Vân Minh Thiên trở lại khách điếm thu dọn hành trang thì thấy Thiên Hà đã chờ hắn ở đó từ lúc nào. Y nói:
“Vân huynh hôm qua tiểu đệ còn nợ huynh hôm nay không trả e huynh đi mất lúc đó tiểu đệ sẽ ân hận lắm.”
“Sao huynh biết là hôm nay ta sẽ đi?” Minh Thiên ngạc nhiên.
“Lúc nãy nhìn điệu bộ huynh nôn nóng báo thù, tiểu đệ mới đoán ra huynh sẽ không để lỡ thời gian mà sẽ nhanh chóng lên đường. Vì vậy tiểu đệ tới đây chờ huynh để cùng huynh uống chén rượu từ biệt.”
“Tiêu huynh quả là người hiểu ý ta, quả là tri kỷ khó tìm. Chỉ tiếc là Vân Long đang mang trên mình sứ mạng nặng nề không thể cùng Tiêu huynh ngồi thưởng rượu dưới trăng được, nhưng Tiêu huynh à “Thanh sơn bích thủy, hậu nội hữu kỳ”, ta tin là sẽ có ngày được cùng huynh đối ẩm.”
“Nói hay lắm. Nhưng trước khi huynh lên đường đệ muốn cùng huynh kết nghĩa huynh đệ sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, ý của huynh thế nào?”
“Được thế thì còn gì bằng, nhưng ta chỉ sợ thân thế của ta sẽ làm liên lụy đến huynh thôi.”
“Huynh nói thế là không đúng rồi, muốn kết làm bằng hữu thì chỉ cần tâm đầu ý hợp, hoạn nạn có nhau chứ đâu kể đến thân thế. Hôm nay ở Túy Tiên lâu ta đã sớm đoán ra huynh là ai rồi…”
“Tiêu huynh!…”
“Nhưng huynh cứ yên tâm, huynh không muốn nói ra chắc có nỗi khổ trong lòng, ta sẽ không nói cho ai biết đâu.”
“Được, có một tri kỷ như huynh ta chết cũng cam lòng.”
Minh Thiên vui vẻ cầm tay Thiên Hà đến bên cửa sổ, hai người cùng quỳ xuống tuyên thệ:
“Hoàng thiên chứng giám, tôi Vân Minh Thiên hai mươi tuổi.”
“Tôi Tiêu Thiên Hà mười chín tuổi.”
“Hôm nay chúng tôi nguyện kết giao làm huynh đệ, cùng nhau tiêu diệt ma giáo và Vạn độc tà nhân trả lại sự bình yên cho giang hồ. Dẫu không được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.”
“Nếu ai phản lại lời thề xin trời chu đất diệt.”
“Tiêu đệ!...”
“Vân huynh!…”
Hai người cùng uống rượu nói cười vui vẻ. Từ ngày xảy ra thảm họa diệt môn đến nay nụ cười mới trở lại trên đôi môi của Vân thiếu gia. Hắn tạm thời gạt đi mọi ân oán thù hận trên giang hồ để có một đêm vui vẻ cùng người huynh đệ mới kết bái này, rồi ngày mai có chuyện gì xảy ra hắn cũng chẳng biết nữa nhưng hắn có lòng tin là mình sẽ vượt qua được.
Sau khi chia tay Tiêu Thiên Hà, Vân Minh Thiên tiếp tục lên đường. Hắn muốn nhanh chóng tìm ra tung tích cừu nhân. Hễ nơi đâu đồn rằng ma nữ xuất hiện hắn đều tới nhưng luôn trễ hơn ả một bước.
Trong thời gian này Minh Thiên không quên rèn luyện võ nghệ. Hắn biết với bản lãnh hiện nay của hắn chỉ tổ nạp mạng oan uổng cho ma nữ mà thôi.
“Hoa Tử Công” hắn đã rèn luyện đến mức thành thạo, từ ngày đối đầu với ma nữ Minh Thiên đã thu lượm được nhiều kinh nghiệm lâm trận, ứng biến linh hoạt hơn. Phi Vân kiếm pháp đến nay cũng đã luyện được ba phần.
Phi Vân kiếm pháp chỉ có bảy chiêu, ba mươi lăm thức nhưng biến ảo khôn lường, trong chiêu có chiêu, trong thức có thức. Năm xưa gia phụ hắn phải mất muời năm mới luyện được thành thục sáu chiêu, chính sáu chiêu kiếm này đã đả bại Phong Di Lăng khiến hắn uất hận mới gây ra cớ sự ngày nay.
