Huyết Kiếm Vũ Đế không nhịn được nghi hoặc hỏi, hắn thấy thế nào, cũng cảm giác Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh trong lúc đó có gì đó không đúng, đặc biệt là Hoàng Phủ Tú Minh, giờ khắc này tinh thần phấn chấn, toả sáng, nào có nửa điểm dáng dấp bị vây ở Hỗn Loạn Chi Thành, thật giống như một nam tử toả sáng mùa xuân.
- Đương nhiên tán gẫu xong, Huyết Kiếm, ngươi lập tức gọi đám người Kỷ Linh vào, ta có lời muốn hỏi bọn họ, còn có Hoàng Phủ Tú Minh, ngươi hoàn thiện trận pháp trong phủ đệ này một hồi, ta muốn cho cường giả của Đấu Vũ Hội giám thị có thể quét Huyền Thức vào.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
- Vâng, Diệp thiếu.
Không chờ Diệp Huyền nói chuyện, Hoàng Phủ Tú Minh lập tức cung kính nói, vẻ mặt hưng phấn, phảng phất như làm việc cho Diệp Huyền là một việc cực kỳ vinh hạnh, cái thần tình cung kính kia, nơi nào như một Cửu Thiên Vũ Đế chí cao vô thượng, thật giống như tuỳ tùng a.
Diệp Huyền cười khổ nói:
- Hoàng Phủ Tú Minh, ngươi không cần cung kính như vậy.
- Vâng, Diệp thiếu.
Hoàng Phủ Tú Minh vẫn cung kính nói.
Diệp Huyền không nói gì.
Bởi vì thân phận của hắn nhất định phải bảo mật, trước ở trong phòng thương lượng, hai người cũng đã định ra kế hoạch, sau đó Hoàng Phủ Tú Minh coi như làm một thị vệ của hắn, cũng gọi hắn là Diệp thiếu.
Tuy Hoàng Phủ Tú Minh đồng ý, nhưng thái độ của hắn thủy chung không thay đổi được, Diệp Huyền nói thế nào hắn cũng không nghe.
Diệp Huyền không biết, Hoàng Phủ Tú Minh đối với Diệp Huyền là tự đáy lòng sùng bái, bằng không năm đó cũng sẽ không thiên tân vạn khổ nghĩ tất cả biện pháp đi tới Huyền Vực, càng sẽ không vì bái Diệp Huyền làm sư phụ mà tiến vào Cấm Tuyệt Lĩnh.
Qua nhiều năm như vậy gian nan tìm kiếm, bây giờ rốt cuộc tìm được sư tôn, để Hoàng Phủ Tú Minh ẩn giấu thân phận có thể, nhưng muốn thái độ của hắn bình thường một chút, là làm sao cũng không cách nào cải chính.
Mà hết thảy chuyện này, để Huyết Kiếm Vũ Đế ở một bên xem trợn mắt ngoác mồm.
- Ta ai ya, thân phận của Diệp thiếu đến tột cùng là cái gì a?
Trong lòng hắn nhất thời nhấc lên sóng lớn kinh thiên, vẻ mặt dại ra, dường như gà gỗ.
Lai lịch của Hoàng Phủ Tú Minh hắn biết rõ, xác thực rất bình thường, nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng là một Cửu Thiên Vũ Đế, Hồn Hoàng bát giai, hơn nữa hiển nhiên còn là một Trận Pháp đại sư bát giai trở lên.
Luận thân phận, luận địa vị, một khi truyền đi, kia tuyệt đối là trên Huyết Kiếm Vũ Đế hắn.
Nhưng dù là một người như vậy, đối mặt Diệp Huyền cứu hắn, còn có thể duy trì thái độ bình đẳng, nhưng sau khi biết thân phận của Diệp thiếu, thái độ dĩ nhiên lập tức xoay chuyển 180 độ.
Thần thái kia, giọng nói kia, cái thái độ kia, này căn bản là nô bộc đối mặt chủ nhân, thần tử đối mặt hoàng thượng a.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế khó nhịn, đối với thân phận của Diệp Huyền tràn ngập hiếu kỳ.
Ở dưới Huyết Kiếm Vũ Đế thông báo, ba người Kỷ Linh đã trở lại phủ đệ rất nhanh đi tới bên Diệp Huyền.
- Diệp thiếu.
Trải qua trận chiến ở Đấu Vũ Hội võ đài tái, ba người Kỷ Linh đối mặt Diệp Huyền cũng không còn cách nào duy trì trấn định, dù thái độ của Diệp Huyền trước sau như một, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của Huyết Kiếm cùng Hoàng Phủ Tú Minh Vũ Đế, cùng với Diệp Huyền đáng sợ, bọn họ làm sao cũng duy trì không được trấn định.
