Thành phố Hải Ấp. Một trong những trọng trấn của Tĩnh Thiên Quốc. Một trong năm thành phố của Tĩnh Thiên Quốc. Linh khí nồng đậm. Nhiều linh điền cấp bốn, cấp năm những linh điền có thể dùng để trồng những loại dược thảo dùng để chế tạo linh đan diệu dược cấp năm, cấp độ linh đan có thể có tác dụng tăng tiến pháp lực, đột phá bình cảnh với cả các tu giả Kết Đan kỳ. Phía bắc giáp với vùng Sơn Đông, cửa ngõ tiếp nối giữa vùng đồng bằng sông Thanh Giang với vùng rừng núi phía bắc. Phía Đông giáp với biển Đông, con đường giao thông hàng hải quan trọng nhất giữa 31 quốc gia của liên minh Lục Đại, một trong những cửa ngõ để tiến vào vùng biển Hải Quái, nơi có rất nhiều yêu quái xuất xứ từ biển, là nguồn cung cấp nguyên liệu tài liệu rất quan trọng cho các tu giả trong khu vực. Phía Nam giáp với sông Hỗn Độn, ‘dòng sông’ do vô số linh khí vô cùng hỗn loạn, cuồng bạo (khí hỗn độn) hợp lại mà thành, tu giả không thể hấp thu những linh khí này vào người để luyện hóa thành pháp lực được nhưng chúng lại rất có ích cho sự phát triển và hình thành của các yêu quái, nhất là những yêu quái hệ tự nhiên (tinh linh) thì càng nhiều về số lượng, đa dạng về chủng loại, là một nguồn tài nguyên rất phong phú. Phía Tây, có thể xuôi theo dòng Thanh Giang, dòng sông mẹ nuôi sống cả Tĩnh Thiên Quốc để đến kinh đô, cũng chỉ mất chưa đến bốn ngày ngồi thuyền, đối với những tu giả chưa thể phi hành. Ngoài ra, trong địa phận Hải Ấp còn có rất nhiều mỏ khoáng sản to lớn quý giá. Riêng mỏ linh thạch cấp bốn Đại Lãnh, hàng năm đã mang về cho chủ nhân của tòa thành này và cả đám hoàng tộc, đại quan phú quý của Tĩnh Thiên một khoản lợi nhuận kinh người.
Thành Hải Ấp và những gì xung quanh nó có hấp lực kinh khủng như thế nào. Ai ai cũng biết. Do đó, người có thể ngồi vững vị trí thành chủ thành Hải Ấp này xưa này tuyệt đối không phải là người bình thường, đặc biệt là trong cái thời buổi mà thực quyền của hoàng đế chỉ dừng lại ở phạm vi của kinh đô, còn các địa phương, mạnh ai nấy quản, việc chém giết, tranh đoạt, các môn phái, tổ chức, thế lực nay hưng mai diệt là chuyện thường ngày ở huyện này. Thành chủ thành Hải Ấp, Lê Lý, là một cao thủ Kết Đan kỳ có thực lực sánh ngang với Quan Tắc Cổ, là gia chủ của gia tộc họ Lê, một đại gia tộc có hơn một vạn môn nhân đệ tử. Trong số đó, năm ngàn tu giả chuyên môn chiến đấu thì có đến một ngàn người là cao thủ Ngưng Dịch kỳ, bốn ngàn người là cao thủ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm trở lên. Đội quân này được trang bị bởi những pháp bảo, vũ khí chiến tranh tốt nhất mà các thế lực ở Tĩnh Thiên Quốc có thể có được và được chỉ huy bởi những sĩ quan ưu tú, được đào tạo công phu, bài bản, có nhiều kinh nghiệm chiến đấu đoàn chiến. Với thực lực hùng mạnh và tài năng chính trị của nhiều đời tộc trưởng, gia tộc họ Lê khống chế chặt chẽ toàn bộ các gia tộc, môn phái tu giả khác trong khu vực thành Hải Ấp. Có thể nói, toàn bộ các môn phái trong khu vực này đều là các chi nhánh phụ thuộc, chân rết của gia tộc họ Lê. Ngoài ra, gia tộc họ Lê cũng có mối quan hệ lợi ích rất phức tạp với nhiều môn phái nước ngoài, về cơ bản không hề sợ chút uy danh cỏn con mà Thành Đạt có thể lợi dụng được của Thiên Phượng Cung. Thực lực mạnh mẽ có thể xếp vào hàng top ba, top bốn các thế lực mạnh nhất Tĩnh Thiên Quốc.
Khi Thành Đạt kéo quân đến địa phận của thành Hải Ấp, gã lập tức bị chặn lại bởi một lực lượng đông đảo gồm hàng ngàn chiến binh trang bị gọn gàng, có phần diêm dúa hoa lệ như một đội diễu binh nhưng cũng tỏa ra một sức ép kinh khủng, đậm đặc của những chiến binh dày dạn kinh nghiệm chiến trường. Đội hình trận thế của họ nhìn qua thì có vẻ rất bình thường, lỏng lẻo, lộn xộn nhưng kỳ thực lại cực kỳ nghiêm mật và toàn diện. Tiến có thể công, lui có thể thủ. Vừa vững vàng như đá núi mà lại uyển chuyển và linh hoạt như nước sông.
