Ti Đồ Triệt nhẹ nhàng để bình trà trong tay lại trong khay, thần sắc hơi chút thần bí nói: “Căn cứ theo tin tình báo mới nhất, bên trong Thanh Tố quốc xảy ra hai đại sự. Một là chuyện gần đây ngươi đến Lâm Nguyệt quốc bị đại hỏa hủy dung”.
Nói tới đây, Ti Đồ Triệt dừng lại một chút, tinh tế đánh giá nét mặt Lam Tịch Nguyệt, sau đó lại tiếp tục nói” “Bây giờ nhìn lại tựa hồ một chút sẹo cũng không có, hôm đó nhìn qua còn thấy ác tâm, hóa ra thật sự là giả?”
“Ngươi lạc đề, trở lại chuyện chính đi!”
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nói. Ti Đồ Triệt u oán nhìn nàng một cái, lầm bầm nói: “Thật là lạnh đạm, xem ra Kỳ Vương cũng thật đáng thương, nghe nói hắn đối với ngươi rất tốt, thật là khiến người không toại nguyện a! Vốn là ta còn tưởng hắn sẽ đối với ngươi lãnh khốc vô tình, ít nhất cũng là bỏ mặc, không nghĩ tới lại xem ngươi như bảo bối, chuyện này làm cho cả Lâm Nguyệt quốc vô cùng kinh ngạc!”
Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, sắc mặt có một chút mất tự nhiên, lạnh giọng nói: “Ngươi nói nhảm quá nhiều!”
“Ai, biết rồi, ta đây không phải là muốn nói nhảm?”
Ngậm miệng lại một chút tiếp theo Ti Đồ Triệt nói: “Hoàng đế Thanh Tố quốc nghe nói chuyện của ngươi, mặc dù thật đáng tiếc, nhưng chẳng qua chỉ có thể tiếc nuối thôi, đối với Lâm Nguyệt quốc Hoàng đế, hắn cần phải có thái độ cam chịu, có thể ngay cả hắn cũng cho rằng một Công chúa bị hủy dung hoàn toàn căn bản là không thích hợp làm Thái tử trắc phi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó không có! Chính là phần lớn Thanh Tố quốc đều cho rằng ngươi phúc ngắn phận mỏng, vô phúc không được hưởng thụ địa vị Thái tử trắc phi cùng vinh hoa phú quý, bất quá bọn họ không nghĩ tới ngươi có thể làm Vương phi. Huống hồ địa vị chính phi của Vương gia nếu so với Thái tử trắc phi gấp hơn mười lần”.
Lam Tịch Nguyệt cười lạnh nói: “Mà khi bọn họ biết ta được gả cho người được Lâm Nguyệt quốc coi là ác ma chuyển kiếp danh xưng Kỳ Vương chắc suy nghĩ lại đảo lộn, mặc dù địa vị có cao hơn nhưng thực tế lại không như vậy. Ở trong mắt bọn họ, Kỳ Vương An Kỳ Lạc bị Lâm Nguyệt quốc xa cách, chèn ép căn bản không có khả năng làm bất kỳ cái gì, tối đa cũng chỉ có thể đủ bảo đảm cho mình cơm no áo ấm”.
“Không sai, vì bị coi là ác ma chuyển kiếp, cho nên tất cả mọi người cảm thấy nếu như bị hắn hại chết, nhất định sau khi chết quỷ hồn của hắn sẽ quấn lấy thân, thậm chí có thể bị kéo vào trong địa ngục. Cho nên, mặc dù địa vị không cao, thế lực không có, nhưng muốn sống an ổn qua ngày khẳng định không thể được”.
