Duẫn Hữu Phàm kinh hãi vội vàng nói: “Không có, mẫu thân nhìn lầm rồi, trên tay ta không có gì cả!”
“Thật sao? Vậy ngươi đem tay ra cho mẫu thân nhìn một chút?”
Duẫn Hữu Phàm chần chừ, bộ dạng khổ sở, nói: “Mẫu thân, ta…” Nhưng trưởng công chúa vẫn đưa tay ra để trước mặt của hắn, nhẹ nói nói: “Là vật gì? Chẳng lẽ mẫu thân không thể xem sao?”
“Là… Dĩ nhiên không…”
Nhưng bỗng nhiên trưởng công chúa vọt đến phía sau Duẫn Hữu Phàm cướp lá thư trên tay hắn.
Duẫn Hữu Phàm không nghĩ tới mẫu thân sẽ động thủ, hoàn toàn không chuẩn bị, thoáng cái đã bị đoạt đi vật cầm trong tay, trong lòng hắn khẩn trương, muốn vươn tay đoạt lại, nhưng lại bị trưởng công chúa lắc mình tránh né.
Đem thư trên tay mở ra, chỉ nhìn thấy mấy câu, sắc mặt trưởng công chúa đã thay đổi, kích động cùng ức chế, run lên ngẩng đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm hỏi: “Phàm nhi, đây là Lam Tịch Nguyệt viết cho ngươi?”
Duẫn Hữu Phàm gật đầu một cái, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Dạ!”
“Vậy ngươi bây giờ định làm thế nào?”
“Ta…”
Duẫn Hữu Phàm có chút chần chờ nhìn trưởng công chúa, bây giờ ngay cả chính hắn cũng không biết phải làm như thế nào hay phải làm gì.
Nhìn Duẫn Hữu Phàm trong mắt chần chờ, trưởng công chúa lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta không cho ngươi quản chuyện này! Rõ ràng chính Lam Tịch Nguyệt muốn lợi dụng ngươi để trả thù Hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi ngay cả việc này cũng không nhìn ra sao?”
“Nhưng mẫu thân là …”
Hắn không muốn làm cho Tịch nhi thất vọng, hắn muốn vì Tịch nhi làm chút chuyện, cho dù là bị nàng lợi dụng, hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Nhưng trưởng công chúa không nghĩ như vậy, nàng ngăn Duẫn Hữu Phàm nói tiếp, xuống giọng nói: “Phàm nhi, ngươi nên tự suy nghĩ một chút, cho dù Quý phi thật sự bị Hoàng hậu hại chết thì làm sao Lam Tịch Nguyệt vừa mới ra đời có thể biết? Hơn nữa lại nói tận mắt nhìn thấy, rõ ràng chính là bịa chuyện! Quý phi lúc sinh nàng tại thời điểm khó sinh mà chết, làm sao có thể liên quan đến Hoàng hậu? Hơn nữa, nàng ta lúc ấy mới vừa mới ra đời làm sao có thể nhớ được sự việc nhìn thấy lúc ấy? Ngươi tự nghĩ xem bây giờ ngươi có thể nhớ hình dáng lúc ngươi mới sinh ra sao?”
Duẫn Hữu Phàm do dự, hắn đúng là cái gì cũng không nhớ rõ, thật sự trí nhớ sớm nhất cũng chỉ từ sau hai tuổi, hơn nữa đến bây giờ cũng đã trở nên rất mơ hồ.
Thấy Duẫn Hữu Phàm trầm mặc không nói, trưởng công chúa hài lòng cười một chút, đi tới trước mặt hắn, đưa tay vỗ vỗ bờ vai nói: “Mẫu thân biết ngươi đối với Lam Tịch Nguyệt có tình, nhưng người ta đã gả tới Lâm Nguyệt quốc, thậm chí hiện tại cũng đã lên đường, ngươi nên quên nàng đi! Nữ tử như Lam Tịch Nguyệt thật sự không đáng để ngươi lưu luyến, coi như oán hận Hoàng hậu bắt nàng phải thế chân Thanh nhi, nàng cũng không nên nghĩ ra cách báo thù Hoàng hậu như vậy, muốn ngươi cùng giúp sức, ngươi sẽ bị liên lụy!”
