Một thôn làng bình thường, nép mình dưới những rặm tre xanh. Những con lợn, con gà,… chạy loạn khắp làng, kêu la inh ỏi. Những đội quân tu giả dần xuất hiện trên bầu trời, sắp sếp đội hình hành quân tổng thể, kiểm tra lại lần cuối cùng những vũ khí, trang thiết bị chiến tranh cần thiết.
“Mục tiêu Đội Sơn. Xuất phát!”
Viên tướng chỉ huy lạnh ra lệnh, rất ngắn gọn và uy nghi. Đội quân từ từ bay đi theo đội hình trận thế đã được huấn luyện. Tất cả mọi người đều giữ vẻ mặt lạnh lùng, băng giá, không một ai nói chuyện, cả bầu trời ngoài tiếng quần áo, cờ quạt phất trong gió ra, không một tiếng động nào cho thấy đang có một đội tu giả phi hành trên bầu trời.
Nhìn đội tu giả này chiến ý hừng hực như lửa cháy, Thành Đạt khẽ nở nụ cười đắc ý.
Theo các thông tin tình báo mà Thành Đạt thu thập được về quân Trung Nghĩa Môn thì Vũ Hốt là một viên tướng không chỉ là cẩn trọng, làm việc chắc chắn mà còn là một viên tướng có tài năng thực sự trong việc điều binh khiển tướng, có đôi mắt có khả năng nhìn ra những ý nghĩa chính trị, quân sự, kinh tế của các vùng, miền. Một viên tướng như vậy, đương nhiên hiểu rất rõ ý nghĩa quan trọng của cứ điểm Duy Tiên mà lão ta đang đóng quân. Với những hiểu biết đó, nhiều khả năng lão sẽ đưa ra phán đoán rằng Thành Đạt muốn hạ cứ điểm này của lão và việc tên tướng lỗ mãng Đoàn Lai xuất trại đuổi theo đội quân hỗ trợ cho Thượng Khối kia của Thành Đạt chính là đã trúng phải kế phân binh của Thành Đạt và Thành Đạt sắp sửa nhân lúc binh lực của cứ điểm này suy yếu để tấn công nơi này. Với những phán đoán đó, có đến tám chín phần, Vũ Hốt sẽ ra lệnh điều động tất cả quân lực của Trung Nghĩa Môn quanh vùng về đây. Gã muốn bỏ các cứ điểm không quan trọng kia để tập trung về Duy Tiên, tạo ra một đội quân đông đảo, hùng mạnh tạo ra một cái bẫy chết người để ‘chào đón’ Thành Đạt. Nếu như quả thực lão ta làm như vậy thì mới thực sự là trúng kế của Thành Đạt. Có lẽ dù suy tính đến vỡ cả đầu, Vũ Hốt cũng không thể ngờ được mục tiêu tấn công thực sự của Thành Đạt lại là Đội Sơn, một cứ điểm có ý nghĩa về quân sự và chính trị, nơi mà gã ta vừa rút sạch quân đi.
Căn cứ Đội Sơn không phải là một cứ điểm có ý nghĩa chiến thuật gì đối với những mưu tính quân sự chính trị của Đoàn Thượng và Trung Nghĩa Môn. Thực chất, nơi đây vốn không phải là một khu căn cứ quân sự hay một cứ điểm phòng thủ gì hết. Nó vốn dĩ là một khu biệt thự sang trọng của một phú thương trong vùng, nằm trên một ngọn đồi nhỏ, trơ trọi giữa một cách đồng rất đẹp. Khi Đoàn Thượng muốn tiến hành uy hiếp vùng Thuận Lưu, Trung Nghĩa môn đã trưng thu nơi này và biến nó thành một căn cứ tiền tiêu, làm điểm tựa cho các hoạt động tuần tra, trinh sát Thuận Lưu của các đội trinh sát nhỏ lẻ. Nhiệm vụ này, hoàn toàn không có giá trị gì khi Thành Đạt đã xuất quân, chủ động tiến đánh đám quân đội của Trung Nghĩa Môn tại căn cứ Duy Tiên. Vì thế, khó trách Vũ Hốt quyết định rút bỏ khỏi Đội Sơn trong tình hình hiện tại.
Thành Đạt chiếm được căn cứ Đội Sơn mà không tốn đến một giọt mồ hôi nào của đám binh lính. Mặc dù trên thực tế gã cũng chẳng thu được bất kỳ lợi ích cụ thể nào từ việc chiếm lĩnh này nhưng đây vẫn là một chiến thắng, một thứ ‘đồ chơi’, một vật ‘trang trí’ tuyệt hảo cho đám đài báo và lính tuyên truyền của Thành Đạt tha hồ mà hò hét, ca tụng, thổi còi… vang động thiên hạ. Chỉ cần tin này đến được tai của đám Hoàng Phong Tông, Lý Nhân dứt khoát sẽ biết phải làm gì với những thứ như thế này.
