Thiên Vực, Đỉnh Long Sơn
“Thiếu chủ, sinh rồi sinh rồi, là con trai ạ “. Một giọng nói vang lên từ một căn nhà nhỏ, một trung niên ôm một đứa bé chạy ra gặp một người thanh niên được gọi là thiếu chủ. Lúc này người thiếu chủ này lên tiếng: “ Bạc lão, ngài đừng gọi ta thiếu chủ nữa, thiếu gia được rồi. Ta cũng không phải là thiếu chủ của Long tộc nữa rồi. À đúng rồi, phu nhân sao rồi? “
Người thanh niên vừa dứt lời, Bạc lão liền lên tiếng: “ Phu nhân đang trong phòng nghỉ ngơi a. Phu nhân chắc là rất mệt lắm. Còn nữa thiếu ch.. thiếu gia, cậu nhóc này mới sinh ra không khóc gì hết, khác với những đứa trẻ bình thường, không biết có bị bệnh gì không? “
“ Để ta xem nào ” Người thanh niên vừa nói vừa coi con hắn, hắn sợ rằng hôm nay là lần cuối cùng hắn thây được con hắn. LÚc này đứa trẻ cũng nhìn hắn, mà là nhân vật chính của chúng ta đang nhìn người mình gọi là cha. Lúc này hắn nhận ra là mình được cho một cơ hội lần nữa để thực hiện những điều hối tiếc của mính, bắt đầu với gia đình người thân. Hắn suy nghĩ rồi cũng giả bộ giả tiếng trẻ em để đánh lừa người thanh niên này: “ Oe oe oe he he oe he “. Người thanh niên nhìn xong cũng nói: “ Xem ra con ta thật là thông minh, vừa mới sinh đã nhận biết được cha mình. Hahahah giỏi lắm.
Lúc này Sát Phong rất là xấu hổ, tự nhiên làm hành động trẻ con như thế, lúc này hắn nghe một giọng nói ở bên ngoài kia: “ Để ta tìm được ngươi rồi tên phản đồ kia! “
Khi người thanh niên này nghe giọng nói đó liền giật mình, nhìn qua thì nhìn thấy khuôn mặt hắn không muốn thấy lúc này nhất, chính là đại trưởng lão của Long Tộc. Hắn liền quay qua Bạc lão kế bên:” Nắm lấy phu nhân với đứa bé này chạy đi, ta sẽ chặn đường! “ Người trung niên nghe xong liền muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của thiếu chủ mình, lão liền im lặng mà làm theo. Lúc này hắn chạy vô phòng đón phu nhân của thiếu chủ, khi phu nhân thấy Bạc lão liền hỏi: “ Bạc lão, Khiếu Thiên đâu? “ Bạc lão nghe xong liền nói:” Phu nhân, thiếu chủ đang chặn đại trưởng lão, chúng ta phải chạy thôi! “ Phu nhân nghe thấy liền đứng dậy, dựa vào lưng của Bạc lão để mà thoát thân. Bạc lão khi thấy phu nhân đã ổn định liền hết sức mà chạy thoát.