“Bạch Hổ Đoản Trận! Không ngờ ngay cả Tứ Linh Tiểu Trận cũng được lão này bày ra. Thực quá coi trọng chúng ta rồi!” Nhìn thấy đội hình trận thế nghiêm cẩn của đối phương, Thành Đạt trong chiếc thuyền bay hoa lệ không nhịn được thầm cảm thán. Gã cảm thấy may mắn vì đã không có ý định đương đấu với gia tộc họ Lê này. Thực lực của riêng một đạo quân trước mặt gã đây thôi cũng tuyệt đối không thua mấy vạn tên du thủ du thực đang tập trung ở thị trấn Sơn Đông rồi.
Từ trong đội quân hùng tráng đất Hải Ấp kia, một người đàn ông ăn mặc giản dị, bình thường mà không kém phần trang trọng, được một đội bốn tu giả hộ tống từ từ bay ra. Cả năm người này không ngờ đều là tu giả Kết Đan kỳ! Chỉ nội bọn họ thôi cũng đủ để khiến Thành Đạt phải hít một hơi thật sâu, đè nén cơn ghen tức đang chạy giần giật trong mạch máu.
“Tiểu dân Lê Đại, xin kính chào hoàng tử cả điện hạ, đại giá quang lâm đến chỗ nhỏ mọn này của chúng tôi. Tiểu dân đã bày sẵn chút tiệc mọn để hoàng tử cả tẩy trần. Xin phép được dẫn đường!” Người đàn ông đi trước dẫn đầu từ xa cung kính hành lễ cao giọng thưa vào. Đồng thời, trong tai Thành Đạt vang lên giọng truyền âm khe khẽ của đối phương “Phiền anh Thành Đạt cùng đội quân Huyết Luyện đến Hổ trại chờ cho một chút! Ta đón tiếp xong hoàng tử cả sẽ lập tức đến chỗ anh ngay. Khi đó, xin hãy giải thích rõ ràng những khúc mắc giữa hai ta dùm!”
Thành Đạt nghe câu nói này ban đầu thì khẽ giật mình nhưng rồi sau đó lại mỉm cười tự đắc. Giao Thủy và Công Sơn làm việc quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của gã. Trước khi Thành Đạt đến được Hải Ấp, hai người này thực sự đã giúp gã đả động Lê Đại khiến cho Lê Đại đã nảy sinh ý tứ muốn lợi dụng vị hoàng tử cả này để làm đại nghiệp và thu nhận gã vào dưới trướng. Cả hai điều này đều là những tiền đề tiên quyết cực kỳ quan trọng để gã có thể tiến thêm những bước tiến tiếp theo trong kế hoạch của gã. Một kế hoạch táo bạo và to lớn mà những kẻ tầm thường, chỉ biết đến những lợi ích trước mắt như lão Sơn Đông không bao giờ nghĩ ra được, mà dù có nghĩ đến cũng không bao giờ có gan thực hiện.
Thành Đạt và đội Huyết Luyện Quân dời khỏi chiếc thuyền bay mà không them nhìn đến gã hoàng tử cả lấy một cái, càng không thèm để mắt đến cái nhìn trịnh thượng, xấc láo của tên ngốc đó. Thành Đạt không cần nghĩ ngợi quá nhiều cũng có thể đoán ra được tên ngốc đó âm mưu cái gì trong đầu. Nhưng gã cũng chẳng thèm để tâm đến điều đó. Với trí tuệ của bản thân và lực lượng hiện tại trong tay, gã hoàn toàn đủ khả năng tự bảo vệ mình trước bất kỳ một mối đe dọa nào từ bất kỳ ai. Hơn nữa, trước mắt, gã và tên hoàng tử cả này càng khúc mắc thì… càng dễ tránh được những chuyện ‘phiền phức không đâu’. ‘Rắn nuốt voi’. Đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm! Cáo mượn oai hùm cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Bước quá nhanh, dứt khoát sẽ phải trả giá đắt!
Hổ trại! Nơi đây vốn là một khu đồi trọc nằm giữa một cánh đồng rộng lớn được Hổ doanh quân, một trong những đội quân của gia tộc họ Lê chọn làm nơi đóng quân. Cơ sở vật chất nơi đây khá tốt. Nhà cửa, trận pháp, cấm chế bảo vệ nghiêm cẩn, chặt chẽ, phối hợp tạo thành một căn cứ địa khá tốt để đóng quân. Thành Đạt đưa quân của gã vào đây nghỉ ngơi và chờ đợi.
Ba ngày sau, Lê Đại cùng với một tu giả kết đan kỳ hộ tống đến gặp Thành Đạt. Hai bên cùng nhau nói những câu khách sáo chào hỏi nhau rồi chia ngôi chủ khách rồi ngồi nói chuyện.