Thành Đạt chiếm Đội Sơn!
Vũ Hốt nghe được tin này thì lập tức biết được gã chỉ hư trương thanh thế, binh lực trong tay cũng không đủ để quản những chuyện vớ vẩn nên quyết định tiếp tục tử thủ căn cứ Duy Tiên. Nhưng tên tướng thổ phỉ Đoàn Lai thì đâu đủ trí tuệ để nhận biết thế cục như vậy. Thằng cha đầu óc ngu si, tứ chi phát triển này vừa nghe thuộc hạ báo tin tức này thì lập tức phát hỏa
“Cái gì? Nhà ngươi nói Thành Đạt không tốn một binh một tốt mà hạ được Đội Sơn? Thế bọn binh lính phòng thủ tại đó đâu? Rồi quân tại mấy căn cứ liền kề đó nữa. Chúng chết cả rồi hay sao mà trơ mắt lên cho tên khốn đó chiếm Đội Sơn?”
“Bẩm tướng quân! Tất cả binh lực tại các căn cứ trong vùng đều đã bị tướng quân Vũ Hốt ra lệnh tập trung về hết căn cứ Duy Tiên nên…”
“Cái gì? Thằng giặc già nhát chết đó dám to gan lớn mật làm loạn quân trận sao?” Đoàn Lai đâu hiểu được cái đại trí của Vũ Hốt, vừa nghe nói lập tức gầm lên điên loạn. Đám phụng sự còn tát gió theo mưa
“Tướng quân. Vũ Hốt tướng quân hồ đồ, khiến cho toàn bộ trận thế của quân ta đại loạn. Giờ đây, Duy Tiên đã là một tòa cô thành, đơn độc giữa vòng vây, chỉ e chẳng bao lâu cũng không trụ được mà rơi vào tay kẻ địch. Tướng quân binh lực ít, lúc đó e cũng khó có thể trụ được với địch.”
“Tên khốn Vũ Hốt làm liên lụy đến ta rồi. Vậy giờ ta phải làm sao cho tốt.”
“Chúng ta binh ít, lại ở ngài sáng, địch quân đông, lại ở trong tối. Muốn phá được địch chỉ còn một cách: Vào chỗ chết để tìm ra đường sống!”
“Dốc toàn binh lực, tấn công vào Đội Sơn. Phá vỡ thế bao vây của địch. Kế rất hay!”
Đoàn Lai khen tên tham mưu xong liền lập tức điều động quân đội, gấp rút tiến binh về Đội Sơn.
Đây là một nước cờ vô cùng nguy hiểm và liều lĩnh. Tấn công vào một cứ điểm của kẻ địch khi không biết rõ tình hình binh lực và bố trí của quân địch là một điều cực kỳ nguy hiểm, đại kỵ của binh gia. Đội Sơn tuy không phải là một căn cứ trọng điểm nhưng vẫn là một căn cứ quân sự được bảo vệ bởi nhiều trận pháp cấm chế khá mạnh mẽ, tạo ra không ít lợi thế cho quân phòng ngự. Binh lực của Đoàn Lai lại không đông, cũng không có những trang thiết bị công thành, phá trại hiệu quả, chiến tranh thánh khí uy lực mạnh cũng không có. Bản thân đội quân này lại luôn nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của các đơn vị trinh sát của Thành Đạt, hoàn toàn không thể tạo ra sự bất ngờ nào trên chiến trường. Với thực trạng như thế này, quân đội của Đoàn Lai công hạ được Đội Sơn mới là điều kỳ quái!
Chưa đầy nửa ngày sau, đội quân hơn hai ngàn người của Đoàn Lai đã kéo đến Đội Sơn. Cả khu căn cứ bây giờ đã được tái phục lại vô số trận pháp cấm chế mạnh mẽ, màn hào quang rực rỡ bao bọc khắp nơi như một mái vòm rắn chắc, che chở cho các tu giả ẩn náu bên trong. Khí thế nơi đây, vững vàng, hùng dũng như một con quái vật đang ngủ say, khiến đám tu giả đang phiêu phù trên trời kia tê tâm lạnh cốt.
Đoàn Lai dù sao cũng là một chiến tướng dầy dạn kinh nghiệm trận mạc. Gã nhìn thấy căn cứ này đã được bảo vệ cẩn mật nwh vậy thì cũng không ngu ngốc mà vội vàng tấn công ngay. Gã móc ra trong túi không gian một món pháp bảo kỳ lạ, quang hoa ảm đạm, mờ mờ ảo ảo như một đám mây ngũ sắc nhỏ. Gã vung tay lên huy động pháp bảo, một làn khí mỏng lập tức từ tay gã tràn ra, lướt qua đám binh tốt. Trong chớp mắt, toàn bộ hơn hai ngàn quân của Đoàn Lai đã được bao bọc bởi một lớp mây mỏng, mờ ảo như có như không. Lực phòng ngự của bọn họ cũng nhờ vậy mà tăng lên đáng kể, khả năng liên lạc giữa các thành viên cũng được nâng cao.
