“Lộc Cơ?” Vô Phương kinh ngạc, sợ mình trông nhầm nên nhìn đi nhìn lại. Dẫu tình trạng hiện giờ khá thê thảm, nhưng dáng vẻ lả lướt vừa nhìn sẽ yêu này… nàng thật sự không nhầm, chính là cô nàng này đã xui Chấn Y gả thay, nói sẽ cứu y song sau đó lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Lệnh chủ bắt nàng ta hỏi tội xong đã hạ lệnh nhốt vào vực băng rồi mà… Tù ngục ở Phạn Hành Sát Thổ đúng là tệ hại, thiên lao Yểm Đô để sổng Chấn Y, vực băng nghe có vẻ cao cấp hơn vẫn bị Lộc Cơ dễ dàng tháo chạy.
Nàng nuối tiếc nhìn lệnh chủ, “Ngài lấy sai tên rồi, không nên gọi là Bạch Chuẩn, gọi là Bạch Lệnh* thì đúng hơn. Thiết lập điều lệ không ai buồn tuân thủ, ban mệnh lệnh ra cũng chẳng ai chịu thi hành.”
(*Bạch Lệnh nôm na nghĩa là mệnh lệnh có cũng như không)
Nói tới lại thấy lệnh chủ hơi tội nghiệp, rõ ràng tiếng xấu vang dội song thực tế lại loạn thế này, chả ai ngờ được cả. Chẳng lẽ ở vực băng cũng không phái người canh gác sao? Chứng tỏ thiên lao bị hớ một lần vẫn không khiến chàng quan tâm thêm tí nào.
Lệnh chủ cũng rất tiếc cho mình, “Nương tử à, ta không đổi tên được, mà thật ra tên ‘Bạch Chuẩn’ cũng hợp lắm.” Chàng tiến lại nói nhỏ bên tai nàng: “Vì ta thường xuyên sáng nắng chiều mưa, có lúc đã đồng ý với thỉnh cầu của người ta rồi lại lật lọng. Bạch Chuẩn chính là ừ suông thôi ấy.”
(*Cũng tương tự với Bạch Lệnh, Bạch Chuẩn tức là độ chuẩn xác có cũng như không)
Vô Phương thật phục cái sự tiểu nhân của lệnh chủ, trên đời này quả thật chẳng có mấy kẻ thẳng thừng phân tích nhân phẩm của mình như vậy đâu. Nàng thở dài, cụp mắt nhìn Lộc Cơ đang quỳ dưới đất, “Sao nàng ta có thể chạy ra khỏi vực băng thế? Rồi làm sao lại vào được Yểm Đô đánh cắp Tàng Thần tiễn đi nữa? Yểm Đô các ngài quá rộng lượng với phạm nhân rồi, lao ngục nào cũng có thể tự do ra vào.”
Lũ yêu đứng hóng chuyện đều không dám thở mạnh, xem ra vị mỹ nhân đoan trang tao nhã, có đầu óc và dám chỉ trích thẳng vào thần kinh của lệnh chủ này không phải là tình nhân mà cũng chẳng phải là niềm vui mới. Người ta chính là Yểm hậu đấy, không nghe lệnh chủ gọi nàng ấy là nương tử à? Chậc chậc chậc, thảo nào khí chất khác biệt đến vậy, trang điểm đậm chỉ để phù hợp với thân phận tôn quý mà thôi.
Ánh mắt lũ yêu nhìn Vô Phương lập tức ngập tràn vẻ kính sợ, đồng thời cũng vạn phần bội phục lệnh chủ. Trải qua lần thất tình mấy nghìn năm trước, lệnh chủ đại nhân lại lần nữa trèo lên được cành cao một cách kỳ tích nhá!
Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của lũ yêu, lệnh chủ hết sức phổng mũi, liền giơ tay chống hông, “Bổn đại vương thích lấy đức phục chúng, nương tử nói không sai, Yểm Đô đối đãi với phạm nhân vô cùng tốt. Để cô ta giải sầu, bổn đại vương còn đặc biệt phái một tên tượng tháp tùng cô ta đi chơi đấy.”
Kết quả thế nào dĩ nhiên khỏi phải nghĩ, tù phạm chạy trốn, còn trộm mất bảo bối của chàng. Nhưng như thế càng đáng nghi hơn, có ăn có uống còn có mỹ nam, cuộc sống lao ngục tốt cỡ đó đối với yêu quái mà nói, quả thật hệt như đắc đạo thành tiên. Nếu đã chọn chạy trốn thì phải trốn tới nơi xa bắt đầu lại cuộc sống chứ, sao lại đói ăn vụng túng làm càn thế này, đây không phải là bản tính của Lộc Cơ.
Vô Phương ngồi xuống trước mặt nàng ta, “Cô có biết tung tích của Chấn Y không?”
Lộc Cơ co rúm lại, “Không biết, sau hôn lễ ta chưa từng gặp lại tiểu công tử. Diễm cô nương nhất định trách ta vì đã không giữ lời, nhưng tình hình hôm ấy thật sự không có cửa cho bọn ta nhúng tay vào. Mười sáu thành chủ ở Ô Kim, lại còn cả Minh quân của Phong Đô và thủ lĩnh các Yêu tộc ở đó, tất cả nhao nhao muốn mời rượu tân nương, lệnh chủ cũng không ngăn cản mà thật sự để tân nương xuống kiệu…”
Lệnh chủ càng nghe càng cảm thấy không đúng, bất mãn vặc lại: “Thế nguồn cơn phải trách bổn đại vương à?” Rồi chàng bỗng lớn tiếng quát: “Đằng yêu, chớ có đánh trống lảng, chuyện nhà ngươi trộm ngọc lưu ly có thể tạm thời coi như tội ngấp nghé báo vật. Nhưng ngươi cuỗm cả Tàng Thần tiễn mà lại không bị tiễn khí đả thương, bằng tu vi của ngươi thì vạn năm nữa cũng không làm được. Nói, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi, trộm tiễn để chứng thực điều gì?”
Lệnh chủ cực ít khi nổi giận, Vô Phương còn từng cho rằng chàng không biết nổi giận là gì. Nhưng nhìn thái độ hiện giờ của chàng, từng câu từng chữ đều chứa sự thịnh nộ, nhất định có sự uy hiếp khổng lồ nào đó mà nàng không biết, cho nên chàng mới nghiêm túc đến thế.