Lê Đại cười nhạt, mở đầu
“Anh Đạt! Anh vô cớ chặn đánh đoàn diễu hành, giết người của hoàng tử cả, lại dám ngông nghênh kéo quân, kéo tướng đến tận Hải Ấp của ta làm loạn! Anh nói tôi nên xử lý anh như thế nào đây?”
Thành Đạt cười nhẹ
“Nếu tôi không có gì trong tay mà cứ thế đến đây, gặp phải những câu nói này của ngài tộc trưởng chắc sẽ sợ đến vãi cả ra quần rồi. Nhưng tôi không có chút cảm giác nào khi phải đối diện với những câu nói đó. Tôi không phải là một kẻ tay trắng. Tôi có thế và lực đủ để khiến cho ngài tộc trưởng phải suy nghĩ trước khi có bất kỳ hành động cứng rắn nào. Tôi cũng không phải là kẻ địch nguy hiểm có thể làm ảnh hưởng đến ngài, mà là một con dao sắc có thể giúp ngài tận dụng được thiên thời hiện nay để làm nên đại nghiệp.”
“Thiên thời? Hiện nay, thiên hạ thái bình, bốn phương êm ả. Hoàng thượng là người chí nhân chí đức, chú trọng tu hành, truyền giảng giáo hóa cho chúng sinh. Đúng là thời cơ tốt để cho thiên hạ an cư lạc nghiệp, phát triển cơ nghiệp, dương danh sử sách.” Lê Đại thản nhiên cười nói
Thành Đạt không hề chịu thua.
“Lý Cao Tông hôn ám, ham thích những thứ vô vị như ca múa, chùa chiền, du lãm thiên hạ,… bỏ bê triều chính. Đất nước ngày nay chia năm, xẻ bảy. Quần hùng cát cứ, sài lang loạn đấu. Giặc dã như rươi. Thổ phỉ khắp chốn. Hoàng đế lại u mê không tỉnh, giết hại trung lương để cho tên giặc Quách Bốc làm loạn chốn cửa khuyết, đuổi vua và hoàng tộc chạy khỏi kinh thành, lập bọn Lý Thẩm, Đàm Vĩnh Mông lên làm bù nhìn. Kỷ cương mất hết. Nay hoàng tử cả Lý Sảm vì chạy loạn mà đến nương tự nơi Tộc Trưởng. Đây chính là thời cơ ngàn vàng để một vị anh hùng lòng nuôi chí cứu quốc, cứu dân như Tộc Trưởng ra tay dương danh thiên hạ. Đúng là một thời cơ tốt!”
Lê Đại vuốt râu cười khà khà nhưng vẫn nói
“Đại tôi chưa bao giờ nói lòng mang chí lớn, hoài bão cao siêu như vậy cả. Ngài Đạt nghe nhầm ở đâu rồi chăng?”
Thành Đạt cũng cười hắc hắc mà rằng
“Nhà họ Lê không được phong quan phong tước mà vẫn trấn giữ Hải Ấp, coi làm của riêng. Ngài tộc trưởng dưới trướng có hàng ngàn vạn binh chúng. Lẽ nào số quân này chỉ để làm cảnh thôi hay sao? Nếu như không phải ngài tộc trưởng có tâm cứu nước sao lại chịu tốn tiền cho những thứ hung lệ đó!”
“Xin lỗi đã chen ngang cuộc nói chuyện này, chỉ có điều Tô Trung Từ tôi vướng mắc trong lòng nãy giờ, không thể không nói ra!” Vị kết đan kỳ hộ tống Lê Đại nãy giờ ngồi im bây giờ bất thần lên tiếng “Ngài Đạt nói rất chính xác. Thiên hạ bây giờ thực quá mức nhiễu nhương. Dân không đủ sống, oán thán vang xa. Họ Lê chúng tôi cũng thực có tâm cứu nước cứu dân khỏi kiếp lầm than này nhưng… lực bất tòng tâm. Chúng tôi làm việc đại nghĩa, cả nhà không toàn mạng cũng chẳng dám oán thán ai. Chỉ e dân chúng vì chúng tôi mà loạn càng thêm loạn, khổ càng thêm khổ. Như vậy tội chúng tôi lớn lắm. Từ tôi thực không lỡ làm như vậy!”
Tô Trung Từ chính là em vợ của Lê Đại. Bản thân không chỉ là một tu giả hùng mạnh, tài phép khôn lường mà còn là một viên đại quan lắm quyền lớn trong triều đình nhà họ Lý. Trí tuệ không cần nghi ngờ. Thành Đạt thấy hôm nay, cả hai nhân vật quan trọng nhất của gia tộc họ Lê đều đến gặp gã thì trong lòng mừng như điên. Gã biết việc gã cầu mong đã thành đến chín phần rồi. Phần còn lại, chính nằm ở chỗ xem khả năng thuyết khách của gã đến đâu mà thôi. Thành Đạt lập tức cười khà khà mà nói
“Ngài Từ nói đúng lắm. Nhưng tôi thấy vẫn chưa đủ. Trên đời này cái gì cũng có thể thiếu nhưng đâu thiếu những người có lòng cứu quốc. Chỉ cần cờ nghĩa của hoàng tử cả dựng lên. Những vị anh hùng hào kiệt chắc chắn sẽ lũ lượt tìm đến. Dân chúng lầm than vì tìm đường sống chắc chắn sẽ vùng lên. Thương nhân vì hi vọng vào một thời thịnh thế, để có thể làm ăn buôn bán thuận lợi chắc chắn sẽ không tiếc tiền của, rót vốn quyên góp vì đại nghĩa. Nói ra cũng vừa khéo. Thị trấn Sơn Đông hiện nay lại tập trung tất cả những thứ đó. Đúng là trời cũng muốn cho nghiệp lớn chóng thành!”