Diệp Huyền vung tay:
- Ba người các ngươi ngồi xuống đi, không cần câu nệ như vậy.
- Vâng.
Tuy trong miệng ba người Kỷ Linh nói như vậy, nhưng thần thái vẫn cực kỳ cung kính.
Cửu Thiên Vũ Đế, cho dù đối với những cường giả Vũ Hoàng như bọn hắn mà nói, cũng là cao cao tại thượng.
Huống chi Diệp Huyền rõ ràng là thủ lĩnh của Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh.
Diệp Huyền cũng biết muốn cho đám người Kỷ Linh trong thời gian ngắn thay đổi thái độ, là một chuyện tương đối khó khăn, vì lẽ đó hắn trực tiếp mở miệng nói:
- Kỷ tỷ, các ngươi cũng biết, hiện tại chúng ta đắc tội Đấu Vũ Hội, đối phương là không thể không giết ta, vì lẽ đó ta muốn hỏi một chút, Hỗn Loạn Chi Thành này có địa phương gì mua được bảo vật đặc biệt hay không.
- Bảo vật?
Ba người Kỷ Nhã Hinh đều sững sờ, bọn họ không nghĩ tới Diệp Huyền vào lúc này lại còn muốn mua bảo vật.
Một bên lông mày của Huyết Kiếm Vũ Đế hơi động, hắn chợt nhớ tới, Diệp thiếu vẫn là một tên Luyện Dược Sư mạnh mẽ, lẽ nào Diệp thiếu chuẩn bị lợi dụng bảo vật tăng cao thực lực cho bọn họ?
Nghĩ tới đây, nội tâm của Huyết Kiếm Vũ Đế bỗng nhiên kích động, mục đích hắn tuỳ tùng Diệp Huyền, chính là vì có thể chữa trị võ đạo bản nguyên trên người.
Có điều rất nhanh tâm tình của hắn liền trầm thấp xuống, Diệp thiếu trước đã nói, chữa trị thương thế của hắn, nhất định phải tìm được linh dược cửu giai Đạo Tắc Quả trong truyền thuyết mới được, linh dược bực này không phải tùy tiện liền có thể tìm tới, không có vật liệu, coi như Diệp thiếu có tâm giúp hắn trị liệu cũng không cách nào.
- Diệp thiếu, không biết ngươi muốn mua bảo vật gì?
Kỷ Linh là cái thứ nhất hỏi.
- Đương nhiên là một ít bảo vật cao cấp bao quát các loại linh dược vật liệu, nhưng thấp nhất cũng phải là bát giai, tốt nhất là cửu giai.
Diệp Huyền nói, Hỗn Loạn Chi Thành làm thành trì nổi danh đại lục, địa phương cường giả tụ tập, trong này bảo vật hẳn là rất nhiều, chỉ là trước hắn vẫn luôn bận bịu cứu Hoàng Phủ Tú Minh, nên không có cơ hội gì.
Kỷ Nhã Hinh nghĩ một hồi, liền nói:
- Diệp thiếu, nếu như ngươi muốn tìm thứ tốt, vậy chỉ có thể đi buổi đấu giá cỡ lớn, bởi vì như bảo vật cửu giai trở lên, cửa hàng bình thường là sẽ không dễ dàng lấy ra bán, chỉ có ở buổi đấu giá cỡ lớn mới có, chỉ bất quá buổi đấu giá cỡ lớn của Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta một năm mới tổ chức một lần, tuy nửa tháng sau cũng có một cuộc bán đấu giá, nhưng chỉ là loại nhỏ, vì lẽ đó bảo vật sẽ không quá quý hiếm.
- Buổi đấu giá loại nhỏ?
Diệp Huyền lắc đầu, vật hắn muốn tuyệt đối không phải buổi đấu giá loại nhỏ có thể mua được.
Một bên Kỷ Linh lại đột nhiên nói:
- Diệp thiếu, ngoại trừ buổi đấu giá cũng có một chỗ có thể mua bảo vật, là Dịch Bảo Đại Hội.
- Dịch Bảo Đại Hội?
Diệp Huyền nghi ngờ hỏi.
Kỷ Linh liền gật đầu nói:
- Không sai, chính là Dịch Bảo Đại Hội, có người nói là do phủ thành chủ tổ chức, là một địa phương chuyên môn giao dịch bảo vật, có người nói đại hội như vậy, chỉ có thế lực đứng đầu nhất Hỗn Loạn Chi Thành mới có thể tham gia, rất nhiều cường giả Vũ Đế đều sẽ ở bên trong đổi lấy thứ mình cần, nên trong này xuất hiện đồ vật đều không kém.
