“Chị đứng lên đi. Tôi không phải người làm hại chị, chị có oan ức gì cứ nói cho tôi biết.” Tô Mạt chìa bàn tay đến trước mặt oán linh, mỉm cười nói.
“Tôi...” Oán linh ngờ vực cất lời, cô ta không nắm lấy tay Tô Mạt, tự mình ngồi dậy. “Đừng động vào tôi, tôi sẽ làm hại cô.”
Tô Mạt vốn đã sẵn sàng để đối phó với tình huống oán linh bất ngờ tấn công, không ngờ lại nghe được một giọng nữ dịu dàng như vậy, xem ra ban nãy cô không tiêu diệt nó là đúng rồi.
“Tại sao chị lại biến thành như vậy?”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Tô Mạt, oán linh cảm thấy có thể tin tưởng cô một lần. Đã biến thành thế này, tệ hơn nữa cũng có gì đáng sợ đâu?
“Tôi tên Thanh Nương, là nữ chủ nhân của căn nhà này, vợ chồng tôi từ nơi khác đến định cư ở đây”. Oán linh chậm rãi nói ra lai lịch của mình.
Tô Mạt có chút ngạc nhiên, nữ chủ nhân, như vậy chị ta chính là người vợ đã biến mất sao?
“Năm đó quê nhà xảy ra hạn hán, chúng tôi mới đến thôn trang này. Người trong thôn rất nhiệt tình, bởi vì chúng tôi biết chút y thuật liền xin chúng tôi ở lại, còn giúp đỡ xây nhà. Ban đầu, người trong thôn qua lại rất tốt, vợ chồng tôi cũng thấy an tầm, nào biết tai họa đã phát sinh ở chỗ này.” Kí ức sợ hãi trỗi dậy, Thanh Nương ôm bả vai, gương mặt bị oán khí bao phủ một màu đen.
“Mỗi ngày chồng tôi đều lên núi hái thảo dược, tôi thì ở nhà bắt mạch, hốt thuốc cho thôn dân. Trong đám người đến khám có một người đàn ông độc thân, bình thường hắn hành xử khá tốt, bở vì nhà ở gần nhau nên hai bên qua lại khá thân thiết. Nào ngờ hắn thực chất lại là tên súc sinh không bằng cầm thú.” Một luồng oán khí màu đen bốc lên từ thân thể Thanh Nương. Tô Mạt vội vàng vuốt đầu chị ta, giúp chị ta trấn tĩnh lại.
“Hôm đó lúc chồng tôi vắng nhà, hắn mò đến, nói là khám bệnh nhưng lại động chạm chân tay. May mà có mấy thôn dân cũng đến nhờ bắt mạch nên hắn mới không được như ý, nhưng hắn vẫn tìm cơ hội khác trêu ghẹo tôi. Tôi ý tứ nhắc chuyện đó với chồng, anh ấy vốn định tìm hắn ta nói chuyện, lại không ngờ đêm đó hắn đã tự mò đến.” Đau khổ nhìn bếp lò, Thanh Nương giơ tay lên vuốt ve chiếc bếp, nét mặt mang theo vẻ dịu dàng.
“Hắn đến làm gì?” Không tò mò, Tô Mạt bồn chồn hỏi.
Thanh Nương run rẩy nhớ lại cái đêm kinh hoàng đó, một lúc sau mới bình tĩnh hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn đầy oán niệm.
“Có chồng ở nhà nên tôi gan dạ hơn, lúc hắn muốn động tay chạm chân tôi liền mắng vài câu, chẳng ngờ hắn thẹn quá hóa giận.”
Nghe Thanh Nương kể, Tô Mạt cảm thấy một ngọn lửa vô danh đang phừng phực bốc cháy, thật muốn dạy dỗ tên khốn kiếp kia một trận ra trò.
“Hắn đã làm gì? Mà hắn tên gì vậy, vẫn còn trong thôn chứ?”