Hai bên đấu đá, lời ăn tiếng nói đơn giản và lộn xộn mà thâm sâu không để đâu cho hết. Mỗi câu mỗi nhát còn sắc bén hơn vạn thanh bảo kiếm, mạnh mẽ hơn mọi loại chiến tranh thánh khí hùng mạnh nhất. Khiến cho người nghe không khỏi lắc đầu lè lưỡi thán phục. Đổi trắng thay đen. Ăn không nói có. Dựng đứng câu chuyện. Gian xảo đê tiện, đểu giả không thua gì lũ người Tàu Bựa. Chó má!
“Nói về chuyện quan trọng nhất đi!” Lê Đại bỗng dừng lời rồi nghiêm nghị hỏi “Ngài muốn gì?”
Thành Đạt im lặng, không trả lời ngay. Gã biết rằng bây giờ là lúc hai bên phải ngả bài, mặc cả rõ ràng, không thể tiếp tục dùng lời lẽ gian xảo để lừa gạt đối phương mà phải nói càng trực tiếp càng đơn giản càng tốt. Nếu phạm sai lầm, cái giá gã phải trả sẽ vô cùng đắt đỏ. Gã liền lấy lại tư thế rồi nói rõ ràng
“Đàn ông trong thiên hạ, tranh đoạt chém giết xưa nay vốn chỉ vì bốn thứ: đức tin, danh vọng, quyền lực, tiền bạc và đàn bà. Tôi xưa nay chỉ tin vào chính bản thân mình, cũng không hứng thú với bất kỳ triết lý, lý tưởng, lý bở gì hết.”
“Danh vọng của ngài Đạt tuy gọi là cao thì cũng rất cao mà nói là thấp thì cũng quá thấp.” Tô Trung Từ hững hờ ngắt lời Thành Đạt mà nói “Chúng tôi có thể giúp ngài nâng cao danh tiếng lên thêm nữa. Việc này cũng không có gì khó. Nhưng đổi lại, ngài phải đoạt tuyệt hoàn toàn với Thiên Phượng Cung.”
Thành Đạt cười khẽ rồi nói tiếp làm như chưa hề bị Tô Trung Tư phá rối
“Tôi tuổi còn trẻ. Tương lai còn dài. Tài năng và quyền thế cũng đủ để quyền lực và tiền bạc tự mình tìm đến. Tôi có thể chờ đợi. Không cần vội. Duy chỉ có mỹ nữ thì chưa bao giờ cảm thấy nguôi ngoai.”
“Ha ha ha…” Tô Trung Từ ngửa mặt cười rộ rồi vuốt râu mà rằng “Ham muốn sắc dục là bản tính tự nhiên của mọi đàn ông trong thiên hạ. Ngài Đạt không cần vì vậy mà ái ngại làm gì! Lát nữa, tôi xin đưa ngay mười giai nhân tuyệt sắc, cầm kỳ thi họa, công phu pháp quyết đặc biệt đến dâng làm quà mừng ngài.”
“Ngài Từ quá lời rồi. Tôi sẽ lập tức ra lệnh cho thủ hạ tuyển gấp một trăm giai nhân tuyệt sắc, cầm kỳ thi họa, công phu pháp quyết đặc biệt, dâng lên làm quà mừng ngài!”
Thành Đạt lặp lại y nguyên câu nói của Tô Trung Từ làm tên tu giả này khẽ biến sắc mặt. Lê Đại im lặng nãy giờ lại lên tiếng can thiệp
“Chú Từ hiểu nhầm rồi! Với địa vị của ngài Đạt đây chẳng lẽ còn sợ thiếu vài ả đàn bà để đùa giỡn sao? Có hàng ngàn ả xếp hàng để chờ đợi ngài ấy chiếu cố đến nữa ấy chứ! Việc này xin ngài Đạt cứ yên tâm. Tôi dứt khoát sẽ không để ngài phải thất vọng vì đã quyết định đến đầu quân cho nhà họ Lê chúng tôi. Nhưng, chúng tôi vẫn cần ngài đưa ra chút thành ý nữa.”
“Xin ngài cứ dạy!” Thành Đạt cung kính
“Ngài có năm đội quân, tất cả đều vô cùng mạnh mẽ và dũng mãnh. Quân binh nhà họ Lê tôi khó lòng sánh được! Phiền ngài giúp tôi đến trấn giữ vùng núi Ngũ Sơn được không?”