- Đương nhiên tán gẫu xong, Huyết Kiếm, ngươi lập tức gọi đám người Kỷ Linh vào, ta có lời muốn hỏi bọn họ, còn có Hoàng Phủ Tú Minh, ngươi hoàn thiện trận pháp trong phủ đệ này một hồi, ta muốn cho cường giả của Đấu Vũ Hội giám thị có thể quét Huyền Thức vào.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
- Vâng, Diệp thiếu.
Không chờ Diệp Huyền nói chuyện, Hoàng Phủ Tú Minh lập tức cung kính nói, vẻ mặt hưng phấn, phảng phất như làm việc cho Diệp Huyền là một việc cực kỳ vinh hạnh, cái thần tình cung kính kia, nơi nào như một Cửu Thiên Vũ Đế chí cao vô thượng, thật giống như tuỳ tùng a.
Diệp Huyền cười khổ nói:
- Hoàng Phủ Tú Minh, ngươi không cần cung kính như vậy.
- Vâng, Diệp thiếu.
Hoàng Phủ Tú Minh vẫn cung kính nói.
Diệp Huyền không nói gì.
Bởi vì thân phận của hắn nhất định phải bảo mật, trước ở trong phòng thương lượng, hai người cũng đã định ra kế hoạch, sau đó Hoàng Phủ Tú Minh coi như làm một thị vệ của hắn, cũng gọi hắn là Diệp thiếu.
Tuy Hoàng Phủ Tú Minh đồng ý, nhưng thái độ của hắn thủy chung không thay đổi được, Diệp Huyền nói thế nào hắn cũng không nghe.
Diệp Huyền không biết, Hoàng Phủ Tú Minh đối với Diệp Huyền là tự đáy lòng sùng bái, bằng không năm đó cũng sẽ không thiên tân vạn khổ nghĩ tất cả biện pháp đi tới Huyền Vực, càng sẽ không vì bái Diệp Huyền làm sư phụ mà tiến vào Cấm Tuyệt Lĩnh.
Qua nhiều năm như vậy gian nan tìm kiếm, bây giờ rốt cuộc tìm được sư tôn, để Hoàng Phủ Tú Minh ẩn giấu thân phận có thể, nhưng muốn thái độ của hắn bình thường một chút, là làm sao cũng không cách nào cải chính.
Mà hết thảy chuyện này, để Huyết Kiếm Vũ Đế ở một bên xem trợn mắt ngoác mồm.
- Ta ai ya, thân phận của Diệp thiếu đến tột cùng là cái gì a?
Trong lòng hắn nhất thời nhấc lên sóng lớn kinh thiên, vẻ mặt dại ra, dường như gà gỗ.
Lai lịch của Hoàng Phủ Tú Minh hắn biết rõ, xác thực rất bình thường, nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng là một Cửu Thiên Vũ Đế, Hồn Hoàng bát giai, hơn nữa hiển nhiên còn là một Trận Pháp đại sư bát giai trở lên.
Luận thân phận, luận địa vị, một khi truyền đi, kia tuyệt đối là trên Huyết Kiếm Vũ Đế hắn.
Nhưng dù là một người như vậy, đối mặt Diệp Huyền cứu hắn, còn có thể duy trì thái độ bình đẳng, nhưng sau khi biết thân phận của Diệp thiếu, thái độ dĩ nhiên lập tức xoay chuyển 180 độ.
Thần thái kia, giọng nói kia, cái thái độ kia, này căn bản là nô bộc đối mặt chủ nhân, thần tử đối mặt hoàng thượng a.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế khó nhịn, đối với thân phận của Diệp Huyền tràn ngập hiếu kỳ.
Ở dưới Huyết Kiếm Vũ Đế thông báo, ba người Kỷ Linh đã trở lại phủ đệ rất nhanh đi tới bên Diệp Huyền.
- Diệp thiếu.
Trải qua trận chiến ở Đấu Vũ Hội võ đài tái, ba người Kỷ Linh đối mặt Diệp Huyền cũng không còn cách nào duy trì trấn định, dù thái độ của Diệp Huyền trước sau như một, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của Huyết Kiếm cùng Hoàng Phủ Tú Minh Vũ Đế, cùng với Diệp Huyền đáng sợ, bọn họ làm sao cũng duy trì không được trấn định.
Diệp Huyền vung tay:
- Ba người các ngươi ngồi xuống đi, không cần câu nệ như vậy.