Hiểu được sự quan tâm của Tô Mạt, Thanh Nương khẽ mỉm cười ý bảo không sao, sau đó nói tiếp, “Hắn họ Trương, bởi vì bình thường khá chất phác nên ai cũng gọi hắn là Trương Thật Thà, ai ngờ được hắn lại có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm đến thế. Hắn thên quá hóa giận, càng mạnh bạo muốn cượng bức, chồng tôi nghe thấy lập tức xông ra, không ngờ hắn lại cầm tảng đá trên đất đánh ngã anh ấy, còn liên tiếp nện rất nhiều lần, đến tận khi đầu anh ấy nhầy nhụa máu thịt. Tôi kinh hoàng lao đến xem tình trạng của anh ấy thì lại bị tên súc sinh đó lôi vào nhà … Tôi hận, nhưng nữ nhi yếu đuối, có ra sức giãy giụa mấy cũng vô dụng. Nhưng ác mộng vẫn chưa kết thúc, hắn trói tôi lại, sau đó …”
Thanh Nương hít một hơi thật sâu, lấy hết bình tĩnh kể nốt câu chuyện bi ai.
“Bởi vì đã ở đây một khoảng thời gian rồi, chúng tôi muốn sửa sang bếp lò, không muốn làm phiền hàng xóm nên đã tự mình làm. Kết quả Trương Thật Thà tàn độc đến mức băm xác chồng thành thịt vụn ngay trước mặt tôi, trộn vào đống đất bùn bôi lên gạch đá.”
Nghe đến đây, ngay cả Tô Mạt cũng xuýt xoa, sao lại có kẻ độc ác đến thế?
“Vợ chồng chị mở y quán, lẽ nào không ai đến khám bệnh, cũng không ai phát hiện ra sao?”
“Kì lạ là mấy ngày đó không có ai đến khám bệnh cả. Nhất định là bọn họ đã thông đồng với nhau, nếu không sao không ai đến cứu chúng tôi?” Thanh Nương gần như suy sụp, Tô Mạt cố lắm mới trấn an được chị.
“Ban ngày hắn hóa hài cốt chồng tôi thành bùn đất, ban đêm thay đổi cách hành hạ tôi, tôi muốn tự sát cũng không thể. Đến một hôm, một người đàn ông mặc áo đạo bào xuất hiện, cứ tưởng mình sẽ được cứu, không ngờ gã là đồng bọn của Trương Thật Thà. Tôi lại bị lăng nhục lần nữa, sau đó bị chúng hợp sức giết chết, băm xác tôi trộn vào đất làm thành bếp lò. Về phần hồn phách tôi, chúng dùng một lá bùa nhét dưới chiếc nồi, mỗi ngày đều nung một lần. Lúc hai người đến, tôi còn tưởng là đồng lõa với chúng nên mới ra tay.”
“Nói như vậy, chị thật sự không thể rời khỏi chỗ này?” Tô Mạt nghi ngờ hỏi, thế thì chuyện gà chó trong thôn là do ai gây ra?
“Đúng vậy, nhưng linh hồn của chồng tôi không có ở đây, tôi từng cố thoát ra để đi tìm anh ấy nhưng lực bất lòng tâm.” Thanh Nương ủ rủ nói.
“Không phải chồng chị cũng bị băm thành thịt vụn sao? Lẽ nào linh hồn anh ta đã tan thành mây khói?”
“Chị khoan nóng vội đã, đó chỉ là một khả năng thôi, tôi sẽ giúp chị thử tìm anh ta. Cơ mà tôi chưa bao giờ giúp ai không công đâu.” Tô Mạt nhìn Thanh Nương, đợi câu trả lời của chị ta.
“Tôi đã biến thành ma, còn có gì trả cho cô được đây?”“Tôi muốn chị giúp tôi làm ba việc.”
“Cô nói đi, chỉ cần trong khả năng có thể, chuyện gì tôi cũng sẵn lòng.”
“Đừng khẩn trương, tôi sẽ không hại chị. Thứ nhất, tôi muốn chị bằng lòng để tôi lấy đi oán khí. Thứ hai, những ngày chưa tìm được chồng chị, chị phải ở đây khám bệnh giúp tôi. Thứ ba, nghe theo an bài của tôi, không được tự ý hành động.” Tô Mạt nói ra ba điều kiện, khiến mắt hồ ly nhỏ không thể không ánh lên vẻ khen ngợi, ba điều này đều có lợi cho Thanh Nương.
Oán linh đã ngưng tụ thành hình thể nếu đến Âm Ti sẽ đón nhận hình phạt rất lớn, dù là bị người khác thúc đẩy gây ra, cũng không tránh khỏi bản thân bị liên lụy. Còn nữa, tẩy oán khí trên người Thanh Nương phải cần thời gian, với Tô Mạt cũng là một gánh nặng.
