Thành Đạt vừa tu luyện công pháp, tiên thuật, nghiên cứu thêm về sát khí và những chiến thuật ứng dụng nó mà gã có thể tưởng tượng ra được vừa tiếp tục công việc chăm sóc thường ngày cho đám linh lương của gã. May mắn là sâu hại không phải là thứ ôn dịch lây nhiễm nên chỉ thỉnh thoảng mới có một vài cây bị sâu hại tấn công. Do đó, dù cho phương pháp bắt sâu của Thành Đạt có vô số vấn đề và khuyết điểm, gây ra những tác hại khôn lường cho cây trồng nhưng nếu xét về tổng thể thì cũng chẳng có nhiều vấn đề gì to tát cho lắm. Những việc khác như dùng Linh Thủy Thuật tưới tắn, chăm sóc cho linh lương, dùng Canh Địa Thuật cày xới đất linh điền, giúp cho linh khí ở các linh mạch trong lòng đất thoát ra mạnh hơn, giúp linh lương hấp thu được linh khí nhiều hơn, phát triển tốt hơn... đều là những công việc đơn giản, dễ dàng với một tu sĩ đạt cảnh giới tầng thứ 5 Luyện Khí kỳ và có trên năm năm kinh nghiệm trồng trọt như gã. Kết quả là sau vài tháng phát triển, đám linh lương của gã dần đến ngày thu hoạch. Nhìn những thân linh lương béo mẫm, xanh mơn mởn, bông linh lương vàng óng ả, uốn cong như chiếc cần câu cá, Thành Đạt thầm cảm nhận được thành tựu lớn lao của mình. Thêm một tháng nữa nhẹ nhàng trôi qua, khi linh lương đồng loạt chín vàng cả cánh đồng, mang đến một mùa màng bội thu thì Thành Đạt cũng bất tri bất giác đột phá lên tầng thứ sáu của Luyện Khí kỳ và cả tầng thứ ba của Linh Thủy Thuật, tầng thứ hai của Cang Kim Thuật, Thanh Mộc Thuật và Canh Địa Thuật... Địa vị của gã tại Thiên Linh Phái lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đám sư huynh sư đệ ‘quyền quý’ vẫn vênh vênh cái mặt, đưa đôi mắt ti hí như mắt chuột nhìn gã nay bỗng trở lên hiền hòa, thân thiết kỳ lạ. Đám sư đệ nghèo khổ khác thì càng không cần nói. Những tiếng gọi ‘Trần sư huynh’, ‘anh Đạt’, ‘Đại ca’... vang lên không ngớt. Nhiều người còn đem cả quà mừng đến tặng gã. Ngay cả các vị trưởng bối trong môn phái cũng đến chúc mừng, lại còn tuyên bố miễn giảm 10% phí thuê linh điền (tương đương 16 viên linh thạch) trong năm nay cho gã, gọi là sư môn chúc mừng và hỗ trợ gã tu luyện thêm tân tiến. Điều này cũng chẳng có gì bất ngờ. Cả Thiên Linh Môn có gần trăm đệ tử Luyện Khí kỳ nhưng ngoài Thành Đạt thì chỉ có tám đệ tử đạt được đến tầng thứ 6 trở lên, (một người đạt tầng thứ tám, một người đạt đến tầng thứ 9) và chỉ có một vị Văn Khúc sư huynh tu luyện thành công Linh thủy Thuật đến tầng thứ 3, một vị sư huynh khác tu luyện thành công Cang Kim Thuật đạt đến tầng thứ hai mà thôi. Khó trách! Khó trách!
Hôm ấy thu hoạch xong linh lương và đem lượng linh lương dùng làm phí thuê linh điền và thuế thân nộp cho môn phái, theo lệ bất thành văn của môn phái, Thành Đạt gom hết những hoa màu còn lại vào một túi hành lý to cộ, cho vào một cái gùi cỡ bự rồi khệ lệ gùi gùi linh lương đó lên thị trấn bán cho mấy tay thương nhân chuyên mua bán linh lương trên đó. Thực lòng gã hi vọng có thể mang đống linh lương này lên tận trên phố huyện hay thậm chí là trên tỉnh để bán, với hi vọng sẽ bán được giá cao hơn nữa.
“Mười cân rưỡi linh lương mới được một linh thạch. Con bà nó! Lũ bẩn thỉu, thối tha này còn tham hơn cả chó. Vậy mà dám luôn miệng leo lẻo tình nghĩa sư huynh sư đệ. Con bà nó!”