Thành Đạt nghe nói thì bật cười lập tức nói lời đáp ứng liên hồi. Hai anh em rể Lê Đại, Tô Trung Từ cùng đứng dậy nói vài câu giã biệt rồi cùng nhau ra về. Ngay khi hai vị khách đi khỏi, sắc mặt của Thành Đạt lập tức biến đổi thành màu tím tái của phẫn nộ và thù hận. Hai bàn tay gã không biết từ bao giờ đã xiết chặt đến nỗi đã rớm máu. Gã đã thành công trong việc né tránh được một cuộc đụng đầu trực tiếp với Sơn Đông Phái, trèo được lên ngọn sóng đang lên là gia tộc họ Lê… nhưng trò chơi giờ mới chỉ bắt đầu! Liệu Thành Đạt có thể vươn lên mạnh mẽ và trở thành một con hổ dũng mãnh, ai ai cũng phải nể sợ hay sẽ trở thành một tên tay sai, một thanh đao sắc bén, giết người thay cho nhà họ Lê? Tất cả sẽ phụ thuộc vào việc gã sẽ hành động ra sao trong thời gian sắp tới đây.
Thành Hải Ấp và những gì xung quanh nó có hấp lực kinh khủng như thế nào. Ai ai cũng biết. Do đó, người có thể ngồi vững vị trí thành chủ thành Hải Ấp này xưa này tuyệt đối không phải là người bình thường, đặc biệt là trong cái thời buổi mà thực quyền của hoàng đế chỉ dừng lại ở phạm vi của kinh đô, còn các địa phương, mạnh ai nấy quản, việc chém giết, tranh đoạt, các môn phái, tổ chức, thế lực nay hưng mai diệt là chuyện thường ngày ở huyện này. Thành chủ thành Hải Ấp, Lê Lý, là một cao thủ Kết Đan kỳ có thực lực sánh ngang với Quan Tắc Cổ, là gia chủ của gia tộc họ Lê, một đại gia tộc có hơn một vạn môn nhân đệ tử. Trong số đó, năm ngàn tu giả chuyên môn chiến đấu thì có đến một ngàn người là cao thủ Ngưng Dịch kỳ, bốn ngàn người là cao thủ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm trở lên. Đội quân này được trang bị bởi những pháp bảo, vũ khí chiến tranh tốt nhất mà các thế lực ở Tĩnh Thiên Quốc có thể có được và được chỉ huy bởi những sĩ quan ưu tú, được đào tạo công phu, bài bản, có nhiều kinh nghiệm chiến đấu đoàn chiến. Với thực lực hùng mạnh và tài năng chính trị của nhiều đời tộc trưởng, gia tộc họ Lê khống chế chặt chẽ toàn bộ các gia tộc, môn phái tu giả khác trong khu vực thành Hải Ấp. Có thể nói, toàn bộ các môn phái trong khu vực này đều là các chi nhánh phụ thuộc, chân rết của gia tộc họ Lê. Ngoài ra, gia tộc họ Lê cũng có mối quan hệ lợi ích rất phức tạp với nhiều môn phái nước ngoài, về cơ bản không hề sợ chút uy danh cỏn con mà Thành Đạt có thể lợi dụng được của Thiên Phượng Cung. Thực lực mạnh mẽ có thể xếp vào hàng top ba, top bốn các thế lực mạnh nhất Tĩnh Thiên Quốc.
Khi Thành Đạt kéo quân đến địa phận của thành Hải Ấp, gã lập tức bị chặn lại bởi một lực lượng đông đảo gồm hàng ngàn chiến binh trang bị gọn gàng, có phần diêm dúa hoa lệ như một đội diễu binh nhưng cũng tỏa ra một sức ép kinh khủng, đậm đặc của những chiến binh dày dạn kinh nghiệm chiến trường. Đội hình trận thế của họ nhìn qua thì có vẻ rất bình thường, lỏng lẻo, lộn xộn nhưng kỳ thực lại cực kỳ nghiêm mật và toàn diện. Tiến có thể công, lui có thể thủ. Vừa vững vàng như đá núi mà lại uyển chuyển và linh hoạt như nước sông.
“Bạch Hổ Đoản Trận! Không ngờ ngay cả Tứ Linh Tiểu Trận cũng được lão này bày ra. Thực quá coi trọng chúng ta rồi!” Nhìn thấy đội hình trận thế nghiêm cẩn của đối phương, Thành Đạt trong chiếc thuyền bay hoa lệ không nhịn được thầm cảm thán. Gã cảm thấy may mắn vì đã không có ý định đương đấu với gia tộc họ Lê này. Thực lực của riêng một đạo quân trước mặt gã đây thôi cũng tuyệt đối không thua mấy vạn tên du thủ du thực đang tập trung ở thị trấn Sơn Đông rồi.
Từ trong đội quân hùng tráng đất Hải Ấp kia, một người đàn ông ăn mặc giản dị, bình thường mà không kém phần trang trọng, được một đội bốn tu giả hộ tống từ từ bay ra. Cả năm người này không ngờ đều là tu giả Kết Đan kỳ! Chỉ nội bọn họ thôi cũng đủ để khiến Thành Đạt phải hít một hơi thật sâu, đè nén cơn ghen tức đang chạy giần giật trong mạch máu.