Thứ hai, có Thanh Nương giúp kê đơn bắt mạch sẽ bớt cho Tô Mạt không ít việc, nhưng đồng thời cũng là tích đức giúp cô ta, tiện cho mai sau đầu thai.
Thứ ba, hiện tại tuy Thanh Nương đã thành hình, nhưng chưa biết rốt cuộc hai kẻ kia bãn lĩnh đến đâu, đặc biệt là gã đạo sĩ lai lịch không rõ ràng, nếu nhất thời nóng vội, người chịu thiệt nhất định là cô ấy.
“Đại ân đại đức của cô, Thanh Nương xin ghi nhớ, kiếp sau làm trâu làm ngựa nhất định sẽ trả.” Nói xong liền dập đầu lạy Tô Mạt.
“Không cần cám ơn tôi, chỉ là tiện tay thôi. Chúng đã thiêu chị bao lâu rồi?” nếu Tô Mạt đoán không lầm, chúng muốn luyện Thanh Nương thành quỷ hồn để sai khiến. Lúc Thanh Nương thoát ra ngoài, oán khí trên người đã có màu đỏ như máu, kéo dài thêm một thời gian nữa, oán khí sẽ thao túng lí trí còn sót lại của chị.
“Khoảng chừng … gần một tháng rồi thì phải?”
“Thanh Nương, chị có thể nói ngày sinh của chị cho tôi biết không?”
Xem ra Tô Mạt đoán đúng rồi, chỉ không biết chúng muốn luyện bốn mươi chín hay tám mươi mốt ngày. Chuyện này phải xem vào ngày sinh của Thanh Nương rồi. Song, Tô Mạt vẫn chưa hiểu tại sao hai tên kia phải sử dụng phương pháp đầy oán khí, sợ người ta phát giác sao?
“Tôi sinh vào rằm tháng bảy.” Tuy khá ngạc nhiên vì câu hỏi của Tô Mạt, nhưng Thanh Nương vẫn trả lời.
“Rằm tháng bảy?” Tô Mạt hít một hơi, cô gần như đã lí giải được tại sao hai tên này lại chọn Thanh Nương để xuống tay. Nếu âm mưu của chúng thành công, e rằng người trong thôn chẳng ai may mắn thoát khỏi tai ương.
“Tô Tô, có chỗ nào không đúng sao?” Thấy vẻ mặt Tô Mạt không ngừng thay đổi, hồ ly nhỏ hơi lo lắng. Tuy Tiểu Bạch từng học đạo phép, nhưng chỉ là vì tránh né sấm sét, tinh lọc yêu khí, đương nhiên không hiểu rõ ý nghĩa ngày sinh.
“Vốn phái nữ thuộc tính âm, mà Thanh Nương sinh ngày rằm tháng bảy, chính là ngày cửa địa ngục mở rộng, lại còn ôm hận mà chết như thế, thi thể đặt tại vị trí thích hợp sẽ hóa thành cương thi. Còn hồn phách thì có thể luyện thành ác quỷ. Tôi rất tò mò, vì sao hai tên kia không giữ lại thi thể của Thanh Nương, chỉ giữ lại hồn phách thôi?” Tô Mạt đối với chuyện này cũng có chút khó hiểu.
:Có lẽ thân thế Thanh Nương không thích hợp luyện thành cương thi, hoặc là chúng căn bản không biết.” Tiểu Bạch nói ra suy đoán của mình.
“Cũng có thể. Tôi vừa nghĩ ra một kế, Tiểu Bạch, cậu khôi phục bếp lò lại nguyên dạng, tôi dẫn Thanh Nương đi ngủ đây. Cậu đừng làm trễ quá, trước hừng đông ngày mai khôi phục nguyên dạng là được rồi” Nói xong Tô Mạt nháy mắt với Thanh Nương, quay người đi vào phòng.
“Không phải chứ? Tô Tô, cô không thể đối xử với tôi như vậy. Tôi là hồ ly làm sao xây bếp lò được? Tô Tô!” Hồ ly nhỏ gào thét, đến tận khi bóng dáng Tô Mạt biến mất mới im bặt, nó nhìn bếp lò bừa bộn, mắt láo liên, bỗng nhiên lóe sáng.