Trong mắt Duẫn Hữu Phàm hiện lên một tia phức tạp, hắn tin tưởng Tịch nhi không lừa gạt mình, nhưng lời của mẫu thân cũng đúng, hơn nữa, chính hắn cũng biết, một đứa bé mới chào đời không thể nào nhớ kỹ mọi chuyện.
Nhưng mà, nhưng mà, hắn thật rất muốn giúp Tịch nhi, bất kể có phải bị lợi dụng hay không, ít nhất như vậy, nàng sẽ nhớ đến công cao của hắn.
Nhưng mẫu thân nói đúng, hắn không thể vì Tịch nhi mà làm liên lụy tới phụ mẫu, vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vu khống Hoàng hậu là tội rất lớn, cho dù là hài tử của trưởng công chúa cùng Đại tướng quân cũng không thể chạy trốn tội lỗi.
Hắn bây giờ không có bằng chứng về việc Hoàng hậu mưu hại Quý phi, chỉ qua lời của Tịch nhi là lời nói của một bên làm sao có thể tin tưởng! Nhìn khuôn mặt thống khổ của Duẫn Hữu Phàm, trưởng công chúa khẽ thở dài, nhẹ giọng an ủi: “Phàm nhi, quên Lam Tịch Nguyệt đi, còn có rất nhiều cô nương tốt đang chờ ngươi! Giống như Thanh nhi, nàng đối với ngươi vẫn vô cùng ái mộ, hơn nữa còn là nữ nhi của Hoàng hậu, lại là công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất, so với Lam Tịch Nguyệt thật tốt hơn bao nhiêu!”
Nói đến Lam Thanh Nguyệt, trên mặt trưởng công chúa lập tức lộ ra nụ cười sủng ái, đó là nữ tử nàng thấy lớn lên, trong lòng cũng sớm đã định nàng chính là con dâu của mình! Chẳng qua nhiều năm như vậy, Phàm nhi chỉ một lòng chú ý Lam Tịch Nguyệt khiến nàng cũng không biết làm gì cho phải .
Bây giờ tất cả đều đã đã qua, Lam Tịch Nguyệt lấy chồng xa đến Lâm Nguyệt quốc, chỉ cần thời gian đủ dài, Phàm nhi dĩ nhiên sẽ quên nàng ta! Thời điểm Duẫn Hữu Phàm nghe nói đến Lam Thanh Nguyệt trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, rõ ràng hắn yêu nhất là Tịch nhi, tại sao mẫu thân luôn muốn đem Lam Thanh Nguyệt gán vào?
“Mẫu thân, ta…”
“Được rồi được rồi, mẫu thân biết ngươi muốn nói gì! Ngươi đã nói rất nhiều lần rồi, bây giờ không thích thì có làm sao? Tình cảm có thể từ từ bồi đắp! Ngươi nhìn Thanh nhi xem, không phải là một nữ tử thật tốt sao? Rất xinh đẹp, tính tình ôn nhu lại có lòng với ngươi, ngươi không nên nghĩ vẩn vơ, tìm đâu được nữ tử tốt hơn Thanh nhi đây?” “Nhưng ta đã có ý trung nhân!”
“Là Lam Tịch Nguyệt sao? Phàm nhi, sao ngươi vẫn còn chưa hiểu chuyện? Nàng hôm nay đã thành gia thất, nói không chừng sau này hai người các ngươi cũng sẽ không bao giờ gặp lại, ngươi còn hy vọng xa vời cái gì thế?” Trưởng công chúa có chút hổn hển nói: “Hơn nữa, mẫu thân thật sự không rõ, nàng ấy rốt cuộc có cái gì tốt? Ngoại trừ dung mạo xinh đẹp một chút, những thứ khác có điểm nào vượt trội so ra làm sao vượt Thanh nhi? Đã thế còn là bị câm!”
“Nàng không phải là…”
Câm, nhưng chữ câm còn chưa nói đến miệng đã bị trưởng công chúa ngắt lời.
Trưởng công chúa hướng hắn phất phất tay, không nhịn được nói: “Đủ rồi, ta không muốn nghe bất kỳ chuyện gì về Lam Tịch Nguyệt, ngươi sau này không được nói tới nàng, mau sớm quên nàng ta đi! Nữ tử như nàng ta tâm địa ác độc, cho dù bây giờ nàng ta chưa thành gia thất ta tuyệt đối cũng không chấp nhận con dâu như vậy!
