Tuyết Vân ngước nhìn Trương Thiếu Vũ, cười ngạo nghễ
- Giải dược đó ta không cần nữa… Cáo từ!
Trương Thiếu Vũ hừ lạnh
- Muốn đến thì đến, đi thì đi sao? Phi Ưng Giáo ta không phải là nơi vô chủ.
- Huynh đây là muốn giữ ta sao? Được, cá chết lưới rách. Vốn khi tới đây ta cũng xác định không còn sống để quay về.
- Muốn chết cũng đâu dễ. Nàng cứ thử chết đi, lúc đó ta sẽ lột trần di thể nàng mang ra dạo phố rồi ném cho bọn khất cái vui vẻ. A, tất nhiên là ta sẽ mang Tiêu Thiên Hà tới chứng kiến.
Tuyết Vân mặt biến sắc, quả không hổ danh Vạn độc tà nhân. Trương Thiếu Vũ trong đầu huynh chỉ toàn ý nghĩ tàn ác. Nàng cố giữ bình tĩnh hỏi
- Huynh muốn gì?
Trương Thiếu Vũ nhàn nhã thưởng trà. Tuyết Vân nàng muốn đấu với ta sao, về luyện thêm một trăm năm nữa đi.
- Xem ra nếu bức nàng quá thì ta cũng chẳng có lợi gì. Trở lại giao ước ban đầu. Tại nơi này nàng khiến ta vui vẻ, Tiêu Thiên Hà lập tức được cứu.
- Ta…
- Nàng yên tâm, ta yêu nàng như vậy sao có thể để lũ dung tục kia vấy bẩn nàng.
“Thiên Hà, xem ra ta đành phụ chàng. Chàng phải sống thật tốt. Không có ta chàng còn có Tiêu Ngọc. Còn ta không có chàng thì sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chàng đừng oán hận ta, trong lòng Tuyết Vân mãi mãi chỉ có mình chàng.”
Quyết ý hy sinh bản thân nhưng cũng không tránh khỏi chua xót, từng giọt nước mắt tí tách rơi, Tuyết Vân nghẹn ngào nói
- Một lời đã định… Ta… Bây giờ huynh muốn ta làm gì?
Trương Thiếu Vũ cười nhạo
- Làm gì cũng cần ta phải dạy nàng sao? Trước hết đem y phục của nàng cởi bỏ…
Hai tay Tuyết Vân nắm chặt thành quyền không ngừng run rẩy. Lúc này nàng mới thấu hiểu cho cảm giác của Tiêu Ngọc khi bị Thiên Hà cợt nhả.
Tiêu Ngọc đối với Thiên Hà là tình yêu, nếu nàng ta có thể đáp ứng lời chàng thì cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Còn nàng, tâm nàng, thân nàng chỉ hướng về một người, nay lại phải vì kẻ khác mua vui.
Đau đớn, ê chề, nhưng không thể không làm. Dù chỉ có một cơ hội, nàng cũng muốn chàng được sống yên yên ổn ổn.
Tuyết Vân nhắm mắt, hai tay run run từ từ đưa lên cởi bỏ đai lưng. Từng kiện, từng kiện y phục từ từ được trút bỏ.
Trương Thiếu Vũ vẫn ngồi yên, mắt lạnh nhìn nàng. Trong mắt y không một tia dục vọng. Y vốn là thật lòng yêu nàng. Nhưng chính nàng ép buộc y, khiến cho hai người phải đi tới tình cảnh này.
Trên người Tuyết Vân lúc này chỉ còn một chiếc yếm lục mỏng manh. Nàng run rẩy ôm chặt lấy thân thể. Nước mắt không ngừng rơi.
Trương Thiếu Vũ vốn nhìn nàng chằm chằm, bỗng dưng bạo phát. Tách trà trên tay bị y ném vỡ tan tành.
Dấu hôn ngân in rõ trên xương quai xanh tinh xảo kia, tố cáo thân thể nàng từng có người chạm qua. Là Tiêu Thiên Hà?
Dương Tuyết Vân, nàng dám mang thân thể nhơ nhớp đó đi trao đổi cùng ta?
Thân mình y chớp động, lúc này đã đứng ngay trước mặt Tuyết Vân. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Bàn tay thô lỗ của y chộp lấy chiếc yếm trên người nàng xé rách tan.
