Trác Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Năm viên.
Sắc mặt Diệp Huyền càng khó coi, lạnh giọng nói:
- Trác hội trưởng, vì sao mỗi lần ta tham dự tranh giá, ngươi đều muốn cùng ta tranh một hồi.
- Các hạ lời này quá buồn cười, lẽ nào chỉ cho ngươi tranh giá, không cho phép ta ra giá hay sao? Nơi này là Dịch Bảo Đại Hội, người trả giá cao được.
Trác Nhất Phàm cười lạnh, tràn ngập ý giễu cợt.
- Ngươi... Ta ra sáu viên Tụ Khí đan.
Diệp Huyền tức giận nói, sắc mặt tái xanh.
- Ngươi có gan lại thêm.
- Ta ra bảy viên.
Trác Nhất Phàm cười lạnh nói.
- Được, ngươi có khí phách.
Diệp Huyền thở phì phò ngồi xuống, chợt giễu cợt nói:
- Bảy viên Tụ Khí đan mua một viên Định Hồn Thạch, các hạ cũng thật xa hoa.
Dưới đài mọi người cũng không nhịn được kinh ngạc thốt lên.
Định Hồn Thạch lại quý hiếm, cũng chỉ là một loại kỳ trân cửu giai, giá trị ba viên Tụ Khí đan đã ngất trời, tuy lấy đi Thần Đô, giá cả tất nhiên sẽ vượt qua ba viên Tụ Khí đan, nhưng này dù sao cũng là ở Thần Đô, mà nơi này là Hỗn Loạn Chi Thành.
Đấu Vũ Hội phí bảy viên Tụ Khí đan mua một viên Định Hồn Thạch, không thể không khiến người ta cảm thấy phá sản.
Mà một ít cường giả tâm như gương sáng, thì nhìn ra Diệp Huyền cùng Trác Nhất Phàm nóng nảy mua Định Hồn Thạch như vậy, hiển nhiên đều là phòng bị đối phương.
- Hừ, ta có tiền, tình nguyện, ngươi có thể làm khó dễ được ta? Chỉ là bảy viên Tụ Khí đan mà thôi, Đấu Vũ Hội ta không để ý.
Trác Nhất Phàm cười nhạt, vẻ mặt nhẹ như mây gió.
Dưới cái nhìn của hắn, bảy viên Tụ Khí đan cửu giai ngăn cản Diệp Huyền tăng cao thực lực, cũng không phải việc lớn gì.
Vũ Đế râu quai nón bán ra Định Hồn Thạch kia nhất thời cười không ngậm miệng được, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh.
Ở dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, hắn dùng một viên Định Hồn Thạch từ trong tay Trác Nhất Phàm đổi đến bảy viên Tụ Khí đan, lúc này mới lui xuống.
Trác Nhất Phàm ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt liếc nhìn Trường Phong Vũ Đế cách đó không xa, bí mật truyền âm nói:
- Trường Phong Vũ Đế, ta mua Định Hồn Thạch, hoàn toàn là vì Vô Lượng Sơn ngươi cân nhắc, đừng quên chúng ta trước nói cẩn thận thỏa thuận.
Ánh mắt của Trường Phong Vũ Đế âm trầm hồi âm nói:
- Ngươi yên tâm, bảy viên Tụ Khí đan cửu giai, đối với Vô Lượng Sơn ta mà nói cũng không tính là gì, chờ Tả Đồng hộ pháp đến, tất nhiên sẽ không thiếu ngươi.
- Vậy thì tốt.
Lúc này Trác Nhất Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.
Đừng xem trước hắn nói không cần thiết chút nào, kì thực cũng là bởi vì có Vô Lượng Sơn ở phía sau chống đỡ, Đấu Vũ Hội dù sao không có Luyện Dược Sư cửu giai, đan dược cửu giai trên người bọn họ đều là từ chỗ khác tiêu hao đại đánh đổi mua tới.
Thế nhưng Vô Lượng Sơn là một trong bảy đại tông môn, có con đường thu được đan dược cửu giai của mình.
Bên Diệp Huyền kia, Hoàng Phủ Tú Minh thì nghi hoặc nhìn Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, vừa nãy sao ngươi từ bỏ?
Hắn biết sư tôn của mình là một Luyện Dược Sư cửu giai, đối với người khác mà nói, bảy viên Tụ Khí đan là cái giá trên trời, nhưng đối với sư tôn mình mà nói, thành phẩm chỉ là một cây linh dược cửu giai mà thôi.