Lam Tịch Nguyệt trong mắt hiện lên một tia hàn quang, An Kỳ Lạc địa vị tựa hồ thật không thế nào cao, là một Vương gia, hơn nữa còn là một Vương gia chịu đủ chèn ép, địa vị có thể cao thế nào? Nhưng thế lực, tựa hồ vẫn có, chẳng qua là không biết thế lực của hắn lớn đến đâu, hoặc là nói, thế lực này của hắn là thật hay giả. Thần sắc Lam Tịch Nguyệt từ đầu đến cuối không chút thay đổi, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện thứ hai đâu? Là cái gì?” Ti Đồ Triệt ngẩng đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, đưa tay khép cổ áo đang từ từ trượt theo bả vai nói: “Chuyện thứ hai là phụ hoàng của ngươi đem Lam Thanh Nguyệt gả cho Duẫn Hữu Phàm, hai ngày sau sẽ là ngày thành thân!”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó trong mắt xuất hiện một tia hiểu rõ, kết quả như thế nàng cũng sớm đã đoán được. Lam Thanh Nguyệt từ nhỏ đã thích Duẫn Hữu Phàm, cho dù Duẫn Hữu Phàm không thích nàng, với tính cách của nàng lại được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sủng ái, còn có trưởng công chúa đối với nàng yêu thích, cho dù Duẫn Hữu Phàm không đồng ý, cũng nhất định sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Nàng có thể thỉnh cầu phụ hoàng ban hôn, mà phụ hoàng bởi vì sủng ái nàng chắc chắn sẽ không muốn nàng phật ý, cứ như vậy, nếu Duẫn Hữu Phàm không đồng ý cưới Lam Thanh Nguyệt cũng sẽ sợ đắc tội kháng chỉ. Trưởng công chúa khôn khéo cùng tính toán, làm sao có thể để hắn đắc tội như vậy? Nhất định trăm phương ngàn kế nghĩ biện pháp làm cho hắn đồng ý cưới Lam Thanh Nguyệt!
Lam Tịch Nguyệt nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Xem ra không có cách nào khác, nếu như hắn cưới Lam Thanh Nguyệt, cuối cùng có một ngày, chúng ta sẽ trở thành địch nhân!” Ti Đồ Triệt nhẹ nhướng mày, nhìn trong mắt của nàng xuất hiện nhàn nhạt thương tiếc, hắn biết Duẫn Hữu Phàm có thể nói là bằng hữu duy nhất của nàng, chẳng qua là cũng biết nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hung thủ sát hại mẫu thân: “Tiểu sư muội— “
“Không có chuyện khác sao? Nếu như không có, ta phải trở về rồi!”
Ti Đồ Triệt sửng sốt một chút, trong mắt có một tia hiện lên rồi nhanh chóng rồi biến mất, thấp giọng nói: “Có đương nhiên là có, chẳng qua chuyện này tin tưởng ngươi nhất định sẽ không cảm thấy hứng thú!”
“Nếu sẽ không có hứng thú, đã như vậy, ta đi trước!”
Vừa nói, nàng từ từ đứng lên, xoay người muốn đi ra. Ti Đồ Triệt không nhịn được mở miệng nói: “Không ăn cơm tối rồi hãy trở về sao?”
Thân hình bỗng nhiên xoay lại nhìn hắn lắc đầu nói: “Không được, ta còn phải trở về ăn cơm!”
Bất đắc dĩ Ti Đồ Triệt thở dài nói: “Ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi, ta đưa ngươi ra ngoài!”
“Ừ!”
Hai người sóng vai từ trên lầu đi xuống, một người ý cười đầy mặt, một người lãnh nhược băng sương, hai người sóng vai đi tới, nửa câu cũng không nói.
Ở lầu hai có một người, Thác Dã Hoành ngồi bên cạnh tất cả các cô nương, đột nhiên An Kỳ Lạc hiện ra trước mặt hắn, trong mắt hiện lên một tia khủng hoảng, nhưng lập tức trấn định xuống, cười nói: “Không biết Kỳ Vương giá lâm, có gì muốn sai bảo?”
An Kỳ Lạc ngồi xuống đối diện với hắn, trong mắt thoáng hiện hồng quang, nhìn cái chén đặt ở trước mặt lạnh giọng nói: “Trận đại hỏa hoạn do Thác Dã đại nhân tạo ra phải không?”
Thác Dã Hoành sửng sốt một chút, cười nói: “Vương gia thật biết nói đùa, trận đại hỏa hoạn đó chẳng lẽ không phải Tịch Nguyệt công chúa không cẩn thận lật úp cây đèn mà gây ra sao?”
“Nếu là như vậy, hỏa hoạn hẳn phải bắt đầu từ bên trong phòng, trước hết thiêu hủy phòng của Tịch nhi, tại sao có thể từ bên ngoài lan vào bên trong phòng?”
Ánh mắt Thác Dã Hoành do dự, tựa hồ là không dám nhìn ánh mắt huyết sắc của An Kỳ Lạc, có chút chột dạ nói: “Cái này, cái này vi thần thật không có nghĩ qua, chẳng lẽ còn có người muốn mưu hại Vương phi? Hẳn là không thể nào, Vương phi mới tới đến Lâm Nguyệt quốc, căn bản ngay cả người cũng không biết mấy, làm sao có thể có người mưu hại như vậy?”
Trong mắt An Kỳ Lạc lóe ra hàn quang, lạnh lùng nhìn Thác Dã Hoành nói: “Cái này sẽ phải hỏi Thác Dã đại nhân, không biết Tịch nhi đắc tội gì với ngươi để ngươi phải giết nàng mới hả dạ”.