Bên dưới nơi ngọc phong trắng nõn cũng có dấu vết. Thật bẩn! Thật chướng mắt!
Tay y bóp chặt cằm nàng rít lên
- Giả bộ thanh cao trước mặt ta. Hóa ra những lời Chiêu Hồn Điệp nói là thật. Nàng sớm đã cùng Tiêu Thiên Hà gian díu. Dương Tuyết Vân nàng cũng thật biết câu dẫn nam nhân, nói xem ngoài Tiêu Thiên Hà nàng còn bò lên giường của ai khác nữa.
Trương Thiếu Vũ hận đến mức muốn bóp chết nàng, y không tiếc buông lời sỉ nhục. Chỉ có khiến nàng nhục nhã, tâm y mới bớt đau được. a, nhưng sao lại càng đau hơn thế này. Yêu, hận, dục vọng chiếm hữu bức y phát điên.
Tuyết Vân giận dữ nhìn thẳng vào mắt y gằn từng chữ
- Ta …không… có…
- Kỹ nữ… A, so với kỹ nữ nàng còn không bằng…
- Huynh… không được nhục mạ ta. Tiêu Thiên Hà là người ta yêu, ta chỉ thuộc về mình chàng.
- Ha, ha để xem sau hôm nay nàng có còn thuộc về mình hắn không. Ta sẽ khiến thân thể này bị vạn người cưỡi.
Yêu nhiều, hận càng lớn. Trương Thiếu Vũ điên cuồng cắn xé thân thể nàng,y muốn xóa dấu vết kẻ khác để lại trên người nàng, chỉ còn lưu lại của mình y. Tay y hung bạo tiến vào nơi tư mật của nàng mà tàn nhẫn giày xéo. Y không một chút hứng thú nào, trong mắt y chỉ toàn hận ý.
Bao nhiêu năm qua y không thiếu cơ hội đoạt được nàng. Nhưng y không làm, điều y muốn là tất cả của nàng, tâm nàng, thân thể nàng đều thuộc về y.
Nàng băng thanh ngọc khiết khiến y trân trọng nâng niu như vậy nay bị kẻ khác vấy bẩn sao y có thể cam tâm được. Tiêu Thiên Hà, mối hận này sẽ tính đủ với ngươi. Trương Thiếu Vũ ta thề sẽ khiến ngươi phải hối hận.
Tuyết Vân đau đớn cắn chặt môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng không mảy may khiến Trương Thiếu Vũ động tâm. Hắn đã thực sự phát điên rồi.
- Khóc ư, nàng khóc cho ai xem? Rên rỉ to lên, để ta xem nàng dâm đãng tới bậc nào…
- …
- Đừng cố chịu đựng, rất nhanh thôi ta sẽ khiến nàng dưới thân ta mà rên xiết nga…
Tuyết Vân uất hận muốn chết. Nàng hận không thể một kiếm giết chết y. Y cường bạo nàng, sỉ nhục nàng, nàng nín nhịn vì muốn có giải dược.
Thiên Hà nói đúng, thời gian qua nàng giết quá nhiều người, chiêu số lại quá độc địa, tuy đó là kẻ ác nhưng cũng là một nhân mạng. Nay nàng rơi vào tay Trương Thiếu Vũ phải chăng là báo ứng.
Nhưng có ai hiểu cho nàng, thân là một nữ nhân lại cầm đầu một đám người được xem là cùng hung cực ác, không chuyện xấu gì là không làm được thì sao nàng có thể dùng đạo nghĩa khiến họ tin phục đây? Nàng chỉ có thể dùng võ công tàn ác khiến cho người người khiếp sợ, khiến bọn chúng tin phục.
Danh tiếng của sư phụ Tam Tú Thiên Sơn của nàng vốn đã khiến võ lâm hai phái hắc bạch e sợ, nay nàng mượn danh tiếng của họ không thể làm khác hơn được. tuy nhiên nàng cũng đã tránh lạm sát nhất có thể.
Ha ha võ công cao cường lấn át quần hùng, danh tiếng khiến người người khiếp sợ giờ phút này lại phải quỳ gối mặc người ta vũ nhục. Đau tới tê tâm liệt phế!
- Trương Thiếu Vũ, đủ rồi. Giữa chúng ta chỉ có giao dịch, huynh có được ta, còn ta có thuốc giải. Huynh muốn làm gì cứ làm nhưng huynh không có quyền vũ nhục ta.