“Tấn công!”
Đoàn Lai hô lên dõng dạc hạ lệnh công kích. Từng đội quân dưới trướng gã nhanh chóng tách ra theo trận pháp được huấn luyện từ trước, lần lượt tấn công Đội Sơn với nhiều thủ đoạn khác nhau: sử dụng một số chiến tranh thánh khí mang theo từ xa công kích có; sử dụng pháp bảo, bùa chú công kích cự ly gần cũng có… Tiếng nổ, dư chấn kinh thiên động địa, vang lên ầm ầm không ngớt. Hào quang chói lọi rực rỡ cả một vùng. Đáp lại, từ căn cứ Đội Sơn, vô số tia sáng chết chóc, hỏa cầu, băng thương ào ào được quân phòng thủ bắn ra, gây ra những tổn thất nhất định cho quân tấn công. Phe tấn công có ưu thế về quân số, sự cơ động, di chuyển nhanh nhẹn của quân lính, nên khó bắn hạ. Phe phòng thủ có ưu thế về lực phòng ngự mạnh mẽ, giáp sâu dày, có thể mặc nhiên tiếp đón hầu hết những đòn tấn công của kẻ địch mà không hề hấn gì. Trận đánh nhanh chóng rơi vào trạng thái dằng co, không thể kết thúc nhanh chóng được.
Đúng lúc ấy, quân trinh sát của Đoàn Lai phát hiện ra một đội quân lớn từ đằng xa đang ào ào tiến đến tập hậu đội quân của gã. Đoàn Lai không chút hỗn loạn liền ra lệnh chuyển biến trận thế, một mặt tiếp tục tấn công Đội Sơn, một mặt chuẩn bị ngạch kháng với đội quân sắp đến của kẻ địch. Chẳng bao lâu, đội quân kia cũng hiện ra trước mắt Đoàn Lai. Đây chính là hai đội quân: Cao Thủ và Đột Mãnh của Thành Đạt, do Hoàng dẫn đầu. Hai bên không nói một lời, lập tức lao vào sáp chiến. Cùng lúc đó, đội Nam Quân vốn phòng ngự trong Đội Sơn cũng hùng dũng lao ra, đẩy quân của Đoàn Lai vào thế ‘lưỡng đầu thọ địch’. Hai đội quân của Thành Đạt phối hợp với nhau rất tốt, nhanh chóng phá vỡ thế trận của Đoàn Lại, chia cắt quân địch. Quân Đoàn Lai dù chiến đấu rất dũng cảm nhưng cũng không thể trụ được trước thế tấn công quá hung mãnh này của hai đội quân Thuận Lưu. Bọn họ nhanh chóng tan vỡ đội hình rồi bị quân Thuận Lưu tiêu diệt.
Thấy thế trận đã định, không thể cứu vãn được nữa, Đoàn Lai chỉ còn có thể dẫn theo đội thân binh cao thủ của mình, mạnh mẽ đột phá trung quân của đội quân Cao Thủ của Thành Đạt, tạo ra một đột phá khẩu và đào thoát khỏi chiến trường, chạy về căn cứ Duy Tiên. Thành Đạt đối với việc này đều mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy gì, mặc kệ bọn Vũ Hốt, Đoàn Lai muốn làm gì thì làm.
Không bị quân đội của Thành Đạt uy hiếp lộ liễu, chẳng bao lâu sau, Đoàn Lai phục hồi bản tính trở lại sau trận thảm bại. Gã ta lại muốn xuất quân tiến đánh quân Thuận Lưu, nhưng Vũ Hốt cương quyết không cho. Đoàn Lai vốn ôm trong lòng ý nghĩ: vì Vũ Hốt mà gã mới bị thất bại trận vừa rồi, nên nay càng căm hận Hốt thêm nữa. Không khí căng thẳng giữa hai vị tướng quân nhanh chóng lan ra khắp doanh trại và khiến cho tình hình trong trại Duy Tiên cũng theo đó mà hỏng bét hết cả. Các sĩ quan chỉ huy lâm vào hoàn cảnh khó xử khi không thể biết được họ phải tuân theo mệnh lệnh chỉ huy của ai trong hai vị tướng quân và càng không thể biết được họ nên làm gì trong tình hình rắc rối hiện nay. Cùng lúc đó, Thành Đạt lại có hành động mới.