Thấy tình hình không ổn, Lộc Cơ bắt đầu nức nở, “Tiểu… tiểu yêu chỉ muốn đem thứ tốt rời khỏi Phạn Hành Sát Thổ với mình thôi. Linh y cũng biết mà, tình lang kia của ta chết rồi, lệnh chủ đưa đến một người khác cho ta mà ta không đưa đi cùng thì đúng là uổng phí. Thế nên ta mới nghĩ, mũi tên đó là bảo bối của lệnh chủ, nói không chừng có khả năng lưu giữ khí tức. Nếu bảo toàn được linh lực cho tân lang thì ta có thể đưa chàng cao chạy xa bay, không cần chôn chân ở mảnh đất ô uế này nữa rồi.”
Nói nghe hợp tình hợp lý thật đấy, lệnh chủ nghe vậy bèn cười nhạt, “Ngươi cho rằng ta sẽ tin câu chuyện hoang đường này của ngươi à? Mũi tên là binh khí, có thể lưu giữ khí tức mới lạ, ngươi trộm nó còn không bằng trộm bô của bổn đại vương đây. Khóc lóc cái gì? Bổn đại vương ghét nhất là loại nữ tử động cái là nước mắt nước mũi giàn giụa. Nhìn Yểm hậu đi, nàng đào hôn bị bắt trở về cũng không chảy một giọt nước mắt, đấy chính là khí phách!”
Đám yêu ngồi nghe vỗ tay ào ào tán dương Yểm hậu. Rơi vào vuốt quỷ, sau này sẽ phải sống cùng lão yêu quái này tới thiên thu, cuộc sống quả thật chìm nghỉm trong bóng tối rồi, thế mà nàng lại có thể nhẫn nhịn không khóc, đúng là trang hào kiệt!
Lộc Cơ quay sang nhìn với ánh mắt rất đỗi kinh ngạc, “Diễm cô nương đi theo lệnh chủ thật sao?”
Vô Phương cảm thấy đây là chuyện riêng, không cần thiết phải nói cho nàng ta biết, “Ta chỉ muốn biết mục đích cô trộm tên, hãy nói thật đi, tránh phải đau da khổ thịt.”
Kết quả Lộc Cơ lại che miệng cười phá lên, “Ta cứ tưởng linh y khí phách lắm, không ngờ rốt cuộc vẫn khuất phục lệnh chủ. Ta vừa nói rõ mục đích mình trộm tên rồi đấy, các ngươi không tin thì ta cũng chẳng còn…”
Ba chữ ‘cách nào khác’ còn chưa ra khỏi miệng nàng ta thì bầu trời quang đãng bỗng hiện đầy mây đen. Sấm sét xẹt qua xẹt lại trong tầng mây trong nháy mắt kết thành một tấm lưới chụp xuống đầu Lộc Cơ cùng mấy con yêu ở gần đấy. Luồng sáng chói lòa khiến tầm mắt trắng xóa, chỉ nghe được từng tiếng nổ đùng đoàng bên tai. Đám yêu quái đứng hóng chuyện hớt hải chạy trốn tứ phía, cảnh tượng vừa giống thiên kiếp lại vừa không này thật sự rất khó hiểu. Vốn không cần lịch kiếp nhưng trận sấm sét đánh lung tung này cũng khiến Vô Phương hốt hoảng. Nàng đưa hai tay bịt kín tai, vẫn chưa biết nên trốn vào đâu tại nơi hoang dã này thì chợt có đôi tay ấm áp vòng qua lưng nàng, kéo nàng vào trong tấm áo choàng đen.
Tiếng sấm ầm ầm xa dần như cách một màn nước, nàng có thể lần được một tường thành nóng hổi và vững chãi tựa núi. Dựa vào đó, nàng bất giác thở phào nhẹ nhõm, thấy an tâm một cách khó hiểu. Mở mắt ra nàng mới nhìn rõ thành lũy này là một vòm ngực, cường tráng rắn chắc hơn bất cứ thân thể nào nàng từng sờ khám bệnh trước đây. Chàng có hình xăm kéo dài từ cổ xuống dưới, bao phủ cả hai bờ vai. Hình xăm này dường như là một loại đồ đằng nào đó, chắc là xuất xứ từ chủng tộc của chàng. Nàng quên đi sấm chớp rền vang ở bên ngoài, đang muốn nghiên cứu kỹ thì cơ bắp trước ngực của chàng bỗng sáp lại khiến nàng giật nảy mình, thoáng cái liền đỏ bừng mặt như tôm luộc. Suýt nữa nàng đã quên lão yêu quái này vốn chẳng biết xấu hổ là gì.
“Nương tử à, vóc người vi phu chẳng tệ đúng không?” Lệnh chủ vô cùng đắc ý, “Qua muôn vàn thử thách, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Vô Phương rốt cuộc cũng vùng ra được, chiếc áo choàng đen này như một khoảng không gian riêng biệt, rõ ràng không hở nhưng chẳng biết sao nàng lại có thể xuyên qua đó được. Nàng nhìn sang chỗ lưới sét chụp xuống lúc nãy, thấy chỉ còn lại mấy đống than thôi thì ngơ ngác hỏi: “Trong đó ai là Lộc Cơ?”
Lệnh chủ chỉ chỉ, còn chưa kịp mở lời thì một trận gió thổi qua, quét dọn sạch sẽ đống tro than trên mặt đất.
“Ngay đến ông trời cũng nghe không lọt tai nên bắt cô ta im miệng đấy.” Lệnh chủ lúng túng nói: “Ta đâu có muốn bắt cô ta chết, nhưng cô ta đã tan thành mây khói rồi.”
Chết rồi sẽ đẩy toàn bộ điểm khả nghi vào ngõ cục, không còn cơ hội truy được đáp án.
Đã tìm thấy Tàng Thần tiễn, lệnh chủ không bị tổn thất gì. Phạn Hành Sát Thổ ít đi một Lộc Cơ cũng như đồng ruộng mênh mông ít đi một mầm cây, chẳng mảy may gây ra được chút chú ý nào. Chuyện này cứ thế qua đi, nhưng càng đơn giản lại càng khiến người ta nghi ngờ không thôi.
“Vừa rồi là thiên lôi sao?” Nàng chưa từng lịch kiếp, nhưng không có nghĩa là không có tí hiểu biết gì về chuyện này.