Một là thời gian luyện công của Vân Tam Long lâu hơn hắn, hai là nội công của lão cũng hơn hắn mấy chục năm công lực nên đạt đến mức đó, còn hắn chỉ trong một thời gian ngắn mà luyện thành được ba chiêu cũng coi như có chút thành tựu. Hơn nữa hiện nay trong lòng hắn thù hận chất ngất thì làm sao có tâm trí mà luyện võ.
Đang suy nghĩ miên man thì thoang thoảng trong gió có mùi thơm bay tới, Minh Thiên hít một hơi dài, bụng chàng sôi lên sùng sục. Chắc chắn đâu đó quanh đây có quán ăn, mà không phải là quán ăn bình thường. Minh Thiên lẩm bẩm:
“Nơi hoang vắng này sao lại có nơi nấu ăn ngon như thế được. Mới ngửi mùi thôi đã muốn ăn ngay rồi.”
Hắn rảo chân bước về phía trước.
Một tửu quán nhỏ hiện ra trước mắt hắn.
Minh Thiên thận trọng bước vào. Mọi thứ trong quán đều khiến Minh Thiên ngỡ ngàng. Đồ đạc, bàn ghế nhỏ nhắn được sắp xếp gọn gàng, cách bày trí chứng tỏ chủ nhân có con mắt thẩm mỹ rất tốt nhưng người làm thì đối lập hoàn toàn.
Bốn tên tiểu nhị tướng mạo cực kì xấu xa, ngũ quan cái xô lệch trông chẳng giống người thường, giả như có ai vô tình gặp bọn người này lúc đêm khuya sẽ rú lên vì ngỡ quỷ dạ xoa xuất hiện. Còn đầu bếp là một lão bà bà mặt mũi nhăn nheo, răng vẩu ra ngoài, mũi khoằm như mũi diều hâu. Mụ hươ hươ con dao to tổ chảng trước mặt Minh Thiên, giọng nói ồ ồ như sấm rền:
“Tiểu tử ngươi thật tinh ý, mấy trăm dặm quanh đây chỉ có Giang Nam Đệ Nhất quán chúng ta là ngon nhất thôi.”
Minh Thiên cười mát:
“Đúng vậy, mấy trăm dặm quanh đây toàn rừng núi, cây cối chỉ có mỗi quán của các ngươi thì lấy gì không nhất.”
Xú bà bà cau có nhìn Minh Thiên, khuôn mặt xấu xí của mụ trong càng quái gở hơn. Mụ nói:
“Làm người mà chưa được thưởng thức những món ngon do chính tay Xú bà bà này nấu thì chưa phải là người…”
Minh Thiên thở dài ảo não nghĩ:
“Nếu như Vân gia trang ta không phát sinh biến cố thì cả đời này ta cũng chẳng đặt chân tới đây như vậy làm sao thưởng thức các món ăn do bà nấu được? Như thế thì ta chưa phải là người sao? Hừ rõ là nói nhăng nói cuội, định gạt bổn thiếu gia sao?”
Bọn tiểu nhị hoan hỉ góp lời:
“Phải đấy, các món ăn ở quán bọn ta không chỉ ngon mà còn có tác dụng trị bách bệnh đấy.”
Minh Thiên nghe nói thế phì cười hỏi:
“Có thật như thế không? Nếu như thần kì như thế sao các ngươi không tự chữa bệnh cho mình trước?”
Một tên nói:
“Bọn ta thân thể khỏe mạnh, cường tráng, chẳng hề có bệnh tật gì hết.”
Tên khác nói theo:
“Đó là nhờ ngày nào cũng ăn cơm do Xú nhị nương nấu đấy…”
Rồi bọn họ nhìn nhau một lượt như hiểu ý ngầm trong câu nói của Minh Thiên bọn họ chẳng những không hề tức giận mà còn cười hì hì nói:
“Chỉ có cái bệnh xấu này là không thể chữa được thôi.”
Một tên ra vẻ trầm tư suy nghĩ rồi nói:
“Nếu như ngày trước mẫu thân ngày nào cũng ăn những món ăn do chúng ta nấu thì có lẽ đã sinh ra chúng ta anh tuấn như Phan An cả rồi.”
“Hứ ngươi nói thừa, đương nhiên là như thế rồi.”
“Hai ngươi thật là ngốc quá đi, lúc đó chúng ta còn chưa sinh ra thì làm sao nấu ăn cho thân mẫu được chứ.”
“Sao ngươi lại nói ta ngốc chứ. Rõ ràng nếu mẫu thân chịu nghe lời chúng ta thì bây giờ huynh đệ ta đâu bị người khác khinh thường như thế.”
Bọn họ cứ cãi qua cãi lại, chẳng ai buồn để ý tới người đang đói như Minh Thiên, chàng sốt ruột quá định mở miệng nhắc chúng thì giọng một nữ nhân trong trẻo cất lên:
“Các người lại cãi nhau cái gì thế? Sao không mau làm mấy món ăn cho vị thiếu hiệp đây dùng.”