Thành Đạt là một kẻ rất sành chơi trò chơi tâm lý chiến lại hiểu khá rõ về tính cách của hai vị chiến tướng bên kẻ địch nên chẳng khó khăn gì để gã phán đoán được hiện trạng xung đột gay gắt giữa Đoàn Lai và Vũ Hốt và cũng hiểu được gã phải làm gì để ‘cho thêm chút dầu vào ngọn lửa’ giữa hai kẻ địch này. Hành động của Thành Đạt khá đơn giản và hiệu quả. Gã tung ra những đội quân vừa và nhỏ, liên tục đánh phá các khu cứ điểm phòng thủ yếu ớt trong vùng của Trung Nghĩa Môn. Trung Nghĩa Môn với sự hỗ trợ của các thế lực trong triều, lập tức phản ứng mạnh mẽ và nhanh chóng thu được những trận thắng nhỏ. Những trận thắng này không có nhiều ý nghĩa về quân sự hay chiến thuật nhưng lại khiến cho tinh thần quân lính môn phái này trở lên cao vút và làm cho Đoàn Lai lấy lại sự tự tin, cao ngạo ngày nào. Với sự tự tin này, Đoàn Lai lại muốn một lần nữa xuất binh, tìm diệt quân đội Thuận Lưu của Thành Đạt. Đương nhiên, với tính cách cẩn trọng của mình, Vũ Hốt cực lực ngăn cản chuyện này. Xung đột giữa hai người bùng nổ dữ dội với kết cục là Đoàn Lai một lần nữa kéo quan bản bộ một mình xuất binh, rời khỏi doanh trại Duy Tiên, để mặc cho Vũ Hốt một mình trấn giử căn cứ này. Ai ngờ được, ngay khi Đoàn Lai xuất quân thì Thành Đạt cũng lập tức thu binh, lui trở về căn cứ Thuận Lưu. Cả Đoàn Lai lẫn Vũ Hốt đều không đủ gan và binh lực để tiếp tục truy đuổi Thành Đạt vào tận lãnh địa của gã nên đành phải trơ mắt ra nhìn rồi sau đó trút giận lên nhau, rồi quay sang gây gổ với người còn lại, khiến cho quân doanh của hai người này náo loạn hết cả, mãi đến khi Đoàn Thượng phải ra mặt điều chỉnh lại đơn vị quân này thì mọi chuyện mới yên tĩnh trở lại.
Lại nói đến cuộc tấn công vào Thượng Khối của quân chủ lực Trung Nghĩa Môn do Đoàn Thượng dẫn đầu. Tuy binh lực và trang thiết bị chiến tranh thánh khí của Trung Nghĩa Môn vượt xa so với Hoàng Phong Tông nhưng Hoàng Phong Tông lại có lợi thế ‘sân nhà’, nhận được sự hỗ trợ to lớn của các trận pháp cấm chế và các môn phái, gia tộc, thế lực nhỏ yếu khác trong vùng Thượng Khối nên Trung Nghĩa Môn cũng không dễ gì hiếp đáp Hoàng Phong Tông. Nếu Trung Nghĩa Môn liều mạng công kích Thượng Khối thì họ dứt khoát phải trả giá đắt. Đến lúc ấy, các thế lực khác sẽ chẳng đời nào mà buông tha cho họ. Đoàn Thượng cũng nhận ra điều này. Vì thế, lúc đầu lão ta quyết định áp dụng chiến thuật triệt hạ tinh thần kẻ địch bằng một loạt những trận đánh vừa và nhỏ, làm suy yếu Hoàng Phong Tông, phá vỡ liên kết của Hoàng Phong Tông với những thế lực nhỏ yếu khác trong vùng, từ đó hi vọng kết thúc chiến tranh với những hiệp ước thỏa thuận có lợi cho Trung Nghĩa Môn. Với chiến thuật như vậy, Trung Nghĩa Môn bỏ qua những cứ điểm quan trọng của Thượng Khối, lần lượt tìm đến các căn cứ, các đội quân, các thế lực nhỏ yếu trong vùng. Chiến thuật cực kỳ hợp lý này khiến cho Hoàng Phong Tông lâm vào thế bị động, phải giương mắt nhìn kẻ địch tung hoành trong chính lãnh địa của mình, phá hoại các cơ sở kinh tế quan trọng của môn phái một cách đầy bất lực. Cứ như vậy, dù lực lượng của Hoàng Phong Tông không bị thiệt hại nhiều nhưng tinh thần và nền kinh tế của họ vẫn bị đả kích mạnh mẽ theo đúng mong muốn của Đoàn Thượng. Chiến thuật của Đoàn Thượng có lẽ đã thành công rực rỡ nếu như không có sự xuất hiện ‘không đúng lúc’ của đội Bắc Quân, Thành Đạt gửi đến hỗ trợ cho Hoàng Phong Tông và cả hai chiến thắng vang dội (được bọn tuyên truyền Hoàng Phong Tông, Thuận Lưu thổi phồng hết mức) của Thành Đạt tại Đội Sơn. Những thứ này thực sự là liều thuốc tiên, lên tinh thần cho đội quân phòng ngự vào đẩy Đoàn Thượng vào tình thế buộc phải lựa chọn giữa việc phải dốc toàn lực tấn công trực diện kẻ địch trong những cứ điểm vững chắc với việc lui binh, tìm kiếm một cơ hội khác. Đoàn Thượng cũng thực là một đấng anh hùng trong thời loạn lạc. Biết không đánh được Hoàng Phong Tông, lão lập tức ra lệnh lui binh. Cuộc chiến tại Thượng Khối cũng kết thúc im hơi lặng tiếng như vậy.
