Do hoả hoạn xảy ra làm thương tổn khuôn mặt Tịch Nguyệt, hôn lễ không thể tiến hành như đã định, An Cẩn Mặc sau đêm đó không còn xuất hiện trước mặt Lam Tịch Nguyệt, thậm chí ngay cả người hầu của dịch quán nếu có thể tránh sẽ tránh rất xa Lam Tịch Nguyệt.
Chỉ có tỷ muội Nhược Hồng Nhược Lam vẫn phải hầu hạ Lam Tịch Nguyệt, cũng bởi vì bản thân các nàng là nô tỳ cho dù muốn chạy trốn cũng không biết trốn đi nơi nào! Hoàng đế Lâm Nguyệt quốc truyền chỉ sai thái y giỏi nhất đến dịch quán xem vết thương trên mặt Lam Tịch Nguyệt. Thái y đứng đó bộ dạng như tránh né, Nhược Hồng Nhược Lam đứng ở bên cạnh càng thêm tràn đầy khinh thường.
Vốn Công chúa còn có dung mạo xuất chúng, bây giờ thật sự không còn gì cả, ở Lâm Nguyệt quốc này nhất định sẽ chịu một kết cục bi thảm nhất.
Thái y cho rằng Lam Tịch Nguyệt vì thương tâm tuyệt vọng nên bây giờ không muốn gặp ai, lại càng không muốn cho người ta thấy vết sẹo trên mặt, thích thú hướng Nhược Hồng Nhược Lam bên cạnh phất tay nói: “Nếu không muốn gặp, các ngươi nên lui đi, nói không chừng Công chúa vì không muốn để nhiều người thấy mới không chịu cho lão phu chữa trị vết thương!”
Nhược Hồng Nhược Lam liếc nhau một cái, hướng lão thái y quỳ gối hành lễ, sau đó lui ra ngoài. Đợi đến khi các nàng biến mất trong phòng, thái y hướng Lam Tịch Nguyệt khom người nói: “Công chúa, vi thần tới chữa trị vết thương của ngài, nếu như không chữa trị, mặt ngài có thể chuyển biến xấu hơn!”
Nhìn thái y , mặt Lam Tịch Nguyệt bị tấm sa che lại nhưng vẫn lộ ra một đôi ánh mắt thuần túy, trong ánh mắt rung động. Thái y chống lại ánh mắt của nàng, nhất thời cảm giác có luồng lực nào đó đang hấp dẫn hắn khiến hắn không dứt được tầm mắt, từ từ, ánh mắt cũng trở nên mê mụ, rất nhanh chuyển đến một … tầng khác trong ý thức. Rời cửa phòng thái y lắc đầu thở dài, vẻ mặt tiếc hận cùng bất đắc dĩ, hướng Nhược Hồng Nhược Lam ra đón lắc đầu nói: “Lão phu vô dụng, mặt Công chúa thật sự bị thương quá nghiêm trọng, coi như lão phu đã dốc tâm sức cũng không có cách nào xóa đi vết thương! Chỉ sợ, công chúa sau này phải sống cùng khăn che mặt!”
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý, biết bị thương nghiêm trọng như vậy nhất định khả năng không chữa trị được là rất cao, nhưng lời xác nhận của thái y vẫn làm cho các nàng bị đả kích.
Nếu như khuôn mặt Tịch Nguyệt công chúa cả đời mang những vết sẹo khó coi kia Thái tử Lâm Nguyệt quốc còn có thể thương tiếc nàng sao? Các nàng nên làm cái gì bây giờ? Lời Hoàng hậu nương nương nhắn nhủ có phải không có cách nào hoàn thành? Thái y lắc đầu, chậm rãi rời dịch quán, hắn còn đang suy nghĩ nên báo cáo Hoàng thượng tin này thế nào.
Bên trong hoàng cung, An Cẩn Mặc đứng trước mặt phụ hoàng, khuôn mặt biểu hiện bất mãn nói: “Phụ hoàng, chẳng lẽ người muốn ta kết hôn với một cô nương xấu xí không chịu nổi sao?”
Lâm Nguyệt quốc Hoàng đế, An Nhâm Kình có chút nhức đầu nhìn hắn nói: “Nhưng nàng vốn là trắc phi của ngươi, chẳng qua là không nghĩ tới chuyện xảy ra ngoài ý muốn, một mình ngươi cũng đã nhìn thấy nàng vốn là cô nương tuyệt thế, trong phủ Thái tử của nguơi có vị nữ tử nào so sánh được?”