“Vân huynh hôm qua tiểu đệ còn nợ huynh hôm nay không trả e huynh đi mất lúc đó tiểu đệ sẽ ân hận lắm.”
“Sao huynh biết là hôm nay ta sẽ đi?” Minh Thiên ngạc nhiên.
“Lúc nãy nhìn điệu bộ huynh nôn nóng báo thù, tiểu đệ mới đoán ra huynh sẽ không để lỡ thời gian mà sẽ nhanh chóng lên đường. Vì vậy tiểu đệ tới đây chờ huynh để cùng huynh uống chén rượu từ biệt.”
“Tiêu huynh quả là người hiểu ý ta, quả là tri kỷ khó tìm. Chỉ tiếc là Vân Long đang mang trên mình sứ mạng nặng nề không thể cùng Tiêu huynh ngồi thưởng rượu dưới trăng được, nhưng Tiêu huynh à “Thanh sơn bích thủy, hậu nội hữu kỳ”, ta tin là sẽ có ngày được cùng huynh đối ẩm.”
“Nói hay lắm. Nhưng trước khi huynh lên đường đệ muốn cùng huynh kết nghĩa huynh đệ sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, ý của huynh thế nào?”
“Được thế thì còn gì bằng, nhưng ta chỉ sợ thân thế của ta sẽ làm liên lụy đến huynh thôi.”
“Huynh nói thế là không đúng rồi, muốn kết làm bằng hữu thì chỉ cần tâm đầu ý hợp, hoạn nạn có nhau chứ đâu kể đến thân thế. Hôm nay ở Túy Tiên lâu ta đã sớm đoán ra huynh là ai rồi…”
“Tiêu huynh!…”
“Nhưng huynh cứ yên tâm, huynh không muốn nói ra chắc có nỗi khổ trong lòng, ta sẽ không nói cho ai biết đâu.”
“Được, có một tri kỷ như huynh ta chết cũng cam lòng.”
Minh Thiên vui vẻ cầm tay Thiên Hà đến bên cửa sổ, hai người cùng quỳ xuống tuyên thệ:
“Hoàng thiên chứng giám, tôi Vân Minh Thiên hai mươi tuổi.”
“Tôi Tiêu Thiên Hà mười chín tuổi.”
“Hôm nay chúng tôi nguyện kết giao làm huynh đệ, cùng nhau tiêu diệt ma giáo và Vạn độc tà nhân trả lại sự bình yên cho giang hồ. Dẫu không được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.”
“Nếu ai phản lại lời thề xin trời chu đất diệt.”
“Tiêu đệ!...”
“Vân huynh!…”
Hai người cùng uống rượu nói cười vui vẻ. Từ ngày xảy ra thảm họa diệt môn đến nay nụ cười mới trở lại trên đôi môi của Vân thiếu gia. Hắn tạm thời gạt đi mọi ân oán thù hận trên giang hồ để có một đêm vui vẻ cùng người huynh đệ mới kết bái này, rồi ngày mai có chuyện gì xảy ra hắn cũng chẳng biết nữa nhưng hắn có lòng tin là mình sẽ vượt qua được.
Sau khi chia tay Tiêu Thiên Hà, Vân Minh Thiên tiếp tục lên đường. Hắn muốn nhanh chóng tìm ra tung tích cừu nhân. Hễ nơi đâu đồn rằng ma nữ xuất hiện hắn đều tới nhưng luôn trễ hơn ả một bước.
Trong thời gian này Minh Thiên không quên rèn luyện võ nghệ. Hắn biết với bản lãnh hiện nay của hắn chỉ tổ nạp mạng oan uổng cho ma nữ mà thôi.
“Hoa Tử Công” hắn đã rèn luyện đến mức thành thạo, từ ngày đối đầu với ma nữ Minh Thiên đã thu lượm được nhiều kinh nghiệm lâm trận, ứng biến linh hoạt hơn. Phi Vân kiếm pháp đến nay cũng đã luyện được ba phần.
Phi Vân kiếm pháp chỉ có bảy chiêu, ba mươi lăm thức nhưng biến ảo khôn lường, trong chiêu có chiêu, trong thức có thức. Năm xưa gia phụ hắn phải mất muời năm mới luyện được thành thục sáu chiêu, chính sáu chiêu kiếm này đã đả bại Phong Di Lăng khiến hắn uất hận mới gây ra cớ sự ngày nay.
Một là thời gian luyện công của Vân Tam Long lâu hơn hắn, hai là nội công của lão cũng hơn hắn mấy chục năm công lực nên đạt đến mức đó, còn hắn chỉ trong một thời gian ngắn mà luyện thành được ba chiêu cũng coi như có chút thành tựu. Hơn nữa hiện nay trong lòng hắn thù hận chất ngất thì làm sao có tâm trí mà luyện võ.