Vừa đi Thành Đạt vừa luôn mồm chửi rủa đám sư huynh sư đệ quyền quý có trách nhiệm thu mua linh lương trong môn phái. Bọn khốn nạn đó dám trắng trợn hạ giá linh lương thu mua của gã. Số lượng tuy không nhiều nhưng cũng đủ làm cho một kẻ có thu nhập cò con, lại đang cần linh thạch gấp như Thành Đạt xuất huyết đến mấy lần. Xem ra lũ khốn nạn này không vừa mắt với việc địa vị của gã thăng tiến nhanh bất chấp các thủ đoạn bẩn thỉu của chúng nên mới cố tình dở trò bắt nạt gã. Đám đồng môn quyền quý này đều là những kẻ có thế lực hùng hậu chống lưng, cơ bản không hề có việc gì cần nhờ vả đến gã nếu không muốn nói, sự phát triển nhanh chóng của Thành Đạt khiến cho chúng có thêm một đối thủ cạnh tranh đáng gờm. Đơn cử như việc gã Văn Khúc sư huynh phải hạ giá dùng Linh Vũ tưới tắm cho các linh điền xuống còn 1% so với 5% trước kia. Vì thế chẳng có gì ngạc nhiên khi quan hệ giữa gã với đám ‘đệ tử quý tộc’ đó chẳng có tốt đẹp hơn chút nào mà càng ngày càng xấu đi thêm nữa. Những nụ cười tiếng nói lúc trước chẳng qua chỉ là một vở kịch rẻ tiền không hơn không kém được bọn kịch sĩ tài ba biểu diễn cho đám sư huynh sư đệ nghèo nàn xem trong ngày hôm đó mà thôi.
Thành Đạt chỉnh lại cái gùi tre trên vai, lầm lũi tiến về phía trước. Nhờ luyện tập pháp thuật, võ nghệ thường xuyên, ăn uống đầy đủ nên cơ thể của Văn Thành rất mạnh mẽ, khác hẳn dáng vẻ bề ngoài béo phệ yếu đuối của gã. Gùi hàng lên đến mấy trăm cân linh lương không làm khó được gã. Gã từng bước từng bước, khệ lệ lê bước đi trên con đường núi gập ghềnh từ ngọn núi cô độc Thiên Linh Sơn đến thị trấn Sơn Đông cách đó nửa ngày đường.
Năm trăm năm trước, Đoạn Nhạc chân nhân đem theo gia môn thuộc hạ đến ngọn núi hoang vu Sơn Đông này kiến lập một khu thương mại, trao đổi mua bán tự do loại vừa dành cho tu sĩ tu tiên trong vùng. Sau năm trăm năm nỗ lực phát triển không ngừng của đám con cháu, đồ tử đồ tôn của chân nhân, Sơn Đông không chỉ trở thành trung tâm mua bán lớn nhất trong vùng mà còn trở thành một trong mười ba thế lực lớn nhất trong tu tiên giới Tĩnh Thiên Quốc. Cho dù Tĩnh Thiên Quốc chỉ là quốc gia tu tiên thuộc hạng ba, hạng bốn trong hơn bốn nghìn quốc gia trong tu tiên giới. Số lượng người tu tiên chỉ khoảng vài chục triệu người. Cao thủ tu tiên đạt đến cảnh giới cao nhất ở đây chỉ là kết đan kỳ hơn nữa số lượng cũng vô cùng thưa thớt, chỉ có vài trăm người. Diện tích cả nước cũng chỉ là một chấm nhỏ bé tại khu vực ngoài rìa trên bản đồ của thế giới tu tiên. Chẳng mấy tu sĩ bên ngoài biết đến quốc gia nhỏ bé này. Nhưng thành tựu của Sơn Đông trấn cũng có thể nói là rất đáng để tự hào.
Thành Đạt đứng dưới chân ngọn Sơn Đông, ngước mắt lên nhìn thị trấn như ẩn như hiện trong mây mù trên kia. Đây chính là nơi duy nhất trên thế giới này, gã thực tâm coi là nhà. Thị trấn to lớn trên kia đã ghi dấu những năm tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời phiêu bạt, lang thang nơi đầu đường xó chợ của gã. Nơi đó có ‘đại ca’ và rất nhiều những đứa bạn từng cùng gã lăn lộn khắp nơi, trộm cắp, cướp giật, đánh lộn... cùng gã chia sẽ từng cái bánh mỳ, từng cốc nước, miếng cơm thừa, canh cặn vất vả lắm mới có được đến tay. Đây là ‘nhà’ của gã hay ít nhất là nơi duy nhất cho đến nay gã thực sự coi là nhà. Tình cảm của gã dành cho cái thị trấn kia và đám người ‘hắc đạo’ mưu sinh bằng những thủ đoạn bẩn thỉu nhất trên đời trong cái thị trấn này sâu đậm gấp hàng nghìn lần so với đám sư huynh đệ cao cao tại thượng trên ngọn núi Thiên Linh kia. Thiên Linh Môn xảy ra chuyện, Thành Đạt lập tức phủi mông bỏ đi ngay, không chút day dứt; nhưng đám ‘hắc đạo’ nơi đây xảy ra chuyện, gã sẽ chẳng ngại ngần chút nào mà góp một chân một tay vào với bọn họ.