“Tiểu dân Lê Đại, xin kính chào hoàng tử cả điện hạ, đại giá quang lâm đến chỗ nhỏ mọn này của chúng tôi. Tiểu dân đã bày sẵn chút tiệc mọn để hoàng tử cả tẩy trần. Xin phép được dẫn đường!” Người đàn ông đi trước dẫn đầu từ xa cung kính hành lễ cao giọng thưa vào. Đồng thời, trong tai Thành Đạt vang lên giọng truyền âm khe khẽ của đối phương “Phiền anh Thành Đạt cùng đội quân Huyết Luyện đến Hổ trại chờ cho một chút! Ta đón tiếp xong hoàng tử cả sẽ lập tức đến chỗ anh ngay. Khi đó, xin hãy giải thích rõ ràng những khúc mắc giữa hai ta dùm!”
Thành Đạt nghe câu nói này ban đầu thì khẽ giật mình nhưng rồi sau đó lại mỉm cười tự đắc. Giao Thủy và Công Sơn làm việc quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của gã. Trước khi Thành Đạt đến được Hải Ấp, hai người này thực sự đã giúp gã đả động Lê Đại khiến cho Lê Đại đã nảy sinh ý tứ muốn lợi dụng vị hoàng tử cả này để làm đại nghiệp và thu nhận gã vào dưới trướng. Cả hai điều này đều là những tiền đề tiên quyết cực kỳ quan trọng để gã có thể tiến thêm những bước tiến tiếp theo trong kế hoạch của gã. Một kế hoạch táo bạo và to lớn mà những kẻ tầm thường, chỉ biết đến những lợi ích trước mắt như lão Sơn Đông không bao giờ nghĩ ra được, mà dù có nghĩ đến cũng không bao giờ có gan thực hiện.
Thành Đạt và đội Huyết Luyện Quân dời khỏi chiếc thuyền bay mà không them nhìn đến gã hoàng tử cả lấy một cái, càng không thèm để mắt đến cái nhìn trịnh thượng, xấc láo của tên ngốc đó. Thành Đạt không cần nghĩ ngợi quá nhiều cũng có thể đoán ra được tên ngốc đó âm mưu cái gì trong đầu. Nhưng gã cũng chẳng thèm để tâm đến điều đó. Với trí tuệ của bản thân và lực lượng hiện tại trong tay, gã hoàn toàn đủ khả năng tự bảo vệ mình trước bất kỳ một mối đe dọa nào từ bất kỳ ai. Hơn nữa, trước mắt, gã và tên hoàng tử cả này càng khúc mắc thì… càng dễ tránh được những chuyện ‘phiền phức không đâu’. ‘Rắn nuốt voi’. Đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm! Cáo mượn oai hùm cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Bước quá nhanh, dứt khoát sẽ phải trả giá đắt!
Hổ trại! Nơi đây vốn là một khu đồi trọc nằm giữa một cánh đồng rộng lớn được Hổ doanh quân, một trong những đội quân của gia tộc họ Lê chọn làm nơi đóng quân. Cơ sở vật chất nơi đây khá tốt. Nhà cửa, trận pháp, cấm chế bảo vệ nghiêm cẩn, chặt chẽ, phối hợp tạo thành một căn cứ địa khá tốt để đóng quân. Thành Đạt đưa quân của gã vào đây nghỉ ngơi và chờ đợi.
Ba ngày sau, Lê Đại cùng với một tu giả kết đan kỳ hộ tống đến gặp Thành Đạt. Hai bên cùng nhau nói những câu khách sáo chào hỏi nhau rồi chia ngôi chủ khách rồi ngồi nói chuyện.
Lê Đại cười nhạt, mở đầu
“Anh Đạt! Anh vô cớ chặn đánh đoàn diễu hành, giết người của hoàng tử cả, lại dám ngông nghênh kéo quân, kéo tướng đến tận Hải Ấp của ta làm loạn! Anh nói tôi nên xử lý anh như thế nào đây?”
Thành Đạt cười nhẹ
“Nếu tôi không có gì trong tay mà cứ thế đến đây, gặp phải những câu nói này của ngài tộc trưởng chắc sẽ sợ đến vãi cả ra quần rồi. Nhưng tôi không có chút cảm giác nào khi phải đối diện với những câu nói đó. Tôi không phải là một kẻ tay trắng. Tôi có thế và lực đủ để khiến cho ngài tộc trưởng phải suy nghĩ trước khi có bất kỳ hành động cứng rắn nào. Tôi cũng không phải là kẻ địch nguy hiểm có thể làm ảnh hưởng đến ngài, mà là một con dao sắc có thể giúp ngài tận dụng được thiên thời hiện nay để làm nên đại nghiệp.”
