Tiểu tử này phòng ngự làm sao sẽ đáng sợ như vậy? Tử Đao Vũ Đế rất rõ ràng Diệp Huyền phòng ngự tuyệt đối đạt đến Vũ Đế nhị trọng, bằng không không thể bị mình đập trúng một chưởng mà không mất một sợi tóc.
Chỉ là vào lúc này, hắn đã nghĩ không được nhiều như vậy, bởi vì Tử Đao Vũ Đế ngơ ngác phát hiện, sau khi Tất Lôi Yêu Đế cùng Thiên Mãng Yêu Đế thấy công kích của mình, tựa hồ dự liệu hắn muốn chạy trốn, dĩ nhiên phân biệt phong khóa một phương vị.
Đồng thời trận pháp giữa bầu trời kia tỏa ra một luồng lực lượng không gian mông lung, kết hợp lĩnh vực không gian của Tất Lôi Yêu Đế cùng Thiên Mãng Yêu Đế, triệt để đọng lại không gian xung quanh ngàn mét, để cả người hắn có loại cảm giác rơi vào vũng bùn.
- Tử Đao Vũ Đế, ngươi cho rằng ngày hôm nay có thể sống đi ra ngoài sao? Năm đó ngươi giết Xích Phong sơn mạch ta nhiều Yêu Đế như vậy, hôm nay cấm địa Xích Phong sơn mạch ta, chính là nơi chôn thây của ngươi.
Tất Lôi Yêu Đế cùng Thiên Mãng Yêu Đế căn cứ tình huống không gian lĩnh vực, trong nháy mắt cảm ứng được vị trí của Tử Đao Vũ Đế, phát động tiến công mãnh liệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh chớp cùng lực lượng không gian bao phủ thiên địa, tựa hồ trở thành duy nhất của vùng thế giới này, nghiền ép về phía Tử Đao Vũ Đế.
- Muốn giết lão phu? Chỉ bằng hai người các ngươi còn chưa đủ!
Sắc mặt của Tử Đao Vũ Đế nghiêm nghị, chiến đao trong tay đột nhiên bắn mạnh ra một luồng ý cảnh tử vong, ánh đao nghiền ép tất cả, ở trong ánh chớp xanh thẳm cùng lực lượng không gian vô hình bổ ra một hang động.
Trên đường chân trời, phảng phất như một thanh chiến đao dài đến trăm trượng, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ở trong hải lôi vô tận chém ra một khe trời, mặt đất phía dưới ầm ầm nứt ra, hết thảy cây cối cùng nham thạch đều hóa thành bột mịn, đao khí ngang dọc, chỗ đi qua âm u đầy tử khí, đen kịt một màu.
Tử Đao Vũ Đế giảo động chiến đao, cười gằn chém về phía Thiên Mãng Yêu Đế, nếu muốn giết ra vòng vây của hai người, hắn nhất định phải từ một phương tiến hành đột phá, mà Thiên Mãng Yêu Đế tu vi thấp hơn tự nhiên trở thành phương hướng hắn đột phá.
Chiến đao màu đen ẩn chứa tử vong ý cảnh, phảng phất như thời khắc này hắn hóa thân trở thành Tử thần, chiến đao trong tay chính là lưỡi hái tử thần, hắc khí tăng vọt, ánh đao chưa rơi, một loại cảm giác tử vong liền giáng lâm ở trong đầu Thiên Mãng Yêu Đế.
- Đây chính là Tử Vong Đao Ý tiếng tăm lừng lẫy của Tử Đao Vũ Đế sao?
Cả người Thiên Mãng Yêu Đế phát lạnh, đôi mắt đột nhiên co rút lại.
Hô một hồi, thân thể của hắn đột nhiên bành trướng thành hơn trăm thước, hóa thành một cự mãng uốn lượn, xà tín phụt lên, đuôi như roi sắt mạnh mẽ đánh ở trên chiến đao.
Oanh ca!
Tiếng nổ đùng vang vọng thiên địa, chấn động đến mức toàn bộ đại địa dâng lên tro bụi đầy trời, thân thể cao lớn của Thiên Mãng Yêu Đế ở dưới xung kích đáng sợ phút chốc bay ngược ra ngoài, vảy giáp phá nát, chảy ra tảng lớn máu tươi, trái lại Tử Đao Vũ Đế vẻn vẹn chỉ rút lui mấy chục mét, cả người không đáng ngại.
Một đòn trúng đích, hắn không có thừa thắng xông lên, thân hình loáng một cái trong lúc đó trốn vào hư không, đánh về phía Diệp Huyền.