Duẫn Hữu Phàm trong mắt thoáng khổ sở, chẳng lẽ hắn thật sự phải quên Tịch nhi sao?
Không, hắn không làm được, cả đời này cũng không thể quên Tịch nhi! Trưởng công chúa đem vật cầm trong tay đưa lên trên ngọn nến, nhìn lá thư bốc cháy vẫn căm giận nói: “Để tránh sau này phát sinh chuyện ngoài ý muốn tốt nhất phải đốt cái này! Hừ, thật không rõ Lam Tịch Nguyệt rốt cuộc nghĩ như thế nào, muốn hại chết Phàm nhi sao?”
Tất cả lực chú ý của Duẫn Hữu Phàm đều tập trung vào phong thư đang bị mẫu thân đốt, cảm giác lòng mình cũng đang bị thiêu đốt, từ từ biến thành tro tàn! Trời bên ngoài đã tối đen, đợi đến khi lá thư biến mất trong không khí, trưởng công chúa xoay người lại nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Duẫn Hữu Phàm, nhẹ nhàng thở dài mang theo một chút đau lòng nói: “Phàm nhi, ngươi cũng đừng trách mẫu thân, có một số việc nếu có thể bỏ qua nên bỏ qua, nếu không chính ngươi sẽ là người bị tổn thương!”
Duẫn Hữu Phàm đờ đẫn gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Ta biết rồi mẫu thân.”
Tình huống như vậy, trưởng công chúa trên mặt càng đau lòng, đi tới trước mặt của hắn, đưa tay xoa khuôn, mặt an ủi nói: “Ngươi cũng không cần thương tâm, chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi, chờ thời gian qua đi, ngươi nhất định sẽ quên! Nhìn hài tử của mình thương tâm, nàng thật sự rất đau lòng, vô cùng không nỡ, mặc dù trong lòng càng thêm bất mãn với Lam Tịch Nguyệt nhưng bây giờ quan trọng nhất là an ủi một chút mất mát của hài nhi.
“Thật sao? Vậy ngươi đem tay ra cho mẫu thân nhìn một chút?”
Duẫn Hữu Phàm chần chừ, bộ dạng khổ sở, nói: “Mẫu thân, ta…” Nhưng trưởng công chúa vẫn đưa tay ra để trước mặt của hắn, nhẹ nói nói: “Là vật gì? Chẳng lẽ mẫu thân không thể xem sao?”
“Là… Dĩ nhiên không…”
Nhưng bỗng nhiên trưởng công chúa vọt đến phía sau Duẫn Hữu Phàm cướp lá thư trên tay hắn.
Duẫn Hữu Phàm không nghĩ tới mẫu thân sẽ động thủ, hoàn toàn không chuẩn bị, thoáng cái đã bị đoạt đi vật cầm trong tay, trong lòng hắn khẩn trương, muốn vươn tay đoạt lại, nhưng lại bị trưởng công chúa lắc mình tránh né.
Đem thư trên tay mở ra, chỉ nhìn thấy mấy câu, sắc mặt trưởng công chúa đã thay đổi, kích động cùng ức chế, run lên ngẩng đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm hỏi: “Phàm nhi, đây là Lam Tịch Nguyệt viết cho ngươi?”
Duẫn Hữu Phàm gật đầu một cái, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Dạ!”
“Vậy ngươi bây giờ định làm thế nào?”
“Ta…”
Duẫn Hữu Phàm có chút chần chờ nhìn trưởng công chúa, bây giờ ngay cả chính hắn cũng không biết phải làm như thế nào hay phải làm gì.
Nhìn Duẫn Hữu Phàm trong mắt chần chờ, trưởng công chúa lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta không cho ngươi quản chuyện này! Rõ ràng chính Lam Tịch Nguyệt muốn lợi dụng ngươi để trả thù Hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi ngay cả việc này cũng không nhìn ra sao?”