Đôi mắt Trương Thiếu Vũ ánh lên tia chán ghét nhìn nàng, lạnh lùng bóp chặt cổ nàng khiến nàng hít thở không thông, y rít lên
- Quay lưng lại đây! Ta không muốn nhìn thấy mặt nàng. Khuôn mặt dơ bẩn này khiến ta thấy phiền chán!
Tuyết Vân bị hành động thô lỗ của Thiếu Vũ dọa sợ, nàng máy móc làm theo lời y nói. Nàng cắn chặt răng quyết không kêu rên dù chỉ một tiếng.
Trương Thiếu Vũ vén y phục qua một bên, y là lười cởi y phục. Đối với thân thể từng có người chạm qua y không còn chút hứng thú. Nhưng ghen tuông, hận thù buộc y phải hung hăng chà đạp nàng một phen.
Tiêu Thiên Hà, hai người con gái của ta, một bị ngươi nhúng chàm, một bị ngươi lăng nhục. Được lắm! Nay ngươi chống mắt lên xem ta chà đạp nữ nhân ngươi yêu. Thân thể dơ bẩn này ta sử dụng tới khi rách nát mới thôi.
Tiếc rằng ngươi không được chứng kiến nữ nhân của ngươi đang khuất phục dưới thân ta.
A, nhưng sẽ rất nhanh thôi, sao ta có thể bỏ qua cho hai người được. Giải dược ta có thể cho ngươi nhưng muốn ngươi sống thế nào là quyền của ta. Ta sẽ khiến người sống giở chết giở ngày ngày chứng kiến ta và nữ nhân của ngươi hoan ái.
Ha ha, Vạn độc tà nhân ta đâu chỉ có chút hư danh chứ. Độc dược trong thiên hạ còn ai qua được ta. Ta sẽ dụng độc để các ngươi sống trong khổ sở, muốn chết cũng không thể chết được a.
Hận ý ngày càng dâng cao!
Bàn tay Trương Thiếu Vũ như hai gọng kềm chế trụ eo nhỏ của Tuyết Vân. Vật nam tính của y đang muốn xông vào từ đằng sau nàng, hảo hảo hành hạ nàng. Thì bất chợt y khựng lại!
- Giải dược đó ta không cần nữa… Cáo từ!
Trương Thiếu Vũ hừ lạnh
- Muốn đến thì đến, đi thì đi sao? Phi Ưng Giáo ta không phải là nơi vô chủ.
- Huynh đây là muốn giữ ta sao? Được, cá chết lưới rách. Vốn khi tới đây ta cũng xác định không còn sống để quay về.
- Muốn chết cũng đâu dễ. Nàng cứ thử chết đi, lúc đó ta sẽ lột trần di thể nàng mang ra dạo phố rồi ném cho bọn khất cái vui vẻ. A, tất nhiên là ta sẽ mang Tiêu Thiên Hà tới chứng kiến.
Tuyết Vân mặt biến sắc, quả không hổ danh Vạn độc tà nhân. Trương Thiếu Vũ trong đầu huynh chỉ toàn ý nghĩ tàn ác. Nàng cố giữ bình tĩnh hỏi
- Huynh muốn gì?
Trương Thiếu Vũ nhàn nhã thưởng trà. Tuyết Vân nàng muốn đấu với ta sao, về luyện thêm một trăm năm nữa đi.
- Xem ra nếu bức nàng quá thì ta cũng chẳng có lợi gì. Trở lại giao ước ban đầu. Tại nơi này nàng khiến ta vui vẻ, Tiêu Thiên Hà lập tức được cứu.
- Ta…
- Nàng yên tâm, ta yêu nàng như vậy sao có thể để lũ dung tục kia vấy bẩn nàng.
“Thiên Hà, xem ra ta đành phụ chàng. Chàng phải sống thật tốt. Không có ta chàng còn có Tiêu Ngọc. Còn ta không có chàng thì sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chàng đừng oán hận ta, trong lòng Tuyết Vân mãi mãi chỉ có mình chàng.”
Quyết ý hy sinh bản thân nhưng cũng không tránh khỏi chua xót, từng giọt nước mắt tí tách rơi, Tuyết Vân nghẹn ngào nói
- Một lời đã định… Ta… Bây giờ huynh muốn ta làm gì?