Hắn đến Xích Phong sơn mạch mục đích chính là vì đánh giết ba người Diệp Huyền, bây giờ ba người Diệp Huyền bất tử, hắn như thế nào sẽ đồng ý rời đi.
- Còn không mở đại trận.
Tất Lôi Yêu Đế thấy thế trong lòng sốt sắng, bàn tay ánh chớp phun trào, một chưởng trấn áp về phía Tử Đao Vũ Đế.
Vô số ánh chớp màu xanh lam cấp tốc hóa thành một tia sét, xuyên thấu hư không, trong nháy mắt đi tới trước mặt Tử Đao Vũ Đế, nhưng Tử Đao Vũ Đế không biến sắc, trở tay một đao, tử vong tâm ý quanh quẩn hư không, lực lượng ánh đao phút chốc bổ vào ánh chớp.
- Oanh ca!
- Xì xì!
Ánh chớp trong phút chốc vỡ ra, sấm sét lan tràn, như mạng nhện trải rộng toàn bộ hư không, để xung quanh trăm mét diễn biến thành lôi hải, nhưng những lôi quang này bởi vì phân tán, đã không có lực sát thương cường đại nữa.
Trong biển sét, thân hình của Tử Đao Vũ Đế như mũi tên nhọn lao ra, phảng phất như theo gió vượt sóng, phút chốc đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn nhếch miệng cười gằn, đột nhiên chém về phía Diệp Huyền một đao.
Một luồng ý cảnh tử vong trong nháy mắt triệt để bao vây Diệp Huyền, đồng thời bao vây lấy hắn còn có lực lượng lĩnh vực của Tử Đao Vũ Đế, mang theo lực lượng quy tắc đáng sợ, đọng lại tất cả.
- Chết đi!
Ánh mắt của Tử Đao Vũ Đế âm lạnh, trong lòng cười gằn không ngớt, Diệp Huyền này nghĩ mình được Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch che chở là an toàn sao, mình muốn giết hắn, coi như Thiên Vương lão tử bảo đảm cũng vô dụng, cũng phải chết.
Bị lực lượng lĩnh vực của Tử Đao Vũ Đế bao vây, Diệp Huyền cảm thấy mình căn bản không cách nào nhúc nhích, lực lượng không gian mạnh mẽ ràng buộc, thạch châu của hắn tỏa ra không gian lĩnh vực hoàn toàn bị nghiền ép.
Tử Đao Vũ Đế này không hổ là Vũ Đế nhị trọng, Diệp Huyền biết rõ lĩnh vực của mình coi như đối mặt Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, cũng chỉ có hơn chứ không kém, nhưng ở trước lĩnh vực của Tử Đao Vũ Đế, lại như trứng gà đối mặt tảng đá, hoàn toàn bị áp chế.
Nhưng coi như ở tình huống như vậy, trên mặt Diệp Huyền cũng không có một chút kinh hãi, ở trong nháy mắt Tử Đao Vũ Đế đánh xuống một đao, ánh mắt của hắn đột nhiên mê huyễn.
- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
- Thần Linh Đồng Thị... Băng Hỏa Song Bạo!
Hai đạo ánh sáng mông lung trong nháy mắt đi vào đầu óc của Tử Đao Vũ Đế, lực lượng đóng băng cùng thiêu đốt đáng sợ ở trên linh hồn của Tử Đao Vũ Đế nổ tung.
Tử Đao Vũ Đế rên một tiếng, ánh mắt của hắn phút chốc mê man, sử dụng tới lực lượng không gian ràng buộc cũng vì đó mà ngừng lại, chiến đao trong tay vung chém cũng dừng lại một chút.
Nắm lấy cơ hội này, Diệp Huyền vội vàng thôi thúc Huyền Nguyên trong cơ thể mình đến mức tận cùng, Huyền Nguyên bốc cháy lên, ra sức tránh thoát không gian ràng buộc của Tử Đao Vũ Đế, đồng thời Tử Thương Viêm cùng Cửu U Minh Viêm cũng triển khai ra ngoài.
Bởi vì hắn biết Băng Hỏa Song Bạo của mình đủ để chém giết Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, nhưng đối với Vũ Đế nhị trọng, lại căn bản không có uy hiếp tử vong.
Quả nhiên chờ Diệp Huyền mới vừa làm xong tất cả chuẩn bị, Tử Đao Vũ Đế cũng từ trong đau đớn kịch liệt hoàn hồn, chợt hắn kinh nộ nhìn thấy mình đã bị hai cỗ hỏa diễm đáng sợ một âm lạnh một nóng rực bao vây lấy.
