Phủ ảnh mang theo lực lượng hủy diệt bao phủ về phía trước, hư không phía trước ở dưới chiến phủ oanh kích ầm ầm nổ bể ra, một lão giả đầu mang mặt nạ từ trong không gian loạn lưu bị oanh bay ra.
Hắn ở trong hư không lạnh lùng đứng thẳng, lần này, hắn không có tiếp tục lẩn trốn, mà chậm rãi xoay người, một đôi tròng mắt tang thương lạnh lùng nhìn Cuồng Ngục Vũ Đế, ánh mắt kia, tựa hồ có một tia ánh sáng không tên đang không ngừng phun trào.
- Cuồng Ngục Vũ Đế, ngươi nên nhận ra lão phu a!
Lão giả kia chắp hai tay, đột nhiên lạnh giọng nói, áo bào trên người phần phật phấp phới, một loại khí thế quân lâm thiên hạ, cái thế vô song từ trên người hắn tăng vọt lên, cùng trước ở Lăng Quang Thành chênh lệch quá rõ ràng.
Cuồng Ngục Vũ Đế cũng bị hành động của đối phương làm chấn động một hồi, tròng mắt mừng như điên từ từ lạnh lùng xuống, lộ ra một tia nghiêm nghị cùng dữ tợn:
- Giấu đầu lòi đuôi, bản tọa làm sao biết ngươi là ai?
- Thật không?
Người đeo mặt nạ xì cười một tiếng.
- Đường đường Vô Lượng Sơn phó sơn chủ, cũng sẽ nói dối sao?
Trong tròng mắt của lão giả, đột nhiên b ắn ra một đạo hỏa diễm cừu hận.
- Hơn năm mươi năm trước, Vô Lượng Sơn ngươi liên hợp Thánh Thành Chấp Pháp điện, đêm khuya đánh lén Đông Lăng Hạ gia ta, tàn sát Đông Lăng Hạ gia mấy ngàn nhân khẩu hầu như không còn, tử thương nặng nề, lẽ nào các hạ thật không nhớ ra được?
Lão giả từng chữ từng câu, mỗi một câu hạ xuống, khí thế trên người liền càng k hủng bố, khi hắn nói câu sau cùng, cuồng phong gào thét, thiên địa rít gào, một luồng khí tức kinh người ở trong thiên địa này tràn ngập ra.
Trong phút chốc, thiên địa ấm áp sau giờ ngọ, trong nháy mắt như biến thành Tu La Địa Ngục lạnh lẽo, đông triệt nội tâm.
- Các hạ nói giỡn, bản tọa không hiểu ngươi đang nói cái gì?
Sắc mặt của Cuồng Ngục Vũ Đế từ từ trở nên âm trầm, lạnh lùng nói.
- Ha ha ha, không hiểu?
Lão giả ngửa mặt lên trời thét dài, cười cười, nước mắt từ khóe mắt của hắn lướt xuống, hắn bỗng nhiên cúi đầu, gằn giọng nói:
- Cuồng Ngục Vũ Đế, đừng giả bộ, ngày đó đêm khuya, tuy cường giả đánh lén Đông Lăng Hạ gia ta mỗi cái trên người mặc Chấp Pháp điện Long Ma Khải Giáp, không thấy mặt mũi, nhưng coi như hóa thành tro, lão phu cũng có thể nhận ra người của Vô Lượng Sơn ngươi, năm đó trong mấy người truy kích lão phu, thì có một phó sơn chủ của Vô Lượng Sơn ngươi.
Cuồng Ngục Vũ Đế trầm mặc, chợt, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên một nụ cười dữ tợn:
- Hạ Vũ Tôn, quả thật là ngươi, năm đó bị ngươi từ Hạ gia phá vòng vây đào tẩu, nhiều năm như vậy, không nghĩ tới ngươi ẩn giấu ở hẻo lánh nơi bực này, cũng thật là có kiên nhẫn.
- Cuồng Ngục Vũ Đế, ngươi cuối cùng cũng coi như thừa nhận?
- Hừ, là Vô Lượng Sơn ta ra tay thì lại làm sao? Ai bảo năm đó Đông Lăng hạ gia ngươi cãi lời mệnh lệnh của vị đại nhân kia, coi như là bị diệt tộc, vậy cũng là Đông Lăng Hạ gia tự tìm.
Võ Hồn của Cuồng Ngục Vũ Đế điên cuồng xoay tròn, từng tia lực lượng hủy thiên diệt địa từ bên trong tản mát ra, oanh, toàn bộ bầu trời đều ở dưới khí thế này rung động, lảo đà lảo đảo.