“Thiên thời? Hiện nay, thiên hạ thái bình, bốn phương êm ả. Hoàng thượng là người chí nhân chí đức, chú trọng tu hành, truyền giảng giáo hóa cho chúng sinh. Đúng là thời cơ tốt để cho thiên hạ an cư lạc nghiệp, phát triển cơ nghiệp, dương danh sử sách.” Lê Đại thản nhiên cười nói
Thành Đạt không hề chịu thua.
“Lý Cao Tông hôn ám, ham thích những thứ vô vị như ca múa, chùa chiền, du lãm thiên hạ,… bỏ bê triều chính. Đất nước ngày nay chia năm, xẻ bảy. Quần hùng cát cứ, sài lang loạn đấu. Giặc dã như rươi. Thổ phỉ khắp chốn. Hoàng đế lại u mê không tỉnh, giết hại trung lương để cho tên giặc Quách Bốc làm loạn chốn cửa khuyết, đuổi vua và hoàng tộc chạy khỏi kinh thành, lập bọn Lý Thẩm, Đàm Vĩnh Mông lên làm bù nhìn. Kỷ cương mất hết. Nay hoàng tử cả Lý Sảm vì chạy loạn mà đến nương tự nơi Tộc Trưởng. Đây chính là thời cơ ngàn vàng để một vị anh hùng lòng nuôi chí cứu quốc, cứu dân như Tộc Trưởng ra tay dương danh thiên hạ. Đúng là một thời cơ tốt!”
Lê Đại vuốt râu cười khà khà nhưng vẫn nói
“Đại tôi chưa bao giờ nói lòng mang chí lớn, hoài bão cao siêu như vậy cả. Ngài Đạt nghe nhầm ở đâu rồi chăng?”
Thành Đạt cũng cười hắc hắc mà rằng
“Nhà họ Lê không được phong quan phong tước mà vẫn trấn giữ Hải Ấp, coi làm của riêng. Ngài tộc trưởng dưới trướng có hàng ngàn vạn binh chúng. Lẽ nào số quân này chỉ để làm cảnh thôi hay sao? Nếu như không phải ngài tộc trưởng có tâm cứu nước sao lại chịu tốn tiền cho những thứ hung lệ đó!”
“Xin lỗi đã chen ngang cuộc nói chuyện này, chỉ có điều Tô Trung Từ tôi vướng mắc trong lòng nãy giờ, không thể không nói ra!” Vị kết đan kỳ hộ tống Lê Đại nãy giờ ngồi im bây giờ bất thần lên tiếng “Ngài Đạt nói rất chính xác. Thiên hạ bây giờ thực quá mức nhiễu nhương. Dân không đủ sống, oán thán vang xa. Họ Lê chúng tôi cũng thực có tâm cứu nước cứu dân khỏi kiếp lầm than này nhưng… lực bất tòng tâm. Chúng tôi làm việc đại nghĩa, cả nhà không toàn mạng cũng chẳng dám oán thán ai. Chỉ e dân chúng vì chúng tôi mà loạn càng thêm loạn, khổ càng thêm khổ. Như vậy tội chúng tôi lớn lắm. Từ tôi thực không lỡ làm như vậy!”
Tô Trung Từ chính là em vợ của Lê Đại. Bản thân không chỉ là một tu giả hùng mạnh, tài phép khôn lường mà còn là một viên đại quan lắm quyền lớn trong triều đình nhà họ Lý. Trí tuệ không cần nghi ngờ. Thành Đạt thấy hôm nay, cả hai nhân vật quan trọng nhất của gia tộc họ Lê đều đến gặp gã thì trong lòng mừng như điên. Gã biết việc gã cầu mong đã thành đến chín phần rồi. Phần còn lại, chính nằm ở chỗ xem khả năng thuyết khách của gã đến đâu mà thôi. Thành Đạt lập tức cười khà khà mà nói
“Ngài Từ nói đúng lắm. Nhưng tôi thấy vẫn chưa đủ. Trên đời này cái gì cũng có thể thiếu nhưng đâu thiếu những người có lòng cứu quốc. Chỉ cần cờ nghĩa của hoàng tử cả dựng lên. Những vị anh hùng hào kiệt chắc chắn sẽ lũ lượt tìm đến. Dân chúng lầm than vì tìm đường sống chắc chắn sẽ vùng lên. Thương nhân vì hi vọng vào một thời thịnh thế, để có thể làm ăn buôn bán thuận lợi chắc chắn sẽ không tiếc tiền của, rót vốn quyên góp vì đại nghĩa. Nói ra cũng vừa khéo. Thị trấn Sơn Đông hiện nay lại tập trung tất cả những thứ đó. Đúng là trời cũng muốn cho nghiệp lớn chóng thành!”
Hai bên đấu đá, lời ăn tiếng nói đơn giản và lộn xộn mà thâm sâu không để đâu cho hết. Mỗi câu mỗi nhát còn sắc bén hơn vạn thanh bảo kiếm, mạnh mẽ hơn mọi loại chiến tranh thánh khí hùng mạnh nhất. Khiến cho người nghe không khỏi lắc đầu lè lưỡi thán phục. Đổi trắng thay đen. Ăn không nói có. Dựng đứng câu chuyện. Gian xảo đê tiện, đểu giả không thua gì lũ người Tàu Bựa. Chó má!