Chỉ là vào lúc này, hắn đã nghĩ không được nhiều như vậy, bởi vì Tử Đao Vũ Đế ngơ ngác phát hiện, sau khi Tất Lôi Yêu Đế cùng Thiên Mãng Yêu Đế thấy công kích của mình, tựa hồ dự liệu hắn muốn chạy trốn, dĩ nhiên phân biệt phong khóa một phương vị.
Đồng thời trận pháp giữa bầu trời kia tỏa ra một luồng lực lượng không gian mông lung, kết hợp lĩnh vực không gian của Tất Lôi Yêu Đế cùng Thiên Mãng Yêu Đế, triệt để đọng lại không gian xung quanh ngàn mét, để cả người hắn có loại cảm giác rơi vào vũng bùn.
- Tử Đao Vũ Đế, ngươi cho rằng ngày hôm nay có thể sống đi ra ngoài sao? Năm đó ngươi giết Xích Phong sơn mạch ta nhiều Yêu Đế như vậy, hôm nay cấm địa Xích Phong sơn mạch ta, chính là nơi chôn thây của ngươi.
Tất Lôi Yêu Đế cùng Thiên Mãng Yêu Đế căn cứ tình huống không gian lĩnh vực, trong nháy mắt cảm ứng được vị trí của Tử Đao Vũ Đế, phát động tiến công mãnh liệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh chớp cùng lực lượng không gian bao phủ thiên địa, tựa hồ trở thành duy nhất của vùng thế giới này, nghiền ép về phía Tử Đao Vũ Đế.
- Muốn giết lão phu? Chỉ bằng hai người các ngươi còn chưa đủ!
Sắc mặt của Tử Đao Vũ Đế nghiêm nghị, chiến đao trong tay đột nhiên bắn mạnh ra một luồng ý cảnh tử vong, ánh đao nghiền ép tất cả, ở trong ánh chớp xanh thẳm cùng lực lượng không gian vô hình bổ ra một hang động.
Trên đường chân trời, phảng phất như một thanh chiến đao dài đến trăm trượng, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ở trong hải lôi vô tận chém ra một khe trời, mặt đất phía dưới ầm ầm nứt ra, hết thảy cây cối cùng nham thạch đều hóa thành bột mịn, đao khí ngang dọc, chỗ đi qua âm u đầy tử khí, đen kịt một màu.
Tử Đao Vũ Đế giảo động chiến đao, cười gằn chém về phía Thiên Mãng Yêu Đế, nếu muốn giết ra vòng vây của hai người, hắn nhất định phải từ một phương tiến hành đột phá, mà Thiên Mãng Yêu Đế tu vi thấp hơn tự nhiên trở thành phương hướng hắn đột phá.
Chiến đao màu đen ẩn chứa tử vong ý cảnh, phảng phất như thời khắc này hắn hóa thân trở thành Tử thần, chiến đao trong tay chính là lưỡi hái tử thần, hắc khí tăng vọt, ánh đao chưa rơi, một loại cảm giác tử vong liền giáng lâm ở trong đầu Thiên Mãng Yêu Đế.
- Đây chính là Tử Vong Đao Ý tiếng tăm lừng lẫy của Tử Đao Vũ Đế sao?
Cả người Thiên Mãng Yêu Đế phát lạnh, đôi mắt đột nhiên co rút lại.
Hô một hồi, thân thể của hắn đột nhiên bành trướng thành hơn trăm thước, hóa thành một cự mãng uốn lượn, xà tín phụt lên, đuôi như roi sắt mạnh mẽ đánh ở trên chiến đao.
Oanh ca!
Tiếng nổ đùng vang vọng thiên địa, chấn động đến mức toàn bộ đại địa dâng lên tro bụi đầy trời, thân thể cao lớn của Thiên Mãng Yêu Đế ở dưới xung kích đáng sợ phút chốc bay ngược ra ngoài, vảy giáp phá nát, chảy ra tảng lớn máu tươi, trái lại Tử Đao Vũ Đế vẻn vẹn chỉ rút lui mấy chục mét, cả người không đáng ngại.
Một đòn trúng đích, hắn không có thừa thắng xông lên, thân hình loáng một cái trong lúc đó trốn vào hư không, đánh về phía Diệp Huyền.
