Thời điểm Lam Tịch Nguyệt đi hòa thân được ấn định là mười ngày sau. Là hòa thân công chúa, nàng không còn phải ở tiểu viện cũ rách nữa, được an bài ở tại cung điện Quý phi dùng khi còn sống.
Đối với hành động này Lam Tịch Nguyệt không có bất kỳ hảo cảm bởi Hoàng thượng kia làm vậy cũng chỉ là diễn trò cho sứ giả Lâm Nguyệt quốc xem, để bọn họ thấy người được gả đến Lâm Nguyệt quốc là một Công chúa cao quý, tuyệt đối không phải là một Công chúa thất sủng, cũng không phải là nữ tử do phi tử tùy tiện sinh nở mà là nữ nhi của Quý phi nương nương, vị sủng phi của Hoàng thượng!
Chẳng qua sứ giả Lâm Nguyệt quốc cũng không phải là kẻ ngốc, những chuyện này làm hắn tin được mấy phần, có thể không biết nội tình sao. Lam Tịch Nguyệt bây giờ cái gì cũng tốt nhất, nghiễm nhiên là bậc tôn quý ở trong cung, là Công chúa được sủng ái, ngay cả nữ nhi của Hoàng hậu là Thanh Nguyệt công chúa cũng không được sủng ái bằng. Công chúa này duy chỉ có một khuyết điểm, nàng bị câm nhưng dung mạo mỹ miều của nàng đã bù lại khuyết điểm này một cách hoàn hảo.
Nàng ngồi lặng yên trong chòi nghỉ mát ở hậu viện, bên cạnh là hồ sen. Toàn bộ cung nữ, thái giám tận tâm hầu hạ nàng nhưng lại khiến nàng không thể đem những bảo bối cất giấu trên người tùy hứng nghịch ngợm (mấy món vũ khí tự chế tạo ấy). Vậy nên nàng chỉ có thể ngồi trong đình, ngẩn người nhìn hồ sen. Nàng không thích những loại cây có hoa, thay vì giết thời gian nhìn mấy cây hoa này nàng dành để luyện công phu còn hơn, chỉ có một loài cây nàng thích trồng đó chính là cây tiên nhân chưởng.
Cung nữ lặng lẽ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng len lén nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái. Vị Công chúa này thật xinh đẹp, sao trước kia Hoàng thượng không đối xử với nàng tốt như vậy?
Nhưng hiện tại đối xử như thế này cũng không phải là đối tốt, nếu là tốt sao gả nàng đến Lâm Nguyệt quốc để hòa thân, chẳng lẽ vì Công chúa lớn lên quá xinh đẹp ư? Một Công chúa xinh đẹp như vậy không hiểu sao Hoàng thượng nỡ từ bỏ! Một tiểu thái giám vội vã chạy giẫm phải mảnh vụn, hướng Lam Tịch Nguyệt cung kính hành lễ: “Công chúa, Hoàng thượng giá lâm bây giờ đang ở sảnh trên, xin Công chúa lập tức đi bái kiến!”
Xoay người lại nhìn tiểu thái giám, nàng đứng lên hướng ra phía đại sảnh mà bước, đây là lần thứ ba gặp gỡ sao? Lần đầu tiên là thời điểm mới sinh ra, hắn lúc ấy thiếu chút nữa đem ném nàng xuống đất ngã chết; lần thứ hai là hai ngày trước, buổi thọ yến, hắn lúc ấy nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp đến bây giờ ký ức ấy vẫn còn mới mẻ; lần này là lần thứ ba, không biết vừa có chuyện gì xảy ra.
Tiến vào đại sảnh, Lam Tịch Nguyệt hướng hắn hành lễ sau đó đứng đối diện, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn cũng biết Lam Tịch Nguyệt bị câm nên đối với nàng chỉ cần hành lễ không cần phải mở miệng hô kính ngữ. Hắn chỉ tay sang hướng bên cạnh, một vị nam tử chừng ba mươi tuổi, nói: “Tịch nhi à, vị này chính là sứ giả của Lâm Nguyệt quốc, Thác Dã đại nhân! Mười ngày sau hắn sẽ hộ giá ngươi đến Lâm Nguyệt quốc cùng Thái tử điện hạ Lâm Nguyệt quốc thành thân”.