Nó giơ móng vuốt trắng muốt, cào vài phát hư không, như thể đang bắt cái gì đó, chỉ chốc lát, căn phòng yên ắng bỗng nổi lên một trận gió lạnh, mấy khuôn mặt dữ tợn xuất hiện bên cạnh bếp lò.
“Là ai triệu hồi các ông đấy, chán sống rồi hả?”
Hồ ly nhỏ nhúc nhích lỗ tai, hạ vuốt xuống, nó cũng không nói lời nào chỉ nhìn mấy tên đại quỷ mới tới. Dường như nhận ra không khí có chút không ổn, đám đại quỷ quay đầu lại, thấy hồ ly nhỏ lạnh lùng ngồi đó, trong nháy mắt tất cả vội vàng quỳ xuống không ngừng bái lạy.
“Mi xưng hô ông với ai hả?” Vốn là giọng trẻ con nháy mắt trở trên trưởng thành, trầm ấm mà oai nghiêm, đám đại quỷ sợ đến mức gần như ôm nhau mà run rẩy.
“Không biết là đại tiên triệu hồi, bọn tiểu nhân biết sai rồi. Đại tiên có gì dặn dò ạ?” Một tên đại quỷ ló đầu ra, nịnh nọt hỏi.
“Xây lại bếp lò này cho ta, ta muốn sáng ngày mai phải thấy nó hoàn hảo không chút sứt mẻ gì, nếu không thì bọn mi sẽ thành bữa điểm tâm đấy.” Hồ ly nhỏ nhấc một chân trước chỉ về phía bếp lò, sau đó quay người đi vào phòng. “Đúng rồi, lặng lẽ mà làm, không được gây ra tiếng động.”
Thoáng chốc trời đã sáng, cuối cùng bếp lò cũng xây xong, mấy Quỷ vương anh nhìn tôi tôi nhìn anh, chẳng ai dám rời đi, chỉ có thể ngồi bên cạnh bếp lò chờ hồ ly nhỏ thức dậy.
Họ đang tán gẫu thì Thanh Nương nhẹ nhàng đi ra, vốn muốn hoạt động buổi sáng một chút, vừa ngang qua bếp đã thấy mấy Quỷ vương vây một chỗ, hoảng sở đến mức hô toán lên, nhất thời khiến họ chú ý.
“Tôi...” Oán linh ngờ vực cất lời, cô ta không nắm lấy tay Tô Mạt, tự mình ngồi dậy. “Đừng động vào tôi, tôi sẽ làm hại cô.”
Tô Mạt vốn đã sẵn sàng để đối phó với tình huống oán linh bất ngờ tấn công, không ngờ lại nghe được một giọng nữ dịu dàng như vậy, xem ra ban nãy cô không tiêu diệt nó là đúng rồi.
“Tại sao chị lại biến thành như vậy?”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Tô Mạt, oán linh cảm thấy có thể tin tưởng cô một lần. Đã biến thành thế này, tệ hơn nữa cũng có gì đáng sợ đâu?
“Tôi tên Thanh Nương, là nữ chủ nhân của căn nhà này, vợ chồng tôi từ nơi khác đến định cư ở đây”. Oán linh chậm rãi nói ra lai lịch của mình.
Tô Mạt có chút ngạc nhiên, nữ chủ nhân, như vậy chị ta chính là người vợ đã biến mất sao?
“Năm đó quê nhà xảy ra hạn hán, chúng tôi mới đến thôn trang này. Người trong thôn rất nhiệt tình, bởi vì chúng tôi biết chút y thuật liền xin chúng tôi ở lại, còn giúp đỡ xây nhà. Ban đầu, người trong thôn qua lại rất tốt, vợ chồng tôi cũng thấy an tầm, nào biết tai họa đã phát sinh ở chỗ này.” Kí ức sợ hãi trỗi dậy, Thanh Nương ôm bả vai, gương mặt bị oán khí bao phủ một màu đen.
“Mỗi ngày chồng tôi đều lên núi hái thảo dược, tôi thì ở nhà bắt mạch, hốt thuốc cho thôn dân. Trong đám người đến khám có một người đàn ông độc thân, bình thường hắn hành xử khá tốt, bở vì nhà ở gần nhau nên hai bên qua lại khá thân thiết. Nào ngờ hắn thực chất lại là tên súc sinh không bằng cầm thú.” Một luồng oán khí màu đen bốc lên từ thân thể Thanh Nương. Tô Mạt vội vàng vuốt đầu chị ta, giúp chị ta trấn tĩnh lại.