“Nói về chuyện quan trọng nhất đi!” Lê Đại bỗng dừng lời rồi nghiêm nghị hỏi “Ngài muốn gì?”
Thành Đạt im lặng, không trả lời ngay. Gã biết rằng bây giờ là lúc hai bên phải ngả bài, mặc cả rõ ràng, không thể tiếp tục dùng lời lẽ gian xảo để lừa gạt đối phương mà phải nói càng trực tiếp càng đơn giản càng tốt. Nếu phạm sai lầm, cái giá gã phải trả sẽ vô cùng đắt đỏ. Gã liền lấy lại tư thế rồi nói rõ ràng
“Đàn ông trong thiên hạ, tranh đoạt chém giết xưa nay vốn chỉ vì bốn thứ: đức tin, danh vọng, quyền lực, tiền bạc và đàn bà. Tôi xưa nay chỉ tin vào chính bản thân mình, cũng không hứng thú với bất kỳ triết lý, lý tưởng, lý bở gì hết.”
“Danh vọng của ngài Đạt tuy gọi là cao thì cũng rất cao mà nói là thấp thì cũng quá thấp.” Tô Trung Từ hững hờ ngắt lời Thành Đạt mà nói “Chúng tôi có thể giúp ngài nâng cao danh tiếng lên thêm nữa. Việc này cũng không có gì khó. Nhưng đổi lại, ngài phải đoạt tuyệt hoàn toàn với Thiên Phượng Cung.”
Thành Đạt cười khẽ rồi nói tiếp làm như chưa hề bị Tô Trung Tư phá rối
“Tôi tuổi còn trẻ. Tương lai còn dài. Tài năng và quyền thế cũng đủ để quyền lực và tiền bạc tự mình tìm đến. Tôi có thể chờ đợi. Không cần vội. Duy chỉ có mỹ nữ thì chưa bao giờ cảm thấy nguôi ngoai.”
“Ha ha ha…” Tô Trung Từ ngửa mặt cười rộ rồi vuốt râu mà rằng “Ham muốn sắc dục là bản tính tự nhiên của mọi đàn ông trong thiên hạ. Ngài Đạt không cần vì vậy mà ái ngại làm gì! Lát nữa, tôi xin đưa ngay mười giai nhân tuyệt sắc, cầm kỳ thi họa, công phu pháp quyết đặc biệt đến dâng làm quà mừng ngài.”
“Ngài Từ quá lời rồi. Tôi sẽ lập tức ra lệnh cho thủ hạ tuyển gấp một trăm giai nhân tuyệt sắc, cầm kỳ thi họa, công phu pháp quyết đặc biệt, dâng lên làm quà mừng ngài!”
Thành Đạt lặp lại y nguyên câu nói của Tô Trung Từ làm tên tu giả này khẽ biến sắc mặt. Lê Đại im lặng nãy giờ lại lên tiếng can thiệp
“Chú Từ hiểu nhầm rồi! Với địa vị của ngài Đạt đây chẳng lẽ còn sợ thiếu vài ả đàn bà để đùa giỡn sao? Có hàng ngàn ả xếp hàng để chờ đợi ngài ấy chiếu cố đến nữa ấy chứ! Việc này xin ngài Đạt cứ yên tâm. Tôi dứt khoát sẽ không để ngài phải thất vọng vì đã quyết định đến đầu quân cho nhà họ Lê chúng tôi. Nhưng, chúng tôi vẫn cần ngài đưa ra chút thành ý nữa.”
“Xin ngài cứ dạy!” Thành Đạt cung kính
“Ngài có năm đội quân, tất cả đều vô cùng mạnh mẽ và dũng mãnh. Quân binh nhà họ Lê tôi khó lòng sánh được! Phiền ngài giúp tôi đến trấn giữ vùng núi Ngũ Sơn được không?”
Thành Đạt nghe nói thì bật cười lập tức nói lời đáp ứng liên hồi. Hai anh em rể Lê Đại, Tô Trung Từ cùng đứng dậy nói vài câu giã biệt rồi cùng nhau ra về. Ngay khi hai vị khách đi khỏi, sắc mặt của Thành Đạt lập tức biến đổi thành màu tím tái của phẫn nộ và thù hận. Hai bàn tay gã không biết từ bao giờ đã xiết chặt đến nỗi đã rớm máu. Gã đã thành công trong việc né tránh được một cuộc đụng đầu trực tiếp với Sơn Đông Phái, trèo được lên ngọn sóng đang lên là gia tộc họ Lê… nhưng trò chơi giờ mới chỉ bắt đầu! Liệu Thành Đạt có thể vươn lên mạnh mẽ và trở thành một con hổ dũng mãnh, ai ai cũng phải nể sợ hay sẽ trở thành một tên tay sai, một thanh đao sắc bén, giết người thay cho nhà họ Lê? Tất cả sẽ phụ thuộc vào việc gã sẽ hành động ra sao trong thời gian sắp tới đây.
/53
|