Ngoài đường lớn, một đám người mặc áo choàng đen kín mít đang bước vào trong một cửa hàng bán chai lọ cổ. Mà nếu nhìn kĩ, kẻ dẫn đầu không ai khác chính là kẻ đã tấn công Thượng Quan Khương cùng các nàng.
Thượng Quan Khương cùng Kiều Tuyết nín thở, đợi bọn chúng bước hẳn vào bên trong được một lúc rồi mới thò đầu ra, tiến về phía cửa hàng.
Đi vào cửa hàng, hai người cố tình đi vào bên trong. Đúng lúc đó ông chủ cửa hàng đi ra chặn đường, nói rằng hôm nay đóng cửa sớm, mời hai vị khách quan về cho.
Bỗng Kiều Tuyết nhận thấy có sự kì lạ ở chỗ này.
Tấm thảm dưới chân ông ta rõ ràng là một tấm thảm mới, vậy tại sao lại vứt chỏng chơ ngay giữa sàn nhà thế kia.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, Kiều Tuyết chỉ tay về phía tấm thảm kia:
-Ông chủ, tôi muốn mua tấm thảm kia.
-Khách quan, xin hãy đến vào hôm khác. Chúng tôi hôm nay đã đóng cửa rồi.
Mặc cho ông ta nói như thế nào thì Kiều Tuyết vẫn bước về phía tấm thảm. Khi đã tiến tới tấm thảm, người chủ cửa hàng kia bất ngờ cầm gậy lao tới. Thượng Quan Khương còn cách một đoạn nên không phản ứng kịp.
Nhưng bất quá dám coi thường Kiều Tuyết này sao? Nàng tuy huyền khí không mạnh bằng người ta nhưng dù sao cũng từng là sát thủ. Chẳng lẽ lại thua một cái tên không biết huyền khí?
Kiều Tuyết rất nhanh xoay người, cúi thấp đầu xuống, đá thật mạnh vào chân hắn.
-A..a..a..a..-Hắn ta bất ngờ khụy xuống, ôm chân. Thật không may mắn, lực đạo của Kiều Tuyết tuy không đủ phế đi đôi chân nhưng cũng đủ khiến hắn rạn nứt xương khớp, đau đớn một thời gian.
Kiều Tuyết bình thản nhìn cái tên đang nằm la oai oái trên nền đất, lại tiến đến, đập mạnh vào gáy hắn, bất tỉnh nhận sự.
Nàng lật tấm thảm kia lên, lập tức một cửa hầm hiện ra. Kiều Tuyết mở cửa hầm, đi xuống bên dưới, không quên vẫy vẫy tay ý bảo Thượng Quan Khương đi theo.
Hai người đi men theo cầu thanh xuống phía dưới sâu lòng đất, Kiều Tuyết rút bên hông ra một con dao găm, cầm chắc tay. Hôm nay nàng là rút kinh nghiệm. Tuy không có huyền khí cận chiến nhưng nàng vẫn có kĩ năng cận chiến của một sát thủ. Không thể mãi ỷ lại vào huyền khí được.
Thượng Quan Khương đi sát Kiều Tuyết, tay cũng nắm vào chuôi kiếm bên hông. Ở nơi tối tăm thế này, không cẩn thận thì sẽ mất dấu ngay.
Khi đã đến một căn phòng, hai người bất chợt nhìn thấy hai kẻ canh gác trước một cửa hầm nữa. Chúng cũng mặc áo choàng đen.
-Hừ...ta hận lúc nãy sao không đi mua một chiếc áo choàng đen. Bây giờ có phải tốt hơn rồi không.- Kiều Tuyết hất tóc, phàn nàn. Có vẻ chúng đã nhận ra hai người, lập tức cầm giáo phi đến.
-Đành xử thôi.- Thượng Quan Khương nhún vai, cười cười. Nháy mắt, hắn biến mất, rồi lại xuất hiện ở phía sau một tên, vung kiếm, kết thúc mạng sống kẻ xấu số.
Kiều Tuyết cười khinh bỉ, vừa né tránh mũi giáo của tên còn lại, vừa nói:
-Ngươi thật là không biết xấu hổ, hắn dù sao cũng không có huyền khí, ngươi lại sử dụng huyền khí với một kẻ không biết huyền khí.
Nói đến đây, bất chợt nàng lại nghĩ tới lão già Hiên Viên Ngoại và lần đầu gặp nhau.
Thượng Quan Khương cười nhạt, trả lời:
-Chỉ muốn nhanh, gọn, lẹ hơn thôi. Còn nàng, với sức nàng thì có thể xử được tên kia đấy nhưng mất nhiều thời gian quá. Lỡ mất việc lớn.
-Hừ...-Kiều Tuyết hừ lạnh, tay phải cầm dao vung lên, cắt động mạnh cổ, tên kia ngã xuống.