“Mục tiêu Đội Sơn. Xuất phát!”
Viên tướng chỉ huy lạnh ra lệnh, rất ngắn gọn và uy nghi. Đội quân từ từ bay đi theo đội hình trận thế đã được huấn luyện. Tất cả mọi người đều giữ vẻ mặt lạnh lùng, băng giá, không một ai nói chuyện, cả bầu trời ngoài tiếng quần áo, cờ quạt phất trong gió ra, không một tiếng động nào cho thấy đang có một đội tu giả phi hành trên bầu trời.
Nhìn đội tu giả này chiến ý hừng hực như lửa cháy, Thành Đạt khẽ nở nụ cười đắc ý.
Theo các thông tin tình báo mà Thành Đạt thu thập được về quân Trung Nghĩa Môn thì Vũ Hốt là một viên tướng không chỉ là cẩn trọng, làm việc chắc chắn mà còn là một viên tướng có tài năng thực sự trong việc điều binh khiển tướng, có đôi mắt có khả năng nhìn ra những ý nghĩa chính trị, quân sự, kinh tế của các vùng, miền. Một viên tướng như vậy, đương nhiên hiểu rất rõ ý nghĩa quan trọng của cứ điểm Duy Tiên mà lão ta đang đóng quân. Với những hiểu biết đó, nhiều khả năng lão sẽ đưa ra phán đoán rằng Thành Đạt muốn hạ cứ điểm này của lão và việc tên tướng lỗ mãng Đoàn Lai xuất trại đuổi theo đội quân hỗ trợ cho Thượng Khối kia của Thành Đạt chính là đã trúng phải kế phân binh của Thành Đạt và Thành Đạt sắp sửa nhân lúc binh lực của cứ điểm này suy yếu để tấn công nơi này. Với những phán đoán đó, có đến tám chín phần, Vũ Hốt sẽ ra lệnh điều động tất cả quân lực của Trung Nghĩa Môn quanh vùng về đây. Gã muốn bỏ các cứ điểm không quan trọng kia để tập trung về Duy Tiên, tạo ra một đội quân đông đảo, hùng mạnh tạo ra một cái bẫy chết người để ‘chào đón’ Thành Đạt. Nếu như quả thực lão ta làm như vậy thì mới thực sự là trúng kế của Thành Đạt. Có lẽ dù suy tính đến vỡ cả đầu, Vũ Hốt cũng không thể ngờ được mục tiêu tấn công thực sự của Thành Đạt lại là Đội Sơn, một cứ điểm có ý nghĩa về quân sự và chính trị, nơi mà gã ta vừa rút sạch quân đi.
Căn cứ Đội Sơn không phải là một cứ điểm có ý nghĩa chiến thuật gì đối với những mưu tính quân sự chính trị của Đoàn Thượng và Trung Nghĩa Môn. Thực chất, nơi đây vốn không phải là một khu căn cứ quân sự hay một cứ điểm phòng thủ gì hết. Nó vốn dĩ là một khu biệt thự sang trọng của một phú thương trong vùng, nằm trên một ngọn đồi nhỏ, trơ trọi giữa một cách đồng rất đẹp. Khi Đoàn Thượng muốn tiến hành uy hiếp vùng Thuận Lưu, Trung Nghĩa môn đã trưng thu nơi này và biến nó thành một căn cứ tiền tiêu, làm điểm tựa cho các hoạt động tuần tra, trinh sát Thuận Lưu của các đội trinh sát nhỏ lẻ. Nhiệm vụ này, hoàn toàn không có giá trị gì khi Thành Đạt đã xuất quân, chủ động tiến đánh đám quân đội của Trung Nghĩa Môn tại căn cứ Duy Tiên. Vì thế, khó trách Vũ Hốt quyết định rút bỏ khỏi Đội Sơn trong tình hình hiện tại.
Thành Đạt chiếm được căn cứ Đội Sơn mà không tốn đến một giọt mồ hôi nào của đám binh lính. Mặc dù trên thực tế gã cũng chẳng thu được bất kỳ lợi ích cụ thể nào từ việc chiếm lĩnh này nhưng đây vẫn là một chiến thắng, một thứ ‘đồ chơi’, một vật ‘trang trí’ tuyệt hảo cho đám đài báo và lính tuyên truyền của Thành Đạt tha hồ mà hò hét, ca tụng, thổi còi… vang động thiên hạ. Chỉ cần tin này đến được tai của đám Hoàng Phong Tông, Lý Nhân dứt khoát sẽ biết phải làm gì với những thứ như thế này.
Thành Đạt chiếm Đội Sơn!