Trương Thiếu Vũ cười nhạo
- Làm gì cũng cần ta phải dạy nàng sao? Trước hết đem y phục của nàng cởi bỏ…
Hai tay Tuyết Vân nắm chặt thành quyền không ngừng run rẩy. Lúc này nàng mới thấu hiểu cho cảm giác của Tiêu Ngọc khi bị Thiên Hà cợt nhả.
Tiêu Ngọc đối với Thiên Hà là tình yêu, nếu nàng ta có thể đáp ứng lời chàng thì cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Còn nàng, tâm nàng, thân nàng chỉ hướng về một người, nay lại phải vì kẻ khác mua vui.
Đau đớn, ê chề, nhưng không thể không làm. Dù chỉ có một cơ hội, nàng cũng muốn chàng được sống yên yên ổn ổn.
Tuyết Vân nhắm mắt, hai tay run run từ từ đưa lên cởi bỏ đai lưng. Từng kiện, từng kiện y phục từ từ được trút bỏ.
Trương Thiếu Vũ vẫn ngồi yên, mắt lạnh nhìn nàng. Trong mắt y không một tia dục vọng. Y vốn là thật lòng yêu nàng. Nhưng chính nàng ép buộc y, khiến cho hai người phải đi tới tình cảnh này.
Trên người Tuyết Vân lúc này chỉ còn một chiếc yếm lục mỏng manh. Nàng run rẩy ôm chặt lấy thân thể. Nước mắt không ngừng rơi.
Trương Thiếu Vũ vốn nhìn nàng chằm chằm, bỗng dưng bạo phát. Tách trà trên tay bị y ném vỡ tan tành.
Dấu hôn ngân in rõ trên xương quai xanh tinh xảo kia, tố cáo thân thể nàng từng có người chạm qua. Là Tiêu Thiên Hà?
Dương Tuyết Vân, nàng dám mang thân thể nhơ nhớp đó đi trao đổi cùng ta?
Thân mình y chớp động, lúc này đã đứng ngay trước mặt Tuyết Vân. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Bàn tay thô lỗ của y chộp lấy chiếc yếm trên người nàng xé rách tan.
Bên dưới nơi ngọc phong trắng nõn cũng có dấu vết. Thật bẩn! Thật chướng mắt!
Tay y bóp chặt cằm nàng rít lên
- Giả bộ thanh cao trước mặt ta. Hóa ra những lời Chiêu Hồn Điệp nói là thật. Nàng sớm đã cùng Tiêu Thiên Hà gian díu. Dương Tuyết Vân nàng cũng thật biết câu dẫn nam nhân, nói xem ngoài Tiêu Thiên Hà nàng còn bò lên giường của ai khác nữa.
Trương Thiếu Vũ hận đến mức muốn bóp chết nàng, y không tiếc buông lời sỉ nhục. Chỉ có khiến nàng nhục nhã, tâm y mới bớt đau được. a, nhưng sao lại càng đau hơn thế này. Yêu, hận, dục vọng chiếm hữu bức y phát điên.
Tuyết Vân giận dữ nhìn thẳng vào mắt y gằn từng chữ
- Ta …không… có…
- Kỹ nữ… A, so với kỹ nữ nàng còn không bằng…
- Huynh… không được nhục mạ ta. Tiêu Thiên Hà là người ta yêu, ta chỉ thuộc về mình chàng.
- Ha, ha để xem sau hôm nay nàng có còn thuộc về mình hắn không. Ta sẽ khiến thân thể này bị vạn người cưỡi.
Yêu nhiều, hận càng lớn. Trương Thiếu Vũ điên cuồng cắn xé thân thể nàng,y muốn xóa dấu vết kẻ khác để lại trên người nàng, chỉ còn lưu lại của mình y. Tay y hung bạo tiến vào nơi tư mật của nàng mà tàn nhẫn giày xéo. Y không một chút hứng thú nào, trong mắt y chỉ toàn hận ý.
Bao nhiêu năm qua y không thiếu cơ hội đoạt được nàng. Nhưng y không làm, điều y muốn là tất cả của nàng, tâm nàng, thân thể nàng đều thuộc về y.
Nàng băng thanh ngọc khiết khiến y trân trọng nâng niu như vậy nay bị kẻ khác vấy bẩn sao y có thể cam tâm được. Tiêu Thiên Hà, mối hận này sẽ tính đủ với ngươi. Trương Thiếu Vũ ta thề sẽ khiến ngươi phải hối hận.
