Việc Thiên Hà ra ngoài suốt đêm không về khiến cho mọi người nhốn nháo, toán loạn.
Tiêu Ân Tuấn đã sai người tìm kiếm suốt đêm nhưng không có chút manh mối nào. Họ lo lắng chàng đã đụng độ cường địch.
Vẻ mặt ai cũng bơ phờ mệt mỏi sau một đêm mất ngủ, nhưng khi vừa nhìn thấy Thiên Hà ung dung trở về hoàn toàn lành lặn, bên cạnh chàng còn có thêm một người nữa thì bao nhiêu mệt nhọc tiêu tan hết.
Thiên Hà không nói gì, lẳng lặng dẫn Hà lão đại vào hậu viện. Mọi người ngơ ngác nhìn theo. Tiêu Ân Tuấn vội chạy theo chàng nhưng Thiên Hà nhẹ nhàng ngăn lại:
- Đại ca, đệ có chuyện riêng cần giải quyết. Huynh dặn mọi người dù có chuyện gì cũng không được ra sau hậu viện.
Tiêu Ân Tuấn phải khó khăn lắm mới gật đầu đồng ý. Thái độ kì lạ của Thiên Hà khiến y không sao hiểu được.
Thiên Hà đi thẳng tới phòng Trương Thiếu Vũ, lúc này gã đang chăm chú đọc sách, thái độ vô cùng bình thản. Thấy chàng tới, hắn đặt cuốn sách xuống nở một nụ cười nói:
- Tiêu huynh đã về rồi sao? Đêm qua huynh bỗng dưng mất tích báo hại ta bị Tiêu phu nhân lôi đi tìm huynh…
Thiên Hà cười nhạt, lạnh lùng đáp:
- Vậy sao?
Thiếu Vũ thấy thái độ lạnh nhạt của chàng, nụ cười đọng cứng trên môi hắn. Hắn liếc nhìn chàng, bất chợt thấy Hà lão đại đứng sau lưng chàng thì ngạc nhiên hỏi:
- Huynh có bằng hữu đi theo sao? Mời vào trong này cùng thưởng trà!
Hà lão đại không đợi mời tới lần thứ hai, lững thững bước vào, cũng chẳng đợi mời, ngồi ngay xuống ghế, tự tay rót trà cho mình.
- Hai người cũng ngồi đi chứ.
Hắn nói, y như hắn là chủ ở đây chứ không phải là Trương Thiếu Vũ. Thiên Hà cũng phải ngầm phục thái độ bình thản của hắn.
Trương Thiếu Vũ thì bình sinh chưa gặp hạng người nào như hắn nên đành miễn cưỡng để cho hắn làm chủ, còn mình thì biến thành vị khách bất đắc dĩ.
Còn trong lòng Hà lão đại, hắn nghĩ gì? Hắn tự biết mình có thêm một phần thắng. Với ba phần thắng nhỏ nhoi ấy, hắn bắt đầu cuộc đấu trí với con người mà bấy lâu nay cả giang hồ phải khiếp sợ, con người mà chính bản thân hắn cũng phải khâm phục về sự cơ trí.
Trương Thiếu Vũ thấy thần sắc hai người cổ quái thì trong lòng ngầm biết có chuyện không hay, nhưng không hề tỏ thái độ gì cả. Thiên Hà hết nhìn Hà lão đại rồi nhìn y, cuối cùng đành phải lên tiếng trước:
- Trương công tử biết người này chứ?
Trương Thiếu Vũ mỉm cười:
- Người này chắc là bằng hữu của huynh, hôm nay tại hạ được quen biết thật là hân hạnh vô cùng. Xin hỏi cao danh quý tánh của huynh đài?
Hà lão đại cười khẩy:
- Không dám! Tại hạ mới là người nên nói hai chứ “hân hạnh” đó. Trương công tử, thật may mắn cho tại hạ còn có dịp diện kiến công tử, nếu như hai ngày trước tại hạ chẳng may bỏ mạng thì đã chẳng có cuộc gặp gỡ hôm nay rồi.