Hắn đến Xích Phong sơn mạch mục đích chính là vì đánh giết ba người Diệp Huyền, bây giờ ba người Diệp Huyền bất tử, hắn như thế nào sẽ đồng ý rời đi.
- Còn không mở đại trận.
Tất Lôi Yêu Đế thấy thế trong lòng sốt sắng, bàn tay ánh chớp phun trào, một chưởng trấn áp về phía Tử Đao Vũ Đế.
Vô số ánh chớp màu xanh lam cấp tốc hóa thành một tia sét, xuyên thấu hư không, trong nháy mắt đi tới trước mặt Tử Đao Vũ Đế, nhưng Tử Đao Vũ Đế không biến sắc, trở tay một đao, tử vong tâm ý quanh quẩn hư không, lực lượng ánh đao phút chốc bổ vào ánh chớp.
- Oanh ca!
- Xì xì!
Ánh chớp trong phút chốc vỡ ra, sấm sét lan tràn, như mạng nhện trải rộng toàn bộ hư không, để xung quanh trăm mét diễn biến thành lôi hải, nhưng những lôi quang này bởi vì phân tán, đã không có lực sát thương cường đại nữa.
Trong biển sét, thân hình của Tử Đao Vũ Đế như mũi tên nhọn lao ra, phảng phất như theo gió vượt sóng, phút chốc đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn nhếch miệng cười gằn, đột nhiên chém về phía Diệp Huyền một đao.
Một luồng ý cảnh tử vong trong nháy mắt triệt để bao vây Diệp Huyền, đồng thời bao vây lấy hắn còn có lực lượng lĩnh vực của Tử Đao Vũ Đế, mang theo lực lượng quy tắc đáng sợ, đọng lại tất cả.
- Chết đi!
Ánh mắt của Tử Đao Vũ Đế âm lạnh, trong lòng cười gằn không ngớt, Diệp Huyền này nghĩ mình được Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch che chở là an toàn sao, mình muốn giết hắn, coi như Thiên Vương lão tử bảo đảm cũng vô dụng, cũng phải chết.
Bị lực lượng lĩnh vực của Tử Đao Vũ Đế bao vây, Diệp Huyền cảm thấy mình căn bản không cách nào nhúc nhích, lực lượng không gian mạnh mẽ ràng buộc, thạch châu của hắn tỏa ra không gian lĩnh vực hoàn toàn bị nghiền ép.
Tử Đao Vũ Đế này không hổ là Vũ Đế nhị trọng, Diệp Huyền biết rõ lĩnh vực của mình coi như đối mặt Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, cũng chỉ có hơn chứ không kém, nhưng ở trước lĩnh vực của Tử Đao Vũ Đế, lại như trứng gà đối mặt tảng đá, hoàn toàn bị áp chế.
Nhưng coi như ở tình huống như vậy, trên mặt Diệp Huyền cũng không có một chút kinh hãi, ở trong nháy mắt Tử Đao Vũ Đế đánh xuống một đao, ánh mắt của hắn đột nhiên mê huyễn.
- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
- Thần Linh Đồng Thị... Băng Hỏa Song Bạo!
Hai đạo ánh sáng mông lung trong nháy mắt đi vào đầu óc của Tử Đao Vũ Đế, lực lượng đóng băng cùng thiêu đốt đáng sợ ở trên linh hồn của Tử Đao Vũ Đế nổ tung.
Tử Đao Vũ Đế rên một tiếng, ánh mắt của hắn phút chốc mê man, sử dụng tới lực lượng không gian ràng buộc cũng vì đó mà ngừng lại, chiến đao trong tay vung chém cũng dừng lại một chút.
Nắm lấy cơ hội này, Diệp Huyền vội vàng thôi thúc Huyền Nguyên trong cơ thể mình đến mức tận cùng, Huyền Nguyên bốc cháy lên, ra sức tránh thoát không gian ràng buộc của Tử Đao Vũ Đế, đồng thời Tử Thương Viêm cùng Cửu U Minh Viêm cũng triển khai ra ngoài.
Bởi vì hắn biết Băng Hỏa Song Bạo của mình đủ để chém giết Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, nhưng đối với Vũ Đế nhị trọng, lại căn bản không có uy hiếp tử vong.
Quả nhiên chờ Diệp Huyền mới vừa làm xong tất cả chuẩn bị, Tử Đao Vũ Đế cũng từ trong đau đớn kịch liệt hoàn hồn, chợt hắn kinh nộ nhìn thấy mình đã bị hai cỗ hỏa diễm đáng sợ một âm lạnh một nóng rực bao vây lấy.
/1924
|