Vũ Hốt nghe được tin này thì lập tức biết được gã chỉ hư trương thanh thế, binh lực trong tay cũng không đủ để quản những chuyện vớ vẩn nên quyết định tiếp tục tử thủ căn cứ Duy Tiên. Nhưng tên tướng thổ phỉ Đoàn Lai thì đâu đủ trí tuệ để nhận biết thế cục như vậy. Thằng cha đầu óc ngu si, tứ chi phát triển này vừa nghe thuộc hạ báo tin tức này thì lập tức phát hỏa
“Cái gì? Nhà ngươi nói Thành Đạt không tốn một binh một tốt mà hạ được Đội Sơn? Thế bọn binh lính phòng thủ tại đó đâu? Rồi quân tại mấy căn cứ liền kề đó nữa. Chúng chết cả rồi hay sao mà trơ mắt lên cho tên khốn đó chiếm Đội Sơn?”
“Bẩm tướng quân! Tất cả binh lực tại các căn cứ trong vùng đều đã bị tướng quân Vũ Hốt ra lệnh tập trung về hết căn cứ Duy Tiên nên…”
“Cái gì? Thằng giặc già nhát chết đó dám to gan lớn mật làm loạn quân trận sao?” Đoàn Lai đâu hiểu được cái đại trí của Vũ Hốt, vừa nghe nói lập tức gầm lên điên loạn. Đám phụng sự còn tát gió theo mưa
“Tướng quân. Vũ Hốt tướng quân hồ đồ, khiến cho toàn bộ trận thế của quân ta đại loạn. Giờ đây, Duy Tiên đã là một tòa cô thành, đơn độc giữa vòng vây, chỉ e chẳng bao lâu cũng không trụ được mà rơi vào tay kẻ địch. Tướng quân binh lực ít, lúc đó e cũng khó có thể trụ được với địch.”
“Tên khốn Vũ Hốt làm liên lụy đến ta rồi. Vậy giờ ta phải làm sao cho tốt.”
“Chúng ta binh ít, lại ở ngài sáng, địch quân đông, lại ở trong tối. Muốn phá được địch chỉ còn một cách: Vào chỗ chết để tìm ra đường sống!”
“Dốc toàn binh lực, tấn công vào Đội Sơn. Phá vỡ thế bao vây của địch. Kế rất hay!”
Đoàn Lai khen tên tham mưu xong liền lập tức điều động quân đội, gấp rút tiến binh về Đội Sơn.
Đây là một nước cờ vô cùng nguy hiểm và liều lĩnh. Tấn công vào một cứ điểm của kẻ địch khi không biết rõ tình hình binh lực và bố trí của quân địch là một điều cực kỳ nguy hiểm, đại kỵ của binh gia. Đội Sơn tuy không phải là một căn cứ trọng điểm nhưng vẫn là một căn cứ quân sự được bảo vệ bởi nhiều trận pháp cấm chế khá mạnh mẽ, tạo ra không ít lợi thế cho quân phòng ngự. Binh lực của Đoàn Lai lại không đông, cũng không có những trang thiết bị công thành, phá trại hiệu quả, chiến tranh thánh khí uy lực mạnh cũng không có. Bản thân đội quân này lại luôn nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của các đơn vị trinh sát của Thành Đạt, hoàn toàn không thể tạo ra sự bất ngờ nào trên chiến trường. Với thực trạng như thế này, quân đội của Đoàn Lai công hạ được Đội Sơn mới là điều kỳ quái!
Chưa đầy nửa ngày sau, đội quân hơn hai ngàn người của Đoàn Lai đã kéo đến Đội Sơn. Cả khu căn cứ bây giờ đã được tái phục lại vô số trận pháp cấm chế mạnh mẽ, màn hào quang rực rỡ bao bọc khắp nơi như một mái vòm rắn chắc, che chở cho các tu giả ẩn náu bên trong. Khí thế nơi đây, vững vàng, hùng dũng như một con quái vật đang ngủ say, khiến đám tu giả đang phiêu phù trên trời kia tê tâm lạnh cốt.
Đoàn Lai dù sao cũng là một chiến tướng dầy dạn kinh nghiệm trận mạc. Gã nhìn thấy căn cứ này đã được bảo vệ cẩn mật nwh vậy thì cũng không ngu ngốc mà vội vàng tấn công ngay. Gã móc ra trong túi không gian một món pháp bảo kỳ lạ, quang hoa ảm đạm, mờ mờ ảo ảo như một đám mây ngũ sắc nhỏ. Gã vung tay lên huy động pháp bảo, một làn khí mỏng lập tức từ tay gã tràn ra, lướt qua đám binh tốt. Trong chớp mắt, toàn bộ hơn hai ngàn quân của Đoàn Lai đã được bao bọc bởi một lớp mây mỏng, mờ ảo như có như không. Lực phòng ngự của bọn họ cũng nhờ vậy mà tăng lên đáng kể, khả năng liên lạc giữa các thành viên cũng được nâng cao.
“Tấn công!”
