn trương nói: “Ta biết vốn nàng cũng không tự nguyện đến Lâm Nguyệt quốc, càng không tự nguyện gả cho An Kỳ Lạc, cho nên, chỗ vĩnh viễn nàng không nên trở về chính là Kỳ Vương phủ!”
Lam Tịch Nguyệt đẩy tay hắn đang nắm lấy tay nàng, trong trẻo lạnh lùng nói: “Duẫn Hữu Phàm, đừng quên thân phận riêng của chúng ta, bây giờ ta đã là Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phi, mà ngươi lại còn là Phò mã gia của Thanh Tố quốc, coi như là tỷ phu của ta”.
“Không, không phải! Tịch nhi, nàng biết ta căn bản không hề thích Lam Thanh Nguyệt, trong lòng của ta cũng chỉ có một mình nàng! Ta sẽ không làm tỷ phu của nàng, cũng không muốn làm Phò mã gia của Lam Thanh Nguyệt, ta chỉ muốn ở chung một chỗ với nàng, chẳng lẽ đến bây giờ nàng vẫn không rõ tâm ý của ta sao?”
Duẫn Hữu Phàm bị đẩy tay ra, loạng choạng dùng sức rất nhanh bắt được bả vai Lam Tịch Nguyệt, đau đớn nhìn nàng, trong mắt lộ ra nhàn nhạt tuyệt vọng. Lam Tịch Nguyệt bị biểu hiện của hắn làm cho dao động, đầu óc hơi choáng váng, nàng cố lấy lại bình tĩnh dùng sức từ trong tay hắn thoát ra ngoài, lui về phía sau mấy bước, trong ánh mắt nhìn Duẫn Hữu Phàm đã xuất hiện nhàn nhạt lạnh lẽo. Duẫn Hữu Phàm thấy ánh mắt của nàng như vậy có cảm giác lạnh nơi sống lưng, phát hiện mới vừa rồi mình tựa hồ dùng sức quá mức, như vậy có thể sẽ khiến Lam Tịch Nguyệt bị thương.
Hắn vội vàng lui về phía sau mấy bước đến gần Lam Tịch Nguyệt, vẻ mặt thành thật xin lỗi nói: “Tịch nhi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý dùng sức như vậy, có phải đã làm thương tổn nàng?”
Nhưng tay của hắn còn chưa kịp chạm vào Lam Tịch Nguyệt, nàng đã lùi về sau thêm mấy bước, trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn không để cho hắn có cơ hội chạm vào lần nữa.
Cho tới bây giờ nàng cũng chưa phát hiện ra nàng vô cùng ghét người khác đụng vào thân thể mình, thậm chí đứng quá gần cũng khiến nàng không thoải mái, nhưng hết lần này tới lần khác tiếp xúc thân mật với An Kỳ Lạc không cảm thấy chút bất tiện nào, thậm chí hôn nhẹ một cái cũng không khó chịu. Trước kia, cho dù phát sinh những chuyện tương tự, cho dù là vì mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ nàng đều cảm thấy cả người không thoải mái.
Cũng chỉ có An Kỳ Lạc, cho dù có đôi khi chẳng qua là diễn trò, muốn hắn đáp ứng nàng chuyện gì đó, nhưng nửa điểm cũng không có cảm giác không thoải mái. “Ngươi đi đi, ta nói rồi, ta sẽ không đi cùng ngươi, hơn nữa, cuộc sống của ta ở Lâm Nguyệt quốc rất ổn, hoàn toàn không bi đát như ngươi tưởng tượng!”
Không thể không nói, cuộc sống bây giờ của nàng so sánh với cuộc sống bên trong hoàng cung Thanh Tố quốc không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, ít nhất tinh thần nếu so với khi đó, cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Nhưng Duẫn Hữu Phàm căn bản không tin như vậy, hắn xem rằng nàng bị gả cho người được coi là quái vật như An Kỳ Lạc sẽ không có khả năng gặp những điều tốt đẹp, cho dù An Kỳ Lạc có thể đối tốt với nàng, nhưng phải đối mặt với ánh mắt của tất cả người trong Nguyệt thành như vậy người nào chịu nổi.
Cho nên, hắn xem lời nói của Lam Tịch Nguyệt là một lời an ủi hắn, trực tiếp nói: “Ta không tin, Tịch nhi, nàng bây giờ làm sao có thể có vui vẻ? Ta nhất định sẽ không để cho nàng cùng người như An Kỳ Lạc ở chung một chỗ, ta từng thề nhất định phải làm cho nàng cả đời sống vui vẻ ở bên cạnh ta!”
Nghe Duẫn Hữu Phàm nói “người như An Kỳ Lạc”, Lam Tịch Nguyệt trong mắt hàn quang đột nhiên nồng đậm rất nhiều, những lời này, làm cho nàng cảm thấy vô cùng không vui. Nếu như người đối diện không phải là bằng hữu duy nhất từ nhỏ cùng nhau lớn, sợ rằng nàng đã sớm giết hắn.
Trên người Lam Tịch Nguyệt khí sắc bén nhọn, nhìn Duẫn Hữu Phàm trầm giọng nói: “Lời này của ngươi là có ý gì? Người như An Kỳ Lạc là sao?”
Duẫn Hữu Phàm tựa hồ căn bản không nghe ra trong lời nói của Lam Tịch Nguyệt không có chút thanh âm vui mừng, còn tưởng rằng nàng cũng không biết chuyện của An Kỳ Lạc, trực tiếp nói: “Chẳng lẽ nàng còn không biết sao? An Kỳ Lạc được gọi là ác ma chuyển kiếp, ánh mắt màu đỏ ấy, cho dù không phải là ác ma chuyển kiếp, cũng chắc chắn không phải là người tốt.
Tịch nhi, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng cùng người như hắn ở chung một chỗ được chứ?”
/90
|