Khinh thường hừ lạnh một tiếng, An Cẩn Mặc nói: “Đó cũng chỉ là chuyện trước kia , bây giờ có tùy tiện bắt một nữ tử bên ngoài so với nàng cũng đẹp hơn trăm lần!” Hoàng đế bất đắc dĩ thở dài nói: “Tuy là như vậy nhưng nguyên lai bổn vương đã ấn định nàng sẽ là trắc phi của ngươi, bất kể phát sinh chuyện gì nàng cũng sẽ là trắc phi, đây cũng là cho Thanh Tố quốc một chút sỹ diện, nếu không biên giới có thể lại bị hỏa chiến lan tràn!”
Nghe vậy, An Cẩn Mặc càng chẳng thèm ngó ngàng nói: “Thanh Tố quốc là cái gì, vốn không phải là đối thủ của Lâm Nguyệt quốc chúng ta, lần này bọn họ đem Lam Tịch Nguyệt đến cầu thân còn không phải vì chiến tranh thất bại sao? Nếu quả thật bọn họ muốn gây chiến chúng ta sẽ đáp ứng!”
“Câm mồm !”
An Nhâm Kình phẫn nộ quát, “Ngươi thân là Thái tử vậy mà nói ra những lời này được sao? Khai chiến, ngươi cho rằng chiến tranh rất vui vẻ hay là rất uy phong? Ngươi cảm thấy để cho nhiều binh sĩ, dân chúng như vậy lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng là một việc rất hài lòng sao?”
An Cẩn Mặc không khỏi co rúm lại, cũng cảm giác mình lời vừa nói thật sự không nên, quỳ ở trên mặt đất, hướng An Nhâm Kình hối lỗi nói: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần biết sai rồi, nhi thần thật sự không nên nói ra những lời như vậy, chẳng qua nhi thần thật sự không muốn nạp cô nương xấu xí kia làm phi tử!”
An Nhâm Kình bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế rồng, hướng An Cẩn Mặc nhẹ nhàng mà phất phất tay, nói: “Ngươi đứng lên đi! Về chuyện Tịch Nguyệt công chúa của Thanh Tố quốc, dù sao trong phủ ngươi đã có nhiều mỹ nữ như vậy, cưới thêm một cô nương xấu xí chắc cũng không có vấn đề gì” An Cẩn Mặc lắc đầu liên tục, nói: “Phụ hoàng, nhi thần không muốn! Xin phụ hoàng chọn người khác!”
“Chọn người khác? Người nào? Tich Nguyệt công chúa trước đây dung mạo như tiên vốn đem gả cho ngươi, ngay khi nàng gặp chuyện bất đắc dĩ ngươi liền một cước đá nàng ra ngoài, chọn người khác sao? Trẫm biết ăn nói với Thanh Tố quốc thế nào, biết ăn nói với Tịch Nguyệt công chúa ra sao?”
An Cẩn Mặc bĩu môi, lầm bầm nói: “Dù sao ta cũng sẽ không cưới nàng! Nếu trong phủ có một người như vậy, ngay lúc trời tối ta sẽ thấy ác mộng!”
Khuôn mặt Hoàng thượng bất đắc dĩ lắc đầu, An Cẩn Mặc là hài tử hắn thương yêu nhất, nói thật hắn cũng không muốn đem Lam Tịch Nguyệt có khuôn mặt bị hủy dung nghe nói so với quỷ còn kinh khủng hơn gả cho hài tử.
Nhưng là việc vốn định sẵn từ trước, Lam Tịch Nguyệt tới Lâm Nguyệt quốc với thân phận là Thái tử trắc phi, hơn nữa nàng đã đến Lâm Nguyệt quốc dịch quán mới phát sinh việc ngoài ý muốn, nói gì cũng phải báo lại cho Thanh Tố! Thấy phụ hoàng không nói gì nữa, An Cẩn Mặc khẽ ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, vậy thì cho nàng thêm danh phận, đem nàng gả cho Vương gia khác, cho nàng làm chính phi, ta tin Thanh Tố quốc cũng không thể nói thêm gì?”
An Nhâm Kình nhíu mày, không vui nhìn hắn, nói: “Mặc nhi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là huynh đệ thân tình? Ngươi thật là… “. “Phụ hoàng, nhi thần không có ý gì khác, chẳng qua là…”
Nhìn sắc mặt An Nhâm Kình xanh lét, An Cẩn Mặc vừa quỳ đến trên mặt đất vừa vội vàng nói: “Phụ hoàng, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm đem người xấu xí như thế gả cho ta?”