- Vâng.
Tuy trong miệng ba người Kỷ Linh nói như vậy, nhưng thần thái vẫn cực kỳ cung kính.
Cửu Thiên Vũ Đế, cho dù đối với những cường giả Vũ Hoàng như bọn hắn mà nói, cũng là cao cao tại thượng.
Huống chi Diệp Huyền rõ ràng là thủ lĩnh của Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh.
Diệp Huyền cũng biết muốn cho đám người Kỷ Linh trong thời gian ngắn thay đổi thái độ, là một chuyện tương đối khó khăn, vì lẽ đó hắn trực tiếp mở miệng nói:
- Kỷ tỷ, các ngươi cũng biết, hiện tại chúng ta đắc tội Đấu Vũ Hội, đối phương là không thể không giết ta, vì lẽ đó ta muốn hỏi một chút, Hỗn Loạn Chi Thành này có địa phương gì mua được bảo vật đặc biệt hay không.
- Bảo vật?
Ba người Kỷ Nhã Hinh đều sững sờ, bọn họ không nghĩ tới Diệp Huyền vào lúc này lại còn muốn mua bảo vật.
Một bên lông mày của Huyết Kiếm Vũ Đế hơi động, hắn chợt nhớ tới, Diệp thiếu vẫn là một tên Luyện Dược Sư mạnh mẽ, lẽ nào Diệp thiếu chuẩn bị lợi dụng bảo vật tăng cao thực lực cho bọn họ?
Nghĩ tới đây, nội tâm của Huyết Kiếm Vũ Đế bỗng nhiên kích động, mục đích hắn tuỳ tùng Diệp Huyền, chính là vì có thể chữa trị võ đạo bản nguyên trên người.
Có điều rất nhanh tâm tình của hắn liền trầm thấp xuống, Diệp thiếu trước đã nói, chữa trị thương thế của hắn, nhất định phải tìm được linh dược cửu giai Đạo Tắc Quả trong truyền thuyết mới được, linh dược bực này không phải tùy tiện liền có thể tìm tới, không có vật liệu, coi như Diệp thiếu có tâm giúp hắn trị liệu cũng không cách nào.
- Diệp thiếu, không biết ngươi muốn mua bảo vật gì?
Kỷ Linh là cái thứ nhất hỏi.
- Đương nhiên là một ít bảo vật cao cấp bao quát các loại linh dược vật liệu, nhưng thấp nhất cũng phải là bát giai, tốt nhất là cửu giai.
Diệp Huyền nói, Hỗn Loạn Chi Thành làm thành trì nổi danh đại lục, địa phương cường giả tụ tập, trong này bảo vật hẳn là rất nhiều, chỉ là trước hắn vẫn luôn bận bịu cứu Hoàng Phủ Tú Minh, nên không có cơ hội gì.
Kỷ Nhã Hinh nghĩ một hồi, liền nói:
- Diệp thiếu, nếu như ngươi muốn tìm thứ tốt, vậy chỉ có thể đi buổi đấu giá cỡ lớn, bởi vì như bảo vật cửu giai trở lên, cửa hàng bình thường là sẽ không dễ dàng lấy ra bán, chỉ có ở buổi đấu giá cỡ lớn mới có, chỉ bất quá buổi đấu giá cỡ lớn của Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta một năm mới tổ chức một lần, tuy nửa tháng sau cũng có một cuộc bán đấu giá, nhưng chỉ là loại nhỏ, vì lẽ đó bảo vật sẽ không quá quý hiếm.
- Buổi đấu giá loại nhỏ?
Diệp Huyền lắc đầu, vật hắn muốn tuyệt đối không phải buổi đấu giá loại nhỏ có thể mua được.
Một bên Kỷ Linh lại đột nhiên nói:
- Diệp thiếu, ngoại trừ buổi đấu giá cũng có một chỗ có thể mua bảo vật, là Dịch Bảo Đại Hội.
- Dịch Bảo Đại Hội?
Diệp Huyền nghi ngờ hỏi.
Kỷ Linh liền gật đầu nói:
- Không sai, chính là Dịch Bảo Đại Hội, có người nói là do phủ thành chủ tổ chức, là một địa phương chuyên môn giao dịch bảo vật, có người nói đại hội như vậy, chỉ có thế lực đứng đầu nhất Hỗn Loạn Chi Thành mới có thể tham gia, rất nhiều cường giả Vũ Đế đều sẽ ở bên trong đổi lấy thứ mình cần, nên trong này xuất hiện đồ vật đều không kém.
/1924
|