Đang suy nghĩ miên man thì thoang thoảng trong gió có mùi thơm bay tới, Minh Thiên hít một hơi dài, bụng chàng sôi lên sùng sục. Chắc chắn đâu đó quanh đây có quán ăn, mà không phải là quán ăn bình thường. Minh Thiên lẩm bẩm:
“Nơi hoang vắng này sao lại có nơi nấu ăn ngon như thế được. Mới ngửi mùi thôi đã muốn ăn ngay rồi.”
Hắn rảo chân bước về phía trước.
Một tửu quán nhỏ hiện ra trước mắt hắn.
Minh Thiên thận trọng bước vào. Mọi thứ trong quán đều khiến Minh Thiên ngỡ ngàng. Đồ đạc, bàn ghế nhỏ nhắn được sắp xếp gọn gàng, cách bày trí chứng tỏ chủ nhân có con mắt thẩm mỹ rất tốt nhưng người làm thì đối lập hoàn toàn.
Bốn tên tiểu nhị tướng mạo cực kì xấu xa, ngũ quan cái xô lệch trông chẳng giống người thường, giả như có ai vô tình gặp bọn người này lúc đêm khuya sẽ rú lên vì ngỡ quỷ dạ xoa xuất hiện. Còn đầu bếp là một lão bà bà mặt mũi nhăn nheo, răng vẩu ra ngoài, mũi khoằm như mũi diều hâu. Mụ hươ hươ con dao to tổ chảng trước mặt Minh Thiên, giọng nói ồ ồ như sấm rền:
“Tiểu tử ngươi thật tinh ý, mấy trăm dặm quanh đây chỉ có Giang Nam Đệ Nhất quán chúng ta là ngon nhất thôi.”
Minh Thiên cười mát:
“Đúng vậy, mấy trăm dặm quanh đây toàn rừng núi, cây cối chỉ có mỗi quán của các ngươi thì lấy gì không nhất.”
Xú bà bà cau có nhìn Minh Thiên, khuôn mặt xấu xí của mụ trong càng quái gở hơn. Mụ nói:
“Làm người mà chưa được thưởng thức những món ngon do chính tay Xú bà bà này nấu thì chưa phải là người…”
Minh Thiên thở dài ảo não nghĩ:
“Nếu như Vân gia trang ta không phát sinh biến cố thì cả đời này ta cũng chẳng đặt chân tới đây như vậy làm sao thưởng thức các món ăn do bà nấu được? Như thế thì ta chưa phải là người sao? Hừ rõ là nói nhăng nói cuội, định gạt bổn thiếu gia sao?”
Bọn tiểu nhị hoan hỉ góp lời:
“Phải đấy, các món ăn ở quán bọn ta không chỉ ngon mà còn có tác dụng trị bách bệnh đấy.”
Minh Thiên nghe nói thế phì cười hỏi:
“Có thật như thế không? Nếu như thần kì như thế sao các ngươi không tự chữa bệnh cho mình trước?”
Một tên nói:
“Bọn ta thân thể khỏe mạnh, cường tráng, chẳng hề có bệnh tật gì hết.”
Tên khác nói theo:
“Đó là nhờ ngày nào cũng ăn cơm do Xú nhị nương nấu đấy…”
Rồi bọn họ nhìn nhau một lượt như hiểu ý ngầm trong câu nói của Minh Thiên bọn họ chẳng những không hề tức giận mà còn cười hì hì nói:
“Chỉ có cái bệnh xấu này là không thể chữa được thôi.”
Một tên ra vẻ trầm tư suy nghĩ rồi nói:
“Nếu như ngày trước mẫu thân ngày nào cũng ăn những món ăn do chúng ta nấu thì có lẽ đã sinh ra chúng ta anh tuấn như Phan An cả rồi.”
“Hứ ngươi nói thừa, đương nhiên là như thế rồi.”
“Hai ngươi thật là ngốc quá đi, lúc đó chúng ta còn chưa sinh ra thì làm sao nấu ăn cho thân mẫu được chứ.”
“Sao ngươi lại nói ta ngốc chứ. Rõ ràng nếu mẫu thân chịu nghe lời chúng ta thì bây giờ huynh đệ ta đâu bị người khác khinh thường như thế.”
Bọn họ cứ cãi qua cãi lại, chẳng ai buồn để ý tới người đang đói như Minh Thiên, chàng sốt ruột quá định mở miệng nhắc chúng thì giọng một nữ nhân trong trẻo cất lên:
“Các người lại cãi nhau cái gì thế? Sao không mau làm mấy món ăn cho vị thiếu hiệp đây dùng.”
/92
|