- Ngươi bây giờ vì báo thù, không phải cũng để Huyền Diệp kia đánh giết không ít Vũ Đế cùng trưởng lão của Vô Lượng Sơn ta sao? Nhược nhục cường thực, chính là đơn giản như vậy, đây là chân lý vĩnh hằng bất biến của đại lục. Phế thoại không cần nhiều lời, nếu ngươi nguyện ý giao ra phương pháp mở cấm địa ở Lam Quang học viện, bản tọa có thể cho ngươi một con đường sống, bằng không, hôm nay nơi đây chính là nơi táng thân của ngươi.
Một nguồn lực lượng vô hình, nương theo Cuồng Ngục Vũ Đế quát lạnh, bao phủ Hạ Vũ Tôn lại.
Trong hư không, cả người Cuồng Ngục Vũ Đế hắc khí chảy xuôi, tay cầm búa lớn màu đen, như một vị Ma thần.
- Ha ha ha, đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới Vô Lượng Sơn ngươi lại còn không hết hi vọng, hôm nay người đáng chết là ngươi, Hạ Vũ Tôn ta nên cảm tạ trời xanh, lại để lão phu ở đây gặp phải ngươi, năm đó Vô Lượng Sơn ngươi giết Hạ gia ta rất nhiều đệ tử, ngày hôm nay liền muốn ngươi nợ máu trả bằng máu.
Lão giả nộ quát một tiếng, hống, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một Cự Long màu vàng, Cự Long rít gào, trên người lão giả phảng phất như bao phủ lên nhất trọng kim quang.
- Long Nguyên Kinh Thế Quyết... Long Giáp biến thân!
Trên hai tay của lão giả mang mặc nạ, kim quang lóng lánh, dĩ nhiên trong nháy mắt mọc ra vô số vảy giáp, đã biến thành một đôi lợi trảo màu vàng.
Một luồng Long uy không tên, từ trên người hắn thả ra ngoài, kinh thiên động địa.
- Đông Lăng Hạ gia Long mạch bí kỹ sao? Vậy hãy để cho bản tọa lãnh giáo một chút đi.
Cuồng Ngục Vũ Đế cười lạnh.
Ầm!
Sau một khắc.
Cuồng Ngục Vũ Đế cùng lão giả mang mặc nạ Hạ Vũ Tôn trong nháy mắt chiến đấu ở cùng nhau, một luồng xung kích kinh thiên xé rách thiên địa.
Lúc này.
Lăng Quang Thành.
Diệp Huyền đang tu luyện, điên cuồng vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết.
Lần lượt chu thiên, khiến cho Huyền Nguyên trong cơ thể hắn đã cô đọng đến mức cực hạn, một luồng khí tức làm người ta sợ hãi, từ trong thân thể hắn tràn ngập ra.
Bởi vì dược lực đáng sợ kia xung kích, cả người hắn máu me đầm đìa, da dẻ nứt ra, phảng phất như trở thành một người máu.
Ở trong thân thể hắn, bởi vì Huyền Nguyên điên cuồng xung kích, Huyền Hải của hắn không ngừng dâng trào cuồn cuộn, vị trí Vũ Đế huyền mạch cũng rốt cục xuất hiện từng tia lỗ thủng.
- Thành công, nhất định phải thành công.
Trong lòng Diệp Huyền phát sinh gào thét, thôi thúc hết thảy Huyền Nguyên, toàn lực đánh về bình phong Vũ Đế.
Ầm!
Như hồng thủy xông lên đê đập, bình phong cửu giai lập tức xuất hiện khe nứt, nhưng vẫn chưa bị một đòn công phá.
- Còn không được, kém một chút.
Ánh mắt của Diệp Huyền dữ tợn, điên cuồng.
Vũ Đế, Cửu Thiên Vũ Đế!
Kiếp trước kiếp này, hắn chưa bao giờ đặt chân qua cảnh giới này.
Hiện nay, là một lần hắn cách gần nhất.
Cũng ở bước ngoặt sinh tử này, hắn tuyệt không cho phép mình có bất kỳ thất bại.
- Xông tới cho ta.
Không hề có một tiếng động gào thét vang lên, trong cơ thể Diệp Huyền ở bước ngoặt này, càng dâng lên một nguồn lực lượng, tia lực lượng này như một cọng cỏ cuối cùng áp đảo lạc đà, triệt để phá nát bình phong cửu giai kia.
Vù!
Trong cõi u minh có một luồng uy thế hùng vĩ, giáng lâm ở trong thiên địa, Diệp Huyền bố trí cấm chế cùng trận pháp có thể che đậy Tả Đồng Vũ Đế, cũng không thể ngăn cản nguồn lực lượng này giáng lâm, đây là thiên uy.