“Vương gia…”
“Đừng nhiều lời, nếu Bổn vương bây giờ mới xuất hiện ở chỗ này chính là vì Bổn vương đã tìm được đầy đủ căn cứ chính xác chứng minh trận đại hỏa hoạn kia đúng là do ngươi tạo thành. Yên tâm, Bổn vương sẽ không đem những chứng cớ này nộp cho phụ hoàng, chỉ cần Bổn vương tự mình biết là được”.
Thác Dã Hoành thả lỏng một chút, nghe ý tứ An Kỳ Lạc, tựa hồ nói hắn có thể không truy cứu chuyện phóng hỏa mưu hại Lam Tịch Nguyệt, chẳng qua là có thể muốn xem biểu hiện của hắn thế nào. Song khi Thác Dã Hoành còn đang thả lỏng, An Kỳ Lạc đã nói tiếp làm cho tim của hắn lần nữa đập thình thịch: “Đối với cừu nhân, Bổn vương từ trước đến giờ muốn mình tự động thủ xử lý!”
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, ở phía sau Thác Dã Hoành xuất hiện một bóng đen, hướng An Kỳ Lạc hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!”
Quay đầu đi lúc thấy người đó, Thác Dã Hoành không dám tin mở to hai mắt nhìn, sau đó quay đầu lại nhìn An Kỳ Lạc ấp úng nói: “Làm sao có thể? Chẳng lẽ ngươi là Dạ Thánh môn chủ thần bí?”
An Kỳ Lạc cũng không trả lời vấn đề hắn thắc mắc, từ trên ghế đứng lên, xoay người hướng cửa đi ra ngoài, hướng Duệ vẫn đứng ở phía sau Thác Dã Hoành nói: “Kế tiếp giao cho ngươi, ngươi biết nên xử trí như thế nào!”
“Dạ!” Xoay người rời khỏi ghế, lúc ngẩng đầu lên cả người hắn vẫn còn bị kích động dừng lại nhìn về phía trước nơi có thân ảnh ở khúc quanh, lẩm bẩm kêu: “Tịch nhi?” Mới vừa xuống tới lầu hai Lam Tịch Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút, men theo thanh âm xoay người đi, sau đó thấy An Kỳ Lạc đứng ở cửa phòng nhìn nàng ngẩn người, trong mắt tựa hồ tràn đầy thần sắc bi thương.
Nói tới đây, Ti Đồ Triệt dừng lại một chút, tinh tế đánh giá nét mặt Lam Tịch Nguyệt, sau đó lại tiếp tục nói” “Bây giờ nhìn lại tựa hồ một chút sẹo cũng không có, hôm đó nhìn qua còn thấy ác tâm, hóa ra thật sự là giả?”
“Ngươi lạc đề, trở lại chuyện chính đi!”
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nói. Ti Đồ Triệt u oán nhìn nàng một cái, lầm bầm nói: “Thật là lạnh đạm, xem ra Kỳ Vương cũng thật đáng thương, nghe nói hắn đối với ngươi rất tốt, thật là khiến người không toại nguyện a! Vốn là ta còn tưởng hắn sẽ đối với ngươi lãnh khốc vô tình, ít nhất cũng là bỏ mặc, không nghĩ tới lại xem ngươi như bảo bối, chuyện này làm cho cả Lâm Nguyệt quốc vô cùng kinh ngạc!”
Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, sắc mặt có một chút mất tự nhiên, lạnh giọng nói: “Ngươi nói nhảm quá nhiều!”
“Ai, biết rồi, ta đây không phải là muốn nói nhảm?”
Ngậm miệng lại một chút tiếp theo Ti Đồ Triệt nói: “Hoàng đế Thanh Tố quốc nghe nói chuyện của ngươi, mặc dù thật đáng tiếc, nhưng chẳng qua chỉ có thể tiếc nuối thôi, đối với Lâm Nguyệt quốc Hoàng đế, hắn cần phải có thái độ cam chịu, có thể ngay cả hắn cũng cho rằng một Công chúa bị hủy dung hoàn toàn căn bản là không thích hợp làm Thái tử trắc phi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó không có! Chính là phần lớn Thanh Tố quốc đều cho rằng ngươi phúc ngắn phận mỏng, vô phúc không được hưởng thụ địa vị Thái tử trắc phi cùng vinh hoa phú quý, bất quá bọn họ không nghĩ tới ngươi có thể làm Vương phi. Huống hồ địa vị chính phi của Vương gia nếu so với Thái tử trắc phi gấp hơn mười lần”.