Lệnh chủ do dự rồi ậm ờ đáp: “Hình như có thiên lôi mới thay chỗ thiên lôi cũ rồi, sức lớn hơn nhưng khả năng nhắm hơi thua kém.” Dứt lời chàng thử kéo dây cung, “Cũng may ta lấy lại được bảo bối rồi, tiếc là vẫn chưa rõ tung tích của đồ đệ nàng. Nhưng không sao, chúng ta sửa soạn chút rồi lên đường đến Phong Đô thôi!”
Trải qua một phen biến cố, Vô Phương cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống đất bảo: “Tối nay đừng đi nữa, mai hẵng lên đường.”
Lệnh chủ nghe thế thì trong mắt chợt lóe lên tia sáng. Chàng phát hiện đây chính là cơ hội tuyệt vời xưa nay chưa từng có, cô nam quả nữ, màn trời chiếu đất…
Chàng nói ngay: “Được thôi, quá tốt luôn nữa là khác, nương tử ngồi đây chờ một lát, để ta đi chuẩn bị chỗ ngủ.” Nói xong chàng hí hửng chạy ra ngoài, thật ra cũng chả phải chuẩn bị cái gì, chỉ là muốn xua đuổi bọn yêu quỷ trong chu vi hai mươi dặm quanh đây thôi.
Xem giáo trình đâu phải vô ích, lệnh chủ biết trong quá trình sẽ có chỗ chấn động lòng người, mà các cô nương thường dễ xấu hổ, chuyện riêng tư như thế để kẻ khác nhìn trộm thì không hay chút nào. Chàng ngẩng đầu nhìn trời, lệ nóng lưng tròng, chẳng lẽ tối nay chính là bước ngoặt trong cuộc đời của Bạch Chuẩn chàng sao? Mong mỏi đã lâu, nay ước mơ bỗng chốc trở thành sự thật thì đúng là có phần không thích ứng kịp.
Nương tử thùy mị như vậy, không uổng công chàng vắt óc tìm kế lấy sắc mê hoặc. Nàng chủ động yêu cầu ngủ một đêm chính là gợi ý rồi còn gì. Lúc chạy trở về lệnh chủ còn vui sướng nhảy chân sáo những hai lần, trong đầu thầm nghĩ phải chuẩn bị ít rượu để trợ hứng, dù sao chàng cũng là lần đầu, có hơi căng thẳng.
Động phòng phải làm gì nhỉ, cần sắp xếp trình tự rõ ràng sẵn. Hôn nàng trước, hay là cởi quần áo trước? Lệnh chủ cố nhớ lại từng chi tiết, mới nghĩ thôi mà tay chân đã run run, cảm xúc kia… thật sự khiến thần hồn rạo rực.
Mà càng rạo rực thì lại càng nóng lòng, lúc vác chăn đệm trở lại khe Vạn Tượng, chàng phát hiện trên tảng đá có thêm hai bóng dáng. Chàng còn tưởng mình đi nhanh quá nên bị hoa mắt, song đến gần nhìn thì bản mặt của Ly Khoan Trà liền đập vào mắt, cậu ta còn nhiệt tình gọi một tiếng chúa thượng. Chàng lập tức tuyệt vọng tới nỗi tan vỡ, thả chăn đệm xuống đất, hét ầm lên: “Ngọn gió nào thổi các ngươi đến đây hả?”
Nội dung và ngữ cảnh hoàn toàn không khớp nhau, Ly Khoan trợn tròn mắt, Cù Như cũng ngơ ngác nhìn chàng, “Sư nương, không cần phải ngạc nhiên mừng rỡ thế đâu, ta và A Trà đến bầu bạn cùng hai người đây.”
Lệnh chủ nghiến răng, nở nụ cười khá dữ tợn, “Thế hả, đúng là rất hiếu thuận, ha ha ha.”
Cù Như và Ly Khoan trố mắt nhìn nhau, “Chẳng lẽ sư nương không hoan nghênh chúng ta?”
Không hoan nghênh cũng đuổi chả được, lệnh chủ ngồi trên mỏm đá, tức tới độ không nói nổi thành lời.
Vô Phương không nghĩ ngợi nhiều như chàng, chỉ hỏi: “Sao hai ngươi lại tìm được đến đây?”
Ly Khoan Trà đáp: “Thuộc hạ lần theo mùi của lệnh chủ, dù bề ngoài biến hóa thế nào thì khí chất vương giả của chúa thượng vẫn giống sao Tử Vi, lúc nào cũng dẫn đường cho thuộc hạ.”
Lần theo mùi được những bốn trăm do tuần, chẳng lẽ cậu ta không phải thằn lằn mà là chó? Có thuộc hạ như vậy thì xui xẻo cũng chẳng khó hiểu, lệnh chủ cảm thấy tuyệt vọng, không biết đến năm tháng nào chàng mới có thể động phòng đây.
Phía nam tâm sự nặng nề, bên nữ lại rất thản nhiên.
Cù Như nhìn quanh, “Nghe nói tội tặc chính là Lộc Cơ? Thì ra từ khi nàng ta tới Ô Kim Sát Thổ xin chữa bệnh đã kết thành đoạn nghiệt duyên rồi. Chúng ta không làm chuyện có lỗi với nàng ta, nàng ta lừa con trai tượng đất của sư nương còn lấy oán trả ơn, đúng là đồ vô lương tâm.”
Vô Phương không đáp lời mà quay đầu nhìn lệnh chủ. Lệnh chủ đang khoanh tay khom lưng ngồi đó, nỗi bi ai túa ra từ mỗi lỗ áo thủng.
Ly Khoan Trà luống cuống nhìn chàng, ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói: “Chúa thượng, thuộc hạ lo cho an nguy của ngài nên mới vội vã đến đây. Thật ra thêm hai người bọn thuộc hạ cũng không có gì không tốt, nhiều người nhiều cơ hội mà. Thuộc hạ tình nguyện gánh tiếng oan vì chúa thượng, ví dụ như đẩy Yểm hậu xuống nước rồi để chúa thượng làm anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, sau mấy bận như vậy rốt cuộc cũng sẽ thành công thôi. Đến lúc đó mời chúa thượng tự chọn, rốt cuộc là tấn công vào tim hay là vào thân.”