“Ngươi…”
An Nhâm Kình thật sự không biết nên nói hắn như vậy là tốt hay không, chẳng lẽ cũng bởi vì bị hủy dung, hắn đã thay đổi thái độ đến như vậy sao? Nặng nề hừ một tiếng hắn quay đầu đi không thèm để ý tới người quỳ trên mặt đất. Trong mắt đột nhiên hiện lên một gương mặt, nhất là đôi mắt huyết sắc, mắt An Nhâm Kình lập tức có một tia chán ghét sau còn có nhàn nhạt tia sợ hãi. Trong lòng như có ý gì đó chợt lóe lên, xoay đầu lại nhìn hài tử quỳ trên mặt đất An Cẩn Mặc, bất đắc dĩ thở dài, thở ra một hơi nói: “Ngươi đứng lên đi, chuyện này trẫm cần cân nhắc thật kỹ một chút! Đi xuống đi!”
An Cẩn Mặc còn muốn nói thêm nữa, nhưng thấy phụ hoàng đã nhắm hai mắt lại như đang suy tính điều gì, thích thú hành lễ rồi lui ra khỏi ngự thư phòng!
Ngày thứ hai, Thánh chỉ truyền tới dịch quán Lam Tịch Nguyệt ở: vì hoả hoạn khiến Tịch Nguyệt công chúa xảy ra chuyện Hoàng thượng tỏ lòng thương tiếc cấp dược phẩm bồi bổ đồng thời đem Tịch Nguyệt công chúa gả cho Kỳ Vương An Kỳ Lạc làm chính phi, ban cho danh hiệu Kỳ Vương phi! Tịch Nguyệt công chúa thân thể còn yếu, hôn lễ quyết định cử hành mười ngày sau! Tuy nói là cho Lam Tịch Nguyệt chút an ủi nên đem nàng gả cho Kỳ Vương làm chính phi, nhưng người nào cũng biết Kỳ Vương ở trong triều không có chút thế lực, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng chán ghét hắn vô cùng, đem nàng gả cho Kỳ Vương trên thực tế cũng là đem nàng vứt bỏ cho ác ma. Nhưng Lam Tịch Nguyệt bây giờ chẳng biết Kỳ Vương là ai, cũng không biết địa vị cùng thế lực của hắn ở trong triều như thế nào, chỉ biết nàng bị đổi gả cho người khác, mà nàng sau này thân phận cũng từ Thái tử trắc phi biến thành Kỳ Vương phi!
Chỉ có tỷ muội Nhược Hồng Nhược Lam vẫn phải hầu hạ Lam Tịch Nguyệt, cũng bởi vì bản thân các nàng là nô tỳ cho dù muốn chạy trốn cũng không biết trốn đi nơi nào! Hoàng đế Lâm Nguyệt quốc truyền chỉ sai thái y giỏi nhất đến dịch quán xem vết thương trên mặt Lam Tịch Nguyệt. Thái y đứng đó bộ dạng như tránh né, Nhược Hồng Nhược Lam đứng ở bên cạnh càng thêm tràn đầy khinh thường.
Vốn Công chúa còn có dung mạo xuất chúng, bây giờ thật sự không còn gì cả, ở Lâm Nguyệt quốc này nhất định sẽ chịu một kết cục bi thảm nhất.
Thái y cho rằng Lam Tịch Nguyệt vì thương tâm tuyệt vọng nên bây giờ không muốn gặp ai, lại càng không muốn cho người ta thấy vết sẹo trên mặt, thích thú hướng Nhược Hồng Nhược Lam bên cạnh phất tay nói: “Nếu không muốn gặp, các ngươi nên lui đi, nói không chừng Công chúa vì không muốn để nhiều người thấy mới không chịu cho lão phu chữa trị vết thương!”
Nhược Hồng Nhược Lam liếc nhau một cái, hướng lão thái y quỳ gối hành lễ, sau đó lui ra ngoài. Đợi đến khi các nàng biến mất trong phòng, thái y hướng Lam Tịch Nguyệt khom người nói: “Công chúa, vi thần tới chữa trị vết thương của ngài, nếu như không chữa trị, mặt ngài có thể chuyển biến xấu hơn!”