Thành Đạt thu ánh mắt lại rồi nhìn quanh xem có người quen nào quanh đây không. Sau khi đám trẻ lang thang bọn chúng trưởng thành, hầu hết đều gia nhập các băng đảng giang hồ cấp thấp, sinh tồn trong khu thị trấn này. Công việc bọn chúng sẵn sàng làm có rất nhiều, trong số đó có cả việc khuân vác thuê cho đám tu sĩ thể lực yếu đuối, mang linh lương từ xa đến Sơn Đông bán. Đáng tiếc, tuy hiện tại có không ít phu khuân vác đứng chờ khách nơi đây nhưng không có một ai quanh đây là người gã quen biết cả.
“Huynh đệ cần giúp đỡ không?” Lúc này, thấy Thành Đạt mang theo gùi hàng lớn, lại nhìn ngó xung quanh như muốn tìm người giúp, một người thanh niên ở trần liền bước đến cất tiếng hỏi.
Thành Đạt liếc nhìn thấy gã ta không có hình xăm thì lập tức biết gã ta không thuộc thế lực nào thị trấn liền lắc đầu từ chối.
“Không cần đâu. Ta tự giải quyết được.”
Gã thanh niên hơi bất ngờ khi nhận thấy dấu hiệu của hình xăm nơi da hở ra của gã liền lập tức lùi lại. Gã ta cũng là kẻ lăn lộn nơi tầng đáy của xã hội mà sống đương nhiên hiểu được ý nghĩa của các hình xăm. Trên đời chỉ có hai loại người có hình xăm mà thôi. Một là đám thanh niên nghịch ngợm, xăm chơi, xăm cho vui, làm đẹp, thể hiện mình. Hai là thành viên của các băng đảng. Đối với loại người thứ hai, hình xăm còn là dấu hiệu nhận biết, địa vị của chủ nhân trong băng đẳng, lời tuyên thệ, tín hiệu liên lạc, nhận biết các thành viên với nhau. Gã phu bốc vác nhận ra dấu hiệu của hình xăm trên người gã thanh niên to béo kia. Đó là một phần hình xăm đặc trưng của một băng đảng xã hội đen trong thị trấn này. Băng đảng này có lực lượng nhỏ yếu, số lượng và chất lượng các thành viên rất thấp nhưng tính đoàn kết giữa các thành viên rất cao. Một tên phu khuân vác bình thường như gã ta tuyệt không hứng thú dây dưa với đám người này.
Mặt trời dần chuyển về sườn tây. Ánh nắng gay gắt khó chịu phủ xuống toàn thế giới. Thành Đạt khom lưng, khệ lệ gùi gùi hàng chậm rãi bước đi trên con đường lên núi quen thuộc kia, từng bước chạy đua với thời gian, cố gắng lên được đến thị trấn trên núi trước khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng. Cuối cùng gã cũng thành công, lên được đến nơi trước khi những tia sáng cuối cùng của mặt trời hoàn toàn tan biến.
Thành Đạt xóc lại cái gùi rồi đưa mắt nhìn khu thị trấn được chiếu sáng bởi hàng trăm ngọn đèn thiên đăng lơ lửng trên bầu trời đầy quen thuộc kia. Trước đây, mỗi khi nhìn thấy thứ ánh sáng chết toi này, gã lại tức giận không thôi. Ánh sáng trắng bệch của đám đèn này soi tỏ khắp thị trấn, khiến gã không thể làm ăn gì được. Mấy ngọn thiên đăng cháy sáng trên cao kia giống như sự nguyền rủa của người đời dành cho những kẻ như gã. Thế nhưng không hiểu sao bây giờ, gã bỗng thấy chúng nó thật sự không đáng ghét chút nào, khá gần gũi nữa là khác.
Đường phố thị trấn Sơn Đông khá rộng rãi. Người ngựa đi lại tấp nập. Trên bầu trời, những cửa hàng to lớn trôi lơ lửng như một hòn đảo nhỏ trên không, tỏa ra màn hào quang ngũ sắc cực kỳ sặc sỡ, hương thơm ngào ngạt, tiên nhạc du dương. Đó là những gian hàng đặc biệt nhất của thị trấn, chỉ dùng để đón tiếp những tu sĩ cấp cao hay những người lắm tiền nhiều của. Các tu giả muốn vào đây đương nhiên phải có tọa kỵ cao cấ hay biết ngự khí phi hành (khả năng mà chỉ những tu sĩ Dịch Linh kỳ trở lên mới có được). Thành Đạt càng nhìn những cửa hàng này càng lộn ruột. Gã thực sự rất muốn đem thằng cha đã nghĩ ra cái trò đem cửa hàng cao cấp thả lên trên không trung này, băm thành ngàn mảnh rồi vứt cho cá ăn. Khốn kiếp! Làm như thế này khác nào tuyên bố là những khách hàng tiền ít phải luồn dưới chân những khách hàng lắm tiền nhiều của kia. Đến buôn bán kiếm tiền mà cũng dùng trò phân biệt đối xử giữa các khách hàng tàn độc đến như vậy. Thật đáng chết!