Tuyết Vân đau đớn cắn chặt môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng không mảy may khiến Trương Thiếu Vũ động tâm. Hắn đã thực sự phát điên rồi.
- Khóc ư, nàng khóc cho ai xem? Rên rỉ to lên, để ta xem nàng dâm đãng tới bậc nào…
- …
- Đừng cố chịu đựng, rất nhanh thôi ta sẽ khiến nàng dưới thân ta mà rên xiết nga…
Tuyết Vân uất hận muốn chết. Nàng hận không thể một kiếm giết chết y. Y cường bạo nàng, sỉ nhục nàng, nàng nín nhịn vì muốn có giải dược.
Thiên Hà nói đúng, thời gian qua nàng giết quá nhiều người, chiêu số lại quá độc địa, tuy đó là kẻ ác nhưng cũng là một nhân mạng. Nay nàng rơi vào tay Trương Thiếu Vũ phải chăng là báo ứng.
Nhưng có ai hiểu cho nàng, thân là một nữ nhân lại cầm đầu một đám người được xem là cùng hung cực ác, không chuyện xấu gì là không làm được thì sao nàng có thể dùng đạo nghĩa khiến họ tin phục đây? Nàng chỉ có thể dùng võ công tàn ác khiến cho người người khiếp sợ, khiến bọn chúng tin phục.
Danh tiếng của sư phụ Tam Tú Thiên Sơn của nàng vốn đã khiến võ lâm hai phái hắc bạch e sợ, nay nàng mượn danh tiếng của họ không thể làm khác hơn được. tuy nhiên nàng cũng đã tránh lạm sát nhất có thể.
Ha ha võ công cao cường lấn át quần hùng, danh tiếng khiến người người khiếp sợ giờ phút này lại phải quỳ gối mặc người ta vũ nhục. Đau tới tê tâm liệt phế!
- Trương Thiếu Vũ, đủ rồi. Giữa chúng ta chỉ có giao dịch, huynh có được ta, còn ta có thuốc giải. Huynh muốn làm gì cứ làm nhưng huynh không có quyền vũ nhục ta.
Đôi mắt Trương Thiếu Vũ ánh lên tia chán ghét nhìn nàng, lạnh lùng bóp chặt cổ nàng khiến nàng hít thở không thông, y rít lên
- Quay lưng lại đây! Ta không muốn nhìn thấy mặt nàng. Khuôn mặt dơ bẩn này khiến ta thấy phiền chán!
Tuyết Vân bị hành động thô lỗ của Thiếu Vũ dọa sợ, nàng máy móc làm theo lời y nói. Nàng cắn chặt răng quyết không kêu rên dù chỉ một tiếng.
Trương Thiếu Vũ vén y phục qua một bên, y là lười cởi y phục. Đối với thân thể từng có người chạm qua y không còn chút hứng thú. Nhưng ghen tuông, hận thù buộc y phải hung hăng chà đạp nàng một phen.
Tiêu Thiên Hà, hai người con gái của ta, một bị ngươi nhúng chàm, một bị ngươi lăng nhục. Được lắm! Nay ngươi chống mắt lên xem ta chà đạp nữ nhân ngươi yêu. Thân thể dơ bẩn này ta sử dụng tới khi rách nát mới thôi.
Tiếc rằng ngươi không được chứng kiến nữ nhân của ngươi đang khuất phục dưới thân ta.
A, nhưng sẽ rất nhanh thôi, sao ta có thể bỏ qua cho hai người được. Giải dược ta có thể cho ngươi nhưng muốn ngươi sống thế nào là quyền của ta. Ta sẽ khiến người sống giở chết giở ngày ngày chứng kiến ta và nữ nhân của ngươi hoan ái.
Ha ha, Vạn độc tà nhân ta đâu chỉ có chút hư danh chứ. Độc dược trong thiên hạ còn ai qua được ta. Ta sẽ dụng độc để các ngươi sống trong khổ sở, muốn chết cũng không thể chết được a.
Hận ý ngày càng dâng cao!
Bàn tay Trương Thiếu Vũ như hai gọng kềm chế trụ eo nhỏ của Tuyết Vân. Vật nam tính của y đang muốn xông vào từ đằng sau nàng, hảo hảo hành hạ nàng. Thì bất chợt y khựng lại!
/92
|