Để tránh đánh rắn động cỏ, Thượng Quan Khương tiếp tục thi triển đưa hai cái xác đi chỗ khác. Cơ mà lần này không còn là điện dưỡng tâm của hoàng đế. Cái xác chuyển đi đâu thì không thể biết được.
Thượng Quan Khương cùng Kiều Tuyết nín thở, đợi bọn chúng bước hẳn vào bên trong được một lúc rồi mới thò đầu ra, tiến về phía cửa hàng.
Đi vào cửa hàng, hai người cố tình đi vào bên trong. Đúng lúc đó ông chủ cửa hàng đi ra chặn đường, nói rằng hôm nay đóng cửa sớm, mời hai vị khách quan về cho.
Bỗng Kiều Tuyết nhận thấy có sự kì lạ ở chỗ này.
Tấm thảm dưới chân ông ta rõ ràng là một tấm thảm mới, vậy tại sao lại vứt chỏng chơ ngay giữa sàn nhà thế kia.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, Kiều Tuyết chỉ tay về phía tấm thảm kia:
-Ông chủ, tôi muốn mua tấm thảm kia.
-Khách quan, xin hãy đến vào hôm khác. Chúng tôi hôm nay đã đóng cửa rồi.
Mặc cho ông ta nói như thế nào thì Kiều Tuyết vẫn bước về phía tấm thảm. Khi đã tiến tới tấm thảm, người chủ cửa hàng kia bất ngờ cầm gậy lao tới. Thượng Quan Khương còn cách một đoạn nên không phản ứng kịp.
Nhưng bất quá dám coi thường Kiều Tuyết này sao? Nàng tuy huyền khí không mạnh bằng người ta nhưng dù sao cũng từng là sát thủ. Chẳng lẽ lại thua một cái tên không biết huyền khí?
Kiều Tuyết rất nhanh xoay người, cúi thấp đầu xuống, đá thật mạnh vào chân hắn.
-A..a..a..a..-Hắn ta bất ngờ khụy xuống, ôm chân. Thật không may mắn, lực đạo của Kiều Tuyết tuy không đủ phế đi đôi chân nhưng cũng đủ khiến hắn rạn nứt xương khớp, đau đớn một thời gian.
Kiều Tuyết bình thản nhìn cái tên đang nằm la oai oái trên nền đất, lại tiến đến, đập mạnh vào gáy hắn, bất tỉnh nhận sự.
Nàng lật tấm thảm kia lên, lập tức một cửa hầm hiện ra. Kiều Tuyết mở cửa hầm, đi xuống bên dưới, không quên vẫy vẫy tay ý bảo Thượng Quan Khương đi theo.
Hai người đi men theo cầu thanh xuống phía dưới sâu lòng đất, Kiều Tuyết rút bên hông ra một con dao găm, cầm chắc tay. Hôm nay nàng là rút kinh nghiệm. Tuy không có huyền khí cận chiến nhưng nàng vẫn có kĩ năng cận chiến của một sát thủ. Không thể mãi ỷ lại vào huyền khí được.
Thượng Quan Khương đi sát Kiều Tuyết, tay cũng nắm vào chuôi kiếm bên hông. Ở nơi tối tăm thế này, không cẩn thận thì sẽ mất dấu ngay.
Khi đã đến một căn phòng, hai người bất chợt nhìn thấy hai kẻ canh gác trước một cửa hầm nữa. Chúng cũng mặc áo choàng đen.
-Hừ...ta hận lúc nãy sao không đi mua một chiếc áo choàng đen. Bây giờ có phải tốt hơn rồi không.- Kiều Tuyết hất tóc, phàn nàn. Có vẻ chúng đã nhận ra hai người, lập tức cầm giáo phi đến.
-Đành xử thôi.- Thượng Quan Khương nhún vai, cười cười. Nháy mắt, hắn biến mất, rồi lại xuất hiện ở phía sau một tên, vung kiếm, kết thúc mạng sống kẻ xấu số.
Kiều Tuyết cười khinh bỉ, vừa né tránh mũi giáo của tên còn lại, vừa nói:
-Ngươi thật là không biết xấu hổ, hắn dù sao cũng không có huyền khí, ngươi lại sử dụng huyền khí với một kẻ không biết huyền khí.
Nói đến đây, bất chợt nàng lại nghĩ tới lão già Hiên Viên Ngoại và lần đầu gặp nhau.
Thượng Quan Khương cười nhạt, trả lời:
-Chỉ muốn nhanh, gọn, lẹ hơn thôi. Còn nàng, với sức nàng thì có thể xử được tên kia đấy nhưng mất nhiều thời gian quá. Lỡ mất việc lớn.
-Hừ...-Kiều Tuyết hừ lạnh, tay phải cầm dao vung lên, cắt động mạnh cổ, tên kia ngã xuống.
Để tránh đánh rắn động cỏ, Thượng Quan Khương tiếp tục thi triển đưa hai cái xác đi chỗ khác. Cơ mà lần này không còn là điện dưỡng tâm của hoàng đế. Cái xác chuyển đi đâu thì không thể biết được.
/78
|