Lúc này bên ngoài Long Khiếu Thiên đang giành co với đại trưởng lão, tuy nhiên đại trưởng lão vẫn mạnh hơn một chút, Long Khiếu Thiên đánh một hồi cũng rơi vào thế hạ phong. Lúc này hắn liền nói: “ Sư phụ, ta đã lánh đời, tại sao ngài lại đuổi cúng giết tận. Ta đã từ chức tộc trưởng rồi, ta chỉ muốn một cuộc sống yên bình với gia đình ta. Tại sao vậy? Tại sao ngài lại tuyệt tình như vậy. “
Đại trưởng lão nghe xong liền nói: “ Không phải ta luôn dạy con rằng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, thà giết hết chứ không bỏ một ai sống. Đó chính là điều đa khiến ta trở thành người mạnh nhất Long tộc. Nếu con chịu theo ta thực hiện kế hoạch thí sư đồ chúng ta sẽ trở thánh người được vạn kính ngưỡng! “ Long Khiếu Thiên nghe xong chỉ biết lắc đầu, tỏ ra thái độ từ chối, hắn đã biết sư phụ hắn đã Ma Hóa. Một người nếu tu luyện võ đạo mà nhập Ma Hóa thì tâm tính sẽ trở nên ác liệt, sát khí nặng nề, đã bước vào ngưỡng cửa đó thì không thể lui ra. Lúc này hắn lên tiếng:
“Sư phụ, hôm nay là lần cuối cùng ta gọi ngài là sư phụ, Một ngày làm thầy, cả đời làm thấy. Nhưng đối với một mất phụ mẫu sớm như con, thì ngài và gia gia chính là phụ thân, là người thân cuối cùng. Gia gia con chết thì đôi với sư phụ là Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha . Ơn dưỡng dục nên người kiếp này con không thể trả, kiếp sau con sẽ hoàn. Nhưng vì gia đình con, vì gia tộc con, hôm nay con sẽ chặn người cho dù mất mạng. “. Long Khiếu Thiên vừa nói xong, khí thế bắt đầu tràn ra, đây là võ đạo cảnh giới Võ Đế đỉnh phong. Không khí xung quanh bị ngén lại, những người đẳng cấp thấp hơn bắt đầu thấy khó thở, máu huyết bắt đầu sôi lên khiến cơ thể ngột ngạt như bị ai rút máu ra. Cây cối xung quanhh bắt đầu run động, gió bắt đầu thồi qua cây, cuốn hết đi những chiếc lá. Lúc này đại trưởng lão cũng lên tiếng:” Xem ra con là ẩn dấu thực lực. Được thôi hôm nay để thầy trò chúng ta chấm dứt nào”. Hắn vừa nói xong khí thế tràn ra, cùng một đẳng cấp, nhưng so với Long Khiếu Thiên vẫn mạnh hơn một chút. Hai người chuẩn bị một trận đại chiến.
Lúc này ở một địa phương cách đó không xa, Bạc lão và phu nhân của Long Khiêu Thiên vẫn đang chạy trốn, lúc này nàng liền hỏi:” Bạc lão chúng ta đi đâu bây giờ?”
Bạc lão liền nói:” Phu nhân chúng ta có thể xuống hạ vực, ở đó ta có người bạn thân. Chúng ta có thể nương tự hắn. Ta có ơn với hắn nên chúng ta có thể yên tâm ở đó. Hơn nữa hắn gia tộc là họ Long, nên không sợ thiếu gia đổi họ “
Chạy một hồi, nàng có thể cảm giác được phu quân mình đang gặp nguy hiểm, lúc này nàng lên tiếng:” Bạc lão, ngài có thể dừng lại một chút không?” Bạc lão nghe xong liền dừng lại dưới gốc cây, đỡ phu nhân và thiếu gia xuống, hắn liền dõ xét xung quanh xem có ai không. Lúc này nàng muốn đứng dậy nhưng vì quá mệt mỏi mà không đứng dậy được. Nàng liền vương tay ôm đứa nhỏ từ trong mình Bạc lão, lúc này Sát Phong liền nghe thấy người mà mình gọi là mẫu thân lên tiếng nói: “ Bạc lão, xin ngài hãy nhận thỉnh cầu cuối của ta. Làm ơn, xin nhờ ngài hãy bảo vệ đứa nhỏ, xin hãy dẫn nó tới một nơi mà nó có thể hạnh phúc mà sống. Ta không muốn nó phải chịu khỗ nữa. “