Lam Tịch Nguyệt cười lạnh nói: “Mà khi bọn họ biết ta được gả cho người được Lâm Nguyệt quốc coi là ác ma chuyển kiếp danh xưng Kỳ Vương chắc suy nghĩ lại đảo lộn, mặc dù địa vị có cao hơn nhưng thực tế lại không như vậy. Ở trong mắt bọn họ, Kỳ Vương An Kỳ Lạc bị Lâm Nguyệt quốc xa cách, chèn ép căn bản không có khả năng làm bất kỳ cái gì, tối đa cũng chỉ có thể đủ bảo đảm cho mình cơm no áo ấm”.
“Không sai, vì bị coi là ác ma chuyển kiếp, cho nên tất cả mọi người cảm thấy nếu như bị hắn hại chết, nhất định sau khi chết quỷ hồn của hắn sẽ quấn lấy thân, thậm chí có thể bị kéo vào trong địa ngục. Cho nên, mặc dù địa vị không cao, thế lực không có, nhưng muốn sống an ổn qua ngày khẳng định không thể được”.
Lam Tịch Nguyệt trong mắt hiện lên một tia hàn quang, An Kỳ Lạc địa vị tựa hồ thật không thế nào cao, là một Vương gia, hơn nữa còn là một Vương gia chịu đủ chèn ép, địa vị có thể cao thế nào? Nhưng thế lực, tựa hồ vẫn có, chẳng qua là không biết thế lực của hắn lớn đến đâu, hoặc là nói, thế lực này của hắn là thật hay giả. Thần sắc Lam Tịch Nguyệt từ đầu đến cuối không chút thay đổi, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện thứ hai đâu? Là cái gì?” Ti Đồ Triệt ngẩng đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, đưa tay khép cổ áo đang từ từ trượt theo bả vai nói: “Chuyện thứ hai là phụ hoàng của ngươi đem Lam Thanh Nguyệt gả cho Duẫn Hữu Phàm, hai ngày sau sẽ là ngày thành thân!”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó trong mắt xuất hiện một tia hiểu rõ, kết quả như thế nàng cũng sớm đã đoán được. Lam Thanh Nguyệt từ nhỏ đã thích Duẫn Hữu Phàm, cho dù Duẫn Hữu Phàm không thích nàng, với tính cách của nàng lại được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sủng ái, còn có trưởng công chúa đối với nàng yêu thích, cho dù Duẫn Hữu Phàm không đồng ý, cũng nhất định sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Nàng có thể thỉnh cầu phụ hoàng ban hôn, mà phụ hoàng bởi vì sủng ái nàng chắc chắn sẽ không muốn nàng phật ý, cứ như vậy, nếu Duẫn Hữu Phàm không đồng ý cưới Lam Thanh Nguyệt cũng sẽ sợ đắc tội kháng chỉ. Trưởng công chúa khôn khéo cùng tính toán, làm sao có thể để hắn đắc tội như vậy? Nhất định trăm phương ngàn kế nghĩ biện pháp làm cho hắn đồng ý cưới Lam Thanh Nguyệt!
Lam Tịch Nguyệt nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Xem ra không có cách nào khác, nếu như hắn cưới Lam Thanh Nguyệt, cuối cùng có một ngày, chúng ta sẽ trở thành địch nhân!” Ti Đồ Triệt nhẹ nhướng mày, nhìn trong mắt của nàng xuất hiện nhàn nhạt thương tiếc, hắn biết Duẫn Hữu Phàm có thể nói là bằng hữu duy nhất của nàng, chẳng qua là cũng biết nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hung thủ sát hại mẫu thân: “Tiểu sư muội— “
“Không có chuyện khác sao? Nếu như không có, ta phải trở về rồi!”
Ti Đồ Triệt sửng sốt một chút, trong mắt có một tia hiện lên rồi nhanh chóng rồi biến mất, thấp giọng nói: “Có đương nhiên là có, chẳng qua chuyện này tin tưởng ngươi nhất định sẽ không cảm thấy hứng thú!”
“Nếu sẽ không có hứng thú, đã như vậy, ta đi trước!”
Vừa nói, nàng từ từ đứng lên, xoay người muốn đi ra. Ti Đồ Triệt không nhịn được mở miệng nói: “Không ăn cơm tối rồi hãy trở về sao?”
Thân hình bỗng nhiên xoay lại nhìn hắn lắc đầu nói: “Không được, ta còn phải trở về ăn cơm!”
Bất đắc dĩ Ti Đồ Triệt thở dài nói: “Ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi, ta đưa ngươi ra ngoài!”