Đối với thị trấn Sơn Đông này, Thành Đạt rất thân thuộc. Gã sóc lại cái gùi khổng lồ trên vai rồi cất bước đi vào trong khu chợ. Rẽ mấy cái tại vài góc quanh, Thành Đạt đã đi đến một khu thương mại buôn bán khá nhộn nhịp.
Trên bầu trời những ngọn thiên đăng tỏa ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng, văng vẳng tiếng hót của những linh điểu tọa kỵ, thú cưng của các tu sĩ bay lượn qua lại trên đó. Pháp bảo phi hành của những tu sĩ cao cấp bay lượn trong trời đêm, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ như pháo hoa, kéo dài như sao chổi. Dưới đường phố, các tu sĩ cấp thấp đi lại như đàn cá chích. Hai bên đường, đám con buôn và nhân viên các cửa tiệm, mặc trên người những bộ đồng phục hoa hèo hoa sói xuất hết khí lực mời chào khách hàng. Tiếng rao mời, hình ảnh biểu diễn, pháp khí, pháp bảo... huyên náo, ồn ã như vỡ chợ.
“Linh thảo linh dược cao cấp đây. Từ các linh thảo quý hiếm có niên thọ đến ngàn năm đến những linh dược cấp bốn, cấp năm khả ngộ bất khả cầu, cửa hàng chúng tôi đều có thể đáp ứng như cầu của quý khách...”
“Trung tâm đào tạo ngũ hành tiên thuật sơ cấp cấp tốc đây... Chỉ cần sáu tháng theo học trung tâm của chúng tôi, đảm bảo quý vị có thể tinh thông các tiên thuật ngũ hành sơ cấp. Khi đó, chỉ một cái vung tay có thể hô mưa gọi gió, một vẩy tay có thể thiêu rụi cả cánh rừng...”
“Có an cư mới lập nghiệp. Địa Phúc Linh Phủ, một tiên động bỏ túi, một trang bị ngũ phẩm không thể thiếu với bất kỳ tu tiên giả nào, một ngôi nhà trong mơ nằm trong lòng bàn tay bạn. Ngoài một động phủ với đầy đủ các phòng ở, phòng ăn, phòng luyện đan, luyện khí, phòng luyện tập, thư phòng..., động phủ còn có một khu linh điền cấp ba linh khí cực kỳ dồi dào với diện tích lên đến 500 mẫu vuông, những cấm chế, trận pháp phòng ngự vô cùng ảo diệu do các trận pháp đại sư tự mình bố trí, thêm vào một linh nhãn chi tuyền cấp ba liên tục cung cấp linh khí cho tu sĩ và linh điền. Một động phủ không thể tốt hơn được nữa. Giá cả rất phải chăng chỉ hai triệu viên linh thạch tứ phẩm. Mau mua mau mua...”
Lắng nghe những âm thanh quen thuộc nơi này, Thành Đạt khẽ mỉm cười thoải mái. Những âm thanh khoa trương, khoác lác, láo toét này sao mà thân quen đến thế. Đã gần sáu năm rồi gã mới nghe lại những âm thanh đã gắn liền với cuộc đời thơ ấu của gã này. Trái tim gã vô thức đập lỗi nhịp, giống như khi chúng ta thưởng thức giọng ca ngọt ngào của một vị thần tượng mà chúng ta tôn thờ, yêu quý từ tận đáy lòng.
“Gần sáu năm đã trôi qua, cảnh tượng khu thương mại này vẫn không thay đổi chút nào. Con bà nó! Hai triệu viên linh thạch tứ phẩm tức là tương đương với 2.000 tỷ linh thạch nhất phẩm mà chỉ mua được một cái linh phủ chết tiệt. Đúng là giết người không bồi mạng mà!”
Thành Đạt nhanh chóng lấy lại tính cách cố hữu của bản thân, vừa làu bàu chửi đổng một câu trong mồm, mặc dù trong thâm tâm gã đang gào thét những lời ghen tỵ không thôi. Nếu có 2.000 tỷ viên linh thạch trong người, gã chắc chắn sẽ bỏ ra mua ngay một căn Địa Phúc Linh Phủ kia mà không chút do dự.