Hắn ở trong hư không lạnh lùng đứng thẳng, lần này, hắn không có tiếp tục lẩn trốn, mà chậm rãi xoay người, một đôi tròng mắt tang thương lạnh lùng nhìn Cuồng Ngục Vũ Đế, ánh mắt kia, tựa hồ có một tia ánh sáng không tên đang không ngừng phun trào.
- Cuồng Ngục Vũ Đế, ngươi nên nhận ra lão phu a!
Lão giả kia chắp hai tay, đột nhiên lạnh giọng nói, áo bào trên người phần phật phấp phới, một loại khí thế quân lâm thiên hạ, cái thế vô song từ trên người hắn tăng vọt lên, cùng trước ở Lăng Quang Thành chênh lệch quá rõ ràng.
Cuồng Ngục Vũ Đế cũng bị hành động của đối phương làm chấn động một hồi, tròng mắt mừng như điên từ từ lạnh lùng xuống, lộ ra một tia nghiêm nghị cùng dữ tợn:
- Giấu đầu lòi đuôi, bản tọa làm sao biết ngươi là ai?
- Thật không?
Người đeo mặt nạ xì cười một tiếng.
- Đường đường Vô Lượng Sơn phó sơn chủ, cũng sẽ nói dối sao?
Trong tròng mắt của lão giả, đột nhiên b ắn ra một đạo hỏa diễm cừu hận.
- Hơn năm mươi năm trước, Vô Lượng Sơn ngươi liên hợp Thánh Thành Chấp Pháp điện, đêm khuya đánh lén Đông Lăng Hạ gia ta, tàn sát Đông Lăng Hạ gia mấy ngàn nhân khẩu hầu như không còn, tử thương nặng nề, lẽ nào các hạ thật không nhớ ra được?
Lão giả từng chữ từng câu, mỗi một câu hạ xuống, khí thế trên người liền càng k hủng bố, khi hắn nói câu sau cùng, cuồng phong gào thét, thiên địa rít gào, một luồng khí tức kinh người ở trong thiên địa này tràn ngập ra.
Trong phút chốc, thiên địa ấm áp sau giờ ngọ, trong nháy mắt như biến thành Tu La Địa Ngục lạnh lẽo, đông triệt nội tâm.
- Các hạ nói giỡn, bản tọa không hiểu ngươi đang nói cái gì?
Sắc mặt của Cuồng Ngục Vũ Đế từ từ trở nên âm trầm, lạnh lùng nói.
- Ha ha ha, không hiểu?
Lão giả ngửa mặt lên trời thét dài, cười cười, nước mắt từ khóe mắt của hắn lướt xuống, hắn bỗng nhiên cúi đầu, gằn giọng nói:
- Cuồng Ngục Vũ Đế, đừng giả bộ, ngày đó đêm khuya, tuy cường giả đánh lén Đông Lăng Hạ gia ta mỗi cái trên người mặc Chấp Pháp điện Long Ma Khải Giáp, không thấy mặt mũi, nhưng coi như hóa thành tro, lão phu cũng có thể nhận ra người của Vô Lượng Sơn ngươi, năm đó trong mấy người truy kích lão phu, thì có một phó sơn chủ của Vô Lượng Sơn ngươi.
Cuồng Ngục Vũ Đế trầm mặc, chợt, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên một nụ cười dữ tợn:
- Hạ Vũ Tôn, quả thật là ngươi, năm đó bị ngươi từ Hạ gia phá vòng vây đào tẩu, nhiều năm như vậy, không nghĩ tới ngươi ẩn giấu ở hẻo lánh nơi bực này, cũng thật là có kiên nhẫn.
- Cuồng Ngục Vũ Đế, ngươi cuối cùng cũng coi như thừa nhận?
- Hừ, là Vô Lượng Sơn ta ra tay thì lại làm sao? Ai bảo năm đó Đông Lăng hạ gia ngươi cãi lời mệnh lệnh của vị đại nhân kia, coi như là bị diệt tộc, vậy cũng là Đông Lăng Hạ gia tự tìm.
Võ Hồn của Cuồng Ngục Vũ Đế điên cuồng xoay tròn, từng tia lực lượng hủy thiên diệt địa từ bên trong tản mát ra, oanh, toàn bộ bầu trời đều ở dưới khí thế này rung động, lảo đà lảo đảo.