“Ừ!”
Hai người sóng vai từ trên lầu đi xuống, một người ý cười đầy mặt, một người lãnh nhược băng sương, hai người sóng vai đi tới, nửa câu cũng không nói.
Ở lầu hai có một người, Thác Dã Hoành ngồi bên cạnh tất cả các cô nương, đột nhiên An Kỳ Lạc hiện ra trước mặt hắn, trong mắt hiện lên một tia khủng hoảng, nhưng lập tức trấn định xuống, cười nói: “Không biết Kỳ Vương giá lâm, có gì muốn sai bảo?”
An Kỳ Lạc ngồi xuống đối diện với hắn, trong mắt thoáng hiện hồng quang, nhìn cái chén đặt ở trước mặt lạnh giọng nói: “Trận đại hỏa hoạn do Thác Dã đại nhân tạo ra phải không?”
Thác Dã Hoành sửng sốt một chút, cười nói: “Vương gia thật biết nói đùa, trận đại hỏa hoạn đó chẳng lẽ không phải Tịch Nguyệt công chúa không cẩn thận lật úp cây đèn mà gây ra sao?”
“Nếu là như vậy, hỏa hoạn hẳn phải bắt đầu từ bên trong phòng, trước hết thiêu hủy phòng của Tịch nhi, tại sao có thể từ bên ngoài lan vào bên trong phòng?”
Ánh mắt Thác Dã Hoành do dự, tựa hồ là không dám nhìn ánh mắt huyết sắc của An Kỳ Lạc, có chút chột dạ nói: “Cái này, cái này vi thần thật không có nghĩ qua, chẳng lẽ còn có người muốn mưu hại Vương phi? Hẳn là không thể nào, Vương phi mới tới đến Lâm Nguyệt quốc, căn bản ngay cả người cũng không biết mấy, làm sao có thể có người mưu hại như vậy?”
Trong mắt An Kỳ Lạc lóe ra hàn quang, lạnh lùng nhìn Thác Dã Hoành nói: “Cái này sẽ phải hỏi Thác Dã đại nhân, không biết Tịch nhi đắc tội gì với ngươi để ngươi phải giết nàng mới hả dạ”.
“Vương gia…”
“Đừng nhiều lời, nếu Bổn vương bây giờ mới xuất hiện ở chỗ này chính là vì Bổn vương đã tìm được đầy đủ căn cứ chính xác chứng minh trận đại hỏa hoạn kia đúng là do ngươi tạo thành. Yên tâm, Bổn vương sẽ không đem những chứng cớ này nộp cho phụ hoàng, chỉ cần Bổn vương tự mình biết là được”.
Thác Dã Hoành thả lỏng một chút, nghe ý tứ An Kỳ Lạc, tựa hồ nói hắn có thể không truy cứu chuyện phóng hỏa mưu hại Lam Tịch Nguyệt, chẳng qua là có thể muốn xem biểu hiện của hắn thế nào. Song khi Thác Dã Hoành còn đang thả lỏng, An Kỳ Lạc đã nói tiếp làm cho tim của hắn lần nữa đập thình thịch: “Đối với cừu nhân, Bổn vương từ trước đến giờ muốn mình tự động thủ xử lý!”
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, ở phía sau Thác Dã Hoành xuất hiện một bóng đen, hướng An Kỳ Lạc hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!”
Quay đầu đi lúc thấy người đó, Thác Dã Hoành không dám tin mở to hai mắt nhìn, sau đó quay đầu lại nhìn An Kỳ Lạc ấp úng nói: “Làm sao có thể? Chẳng lẽ ngươi là Dạ Thánh môn chủ thần bí?”
An Kỳ Lạc cũng không trả lời vấn đề hắn thắc mắc, từ trên ghế đứng lên, xoay người hướng cửa đi ra ngoài, hướng Duệ vẫn đứng ở phía sau Thác Dã Hoành nói: “Kế tiếp giao cho ngươi, ngươi biết nên xử trí như thế nào!”
“Dạ!” Xoay người rời khỏi ghế, lúc ngẩng đầu lên cả người hắn vẫn còn bị kích động dừng lại nhìn về phía trước nơi có thân ảnh ở khúc quanh, lẩm bẩm kêu: “Tịch nhi?” Mới vừa xuống tới lầu hai Lam Tịch Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút, men theo thanh âm xoay người đi, sau đó thấy An Kỳ Lạc đứng ở cửa phòng nhìn nàng ngẩn người, trong mắt tựa hồ tràn đầy thần sắc bi thương.
/90
|