Diệp Huyền cười gằn truyền âm nói:
- Hiện tại hồn lực của ta đã đạt đến bát giai đỉnh phong, Định Hồn Thạch kia đối với ta mà nói một chút hiệu quả cũng không có, vừa nãy ta ra giá, là chuẩn bị mua đưa cho ngươi, có điều Trác Nhất Phàm xào giá cả cao như thế, đã vượt qua giá cả của Định Hồn Thạch, vì lẽ đó ta mới từ bỏ.
Lúc này Hoàng Phủ Tú Minh mới chợt hiểu ra.
Sau khi Vũ Đế râu quai nón lui xuống, một Vũ Đế sắc mặt tối tăm, có vẻ sát khí rất nặng cấp tốc đứng lên.
- Là Vũ Tu Thánh Địa Duy Nhất Vũ Đế.
Có người thấp giọng nói.
Duy Nhất Vũ Đế, một trong mấy người nắm quyền của Vũ Tu Thánh Địa, địa vị gần như Không Thành Vũ Đế, cũng là cường giả Vũ Đế cực kỳ có tiếng ở Hỗn Loạn Chi Thành.
- Vừa nãy chư vị đều lấy ra không ít bảo bối, ta cũng thả con tép, bắt con tôm a.
Duy Nhất Vũ Đế nói, trong tay xuất hiện ba thẻ ngọc màu đen.
Chỉ thấy ba chiếc thẻ ngọc này dáng dấp cổ điển, phía trên tạo hình quỷ dị, càng mang theo một loại ý nhị đặc biệt, vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm.
- Duy Nhất Vũ Đế lấy ra là cái gì?
- Không biết a?
Mọi người dồn dập nghị luận, đối với Duy Nhất Vũ Đế lấy ra thẻ ngọc màu đen cực kỳ hiếu kỳ.
Duy Nhất Vũ Đế mỉm cười nói:
- Chư vị khẳng định rất tò mò thẻ ngọc trong tay ta là cái gì, đây là lão phu từng ở trong một di tích viễn cổ được bảo vật, tên là Phá Hồn Phù, công hiệu chính là có thể ngăn cản bất kỳ Luyện Hồn Sư nào hồn lực công kích, coi như là Hồn Đế hồn lực công kích, cũng có thể ngăn cản một phần, còn hồn lực của Vũ Hoàng đỉnh phong bình thường, càng có thể suy yếu chí ít năm phần mười.
- Cái gì? Phá Hồn Phù?
- Có thể chống đối hồn lực xung kích của bất kỳ Luyện Hồn Sư nào?
Trong giây lát này, ánh mắt mọi người ở đây đều dồn dập rơi vào trên người Diệp Huyền.
Vật này quả thực chính là bảo vật tốt nhất phòng ngự Diệp Huyền a.
Ở đây chỉ cần là người tham gia Diệp Huyền bách thắng liên tiếp, đều rất rõ ràng hồn lực xung kích của Diệp Huyền đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, Vũ Hoàng đỉnh phong phổ thông không hề có sức chống cự, coi như là Cửu Thiên Vũ Đế, cũng khó thoát hậu quả bị thương, lúc trước Hỏa Quyền Vũ Đế tao ngộ đã nói rõ điểm này.
Chỉ là, Vũ Tu Thánh Địa cùng Diệp Huyền không phải luôn giao hảo sao? Làm sao sẽ lấy ra bảo vật như vậy?
Này nói rõ là muốn chỉnh Diệp Huyền vào chỗ chết a.
Trên ghế ngồi, sắc mặt của Diệp Huyền bỗng nhiên biến đổi, mà Không Thành Vũ Đế ngồi ở cách Duy Nhất Vũ Đế không xa càng đứng lên, cả giận nói:
- Duy Nhất Vũ Đế, ngươi đây là ý gì?
Không Thành Vũ Đế nhìn Duy Nhất Vũ Đế quát.
- Không Thành, ngươi lời này lại có ý gì?
Không Thành Vũ Đế lạnh giọng nói.
- Ý của ta ngươi nên rất rõ ràng, Phá Hồn Phù của ngươi chuyên môn khắc chế hồn lực xung kích của Luyện Hồn Sư, hiện tại lấy ra, chẳng phải là bức một vị tiểu hữu của Không Thành ta về phía tử lộ sao?
Mọi người dồn dập nhìn về phía Diệp Huyền, đã thấy sắc mặt của Diệp Huyền tái xanh ngồi ở chỗ đó, ánh mắt âm trầm, không nói lời nào.
Duy Nhất Vũ Đế cười lạnh một tiếng:
- Không Thành, bổn Đế muốn giao dịch món đồ gì, chẳng lẽ còn phải trải qua ngươi đồng ý sao? Huống chi, Diệp Huyền kia là tiểu hữu của ngươi, cùng ta có quan hệ gì.