Nàng quay lại nhìn đứa bé mà khóc nói:” Con trai, cho mẹ xin lỗi nha, con vừa xin mà chưa biết tình thương là gì, ta với phụ thân con còn chưa nghe tiếng nói đầu lòng của con, chưa thấy con đi, con nói. Ta với phụ thân con rất xin lỗi con. Con phải nhỡ rằng ăn uống đều đặn, phải luyện tập để mạnh như phụ thân con, phải lớn lên đẹp trai như hắn nha con. Ta rất xin lỗi con, ta rất yêu con…” Nàng vừa dứt lời, Sát Phong trong hính hài đứa nhỏ liền khóc lên, đây chính là thứ tình thương mà hai kiếp trước của hắn thiếu. Nàng thấy con mình khóc lên cũng không muốn xa nó, nhưng cuối cùng nàng liền quay qua nhìn Bạc lão:” Bạc lão ta xin nhờ ngài, hãy chăm sóc nó dùm cho ta và phụ thân nó, nó tên là Long Phong.” Bạc lão nghe xong liền ôm đứa bé, lúc này phu nhân đã rất tùy tụy, hắn không muốn phụ lòng thiếu chủ và phu nhân, hắn liên cuối đầu và nói:” Phu nhân, người yên tâm, lão già này sẽ hi sinh cả bản thân để bảo vệ thiếu gia, không từ nan. Phu nhân, ta đi đây, ta sẽ quay lại đón người với thiếu chủ ngay lập tức.”
Bạc lão nói xong liền chạy đi, đôi mắt của lão đã ướt át, còn Sát Phong, à không Long Phong lúc này đã khóc không ngừng, sau đó hắn ngất đi. Bạc lão đã dùng võ khí khiến hắn ngủ, sau đó hắn liền phóng tới ranh giới và bước xuống hạ vực. Còn nàng phu nhân lúc này liền dùng sức lực còn lại của tình thương, tình yêu để đi tới chỗ Long Khiếu Thiên. Khi hắn nhìn thấy phu nhân của mình liền bò tới, và nắm tay của nàng và hỏi:” Nàng có sao không? Con chúng ta sao rồi? Phu nhân không nói gì mà chỉ mỉm cười, một nụ cười của tình mẫu tử. Khi Long Khiếu Thiên thấy cũng yên lòng, có Bạc lão thì Long Phong nó sẽ an toàn mà lớn lên, hơn nữa toàn bộ võ kĩ của mình đều đã cho nó.
Lúc này hắn thầm nói: ” Phong nhi, ta tin tưởng con sau này sẽ trở thành một người đầu đội trời, chân đạp đất,đứng ở đỉnh cao. Ta và mẹ con đi trước, hai chúng ta sẽ luôn quan sát mãi theo con. “ Lúc này hắn quay lại nhìn phu nhân, người con gái hắn yêu, hắn là hoàng tử trong Long Tộc, nàng là tiểu công chúa trong Hắc Long tộc, hai người yêu nhau đến với nhau, cho dù phản đối hay mệt mõi ra sao nàng vẫn đi theo hắn. Lúc này nàng đã tắt thở, chờ hắn ở nơi cao, hắn cũng rất mệt mỏi, hắn cũng không muốn mình trở thành khôi lỗi hay là bị moi thông tin gì hết, hắn đã quyết định và hét lớn lên: “ Ta, Long Khiếu Thiên hôm nay chết, hi vọng con cháu trong Long tộc sẽ phát quang tộc ta, bảo vệ tộc ta hết mình”.
Sau đó hắn liền thầm:” Phu nhân, ta đến với nàng đây”. Nói xong cơ thê hắn liền phát sáng, đại trưởng lão thấy liền hô to:” Không tốt, mau chạy hắn muốn tự bạo.” Nói xong liền biến mất, mà lúc này chỉ có tiếng xùy xùy rồi bùm, lấy tại trung tâm gốc cây, bán kính hơn 10 cây số, biến mất sau tự bạo. Ngày này về sau được mọi người ở Thiên Vực kể lại như một cố sự, gọi là:” Sự suy ngã của thiên tài”.