“Nhưng mẫu thân là …”
Hắn không muốn làm cho Tịch nhi thất vọng, hắn muốn vì Tịch nhi làm chút chuyện, cho dù là bị nàng lợi dụng, hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Nhưng trưởng công chúa không nghĩ như vậy, nàng ngăn Duẫn Hữu Phàm nói tiếp, xuống giọng nói: “Phàm nhi, ngươi nên tự suy nghĩ một chút, cho dù Quý phi thật sự bị Hoàng hậu hại chết thì làm sao Lam Tịch Nguyệt vừa mới ra đời có thể biết? Hơn nữa lại nói tận mắt nhìn thấy, rõ ràng chính là bịa chuyện! Quý phi lúc sinh nàng tại thời điểm khó sinh mà chết, làm sao có thể liên quan đến Hoàng hậu? Hơn nữa, nàng ta lúc ấy mới vừa mới ra đời làm sao có thể nhớ được sự việc nhìn thấy lúc ấy? Ngươi tự nghĩ xem bây giờ ngươi có thể nhớ hình dáng lúc ngươi mới sinh ra sao?”
Duẫn Hữu Phàm do dự, hắn đúng là cái gì cũng không nhớ rõ, thật sự trí nhớ sớm nhất cũng chỉ từ sau hai tuổi, hơn nữa đến bây giờ cũng đã trở nên rất mơ hồ.
Thấy Duẫn Hữu Phàm trầm mặc không nói, trưởng công chúa hài lòng cười một chút, đi tới trước mặt hắn, đưa tay vỗ vỗ bờ vai nói: “Mẫu thân biết ngươi đối với Lam Tịch Nguyệt có tình, nhưng người ta đã gả tới Lâm Nguyệt quốc, thậm chí hiện tại cũng đã lên đường, ngươi nên quên nàng đi! Nữ tử như Lam Tịch Nguyệt thật sự không đáng để ngươi lưu luyến, coi như oán hận Hoàng hậu bắt nàng phải thế chân Thanh nhi, nàng cũng không nên nghĩ ra cách báo thù Hoàng hậu như vậy, muốn ngươi cùng giúp sức, ngươi sẽ bị liên lụy!”
Trong mắt Duẫn Hữu Phàm hiện lên một tia phức tạp, hắn tin tưởng Tịch nhi không lừa gạt mình, nhưng lời của mẫu thân cũng đúng, hơn nữa, chính hắn cũng biết, một đứa bé mới chào đời không thể nào nhớ kỹ mọi chuyện.
Nhưng mà, nhưng mà, hắn thật rất muốn giúp Tịch nhi, bất kể có phải bị lợi dụng hay không, ít nhất như vậy, nàng sẽ nhớ đến công cao của hắn.
Nhưng mẫu thân nói đúng, hắn không thể vì Tịch nhi mà làm liên lụy tới phụ mẫu, vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vu khống Hoàng hậu là tội rất lớn, cho dù là hài tử của trưởng công chúa cùng Đại tướng quân cũng không thể chạy trốn tội lỗi.
Hắn bây giờ không có bằng chứng về việc Hoàng hậu mưu hại Quý phi, chỉ qua lời của Tịch nhi là lời nói của một bên làm sao có thể tin tưởng! Nhìn khuôn mặt thống khổ của Duẫn Hữu Phàm, trưởng công chúa khẽ thở dài, nhẹ giọng an ủi: “Phàm nhi, quên Lam Tịch Nguyệt đi, còn có rất nhiều cô nương tốt đang chờ ngươi! Giống như Thanh nhi, nàng đối với ngươi vẫn vô cùng ái mộ, hơn nữa còn là nữ nhi của Hoàng hậu, lại là công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất, so với Lam Tịch Nguyệt thật tốt hơn bao nhiêu!”
Nói đến Lam Thanh Nguyệt, trên mặt trưởng công chúa lập tức lộ ra nụ cười sủng ái, đó là nữ tử nàng thấy lớn lên, trong lòng cũng sớm đã định nàng chính là con dâu của mình! Chẳng qua nhiều năm như vậy, Phàm nhi chỉ một lòng chú ý Lam Tịch Nguyệt khiến nàng cũng không biết làm gì cho phải .