- Năm viên.
Sắc mặt Diệp Huyền càng khó coi, lạnh giọng nói:
- Trác hội trưởng, vì sao mỗi lần ta tham dự tranh giá, ngươi đều muốn cùng ta tranh một hồi.
- Các hạ lời này quá buồn cười, lẽ nào chỉ cho ngươi tranh giá, không cho phép ta ra giá hay sao? Nơi này là Dịch Bảo Đại Hội, người trả giá cao được.
Trác Nhất Phàm cười lạnh, tràn ngập ý giễu cợt.
- Ngươi... Ta ra sáu viên Tụ Khí đan.
Diệp Huyền tức giận nói, sắc mặt tái xanh.
- Ngươi có gan lại thêm.
- Ta ra bảy viên.
Trác Nhất Phàm cười lạnh nói.
- Được, ngươi có khí phách.
Diệp Huyền thở phì phò ngồi xuống, chợt giễu cợt nói:
- Bảy viên Tụ Khí đan mua một viên Định Hồn Thạch, các hạ cũng thật xa hoa.
Dưới đài mọi người cũng không nhịn được kinh ngạc thốt lên.
Định Hồn Thạch lại quý hiếm, cũng chỉ là một loại kỳ trân cửu giai, giá trị ba viên Tụ Khí đan đã ngất trời, tuy lấy đi Thần Đô, giá cả tất nhiên sẽ vượt qua ba viên Tụ Khí đan, nhưng này dù sao cũng là ở Thần Đô, mà nơi này là Hỗn Loạn Chi Thành.
Đấu Vũ Hội phí bảy viên Tụ Khí đan mua một viên Định Hồn Thạch, không thể không khiến người ta cảm thấy phá sản.
Mà một ít cường giả tâm như gương sáng, thì nhìn ra Diệp Huyền cùng Trác Nhất Phàm nóng nảy mua Định Hồn Thạch như vậy, hiển nhiên đều là phòng bị đối phương.
- Hừ, ta có tiền, tình nguyện, ngươi có thể làm khó dễ được ta? Chỉ là bảy viên Tụ Khí đan mà thôi, Đấu Vũ Hội ta không để ý.
Trác Nhất Phàm cười nhạt, vẻ mặt nhẹ như mây gió.
Dưới cái nhìn của hắn, bảy viên Tụ Khí đan cửu giai ngăn cản Diệp Huyền tăng cao thực lực, cũng không phải việc lớn gì.
Vũ Đế râu quai nón bán ra Định Hồn Thạch kia nhất thời cười không ngậm miệng được, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh.
Ở dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, hắn dùng một viên Định Hồn Thạch từ trong tay Trác Nhất Phàm đổi đến bảy viên Tụ Khí đan, lúc này mới lui xuống.
Trác Nhất Phàm ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt liếc nhìn Trường Phong Vũ Đế cách đó không xa, bí mật truyền âm nói:
- Trường Phong Vũ Đế, ta mua Định Hồn Thạch, hoàn toàn là vì Vô Lượng Sơn ngươi cân nhắc, đừng quên chúng ta trước nói cẩn thận thỏa thuận.
Ánh mắt của Trường Phong Vũ Đế âm trầm hồi âm nói:
- Ngươi yên tâm, bảy viên Tụ Khí đan cửu giai, đối với Vô Lượng Sơn ta mà nói cũng không tính là gì, chờ Tả Đồng hộ pháp đến, tất nhiên sẽ không thiếu ngươi.
- Vậy thì tốt.
Lúc này Trác Nhất Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.
Đừng xem trước hắn nói không cần thiết chút nào, kì thực cũng là bởi vì có Vô Lượng Sơn ở phía sau chống đỡ, Đấu Vũ Hội dù sao không có Luyện Dược Sư cửu giai, đan dược cửu giai trên người bọn họ đều là từ chỗ khác tiêu hao đại đánh đổi mua tới.
Thế nhưng Vô Lượng Sơn là một trong bảy đại tông môn, có con đường thu được đan dược cửu giai của mình.
Bên Diệp Huyền kia, Hoàng Phủ Tú Minh thì nghi hoặc nhìn Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, vừa nãy sao ngươi từ bỏ?
Hắn biết sư tôn của mình là một Luyện Dược Sư cửu giai, đối với người khác mà nói, bảy viên Tụ Khí đan là cái giá trên trời, nhưng đối với sư tôn mình mà nói, thành phẩm chỉ là một cây linh dược cửu giai mà thôi.