Trương Thiếu Vũ giật mình nói:
- Hóa ra là huynh cùng với Tiêu huynh đã ác đấu với Minh Chủ Hắc Đạo sao? Chắc là huynh đã bị thương đâu đó nên Tiêu huynh mới dẫn huynh tới đây gặp tại hạ. Huynh cứ yên tâm, y thuật của tại hạ tuy làm trò cười cho thiên hạ nhưng nhất định sẽ dốc hết sức giúp huynh chữa khỏi thương thế.
- Ồ, Trương công tử hiểu lầm rồi, tại hạ không hề giúp Tiêu huynh đối đầu với Minh Chủ Hắc Đạo… mà tại hạ đây tự hổ thẹn khi tự giới thiệu, Minh Chủ Hắc Đạo chính là tại hạ. Hảo ý của công tử tại hạ xin ghi nhận, nhất định sau này sẽ có lúc nhờ tới y thuật xuất chúng của công tử, mà chắc không bao lâu nữa đâu. Không giấu gì công tử tại hạ và Tiêu huynh đang chuẩn bị đi gặp tên tiểu tử tự xưng là Vạn Độc Tà Nhân… Bất Nhân gì gì đó… Xem ra phen này mười mạng mất hết chín rồi, công tử xem nếu chúng tôi trúng phải một chiêu trong Phi Vân Kiếm Pháp của hắn liệu có cơ hội nào cứu chữa không? Thú thực tại hạ mới được làm Minh Chủ Hắc Đạo chưa lâu, còn chưa muốn chết, vinh hoa phú quý còn chưa kịp hưởng thụ mà đã uổng mạng rồi thì không đáng chút nào…
Thiên Hà suýt chút nữa thì phì cười. Đối mặt với tên ác nhân mà Hà lão đại còn hoạt kê như thế thì quả là đáng khâm phục.
Trong khi đó, Trương Thiếu Vũ chau mày quan sát Hà lão đại. Quả đúng như y đã nhận xét, Minh Chủ Hắc Đạo chỉ là kẻ mạo danh Tam Tú Thiên Sơn mà thôi. Nhưng nếu thế thì hắn là nhân vật như thế nào đây, gần đây trong giang hồ đâu có mấy thiếu niên anh hùng xuất chúng đến như thế. Y bắt đầu thấy lo ngại và càng muốn nhanh chóng thủ tiêu nhân vật lợi hại này. Hắc Bạch Đạo bây giờ do hai kẻ muốn đối đầu với y làm chủ, y đang bị đẩy vào thế bất lợi. Mọi tính toán của y không hề có sai sót, nhưng đến phút cuối tự dưng lại mọc đâu ra một tên phá bĩnh này.
- Trương công tử, công tử có nghe tại hạ nói không vậy?
Trương Thiếu Vũ giật mình, lấp liếm:
-Tại hạ vẫn đang nghe, Hà Minh Chủ có gì xin cứ dặn dò.
Hà lão đại xua tay nói:
- Không dám, không dám. Sao tại hạ dám dặn dò công tử chứ, chỉ là có chút việc cần nhờ vả thôi.
- Minh Chủ cứ nói…
- A từ lâu tại hạ đã ngưỡng mộ oai danh của Thiếu Chủ Phi Ưng Giáo nhưng chưa có dịp diện kiến nay phải muối mặt đến nhờ Trương công tử, mong công tử có thể giúp tại hạ toại lòng.
Trương Thiếu Vũ biến sắc mặt hỏi:
- Tại hạ chỉ là một thầy lang bé nhỏ, không dính dáng gì tới chuyện giang hồ sao biết được Phi Ưng Giáo, Thiên Ưng Giáo gì, sao có thể giúp Hà Minh Chủ được. Xin thứ cho tại hạ đành bất lực thôi.
Hà lão đại bật cười:
- Trương công tử, ta không cần biết Thiên Ưng Giáo mà chỉ muốn biết về Phi Ưng Giáo thôi. Chúng ta không cần phải bóng gió xa xôi làm gì. Hôm nay ta tới đây hiển nhiên là đã biết hết mọi bí mật của công tử. Trương công tử còn đợi gì mà chưa lòi cái đuôi cáo của mình ra.
Trương Thiếu Vũ thản nhiên phe phẩy quạt nói:
- Nếu như nói phải lòi đuôi cáo thì Trương Thiếu Vũ ta đương nhiên là không thể làm rồi, ta không phải là cáo, mà là chim ưng đang đợi thời cơ dang rộng đôi cánh tung bay trên bầu trời.