- Ngươi bây giờ vì báo thù, không phải cũng để Huyền Diệp kia đánh giết không ít Vũ Đế cùng trưởng lão của Vô Lượng Sơn ta sao? Nhược nhục cường thực, chính là đơn giản như vậy, đây là chân lý vĩnh hằng bất biến của đại lục. Phế thoại không cần nhiều lời, nếu ngươi nguyện ý giao ra phương pháp mở cấm địa ở Lam Quang học viện, bản tọa có thể cho ngươi một con đường sống, bằng không, hôm nay nơi đây chính là nơi táng thân của ngươi.
Một nguồn lực lượng vô hình, nương theo Cuồng Ngục Vũ Đế quát lạnh, bao phủ Hạ Vũ Tôn lại.
Trong hư không, cả người Cuồng Ngục Vũ Đế hắc khí chảy xuôi, tay cầm búa lớn màu đen, như một vị Ma thần.
- Ha ha ha, đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới Vô Lượng Sơn ngươi lại còn không hết hi vọng, hôm nay người đáng chết là ngươi, Hạ Vũ Tôn ta nên cảm tạ trời xanh, lại để lão phu ở đây gặp phải ngươi, năm đó Vô Lượng Sơn ngươi giết Hạ gia ta rất nhiều đệ tử, ngày hôm nay liền muốn ngươi nợ máu trả bằng máu.
Lão giả nộ quát một tiếng, hống, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một Cự Long màu vàng, Cự Long rít gào, trên người lão giả phảng phất như bao phủ lên nhất trọng kim quang.
- Long Nguyên Kinh Thế Quyết... Long Giáp biến thân!
Trên hai tay của lão giả mang mặc nạ, kim quang lóng lánh, dĩ nhiên trong nháy mắt mọc ra vô số vảy giáp, đã biến thành một đôi lợi trảo màu vàng.
Một luồng Long uy không tên, từ trên người hắn thả ra ngoài, kinh thiên động địa.
- Đông Lăng Hạ gia Long mạch bí kỹ sao? Vậy hãy để cho bản tọa lãnh giáo một chút đi.
Cuồng Ngục Vũ Đế cười lạnh.
Ầm!
Sau một khắc.
Cuồng Ngục Vũ Đế cùng lão giả mang mặc nạ Hạ Vũ Tôn trong nháy mắt chiến đấu ở cùng nhau, một luồng xung kích kinh thiên xé rách thiên địa.
Lúc này.
Lăng Quang Thành.
Diệp Huyền đang tu luyện, điên cuồng vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết.
Lần lượt chu thiên, khiến cho Huyền Nguyên trong cơ thể hắn đã cô đọng đến mức cực hạn, một luồng khí tức làm người ta sợ hãi, từ trong thân thể hắn tràn ngập ra.
Bởi vì dược lực đáng sợ kia xung kích, cả người hắn máu me đầm đìa, da dẻ nứt ra, phảng phất như trở thành một người máu.
Ở trong thân thể hắn, bởi vì Huyền Nguyên điên cuồng xung kích, Huyền Hải của hắn không ngừng dâng trào cuồn cuộn, vị trí Vũ Đế huyền mạch cũng rốt cục xuất hiện từng tia lỗ thủng.
- Thành công, nhất định phải thành công.
Trong lòng Diệp Huyền phát sinh gào thét, thôi thúc hết thảy Huyền Nguyên, toàn lực đánh về bình phong Vũ Đế.
Ầm!
Như hồng thủy xông lên đê đập, bình phong cửu giai lập tức xuất hiện khe nứt, nhưng vẫn chưa bị một đòn công phá.
- Còn không được, kém một chút.
Ánh mắt của Diệp Huyền dữ tợn, điên cuồng.
Vũ Đế, Cửu Thiên Vũ Đế!
Kiếp trước kiếp này, hắn chưa bao giờ đặt chân qua cảnh giới này.
Hiện nay, là một lần hắn cách gần nhất.
Cũng ở bước ngoặt sinh tử này, hắn tuyệt không cho phép mình có bất kỳ thất bại.
- Xông tới cho ta.
Không hề có một tiếng động gào thét vang lên, trong cơ thể Diệp Huyền ở bước ngoặt này, càng dâng lên một nguồn lực lượng, tia lực lượng này như một cọng cỏ cuối cùng áp đảo lạc đà, triệt để phá nát bình phong cửu giai kia.
Vù!
Trong cõi u minh có một luồng uy thế hùng vĩ, giáng lâm ở trong thiên địa, Diệp Huyền bố trí cấm chế cùng trận pháp có thể che đậy Tả Đồng Vũ Đế, cũng không thể ngăn cản nguồn lực lượng này giáng lâm, đây là thiên uy.
/1924
|