“Hôm đó lúc chồng tôi vắng nhà, hắn mò đến, nói là khám bệnh nhưng lại động chạm chân tay. May mà có mấy thôn dân cũng đến nhờ bắt mạch nên hắn mới không được như ý, nhưng hắn vẫn tìm cơ hội khác trêu ghẹo tôi. Tôi ý tứ nhắc chuyện đó với chồng, anh ấy vốn định tìm hắn ta nói chuyện, lại không ngờ đêm đó hắn đã tự mò đến.” Đau khổ nhìn bếp lò, Thanh Nương giơ tay lên vuốt ve chiếc bếp, nét mặt mang theo vẻ dịu dàng.
“Hắn đến làm gì?” Không tò mò, Tô Mạt bồn chồn hỏi.
Thanh Nương run rẩy nhớ lại cái đêm kinh hoàng đó, một lúc sau mới bình tĩnh hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn đầy oán niệm.
“Có chồng ở nhà nên tôi gan dạ hơn, lúc hắn muốn động tay chạm chân tôi liền mắng vài câu, chẳng ngờ hắn thẹn quá hóa giận.”
Nghe Thanh Nương kể, Tô Mạt cảm thấy một ngọn lửa vô danh đang phừng phực bốc cháy, thật muốn dạy dỗ tên khốn kiếp kia một trận ra trò.
“Hắn đã làm gì? Mà hắn tên gì vậy, vẫn còn trong thôn chứ?”
Hiểu được sự quan tâm của Tô Mạt, Thanh Nương khẽ mỉm cười ý bảo không sao, sau đó nói tiếp, “Hắn họ Trương, bởi vì bình thường khá chất phác nên ai cũng gọi hắn là Trương Thật Thà, ai ngờ được hắn lại có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm đến thế. Hắn thên quá hóa giận, càng mạnh bạo muốn cượng bức, chồng tôi nghe thấy lập tức xông ra, không ngờ hắn lại cầm tảng đá trên đất đánh ngã anh ấy, còn liên tiếp nện rất nhiều lần, đến tận khi đầu anh ấy nhầy nhụa máu thịt. Tôi kinh hoàng lao đến xem tình trạng của anh ấy thì lại bị tên súc sinh đó lôi vào nhà … Tôi hận, nhưng nữ nhi yếu đuối, có ra sức giãy giụa mấy cũng vô dụng. Nhưng ác mộng vẫn chưa kết thúc, hắn trói tôi lại, sau đó …”
Thanh Nương hít một hơi thật sâu, lấy hết bình tĩnh kể nốt câu chuyện bi ai.
“Bởi vì đã ở đây một khoảng thời gian rồi, chúng tôi muốn sửa sang bếp lò, không muốn làm phiền hàng xóm nên đã tự mình làm. Kết quả Trương Thật Thà tàn độc đến mức băm xác chồng thành thịt vụn ngay trước mặt tôi, trộn vào đống đất bùn bôi lên gạch đá.”
Nghe đến đây, ngay cả Tô Mạt cũng xuýt xoa, sao lại có kẻ độc ác đến thế?
“Vợ chồng chị mở y quán, lẽ nào không ai đến khám bệnh, cũng không ai phát hiện ra sao?”
“Kì lạ là mấy ngày đó không có ai đến khám bệnh cả. Nhất định là bọn họ đã thông đồng với nhau, nếu không sao không ai đến cứu chúng tôi?” Thanh Nương gần như suy sụp, Tô Mạt cố lắm mới trấn an được chị.
“Ban ngày hắn hóa hài cốt chồng tôi thành bùn đất, ban đêm thay đổi cách hành hạ tôi, tôi muốn tự sát cũng không thể. Đến một hôm, một người đàn ông mặc áo đạo bào xuất hiện, cứ tưởng mình sẽ được cứu, không ngờ gã là đồng bọn của Trương Thật Thà. Tôi lại bị lăng nhục lần nữa, sau đó bị chúng hợp sức giết chết, băm xác tôi trộn vào đất làm thành bếp lò. Về phần hồn phách tôi, chúng dùng một lá bùa nhét dưới chiếc nồi, mỗi ngày đều nung một lần. Lúc hai người đến, tôi còn tưởng là đồng lõa với chúng nên mới ra tay.”
