- Tây Thanh: Ngũ đạo huyền mạch, không tệ, học kỳ sau có thể tiến vào trung cấp ban.
- …
Một đám học viên từng người từng người tiến hành kiểm tra.
- Ha ha ha, rốt cuộc cũng tới Trần Tinh ta, mọi người nhìn đi, hôm nay thiên tài Trần Tinh ta sẽ để sáng mù mắt chó của các ngươi.
Trần Tinh bị gọi tên, lập tức đi ra từ trong đám người, bộ dạng huênh hoang đắc ý, vẻ mặt kia giống như dán hai chữ kiêu ngạo thật lớn trên mặt.
- Đây không phải bạn cùng phòng của Diệp Huyền sao?
- Trần Tinh tam thiếu gia Trần gia, nghe nói hắn dừng lại ở cảnh giới tứ mạch cũng lâu rồi, cùng một loại với Diệp Huyền.
- Chậc chậc, thiếu gia Trần gia, thân phận thế này mà lại ở cùng với Diệp Huyền.
- Xem hắn kiêu ngạo như vậy, không phải là đã tăng lên tới cảnh giới ngũ mạch rồi đấy chứ.
Trước mắt bao nhiêu người, Trần Tinh đánh một quyền lên máy huyền mạch, ầm ầm ầm ầm ầm ầm, sáu cột sáng chói mắt đột nhiên bắn lên phía trên máy huyền mạch, hào quang bắ n ra bốn phía, loá mắt người nhìn.
- Sáo đạo, cư nhiên đã đả thông lục đạo mạch huyền.
- Tên Trần Tinh này cư nhiên một lèo đề thăng cảnh giới lên hai mạch, không thể nào.
- Các ngươi mau nhìn quang trụ của đạo huyền mạch thứ sáu của hắn đi, chỉ thăng lên hơn một nửa, chứng tỏ hắn cách cảnh giới thất mạch cũng không xa.
Cả đám học viên đê cấp ban đều khiếp sợ trong lòng.
- Ha ha ha, mắt chó của ngươi đã bị đại gia ta làm chói mù chưa.
Trần Tinh dương dương đắc ý, cười ha hả trước máy huyền mạch.
Đột nhiên có một bàn chân đá lên mông của gã, đạp cho gã kêu lên một tiếng bay ra ngoài, chỉ thấy La Chiến thản nhiên nói:
- Trần Tinh, cảnh giới lục mạch, học kỳ sau tiến vào trung cấp ban, nhớ kỹ, kiểm tra xong thì tranh thủ thời gian đi xuống, đừng có cản trở học viên khác kiểm tra.
Trần Tinh thở phì phì đang chuẩn bị mở miệng mắng hai câu thì nhìn thấy người ra chân chính là giáo quan mặt lạnh kia, lập tức ngậm chặt miệng.
Kiểm tra tiếp tục.
Một phút sau, rốt cuộc tới phiên Diệp Huyền.
- A, tới phiên Diệp Huyền lên sàng rồi, lúc trước thành tích của tên tiểu tử này mỗi kỳ đều chỉ có nhất mạch, lần này không biết có thay đổi gì hay không.
- Ha ha, có thể thay đổi gì chứ, ta dám cam đoan, khẳng định vẫn là cảnh giới nhất mạch mà thôi.
- Không thể nào, nghe nói trước đó không lâu hắn còn đánh bại được cả người có cảnh giới lục mạch là Chu Ngạn mà.
- Gì mà không thể nào, nói cho ngươi biết một bí mật, ta đã nghe nói là Diệp Huyền sở dĩ có thể đánh bại được Chu Ngạn không phải vì hắn đã đả thông được bao nhiêu huyền mạch, mà bởi vì cường độ thân thể của hắn đã đạt tới trình độ nhất giai võ sĩ.
- Cái gì, không phải chứ?
- Ta lừa ngươi làm gì, chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi.
Đám người xì xào bàn tán, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, còn La Chiến và Trần Tinh thì lại lộ ra vẻ thoải mái, bởi vì bọn họ đều biết, thực lực của Diệp Huyền tuyệt đối không phải nhất mạch như trước kia.
- Một tháng không gặp tiểu tử này, không biết tên tiểu tử này đã đột phá tới tứ mạch hay chưa.
La Chiến giáo quan nghĩ thầm trong bụng.
Diệp Huyền đi tới, vẻ mặt hờ hững, đánh nhẹ một quyền lên máy huyền mạch.