Nhìn thái y , mặt Lam Tịch Nguyệt bị tấm sa che lại nhưng vẫn lộ ra một đôi ánh mắt thuần túy, trong ánh mắt rung động. Thái y chống lại ánh mắt của nàng, nhất thời cảm giác có luồng lực nào đó đang hấp dẫn hắn khiến hắn không dứt được tầm mắt, từ từ, ánh mắt cũng trở nên mê mụ, rất nhanh chuyển đến một … tầng khác trong ý thức. Rời cửa phòng thái y lắc đầu thở dài, vẻ mặt tiếc hận cùng bất đắc dĩ, hướng Nhược Hồng Nhược Lam ra đón lắc đầu nói: “Lão phu vô dụng, mặt Công chúa thật sự bị thương quá nghiêm trọng, coi như lão phu đã dốc tâm sức cũng không có cách nào xóa đi vết thương! Chỉ sợ, công chúa sau này phải sống cùng khăn che mặt!”
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý, biết bị thương nghiêm trọng như vậy nhất định khả năng không chữa trị được là rất cao, nhưng lời xác nhận của thái y vẫn làm cho các nàng bị đả kích.
Nếu như khuôn mặt Tịch Nguyệt công chúa cả đời mang những vết sẹo khó coi kia Thái tử Lâm Nguyệt quốc còn có thể thương tiếc nàng sao? Các nàng nên làm cái gì bây giờ? Lời Hoàng hậu nương nương nhắn nhủ có phải không có cách nào hoàn thành? Thái y lắc đầu, chậm rãi rời dịch quán, hắn còn đang suy nghĩ nên báo cáo Hoàng thượng tin này thế nào.
Bên trong hoàng cung, An Cẩn Mặc đứng trước mặt phụ hoàng, khuôn mặt biểu hiện bất mãn nói: “Phụ hoàng, chẳng lẽ người muốn ta kết hôn với một cô nương xấu xí không chịu nổi sao?”
Lâm Nguyệt quốc Hoàng đế, An Nhâm Kình có chút nhức đầu nhìn hắn nói: “Nhưng nàng vốn là trắc phi của ngươi, chẳng qua là không nghĩ tới chuyện xảy ra ngoài ý muốn, một mình ngươi cũng đã nhìn thấy nàng vốn là cô nương tuyệt thế, trong phủ Thái tử của nguơi có vị nữ tử nào so sánh được?”
Khinh thường hừ lạnh một tiếng, An Cẩn Mặc nói: “Đó cũng chỉ là chuyện trước kia , bây giờ có tùy tiện bắt một nữ tử bên ngoài so với nàng cũng đẹp hơn trăm lần!” Hoàng đế bất đắc dĩ thở dài nói: “Tuy là như vậy nhưng nguyên lai bổn vương đã ấn định nàng sẽ là trắc phi của ngươi, bất kể phát sinh chuyện gì nàng cũng sẽ là trắc phi, đây cũng là cho Thanh Tố quốc một chút sỹ diện, nếu không biên giới có thể lại bị hỏa chiến lan tràn!”
Nghe vậy, An Cẩn Mặc càng chẳng thèm ngó ngàng nói: “Thanh Tố quốc là cái gì, vốn không phải là đối thủ của Lâm Nguyệt quốc chúng ta, lần này bọn họ đem Lam Tịch Nguyệt đến cầu thân còn không phải vì chiến tranh thất bại sao? Nếu quả thật bọn họ muốn gây chiến chúng ta sẽ đáp ứng!”
“Câm mồm !”
An Nhâm Kình phẫn nộ quát, “Ngươi thân là Thái tử vậy mà nói ra những lời này được sao? Khai chiến, ngươi cho rằng chiến tranh rất vui vẻ hay là rất uy phong? Ngươi cảm thấy để cho nhiều binh sĩ, dân chúng như vậy lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng là một việc rất hài lòng sao?”
An Cẩn Mặc không khỏi co rúm lại, cũng cảm giác mình lời vừa nói thật sự không nên, quỳ ở trên mặt đất, hướng An Nhâm Kình hối lỗi nói: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần biết sai rồi, nhi thần thật sự không nên nói ra những lời như vậy, chẳng qua nhi thần thật sự không muốn nạp cô nương xấu xí kia làm phi tử!”
An Nhâm Kình bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế rồng, hướng An Cẩn Mặc nhẹ nhàng mà phất phất tay, nói: “Ngươi đứng lên đi! Về chuyện Tịch Nguyệt công chúa của Thanh Tố quốc, dù sao trong phủ ngươi đã có nhiều mỹ nữ như vậy, cưới thêm một cô nương xấu xí chắc cũng không có vấn đề gì” An Cẩn Mặc lắc đầu liên tục, nói: “Phụ hoàng, nhi thần không muốn! Xin phụ hoàng chọn người khác!”