Lệnh chủ rũ đầu ảo não, nhủ thầm trong bụng rằng: các ngươi không đến thì ta và nàng đã xong chuyện từ sớm rồi, bây giờ thì sao, chỉ tổ phí thời gian. Chàng tức tới nỗi sắp biến hình luôn, tâm trạng không tốt thì dĩ nhiên thái độ cũng không tốt, “Ngươi cứ thử đẩy Yểm hậu xuống nước xem, bổn đại vương sẽ vặn nát đầu rắn của nhà ngươi.”
Không ai biết vì để được thuận lợi động phòng mà lệnh chủ đã cố gắng thế nào, lúc cách thành công chỉ còn một bước thì lại bị chặn ngang, cảm giác thất bại này khiến chàng hoài nghi vận số của chính mình. Chàng ngẩng đầu nhìn, thấy nàng lại chuẩn bị ngủ cùng con chim Cù Như kia thì cố ý kêu lên: “Nương tử ơi, ta lạnh.”
À, lại bắt đầu giở trò, Vô Phương bình thản bảo Ly Khoan Trà: “Ôm chúa thượng nhà ngươi đi, ngài ấy thấy lạnh kìa.”
Ly Khoan do dự giang hai tay ra thì bị lệnh chủ đạp một phát lăn xuống khỏi mỏm đá, “Đồ động vật máu lạnh, cút sang một bên!” Đạp xong chàng lắc mình biến thành hình dáng Phỉ Phỉ, chậm rãi đi tới, “Ta không ngại tiếp tục làm thú giải sầu đâu… nương tử à, nàng ôm ta ngủ đi.”
Ánh mắt của Cù Như có thể nói là khinh bỉ, vứt bỏ tôn nghiêm ngay trước mặt người ngoài như thế thật sự không có vấn đề gì sao? Lệnh chủ không thèm thể diện, nhưng sư phụ nàng thì khác đấy.
Đúng như dự đoán, trong bóng đêm móng tay của mỹ nhân dài ra, cánh môi đỏ mọng mím chặt, các móng tay mỏng như đao xẹt qua để lại tiếng vù vù kéo dài.
Lệnh chủ dừng bước, chần chừ một chốc rồi đi qua chỗ khác như chưa hề có chuyện gì, “Ta đi quan sát cửu tuyền đây, cần tính thử xem ngày mai lúc nào vào cửa sinh tử thì được.”
Thế là phái nữ đi ngủ, còn bên nam cô đơn đi dạo nơi đáy khe, hơi nước bốc lên thấm vào trên áo choàng đen, nỗi bi thương nở bung xòe như đóa loa kèn.
Ly Khoan Trà coi như cố vấn kiêm tâm phúc, không thể vờ như không thấy vẻ mất mát của lệnh chủ, cậu ta chắp tay đi theo sau lưng chàng, thận trọng hỏi: “Tàng Thần tiễn có liên quan đến vui buồn của chúa thượng, lần này nó bị trộm mất không gây ra ảnh hưởng gì với ngài chứ?”
Ảnh hưởng thì chẳng mấy, nhưng nhạc dạo đã tới rồi, bão táp cũng không còn xa đâu. Mười nghìn năm dài đằng đẵng nhưng cho đến bây giờ chả mấy ai nhớ tới mũi tên này, cũng vì chàng có nổi hứng bất chợt giải phong ấn cho nó mà rốt cuộc lại khiến đám yêu nghiệt mơ tưởng.
Lệnh chủ chẹp miệng, thấp giọng nói: “Bổn đại vương nhớ ngươi vừa ý ả đằng yêu kia, còn tuyên bố muốn cưới với ả. A Trà, có phải ngươi với ả trong ứng ngoài hợp, phản bội bổn đại vương không?”
Ly Khoan sợ tới mức đổ mồ hôi đầy mình, “Chúa thượng ơi, thuộc hạ dẫu làm việc không thạo, nhưng vẫn có đạo nghĩa tối thiểu của yêu quái mà. Hồi ngài chuẩn bị rước dâu, thuộc hạ cũng muốn làm tân lang là vì thấy Lộc Cơ mông to nên mới nảy sinh ý định muốn lấy ả. Sau đó hôn lễ của ngài không thành, ả ta với tên phàm nhân kia là đầu sỏ, thân là quân sư của Yểm Đô và là thuộc hạ trung thành nhất của ngài, thuộc hạ hoàn toàn có thể hy sinh hạnh phúc cá nhân vì thành quả chung. Với cả thuộc hạ muốn mũi tên của ngài làm gì chứ, hơn mười nghìn năm ngài không đụng đến nó mà ném trong phòng kho lụp xụp, lúc lau dọn thuộc hạ còn bực nó vướng víu nữa đấy. Thuộc hạ muốn ăn trộm còn cần phải liên thủ với đằng yêu sao? Một mình vác nó đi mất là xong.”
Lệnh chủ nghe xong cũng cảm thấy có lý, nên không truy cứu sâu hơn, “Lúc về niêm phong nó lại là được, để ở bên ngoài lại gọi kẻ gian tới. Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến, có điều trước đó ta muốn thành hôn đã, sinh ba mươi năm mươi đứa con cho vui…”
Chí hướng to lớn này của lệnh chủ khiến Ly Khoan Trà hết sức kính nể. Cậu ta nói: “Vợ sẽ có, rồi con cũng sẽ có. Nhưng ngài đừng quên việc cấp bách trước mắt là phải nặn tượng nữ đấy. Đã bảo để thuộc hạ miêu tả thân hình nữ giới cho ngài mà ngài lại không chịu nghe. Ngài với Yểm hậu dây dưa lâu thế rồi mà không có chút hiệu quả nào, thuộc hạ thực sự nôn nóng thay ngài ấy.”
Nghe nhắc tới đây chàng lại tức giận, “Nếu không phải tối nay bị ngươi với tiểu điểu phá rối thì khả năng bổn đại vương nặn được tượng nữ còn xa vời sao?” Rồi chàng như chợt nghĩ tới điều gì, tự mình gập người cười khà khà, vỗ đùi nói: “Muốn công thành chiếm đất ấy à, bổn đại vương không thèm tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi này đâu. Lần sau khi sen đỏ trên Kính Hải nở rộ chính là ngày hiện thân của bổn đại vương. Có hoàn cảnh làm nền và với diện mạo đẹp kinh thế của bổn đại vương, nhất định có thể khiến nàng thần hồn điên đảo.”