“Thiếu chủ, sinh rồi sinh rồi, là con trai ạ “. Một giọng nói vang lên từ một căn nhà nhỏ, một trung niên ôm một đứa bé chạy ra gặp một người thanh niên được gọi là thiếu chủ. Lúc này người thiếu chủ này lên tiếng: “ Bạc lão, ngài đừng gọi ta thiếu chủ nữa, thiếu gia được rồi. Ta cũng không phải là thiếu chủ của Long tộc nữa rồi. À đúng rồi, phu nhân sao rồi? “
Người thanh niên vừa dứt lời, Bạc lão liền lên tiếng: “ Phu nhân đang trong phòng nghỉ ngơi a. Phu nhân chắc là rất mệt lắm. Còn nữa thiếu ch.. thiếu gia, cậu nhóc này mới sinh ra không khóc gì hết, khác với những đứa trẻ bình thường, không biết có bị bệnh gì không? “
“ Để ta xem nào ” Người thanh niên vừa nói vừa coi con hắn, hắn sợ rằng hôm nay là lần cuối cùng hắn thây được con hắn. LÚc này đứa trẻ cũng nhìn hắn, mà là nhân vật chính của chúng ta đang nhìn người mình gọi là cha. Lúc này hắn nhận ra là mình được cho một cơ hội lần nữa để thực hiện những điều hối tiếc của mính, bắt đầu với gia đình người thân. Hắn suy nghĩ rồi cũng giả bộ giả tiếng trẻ em để đánh lừa người thanh niên này: “ Oe oe oe he he oe he “. Người thanh niên nhìn xong cũng nói: “ Xem ra con ta thật là thông minh, vừa mới sinh đã nhận biết được cha mình. Hahahah giỏi lắm.
Lúc này Sát Phong rất là xấu hổ, tự nhiên làm hành động trẻ con như thế, lúc này hắn nghe một giọng nói ở bên ngoài kia: “ Để ta tìm được ngươi rồi tên phản đồ kia! “
Khi người thanh niên này nghe giọng nói đó liền giật mình, nhìn qua thì nhìn thấy khuôn mặt hắn không muốn thấy lúc này nhất, chính là đại trưởng lão của Long Tộc. Hắn liền quay qua Bạc lão kế bên:” Nắm lấy phu nhân với đứa bé này chạy đi, ta sẽ chặn đường! “ Người trung niên nghe xong liền muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của thiếu chủ mình, lão liền im lặng mà làm theo. Lúc này hắn chạy vô phòng đón phu nhân của thiếu chủ, khi phu nhân thấy Bạc lão liền hỏi: “ Bạc lão, Khiếu Thiên đâu? “ Bạc lão nghe xong liền nói:” Phu nhân, thiếu chủ đang chặn đại trưởng lão, chúng ta phải chạy thôi! “ Phu nhân nghe thấy liền đứng dậy, dựa vào lưng của Bạc lão để mà thoát thân. Bạc lão khi thấy phu nhân đã ổn định liền hết sức mà chạy thoát.