Diệp Huyền cười gằn truyền âm nói:
- Hiện tại hồn lực của ta đã đạt đến bát giai đỉnh phong, Định Hồn Thạch kia đối với ta mà nói một chút hiệu quả cũng không có, vừa nãy ta ra giá, là chuẩn bị mua đưa cho ngươi, có điều Trác Nhất Phàm xào giá cả cao như thế, đã vượt qua giá cả của Định Hồn Thạch, vì lẽ đó ta mới từ bỏ.
Lúc này Hoàng Phủ Tú Minh mới chợt hiểu ra.
Sau khi Vũ Đế râu quai nón lui xuống, một Vũ Đế sắc mặt tối tăm, có vẻ sát khí rất nặng cấp tốc đứng lên.
- Là Vũ Tu Thánh Địa Duy Nhất Vũ Đế.
Có người thấp giọng nói.
Duy Nhất Vũ Đế, một trong mấy người nắm quyền của Vũ Tu Thánh Địa, địa vị gần như Không Thành Vũ Đế, cũng là cường giả Vũ Đế cực kỳ có tiếng ở Hỗn Loạn Chi Thành.
- Vừa nãy chư vị đều lấy ra không ít bảo bối, ta cũng thả con tép, bắt con tôm a.
Duy Nhất Vũ Đế nói, trong tay xuất hiện ba thẻ ngọc màu đen.
Chỉ thấy ba chiếc thẻ ngọc này dáng dấp cổ điển, phía trên tạo hình quỷ dị, càng mang theo một loại ý nhị đặc biệt, vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm.
- Duy Nhất Vũ Đế lấy ra là cái gì?
- Không biết a?
Mọi người dồn dập nghị luận, đối với Duy Nhất Vũ Đế lấy ra thẻ ngọc màu đen cực kỳ hiếu kỳ.
Duy Nhất Vũ Đế mỉm cười nói:
- Chư vị khẳng định rất tò mò thẻ ngọc trong tay ta là cái gì, đây là lão phu từng ở trong một di tích viễn cổ được bảo vật, tên là Phá Hồn Phù, công hiệu chính là có thể ngăn cản bất kỳ Luyện Hồn Sư nào hồn lực công kích, coi như là Hồn Đế hồn lực công kích, cũng có thể ngăn cản một phần, còn hồn lực của Vũ Hoàng đỉnh phong bình thường, càng có thể suy yếu chí ít năm phần mười.
- Cái gì? Phá Hồn Phù?
- Có thể chống đối hồn lực xung kích của bất kỳ Luyện Hồn Sư nào?
Trong giây lát này, ánh mắt mọi người ở đây đều dồn dập rơi vào trên người Diệp Huyền.
Vật này quả thực chính là bảo vật tốt nhất phòng ngự Diệp Huyền a.
Ở đây chỉ cần là người tham gia Diệp Huyền bách thắng liên tiếp, đều rất rõ ràng hồn lực xung kích của Diệp Huyền đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, Vũ Hoàng đỉnh phong phổ thông không hề có sức chống cự, coi như là Cửu Thiên Vũ Đế, cũng khó thoát hậu quả bị thương, lúc trước Hỏa Quyền Vũ Đế tao ngộ đã nói rõ điểm này.
Chỉ là, Vũ Tu Thánh Địa cùng Diệp Huyền không phải luôn giao hảo sao? Làm sao sẽ lấy ra bảo vật như vậy?
Này nói rõ là muốn chỉnh Diệp Huyền vào chỗ chết a.
Trên ghế ngồi, sắc mặt của Diệp Huyền bỗng nhiên biến đổi, mà Không Thành Vũ Đế ngồi ở cách Duy Nhất Vũ Đế không xa càng đứng lên, cả giận nói:
- Duy Nhất Vũ Đế, ngươi đây là ý gì?
Không Thành Vũ Đế nhìn Duy Nhất Vũ Đế quát.
- Không Thành, ngươi lời này lại có ý gì?
Không Thành Vũ Đế lạnh giọng nói.
- Ý của ta ngươi nên rất rõ ràng, Phá Hồn Phù của ngươi chuyên môn khắc chế hồn lực xung kích của Luyện Hồn Sư, hiện tại lấy ra, chẳng phải là bức một vị tiểu hữu của Không Thành ta về phía tử lộ sao?
Mọi người dồn dập nhìn về phía Diệp Huyền, đã thấy sắc mặt của Diệp Huyền tái xanh ngồi ở chỗ đó, ánh mắt âm trầm, không nói lời nào.
Duy Nhất Vũ Đế cười lạnh một tiếng:
- Không Thành, bổn Đế muốn giao dịch món đồ gì, chẳng lẽ còn phải trải qua ngươi đồng ý sao? Huống chi, Diệp Huyền kia là tiểu hữu của ngươi, cùng ta có quan hệ gì.
/1924
|