Thiên Hà tức giận nói:
- Trương Thiếu Vũ, thật không ngờ ta lại có thể kết bạn với một kẻ sát nhân máu lạnh như ngươi. Ngươi hại chết nghĩa huynh ta, hôm nay ta buộc phải thực hiện lời thề ngày nào đó là lấy máu ngươi tế vong hồn Vân huynh.
- Ha ha ha, thiên hạ muốn lấy mạng tại hạ không phải là ít, tại hạ cũng đã giết không ít người. Giang hồ có quy cũ của giang hồ, người trong giang hồ cũng có phương thức sống riêng. Vân Minh Thiên là người của Vân Gia Trang, tại hạ lại có mối thù không đội trời chung với họ nên tất nhiên phải giết sạch toàn trang, Tiêu huynh muốn vì hắn mà tìm tại hạ để báo thù thì tại hạ cũng đâu thể ngăn cản. Tại hạ đành phải dùng đổ máu để tránh đổ máu, giết người để người đừng giết mình. Tiêu huynh muốn nghĩ tại hạ là tên sát nhân máu lạnh, hay tên đại ma đầu cùng hung cực ác tại hạ cũng đành chịu thôi. Tại hạ chỉ hành sự hết sức mình để báo thù cho Phi Ưng Giáo còn dư luận thế nào thì mặc kệ, tại hạ không quan tâm.
Hà lão đại vỗ tay nói:
- Được, ngươi có chí hướng của ngươi, bọn ta có chí hướng của bọn ta. Hôm nay chúng ta quyết một trận thư hùng để bảo vệ chí hướng của mình. Nếu như bọn ta thua thì từ nay ngươi muốn trả thù, muốn tàn sát giang hồ bọn ta cũng không còn sức mà cản nữa. Nhưng nếu như ngươi thua, thì ngươi sẽ phải đền tội trước toàn thể võ lâm. Phi Ưng Giáo của ngươi từ nay vĩnh viễn rút chân khỏi võ lâm Trung Nguyên, không được tác oai tác quái nữa.
Tiêu Ân Tuấn đã sai người tìm kiếm suốt đêm nhưng không có chút manh mối nào. Họ lo lắng chàng đã đụng độ cường địch.
Vẻ mặt ai cũng bơ phờ mệt mỏi sau một đêm mất ngủ, nhưng khi vừa nhìn thấy Thiên Hà ung dung trở về hoàn toàn lành lặn, bên cạnh chàng còn có thêm một người nữa thì bao nhiêu mệt nhọc tiêu tan hết.
Thiên Hà không nói gì, lẳng lặng dẫn Hà lão đại vào hậu viện. Mọi người ngơ ngác nhìn theo. Tiêu Ân Tuấn vội chạy theo chàng nhưng Thiên Hà nhẹ nhàng ngăn lại:
- Đại ca, đệ có chuyện riêng cần giải quyết. Huynh dặn mọi người dù có chuyện gì cũng không được ra sau hậu viện.
Tiêu Ân Tuấn phải khó khăn lắm mới gật đầu đồng ý. Thái độ kì lạ của Thiên Hà khiến y không sao hiểu được.
Thiên Hà đi thẳng tới phòng Trương Thiếu Vũ, lúc này gã đang chăm chú đọc sách, thái độ vô cùng bình thản. Thấy chàng tới, hắn đặt cuốn sách xuống nở một nụ cười nói:
- Tiêu huynh đã về rồi sao? Đêm qua huynh bỗng dưng mất tích báo hại ta bị Tiêu phu nhân lôi đi tìm huynh…
Thiên Hà cười nhạt, lạnh lùng đáp:
- Vậy sao?
Thiếu Vũ thấy thái độ lạnh nhạt của chàng, nụ cười đọng cứng trên môi hắn. Hắn liếc nhìn chàng, bất chợt thấy Hà lão đại đứng sau lưng chàng thì ngạc nhiên hỏi:
- Huynh có bằng hữu đi theo sao? Mời vào trong này cùng thưởng trà!
