- Tả Đồng, Huyền Diệp kia đâu?
Cuồng Ngục Vũ Đế nhìn chằm chằm Tả Đồng Vũ Đế, lạnh lùng nói.
Trong lòng Tả Đồng Vũ Đế lướt qua một tia sợ hãi, thấp thỏm nói:
- Cuồng Ngục phó sơn chủ, Huyền Diệp kia chạy trốn.
- Cái gì? Chạy trốn?
Sắc mặt của Cuồng Ngục Vũ Đế đột nhiên âm trầm lại, liệt nhật trên bầu trời phảng phất như mất đi ánh sáng, uy thế vô tận bao phủ, trái tim của Tả Đồng Vũ Đế phốc phốc phốc nhảy lên, ở dưới luồng áp lực này muốn nghẹt thở.
- Ngươi một Vũ Đế nhị trọng, lại để một Vũ Hoàng đỉnh phong từ trên tay của mình chạy trốn, ngươi cái hộ pháp Nguyên Lão này là làm kiểu gì?
Ầm!
Dưới phẫn nộ, một nguồn lực lượng vô hình đột nhiên đánh vào trong cơ thể Tả Đồng Vũ Đế, sắc mặt của Tả Đồng Vũ Đế trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài, miễn cưỡng mới ngừng lại thân hình, trên người vết máu loang lổ, có vẻ cực kỳ chật vật.
Nhưng hắn không dám phản bác, chỉ cúi đầu run giọng nói:
- Phó sơn chủ đại nhân, Huyền Diệp kia quá giảo hoạt, hắn lợi dụng phương pháp phân thân, tránh thoát thuộc hạ lần theo, thuộc hạ thực sự là...
- Hắn cuối cùng xuất hiện ở địa phương nào?
Cuồng Ngục Vũ Đế không có tiếp tục chất vấn Tả Đồng Vũ Đế, mà lạnh giọng quát lên.
- Nên ở ngay đây.
Tả Đồng Vũ Đế cẩn thận nói.
- Hắn biến mất bao lâu?
- Khoảng chừng chưa tới một khắc.
Cuồng Ngục Vũ Đế không nói nhảm nữa, hai mắt hắn đóng chặt, vù, Võ Hồn như hố đen lần thứ hai xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn, một luồng Võ Hồn xung kích vô hình, bùm một tiếng lan về phía bốn phương tám hướng.
Lần này, Sưu Thần Thuật của Cuồng Ngục Vũ Đế tốc độ so với trước kia nhanh hơn mấy lần, thời gian trong chớp mắt, liền bao phủ lại xung quanh vạn dặm, sau đó còn đang không ngừng mở rộng, ba vạn dặm, năm vạn dặm, mười vạn dặm.
Đến khoảng cách mười vạn dặm, hắn bỗng nhiên thu hồi Sưu Thần Thuật của mình, sau đó mở hai mắt ra.
- Phó sơn chủ đại nhân, tìm được Huyền Diệp kia không?
Tả Đồng Vũ Đế căng thẳng hỏi.
- Không có, trong phạm vi mười vạn dặm, không có khí tức của hắn.
Cuồng Ngục Vũ Đế lạnh lùng nói.
- Sao lại thế... tu vi của Huyền Diệp kia mới bát giai tam trọng đỉnh phong, trong thời gian ngắn như vậy, trừ khi là Vũ Đế tam trọng có thể qua lại hư không, bằng không nhiều nhất cũng chỉ bay lượn một hai vạn dặm, tuyệt đối không thể vượt qua khoảng cách này.
Tả Đồng Vũ Đế khiếp sợ nói
Lúc này vẻ mặt của Tả Đồng Vũ Đế khó có thể tin.
Tốc độ của Diệp Huyền cũng chỉ tương đương mình, căn bản không thể ở trong thời gian ngắn bỏ chạy ra khoảng cách phó sơn chủ đại nhân tìm tòi, trừ khi Diệp Huyền kia có thể tránh thoát phó sơn chủ đại nhân tìm tòi.
Nhưng phó sơn chủ đại nhân chính là Vũ Đế tam trọng, hơn nữa chuyên môn tìm kiếm, coi như Huyền Diệp kia tu vi cao đến đâu, cũng không chỗ che thân.
- Hừ, tuy ta không thể nhận biết được khí tức của Huyền Diệp kia, có điều ta đã biết hắn ở đâu.
Nói xong, Cuồng Ngục Vũ Đế bước ra một bước, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Tả Đồng Vũ Đế vội vàng theo sát.