Ly Khoan nhướn mày mỉm cười đáp lại, mặc dù Phạn Hành Sát Thổ luôn chìm trong sự u ám ngút ngàn, nhưng lệnh chủ nhà cậu vẫn luôn tỏa sáng thế này. Tự tin và tự luyến cỡ này, cả Sát Thổ e rằng chỉ có Thôn Thiên là sánh được với chàng.
Nàng nuối tiếc nhìn lệnh chủ, “Ngài lấy sai tên rồi, không nên gọi là Bạch Chuẩn, gọi là Bạch Lệnh* thì đúng hơn. Thiết lập điều lệ không ai buồn tuân thủ, ban mệnh lệnh ra cũng chẳng ai chịu thi hành.”
(*Bạch Lệnh nôm na nghĩa là mệnh lệnh có cũng như không)
Nói tới lại thấy lệnh chủ hơi tội nghiệp, rõ ràng tiếng xấu vang dội song thực tế lại loạn thế này, chả ai ngờ được cả. Chẳng lẽ ở vực băng cũng không phái người canh gác sao? Chứng tỏ thiên lao bị hớ một lần vẫn không khiến chàng quan tâm thêm tí nào.
Lệnh chủ cũng rất tiếc cho mình, “Nương tử à, ta không đổi tên được, mà thật ra tên ‘Bạch Chuẩn’ cũng hợp lắm.” Chàng tiến lại nói nhỏ bên tai nàng: “Vì ta thường xuyên sáng nắng chiều mưa, có lúc đã đồng ý với thỉnh cầu của người ta rồi lại lật lọng. Bạch Chuẩn chính là ừ suông thôi ấy.”
(*Cũng tương tự với Bạch Lệnh, Bạch Chuẩn tức là độ chuẩn xác có cũng như không)
Vô Phương thật phục cái sự tiểu nhân của lệnh chủ, trên đời này quả thật chẳng có mấy kẻ thẳng thừng phân tích nhân phẩm của mình như vậy đâu. Nàng thở dài, cụp mắt nhìn Lộc Cơ đang quỳ dưới đất, “Sao nàng ta có thể chạy ra khỏi vực băng thế? Rồi làm sao lại vào được Yểm Đô đánh cắp Tàng Thần tiễn đi nữa? Yểm Đô các ngài quá rộng lượng với phạm nhân rồi, lao ngục nào cũng có thể tự do ra vào.”
Lũ yêu đứng hóng chuyện đều không dám thở mạnh, xem ra vị mỹ nhân đoan trang tao nhã, có đầu óc và dám chỉ trích thẳng vào thần kinh của lệnh chủ này không phải là tình nhân mà cũng chẳng phải là niềm vui mới. Người ta chính là Yểm hậu đấy, không nghe lệnh chủ gọi nàng ấy là nương tử à? Chậc chậc chậc, thảo nào khí chất khác biệt đến vậy, trang điểm đậm chỉ để phù hợp với thân phận tôn quý mà thôi.
Ánh mắt lũ yêu nhìn Vô Phương lập tức ngập tràn vẻ kính sợ, đồng thời cũng vạn phần bội phục lệnh chủ. Trải qua lần thất tình mấy nghìn năm trước, lệnh chủ đại nhân lại lần nữa trèo lên được cành cao một cách kỳ tích nhá!
Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của lũ yêu, lệnh chủ hết sức phổng mũi, liền giơ tay chống hông, “Bổn đại vương thích lấy đức phục chúng, nương tử nói không sai, Yểm Đô đối đãi với phạm nhân vô cùng tốt. Để cô ta giải sầu, bổn đại vương còn đặc biệt phái một tên tượng tháp tùng cô ta đi chơi đấy.”
Kết quả thế nào dĩ nhiên khỏi phải nghĩ, tù phạm chạy trốn, còn trộm mất bảo bối của chàng. Nhưng như thế càng đáng nghi hơn, có ăn có uống còn có mỹ nam, cuộc sống lao ngục tốt cỡ đó đối với yêu quái mà nói, quả thật hệt như đắc đạo thành tiên. Nếu đã chọn chạy trốn thì phải trốn tới nơi xa bắt đầu lại cuộc sống chứ, sao lại đói ăn vụng túng làm càn thế này, đây không phải là bản tính của Lộc Cơ.
Vô Phương ngồi xuống trước mặt nàng ta, “Cô có biết tung tích của Chấn Y không?”
Lộc Cơ co rúm lại, “Không biết, sau hôn lễ ta chưa từng gặp lại tiểu công tử. Diễm cô nương nhất định trách ta vì đã không giữ lời, nhưng tình hình hôm ấy thật sự không có cửa cho bọn ta nhúng tay vào. Mười sáu thành chủ ở Ô Kim, lại còn cả Minh quân của Phong Đô và thủ lĩnh các Yêu tộc ở đó, tất cả nhao nhao muốn mời rượu tân nương, lệnh chủ cũng không ngăn cản mà thật sự để tân nương xuống kiệu…”
Lệnh chủ càng nghe càng cảm thấy không đúng, bất mãn vặc lại: “Thế nguồn cơn phải trách bổn đại vương à?” Rồi chàng bỗng lớn tiếng quát: “Đằng yêu, chớ có đánh trống lảng, chuyện nhà ngươi trộm ngọc lưu ly có thể tạm thời coi như tội ngấp nghé báo vật. Nhưng ngươi cuỗm cả Tàng Thần tiễn mà lại không bị tiễn khí đả thương, bằng tu vi của ngươi thì vạn năm nữa cũng không làm được. Nói, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi, trộm tiễn để chứng thực điều gì?”
Lệnh chủ cực ít khi nổi giận, Vô Phương còn từng cho rằng chàng không biết nổi giận là gì. Nhưng nhìn thái độ hiện giờ của chàng, từng câu từng chữ đều chứa sự thịnh nộ, nhất định có sự uy hiếp khổng lồ nào đó mà nàng không biết, cho nên chàng mới nghiêm túc đến thế.
Thấy tình hình không ổn, Lộc Cơ bắt đầu nức nở, “Tiểu… tiểu yêu chỉ muốn đem thứ tốt rời khỏi Phạn Hành Sát Thổ với mình thôi. Linh y cũng biết mà, tình lang kia của ta chết rồi, lệnh chủ đưa đến một người khác cho ta mà ta không đưa đi cùng thì đúng là uổng phí. Thế nên ta mới nghĩ, mũi tên đó là bảo bối của lệnh chủ, nói không chừng có khả năng lưu giữ khí tức. Nếu bảo toàn được linh lực cho tân lang thì ta có thể đưa chàng cao chạy xa bay, không cần chôn chân ở mảnh đất ô uế này nữa rồi.”