Lúc này bên ngoài Long Khiếu Thiên đang giành co với đại trưởng lão, tuy nhiên đại trưởng lão vẫn mạnh hơn một chút, Long Khiếu Thiên đánh một hồi cũng rơi vào thế hạ phong. Lúc này hắn liền nói: “ Sư phụ, ta đã lánh đời, tại sao ngài lại đuổi cúng giết tận. Ta đã từ chức tộc trưởng rồi, ta chỉ muốn một cuộc sống yên bình với gia đình ta. Tại sao vậy? Tại sao ngài lại tuyệt tình như vậy. “
Đại trưởng lão nghe xong liền nói: “ Không phải ta luôn dạy con rằng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, thà giết hết chứ không bỏ một ai sống. Đó chính là điều đa khiến ta trở thành người mạnh nhất Long tộc. Nếu con chịu theo ta thực hiện kế hoạch thí sư đồ chúng ta sẽ trở thánh người được vạn kính ngưỡng! “ Long Khiếu Thiên nghe xong chỉ biết lắc đầu, tỏ ra thái độ từ chối, hắn đã biết sư phụ hắn đã Ma Hóa. Một người nếu tu luyện võ đạo mà nhập Ma Hóa thì tâm tính sẽ trở nên ác liệt, sát khí nặng nề, đã bước vào ngưỡng cửa đó thì không thể lui ra. Lúc này hắn lên tiếng:
“Sư phụ, hôm nay là lần cuối cùng ta gọi ngài là sư phụ, Một ngày làm thầy, cả đời làm thấy. Nhưng đối với một mất phụ mẫu sớm như con, thì ngài và gia gia chính là phụ thân, là người thân cuối cùng. Gia gia con chết thì đôi với sư phụ là Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha . Ơn dưỡng dục nên người kiếp này con không thể trả, kiếp sau con sẽ hoàn. Nhưng vì gia đình con, vì gia tộc con, hôm nay con sẽ chặn người cho dù mất mạng. “. Long Khiếu Thiên vừa nói xong, khí thế bắt đầu tràn ra, đây là võ đạo cảnh giới Võ Đế đỉnh phong. Không khí xung quanh bị ngén lại, những người đẳng cấp thấp hơn bắt đầu thấy khó thở, máu huyết bắt đầu sôi lên khiến cơ thể ngột ngạt như bị ai rút máu ra. Cây cối xung quanhh bắt đầu run động, gió bắt đầu thồi qua cây, cuốn hết đi những chiếc lá. Lúc này đại trưởng lão cũng lên tiếng:” Xem ra con là ẩn dấu thực lực. Được thôi hôm nay để thầy trò chúng ta chấm dứt nào”. Hắn vừa nói xong khí thế tràn ra, cùng một đẳng cấp, nhưng so với Long Khiếu Thiên vẫn mạnh hơn một chút. Hai người chuẩn bị một trận đại chiến.
Lúc này ở một địa phương cách đó không xa, Bạc lão và phu nhân của Long Khiêu Thiên vẫn đang chạy trốn, lúc này nàng liền hỏi:” Bạc lão chúng ta đi đâu bây giờ?”
Bạc lão liền nói:” Phu nhân chúng ta có thể xuống hạ vực, ở đó ta có người bạn thân. Chúng ta có thể nương tự hắn. Ta có ơn với hắn nên chúng ta có thể yên tâm ở đó. Hơn nữa hắn gia tộc là họ Long, nên không sợ thiếu gia đổi họ “
Chạy một hồi, nàng có thể cảm giác được phu quân mình đang gặp nguy hiểm, lúc này nàng lên tiếng:” Bạc lão, ngài có thể dừng lại một chút không?” Bạc lão nghe xong liền dừng lại dưới gốc cây, đỡ phu nhân và thiếu gia xuống, hắn liền dõ xét xung quanh xem có ai không. Lúc này nàng muốn đứng dậy nhưng vì quá mệt mỏi mà không đứng dậy được. Nàng liền vương tay ôm đứa nhỏ từ trong mình Bạc lão, lúc này Sát Phong liền nghe thấy người mà mình gọi là mẫu thân lên tiếng nói: “ Bạc lão, xin ngài hãy nhận thỉnh cầu cuối của ta. Làm ơn, xin nhờ ngài hãy bảo vệ đứa nhỏ, xin hãy dẫn nó tới một nơi mà nó có thể hạnh phúc mà sống. Ta không muốn nó phải chịu khỗ nữa. “