Một lát sau, hai người ngừng lại ở trên không một tòa thành trì.
- Phó sơn chủ đại nhân, ngươi nói Huyền Diệp kia ở trong thành trì này.
Ánh mắt của Tả Đồng Vũ Đế sáng ngời, kinh ngạc nói.
- Không sai.
Cuồng Ngục Vũ Đế cười lạnh một tiếng.
- Huyền Diệp kia ở trong thời gian ngắn như vậy, căn bản trốn không thoát phạm vi ta tìm tòi, nhưng hắn biến mất không còn tăm hơi, ngoại trừ khả năng hắn có thể tránh thoát ta nhận biết ra, còn lại khả năng duy nhất chính là ẩn giấu ở trong thành trì này.
Cuồng Ngục Vũ Đế lạnh lùng nhìn quét thành trì phía dưới.
- Phó sơn chủ đại nhân, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Tả Đồng Vũ Đế dò hỏi.
- Trước để cho bản tọa dùng Huyền Thức quét một hồi.
Cuồng Ngục Vũ Đế nhắm mắt lại, một áp lực đáng sợ đột nhiên bức bắ n ra ngoài, rơi vào trong thành trì phía dưới.
Trong thành trì phía dưới.
Diệp Huyền triển khai Thâu Thiên Hoán Nhật thuật trong Vô Tương Hồn Quyết, thu khí tức của mình lại đến thấp nhất.
Thâu Thiên Hoán Nhật thuật trong Vô Tương Hồn Quyết, là một loại hồn quyết chuyên môn dùng để che lấp tu vi khí tức bản thân, có thể ngăn cản đại đa số Huyền Thức thăm dò.
Có điều môn bí thuật này cũng có một nhược điểm, là chỉ có thể yếu bớt tu vi, hơi ẩn trốn một chút khí tức, mà không cách nào làm được hoàn toàn thu lại khí tức bản thân, nếu không Diệp Huyền cũng không cần chạy đến trong thành trì này, chỉ cần chờ ở trong núi rừng, thu khí tức bản thân lại đến mức tận cùng là được.
Lúc này Diệp Huyền, phảng phất như một phàm phu tục tử, đi ở trên phố lớn rộn rộn ràng ràng.
Toà thành trì này cực kỳ phồn hoa, mặc dù không cách nào so với Hỗn Loạn Chi Thành, nhưng cùng Thiên Đô Phủ mà Diệp Huyền nắm giữ không phân cao thấp.
Khắp nơi đều là ngựa xe như nước, đình đài lầu các, kiến trúc cao vót, các loại võ giả, thương nhân, quan to quý nhân nối liền không dứt, tiếng rao hàng, thanh âm vui cười vang vọng khắp nơi, thật là một cảnh tượng phồn hoa.
- Đan dược, đan dược chữa trị vết thương tốt nhất, Đỉnh Thiên Các chúng ta gần đây nghiên cứu chế tạo ra đan dược chữa trị vết thương, bao trị bách bệnh, nếu chư vị ở trong quá trình săn bắn yêu thú bị thương nặng, chỉ cần dùng một viên, lập tức sinh long hoạt hổ, ngoài ra, Đỉnh Thiên Các ta còn có rất nhiều đan dược thăng cấp, đi qua đi ngang qua, tuyệt đối không nên bỏ qua.
- Đến đến, coi một chút, nhìn một chút, Huyền Băng Thiết ngàn năm tốt nhất chế tạo thành hàn băng bảo đao, là Huyền binh tốt nhất Thần Binh Các chúng ta, mọi người có thể đến đây nhìn qua, ngoại trừ hàn băng đao, Đỉnh Thiên Các chúng ta bán ra các loại thần binh lợi khí, cao tới Hoàng Binh bát giai, thấp tới Huyền binh ba, bốn giai, không thiếu gì cả, không dối trên lừa dưới.
Từng cửa hàng, ngoài cửa tụ tập không ít người, Thương gia đang ra sức chào hàng.
- Lý huynh, qua một tháng nữa chính là Lăng Diệt Tông chúng ta mười năm một lần thu đồ đệ đại hội, có người nói lần này tông môn muốn thu hơn một nghìn đệ tử ngoại môn, hiện tại không ít thiên tài trẻ tuổi của Thanh Hoa Vực đã tụ tập tới Lăng Quang Thành chúng ta, ngươi và ta không bằng ngắm nghía cẩn thận, có vật liệu tốt gì hay không, có thể kéo đến bên chúng ta a.
Bên người Diệp Huyền, hai tên Vũ Tôn mới chừng hơn hai mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, vừa đi vừa nói chuyện.