Nói nghe hợp tình hợp lý thật đấy, lệnh chủ nghe vậy bèn cười nhạt, “Ngươi cho rằng ta sẽ tin câu chuyện hoang đường này của ngươi à? Mũi tên là binh khí, có thể lưu giữ khí tức mới lạ, ngươi trộm nó còn không bằng trộm bô của bổn đại vương đây. Khóc lóc cái gì? Bổn đại vương ghét nhất là loại nữ tử động cái là nước mắt nước mũi giàn giụa. Nhìn Yểm hậu đi, nàng đào hôn bị bắt trở về cũng không chảy một giọt nước mắt, đấy chính là khí phách!”
Đám yêu ngồi nghe vỗ tay ào ào tán dương Yểm hậu. Rơi vào vuốt quỷ, sau này sẽ phải sống cùng lão yêu quái này tới thiên thu, cuộc sống quả thật chìm nghỉm trong bóng tối rồi, thế mà nàng lại có thể nhẫn nhịn không khóc, đúng là trang hào kiệt!
Lộc Cơ quay sang nhìn với ánh mắt rất đỗi kinh ngạc, “Diễm cô nương đi theo lệnh chủ thật sao?”
Vô Phương cảm thấy đây là chuyện riêng, không cần thiết phải nói cho nàng ta biết, “Ta chỉ muốn biết mục đích cô trộm tên, hãy nói thật đi, tránh phải đau da khổ thịt.”
Kết quả Lộc Cơ lại che miệng cười phá lên, “Ta cứ tưởng linh y khí phách lắm, không ngờ rốt cuộc vẫn khuất phục lệnh chủ. Ta vừa nói rõ mục đích mình trộm tên rồi đấy, các ngươi không tin thì ta cũng chẳng còn…”
Ba chữ ‘cách nào khác’ còn chưa ra khỏi miệng nàng ta thì bầu trời quang đãng bỗng hiện đầy mây đen. Sấm sét xẹt qua xẹt lại trong tầng mây trong nháy mắt kết thành một tấm lưới chụp xuống đầu Lộc Cơ cùng mấy con yêu ở gần đấy. Luồng sáng chói lòa khiến tầm mắt trắng xóa, chỉ nghe được từng tiếng nổ đùng đoàng bên tai. Đám yêu quái đứng hóng chuyện hớt hải chạy trốn tứ phía, cảnh tượng vừa giống thiên kiếp lại vừa không này thật sự rất khó hiểu. Vốn không cần lịch kiếp nhưng trận sấm sét đánh lung tung này cũng khiến Vô Phương hốt hoảng. Nàng đưa hai tay bịt kín tai, vẫn chưa biết nên trốn vào đâu tại nơi hoang dã này thì chợt có đôi tay ấm áp vòng qua lưng nàng, kéo nàng vào trong tấm áo choàng đen.
Tiếng sấm ầm ầm xa dần như cách một màn nước, nàng có thể lần được một tường thành nóng hổi và vững chãi tựa núi. Dựa vào đó, nàng bất giác thở phào nhẹ nhõm, thấy an tâm một cách khó hiểu. Mở mắt ra nàng mới nhìn rõ thành lũy này là một vòm ngực, cường tráng rắn chắc hơn bất cứ thân thể nào nàng từng sờ khám bệnh trước đây. Chàng có hình xăm kéo dài từ cổ xuống dưới, bao phủ cả hai bờ vai. Hình xăm này dường như là một loại đồ đằng nào đó, chắc là xuất xứ từ chủng tộc của chàng. Nàng quên đi sấm chớp rền vang ở bên ngoài, đang muốn nghiên cứu kỹ thì cơ bắp trước ngực của chàng bỗng sáp lại khiến nàng giật nảy mình, thoáng cái liền đỏ bừng mặt như tôm luộc. Suýt nữa nàng đã quên lão yêu quái này vốn chẳng biết xấu hổ là gì.
“Nương tử à, vóc người vi phu chẳng tệ đúng không?” Lệnh chủ vô cùng đắc ý, “Qua muôn vàn thử thách, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Vô Phương rốt cuộc cũng vùng ra được, chiếc áo choàng đen này như một khoảng không gian riêng biệt, rõ ràng không hở nhưng chẳng biết sao nàng lại có thể xuyên qua đó được. Nàng nhìn sang chỗ lưới sét chụp xuống lúc nãy, thấy chỉ còn lại mấy đống than thôi thì ngơ ngác hỏi: “Trong đó ai là Lộc Cơ?”
Lệnh chủ chỉ chỉ, còn chưa kịp mở lời thì một trận gió thổi qua, quét dọn sạch sẽ đống tro than trên mặt đất.
“Ngay đến ông trời cũng nghe không lọt tai nên bắt cô ta im miệng đấy.” Lệnh chủ lúng túng nói: “Ta đâu có muốn bắt cô ta chết, nhưng cô ta đã tan thành mây khói rồi.”
Chết rồi sẽ đẩy toàn bộ điểm khả nghi vào ngõ cục, không còn cơ hội truy được đáp án.
Đã tìm thấy Tàng Thần tiễn, lệnh chủ không bị tổn thất gì. Phạn Hành Sát Thổ ít đi một Lộc Cơ cũng như đồng ruộng mênh mông ít đi một mầm cây, chẳng mảy may gây ra được chút chú ý nào. Chuyện này cứ thế qua đi, nhưng càng đơn giản lại càng khiến người ta nghi ngờ không thôi.
“Vừa rồi là thiên lôi sao?” Nàng chưa từng lịch kiếp, nhưng không có nghĩa là không có tí hiểu biết gì về chuyện này.
Lệnh chủ do dự rồi ậm ờ đáp: “Hình như có thiên lôi mới thay chỗ thiên lôi cũ rồi, sức lớn hơn nhưng khả năng nhắm hơi thua kém.” Dứt lời chàng thử kéo dây cung, “Cũng may ta lấy lại được bảo bối rồi, tiếc là vẫn chưa rõ tung tích của đồ đệ nàng. Nhưng không sao, chúng ta sửa soạn chút rồi lên đường đến Phong Đô thôi!”