Ông, ông, ông, ông, ông, ông, ông!
Thanh âm nổ đùng đùng nháy mắt vang lên liên hồi, từng đạo quang mang lóng lánh, tựa như bảy sắc cầu vòng phóng lên từ máy huyền mạch, mỗi khi một đạo quang trụ sáng lên thì trái tim của tất cả mọi người liền trầm xuống, ngay khi toàn bộ bảy đạo quang trụ đều sáng lên thì ngay cả La giáo quan cũng kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm.
- Thất đạo, cư nhiên đã đả thông toàn đạo thất mạch!
- Không thể nào, hắn không phải là phế vật sao, ở học viện bốn năm, không thể tiến thêm bước nào, học kỳ trước hắn vẫn chỉ mới có nhất đạo huyền mạch thôi mà.
- Chẳng trách hắn có thể đánh bại Chu Ngạn, cư nhiên chỉ cách cảnh giới linh vũ cảnh nhất giai một chút thôi?
Học viên có mặt ở đây đều choáng váng, đối với thành tích của Diệp Huyền bọn họ từng suy đoán rất nhiều, nhất mạch, nhị mạch, tam mạch, thậm chí ngũ mạch cũng có, nhưng không hề có ai nghĩ tới hắn lại đạt tới thất mạch của cao cấp ban.
Dù sao đi nữa, Diệp Huyền nổi danh với tử võ hồn và phế mạch, không thể nào tu luyện, chuyện này năm đó từng gây xôn xao ở Lam Nguyệt thành, tất cả mọi người đều biết.
- Sao đột nhiên hắn lại có thể đả thông nhiều huyền mạch như vậy, ta nhớ lúc trước Diệp gia từng mời vài vị đại sư của hồn sư tháp cũng không thể chữa khỏi được phế mạch của hắn mà!
Không ít học viên đều không dám tin, đặc biệt là đám người đứng chờ xem náo nhiệt, cả đám đều trợn to mắt, giống như lần đầu biết Diệp Huyền vậy.
- Ha ha ha, đã thấy chưa, đây chính là thực lực của ký túc xá chúng ta, tuyệt đại song kiêu, ngạo thị Tinh Huyền. Sau này các ngươi nhìn thấy ca thì cẩn thận đi đường vòng đi, bằng không ta sợ huyền khí trên người chúng ta sẽ khiến các ngươi bị thương đó, ha ha ha.
Trần Tinh cũng cảm thấy hoảng sợ, nhưng sau đó hưng phấn cười ha hả, giống như người đột phá không phải Diệp Huyền mà là Trần Tinh gã vậy.
- Diệp Huyền ngươi giỏi lắm, cư nhiên che giấu sâu như vậy!
Không chỉ có học viên của đê cấp ban chú ý tới nơi này, hai người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y lúc nào cũng chú ý tới nơi này, nhìn thấy một màn này thì hai người cũng giật mình, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy mừng cho Diệp Huyền.
- La giáo quan, kiểm tra xong rồi, ta có thể đi được chưa?
Diệp Huyền mỉm cười hỏi.
Khổ tu hơn nửa tháng ở hiệp hội luyện dược sư, hắn lại đả khai thêm hai đạo huyền mạch lần nữa, một bước tiến thẳng tới cảnh giới thất mạch, thực ra nếu như có thể cho hắn thêm mấy ngày nữa thì hắn thậm chí có thể đột phá tới nhất giai võ sĩ.
- Đương nhiên có thể.
Trong lòng La giáo quan cảm thấy vô cùng vui vẻ, mặc dù gã đã sớm biết Diệp Huyền là thiên tài, nhưng hôm nay vẫn bị Diệp Huyền doạ cho hết hồn, dựa theo xu thế này thì sang năm Diệp Huyền nhất định có thể tiến dễ dàng vào Huyền Linh học viện, trong lòng của gã đương nhiên vô cùng vui vẻ.
- Bất quá chỉ là thất đạo huyền mạch mà thôi đã hưng phấn như vậy rồi, ai không biết còn tưởng là ngươi đột phá lên tới võ sĩ linh vũ cảnh rồi kia.
- Ngươi chính là Diệp Huyền?
Đúng lúc này, hai đạo thanh âm không phân trước sau, cư nhiên vang lên cùng một lúc, trong đó có một đạo cao cao tại thượng, mang theo ý mỉa mai rất rõ ràng, đạo còn lại thì lạnh như băng, nghe kỹ lại thì mang đầy hàn ý.