Cuồng Ngục Vũ Đế nhìn chằm chằm Tả Đồng Vũ Đế, lạnh lùng nói.
Trong lòng Tả Đồng Vũ Đế lướt qua một tia sợ hãi, thấp thỏm nói:
- Cuồng Ngục phó sơn chủ, Huyền Diệp kia chạy trốn.
- Cái gì? Chạy trốn?
Sắc mặt của Cuồng Ngục Vũ Đế đột nhiên âm trầm lại, liệt nhật trên bầu trời phảng phất như mất đi ánh sáng, uy thế vô tận bao phủ, trái tim của Tả Đồng Vũ Đế phốc phốc phốc nhảy lên, ở dưới luồng áp lực này muốn nghẹt thở.
- Ngươi một Vũ Đế nhị trọng, lại để một Vũ Hoàng đỉnh phong từ trên tay của mình chạy trốn, ngươi cái hộ pháp Nguyên Lão này là làm kiểu gì?
Ầm!
Dưới phẫn nộ, một nguồn lực lượng vô hình đột nhiên đánh vào trong cơ thể Tả Đồng Vũ Đế, sắc mặt của Tả Đồng Vũ Đế trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài, miễn cưỡng mới ngừng lại thân hình, trên người vết máu loang lổ, có vẻ cực kỳ chật vật.
Nhưng hắn không dám phản bác, chỉ cúi đầu run giọng nói:
- Phó sơn chủ đại nhân, Huyền Diệp kia quá giảo hoạt, hắn lợi dụng phương pháp phân thân, tránh thoát thuộc hạ lần theo, thuộc hạ thực sự là...
- Hắn cuối cùng xuất hiện ở địa phương nào?
Cuồng Ngục Vũ Đế không có tiếp tục chất vấn Tả Đồng Vũ Đế, mà lạnh giọng quát lên.
- Nên ở ngay đây.
Tả Đồng Vũ Đế cẩn thận nói.
- Hắn biến mất bao lâu?
- Khoảng chừng chưa tới một khắc.
Cuồng Ngục Vũ Đế không nói nhảm nữa, hai mắt hắn đóng chặt, vù, Võ Hồn như hố đen lần thứ hai xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn, một luồng Võ Hồn xung kích vô hình, bùm một tiếng lan về phía bốn phương tám hướng.
Lần này, Sưu Thần Thuật của Cuồng Ngục Vũ Đế tốc độ so với trước kia nhanh hơn mấy lần, thời gian trong chớp mắt, liền bao phủ lại xung quanh vạn dặm, sau đó còn đang không ngừng mở rộng, ba vạn dặm, năm vạn dặm, mười vạn dặm.
Đến khoảng cách mười vạn dặm, hắn bỗng nhiên thu hồi Sưu Thần Thuật của mình, sau đó mở hai mắt ra.
- Phó sơn chủ đại nhân, tìm được Huyền Diệp kia không?
Tả Đồng Vũ Đế căng thẳng hỏi.
- Không có, trong phạm vi mười vạn dặm, không có khí tức của hắn.
Cuồng Ngục Vũ Đế lạnh lùng nói.
- Sao lại thế... tu vi của Huyền Diệp kia mới bát giai tam trọng đỉnh phong, trong thời gian ngắn như vậy, trừ khi là Vũ Đế tam trọng có thể qua lại hư không, bằng không nhiều nhất cũng chỉ bay lượn một hai vạn dặm, tuyệt đối không thể vượt qua khoảng cách này.
Tả Đồng Vũ Đế khiếp sợ nói
Lúc này vẻ mặt của Tả Đồng Vũ Đế khó có thể tin.
Tốc độ của Diệp Huyền cũng chỉ tương đương mình, căn bản không thể ở trong thời gian ngắn bỏ chạy ra khoảng cách phó sơn chủ đại nhân tìm tòi, trừ khi Diệp Huyền kia có thể tránh thoát phó sơn chủ đại nhân tìm tòi.
Nhưng phó sơn chủ đại nhân chính là Vũ Đế tam trọng, hơn nữa chuyên môn tìm kiếm, coi như Huyền Diệp kia tu vi cao đến đâu, cũng không chỗ che thân.
- Hừ, tuy ta không thể nhận biết được khí tức của Huyền Diệp kia, có điều ta đã biết hắn ở đâu.
Nói xong, Cuồng Ngục Vũ Đế bước ra một bước, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Tả Đồng Vũ Đế vội vàng theo sát.
Một lát sau, hai người ngừng lại ở trên không một tòa thành trì.