“Nói như vậy, chị thật sự không thể rời khỏi chỗ này?” Tô Mạt nghi ngờ hỏi, thế thì chuyện gà chó trong thôn là do ai gây ra?
“Đúng vậy, nhưng linh hồn của chồng tôi không có ở đây, tôi từng cố thoát ra để đi tìm anh ấy nhưng lực bất lòng tâm.” Thanh Nương ủ rủ nói.
“Không phải chồng chị cũng bị băm thành thịt vụn sao? Lẽ nào linh hồn anh ta đã tan thành mây khói?”
“Chị khoan nóng vội đã, đó chỉ là một khả năng thôi, tôi sẽ giúp chị thử tìm anh ta. Cơ mà tôi chưa bao giờ giúp ai không công đâu.” Tô Mạt nhìn Thanh Nương, đợi câu trả lời của chị ta.
“Tôi đã biến thành ma, còn có gì trả cho cô được đây?”“Tôi muốn chị giúp tôi làm ba việc.”
“Cô nói đi, chỉ cần trong khả năng có thể, chuyện gì tôi cũng sẵn lòng.”
“Đừng khẩn trương, tôi sẽ không hại chị. Thứ nhất, tôi muốn chị bằng lòng để tôi lấy đi oán khí. Thứ hai, những ngày chưa tìm được chồng chị, chị phải ở đây khám bệnh giúp tôi. Thứ ba, nghe theo an bài của tôi, không được tự ý hành động.” Tô Mạt nói ra ba điều kiện, khiến mắt hồ ly nhỏ không thể không ánh lên vẻ khen ngợi, ba điều này đều có lợi cho Thanh Nương.
Oán linh đã ngưng tụ thành hình thể nếu đến Âm Ti sẽ đón nhận hình phạt rất lớn, dù là bị người khác thúc đẩy gây ra, cũng không tránh khỏi bản thân bị liên lụy. Còn nữa, tẩy oán khí trên người Thanh Nương phải cần thời gian, với Tô Mạt cũng là một gánh nặng.
Thứ hai, có Thanh Nương giúp kê đơn bắt mạch sẽ bớt cho Tô Mạt không ít việc, nhưng đồng thời cũng là tích đức giúp cô ta, tiện cho mai sau đầu thai.
Thứ ba, hiện tại tuy Thanh Nương đã thành hình, nhưng chưa biết rốt cuộc hai kẻ kia bãn lĩnh đến đâu, đặc biệt là gã đạo sĩ lai lịch không rõ ràng, nếu nhất thời nóng vội, người chịu thiệt nhất định là cô ấy.
“Đại ân đại đức của cô, Thanh Nương xin ghi nhớ, kiếp sau làm trâu làm ngựa nhất định sẽ trả.” Nói xong liền dập đầu lạy Tô Mạt.
“Không cần cám ơn tôi, chỉ là tiện tay thôi. Chúng đã thiêu chị bao lâu rồi?” nếu Tô Mạt đoán không lầm, chúng muốn luyện Thanh Nương thành quỷ hồn để sai khiến. Lúc Thanh Nương thoát ra ngoài, oán khí trên người đã có màu đỏ như máu, kéo dài thêm một thời gian nữa, oán khí sẽ thao túng lí trí còn sót lại của chị.
“Khoảng chừng … gần một tháng rồi thì phải?”
“Thanh Nương, chị có thể nói ngày sinh của chị cho tôi biết không?”
Xem ra Tô Mạt đoán đúng rồi, chỉ không biết chúng muốn luyện bốn mươi chín hay tám mươi mốt ngày. Chuyện này phải xem vào ngày sinh của Thanh Nương rồi. Song, Tô Mạt vẫn chưa hiểu tại sao hai tên kia phải sử dụng phương pháp đầy oán khí, sợ người ta phát giác sao?
“Tôi sinh vào rằm tháng bảy.” Tuy khá ngạc nhiên vì câu hỏi của Tô Mạt, nhưng Thanh Nương vẫn trả lời.
“Rằm tháng bảy?” Tô Mạt hít một hơi, cô gần như đã lí giải được tại sao hai tên này lại chọn Thanh Nương để xuống tay. Nếu âm mưu của chúng thành công, e rằng người trong thôn chẳng ai may mắn thoát khỏi tai ương.