Lam Tịch Nguyệt xoay người hướng Thác Dã đại nhân khẽ nhún mình coi như là chào hỏi. Ánh mắt hắn khiến nàng vô cùng không thoải mái, ánh mắt giống như muốn đem hết toàn bộ y phục trên người nàng lột ra. Thác Dã Hoành hai ngày trước đã thấy Lam Tịch Nguyệt, vì tướng mạo xinh đẹp của nàng mà hồn phách phiêu tán, bây giờ ở khoảng cách gần như vậy lại càng thấy nàng tuyệt sắc khuynh thành.
Hắn không nhịn được dán tầm mắt lên người nàng, như vậy mới xứng là mỹ nhân, Thái tử điện hạ thật có phúc! Cho dù nàng có bị câm cũng không việc gì! Thấy thần sắc sứ giả Lâm Nguyệt quốc Hoàng đế ánh mắt phức tạp nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, sau đó vẻ mặt rất là từ ái nói: “Tịch nhi à, qua mười ngày nữa ngươi phải xuất giá, phụ thân ta đúng là không nỡ!” (trời ơi sao có kẻ đạo đức giả quá, nghe õng ẹo mà phát bực)
Nàng quay đầu lại hờ hững nhìn Hoàng thượng, ánh mắt nàng khiến hắn sửng sốt mở miệng nói không nên lời, đáy mắt nhàn nhàn nhưng để lại cho hắn cảm giác không chốn dung thân. Lam Tịch Nguyệt bây giờ dung mạo so với Quý phi đã chết có mấy phần giống nhau làm hắn không nhịn được nhớ tới việc nàng đã hại chết ái phi hắn sủng ái nhất, trong mắt không khỏi xuất hiện tia hận ý.
Thác Dã Hoành tiến lên một bước, khuôn mặt khách sáo nở nụ cười đặc biệt giả dối hướng Hoàng đế chắp tay nói: “Hoàng thượng cứ việc yên tâm, Thái tử điện hạ từ trước đến giờ thương hoa tiêc ngọc tuyệt đối không để Công chúa chịu ủy khuất chút nào đâu!”
Những lời này lọt tuy có lọt vào lỗ tai Lam Tịch Nguyệt nhưng không có nửa điểm thuyết phục, nàng không thèm để ý Thái tử kia thế nào, tựa hồ như hắn không có quan hệ gì với nàng. Đối với việc có liên quan hắn nên cư xử tốt một chút, nếu ép nàng nàng sẽ không ngần ngại đích thân giết hắn.
Hoàng đế quay đầu hướng Thác Dã Hoành gật đầu cười nói: “Tịch nhi đến Lâm Nguyệt quốc, dọc đường xin sứ giả chiếu cố nàng!”
“Không dám, không dám, bảo vệ Công chúa là nhiệm vụ của vi thần, Hoàng thượng nói những lời này là xem thường vi thần rồi!”
Chẳng qua hắn nghe những lời này của Hoàng đế, ánh mắt hắn không khỏi lóe sáng, khóe mắt dư quang lén lút ngắm Lam Tịch Nguyệt thân ảnh thanh tú, thật ra lúc nhìn thấy nàng hắn đã đem lòng ham muốn! Lam Tịch Nguyệt mắt lạnh chống lại ánh nhìn dâm đãng, trong mắt nàng một tia sáng lóe lên rồi nhanh chóng tắt, ngay cả Thác Dã Hoành nhìn chằm chằm cũng không phát hiện ra.
Không nghi ngờ gì, chỉ cần hắn có hành động bất chính với nàng nàng lập tức động thủ lấy mạng hắn, cho dù hắn có là sứ giả Lâm Nguyệt quốc. Dù sao nàng đối với Thanh Tố quốc này cũng không có chút tình cảm, tự nhiên cũng sẽ không vì quốc gia này mà nén giận!
Nàng vốn dĩ chỉ là một quân cờ dùng để hòa hoãn quan hệ hai nước thôi. Nàng làm chịu làm một quân cờ không phải vì tình phụ tử gánh trách nhiệm quốc gia! Nói cách khác, nàng là vì mình, nàng sẽ phá hư quan hệ hai nước, không để bọn họ xem nàng là quân cờ tùy ý sắp đặt! Hai người kia ở một nơi khách sáo với nhau còn Lam Tịch Nguyệt chỉ điềm nhiên đứng bên cạnh. Nàng vốn là người câm đương nhiên không cần nói gì, cái gì cũng không phải nói, cũng sẽ không muốn nói! Chẳng qua hai người kia như cố ý diễn trò trước mặt Lam Tịch Nguyệt, lời Phụ hoàng nàng cùng sứ giả có thể tiết lộ ra một chút ý tứ, đó chính là nếu hắn không chê, mà Thái tử Lâm Nguyệt quốc không quản hắn có thể tùy ý xử lý nàng.