“Chọn người khác? Người nào? Tich Nguyệt công chúa trước đây dung mạo như tiên vốn đem gả cho ngươi, ngay khi nàng gặp chuyện bất đắc dĩ ngươi liền một cước đá nàng ra ngoài, chọn người khác sao? Trẫm biết ăn nói với Thanh Tố quốc thế nào, biết ăn nói với Tịch Nguyệt công chúa ra sao?”
An Cẩn Mặc bĩu môi, lầm bầm nói: “Dù sao ta cũng sẽ không cưới nàng! Nếu trong phủ có một người như vậy, ngay lúc trời tối ta sẽ thấy ác mộng!”
Khuôn mặt Hoàng thượng bất đắc dĩ lắc đầu, An Cẩn Mặc là hài tử hắn thương yêu nhất, nói thật hắn cũng không muốn đem Lam Tịch Nguyệt có khuôn mặt bị hủy dung nghe nói so với quỷ còn kinh khủng hơn gả cho hài tử.
Nhưng là việc vốn định sẵn từ trước, Lam Tịch Nguyệt tới Lâm Nguyệt quốc với thân phận là Thái tử trắc phi, hơn nữa nàng đã đến Lâm Nguyệt quốc dịch quán mới phát sinh việc ngoài ý muốn, nói gì cũng phải báo lại cho Thanh Tố! Thấy phụ hoàng không nói gì nữa, An Cẩn Mặc khẽ ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, vậy thì cho nàng thêm danh phận, đem nàng gả cho Vương gia khác, cho nàng làm chính phi, ta tin Thanh Tố quốc cũng không thể nói thêm gì?”
An Nhâm Kình nhíu mày, không vui nhìn hắn, nói: “Mặc nhi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là huynh đệ thân tình? Ngươi thật là… “. “Phụ hoàng, nhi thần không có ý gì khác, chẳng qua là…”
Nhìn sắc mặt An Nhâm Kình xanh lét, An Cẩn Mặc vừa quỳ đến trên mặt đất vừa vội vàng nói: “Phụ hoàng, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm đem người xấu xí như thế gả cho ta?”
“Ngươi…”
An Nhâm Kình thật sự không biết nên nói hắn như vậy là tốt hay không, chẳng lẽ cũng bởi vì bị hủy dung, hắn đã thay đổi thái độ đến như vậy sao? Nặng nề hừ một tiếng hắn quay đầu đi không thèm để ý tới người quỳ trên mặt đất. Trong mắt đột nhiên hiện lên một gương mặt, nhất là đôi mắt huyết sắc, mắt An Nhâm Kình lập tức có một tia chán ghét sau còn có nhàn nhạt tia sợ hãi. Trong lòng như có ý gì đó chợt lóe lên, xoay đầu lại nhìn hài tử quỳ trên mặt đất An Cẩn Mặc, bất đắc dĩ thở dài, thở ra một hơi nói: “Ngươi đứng lên đi, chuyện này trẫm cần cân nhắc thật kỹ một chút! Đi xuống đi!”
An Cẩn Mặc còn muốn nói thêm nữa, nhưng thấy phụ hoàng đã nhắm hai mắt lại như đang suy tính điều gì, thích thú hành lễ rồi lui ra khỏi ngự thư phòng!
Ngày thứ hai, Thánh chỉ truyền tới dịch quán Lam Tịch Nguyệt ở: vì hoả hoạn khiến Tịch Nguyệt công chúa xảy ra chuyện Hoàng thượng tỏ lòng thương tiếc cấp dược phẩm bồi bổ đồng thời đem Tịch Nguyệt công chúa gả cho Kỳ Vương An Kỳ Lạc làm chính phi, ban cho danh hiệu Kỳ Vương phi! Tịch Nguyệt công chúa thân thể còn yếu, hôn lễ quyết định cử hành mười ngày sau! Tuy nói là cho Lam Tịch Nguyệt chút an ủi nên đem nàng gả cho Kỳ Vương làm chính phi, nhưng người nào cũng biết Kỳ Vương ở trong triều không có chút thế lực, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng chán ghét hắn vô cùng, đem nàng gả cho Kỳ Vương trên thực tế cũng là đem nàng vứt bỏ cho ác ma. Nhưng Lam Tịch Nguyệt bây giờ chẳng biết Kỳ Vương là ai, cũng không biết địa vị cùng thế lực của hắn ở trong triều như thế nào, chỉ biết nàng bị đổi gả cho người khác, mà nàng sau này thân phận cũng từ Thái tử trắc phi biến thành Kỳ Vương phi!
/90
|