“Tô Tô, có chỗ nào không đúng sao?” Thấy vẻ mặt Tô Mạt không ngừng thay đổi, hồ ly nhỏ hơi lo lắng. Tuy Tiểu Bạch từng học đạo phép, nhưng chỉ là vì tránh né sấm sét, tinh lọc yêu khí, đương nhiên không hiểu rõ ý nghĩa ngày sinh.
“Vốn phái nữ thuộc tính âm, mà Thanh Nương sinh ngày rằm tháng bảy, chính là ngày cửa địa ngục mở rộng, lại còn ôm hận mà chết như thế, thi thể đặt tại vị trí thích hợp sẽ hóa thành cương thi. Còn hồn phách thì có thể luyện thành ác quỷ. Tôi rất tò mò, vì sao hai tên kia không giữ lại thi thể của Thanh Nương, chỉ giữ lại hồn phách thôi?” Tô Mạt đối với chuyện này cũng có chút khó hiểu.
:Có lẽ thân thế Thanh Nương không thích hợp luyện thành cương thi, hoặc là chúng căn bản không biết.” Tiểu Bạch nói ra suy đoán của mình.
“Cũng có thể. Tôi vừa nghĩ ra một kế, Tiểu Bạch, cậu khôi phục bếp lò lại nguyên dạng, tôi dẫn Thanh Nương đi ngủ đây. Cậu đừng làm trễ quá, trước hừng đông ngày mai khôi phục nguyên dạng là được rồi” Nói xong Tô Mạt nháy mắt với Thanh Nương, quay người đi vào phòng.
“Không phải chứ? Tô Tô, cô không thể đối xử với tôi như vậy. Tôi là hồ ly làm sao xây bếp lò được? Tô Tô!” Hồ ly nhỏ gào thét, đến tận khi bóng dáng Tô Mạt biến mất mới im bặt, nó nhìn bếp lò bừa bộn, mắt láo liên, bỗng nhiên lóe sáng.
Nó giơ móng vuốt trắng muốt, cào vài phát hư không, như thể đang bắt cái gì đó, chỉ chốc lát, căn phòng yên ắng bỗng nổi lên một trận gió lạnh, mấy khuôn mặt dữ tợn xuất hiện bên cạnh bếp lò.
“Là ai triệu hồi các ông đấy, chán sống rồi hả?”
Hồ ly nhỏ nhúc nhích lỗ tai, hạ vuốt xuống, nó cũng không nói lời nào chỉ nhìn mấy tên đại quỷ mới tới. Dường như nhận ra không khí có chút không ổn, đám đại quỷ quay đầu lại, thấy hồ ly nhỏ lạnh lùng ngồi đó, trong nháy mắt tất cả vội vàng quỳ xuống không ngừng bái lạy.
“Mi xưng hô ông với ai hả?” Vốn là giọng trẻ con nháy mắt trở trên trưởng thành, trầm ấm mà oai nghiêm, đám đại quỷ sợ đến mức gần như ôm nhau mà run rẩy.
“Không biết là đại tiên triệu hồi, bọn tiểu nhân biết sai rồi. Đại tiên có gì dặn dò ạ?” Một tên đại quỷ ló đầu ra, nịnh nọt hỏi.
“Xây lại bếp lò này cho ta, ta muốn sáng ngày mai phải thấy nó hoàn hảo không chút sứt mẻ gì, nếu không thì bọn mi sẽ thành bữa điểm tâm đấy.” Hồ ly nhỏ nhấc một chân trước chỉ về phía bếp lò, sau đó quay người đi vào phòng. “Đúng rồi, lặng lẽ mà làm, không được gây ra tiếng động.”
Thoáng chốc trời đã sáng, cuối cùng bếp lò cũng xây xong, mấy Quỷ vương anh nhìn tôi tôi nhìn anh, chẳng ai dám rời đi, chỉ có thể ngồi bên cạnh bếp lò chờ hồ ly nhỏ thức dậy.
Họ đang tán gẫu thì Thanh Nương nhẹ nhàng đi ra, vốn muốn hoạt động buổi sáng một chút, vừa ngang qua bếp đã thấy mấy Quỷ vương vây một chỗ, hoảng sở đến mức hô toán lên, nhất thời khiến họ chú ý.
/86
|