Trải qua một phen biến cố, Vô Phương cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống đất bảo: “Tối nay đừng đi nữa, mai hẵng lên đường.”
Lệnh chủ nghe thế thì trong mắt chợt lóe lên tia sáng. Chàng phát hiện đây chính là cơ hội tuyệt vời xưa nay chưa từng có, cô nam quả nữ, màn trời chiếu đất…
Chàng nói ngay: “Được thôi, quá tốt luôn nữa là khác, nương tử ngồi đây chờ một lát, để ta đi chuẩn bị chỗ ngủ.” Nói xong chàng hí hửng chạy ra ngoài, thật ra cũng chả phải chuẩn bị cái gì, chỉ là muốn xua đuổi bọn yêu quỷ trong chu vi hai mươi dặm quanh đây thôi.
Xem giáo trình đâu phải vô ích, lệnh chủ biết trong quá trình sẽ có chỗ chấn động lòng người, mà các cô nương thường dễ xấu hổ, chuyện riêng tư như thế để kẻ khác nhìn trộm thì không hay chút nào. Chàng ngẩng đầu nhìn trời, lệ nóng lưng tròng, chẳng lẽ tối nay chính là bước ngoặt trong cuộc đời của Bạch Chuẩn chàng sao? Mong mỏi đã lâu, nay ước mơ bỗng chốc trở thành sự thật thì đúng là có phần không thích ứng kịp.
Nương tử thùy mị như vậy, không uổng công chàng vắt óc tìm kế lấy sắc mê hoặc. Nàng chủ động yêu cầu ngủ một đêm chính là gợi ý rồi còn gì. Lúc chạy trở về lệnh chủ còn vui sướng nhảy chân sáo những hai lần, trong đầu thầm nghĩ phải chuẩn bị ít rượu để trợ hứng, dù sao chàng cũng là lần đầu, có hơi căng thẳng.
Động phòng phải làm gì nhỉ, cần sắp xếp trình tự rõ ràng sẵn. Hôn nàng trước, hay là cởi quần áo trước? Lệnh chủ cố nhớ lại từng chi tiết, mới nghĩ thôi mà tay chân đã run run, cảm xúc kia… thật sự khiến thần hồn rạo rực.
Mà càng rạo rực thì lại càng nóng lòng, lúc vác chăn đệm trở lại khe Vạn Tượng, chàng phát hiện trên tảng đá có thêm hai bóng dáng. Chàng còn tưởng mình đi nhanh quá nên bị hoa mắt, song đến gần nhìn thì bản mặt của Ly Khoan Trà liền đập vào mắt, cậu ta còn nhiệt tình gọi một tiếng chúa thượng. Chàng lập tức tuyệt vọng tới nỗi tan vỡ, thả chăn đệm xuống đất, hét ầm lên: “Ngọn gió nào thổi các ngươi đến đây hả?”
Nội dung và ngữ cảnh hoàn toàn không khớp nhau, Ly Khoan trợn tròn mắt, Cù Như cũng ngơ ngác nhìn chàng, “Sư nương, không cần phải ngạc nhiên mừng rỡ thế đâu, ta và A Trà đến bầu bạn cùng hai người đây.”
Lệnh chủ nghiến răng, nở nụ cười khá dữ tợn, “Thế hả, đúng là rất hiếu thuận, ha ha ha.”
Cù Như và Ly Khoan trố mắt nhìn nhau, “Chẳng lẽ sư nương không hoan nghênh chúng ta?”
Không hoan nghênh cũng đuổi chả được, lệnh chủ ngồi trên mỏm đá, tức tới độ không nói nổi thành lời.
Vô Phương không nghĩ ngợi nhiều như chàng, chỉ hỏi: “Sao hai ngươi lại tìm được đến đây?”
Ly Khoan Trà đáp: “Thuộc hạ lần theo mùi của lệnh chủ, dù bề ngoài biến hóa thế nào thì khí chất vương giả của chúa thượng vẫn giống sao Tử Vi, lúc nào cũng dẫn đường cho thuộc hạ.”
Lần theo mùi được những bốn trăm do tuần, chẳng lẽ cậu ta không phải thằn lằn mà là chó? Có thuộc hạ như vậy thì xui xẻo cũng chẳng khó hiểu, lệnh chủ cảm thấy tuyệt vọng, không biết đến năm tháng nào chàng mới có thể động phòng đây.
Phía nam tâm sự nặng nề, bên nữ lại rất thản nhiên.
Cù Như nhìn quanh, “Nghe nói tội tặc chính là Lộc Cơ? Thì ra từ khi nàng ta tới Ô Kim Sát Thổ xin chữa bệnh đã kết thành đoạn nghiệt duyên rồi. Chúng ta không làm chuyện có lỗi với nàng ta, nàng ta lừa con trai tượng đất của sư nương còn lấy oán trả ơn, đúng là đồ vô lương tâm.”
Vô Phương không đáp lời mà quay đầu nhìn lệnh chủ. Lệnh chủ đang khoanh tay khom lưng ngồi đó, nỗi bi ai túa ra từ mỗi lỗ áo thủng.
Ly Khoan Trà luống cuống nhìn chàng, ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói: “Chúa thượng, thuộc hạ lo cho an nguy của ngài nên mới vội vã đến đây. Thật ra thêm hai người bọn thuộc hạ cũng không có gì không tốt, nhiều người nhiều cơ hội mà. Thuộc hạ tình nguyện gánh tiếng oan vì chúa thượng, ví dụ như đẩy Yểm hậu xuống nước rồi để chúa thượng làm anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, sau mấy bận như vậy rốt cuộc cũng sẽ thành công thôi. Đến lúc đó mời chúa thượng tự chọn, rốt cuộc là tấn công vào tim hay là vào thân.”
Lệnh chủ rũ đầu ảo não, nhủ thầm trong bụng rằng: các ngươi không đến thì ta và nàng đã xong chuyện từ sớm rồi, bây giờ thì sao, chỉ tổ phí thời gian. Chàng tức tới nỗi sắp biến hình luôn, tâm trạng không tốt thì dĩ nhiên thái độ cũng không tốt, “Ngươi cứ thử đẩy Yểm hậu xuống nước xem, bổn đại vương sẽ vặn nát đầu rắn của nhà ngươi.”