Đoàn Lai hô lên dõng dạc hạ lệnh công kích. Từng đội quân dưới trướng gã nhanh chóng tách ra theo trận pháp được huấn luyện từ trước, lần lượt tấn công Đội Sơn với nhiều thủ đoạn khác nhau: sử dụng một số chiến tranh thánh khí mang theo từ xa công kích có; sử dụng pháp bảo, bùa chú công kích cự ly gần cũng có… Tiếng nổ, dư chấn kinh thiên động địa, vang lên ầm ầm không ngớt. Hào quang chói lọi rực rỡ cả một vùng. Đáp lại, từ căn cứ Đội Sơn, vô số tia sáng chết chóc, hỏa cầu, băng thương ào ào được quân phòng thủ bắn ra, gây ra những tổn thất nhất định cho quân tấn công. Phe tấn công có ưu thế về quân số, sự cơ động, di chuyển nhanh nhẹn của quân lính, nên khó bắn hạ. Phe phòng thủ có ưu thế về lực phòng ngự mạnh mẽ, giáp sâu dày, có thể mặc nhiên tiếp đón hầu hết những đòn tấn công của kẻ địch mà không hề hấn gì. Trận đánh nhanh chóng rơi vào trạng thái dằng co, không thể kết thúc nhanh chóng được.
Đúng lúc ấy, quân trinh sát của Đoàn Lai phát hiện ra một đội quân lớn từ đằng xa đang ào ào tiến đến tập hậu đội quân của gã. Đoàn Lai không chút hỗn loạn liền ra lệnh chuyển biến trận thế, một mặt tiếp tục tấn công Đội Sơn, một mặt chuẩn bị ngạch kháng với đội quân sắp đến của kẻ địch. Chẳng bao lâu, đội quân kia cũng hiện ra trước mắt Đoàn Lai. Đây chính là hai đội quân: Cao Thủ và Đột Mãnh của Thành Đạt, do Hoàng dẫn đầu. Hai bên không nói một lời, lập tức lao vào sáp chiến. Cùng lúc đó, đội Nam Quân vốn phòng ngự trong Đội Sơn cũng hùng dũng lao ra, đẩy quân của Đoàn Lai vào thế ‘lưỡng đầu thọ địch’. Hai đội quân của Thành Đạt phối hợp với nhau rất tốt, nhanh chóng phá vỡ thế trận của Đoàn Lại, chia cắt quân địch. Quân Đoàn Lai dù chiến đấu rất dũng cảm nhưng cũng không thể trụ được trước thế tấn công quá hung mãnh này của hai đội quân Thuận Lưu. Bọn họ nhanh chóng tan vỡ đội hình rồi bị quân Thuận Lưu tiêu diệt.
Thấy thế trận đã định, không thể cứu vãn được nữa, Đoàn Lai chỉ còn có thể dẫn theo đội thân binh cao thủ của mình, mạnh mẽ đột phá trung quân của đội quân Cao Thủ của Thành Đạt, tạo ra một đột phá khẩu và đào thoát khỏi chiến trường, chạy về căn cứ Duy Tiên. Thành Đạt đối với việc này đều mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy gì, mặc kệ bọn Vũ Hốt, Đoàn Lai muốn làm gì thì làm.
Không bị quân đội của Thành Đạt uy hiếp lộ liễu, chẳng bao lâu sau, Đoàn Lai phục hồi bản tính trở lại sau trận thảm bại. Gã ta lại muốn xuất quân tiến đánh quân Thuận Lưu, nhưng Vũ Hốt cương quyết không cho. Đoàn Lai vốn ôm trong lòng ý nghĩ: vì Vũ Hốt mà gã mới bị thất bại trận vừa rồi, nên nay càng căm hận Hốt thêm nữa. Không khí căng thẳng giữa hai vị tướng quân nhanh chóng lan ra khắp doanh trại và khiến cho tình hình trong trại Duy Tiên cũng theo đó mà hỏng bét hết cả. Các sĩ quan chỉ huy lâm vào hoàn cảnh khó xử khi không thể biết được họ phải tuân theo mệnh lệnh chỉ huy của ai trong hai vị tướng quân và càng không thể biết được họ nên làm gì trong tình hình rắc rối hiện nay. Cùng lúc đó, Thành Đạt lại có hành động mới.