Với kiến thức của mình, Thành Đạt dư hiểu những lợi ích to lớn mà một linh phủ như vậy mang lại cho các tu sĩ như gã. Năm trăm mẫu linh điền cấp ba, nếu đem đi trồng linh thảo toàn bộ thì mỗi năm cũng có thể cho thu nhập là 4 viên linh thạch. Cấp chế trận pháp phòng thủ do một trận pháp đại sư bày ra dư sức biến động phủ đó thành một pháo đài bất khả xâm phạm đối với hầu hết tu sĩ dưới Kết Đan kỳ. Đã thế lại còn một khối linh nhãn chi tuyền cấp ba có giá trị liên thành, mà đến cả các tu sĩ Kết Đan kỳ cũng thèm muốn nữa chứ.... A a a! Nếu như có được một căn linh phủ như vậy làm chỗ tu luyện, Thành Đạt tin chắc gã sẽ kết đan chỉ trong vòng một trăm năm.
Kết đan! Là tiến vào hàng ngũ các cao thủ Kết Đan kỳ đó. Là dương thọ kéo dài lên đến hàng trăm năm, là khả năng có thể tung ra một cú đánh có uy lực hủy diệt cả một ngọn núi đá, là vô vàn sự kính ngưỡng của thế gian, là vô số ưu đãi, là trọng thị của các thế lực khổng lồ, là tiền bạc, là pháp khí, pháp bảo, là hầu xinh vợ đẹp, là sung sướng, là giấc mơ của vô số các tu sĩ được xưng tụng là thiên tài ngàn năm khó gặp, là... Thành Đạt khẽ quệt tay lau dòng nước miếng mới chảy ra trên khoé miệng rồi áp chế tham vọng đang dâng lên trong lòng, tiếp tục gùi gùi linh lương to lớn tiến về phía trước. Bây giờ không phải lúc để tiếp tục mơ mộng. Gã còn rất nhiều việc phải làm. Đem đống linh lương này đi đổi lấy những thông tin quý giá về sát khí và chiến tranh tâm lý là một trong số đó. Linh Phủ, chờ vài năm sau rồi hãy tính tới cũng không muộn.
Hôm ấy thu hoạch xong linh lương và đem lượng linh lương dùng làm phí thuê linh điền và thuế thân nộp cho môn phái, theo lệ bất thành văn của môn phái, Thành Đạt gom hết những hoa màu còn lại vào một túi hành lý to cộ, cho vào một cái gùi cỡ bự rồi khệ lệ gùi gùi linh lương đó lên thị trấn bán cho mấy tay thương nhân chuyên mua bán linh lương trên đó. Thực lòng gã hi vọng có thể mang đống linh lương này lên tận trên phố huyện hay thậm chí là trên tỉnh để bán, với hi vọng sẽ bán được giá cao hơn nữa.
“Mười cân rưỡi linh lương mới được một linh thạch. Con bà nó! Lũ bẩn thỉu, thối tha này còn tham hơn cả chó. Vậy mà dám luôn miệng leo lẻo tình nghĩa sư huynh sư đệ. Con bà nó!”
Vừa đi Thành Đạt vừa luôn mồm chửi rủa đám sư huynh sư đệ quyền quý có trách nhiệm thu mua linh lương trong môn phái. Bọn khốn nạn đó dám trắng trợn hạ giá linh lương thu mua của gã. Số lượng tuy không nhiều nhưng cũng đủ làm cho một kẻ có thu nhập cò con, lại đang cần linh thạch gấp như Thành Đạt xuất huyết đến mấy lần. Xem ra lũ khốn nạn này không vừa mắt với việc địa vị của gã thăng tiến nhanh bất chấp các thủ đoạn bẩn thỉu của chúng nên mới cố tình dở trò bắt nạt gã. Đám đồng môn quyền quý này đều là những kẻ có thế lực hùng hậu chống lưng, cơ bản không hề có việc gì cần nhờ vả đến gã nếu không muốn nói, sự phát triển nhanh chóng của Thành Đạt khiến cho chúng có thêm một đối thủ cạnh tranh đáng gờm. Đơn cử như việc gã Văn Khúc sư huynh phải hạ giá dùng Linh Vũ tưới tắm cho các linh điền xuống còn 1% so với 5% trước kia. Vì thế chẳng có gì ngạc nhiên khi quan hệ giữa gã với đám ‘đệ tử quý tộc’ đó chẳng có tốt đẹp hơn chút nào mà càng ngày càng xấu đi thêm nữa. Những nụ cười tiếng nói lúc trước chẳng qua chỉ là một vở kịch rẻ tiền không hơn không kém được bọn kịch sĩ tài ba biểu diễn cho đám sư huynh sư đệ nghèo nàn xem trong ngày hôm đó mà thôi.
Thành Đạt chỉnh lại cái gùi tre trên vai, lầm lũi tiến về phía trước. Nhờ luyện tập pháp thuật, võ nghệ thường xuyên, ăn uống đầy đủ nên cơ thể của Văn Thành rất mạnh mẽ, khác hẳn dáng vẻ bề ngoài béo phệ yếu đuối của gã. Gùi hàng lên đến mấy trăm cân linh lương không làm khó được gã. Gã từng bước từng bước, khệ lệ lê bước đi trên con đường núi gập ghềnh từ ngọn núi cô độc Thiên Linh Sơn đến thị trấn Sơn Đông cách đó nửa ngày đường.