Không ai biết vì để được thuận lợi động phòng mà lệnh chủ đã cố gắng thế nào, lúc cách thành công chỉ còn một bước thì lại bị chặn ngang, cảm giác thất bại này khiến chàng hoài nghi vận số của chính mình. Chàng ngẩng đầu nhìn, thấy nàng lại chuẩn bị ngủ cùng con chim Cù Như kia thì cố ý kêu lên: “Nương tử ơi, ta lạnh.”
À, lại bắt đầu giở trò, Vô Phương bình thản bảo Ly Khoan Trà: “Ôm chúa thượng nhà ngươi đi, ngài ấy thấy lạnh kìa.”
Ly Khoan do dự giang hai tay ra thì bị lệnh chủ đạp một phát lăn xuống khỏi mỏm đá, “Đồ động vật máu lạnh, cút sang một bên!” Đạp xong chàng lắc mình biến thành hình dáng Phỉ Phỉ, chậm rãi đi tới, “Ta không ngại tiếp tục làm thú giải sầu đâu… nương tử à, nàng ôm ta ngủ đi.”
Ánh mắt của Cù Như có thể nói là khinh bỉ, vứt bỏ tôn nghiêm ngay trước mặt người ngoài như thế thật sự không có vấn đề gì sao? Lệnh chủ không thèm thể diện, nhưng sư phụ nàng thì khác đấy.
Đúng như dự đoán, trong bóng đêm móng tay của mỹ nhân dài ra, cánh môi đỏ mọng mím chặt, các móng tay mỏng như đao xẹt qua để lại tiếng vù vù kéo dài.
Lệnh chủ dừng bước, chần chừ một chốc rồi đi qua chỗ khác như chưa hề có chuyện gì, “Ta đi quan sát cửu tuyền đây, cần tính thử xem ngày mai lúc nào vào cửa sinh tử thì được.”
Thế là phái nữ đi ngủ, còn bên nam cô đơn đi dạo nơi đáy khe, hơi nước bốc lên thấm vào trên áo choàng đen, nỗi bi thương nở bung xòe như đóa loa kèn.
Ly Khoan Trà coi như cố vấn kiêm tâm phúc, không thể vờ như không thấy vẻ mất mát của lệnh chủ, cậu ta chắp tay đi theo sau lưng chàng, thận trọng hỏi: “Tàng Thần tiễn có liên quan đến vui buồn của chúa thượng, lần này nó bị trộm mất không gây ra ảnh hưởng gì với ngài chứ?”
Ảnh hưởng thì chẳng mấy, nhưng nhạc dạo đã tới rồi, bão táp cũng không còn xa đâu. Mười nghìn năm dài đằng đẵng nhưng cho đến bây giờ chả mấy ai nhớ tới mũi tên này, cũng vì chàng có nổi hứng bất chợt giải phong ấn cho nó mà rốt cuộc lại khiến đám yêu nghiệt mơ tưởng.
Lệnh chủ chẹp miệng, thấp giọng nói: “Bổn đại vương nhớ ngươi vừa ý ả đằng yêu kia, còn tuyên bố muốn cưới với ả. A Trà, có phải ngươi với ả trong ứng ngoài hợp, phản bội bổn đại vương không?”
Ly Khoan sợ tới mức đổ mồ hôi đầy mình, “Chúa thượng ơi, thuộc hạ dẫu làm việc không thạo, nhưng vẫn có đạo nghĩa tối thiểu của yêu quái mà. Hồi ngài chuẩn bị rước dâu, thuộc hạ cũng muốn làm tân lang là vì thấy Lộc Cơ mông to nên mới nảy sinh ý định muốn lấy ả. Sau đó hôn lễ của ngài không thành, ả ta với tên phàm nhân kia là đầu sỏ, thân là quân sư của Yểm Đô và là thuộc hạ trung thành nhất của ngài, thuộc hạ hoàn toàn có thể hy sinh hạnh phúc cá nhân vì thành quả chung. Với cả thuộc hạ muốn mũi tên của ngài làm gì chứ, hơn mười nghìn năm ngài không đụng đến nó mà ném trong phòng kho lụp xụp, lúc lau dọn thuộc hạ còn bực nó vướng víu nữa đấy. Thuộc hạ muốn ăn trộm còn cần phải liên thủ với đằng yêu sao? Một mình vác nó đi mất là xong.”
Lệnh chủ nghe xong cũng cảm thấy có lý, nên không truy cứu sâu hơn, “Lúc về niêm phong nó lại là được, để ở bên ngoài lại gọi kẻ gian tới. Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến, có điều trước đó ta muốn thành hôn đã, sinh ba mươi năm mươi đứa con cho vui…”
Chí hướng to lớn này của lệnh chủ khiến Ly Khoan Trà hết sức kính nể. Cậu ta nói: “Vợ sẽ có, rồi con cũng sẽ có. Nhưng ngài đừng quên việc cấp bách trước mắt là phải nặn tượng nữ đấy. Đã bảo để thuộc hạ miêu tả thân hình nữ giới cho ngài mà ngài lại không chịu nghe. Ngài với Yểm hậu dây dưa lâu thế rồi mà không có chút hiệu quả nào, thuộc hạ thực sự nôn nóng thay ngài ấy.”
Nghe nhắc tới đây chàng lại tức giận, “Nếu không phải tối nay bị ngươi với tiểu điểu phá rối thì khả năng bổn đại vương nặn được tượng nữ còn xa vời sao?” Rồi chàng như chợt nghĩ tới điều gì, tự mình gập người cười khà khà, vỗ đùi nói: “Muốn công thành chiếm đất ấy à, bổn đại vương không thèm tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi này đâu. Lần sau khi sen đỏ trên Kính Hải nở rộ chính là ngày hiện thân của bổn đại vương. Có hoàn cảnh làm nền và với diện mạo đẹp kinh thế của bổn đại vương, nhất định có thể khiến nàng thần hồn điên đảo.”
Ly Khoan nhướn mày mỉm cười đáp lại, mặc dù Phạn Hành Sát Thổ luôn chìm trong sự u ám ngút ngàn, nhưng lệnh chủ nhà cậu vẫn luôn tỏa sáng thế này. Tự tin và tự luyến cỡ này, cả Sát Thổ e rằng chỉ có Thôn Thiên là sánh được với chàng.
/90
|