Hoàng thượng hẳn nhìn thấu tâm địa của Thác Dã Hoành đối với Lam Tịch Nguyệt nên mới phải cố ý như vậy để có thể dùng cái này kết giao với sứ giả Lâm Nguyệt quốc, một vị đại thần hết sức quan trọng. (Phụ thân gì mà bỉ ổi quá)
Trong lòng Hoàng thượng cũng biết nếu biết hòa thân công chúa của Thanh Tố quốc là một Công chúa thất sủng, không chỉ làm mất mặt Thanh Tố quốc mà sự hòa hoãn của hai nước cũng kết thúc, có thể lại xảy ra chiến tranh. Cho nên hắn mới phải đề phòng ngay từ đầu, chỉ cần Thái tử Lâm Nguyệt quốc không biết làm sao có người nào biết được chuyện này. Nàng từ khi mới ra đời đã ở trong hoàng cung này có mấy khi được tiếp xúc với người ngoài làm sao chuyện này có thể lộ ra?
Lam Tịch Nguyệt đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, thân phận của nàng là gì? Không hẳn là một đặc công tinh anh cũng không hẳn là một công chúa, ý tứ bọn họ nàng cơ hồ hiểu được, cũng nghe ra lời nói bao hàm ý nghĩa … Trong lòng nàng cười lạnh không dứt, nàng thật sự không bằng cả một con cờ!
“Nữ nhi này của trẫm từ nhỏ ở trong hoàng cung, cho tới bây giờ cũng chưa rời hoàng cung nửa bước, mà bình thường cũng ít tiếp xúc với người khác, có thể nói là sống xa lánh thế tục, đối với nhiều chuyện hoàn toàn không hiểu.
Lúc cần thiết thỉnh cầu sứ giả dạy bảo thêm!” Ý tứ của hắn đúng là bảo nàng cái gì cũng không hiểu, ngươi có thể tùy ý bắt nạt. Nàng hại chết ái phi của hắn, bây giờ là thời điểm để nàng đền tội! “Hoàng thượng nói rất đúng, thần có thể vì Công chúa mà ra sức là vinh hạnh của thần!” Trên mặt sứ giả nụ cười càng thêm nồng hậu, hắn sẽ nhất định chiếu cố Công chúa mỹ lệ này thật tốt hay là nên tự mình chiếu cố….
Đối với hành động này Lam Tịch Nguyệt không có bất kỳ hảo cảm bởi Hoàng thượng kia làm vậy cũng chỉ là diễn trò cho sứ giả Lâm Nguyệt quốc xem, để bọn họ thấy người được gả đến Lâm Nguyệt quốc là một Công chúa cao quý, tuyệt đối không phải là một Công chúa thất sủng, cũng không phải là nữ tử do phi tử tùy tiện sinh nở mà là nữ nhi của Quý phi nương nương, vị sủng phi của Hoàng thượng!
Chẳng qua sứ giả Lâm Nguyệt quốc cũng không phải là kẻ ngốc, những chuyện này làm hắn tin được mấy phần, có thể không biết nội tình sao. Lam Tịch Nguyệt bây giờ cái gì cũng tốt nhất, nghiễm nhiên là bậc tôn quý ở trong cung, là Công chúa được sủng ái, ngay cả nữ nhi của Hoàng hậu là Thanh Nguyệt công chúa cũng không được sủng ái bằng. Công chúa này duy chỉ có một khuyết điểm, nàng bị câm nhưng dung mạo mỹ miều của nàng đã bù lại khuyết điểm này một cách hoàn hảo.
Nàng ngồi lặng yên trong chòi nghỉ mát ở hậu viện, bên cạnh là hồ sen. Toàn bộ cung nữ, thái giám tận tâm hầu hạ nàng nhưng lại khiến nàng không thể đem những bảo bối cất giấu trên người tùy hứng nghịch ngợm (mấy món vũ khí tự chế tạo ấy). Vậy nên nàng chỉ có thể ngồi trong đình, ngẩn người nhìn hồ sen. Nàng không thích những loại cây có hoa, thay vì giết thời gian nhìn mấy cây hoa này nàng dành để luyện công phu còn hơn, chỉ có một loài cây nàng thích trồng đó chính là cây tiên nhân chưởng.
Cung nữ lặng lẽ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng len lén nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái. Vị Công chúa này thật xinh đẹp, sao trước kia Hoàng thượng không đối xử với nàng tốt như vậy?