Năm trăm năm trước, Đoạn Nhạc chân nhân đem theo gia môn thuộc hạ đến ngọn núi hoang vu Sơn Đông này kiến lập một khu thương mại, trao đổi mua bán tự do loại vừa dành cho tu sĩ tu tiên trong vùng. Sau năm trăm năm nỗ lực phát triển không ngừng của đám con cháu, đồ tử đồ tôn của chân nhân, Sơn Đông không chỉ trở thành trung tâm mua bán lớn nhất trong vùng mà còn trở thành một trong mười ba thế lực lớn nhất trong tu tiên giới Tĩnh Thiên Quốc. Cho dù Tĩnh Thiên Quốc chỉ là quốc gia tu tiên thuộc hạng ba, hạng bốn trong hơn bốn nghìn quốc gia trong tu tiên giới. Số lượng người tu tiên chỉ khoảng vài chục triệu người. Cao thủ tu tiên đạt đến cảnh giới cao nhất ở đây chỉ là kết đan kỳ hơn nữa số lượng cũng vô cùng thưa thớt, chỉ có vài trăm người. Diện tích cả nước cũng chỉ là một chấm nhỏ bé tại khu vực ngoài rìa trên bản đồ của thế giới tu tiên. Chẳng mấy tu sĩ bên ngoài biết đến quốc gia nhỏ bé này. Nhưng thành tựu của Sơn Đông trấn cũng có thể nói là rất đáng để tự hào.
Thành Đạt đứng dưới chân ngọn Sơn Đông, ngước mắt lên nhìn thị trấn như ẩn như hiện trong mây mù trên kia. Đây chính là nơi duy nhất trên thế giới này, gã thực tâm coi là nhà. Thị trấn to lớn trên kia đã ghi dấu những năm tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời phiêu bạt, lang thang nơi đầu đường xó chợ của gã. Nơi đó có ‘đại ca’ và rất nhiều những đứa bạn từng cùng gã lăn lộn khắp nơi, trộm cắp, cướp giật, đánh lộn... cùng gã chia sẽ từng cái bánh mỳ, từng cốc nước, miếng cơm thừa, canh cặn vất vả lắm mới có được đến tay. Đây là ‘nhà’ của gã hay ít nhất là nơi duy nhất cho đến nay gã thực sự coi là nhà. Tình cảm của gã dành cho cái thị trấn kia và đám người ‘hắc đạo’ mưu sinh bằng những thủ đoạn bẩn thỉu nhất trên đời trong cái thị trấn này sâu đậm gấp hàng nghìn lần so với đám sư huynh đệ cao cao tại thượng trên ngọn núi Thiên Linh kia. Thiên Linh Môn xảy ra chuyện, Thành Đạt lập tức phủi mông bỏ đi ngay, không chút day dứt; nhưng đám ‘hắc đạo’ nơi đây xảy ra chuyện, gã sẽ chẳng ngại ngần chút nào mà góp một chân một tay vào với bọn họ.
Thành Đạt thu ánh mắt lại rồi nhìn quanh xem có người quen nào quanh đây không. Sau khi đám trẻ lang thang bọn chúng trưởng thành, hầu hết đều gia nhập các băng đảng giang hồ cấp thấp, sinh tồn trong khu thị trấn này. Công việc bọn chúng sẵn sàng làm có rất nhiều, trong số đó có cả việc khuân vác thuê cho đám tu sĩ thể lực yếu đuối, mang linh lương từ xa đến Sơn Đông bán. Đáng tiếc, tuy hiện tại có không ít phu khuân vác đứng chờ khách nơi đây nhưng không có một ai quanh đây là người gã quen biết cả.
“Huynh đệ cần giúp đỡ không?” Lúc này, thấy Thành Đạt mang theo gùi hàng lớn, lại nhìn ngó xung quanh như muốn tìm người giúp, một người thanh niên ở trần liền bước đến cất tiếng hỏi.
Thành Đạt liếc nhìn thấy gã ta không có hình xăm thì lập tức biết gã ta không thuộc thế lực nào thị trấn liền lắc đầu từ chối.
“Không cần đâu. Ta tự giải quyết được.”