- …
Một đám học viên từng người từng người tiến hành kiểm tra.
- Ha ha ha, rốt cuộc cũng tới Trần Tinh ta, mọi người nhìn đi, hôm nay thiên tài Trần Tinh ta sẽ để sáng mù mắt chó của các ngươi.
Trần Tinh bị gọi tên, lập tức đi ra từ trong đám người, bộ dạng huênh hoang đắc ý, vẻ mặt kia giống như dán hai chữ kiêu ngạo thật lớn trên mặt.
- Đây không phải bạn cùng phòng của Diệp Huyền sao?
- Trần Tinh tam thiếu gia Trần gia, nghe nói hắn dừng lại ở cảnh giới tứ mạch cũng lâu rồi, cùng một loại với Diệp Huyền.
- Chậc chậc, thiếu gia Trần gia, thân phận thế này mà lại ở cùng với Diệp Huyền.
- Xem hắn kiêu ngạo như vậy, không phải là đã tăng lên tới cảnh giới ngũ mạch rồi đấy chứ.
Trước mắt bao nhiêu người, Trần Tinh đánh một quyền lên máy huyền mạch, ầm ầm ầm ầm ầm ầm, sáu cột sáng chói mắt đột nhiên bắn lên phía trên máy huyền mạch, hào quang bắ n ra bốn phía, loá mắt người nhìn.
- Sáo đạo, cư nhiên đã đả thông lục đạo mạch huyền.
- Tên Trần Tinh này cư nhiên một lèo đề thăng cảnh giới lên hai mạch, không thể nào.
- Các ngươi mau nhìn quang trụ của đạo huyền mạch thứ sáu của hắn đi, chỉ thăng lên hơn một nửa, chứng tỏ hắn cách cảnh giới thất mạch cũng không xa.
Cả đám học viên đê cấp ban đều khiếp sợ trong lòng.
- Ha ha ha, mắt chó của ngươi đã bị đại gia ta làm chói mù chưa.
Trần Tinh dương dương đắc ý, cười ha hả trước máy huyền mạch.
Đột nhiên có một bàn chân đá lên mông của gã, đạp cho gã kêu lên một tiếng bay ra ngoài, chỉ thấy La Chiến thản nhiên nói:
- Trần Tinh, cảnh giới lục mạch, học kỳ sau tiến vào trung cấp ban, nhớ kỹ, kiểm tra xong thì tranh thủ thời gian đi xuống, đừng có cản trở học viên khác kiểm tra.
Trần Tinh thở phì phì đang chuẩn bị mở miệng mắng hai câu thì nhìn thấy người ra chân chính là giáo quan mặt lạnh kia, lập tức ngậm chặt miệng.
Kiểm tra tiếp tục.
Một phút sau, rốt cuộc tới phiên Diệp Huyền.
- A, tới phiên Diệp Huyền lên sàng rồi, lúc trước thành tích của tên tiểu tử này mỗi kỳ đều chỉ có nhất mạch, lần này không biết có thay đổi gì hay không.
- Ha ha, có thể thay đổi gì chứ, ta dám cam đoan, khẳng định vẫn là cảnh giới nhất mạch mà thôi.
- Không thể nào, nghe nói trước đó không lâu hắn còn đánh bại được cả người có cảnh giới lục mạch là Chu Ngạn mà.
- Gì mà không thể nào, nói cho ngươi biết một bí mật, ta đã nghe nói là Diệp Huyền sở dĩ có thể đánh bại được Chu Ngạn không phải vì hắn đã đả thông được bao nhiêu huyền mạch, mà bởi vì cường độ thân thể của hắn đã đạt tới trình độ nhất giai võ sĩ.
- Cái gì, không phải chứ?
- Ta lừa ngươi làm gì, chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi.
Đám người xì xào bàn tán, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, còn La Chiến và Trần Tinh thì lại lộ ra vẻ thoải mái, bởi vì bọn họ đều biết, thực lực của Diệp Huyền tuyệt đối không phải nhất mạch như trước kia.
- Một tháng không gặp tiểu tử này, không biết tên tiểu tử này đã đột phá tới tứ mạch hay chưa.
La Chiến giáo quan nghĩ thầm trong bụng.
Diệp Huyền đi tới, vẻ mặt hờ hững, đánh nhẹ một quyền lên máy huyền mạch.
Ông, ông, ông, ông, ông, ông, ông!