Nhưng hiện tại đối xử như thế này cũng không phải là đối tốt, nếu là tốt sao gả nàng đến Lâm Nguyệt quốc để hòa thân, chẳng lẽ vì Công chúa lớn lên quá xinh đẹp ư? Một Công chúa xinh đẹp như vậy không hiểu sao Hoàng thượng nỡ từ bỏ! Một tiểu thái giám vội vã chạy giẫm phải mảnh vụn, hướng Lam Tịch Nguyệt cung kính hành lễ: “Công chúa, Hoàng thượng giá lâm bây giờ đang ở sảnh trên, xin Công chúa lập tức đi bái kiến!”
Xoay người lại nhìn tiểu thái giám, nàng đứng lên hướng ra phía đại sảnh mà bước, đây là lần thứ ba gặp gỡ sao? Lần đầu tiên là thời điểm mới sinh ra, hắn lúc ấy thiếu chút nữa đem ném nàng xuống đất ngã chết; lần thứ hai là hai ngày trước, buổi thọ yến, hắn lúc ấy nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp đến bây giờ ký ức ấy vẫn còn mới mẻ; lần này là lần thứ ba, không biết vừa có chuyện gì xảy ra.
Tiến vào đại sảnh, Lam Tịch Nguyệt hướng hắn hành lễ sau đó đứng đối diện, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn cũng biết Lam Tịch Nguyệt bị câm nên đối với nàng chỉ cần hành lễ không cần phải mở miệng hô kính ngữ. Hắn chỉ tay sang hướng bên cạnh, một vị nam tử chừng ba mươi tuổi, nói: “Tịch nhi à, vị này chính là sứ giả của Lâm Nguyệt quốc, Thác Dã đại nhân! Mười ngày sau hắn sẽ hộ giá ngươi đến Lâm Nguyệt quốc cùng Thái tử điện hạ Lâm Nguyệt quốc thành thân”.
Lam Tịch Nguyệt xoay người hướng Thác Dã đại nhân khẽ nhún mình coi như là chào hỏi. Ánh mắt hắn khiến nàng vô cùng không thoải mái, ánh mắt giống như muốn đem hết toàn bộ y phục trên người nàng lột ra. Thác Dã Hoành hai ngày trước đã thấy Lam Tịch Nguyệt, vì tướng mạo xinh đẹp của nàng mà hồn phách phiêu tán, bây giờ ở khoảng cách gần như vậy lại càng thấy nàng tuyệt sắc khuynh thành.
Hắn không nhịn được dán tầm mắt lên người nàng, như vậy mới xứng là mỹ nhân, Thái tử điện hạ thật có phúc! Cho dù nàng có bị câm cũng không việc gì! Thấy thần sắc sứ giả Lâm Nguyệt quốc Hoàng đế ánh mắt phức tạp nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, sau đó vẻ mặt rất là từ ái nói: “Tịch nhi à, qua mười ngày nữa ngươi phải xuất giá, phụ thân ta đúng là không nỡ!” (trời ơi sao có kẻ đạo đức giả quá, nghe õng ẹo mà phát bực)
Nàng quay đầu lại hờ hững nhìn Hoàng thượng, ánh mắt nàng khiến hắn sửng sốt mở miệng nói không nên lời, đáy mắt nhàn nhàn nhưng để lại cho hắn cảm giác không chốn dung thân. Lam Tịch Nguyệt bây giờ dung mạo so với Quý phi đã chết có mấy phần giống nhau làm hắn không nhịn được nhớ tới việc nàng đã hại chết ái phi hắn sủng ái nhất, trong mắt không khỏi xuất hiện tia hận ý.
Thác Dã Hoành tiến lên một bước, khuôn mặt khách sáo nở nụ cười đặc biệt giả dối hướng Hoàng đế chắp tay nói: “Hoàng thượng cứ việc yên tâm, Thái tử điện hạ từ trước đến giờ thương hoa tiêc ngọc tuyệt đối không để Công chúa chịu ủy khuất chút nào đâu!”
Những lời này lọt tuy có lọt vào lỗ tai Lam Tịch Nguyệt nhưng không có nửa điểm thuyết phục, nàng không thèm để ý Thái tử kia thế nào, tựa hồ như hắn không có quan hệ gì với nàng. Đối với việc có liên quan hắn nên cư xử tốt một chút, nếu ép nàng nàng sẽ không ngần ngại đích thân giết hắn.
Hoàng đế quay đầu hướng Thác Dã Hoành gật đầu cười nói: “Tịch nhi đến Lâm Nguyệt quốc, dọc đường xin sứ giả chiếu cố nàng!”