Gã thanh niên hơi bất ngờ khi nhận thấy dấu hiệu của hình xăm nơi da hở ra của gã liền lập tức lùi lại. Gã ta cũng là kẻ lăn lộn nơi tầng đáy của xã hội mà sống đương nhiên hiểu được ý nghĩa của các hình xăm. Trên đời chỉ có hai loại người có hình xăm mà thôi. Một là đám thanh niên nghịch ngợm, xăm chơi, xăm cho vui, làm đẹp, thể hiện mình. Hai là thành viên của các băng đảng. Đối với loại người thứ hai, hình xăm còn là dấu hiệu nhận biết, địa vị của chủ nhân trong băng đẳng, lời tuyên thệ, tín hiệu liên lạc, nhận biết các thành viên với nhau. Gã phu bốc vác nhận ra dấu hiệu của hình xăm trên người gã thanh niên to béo kia. Đó là một phần hình xăm đặc trưng của một băng đảng xã hội đen trong thị trấn này. Băng đảng này có lực lượng nhỏ yếu, số lượng và chất lượng các thành viên rất thấp nhưng tính đoàn kết giữa các thành viên rất cao. Một tên phu khuân vác bình thường như gã ta tuyệt không hứng thú dây dưa với đám người này.
Mặt trời dần chuyển về sườn tây. Ánh nắng gay gắt khó chịu phủ xuống toàn thế giới. Thành Đạt khom lưng, khệ lệ gùi gùi hàng chậm rãi bước đi trên con đường lên núi quen thuộc kia, từng bước chạy đua với thời gian, cố gắng lên được đến thị trấn trên núi trước khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng. Cuối cùng gã cũng thành công, lên được đến nơi trước khi những tia sáng cuối cùng của mặt trời hoàn toàn tan biến.
Thành Đạt xóc lại cái gùi rồi đưa mắt nhìn khu thị trấn được chiếu sáng bởi hàng trăm ngọn đèn thiên đăng lơ lửng trên bầu trời đầy quen thuộc kia. Trước đây, mỗi khi nhìn thấy thứ ánh sáng chết toi này, gã lại tức giận không thôi. Ánh sáng trắng bệch của đám đèn này soi tỏ khắp thị trấn, khiến gã không thể làm ăn gì được. Mấy ngọn thiên đăng cháy sáng trên cao kia giống như sự nguyền rủa của người đời dành cho những kẻ như gã. Thế nhưng không hiểu sao bây giờ, gã bỗng thấy chúng nó thật sự không đáng ghét chút nào, khá gần gũi nữa là khác.
Đường phố thị trấn Sơn Đông khá rộng rãi. Người ngựa đi lại tấp nập. Trên bầu trời, những cửa hàng to lớn trôi lơ lửng như một hòn đảo nhỏ trên không, tỏa ra màn hào quang ngũ sắc cực kỳ sặc sỡ, hương thơm ngào ngạt, tiên nhạc du dương. Đó là những gian hàng đặc biệt nhất của thị trấn, chỉ dùng để đón tiếp những tu sĩ cấp cao hay những người lắm tiền nhiều của. Các tu giả muốn vào đây đương nhiên phải có tọa kỵ cao cấ hay biết ngự khí phi hành (khả năng mà chỉ những tu sĩ Dịch Linh kỳ trở lên mới có được). Thành Đạt càng nhìn những cửa hàng này càng lộn ruột. Gã thực sự rất muốn đem thằng cha đã nghĩ ra cái trò đem cửa hàng cao cấp thả lên trên không trung này, băm thành ngàn mảnh rồi vứt cho cá ăn. Khốn kiếp! Làm như thế này khác nào tuyên bố là những khách hàng tiền ít phải luồn dưới chân những khách hàng lắm tiền nhiều của kia. Đến buôn bán kiếm tiền mà cũng dùng trò phân biệt đối xử giữa các khách hàng tàn độc đến như vậy. Thật đáng chết!
Đối với thị trấn Sơn Đông này, Thành Đạt rất thân thuộc. Gã sóc lại cái gùi khổng lồ trên vai rồi cất bước đi vào trong khu chợ. Rẽ mấy cái tại vài góc quanh, Thành Đạt đã đi đến một khu thương mại buôn bán khá nhộn nhịp.
Trên bầu trời những ngọn thiên đăng tỏa ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng, văng vẳng tiếng hót của những linh điểu tọa kỵ, thú cưng của các tu sĩ bay lượn qua lại trên đó. Pháp bảo phi hành của những tu sĩ cao cấp bay lượn trong trời đêm, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ như pháo hoa, kéo dài như sao chổi. Dưới đường phố, các tu sĩ cấp thấp đi lại như đàn cá chích. Hai bên đường, đám con buôn và nhân viên các cửa tiệm, mặc trên người những bộ đồng phục hoa hèo hoa sói xuất hết khí lực mời chào khách hàng. Tiếng rao mời, hình ảnh biểu diễn, pháp khí, pháp bảo... huyên náo, ồn ã như vỡ chợ.
“Linh thảo linh dược cao cấp đây. Từ các linh thảo quý hiếm có niên thọ đến ngàn năm đến những linh dược cấp bốn, cấp năm khả ngộ bất khả cầu, cửa hàng chúng tôi đều có thể đáp ứng như cầu của quý khách...”