Nàng quay lại nhìn đứa bé mà khóc nói:” Con trai, cho mẹ xin lỗi nha, con vừa xin mà chưa biết tình thương là gì, ta với phụ thân con còn chưa nghe tiếng nói đầu lòng của con, chưa thấy con đi, con nói. Ta với phụ thân con rất xin lỗi con. Con phải nhỡ rằng ăn uống đều đặn, phải luyện tập để mạnh như phụ thân con, phải lớn lên đẹp trai như hắn nha con. Ta rất xin lỗi con, ta rất yêu con…” Nàng vừa dứt lời, Sát Phong trong hính hài đứa nhỏ liền khóc lên, đây chính là thứ tình thương mà hai kiếp trước của hắn thiếu. Nàng thấy con mình khóc lên cũng không muốn xa nó, nhưng cuối cùng nàng liền quay qua nhìn Bạc lão:” Bạc lão ta xin nhờ ngài, hãy chăm sóc nó dùm cho ta và phụ thân nó, nó tên là Long Phong.” Bạc lão nghe xong liền ôm đứa bé, lúc này phu nhân đã rất tùy tụy, hắn không muốn phụ lòng thiếu chủ và phu nhân, hắn liên cuối đầu và nói:” Phu nhân, người yên tâm, lão già này sẽ hi sinh cả bản thân để bảo vệ thiếu gia, không từ nan. Phu nhân, ta đi đây, ta sẽ quay lại đón người với thiếu chủ ngay lập tức.”
Bạc lão nói xong liền chạy đi, đôi mắt của lão đã ướt át, còn Sát Phong, à không Long Phong lúc này đã khóc không ngừng, sau đó hắn ngất đi. Bạc lão đã dùng võ khí khiến hắn ngủ, sau đó hắn liền phóng tới ranh giới và bước xuống hạ vực. Còn nàng phu nhân lúc này liền dùng sức lực còn lại của tình thương, tình yêu để đi tới chỗ Long Khiếu Thiên. Khi hắn nhìn thấy phu nhân của mình liền bò tới, và nắm tay của nàng và hỏi:” Nàng có sao không? Con chúng ta sao rồi? Phu nhân không nói gì mà chỉ mỉm cười, một nụ cười của tình mẫu tử. Khi Long Khiếu Thiên thấy cũng yên lòng, có Bạc lão thì Long Phong nó sẽ an toàn mà lớn lên, hơn nữa toàn bộ võ kĩ của mình đều đã cho nó.
Lúc này hắn thầm nói: ” Phong nhi, ta tin tưởng con sau này sẽ trở thành một người đầu đội trời, chân đạp đất,đứng ở đỉnh cao. Ta và mẹ con đi trước, hai chúng ta sẽ luôn quan sát mãi theo con. “ Lúc này hắn quay lại nhìn phu nhân, người con gái hắn yêu, hắn là hoàng tử trong Long Tộc, nàng là tiểu công chúa trong Hắc Long tộc, hai người yêu nhau đến với nhau, cho dù phản đối hay mệt mõi ra sao nàng vẫn đi theo hắn. Lúc này nàng đã tắt thở, chờ hắn ở nơi cao, hắn cũng rất mệt mỏi, hắn cũng không muốn mình trở thành khôi lỗi hay là bị moi thông tin gì hết, hắn đã quyết định và hét lớn lên: “ Ta, Long Khiếu Thiên hôm nay chết, hi vọng con cháu trong Long tộc sẽ phát quang tộc ta, bảo vệ tộc ta hết mình”.
Sau đó hắn liền thầm:” Phu nhân, ta đến với nàng đây”. Nói xong cơ thê hắn liền phát sáng, đại trưởng lão thấy liền hô to:” Không tốt, mau chạy hắn muốn tự bạo.” Nói xong liền biến mất, mà lúc này chỉ có tiếng xùy xùy rồi bùm, lấy tại trung tâm gốc cây, bán kính hơn 10 cây số, biến mất sau tự bạo. Ngày này về sau được mọi người ở Thiên Vực kể lại như một cố sự, gọi là:” Sự suy ngã của thiên tài”.
/222
|