Thanh âm nổ đùng đùng nháy mắt vang lên liên hồi, từng đạo quang mang lóng lánh, tựa như bảy sắc cầu vòng phóng lên từ máy huyền mạch, mỗi khi một đạo quang trụ sáng lên thì trái tim của tất cả mọi người liền trầm xuống, ngay khi toàn bộ bảy đạo quang trụ đều sáng lên thì ngay cả La giáo quan cũng kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm.
- Thất đạo, cư nhiên đã đả thông toàn đạo thất mạch!
- Không thể nào, hắn không phải là phế vật sao, ở học viện bốn năm, không thể tiến thêm bước nào, học kỳ trước hắn vẫn chỉ mới có nhất đạo huyền mạch thôi mà.
- Chẳng trách hắn có thể đánh bại Chu Ngạn, cư nhiên chỉ cách cảnh giới linh vũ cảnh nhất giai một chút thôi?
Học viên có mặt ở đây đều choáng váng, đối với thành tích của Diệp Huyền bọn họ từng suy đoán rất nhiều, nhất mạch, nhị mạch, tam mạch, thậm chí ngũ mạch cũng có, nhưng không hề có ai nghĩ tới hắn lại đạt tới thất mạch của cao cấp ban.
Dù sao đi nữa, Diệp Huyền nổi danh với tử võ hồn và phế mạch, không thể nào tu luyện, chuyện này năm đó từng gây xôn xao ở Lam Nguyệt thành, tất cả mọi người đều biết.
- Sao đột nhiên hắn lại có thể đả thông nhiều huyền mạch như vậy, ta nhớ lúc trước Diệp gia từng mời vài vị đại sư của hồn sư tháp cũng không thể chữa khỏi được phế mạch của hắn mà!
Không ít học viên đều không dám tin, đặc biệt là đám người đứng chờ xem náo nhiệt, cả đám đều trợn to mắt, giống như lần đầu biết Diệp Huyền vậy.
- Ha ha ha, đã thấy chưa, đây chính là thực lực của ký túc xá chúng ta, tuyệt đại song kiêu, ngạo thị Tinh Huyền. Sau này các ngươi nhìn thấy ca thì cẩn thận đi đường vòng đi, bằng không ta sợ huyền khí trên người chúng ta sẽ khiến các ngươi bị thương đó, ha ha ha.
Trần Tinh cũng cảm thấy hoảng sợ, nhưng sau đó hưng phấn cười ha hả, giống như người đột phá không phải Diệp Huyền mà là Trần Tinh gã vậy.
- Diệp Huyền ngươi giỏi lắm, cư nhiên che giấu sâu như vậy!
Không chỉ có học viên của đê cấp ban chú ý tới nơi này, hai người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y lúc nào cũng chú ý tới nơi này, nhìn thấy một màn này thì hai người cũng giật mình, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy mừng cho Diệp Huyền.
- La giáo quan, kiểm tra xong rồi, ta có thể đi được chưa?
Diệp Huyền mỉm cười hỏi.
Khổ tu hơn nửa tháng ở hiệp hội luyện dược sư, hắn lại đả khai thêm hai đạo huyền mạch lần nữa, một bước tiến thẳng tới cảnh giới thất mạch, thực ra nếu như có thể cho hắn thêm mấy ngày nữa thì hắn thậm chí có thể đột phá tới nhất giai võ sĩ.
- Đương nhiên có thể.
Trong lòng La giáo quan cảm thấy vô cùng vui vẻ, mặc dù gã đã sớm biết Diệp Huyền là thiên tài, nhưng hôm nay vẫn bị Diệp Huyền doạ cho hết hồn, dựa theo xu thế này thì sang năm Diệp Huyền nhất định có thể tiến dễ dàng vào Huyền Linh học viện, trong lòng của gã đương nhiên vô cùng vui vẻ.
- Bất quá chỉ là thất đạo huyền mạch mà thôi đã hưng phấn như vậy rồi, ai không biết còn tưởng là ngươi đột phá lên tới võ sĩ linh vũ cảnh rồi kia.
- Ngươi chính là Diệp Huyền?
Đúng lúc này, hai đạo thanh âm không phân trước sau, cư nhiên vang lên cùng một lúc, trong đó có một đạo cao cao tại thượng, mang theo ý mỉa mai rất rõ ràng, đạo còn lại thì lạnh như băng, nghe kỹ lại thì mang đầy hàn ý.
/1924
|