Hà lão đại không đợi mời tới lần thứ hai, lững thững bước vào, cũng chẳng đợi mời, ngồi ngay xuống ghế, tự tay rót trà cho mình.
- Hai người cũng ngồi đi chứ.
Hắn nói, y như hắn là chủ ở đây chứ không phải là Trương Thiếu Vũ. Thiên Hà cũng phải ngầm phục thái độ bình thản của hắn.
Trương Thiếu Vũ thì bình sinh chưa gặp hạng người nào như hắn nên đành miễn cưỡng để cho hắn làm chủ, còn mình thì biến thành vị khách bất đắc dĩ.
Còn trong lòng Hà lão đại, hắn nghĩ gì? Hắn tự biết mình có thêm một phần thắng. Với ba phần thắng nhỏ nhoi ấy, hắn bắt đầu cuộc đấu trí với con người mà bấy lâu nay cả giang hồ phải khiếp sợ, con người mà chính bản thân hắn cũng phải khâm phục về sự cơ trí.
Trương Thiếu Vũ thấy thần sắc hai người cổ quái thì trong lòng ngầm biết có chuyện không hay, nhưng không hề tỏ thái độ gì cả. Thiên Hà hết nhìn Hà lão đại rồi nhìn y, cuối cùng đành phải lên tiếng trước:
- Trương công tử biết người này chứ?
Trương Thiếu Vũ mỉm cười:
- Người này chắc là bằng hữu của huynh, hôm nay tại hạ được quen biết thật là hân hạnh vô cùng. Xin hỏi cao danh quý tánh của huynh đài?
Hà lão đại cười khẩy:
- Không dám! Tại hạ mới là người nên nói hai chứ “hân hạnh” đó. Trương công tử, thật may mắn cho tại hạ còn có dịp diện kiến công tử, nếu như hai ngày trước tại hạ chẳng may bỏ mạng thì đã chẳng có cuộc gặp gỡ hôm nay rồi.
Trương Thiếu Vũ giật mình nói:
- Hóa ra là huynh cùng với Tiêu huynh đã ác đấu với Minh Chủ Hắc Đạo sao? Chắc là huynh đã bị thương đâu đó nên Tiêu huynh mới dẫn huynh tới đây gặp tại hạ. Huynh cứ yên tâm, y thuật của tại hạ tuy làm trò cười cho thiên hạ nhưng nhất định sẽ dốc hết sức giúp huynh chữa khỏi thương thế.
- Ồ, Trương công tử hiểu lầm rồi, tại hạ không hề giúp Tiêu huynh đối đầu với Minh Chủ Hắc Đạo… mà tại hạ đây tự hổ thẹn khi tự giới thiệu, Minh Chủ Hắc Đạo chính là tại hạ. Hảo ý của công tử tại hạ xin ghi nhận, nhất định sau này sẽ có lúc nhờ tới y thuật xuất chúng của công tử, mà chắc không bao lâu nữa đâu. Không giấu gì công tử tại hạ và Tiêu huynh đang chuẩn bị đi gặp tên tiểu tử tự xưng là Vạn Độc Tà Nhân… Bất Nhân gì gì đó… Xem ra phen này mười mạng mất hết chín rồi, công tử xem nếu chúng tôi trúng phải một chiêu trong Phi Vân Kiếm Pháp của hắn liệu có cơ hội nào cứu chữa không? Thú thực tại hạ mới được làm Minh Chủ Hắc Đạo chưa lâu, còn chưa muốn chết, vinh hoa phú quý còn chưa kịp hưởng thụ mà đã uổng mạng rồi thì không đáng chút nào…
Thiên Hà suýt chút nữa thì phì cười. Đối mặt với tên ác nhân mà Hà lão đại còn hoạt kê như thế thì quả là đáng khâm phục.
Trong khi đó, Trương Thiếu Vũ chau mày quan sát Hà lão đại. Quả đúng như y đã nhận xét, Minh Chủ Hắc Đạo chỉ là kẻ mạo danh Tam Tú Thiên Sơn mà thôi. Nhưng nếu thế thì hắn là nhân vật như thế nào đây, gần đây trong giang hồ đâu có mấy thiếu niên anh hùng xuất chúng đến như thế. Y bắt đầu thấy lo ngại và càng muốn nhanh chóng thủ tiêu nhân vật lợi hại này. Hắc Bạch Đạo bây giờ do hai kẻ muốn đối đầu với y làm chủ, y đang bị đẩy vào thế bất lợi. Mọi tính toán của y không hề có sai sót, nhưng đến phút cuối tự dưng lại mọc đâu ra một tên phá bĩnh này.