- Phó sơn chủ đại nhân, ngươi nói Huyền Diệp kia ở trong thành trì này.
Ánh mắt của Tả Đồng Vũ Đế sáng ngời, kinh ngạc nói.
- Không sai.
Cuồng Ngục Vũ Đế cười lạnh một tiếng.
- Huyền Diệp kia ở trong thời gian ngắn như vậy, căn bản trốn không thoát phạm vi ta tìm tòi, nhưng hắn biến mất không còn tăm hơi, ngoại trừ khả năng hắn có thể tránh thoát ta nhận biết ra, còn lại khả năng duy nhất chính là ẩn giấu ở trong thành trì này.
Cuồng Ngục Vũ Đế lạnh lùng nhìn quét thành trì phía dưới.
- Phó sơn chủ đại nhân, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Tả Đồng Vũ Đế dò hỏi.
- Trước để cho bản tọa dùng Huyền Thức quét một hồi.
Cuồng Ngục Vũ Đế nhắm mắt lại, một áp lực đáng sợ đột nhiên bức bắ n ra ngoài, rơi vào trong thành trì phía dưới.
Trong thành trì phía dưới.
Diệp Huyền triển khai Thâu Thiên Hoán Nhật thuật trong Vô Tương Hồn Quyết, thu khí tức của mình lại đến thấp nhất.
Thâu Thiên Hoán Nhật thuật trong Vô Tương Hồn Quyết, là một loại hồn quyết chuyên môn dùng để che lấp tu vi khí tức bản thân, có thể ngăn cản đại đa số Huyền Thức thăm dò.
Có điều môn bí thuật này cũng có một nhược điểm, là chỉ có thể yếu bớt tu vi, hơi ẩn trốn một chút khí tức, mà không cách nào làm được hoàn toàn thu lại khí tức bản thân, nếu không Diệp Huyền cũng không cần chạy đến trong thành trì này, chỉ cần chờ ở trong núi rừng, thu khí tức bản thân lại đến mức tận cùng là được.
Lúc này Diệp Huyền, phảng phất như một phàm phu tục tử, đi ở trên phố lớn rộn rộn ràng ràng.
Toà thành trì này cực kỳ phồn hoa, mặc dù không cách nào so với Hỗn Loạn Chi Thành, nhưng cùng Thiên Đô Phủ mà Diệp Huyền nắm giữ không phân cao thấp.
Khắp nơi đều là ngựa xe như nước, đình đài lầu các, kiến trúc cao vót, các loại võ giả, thương nhân, quan to quý nhân nối liền không dứt, tiếng rao hàng, thanh âm vui cười vang vọng khắp nơi, thật là một cảnh tượng phồn hoa.
- Đan dược, đan dược chữa trị vết thương tốt nhất, Đỉnh Thiên Các chúng ta gần đây nghiên cứu chế tạo ra đan dược chữa trị vết thương, bao trị bách bệnh, nếu chư vị ở trong quá trình săn bắn yêu thú bị thương nặng, chỉ cần dùng một viên, lập tức sinh long hoạt hổ, ngoài ra, Đỉnh Thiên Các ta còn có rất nhiều đan dược thăng cấp, đi qua đi ngang qua, tuyệt đối không nên bỏ qua.
- Đến đến, coi một chút, nhìn một chút, Huyền Băng Thiết ngàn năm tốt nhất chế tạo thành hàn băng bảo đao, là Huyền binh tốt nhất Thần Binh Các chúng ta, mọi người có thể đến đây nhìn qua, ngoại trừ hàn băng đao, Đỉnh Thiên Các chúng ta bán ra các loại thần binh lợi khí, cao tới Hoàng Binh bát giai, thấp tới Huyền binh ba, bốn giai, không thiếu gì cả, không dối trên lừa dưới.
Từng cửa hàng, ngoài cửa tụ tập không ít người, Thương gia đang ra sức chào hàng.
- Lý huynh, qua một tháng nữa chính là Lăng Diệt Tông chúng ta mười năm một lần thu đồ đệ đại hội, có người nói lần này tông môn muốn thu hơn một nghìn đệ tử ngoại môn, hiện tại không ít thiên tài trẻ tuổi của Thanh Hoa Vực đã tụ tập tới Lăng Quang Thành chúng ta, ngươi và ta không bằng ngắm nghía cẩn thận, có vật liệu tốt gì hay không, có thể kéo đến bên chúng ta a.
Bên người Diệp Huyền, hai tên Vũ Tôn mới chừng hơn hai mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, vừa đi vừa nói chuyện.
/1924
|