“Không dám, không dám, bảo vệ Công chúa là nhiệm vụ của vi thần, Hoàng thượng nói những lời này là xem thường vi thần rồi!”
Chẳng qua hắn nghe những lời này của Hoàng đế, ánh mắt hắn không khỏi lóe sáng, khóe mắt dư quang lén lút ngắm Lam Tịch Nguyệt thân ảnh thanh tú, thật ra lúc nhìn thấy nàng hắn đã đem lòng ham muốn! Lam Tịch Nguyệt mắt lạnh chống lại ánh nhìn dâm đãng, trong mắt nàng một tia sáng lóe lên rồi nhanh chóng tắt, ngay cả Thác Dã Hoành nhìn chằm chằm cũng không phát hiện ra.
Không nghi ngờ gì, chỉ cần hắn có hành động bất chính với nàng nàng lập tức động thủ lấy mạng hắn, cho dù hắn có là sứ giả Lâm Nguyệt quốc. Dù sao nàng đối với Thanh Tố quốc này cũng không có chút tình cảm, tự nhiên cũng sẽ không vì quốc gia này mà nén giận!
Nàng vốn dĩ chỉ là một quân cờ dùng để hòa hoãn quan hệ hai nước thôi. Nàng làm chịu làm một quân cờ không phải vì tình phụ tử gánh trách nhiệm quốc gia! Nói cách khác, nàng là vì mình, nàng sẽ phá hư quan hệ hai nước, không để bọn họ xem nàng là quân cờ tùy ý sắp đặt! Hai người kia ở một nơi khách sáo với nhau còn Lam Tịch Nguyệt chỉ điềm nhiên đứng bên cạnh. Nàng vốn là người câm đương nhiên không cần nói gì, cái gì cũng không phải nói, cũng sẽ không muốn nói! Chẳng qua hai người kia như cố ý diễn trò trước mặt Lam Tịch Nguyệt, lời Phụ hoàng nàng cùng sứ giả có thể tiết lộ ra một chút ý tứ, đó chính là nếu hắn không chê, mà Thái tử Lâm Nguyệt quốc không quản hắn có thể tùy ý xử lý nàng.
Hoàng thượng hẳn nhìn thấu tâm địa của Thác Dã Hoành đối với Lam Tịch Nguyệt nên mới phải cố ý như vậy để có thể dùng cái này kết giao với sứ giả Lâm Nguyệt quốc, một vị đại thần hết sức quan trọng. (Phụ thân gì mà bỉ ổi quá)
Trong lòng Hoàng thượng cũng biết nếu biết hòa thân công chúa của Thanh Tố quốc là một Công chúa thất sủng, không chỉ làm mất mặt Thanh Tố quốc mà sự hòa hoãn của hai nước cũng kết thúc, có thể lại xảy ra chiến tranh. Cho nên hắn mới phải đề phòng ngay từ đầu, chỉ cần Thái tử Lâm Nguyệt quốc không biết làm sao có người nào biết được chuyện này. Nàng từ khi mới ra đời đã ở trong hoàng cung này có mấy khi được tiếp xúc với người ngoài làm sao chuyện này có thể lộ ra?
Lam Tịch Nguyệt đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, thân phận của nàng là gì? Không hẳn là một đặc công tinh anh cũng không hẳn là một công chúa, ý tứ bọn họ nàng cơ hồ hiểu được, cũng nghe ra lời nói bao hàm ý nghĩa … Trong lòng nàng cười lạnh không dứt, nàng thật sự không bằng cả một con cờ!
“Nữ nhi này của trẫm từ nhỏ ở trong hoàng cung, cho tới bây giờ cũng chưa rời hoàng cung nửa bước, mà bình thường cũng ít tiếp xúc với người khác, có thể nói là sống xa lánh thế tục, đối với nhiều chuyện hoàn toàn không hiểu.
Lúc cần thiết thỉnh cầu sứ giả dạy bảo thêm!” Ý tứ của hắn đúng là bảo nàng cái gì cũng không hiểu, ngươi có thể tùy ý bắt nạt. Nàng hại chết ái phi của hắn, bây giờ là thời điểm để nàng đền tội! “Hoàng thượng nói rất đúng, thần có thể vì Công chúa mà ra sức là vinh hạnh của thần!” Trên mặt sứ giả nụ cười càng thêm nồng hậu, hắn sẽ nhất định chiếu cố Công chúa mỹ lệ này thật tốt hay là nên tự mình chiếu cố….
/90
|