- Trương công tử, công tử có nghe tại hạ nói không vậy?
Trương Thiếu Vũ giật mình, lấp liếm:
-Tại hạ vẫn đang nghe, Hà Minh Chủ có gì xin cứ dặn dò.
Hà lão đại xua tay nói:
- Không dám, không dám. Sao tại hạ dám dặn dò công tử chứ, chỉ là có chút việc cần nhờ vả thôi.
- Minh Chủ cứ nói…
- A từ lâu tại hạ đã ngưỡng mộ oai danh của Thiếu Chủ Phi Ưng Giáo nhưng chưa có dịp diện kiến nay phải muối mặt đến nhờ Trương công tử, mong công tử có thể giúp tại hạ toại lòng.
Trương Thiếu Vũ biến sắc mặt hỏi:
- Tại hạ chỉ là một thầy lang bé nhỏ, không dính dáng gì tới chuyện giang hồ sao biết được Phi Ưng Giáo, Thiên Ưng Giáo gì, sao có thể giúp Hà Minh Chủ được. Xin thứ cho tại hạ đành bất lực thôi.
Hà lão đại bật cười:
- Trương công tử, ta không cần biết Thiên Ưng Giáo mà chỉ muốn biết về Phi Ưng Giáo thôi. Chúng ta không cần phải bóng gió xa xôi làm gì. Hôm nay ta tới đây hiển nhiên là đã biết hết mọi bí mật của công tử. Trương công tử còn đợi gì mà chưa lòi cái đuôi cáo của mình ra.
Trương Thiếu Vũ thản nhiên phe phẩy quạt nói:
- Nếu như nói phải lòi đuôi cáo thì Trương Thiếu Vũ ta đương nhiên là không thể làm rồi, ta không phải là cáo, mà là chim ưng đang đợi thời cơ dang rộng đôi cánh tung bay trên bầu trời.
Thiên Hà tức giận nói:
- Trương Thiếu Vũ, thật không ngờ ta lại có thể kết bạn với một kẻ sát nhân máu lạnh như ngươi. Ngươi hại chết nghĩa huynh ta, hôm nay ta buộc phải thực hiện lời thề ngày nào đó là lấy máu ngươi tế vong hồn Vân huynh.
- Ha ha ha, thiên hạ muốn lấy mạng tại hạ không phải là ít, tại hạ cũng đã giết không ít người. Giang hồ có quy cũ của giang hồ, người trong giang hồ cũng có phương thức sống riêng. Vân Minh Thiên là người của Vân Gia Trang, tại hạ lại có mối thù không đội trời chung với họ nên tất nhiên phải giết sạch toàn trang, Tiêu huynh muốn vì hắn mà tìm tại hạ để báo thù thì tại hạ cũng đâu thể ngăn cản. Tại hạ đành phải dùng đổ máu để tránh đổ máu, giết người để người đừng giết mình. Tiêu huynh muốn nghĩ tại hạ là tên sát nhân máu lạnh, hay tên đại ma đầu cùng hung cực ác tại hạ cũng đành chịu thôi. Tại hạ chỉ hành sự hết sức mình để báo thù cho Phi Ưng Giáo còn dư luận thế nào thì mặc kệ, tại hạ không quan tâm.
Hà lão đại vỗ tay nói:
- Được, ngươi có chí hướng của ngươi, bọn ta có chí hướng của bọn ta. Hôm nay chúng ta quyết một trận thư hùng để bảo vệ chí hướng của mình. Nếu như bọn ta thua thì từ nay ngươi muốn trả thù, muốn tàn sát giang hồ bọn ta cũng không còn sức mà cản nữa. Nhưng nếu như ngươi thua, thì ngươi sẽ phải đền tội trước toàn thể võ lâm. Phi Ưng Giáo của ngươi từ nay vĩnh viễn rút chân khỏi võ lâm Trung Nguyên, không được tác oai tác quái nữa.
/92
|