Bây giờ tất cả đều đã đã qua, Lam Tịch Nguyệt lấy chồng xa đến Lâm Nguyệt quốc, chỉ cần thời gian đủ dài, Phàm nhi dĩ nhiên sẽ quên nàng ta! Thời điểm Duẫn Hữu Phàm nghe nói đến Lam Thanh Nguyệt trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, rõ ràng hắn yêu nhất là Tịch nhi, tại sao mẫu thân luôn muốn đem Lam Thanh Nguyệt gán vào?
“Mẫu thân, ta…”
“Được rồi được rồi, mẫu thân biết ngươi muốn nói gì! Ngươi đã nói rất nhiều lần rồi, bây giờ không thích thì có làm sao? Tình cảm có thể từ từ bồi đắp! Ngươi nhìn Thanh nhi xem, không phải là một nữ tử thật tốt sao? Rất xinh đẹp, tính tình ôn nhu lại có lòng với ngươi, ngươi không nên nghĩ vẩn vơ, tìm đâu được nữ tử tốt hơn Thanh nhi đây?” “Nhưng ta đã có ý trung nhân!”
“Là Lam Tịch Nguyệt sao? Phàm nhi, sao ngươi vẫn còn chưa hiểu chuyện? Nàng hôm nay đã thành gia thất, nói không chừng sau này hai người các ngươi cũng sẽ không bao giờ gặp lại, ngươi còn hy vọng xa vời cái gì thế?” Trưởng công chúa có chút hổn hển nói: “Hơn nữa, mẫu thân thật sự không rõ, nàng ấy rốt cuộc có cái gì tốt? Ngoại trừ dung mạo xinh đẹp một chút, những thứ khác có điểm nào vượt trội so ra làm sao vượt Thanh nhi? Đã thế còn là bị câm!”
“Nàng không phải là…”
Câm, nhưng chữ câm còn chưa nói đến miệng đã bị trưởng công chúa ngắt lời.
Trưởng công chúa hướng hắn phất phất tay, không nhịn được nói: “Đủ rồi, ta không muốn nghe bất kỳ chuyện gì về Lam Tịch Nguyệt, ngươi sau này không được nói tới nàng, mau sớm quên nàng ta đi! Nữ tử như nàng ta tâm địa ác độc, cho dù bây giờ nàng ta chưa thành gia thất ta tuyệt đối cũng không chấp nhận con dâu như vậy!
Duẫn Hữu Phàm trong mắt thoáng khổ sở, chẳng lẽ hắn thật sự phải quên Tịch nhi sao?
Không, hắn không làm được, cả đời này cũng không thể quên Tịch nhi! Trưởng công chúa đem vật cầm trong tay đưa lên trên ngọn nến, nhìn lá thư bốc cháy vẫn căm giận nói: “Để tránh sau này phát sinh chuyện ngoài ý muốn tốt nhất phải đốt cái này! Hừ, thật không rõ Lam Tịch Nguyệt rốt cuộc nghĩ như thế nào, muốn hại chết Phàm nhi sao?”
Tất cả lực chú ý của Duẫn Hữu Phàm đều tập trung vào phong thư đang bị mẫu thân đốt, cảm giác lòng mình cũng đang bị thiêu đốt, từ từ biến thành tro tàn! Trời bên ngoài đã tối đen, đợi đến khi lá thư biến mất trong không khí, trưởng công chúa xoay người lại nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Duẫn Hữu Phàm, nhẹ nhàng thở dài mang theo một chút đau lòng nói: “Phàm nhi, ngươi cũng đừng trách mẫu thân, có một số việc nếu có thể bỏ qua nên bỏ qua, nếu không chính ngươi sẽ là người bị tổn thương!”
Duẫn Hữu Phàm đờ đẫn gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Ta biết rồi mẫu thân.”
Tình huống như vậy, trưởng công chúa trên mặt càng đau lòng, đi tới trước mặt của hắn, đưa tay xoa khuôn, mặt an ủi nói: “Ngươi cũng không cần thương tâm, chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi, chờ thời gian qua đi, ngươi nhất định sẽ quên! Nhìn hài tử của mình thương tâm, nàng thật sự rất đau lòng, vô cùng không nỡ, mặc dù trong lòng càng thêm bất mãn với Lam Tịch Nguyệt nhưng bây giờ quan trọng nhất là an ủi một chút mất mát của hài nhi.
/90
|