“Trung tâm đào tạo ngũ hành tiên thuật sơ cấp cấp tốc đây... Chỉ cần sáu tháng theo học trung tâm của chúng tôi, đảm bảo quý vị có thể tinh thông các tiên thuật ngũ hành sơ cấp. Khi đó, chỉ một cái vung tay có thể hô mưa gọi gió, một vẩy tay có thể thiêu rụi cả cánh rừng...”
“Có an cư mới lập nghiệp. Địa Phúc Linh Phủ, một tiên động bỏ túi, một trang bị ngũ phẩm không thể thiếu với bất kỳ tu tiên giả nào, một ngôi nhà trong mơ nằm trong lòng bàn tay bạn. Ngoài một động phủ với đầy đủ các phòng ở, phòng ăn, phòng luyện đan, luyện khí, phòng luyện tập, thư phòng..., động phủ còn có một khu linh điền cấp ba linh khí cực kỳ dồi dào với diện tích lên đến 500 mẫu vuông, những cấm chế, trận pháp phòng ngự vô cùng ảo diệu do các trận pháp đại sư tự mình bố trí, thêm vào một linh nhãn chi tuyền cấp ba liên tục cung cấp linh khí cho tu sĩ và linh điền. Một động phủ không thể tốt hơn được nữa. Giá cả rất phải chăng chỉ hai triệu viên linh thạch tứ phẩm. Mau mua mau mua...”
Lắng nghe những âm thanh quen thuộc nơi này, Thành Đạt khẽ mỉm cười thoải mái. Những âm thanh khoa trương, khoác lác, láo toét này sao mà thân quen đến thế. Đã gần sáu năm rồi gã mới nghe lại những âm thanh đã gắn liền với cuộc đời thơ ấu của gã này. Trái tim gã vô thức đập lỗi nhịp, giống như khi chúng ta thưởng thức giọng ca ngọt ngào của một vị thần tượng mà chúng ta tôn thờ, yêu quý từ tận đáy lòng.
“Gần sáu năm đã trôi qua, cảnh tượng khu thương mại này vẫn không thay đổi chút nào. Con bà nó! Hai triệu viên linh thạch tứ phẩm tức là tương đương với 2.000 tỷ linh thạch nhất phẩm mà chỉ mua được một cái linh phủ chết tiệt. Đúng là giết người không bồi mạng mà!”
Thành Đạt nhanh chóng lấy lại tính cách cố hữu của bản thân, vừa làu bàu chửi đổng một câu trong mồm, mặc dù trong thâm tâm gã đang gào thét những lời ghen tỵ không thôi. Nếu có 2.000 tỷ viên linh thạch trong người, gã chắc chắn sẽ bỏ ra mua ngay một căn Địa Phúc Linh Phủ kia mà không chút do dự.
Với kiến thức của mình, Thành Đạt dư hiểu những lợi ích to lớn mà một linh phủ như vậy mang lại cho các tu sĩ như gã. Năm trăm mẫu linh điền cấp ba, nếu đem đi trồng linh thảo toàn bộ thì mỗi năm cũng có thể cho thu nhập là 4 viên linh thạch. Cấp chế trận pháp phòng thủ do một trận pháp đại sư bày ra dư sức biến động phủ đó thành một pháo đài bất khả xâm phạm đối với hầu hết tu sĩ dưới Kết Đan kỳ. Đã thế lại còn một khối linh nhãn chi tuyền cấp ba có giá trị liên thành, mà đến cả các tu sĩ Kết Đan kỳ cũng thèm muốn nữa chứ.... A a a! Nếu như có được một căn linh phủ như vậy làm chỗ tu luyện, Thành Đạt tin chắc gã sẽ kết đan chỉ trong vòng một trăm năm.
Kết đan! Là tiến vào hàng ngũ các cao thủ Kết Đan kỳ đó. Là dương thọ kéo dài lên đến hàng trăm năm, là khả năng có thể tung ra một cú đánh có uy lực hủy diệt cả một ngọn núi đá, là vô vàn sự kính ngưỡng của thế gian, là vô số ưu đãi, là trọng thị của các thế lực khổng lồ, là tiền bạc, là pháp khí, pháp bảo, là hầu xinh vợ đẹp, là sung sướng, là giấc mơ của vô số các tu sĩ được xưng tụng là thiên tài ngàn năm khó gặp, là... Thành Đạt khẽ quệt tay lau dòng nước miếng mới chảy ra trên khoé miệng rồi áp chế tham vọng đang dâng lên trong lòng, tiếp tục gùi gùi linh lương to lớn tiến về phía trước. Bây giờ không phải lúc để tiếp tục mơ mộng. Gã còn rất nhiều việc phải làm. Đem đống linh lương này đi đổi lấy những thông tin quý giá về sát khí và chiến tranh tâm lý là một trong số đó. Linh Phủ, chờ vài năm sau rồi hãy tính tới cũng không muộn.
/53
|