Thành Đạt là một kẻ rất sành chơi trò chơi tâm lý chiến lại hiểu khá rõ về tính cách của hai vị chiến tướng bên kẻ địch nên chẳng khó khăn gì để gã phán đoán được hiện trạng xung đột gay gắt giữa Đoàn Lai và Vũ Hốt và cũng hiểu được gã phải làm gì để ‘cho thêm chút dầu vào ngọn lửa’ giữa hai kẻ địch này. Hành động của Thành Đạt khá đơn giản và hiệu quả. Gã tung ra những đội quân vừa và nhỏ, liên tục đánh phá các khu cứ điểm phòng thủ yếu ớt trong vùng của Trung Nghĩa Môn. Trung Nghĩa Môn với sự hỗ trợ của các thế lực trong triều, lập tức phản ứng mạnh mẽ và nhanh chóng thu được những trận thắng nhỏ. Những trận thắng này không có nhiều ý nghĩa về quân sự hay chiến thuật nhưng lại khiến cho tinh thần quân lính môn phái này trở lên cao vút và làm cho Đoàn Lai lấy lại sự tự tin, cao ngạo ngày nào. Với sự tự tin này, Đoàn Lai lại muốn một lần nữa xuất binh, tìm diệt quân đội Thuận Lưu của Thành Đạt. Đương nhiên, với tính cách cẩn trọng của mình, Vũ Hốt cực lực ngăn cản chuyện này. Xung đột giữa hai người bùng nổ dữ dội với kết cục là Đoàn Lai một lần nữa kéo quan bản bộ một mình xuất binh, rời khỏi doanh trại Duy Tiên, để mặc cho Vũ Hốt một mình trấn giử căn cứ này. Ai ngờ được, ngay khi Đoàn Lai xuất quân thì Thành Đạt cũng lập tức thu binh, lui trở về căn cứ Thuận Lưu. Cả Đoàn Lai lẫn Vũ Hốt đều không đủ gan và binh lực để tiếp tục truy đuổi Thành Đạt vào tận lãnh địa của gã nên đành phải trơ mắt ra nhìn rồi sau đó trút giận lên nhau, rồi quay sang gây gổ với người còn lại, khiến cho quân doanh của hai người này náo loạn hết cả, mãi đến khi Đoàn Thượng phải ra mặt điều chỉnh lại đơn vị quân này thì mọi chuyện mới yên tĩnh trở lại.
Lại nói đến cuộc tấn công vào Thượng Khối của quân chủ lực Trung Nghĩa Môn do Đoàn Thượng dẫn đầu. Tuy binh lực và trang thiết bị chiến tranh thánh khí của Trung Nghĩa Môn vượt xa so với Hoàng Phong Tông nhưng Hoàng Phong Tông lại có lợi thế ‘sân nhà’, nhận được sự hỗ trợ to lớn của các trận pháp cấm chế và các môn phái, gia tộc, thế lực nhỏ yếu khác trong vùng Thượng Khối nên Trung Nghĩa Môn cũng không dễ gì hiếp đáp Hoàng Phong Tông. Nếu Trung Nghĩa Môn liều mạng công kích Thượng Khối thì họ dứt khoát phải trả giá đắt. Đến lúc ấy, các thế lực khác sẽ chẳng đời nào mà buông tha cho họ. Đoàn Thượng cũng nhận ra điều này. Vì thế, lúc đầu lão ta quyết định áp dụng chiến thuật triệt hạ tinh thần kẻ địch bằng một loạt những trận đánh vừa và nhỏ, làm suy yếu Hoàng Phong Tông, phá vỡ liên kết của Hoàng Phong Tông với những thế lực nhỏ yếu khác trong vùng, từ đó hi vọng kết thúc chiến tranh với những hiệp ước thỏa thuận có lợi cho Trung Nghĩa Môn. Với chiến thuật như vậy, Trung Nghĩa Môn bỏ qua những cứ điểm quan trọng của Thượng Khối, lần lượt tìm đến các căn cứ, các đội quân, các thế lực nhỏ yếu trong vùng. Chiến thuật cực kỳ hợp lý này khiến cho Hoàng Phong Tông lâm vào thế bị động, phải giương mắt nhìn kẻ địch tung hoành trong chính lãnh địa của mình, phá hoại các cơ sở kinh tế quan trọng của môn phái một cách đầy bất lực. Cứ như vậy, dù lực lượng của Hoàng Phong Tông không bị thiệt hại nhiều nhưng tinh thần và nền kinh tế của họ vẫn bị đả kích mạnh mẽ theo đúng mong muốn của Đoàn Thượng. Chiến thuật của Đoàn Thượng có lẽ đã thành công rực rỡ nếu như không có sự xuất hiện ‘không đúng lúc’ của đội Bắc Quân, Thành Đạt gửi đến hỗ trợ cho Hoàng Phong Tông và cả hai chiến thắng vang dội (được bọn tuyên truyền Hoàng Phong Tông, Thuận Lưu thổi phồng hết mức) của Thành Đạt tại Đội Sơn. Những thứ này thực sự là liều thuốc tiên, lên tinh thần cho đội quân phòng ngự vào đẩy Đoàn Thượng vào tình thế buộc phải lựa chọn giữa việc phải dốc toàn lực tấn công trực diện kẻ địch trong những cứ điểm vững chắc với việc lui binh, tìm kiếm một cơ hội khác. Đoàn Thượng cũng thực là một đấng anh hùng trong thời loạn lạc. Biết không đánh được Hoàng Phong Tông, lão lập tức ra lệnh lui binh. Cuộc chiến tại Thượng Khối cũng kết thúc im hơi lặng tiếng như vậy.
/53
|